3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế mà Han Taesan lại nhớ rất rõ ràng ngày đầu gặp được anh.

Đấy là vào một ngày cuối thu, tiết trời bắt đầu trở lạnh hơn, mọi người cũng khoác lên người nhiều lớp áo hơn. Em đang ngồi trên chiếc xích đu trong sân nhà vừa nhìn bố mẹ cùng những chú vận chuyển đang mang đồ vào nhà. Hôm nay là ngày đầu tiên em tới đây.

Tính em vốn trước giờ là vậy, chỉ cần một chỗ ngồi thì em có thể tĩnh lặng nhìn mây nhìn trời cả ngày mà chẳng thay đổi tư thế. Vốn định ngồi ở đây cho tới khi bố mẹ xong việc nhưng tiếng cười đùa thích thú làm em phải chuyển ánh nhìn ra cổng.

Em thấy có một cậu bé tầm tuổi em đang lom khom làm gì đấy mà cười đến khoái chí. Cũng tò mò đấy nhưng Han Taesan chỉ nhìn thôi không tiến lại gần đâu. Và dĩ nhiên người tiến lại gần em là anh, anh ngay sau khi thấy em đã trố mắt ra nhìn chằm chằm khóa thẳng mục tiêu sau đó vội chạy lại gần em.

" Wow, em trông đáng yêu thật sự, anh chưa bao giờ gặp được người đáng yêu vậy đâu."

Đây là câu đầu tiên anh nói với em, Han Taesan thật sự nhớ rõ nó.

Cũng phải hiểu cho Myung Jaehyun. Han Taesan đang mặc một cái áo khoác lông màu trắng, đội thêm một chiếc mũ len có tai thỏ hồng hồng thì sao mà anh không khen cho được. Trông em lúc này cứ như cục bông, đáng yêu đến mức tim Myung Jaehyun muốn tan chảy mất rồi.

Dường như không quan tâm mấy lời khen đó, Han Taesan chỉ ngay vào thứ anh đang cầm trên tay, chính thứ này làm thắc mắc nãy giờ : " Anh đang làm gì đó."

Nghe vậy hai mắt Myung Jaehyun sáng lên vội đưa bịch đường trước mặt em, dõng dạc nói:" Anh đang nuôi kiến đấy. Có muốn nuôi chung không ?"

" Tại sao phải nuôi ?"

Một anh trai khó hiểu, tại sao lại phải nuôi kiến cơ chứ.

" Sắp tới mùa đông rồi kiến sẽ khó có thể mà kiếm anh được nên anh muốn giúp chúng."

Han Taesan à một tiếng tỏ vẻ hiểu rồi nhưng thật ra em không hiểu gì hết, cái anh này cứ kì lạ sao đấy.

Sau này Han Taesan mới dần hiểu ra, Myung Jaehyun từ bé đã vừa kì lạ và tốt bụng, bản tính từ khi sinh ra của anh vốn đã như vậy.

" Thử đi mà." Không cho phép Han Taesan từ chối Myung Jaehyun đã rải vào lòng bàn tay em một chút đường.

Ngay sau đó anh dắt tay em ra trước cổng nơi anh vừa cho kiến anh vừa ra hiệu em rải xuống đi.

Nhìn khuôn mặt anh tràn đầy hào hứng cũng như mong đợi khiến Han Taesan vô thức cũng làm theo. Vừa rải xuống chưa kịp bao lâu đã có một vài chú kiến đến tha mồi về tổ khiến em không nhịn được nở nụ cười, nhưng khi thấy anh cũng đang nhìn em cười thì em lại ngay lập tức trở lại bình thường như nụ cười kia anh vừa thấy là ảo giác.

Cũng là sau này Myung Jaehyun mới rút ra được chẳng phải ảo giác đâu, Han Taesan vốn vậy đấy, là kẻ yêu thích nhưng chẳng chịu biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài.

Myung Jaehyun không vì thế mà nản lòng vẫn tự nhiên giới thiệu tên mình cùng hỏi tên người ta: " Anh tên Myung Jaehyun ý còn em là gì vậy. Nói đi rồi sau này anh dẫn đi chơi."

Anh từ bé xíu đã thích những thứ trông đáng yêu rồi theo lẽ đương nhiên anh cũng không bỏ qua được cậu em cực kì dễ thương này, anh thật sự mong muốn kết bạn với em.

" Han Taesan."

Han Taesan sẽ không thừa nhận em đã bị dụ dỗ sau khi giây phút anh nói câu sẽ dẫn em đi chơi. Thật lòng thì em cũng cảm thấy người anh trai nhỏ trước mặt này cũng có chút thú vị.

" Ồ em trai nhỏ Han Taesan. Sau này tụi mình làm bạn nha. Nhà anh ở bên này nè rất gần với em luôn đây."

Không, phải nói là sát vách.

Cứ thế vô tình Han Taesan người hướng nội có thêm một người bạn mới. Một anh trai đi đâu cũng phải dẫn theo em cho bằng được, làm gì cũng bắt buộc cùng nhau làm. Cho tới khi Han Taesan xem tất cả mọi thứ thành thói quen và xem Myung Jaehyun thành một người không thể thiếu trong đời.

Han Taesan cùng Myung Jaehyun chung trường mẫu giáo đấy chỉ có điều học hai lớp khác nhau thôi.

Han Taesan biết có mấy đứa rất thích trêu em nhưng đều bị em lườm cho cháy mặt. Nhưng em không ngờ tụi này gan lì đến vậy, dám hội đồng em sau giờ tan học ngay lúc em chờ Myung Jaehyun lấy đồ để quên. Vốn dĩ em cũng chẳng sợ gì đâu, tuy nhiên một mình đối mặt với đám này thì chẳng khác nào trứng chọi đá hết cả nên nhân lúc cô giáo chuẩn bị đến kiểm tra em lập tức khóc toáng lên. Chỉ không ngờ người đến đầu tiên là anh chứ không phải cô giáo.

Em không nghĩ anh sẽ liều mình để cứu em như vậy. Ngay giây phút anh kéo em ra sau lưng em cảm tưởng như mình thực sự tránh xa khỏi đám ồn ào ngoài kia, chỉ còn bóng lưng anh in đậm sâu vào tâm trí em.

" Anh sẽ bảo vệ em."

Có lẽ có nhiều thứ em không hiểu được nhưng câu nói này em lại hiểu mồn một từng chữ. Và từ đấy Myung Jaehyun thực sự đã xem em là em trai nhỏ mà bảo vệ suốt những năm tháng về sau.

Có lẽ từ ngày đó, người chẳng để ai vào trong mắt như em nhưng trong tim Han Taesan đã có một vị trí nhất định dành cho Myung Jaehyun.

Hai người cứ như hình với bóng như vậy cho đến khi mùa hè năm ấy.

Em cũng chưa từng nghĩ ngợi nhiều về tương lai, thậm chí em còn cứ nghĩ cứ sống như vậy hoài cũng được. Thế nhưng, một tờ giấy báo cáo xét nghiệm khiến em trằn trọc trăn trở rất nhiều. Báo cáo viết em có xu hướng phân hóa thành alpha, hiện tại chưa phân hóa hoàn toàn chỉ mới 70% thôi. Có lẽ vì phân hóa sớm cộng với phân hóa chưa hoàn toàn đã ảnh hưởng đến pheromone khiến em khó chịu hơn khi xưa, làm em càng ngày càng cau có và nóng tính hơn bao giờ hết.

Han Taesan không muốn bản thân mình mà ảnh hưởng Myung Jaehyun vì em biết chỉ cần một thay đổi nhỏ của em thôi cũng sẽ khiến anh bận tâm nghĩ ngợi. Thêm nữa, người phân hóa chưa hoàn toàn như em rất hay bị bạo động không kiểm soát được pheromone và điều này sẽ làm ảnh hưởng đến người chưa bao giờ có dấu hiệu phân hóa như anh. Nghĩ đi nghĩ lại, em thấy tạm ít gặp nhau cho tới khi em hoàn toàn phân hóa là đúng đắn. Chỉ là tạm ít gặp thôi, còn để  không gặp nhau Han Taesan nghĩ mình làm không được, em đã quen rồi cảm giác mỗi ngày đều được anh quấn lấy ríu rít nói chuyện rồi.

Han Taesan tự cho mình thông minh, cứ suy tư vậy là ổn thỏa chỉ là không lường trước được người kia cư nhiên tránh né em, đã vậy mà còn tận ba ngày.

Là người định tránh mặt người ta lại bị người ta tránh mặt khiến em không thể nào thích nghi được. Myung Jaehyun quả nhiên vô lương tâm, muốn trốn thì ngay cả cái bóng cũng chẳng cho em thấy được.

Không thể để như thế hoài, Han Taesan mới quyết định đứng chờ anh tận ba tiếng đồng hồ trước cổng nhà anh. Ngay lúc thấy anh quay đầu chạy trốn em thật sự muốn bùng nổ cơn thịnh nộ, Han Taesan không biết sao anh lại trở nên như vậy cộng với việc bị pheromone ảnh hưởng khiến em thật khó kiểm soát được bản thân mình. Nhưng sau đó mọi cảm xúc tức giận đều bỗng chốc tan biến, ngay tức khắc hóa thành tro bụi khi thấy anh khóc nói ra lý do.

Em biết anh rất yêu quý em, anh chỉ khóc với những người anh thực sự thương mà thôi.

Han Taesan lúc đấy đã chẳng biết phải làm sao với anh, trái tim em mềm nhũn bởi vì được nhận được những thứ tình cảm quá đỗi chân thành từ anh.

Myung Jaehyun là người vậy đấy, anh muốn cái gì sẽ không ngần ngại nói, yêu thích ghét bỏ gì cũng hiện lên mặt. Anh là người sống theo khuynh hướng cảm xúc, chỉ cần cho anh thấy một chút tình cảm cũng sẽ khiến anh vui mừng mà nhảy cẫng lên song một hành động vô tình thôi cũng sẽ làm anh suy nghĩ buồn rầu. Myung Jaehyun vốn là người trân trọng mọi thứ tình cảm dành cho anh và lẫn cả tình cảm anh dành cho người khác.

Myung Jaehyun luôn tốt bụng và đáng yêu như vậy.

Han Taesan chưa từng nghĩ ngợi nhiều về mối quan hệ của cả hai nhưng chính ngày hôm nay đã khiến em phải suy tư và xác định vẽ rõ mọi chuyện rất nhiều.

Cuối cùng đối diện với một Myung Jaehyun quá đỗi trân quý, Han Taesan cũng quyết định nói ra những lời bằng chất giọng chắc như đinh đóng cột:" Em không biết phải nói sao cả chỉ mong anh nhớ một điều, dù em có đổi thay ra sao thì tình cảm của em dành cho anh chưa bao giờ là thay đổi."

Không thề non hẹn biển nhưng nó lại là lời tận đáy lòng.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro