Văn án 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chika Takiishi và Endo Yamato là hai con người kỳ lạ nhất trong mắt những thành viên khác của băng nhóm. Mọi người đều biết rằng Chika vốn là một người vốn lạnh lùng,ít nói và xa cách, trong khi Endo thì luôn vui vẻ,và không ngừng dính lấy Chika.Nhưng không ai hiểu tại sao Endo lại thích Chika đến thế, trong khi Chika dường như chỉ coi Endo như một cái gai trong mắt,người ngoài cuộc như họ còn thấy?Cớ gì Endo không thể nhận ra,hay cậu ta chỉ đang tìm cách trốn tránh sự thật ?.

Một buổi chiều,sau khi băng nhóm của Endo hoàn thành một cuộc đụng độ với nhóm đối thủ.

Chika đi bộ về phía cuối con hẻm vắng. Bóng tối bao trùm khiến mọi thứ càng thêm lạnh lẽo.Endo,như thường lệ, vẫn bám sát phía sau Chika,cười hì hì như chẳng biết gì về sự bực bội của người trước mặt.

"Chika,hôm nay cậu đấm bọn kia mạnh thật đấy! Đừng có làm tôi sợ vậy chứ."

Endo vừa nói vừa vỗ vai Chika.

Chika đứng lại,gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc.Quát:

"Im đi."

Endo chỉ cười cợt.

"Cậu lúc nào cũng lạnh như thế này. Thế mà tôi vẫn thích cậu cơ đấy!Ai mà tin được nhỉ?"

Đột ngột Chika quay người lại,nắm lấy cổ áo của Endo và đấm thẳng vào mặt cậu,không một chút do dự. Endo ngã ngửa ra sau,tay ôm mặt như một phản xạ,nhưng không kêu ca.Cậu đã quá quen với những cú đấm bất ngờ từ phía Chika, nhưng hiển nhiên những cú đấm đó không bao giờ khiến cậu ngừng lại việc bám dính vào Chika.

"Đừng có đi theo tôi nữa."

Giọng nói Chika trở nên lạnh lùng.

Nhưng sâu thẳm trong ánh mắt kia,có điều gì đó khiến Endo không thể từ bỏ.

Dù cho bị đối xử tệ bạc thế nào,cậu vẫn luôn thấy được một khía cạnh khác của Chika,một khía cạnh mà có lẽ chỉ cậu mới nhìn thấy được.

Endo chậm rãi đứng dậy,vẫn cười như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Cậu có đấm tôi cả trăm lần cũng thế thôi. Tôi sẽ luôn đi theo cậu."

Chika không nói gì thêm,chỉ quay lưng và tiếp tục bước đi,nhưng lần này không cố đẩy Endo ra xa nữa.Dù không thích, Anh vẫn chấp nhận sự hiện diện của Endo,như một kẻ không thể tránh khỏi.

Về đến căn nhà hoang,nơi cả hai hay trú chân sau những trận đấu.

Chika ngồi xuống ghế,nhìn Endo với ánh mắt lạnh lùng.Endo ngồi xuống đối diện, vẫn giữ nụ cười trên môi dù gương mặt cậu đang sưng vì cú đấm trước đó.

Chika đột ngột lên tiếng, giọng cậu thấp và sắc bén:

"Cậu thật phiền phức,Yamato.Cậu không biết khi nào nên dừng lại hay sao ?"

Endo nhìn thẳng vào mắt Chika,không chút sợ hãi.

"Có thể,nhưng mà cậu cũng đâu có bảo tôi dừng lại nhỉ ."

Chika bước nhanh đến trước mặt Endo, nắm lấy cổ áo của cậu một lần nữa.

Nhưng lần này,thay vì đấm,anh kéo mạnh Endo lại gần.

Anh đẩy mạnh Endo xuống ghế,hành động của Chika rõ ràng đến mức làm Endo cảm thấy mình như một món đồ chơi trong tay Chika vậy,mặc kệ thỏa thích cho anh chơi đùa,muốn làm gì thì làm.

"Muốn thử xem tôi có thể làm gì với cậu không?".

Chika hỏi, giọng điệu thách thức và lạnh lẽo.

Không đợi câu trả lời,anh bắt đầu làm những hành động thô bạo,không hề cho Endo thời gian để phản ứng.
thứ.

Endo không phản kháng, nhưng trong mắt cậu lấp lánh sự pha trộn giữa niềm đau và sự đam mê.Dù bị ngược đãi,bị lạm dụng,Endo vẫn không thể nào thoát khỏi sức hút mãnh liệt từ Chika.Điều đó khiến cậu bị trói buộc trong một mối quan hệ đầy đau khổ, không thể thoát ra,cũng không thể từ bỏ.

Cả hai người đều biết mối quan hệ này không lành mạnh.Chika không ngừng lạm dụng Endo cả về thể xác lẫn tinh thần,trong khi Endo dù yêu Chika say đắm,vẫn không thể làm gì ngoài việc chịu đựng.

Đêm tối trong căn nhà hoang trở nên tĩnh lặng sau những hành động của Chika.Endo nằm trên sàn,hơi thở hổn hển,dồn dập nhưng không có ý định phản kháng.Trong ánh đèn mờ huyền ảo,gương mặt Chika vẫn lạnh lùng, không hề thay đổi sau tất cả những gì vừa diễn ra.

Anh đứng dậy,chỉnh trang lại quần áo, rồi quay lưng bước đi, bỏ lại Endo một mình.

"Chika..."

Endo gọi khẽ, giọng cậu có chút vừa mệt mỏi,vừa mang theo chút gì đó tuyệt vọng.

Chika không trả lời, cũng không dừng lại.Dường như đối với cậu, Endo chỉ là một công cụ để anh xả đi những cảm xúc không nên có,anh không cần phải bận tâm về tình cảm hay sự tổn thương của người đối diện.

Anh luôn giữ khoảng cách,không cho phép bản thân mềm yếu, không để ai bước vào thế giới riêng của mình.

Nhưng mỗi khi nhìn Endo,anh lại có một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, như thể anh ghét cái cách mà Endo luôn kiên nhẫn và chấp nhận tất cả, bất kể sự khắc nghiệt mà anh mang đến.

"Tôi thật sự ghét cậu," Chika buông ra một câu,dù vẫn không quay đầu lại.

Endo nằm trên sàn, cười nhẹ dù gương mặt cậu vẫn còn đau nhức.

"Cậu đã nói điều đó bao nhiêu lần rồi nhỉ? Nhưng tôi biết,cậu không thật sự ghét tôi mà!đúng không?".

Chika dừng bước trong giây lát, nhưng rồi tiếp tục đi.

Endo không thể nhìn thấy nét mặt anh lúc này,nhưng trong lòng cậu vẫn giữ niềm tin rằng có gì đó sâu thẳm bên trong Chika mà bản thân Endo có thể chạm tới.

Mọi cú đấm, mọi sự lạm dụng mà Chika gây ra,dù đau đớn,cũng không thể dập tắt được tình cảm mà Endo dành cho anh.

Sáng hôm sau, khi Endo thức dậy,Chika đã biến mất, như thường lệ.Endo cảm nhận cơn đau âm ỉ từ những vết thương còn sót lại trên cơ thể,nhưng nỗi đau đó chẳng là gì so với cảm giác trống rỗng khi Chika không còn ở bên.

"Tại sao cậu lại như vậy với tôi,Chika?"

Endo lẩm bẩm, nhìn ra khung cửa sổ bám đầy bụi.Cậu tự hỏi,liệu có ngày nào đó Chika sẽ thay đổi,sẽ mở lòng ra hay không. Nhưng dường như câu trả lời vẫn luôn nằm ngoài tầm với của Endo.

Ngày hôm đó, khi cả nhóm tập trung ở khu sân vắng sau trường.Chika ngồi tách biệt khỏi mọi người,còn Endo lại như thường lệ,vẫn ngồi không xa anh.

Mọi thành viên khác của băng đã quen với việc Chika và Endo luôn đi cùng nhau, nhưng ai cũng nhận ra sự lạnh nhạt từ Chika dành cho Endo.Mặc dù vậy,cũng không ai dám hỏi han gì.

Trong lúc mọi người đang thảo luận về kế hoạch cho trận đấu sắp tới, Chika bỗng nhiên đứng dậy.

"Tôi đi trước."

Chika nói một cách đột ngột

Endo lập tức chạy theo sau.

"Này, đi đâu vậy? Đợi tôi với!"

Chika quay lại,đôi mắt lạnh băng lướt qua Endo,nhưng không nói gì.

Anh tiếp tục bước đi, bỏ mặc Endo phía sau. Endo thở dài, chạy theo nhưng không biết mình có thể giữ được bao lâu.

Mỗi ngày trôi qua, những cú đấm và sự lạnh nhạt của Chika khiến Endo cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Nhưng trái tim cậu vẫn không thể từ bỏ.

"Chika,cậu không thể cứ mãi như thế này được."

Endo nói khi cả hai đến một góc đường vắng vẻ.

Chika đứng im, lưng quay về phía Endo.

"Cậu không hiểu gì cả, Yamado.Cậu chỉ là một thằng ngốc."

Endo tiến lên, đứng trước mặt Chika, nhìn thẳng vào mắt anh.

"Có thể tôi ngốc, nhưng tôi yêu cậu.Cậu biết điều đó mà,đúng không."

Chika nhìn Endo trong vài giây, ánh mắt anh vẫn đầy sự lạnh lùng và xa cách.

Nhưng thay vì đấm hay xua đuổi như thường lệ,lần này Chika chỉ im lặng.

Sự im lặng kéo dài đến mức Endo cảm thấy mình đang đối diện với một bức tường không thể phá vỡ.

Cuối cùng, Chika quay đi, nói nhỏ nhưng với đầy sự quyết tâm.

"Tôi không cần tình yêu của cậu,và tôi sẽ không bao giờ yêu cậu.Đừng tự lừa dối bản thân nữa."

Lời nói đó như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim Endo.Nhưng thay vì đau đớn,cậu chỉ cười buồn.

"Cậu có thể không cần tình yêu của tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc.Dù cậu có đấm tôi,có đuổi tôi,tôi vẫn sẽ ở đây,bên cạnh cậu."

Chika nhíu mày, sự bực bội hiện rõ trên gương mặt.

"Cậu thật phiền phức,sao lúc nào cũng vậy?"

Endo gật đầu, không phủ nhận.

"Ừ, tôi phiền lắm! Nhưng chỉ cần ở bên cậu là được".

Chika nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt chứa đựng sự khó chịu nhưng không hiểu sao lại không có ý định đẩy Endo đi nữa.

Anh quay lưng bỏ đi, nhưng lần này Endo không cần chạy theo nữa.

Cậu biết, dù Chika có phủ nhận thế nào,có một sợi dây vô hình vẫn buộc cả hai lại với nhau.

Và Endo sẵn sàng chờ,dù bao lâu đi nữa,để ngày nào đó Chika có thể thực sự nhận ra tình cảm chân thành của cậu.

Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa Chika và Endo không có nhiều thay đổi bề ngoài.

Chika vẫn lạnh lùng, thậm chí còn có phần tàn nhẫn,còn Endo vẫn bám theo như một cái bóng không thể dứt ra.

Mọi đêm,sau một trận đánh khá tàn bạo, Endo bị thương nặng hơn thường lệ.Dù cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng gương mặt cậu trắng bệch vì cơn đau,bước đi loạng choạng khi cố theo kịp Chika.

Cả hai đã rời khỏi khu vực chiến đấu và tiến về căn nhà hoang - nơi mà dường như đã trở thành chỗ trú ẩn riêng của họ.

Chika đi trước,giữ im lặng như mọi khi, không thèm nhìn lại.

Nhưng lần này,anh nhận ra tiếng bước chân của Endo phía sau chậm dần,có phần bất thường.

Khi quay đầu lại,Chika thấy Endo đứng giữa con đường,một tay ôm lấy vết thương ở vai,còn tay kia chống lên tường để giữ thăng bằng.

"Làm sao thế?"

Chika hỏi,giọng không giấu được sự bực bội,nhưng có chút lo lắng ẩn sâu bên trong.

Endo cố gắng mỉm cười,dù môi cậu tái nhợt.

"Không có gì, chỉ là... hơi mệt chút thôi."

Chika bước tới,nhìn chằm chằm vào vết thương của Endo.Máu đã thấm qua áo, và sắc mặt của Endo không hề tốt.

Anh cau mày,không nói gì thêm,nhưng thay vì bỏ đi như mọi lần,Chika nắm lấy tay Endo và kéo cậu đi.

"Đi thôi."

Chika ra lệnh,không quay đầu lại.

Endo ngạc nhiên vì hành động bất ngờ đó,nhưng không phản kháng.

"Tôi đã bảo đi."

Chika cắt ngang,giọng cứng rắn nhưng không giấu được sự khẩn trương.

Endo để cho Chika dẫn dắt,cậu không ngăn lại.Cảm giác bàn tay Chika nắm lấy tay mình khiến trái tim Endo chợt ấm lên, dù cơ thể cậu đang đau đớn.

Đây là lần đầu tiên sau rất nhiều thời gian,Chika chủ động chạm vào cậu mà không phải để đánh hay gây tổn thương.

Dù chỉ là một hành động nhỏ, nhưng đối với Endo, nó mang ý nghĩa rất lớn.

Cả hai cuối cùng cũng về đến căn nhà hoang.Chika đẩy nhẹ Endo ngồi xuống chiếc ghế cũ nát trong góc phòng rồi đi tìm băng gạc và nước sát trùng.Không một lời trách mắng,không một câu cằn nhằn,Chika bắt đầu xử lý vết thương cho Endo một cách thành thạo.

Đôi bàn tay lạnh lùng, thường xuyên gây đau đớn cho Endo, giờ đây lại nhẹ nhàng băng bó cho cậu.

- - - - - >

Còn tiếp...?

Cảm ơn vì đã đọc "văn án 1" của tớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro