Thanh Tề - Nhắm mắt lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 神槿

Editor: Du Du

• OOC

_

【Bắt cóc】luôn là kỹ năng mà Thanh Long thích dùng ở trên người Tề Hạ nhất. Chuyện như vậy xảy ra một lần hai lần Tề Hạ còn có chấp nhận được, nhưng tiền đề là anh có thể tự do di chuyển.

Nhưng đã hai lần rồi, mỗi lần bị bắt đều bị che hai mắt lại nên không thể biết được mình đang đi đâu. Tuy rằng Thanh Long sẽ nắm tay dẫn mình đi, nhưng Tề Hạ cũng không muốn nắm lấy bàn tay vừa lạnh vừa cứng đó...... Phản kháng cũng vô dụng, bởi vì Thanh Long sẽ trói mình lại bằng dây thừng rồi kéo đi.

"Không có lần thứ ba, Thanh Long."

Đây đã là lần thứ hai, sự kiên nhẫn của Tề Hạ cũng có giới hạn. Anh có thể kiên nhẫn giải thích luật chơi cho đồng đội khi họ không hiểu, nhưng anh không muốn nhìn [Thần] với mái tóc trông như chưa được chải mấy trăm năm đang giả thần giả quỷ trước mặt mình.

Dường như anh bị đưa đến một căn phòng tối tăm, nơi đây không có hơi thở của Thiên Long, vì thế Tề Hạ tạm thời cho rằng hiện tại họ vẫn ở Chung Yên Chi Địa.

"Tại sao em không học cách tận hưởng khoảng thời gian khi chúng ta ở bên nhau vậy, Tề Hạ?" Rõ ràng là thời gian đã không nhiều nữa........

Họ cũng từng đứng cạnh nhau như thế này vào hơn 70 năm trước —— nhưng Thanh Long biết rằng trái tim của Tề Hạ sẽ không bao giờ ở lại bên cạnh mình.

Vậy thì phải làm sao đây?

Hắn chỉ có thể dùng vũ lực để ép anh ở lại bên cạnh mình thôi.

Bởi vì không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh nên Tề Hạ cũng không biết rằng trên mặt Thanh Long đã lộ ra một loại dụng vọng bệnh hoạn. Cảm giác bị người khác khống chế này thật khó chịu, nhất là khi Tề Hạ luôn có cảm giác nguy cơ mình sẽ bị người chà đạp trong giây tiếp theo.

Nếu biết sớm hơn, Tề Hạ sẽ chọn học quyền anh với Kiều Gia Cần.

.......

Những ngón tay lạnh lẽo xuyên qua bộ quần áo mỏng manh của anh, móng tay của Thanh Long vừa dài vừa nhọn, khi chúng chạm vào da thịt anh, Tề Hạ luôn có cảm giác như bị kim đâm.

Rõ ràng mình mới là bậc thầy châm cứu ở Chung Yên Chi Địa...... Sao bây giờ lai bị người ta đâm vậy.

"Đau."

Vì thế Tề Hạ quyết định phản kháng một chút.

Thanh Long cũng hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn năm ngón tay của mình: Đúng là chưa được cắn tỉa cẩn thận...... Nhưng nếu dùng bàn tay như vậy để đi moi tim người khác thì có vẻ cũng rất tiện lợi.

Khi bàn tay kia chạm vào làn da mình lần nữa thì đã đổi thành lòng bàn tay mềm mại, Tề Hạ cảm thấy cổ áo của mình bị mở rộng, hiện tại anh dường như đã thực sự biến thành một con dê con đang chờ bị làm thịt.

Hai tay anh bị trói vào ghế sau lưng, cả người bị khống chế, chỉ có đầu là có thể hơi cử động một chút, chứ đừng nói đến việc làm sao để tránh được bàn tay đang di chuyển trên người mình.

Tề Hạ kêu rên một tiếng, hơi cúi đầu, Thanh Long có vẻ rất hài lòng với phản ứng hiện tại của anh...... Nếu có thể thì hắn càng hy vọng Tề Hạ có thể phản ứng lớn hơn một chút nữa.

Vì thế bàn tay đó bắt đầu trượt xuống, đặt lên đùi Tề Hạ. Không thể không nói, người trước mặt tuy rằng tương đối gầy nhưng thịt trên đùi khi nhéo lại thấy khá đã tay. Thanh Long bắt đầu chơi đến vui vẻ.

Sau khi bị cướp đi thị giác, Tề Hạ cảm thấy bốn giác quan còn lại của mình đặc biệt nhạy cảm hơn. Nhất là xúc giác bị phóng đại quá mức, anh không khỏi run rẩy như bị rơi vào hầm băng. Thân thể của Thanh Long thật sự rất lạnh, nhất là khi hắn ở gần mình như vậy....... Anh cảm thấy mình sắp bị tê cóng.

"Chơi lâu như vậy, cũng nên cho tôi nhìn nhỉ?"

Tề Hạ cảm thấy sự kiên nhẫn của mình bây giờ thật sự rất tốt, anh có chịu đựng được đến bây giờ cũng chỉ vì đại nghiệp của Chung Yên Chi Địa, anh có thể hy sinh mình một chút. Sau khi rời khỏi cái nơi quỷ quái này, anh sẽ không bao giờ phải gặp lại kẻ phiền phức trước mặt nữa.

Nếu tính lại thì, thời gian mình ở cạnh hắn cũng dài nhất nhỉ......?

Tuy nhiên, Tề Hạ không hề có chút cảm giác không nỡ nào, họ đã vô lý ngay từ khi mới quen biết nhau và chỉ được kết nối với nhau bằng một sợi dây mỏng manh mang tên 'lợi ích'. Chỉ cần cán cân này có bên nào nặng hơn một chút, thì sợi dây mỏng manh này sẽ lập tức đứt.

"Tề Hạ tốt của ta, em thật sự muốn thấy tình trạng hiện tại của bản thân mình ư?"

Đáng tiếc ở đây không có thiết bị quay phim, nếu không thì Thanh Long thật sự muốn ghi lại toàn bộ dáng vẻ hiện tại của Tề Hạ.

Đối phương trầm mặc hồi lâu, hiển nhiên không muốn dáng vẻ hiện tại của mình bị bất cứ ai nhìn thấy. Nhưng chuyện đó sao có thể xảy ra được chứ? Dù sao thì chính hắn, Thanh Long, mới là người khởi xướng.

Khi rừng có nguồn nước, liền đến một ngọn núi, núi có cái miệng nhỏ, như đang phát ra ánh sáng. Bước lên thuyền, từ từ tiến vào. Lúc đầu rất chặt chẽ, sau đó mới thong thả. Đi thêm mấy chục bước, mới rộng mở dễ đi. (Trích 《 Đào Hoa Nguyên Ký 》, xin tự tưởng tượng)

Nếu lúc này Thanh Long tháo khắn bịt mắt ra, hắn sẽ nhìn thấy Tề Hạ đang cau mày, có vẻ hơi ngơ ngác bởi sự kịch liệt mang đến cơn đau.

Cắt móng tay đi, Thanh Long đáng ghét.

.......

Thanh Long quyết định cắt móng tay.

Bởi vì...... Tề Hạ có lẽ sẽ không bị đau đến ngất đi nhanh như vậy.

END.

_

Cái "Bậc thầy châm cứu" là một cách nói vui khi trong hơn 70 năm Tề Hạ đã cài mọi chiếc "Kim" trên mỗi con đường mà mình đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro