Chương 14: Ngày thứ 14 không làm người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức Takemichi đang ở Toussaint tinh, dưới sự quyết định của những nhân viên cấp cao trong phòng hội nghị, ngày hôm sau liền truyền khắp Toussaint tinh.

Kỳ thật không chỉ có Toussaint tinh, phải nói là toàn bộ đệ nhất quân đoàn, kể cả những binh lính trùng tộc đang đóng quân trên tinh cầu khác nghe thấy tin tức này, mỗi người đều muốn chạy tới Toussaint tinh.

Chỉ trong thời gian một ngày, cảng hàng không Toussaint tinh liền tiến vào trạng thái náo nhiệt trước nay chưa từng có, từng đàn chiến hạm Euler đậu xuống, cảng hàng không rộng lớn thậm chí bởi vậy mà trở nên hơi đông đúc.

Hành động của trùng tộc như vậy khiến cho những chủng tộc khác chú ý, mặc dù không có chủng tộc nào chủ động tới gần những tinh hệ mà trùng tộc chiếm giữ, nhưng đây không có nghĩa là bọn họ không chú ý hướng đi của trùng tộc.

Vì sao nhiều chiến hạm Euler không hẹn mà cùng tới Toussaint tinh, đệ nhất quân đoàn trùng tộc là đang tập hợp binh lực chuẩn bị khai chiến với chủng tộc nào sao….?

Quân đội trùng tộc khác thường như vậy khiến chủng tộc khác nghi hoặc, âm thầm đề cao cảnh giác.

Nhưng sự thật, những binh lính trùng tộc tới Toussaint tinh chỉ là muốn nhìn thấy vương bọn họ mà thôi, bọn hắn lao tới Toussaint tinh, hy vọng là có thể đứng trên một tinh cầu với vương nhà mình.

“Hình ảnh ghi lại lúc trước, xin hỏi ngài có đồng ý cho thuộc hạ truyền cho những binh lính được không ạ?” tham mưu trưởng đứng ở bên cạnh Takemichi cúi đầu dò hỏi, rồi mới nói, “Tất cả mọi người đều muốn nhìn thấy ngài, không có cách nào nhanh hơn bằng gửi hình ảnh cả.”

Nói đến hình ảnh ghi lại, Takemichi liền nhớ tới ngày hôm qua, mí mắt liền giật giật.

Cho nên hình ảnh hắn uống sữa phải cho nhiều người xem….

Nhưng những binh lính trùng tộc này vì biết hắn ở Toussaint tinh, hôm nay đã vội vàng tới đây, thế là trong một giây Takemichi liền đồng ý.

“Mọi người nhìn thấy hình ảnh nhất định sẽ vui vẻ.” Tham mưu trưởng lộ ra nụ cười không rõ ràng nói, biểu tình này hắn mới học được không lâu, dùng cũng chưa thành thạo lắm.

Trong thiết bị cá nhân của những binh lính trùng tộc của đệ nhất quân đoàn rất nhanh nhận được hình ảnh ký lục này, những binh lính trùng tộc này đều sáng mắt khi nhìn thấy hình ảnh bên trong, thanh niên tóc đen đang ăn cơm.

Sau khi xem xong hình ảnh ghi lại này, những binh lính trùng tộc này liền đem phần ghi hình này lưu lại, vui vẻ cất trong thiết bị cá nhân của mình.

Hôm nay Takemichi thức dậy sớm, khi uống được nửa chén sữa bữa sáng, Takemichi nói với Taiju ở đối diện mình: “Tôi còn chưa biết toàn bộ dáng vẻ của Toussaint tinh, anh lát nữa dẫn tôi đi tham quan một chút?”

Cho dù trở lại Toussaint tinh vẫn đem chính vụ giao cho tham mưu trưởng, trùng tộc tóc xanh bạc không hề từ chối, hắn dùng giọng nói lạnh lẽo nói: “Cậu muốn đi nơi nào trước?”

“Nơi nào cũng muốn đi.” Takemichi nghĩ nghĩ nói.

Không khí bên ngoài so với ngày hôm qua thì lạnh hơn chút, Takemichi cùng một đám Tucker trùng tộc đi ra ngoài phủ đệ.

Takemichi được Taiju dẫn đi tham quan mấy nơi, nơi đầu tiên chính là quân bộ, bởi vì Takemichi phát hiện mình ở đây sẽ làm ảnh hưởng tới tiến độ công việc, nhóm cao đẳng trùng tộc trong quân bộ cứ nhìn chằm chằm hắn không có cách nào tập trung vào công việc, vì thế hắn chỉ tham quan được mấy tầng liền chủ động nói muốn đổi địa điểm.

Địa điểm tham quan tiếp theo là kho cơ giáp, Takemichi ở trong này nhìn thấy cơ giáp chỉ xuất hiện trong tưởng tượng, không hề chớp mắt một lần nào.

Bởi vì hắn biểu hiện như vậy, trong lòng bàn tay hắn lại có thêm một viên kim loại màu bạc.

“Đây là cái gì?” lúc này Takemichi cũng chớp mắt, hắn nghiêng qua hỏi trùng tộc tóc xanh bạc đã đem thứ này bỏ vào tay hắn.

“Cơ giáp nút.” Taiju trả lời, lại nói, “So với những thứ cậu xem thì tính năng tốt hơn.”

Thế mà lại đưa cho mình.

Takemichi rất nhanh hiểu được điểm này, hắn nhìn thấy trùng tộc tóc xanh bạc không hề có biểu tình gì, trên khuôn mặt giống như lúc trước lạnh như băng, chỉ đứng thôi cũng khiến người ta cảm thấy ngạo mạn lạnh lùng.

Mà dưới khí tràng lạnh như băng như vậy, ánh mắt Takemichi lại nhịn không được mà chuyển tới bịt mắt màu đen của đối phương.

Giai cấp trùng tộc có năng lực khác nhau thì màu mắt cũng khác nhau, ví dụ dựa vào quan sát của Takemichi, hắn biết được trùng tộc giai cấp thấp có dựng đồng màu đỏ, trùng tộc giai cấp Beta có dựng đồng màu hổ phách, mà trùng tộc Alpha…..

Takemichi nhớ tới dựng đồng màu vàng nhạt ngày hôm qua hắn thấy trên không gian ba chiều, lúc này hắn hỏi Taiju: “Mắt của anh cũng là màu vàng giống như Capelia sao?”

Hình như không nghĩ tới Takemichi sẽ hỏi vấn đề này, Taiju cúi đầu với thanh niên bên cạnh, một lát sau mặt không thay đổi mà trầm thấp trả lời: “Ừ.”

Ánh mắt màu vàng…..

Cách một tầng vải đen, Takemichi không khỏi tưởng tượng, nhưng vẫn cảm thấy tự mình tưởng tượng ra vẫn thấy không đẹp, ánh mắt của đối phương chắc chắn là hấp dẫn hơn nhiều.

“Nhất định là rất đẹp.” Mặc dù không nhìn thấy, Takemichi vẫn cong mắt, vui lòng khen người khác.

Câu này vừa nói ra, Takemichi liền thấy cái đuôi màu xám bạc đằng sau đối phương bỗng nhiên chuyển động, rồi hắn mới nghe Taiju nói : « Tôi muốn nhìn thấy cậu. »

Đây là một câu trần thuật, thất khó để nghe ra cảm xúc gì trong câu nói này, Takemichi bởi vì câu nói trực tiếp này liền sửng sốt.

Không nghe thấy Takemichi nói gì, Taiju đứng bên cạnh hắn lại nói thêm một câu : « Đứng cạnh cậu khiến tôi cảm thấy thật yên tĩnh, nếu cởi bịt mắt xuống, không biết có xảy ra sự mất khống chế hay không ? »

Nghe hai câu này, Takemichi ít nhất hiểu được, trùng tộc tóc xanh bạc bên cạnh hắn xác thật là muốn nhìn thấy hắn.

Hắn tồn tại hình như có tác dụng giúp đối phương yên ổn, nhưng không biết phần yên ổn này có thể đạt được hiệu quả ở trình độ nào, chắc là không muốn làm hắn bị thương, Taiju mới không cởi xuống bịt mắt nhìn hắn.

« Chỉ cởi ra liếc mắt một cái thôi, chắc cũng không sao đâu ? » Takemichi cân nhắc câu trả lời của mình.

Cảm xúc của Takemichi đối với Taiju không rõ ràng như với những trùng tộc khác, nhưng hắn cảm thấy, đối phương khi ở bên cạnh hắn thật sự là không có xúc động và thống khổ giống như Alger nói.

Cho nên Takemichi cảm thấy, có lẽ phần yên ổn này sẽ giúp đối phương nhìn thấy thế giới này như bình thường.

Mà sau khi Takemichi nói xong, hắn thấy trùng tộc tóc xanh bạc bên cạnh mím khóe miệng, lúc này đối phương không nói chuyện, bảo trì trầm mặc, Takemichi biết đây là từ chối.

Chờ qua một lát, Taiju mới nói với hắn : « Tôi nếu không khống chế được, cho dù là chưa tới một giây, cậu cũng sẽ bị tôi giết chết. »

Có thể dễ dàng bẻ gãy cổ, dễ dàng tạo ra vết rách hoặc đâm thủng lớp da của một người, sự yếu ớt này khiến cho Taiju chưa từng học qua « bảo vệ » cảm thấy hoang mang.

Điều này so với chiến đấu và phá hoại hoàn toàn không giống nhau, mà người trước mặt đối với Taiju hiển nhiên là khó hơn nhiều.

Takemichi nghe vậy liền gãi gãi má, hắn hiểu được hiện giờ không phải là lúc thích hợp để thay đổi ý tưởng của đối phương, bởi vậy liền quyết định chuyển đề tài, để Taiju dẫn hắn đi nơi khác tham quan.

Cuối cùng bọn họ đi tới một tòa tháp cao nhất ở Toussaint tinh—- liễu vọng tháp, tòa tháp đen này cao khoảng một ngàn mét, Takemichi đứng ở trên đỉnh tháp nhìn ra xa Toussaint tinh, cảnh vật ở trong mắt hắn chỉ còn lại ba màu sắc, đen trắng xám.

Mặc dù rất có cảm giác khoa học kỹ thuật, thế nhưng lại lộ ra sự cô đơn và lạnh lẽo.

Màu của kiến trúc cũng chỉ có ba màu này, mà từ bên trên cúi xuống cũng không nhìn thấy màu sắc của cây cối hoa cỏ gì.

« Toussaint tinh chỉ trồng được cây Tamu thôi sao ? » Takemichi nhìn ra xa, không phải là không nhìn thấy rừng cây, mà là cây cối cũng chỉ toàn màu đen, cảnh vật trước mắt hắn cũng không có màu sắc nào khác.

Nói tới cây Tamu, Takemichi ở tinh cầu bỏ đi kia đã thấy qua, chính là lúc hắn đi hái trái cây thì nhìn thấy một cái cây tối đen như mực.

« Đất ở Toussain tinh chỉ có cây Tamu mới có thể sống được. » Taiju trả lời.

Dù sao cây này dưới mưa axit trên tinh cầu bỏ đi kia còn có thể phát triển được, đối với sự sống sót kiên cương của cây Tamu, Takemichi hiểu rất sâu sắc.

« Thì ra là không trồng được hoa, hèn gì trên đường đi tôi không hề thấy chúng…. » Takemichi hơi nâng cằm, giọng nói mang chút tiếc nuối.

Ở thế giới ban đầu, Takemichi thực thích trồng hoa ở nhà, bởi vì viết kịch bản cũng có lúc sẽ đau đầu, hắn liền trồng hoa để trau dồi tính cách.

« Hoa…. ? » Taiju từ từ lập lại từ này, rồi mới hỏi, « Hoa là cái gì ? »

Takemichi kinh ngạc chớp mắt, trùng tộc tóc xanh bạc bên cạnh hắn thế nhưng không biết hoa là gì : « Chính là lúc khi anh thấy tôi, trước mặt tôi không phải có một bông hoa màu trắng…. »

Nói tơi đây, Takemichi liền nhớ tới đối phương không nhìn thấy, thế là nhanh chóng sửa miệng nói : « Đó là một loại thực vật, nhìn rất đẹp. »

« Nếu Toussaint tinh có thể trồng hoa thì tốt rồi. » Takemichi nhìn ra xa, ở trong tưởng tượng của mình mà cong cong mắt.

Nếu Toussaint tinh có thể có hoa, có thể có nhiều màu sắc, vậy tinh cầu này sẽ càng xinh đẹp hơn.

Taiju không nói chuyện, hắn đem những lời Takemichi nói nhớ kỹ, sau khi dẫn Takemichi tham quan một vòng trở về phủ đệ, hắn liền tự mình đi phòng sĩ quan phụ tá.

« Ở gần Toussaint tinh, có tinh cầu nào có thể tìm thấy hoa hay không ? » mặt Taiju không có biểu tình gì hỏi.

Alger không phản ứng ngay lập tức, không biết thủ lĩnh nhà mình như thế nào đột nhiên lại muốn tìm hoa.

Cũng may vấn đề này không làm khó Alger, hắn trả lời : « Gần nhất, ở tinh hệ bên cạnh Norm tinh có thể tìm thấy, đất ở hành tinh này tốt hơn Toussaint tinh. »

« Cậu đi theo với tôi. » Đang nói Taiju đứng dậy ra cửa.

Mặt Alger đầy dấu chấm hỏi, nhưng mệnh lệnh của thủ lĩnh không thể không phục tùng, hắn chỉ có thể đi theo.

Ngồi chiến hạm Euler, từ Toussaint tinh tới Norm tinh phải hết hai tiếng, tới tinh cầu này, Alger phát hiện tác dụng của mình chính là làm ánh mắt cho thủ lĩnh nhà mình.

Hắn và Alvis đi tới nơi có nhiều hoa sinh trưởng nhất, rồi mới nghe đối phương hỏi: “Hoa nào là màu trắng?”

Alger tận chức tận trách bắt đầu chỉ.

Mặc dù không nhìn thấy hình thế và màu sắc, nhưng sĩ quan phụ tá chỉ vào đâu, Alvis vẫn có thể cảm giác được, hắn theo hướng đối phương chỉ vươn tay.

“răng rắc—-“

Hoa ở trong tay Taiju lập tức bị gãy, bị bóp nát, thanh âm đứt đoạn khiến cho Taiju ngừng lại động tác, mặt hắn không có cảm xúc đem đóa hoa bị hắn bóp nát ném lên mặt đất.

Ánh mắt Alger nhìn thủ lĩnh nhà mình tay thối bẻ hoa, cũng không rõ mục đích của đối phương.

“Còn chỗ nào là màu trắng?” Alvis lại hỏi sĩ quan phụ tá bên cạnh.

Alger dùng ánh mắt đồng tình liếc những đóa hoa kia, nhưng vẫn tiến lên chỉ.

Hành vi bẻ gãy bóp nát được lặp lại vài lần, Taiju đã khống chế lực của mình, chỉ là hoa này đối với hắn quả thật quá yếu ớt, tay hắn chỉ tùy tiện sờ cũng bị phá hư.

Sau khi vô số lần bẻ gãy hoa, Taiju cuối cùng mới dùng tay hắn nhẹ nhàng thành công hái xuống một bông hoa màu trắng.

“Trở về thôi.” Taiju bỏ qua những bông hoa còn lại ở nơi này.

Sau khi Taiju trở về Toussaint tinh, Takemichi đang ngủ trưa, Alvis cầm bông hoa hái được ở trên tinh cầu khác vào phòng thanh niên, bởi vì Takemichi đang ngủ, hắn cầm lấy đóa hoa này an tĩnh chờ ở bên giường.

Takemichi ngủ trưa hơn một tiếng, khi hắn mở mắt ra, ánh mắt liền nhìn thấy một cái đuôi màu xám bạc.

Takemichi hơi sửng sốt, từ từ nhìn lên trên, Takemichi liền nhìn thấy trùng tộc tóc xanh bạc đang yên tĩnh đứng bên giường hắn, mà trên tay đối phương, chính là một bông hoa thuần trắng.

Khi Takemichi nhìn thấy đóa hoa này, Takemichi thấy đối phương đem tay trái tới gần hắn.

“Hoa.”

Như là sợ hãi mình sẽ vô tình làm nát bông hoa này, những ngón tay mảnh khảnh của Taiju cầm lấy bông hoa này rất cẩn thận, hắn đem bông hoa đưa tới trước mặt Takemichi.

Takemichi nhìn đóa hoa này, không khỏi hơi giật mình, còn hơn là để ý tới hoa, hiện giờ Takemichi càng chú ý Taiju đang dùng thái độ cẩn thận tặng hoa cho hắn.

Trong lòng không xúc động là không có khả năng, Takemichi cảm thấy con mèo lớn màu xanh bạc trước mắt này rất đáng yêu.

Không có trực tiếp nhận lấy hoa, Takemichi từ trên giường ngồi dậy, hắn ngẩng đầu  nhìn Taiju đang cúi đầu nhìn hắn, kéo kéo quần áo đối phương ý bảo đối phương ngồi xổm xuống.

Hiểu được ý của Takemichi, Taiju dễ bảo ngồi xổm xuống.

Chờ khoảng cách của hai bên không khác nhau nhiều, Takemichi vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào miếng vải màu đen che mắt Taiju.

Tấm vải màu đen bị chạm vào, thân thể Taiju lập tức cứng lại, nhưng hắn cố gắng ép bản thân không gạt tay Takemichi ra.

Bởi vì Taiju hiểu, nếu hắn không khống chế lực tốt, cổ tay đối phương nhất định sẽ bị hắn bóp nát.

“Hoa anh tặng cho tôi rất đẹp, anh cũng xem một chút đi?” Takemichi ôn hòa nói, mà ngón tay giống như dò hỏi, thử di chuyển chạm vào nút thắt ở phía sau.

“….” Taiju trầm mặc, người vẫn căng chặt, hắn không nói đồng ý hay không, nhưng cũng không có động đậy.

“Anh sẽ không làm tôi bị thương.” Takemichi nhẹ nhàng an ủi, tay đặt ở vị trí nút thắt lúc này sờ sờ đầu tóc xanh bạc mềm mại.

Nhẹ nhàng chờ đợi thân thể trùng tộc tóc xanh bạc buông lỏng, xác nhận đối phương ngầm đồng ý, Takemichi mới càng tới gần đối phương, khi hai tay đều duỗi ra, đem nút thắt nhẹ nhàng mở ra.

Tấm vải màu đen được mở ra lập tức rơi xuống, giây tiếp theo, Takemichi nhìn thấy một đôi dựng đồng màu vàng nhạt chứa đựng ánh sáng.

Đôi dựng đồng màu vàng này rất xinh đẹp, Takemichi không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm, vì thế hắn nhìn thấy bóng mình trong hai con ngươi đang nháy mắt.

“Đây là hoa, có phải đẹp lắm hay không?” cứ nhìn như vậy một hồi, cuối cùng Takemichi tiếp nhận đóa hoa màu trắng trên tay Taiju, hắn cong mắt đem đóa hoa triển lãm trước mắt đối phương.

Đã thật lâu không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, hình dạng của thế giới đối với Taiju mà nói thậm chí có chút xa lạ.

Nghe thấy thanh âm, ánh mắt của Taiju không tự chủ chuyển tới trên người thanh niên trước mặt, khi nhìn thấy thanh niên cười cong mắt, ánh mắt của hắn khó có thể rời khỏi người đối phương.

Giống như nhìn thấy đóa hoa đẹp nhất trên đời, đóa hoa này nở ra trong lòng hắn.


20/6/2022
13:25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro