Chương 16: Chủ động câu dẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Dao ngã trên mặt đất, không hề nhúc nhích.

Hắn đến một cái nhìn cũng không cho nàng, lạnh giọng nói: "Cửa đá chỉ có thể mở từ bên ngoài, bên trong cần chờ đợi, cứ mười hai canh giờ mở ra một lần, đến lúc đó ngươi hãy rời đi."

"Ta không đi, phải đi cũng mang ngươi cùng đi." Kim Dao oán hận nhìn hắn.

"Ngươi chớ nói những lời này nữa, ta sẽ không đi cùng ngươi, cũng sẽ không rời khỏi chùa."

"Chẳng lẽ...ngươi tình nguyện nhìn ta trúng độc mà chết?" Kim Dao ôm một tia hy vọng, thử khuyên nhủ.

"Tâm tư ngươi ác độc, quỷ kế đa đoan, ai biết ngươi nói thật hay giả, ta sẽ không tin tưởng ngươi nữa." Huyền Không thái độ vô cùng kiên quyết.

"Còn có...giữa chúng ta đã xảy ra quan hệ thân mật nhất, chẳng lẽ ngươi đối với ta một chút cảm tình cũng không có sao?"

"Câm miệng!" Huyền Không lớn tiếng trách mắng, "Đừng nói nữa, tất cả sai lầm của ta đều vì bị ngươi bỏ bùa, không phải ý của ta. Đừng nói lời dư thừa, đợi cửa đá mở thì lập tức rời đi."

"Ngươi còn cố chấp ư?" Nước mắt trên mặt Kim Dao không tiếng động chảy xuống, "Được, một khi đã như vậy... Ngươi chết cũng không rời chùa? ta không tin, ta nhất định khiến ngươi đi theo ta, ta nhất định phải..."

Kim Dao còn chưa nói xong, đầu ngón tay Huyền Không đột nhiên phát lực, cách không khí điểm trúng gáy Kim Dao, hắn không muốn tiếp tục nghe nàng nói một chữ nào nữa.

Không liếc nhìn nàng lấy một cái, Huyền Không ngồi trở lại nệm thiền, tĩnh tâm ngưng thần tiếp tục tu luyện công, giống như hết thảy mọi việc vừa rồi chưa hề phát sinh.

Kim Dao thấy hắn tâm ý đã quyết, một mực cố chấp ương ngạnh, trong lòng ngàn lần bi thống.

Nàng ngã xuống mặt đất lạnh băng, nản chí ngã lòng, nhưng đồng thời cũng bắt đầu sinh ra một loại cảm xúc mãnh liệt.

"Ngươi cần Phật, ta không cho ngươi thành Phật; ngươi không muốn rời đi, ta thề sống chết làm ngươi phải đi." Kim Dao trong lòng hung hăng thề với chính mình.

~~

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ trôi qua...Huyền Không vẫn không nhúc nhích.

Tu luyện 《 Tẩy Tủy Kinh 》 cần nhẫn nại đến cùng cực, người thường luyện tập mười năm mới thành. Nhưng Huyền Không có 《 Dịch Cân kinh 》 cùng nội công Thiếu Lâm, lại thêm trời sinh hơn người, là trường hợp hiếm có luyện được thần tốc, giác ngộ cực cao, hết sức nhẫn nại. Cho nên mấy ngày nay đã luyện đến tận 《 Tẩy Tủy Kinh 》 tầng thứ mười.

Nếu《 Dịch Cân kinh 》 là tuyệt đỉnh ngoại công thì 《 Tẩy Tủy Kinh 》 chính là tuyệt đỉnh nội công, chú trọng nhất là ý niệm và nội lực của người luyện. Tầng thứ mười là một cửa ải lớn, chỉ cần đột phá được thì những cửa sau sẽ dễ dàng hơn.

Mười ba khối đá trong miếu, mặt trên chính là khắc võ công của 《 Tẩy Tủy Kinh 》 , tổng cộng có mười ba tảng, bao gồm cả một bộ thần công tuyệt đỉnh《 vạn Phật hướng tông 》.

Huyền Không ngưng thần tĩnh khí, cố gắng đả thông kinh mạch. Trong kinh thư có nói luyện đến tầng này khí trong người sẽ khô nóng như lửa đốt, nhưng không thể đẩy ra ngoài; chỉ có trải qua trăm lần đả thông kinh mạch mới giúp chân khí tuần hoàn, phá được cửa ải khó khăn mà chân chính luyện thành.

Huyền Không lúc này đang đứng ở cửa ải mấu chốt!

Không biết bao lâu trôi qua, Kim Dao ngoài ý muốn phát hiện mình có thể cử động lại.

Huyền Không thật ra đã dùng thủ pháp điểm huyệt lời nói của nàng, qua tám canh giờ sẽ tự động phá bỏ, chỉ là Kim Dao không biết thôi.

Nàng nhúc nhích tay chân đã chết lặng, quan sát Huyền Không. Hắn không phát hiện nàng đã được giải huyệt, vẫn không nhúc nhích chăm chú luyện công.

Kim Dao đến bên cạnh hắn, thử nhỏ giọng gọi: "Huyền Không ca ca, Huyền Không ca ca."

Hắn vẫn không có phản ứng.

Kim Dao không yên lòng, chìa tay nhỏ đẩy đẩy, phát hiện người hắn giống như tượng Phật đá.

Kim Dao thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cười lạnh: "Ngươi cười ta thăng tiên là ngu ngốc nói mê, vậy ngươi muốn thành Phật chẳng phải cũng hoang đường sao."

Kim Dao đi tới đi lui quanh hắn, thấy hắn bình thản ung dung, thanh âm lạnh lùng nói:
"Hừ, ngươi nhất định phải tuân thủ giới luật gì đó, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện. Ngươi cần cấm dục, ta sẽ khiến ngươi phá giới; ngươi cần tu phật, ta sẽ phá định lực của ngươi; cuối cùng ngươi vẫn phải theo ta."

Nói xong, Kim Dao nhấc tay cởi xiêm y, lụa mỏng màu lam từng cái từng cái rơi xuống, lộ ra thân thể tuyết trắng xinh đẹp.

Bên trong không gian khép kín có chút lạnh, nàng hít một hơi, nhẹ nhàng đến bên hắn, tay nhỏ ôm lấy hắn từ phía sau, nghiêng đầu tựa vào tấm lưng rộng của hắn.

Ngực hắn thật rộng, hai tay ôm không hết. Thân thể mềm mại của nàng dán chặt lấy thân thể hắn, cảm nhận được nhiệt độ nóng kinh người cách lớp tăng bào mỏng, áp vào thể xác và tinh thần lạnh lẽo khiến nàng không khỏi thở dài khoan khoái.

"Chỉ có từ phía sau, ngươi mới không cự tuyệt ta." Kim Dao thì thào lẩm bẩm.

Cứ như vậy lẳng lặng ôm, hưởng thụ lấy một chút ôn tồn.

"Ngươi đang luyện công?" Kim Dao đột nhiên đối với hắn nói, "Trước ngươi cười cợt ta, hung hăng với ta, tổn thương ta. Hiện giờ báo ứng của ngươi cũng đến rồi." Nàng lộ ra nụ cười giảo hoạt, "Ta muốn phá định lực của ngươi, để xem ngươi luyện công có thể tẩu hỏa nhập ma hay không."

Huyền Không vẫn không lay động, tựa như không nghe thấy.

Kim Dao tay nhỏ không chịu yên, tham tiến vào trong tăng bào, phủ lên ngực hắn. Ngực hắn cứng như đá phiến, cơ bắp cuồn cuộn rối rắm, lại như sườn núi nhỏ phập phồng, đàn hồi bóng loáng.

Sờ một lát, nàng đột nhiên nhớ lại bụng của hắn có tám khối cơ, tay liền tự giác dời xuống, nhắm mắt cảm nhận từng khối từng khối cơ bụng nhu nhu.

Huyền Không vẫn không nhúc nhích, những việc phát sinh trên người tựa như không liên quan đến hắn.

Kim Dao quỳ gối bên cạnh, cẩn thận đánh giá hắn.

Hắn nhắm mắt, tướng tá chẳng khác nào một vị Phật Đà! Ôn nhu như ngọc, lại cương nghị chính trực; vừa đoan chính thanh tú, lại tráng kiện mạnh mẽ.

Người thuần khiết như thế nếu bị nàng bị hủy hoại sẽ thành cái dạng gì đây? Thật muốn nhìn xem.

Nàng hôn lên môi hắn, trằn trọc mút mát.

Trong lòng Kim Dao luôn có một loại cố chấp, đôi khi ngang ngạnh, nàng tin mình có thể tu luyện thành người, tin mình có thể thăng tiên, cũng tin tưởng mình có thể đưa Huyền Không đi.

Nàng toàn tâm toàn ý hôn, khẽ liếm hàm răng của hắn, hút nuốt lưỡi hắn, vô cùng ôn nhu lại mang một tia xâm lược.

Hôn mãi đến khi quỳ mỏi, nàng mới cảm thấy có chút uể oải cùng đau nhức. Môi anh đào rời khỏi môi hắn, bắt đầu tập kích bộ phận khác.

Kim Dao nhìn bờ môi của hắn bị hôn đến sưng đỏ còn lưu lại nước bọt của nàng, cảm thấy thật vui vẻ.

Nàng nhớ hai lần trước cùng Huyền Không hoan ái, hắn ở trên người nàng lần lượt để lại ấn ký. Mỗi khi nàng nhìn thấy lại nhớ tới môi hắn từng lưu luyến không muốn rời da thịt nàng, những dấu vết này đến giờ vẫn còn mơ hồ. Nàng muốn bắt chước Huyền Không, lưu lại dấu vết của nàng ở trên người hắn.

Nhưng da của hắn sao lại cứng rắn như thế? Môi anh đào cố mút cũng chỉ để lại một chút sắc đỏ, lại lập tức bị hoà tan trên làn da màu đồng cổ.

Kim Dao chưa từ bỏ. Nàng há miệng hung hăng cắn cổ hắn, thật dùng sức, thật là dùng sức, cho đến khi trong miệng nếm được mùi máu tươi mới buông răng nanh ra nhìn, trên da hắn rốt cục cũng in một dấu răng hồng hồng bị Kim Dao bá đạo gắn lên.

Nàng vừa lòng nở nụ cười, bọn họ rốt cục cũng có gì đó thuộc về lẫn nhau.

Trộm liếc hắn một cái, khuôn mặt tuấn tú không chút biến hóa. Bị cắn như thế vẫn không có phản ứng, xem ra hắn quả thật bất động rồi.

Vậy có phải không cần giả vờ nữa, nàng có thể tiến thêm một bước không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro