Chap 6 Bữa Tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiffany nhìn mấy dòng chữ cuối cùng . 1 năm ? Vậy là sau một năm nàng sẽ được tự do . Hú hồn , cứ tưởng phải ở chung với chị ta tới suốt đời chứ ?

Vui thì vui đó , nhưng tự dưng nhớ lại câu nói của Taeyeon - " Ai cũng thương hại tôi , ai cũng bỏ rơi tôi . Ai cũng vậy , cô cũng vậy , bao giờ thì cô đi ? " .

Tự dưng thấy nhói nhói . Taeyeon , tôi không có ghê sợ mà bỏ chị , chỉ vì bản hợp đồng , tôi có nhiệm vụ chăm sóc chị , xong việc thì tôi đi , không có dính líu gì với nhau . Sau này sẽ có người thật lòng yêu thương chị .

Tiffany lăn xăn phía sau bếp cùng với mấy gia nhân , ồn cả bếp . Nhưng ai nấy đều rất vui , mợ hai hiền lành lại ăn nói vui vẻ , làm bọn họ mê tít .

* Bốp *

" Aaaaaaaaaaaaaa....... "

Tiffany giật mình vì tiếng đổ vỡ , âm thanh la hét từ trên lầu . Nàng chặc lưỡi , ba mẹ đã ra shop rồi , làm sao đây ? Nàng quăng rau củ trên tay xuống , rửa tay sơ qua rồi chạy lên lầu .

Taeyeon y như hôm trước , nằm vật vã dưới sàn , ôm lấy bụng , môi lại rướm máu , nhiễu xuống cổ áo . Xung quanh toàn là mảnh vỡ của ly uống nước .

Nàng tiến tới xốc cô đứng dậy , Taeyeon rã rời không chống cự , để nàng chật vật ôm mình năm lên giường , hơi thở hổn hển đứt quãng . Cảm nhận nàng đang sờ sờ ngực mình , trấn áp hơi thở khó nhọc .

Tiffany  tay vuốt vuốt bên ngực trái của Taeyeon , miệng không ngừng nói :

" Không sao , không sao , thở đều lại..... "

" Aaaaaaa , đau quá...... Aaaaa...... "

Tiffany thấy cô quằn quại thì thấy xót thương . Cố gắng dùng tay mình xoa nhè nhẹ , nhè nhẹ ở vùng bụng , giống như hôm trước vậy .

Tầm 2p sau , cơn đau cũng dịu bớt , Tiffany mới thở phào nhẹ nhõm , nhìn con người cứng đầu đang nằm thoi thóp trên giường , mồ hôi chảy ròng ròng , mặt mày tái ngắt vì không được tiếp xúc với ánh nắng mặt trời thường xuyên , miệng còn dính đầy máu , có lẽ môi lại bong tróc nên mới khiến nó tứa máu như vậy .

Nàng bước xuống giường , ngay lập tức bị một cánh tay lôi lại .

" Cô đi đâu ? Tôi còn.... Còn.... Đau..... Hừ.... "

Ặc , là níu kéo sao ? Hôm nay biết than vãn rằng mình đau , muốn có người ở lại với mình . Tự dưng Taeyeon cảm thấy có lẽ mình bị điên rồi cũng nên . Vội vàng buông cánh tay người ta ra .

" Tôi đi lấy khăn lau máu trên miệng cho chị ".

Taeyeon giờ đây mới giật mình , chùi chùi khóe miệng , thì ra là mỗi đã bị chảy máu sao ? Nàng không ghê sợ mình như đám người ngoài kia à ?

Tiffany vào phòng tắm , tìm một cái khăn rồi vắt cho ẩm ẩm , mang ra ngoài cùng với thau nước . Ngồi xuống bên cạnh cô , ánh sáng le lói của cái đèn ngủ đủ để nàng nhìn rõ khuôn mặt đối diện . Nàng chẩm chấm nhè nhẹ vào bờ môi đang rướm máu , thật khẽ , tránh làm cô đau , mà đúng hơn là tránh làm cô nổi điên .

Tiffany sau khi chùi sạch sẽ hết máu trên người cô , thì mới ngồi đó tiếp tục xoa xoa bụng cho cô .

" Không cần nữa , ra ngoài đi " - Taeyeon gạc tay nàng ra khỏi bụng mình , chồm người lấy quyển sách trên đầu giường , nghiêng sang một bên chăm chú đọc sách .

" Vậy tôi ra ngoài , một tí tôi đem cơm lên cho chị "

Thế rồi nàng đầy cửa bước ra , để lại một người thẩn thờ . Cái khoảnh khắc Taeyeon nằm trên giường , nàng thì ngồi kế bên dùng khăn lau chùi cho cô . Khoảnh khắc hai đôi mắt giao nhau , Taeyeon nghe rõ tiếng thình thịch , không biết là từ ai phát ra , có lẽ vì khoảng cách quả gần nên tim mới đập nhanh đến như vậy . Chắc là vậy rồi .

Mọi việc cứ xảy ra như vậy cho tới cuối giờ chiều , Tiffany từ bên ngoài bước vào , thấy Taeyeon hình như đã tắm xong , bằng chứng là tóc vẫn còn ướt , đang ngồi trên giường tăm tia cây xương rồng . Nàng mới tiến tới bên cạnh cô , Taeyeon cũng không bài xích việc này nữa , mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm .

" Chị xuống nhà ăn cơm với ba mẹ được không ? "

" Không muốn , cô tự đi mà ăn " - Taeyeon y như đứa con nít , quay quắc đi nơi khác .

" Đi xuống nhà ăn đi , ngồi ăn trong phòng này thì chán lắm đó . Chị không thấy chán à ? " - Tiffany hỏi cô . Ánh mắt xoáy sâu vào mắt cô .

" Không , quen rồi " - Taeyeon  chắc chắn mình bị điên rồi , đáng lí đã phải tống cổ con người dai như đỉa này ra khỏi phòng từ lâu lắm rồi , thì lại thản nhiên như không ngồi đây đối thoại .

Một lúc sau , có tiếng nói khe khẽ .

" Tôi từ nhỏ đã không có mẹ , muốn ăn một bữa cơm như người ta cũng khó , tại sao chị có , chị lại không trân trọng ? "

Chợt có trái tim của ai đó hẫng đi vì câu nói kia , nhìn thẳng vào mắt nàng . Nhìn thấy đôi mắt kia có một vài giọt nước trong suốt bao quanh khóe mi , tự dưng tâm chùn xuống . Taeyeon hừ lạnh , đi đến dẹp chậu xương rồng ra bệ cửa sổ , rồi đi tới chỗ nàng nói một chữ :

" Đi ".

Môi nàng vềnh lên , cuối cùng cũng thành công ép chị ta xuống ăn cơm tối . Phải vậy chứ ! Ơ nhưng mà không phải nàng bịa chuyện để ép cô đi xuống nhà dưới đâu , chuyện nàng nói là có thật chứ bộ . Từ nhỏ đã không có mẹ , ăn một bữa cơm với cha quả thật rất khó . Nàng thường xuyên phải ăn cơm một mình ở góc nhà .

Cả hai bước xuống trước sự ngỡ ngàng của ba mẹ , gia nhân .

Bà Kim mừng đến nỗi muốn chảy nước mắt , nhìn con gái mình , lâu lắm rồi mới cũng nó ăn một bữa cơm .

Gia nhân hấp tấp dọn thức ăn ra , toàn là canh bổ huyết , do chính tay Tiffany làm vào buổi chiều , vì nàng nói nhất định sẽ đem được Taeyeon xuống nhà , quả thật nàng đã làm được .

Gia nhân gật gù thán phục mợ hai .

Taeyeon ngồi đó có chút không tự nhiên , nhà mình mà mình cũng thấy lạ lẫm , chắc tại trong phòng lâu quá . Hay vì hôm nay ngồi ăn có vợ.... Ờ thì vợ , vợ sắp cưới . 

Trong suốt bữa ăn , cô không hề hé nửa lời , ai hỏi gì cũng ừ ừ trong cuống họng cho qua chuyện , chỉ ăn và ăn . Nhưng bao nhiêu đó cũng đủ làm ông bà vui lắm rồi .

" Ngày mai hai đứa đi thử áo cưới đi " - Bà Kim chợt nhớ việc quan trọng này , nhà hàng cũng đã đặt , thiệp cưới cũng đã phát .

Khách mời cũng không đông lắm , chỉ có dòng họ hai bên . Taeyeon không có bạn , Tiffany kia cũng nói rằng mình không có bạn . Nên tiệc chắc tầm 7 , 8 bàn .

" Con không đi . Tới ngày cưới có đồ mặc là được rồi " - Taeyeon bâng quơ nói một câu , nhìn sang phía nàng , Tiffany cũng chẳng thiết tha gì .

" Nhưng còn phải chụp ảnh cưới , hai đứa đi thử vào buổi tối đi . Giờ đó an toàn " - Ông kim lên tiếng , chuyện cưới xin là chuyện hệ trong cả đời , cho dù sau 1 năm hai đứa có li dị , nhưng bây giờ vẫn phải làm một lễ cưới sao cho coi được .

Taeyeon buông đũa , ậm ừ rồi đứng dậy , đi lên lầu . Bữa ăn thật nhạt nhẽo , không hiểu sao ba mẹ lại vui như thế ?

Đám cưới , thử áo cưới , chụp hình cưới..... Mặc dù ngoài miệng nói không thích nhưng mấy thứ đó cứ bay lẩn quẩn trong đầu cô .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro