Chương 20: Còn đau không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt đẹp khép hờ, má phấn ửng đỏ, môi anh đào thở gấp,...Hắn đắc ý cùng thoả mãn thưởng thức dáng vẻ quyến rũ của Kim Dao khi lên đỉnh.

Cự long tiếp tục cương to, hắn không để Kim Dao nghỉ ngơi lại ra sức động thân, vội vàng trừu cắm dưới thân nàng.

"Từ bỏ...từ bỏ, van xin ngươi..." Kim Dao kêu gào, nước mắt rơi xuống. Bị hắn hung bạo xuyên xỏ, cơ thể nàng đau nhức vô cùng.

Huyền Không đáp lại nàng bằng một nụ cười tà mị lãnh khốc. Kim Dao chưa từng thấy nụ cười như thế trên mặt của hắn, biết mình khẩn cầu thế nào cũng vô dụng.

Huyền Không nắm hai đùi của nàng quấn quanh hông mình, bồng cả người nàng lên, để nàng vô lực dựa vào hắn. Hai tay rắn chắc nâng đỡ mông nàng, côn thịt sừng sững vọt thẳng vào huyệt nộn.

Kim Dao mệt đến vô lực, nhưng bị kích thích cực độ vẫn nhịn không được lớn tiếng hét.

"A a a...ô a... sâu quá...đừng mà...đừng mạnh như vậy..." Thanh âm tan rã, dục vọng vất vả ngừng lại lại bị thổi bùng lên.

Huyền Không mải miết xuyên xỏ, điên cuồng đụ mấy trăm cái. Nơi tư mật của hai người phát ra tiếng nước cùng âm thanh va chạm nặng nề, nhiệt lượng tản ra nóng kinh người.

Kim Dao nhếch môi nhỏ, thanh âm khàn khàn, nước mắt nhuốm đầy mặt, bộ dáng vô cùng đáng thương, Huyền Không thấy cảnh này, môi liền tiến đến đem nước mắt của nàng liếm sạch.

Huyền Không càng không ngừng thao cắm kích thích huyệt nàng, khoái cảm chồng chất cực hạn làm Kim Dao vô thức đong đưa mông, mong ngóng côn thịt cắm vào.

"Ngươi quả nhiên thích như vậy... Ngoài mặt giả bộ thanh cao không rành thế sự, kỳ thật là yêu nữ chuyên câu dẫn nam nhân..." Huyền Không tựa lên trán nàng hung ác nói, gậy thịt dưới thân như trước liên tục đụ mạnh.

"Không phải, không phải... A a a... Đừng nói ta như vậy... A a... không phải... A a a..." Kim Dao liều mạng lắc đầu, nàng từ khi nào lại nhiều thêm một tội danh?

Huyền Không vốn không nghe vào cái gì, cười nói: "Ngươi đã thích như vậy, ta cũng không cần khách khí, để ta xem ngươi câu dẫn nam nhân thế nào, ta sẽ thoả mãn ngươi thật tốt."

Ngữ khí hắn tăng lên, đặc biệt nhấn mạnh chữ "tốt", phảng phất như lời mời gọi vào địa ngục.

"A... A..." Theo tiếng ngâm nga, thân thể Kim Dao khẩn trương run rẩy, huyệt mềm gắt gao hút cắn côn thịt, một cỗ dịch yêu ấm nóng từ sâu trong tử cung phun ra, lần nữa tưới lên gậy rồng của Huyền Không.

"A..." Huyền Không điên cuồng hét, côn thịt trướng to thêm một vòng. Lực tay tăng thêm, bóp mông Kim Dao đến đau. Côn thịt hùng dũng như cự kiếm hung hăng đâm vào huyệt Kim Dao; vòng hông thô ngăm tráng kiện phát lực cực nhanh.

"Aaa..."

Sau một cú đâm thọc hung bạo, Huyền Không hai mắt rực đỏ, gậy thịt bừng bừng trướng đại, đầu nấm đỉnh sâu, phun ra một cỗ tinh dịch nóng bỏng rực người.

Tiểu huyệt Kim Dao mãnh liệt co rút, hút lấy tinh dịch Huyền Không, một giọt cũng không lãng phí.

Nàng mệt mỏi tiêu tẫn tinh lực, hai mắt khép hờ, nghiêng đầu tựa lên cửa đá, côn thịt Huyền Không còn chưa chịu rời vẫn chôn chặt trong huyệt nàng.

Hắn yên lặng cảm thụ biến hoá trong thân thể, toàn thân như có trăm mùi vị khó nói thành lời. Thân thể được đả thông, cả người thoải mái vô cùng.

Giờ phút này, hắn ngộ đạo, thần công đã luyện thành.

Thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không phụ sư phụ kỳ vọng, chẳng qua...

Hắn cúi đầu, nhìn thấy Kim Dao bị mình làm nhục đến mức hơi thở hấp hối, trong lòng ngũ vị tạp phần. Vừa rồi mình làm sao vậy, không ngờ lại điên cuồng muốn nàng, hơn nữa nhìn vẻ mặt nàng thống khổ, hắn vậy mà lại vui vẻ.

Hắn là một người xuất gia, vốn nên lấy việc thiện làm trọng, làm sao có thể gây ra cơ sự đáng sợ này. Hắn bạo nhục đòi hỏi nàng, so với yêu nữ quỷ kế đa đoan, có cái gì khác nhau chứ.

Hắn giật mình nhớ lại chính mình vừa rồi cắn nàng, dấu răng hồng như muốn trả hết nợ in sâu nơi gáy nàng. Hắn không quên, vừa rồi mình từng có ý giết nàng. Hòa thượng như hắn, đáng lý nên phổ độ chúng sinh, cứu khổ cứu nạn, mang lòng từ bi, tại sao có thể sinh ác niệm giết người tàn nhẫn đáng sợ như thế trong đầu.

Nhưng là, yêu nữ này quả thật đáng giận, nàng làm ra những việc như vậy đáng ra nên bị xử phạt.

Nhưng mà... Huyền Không trong lòng ngừng lại, nàng tuy có sai, nhưng tội không đáng chết, nàng cũng không tổn thương ai, không gây ra lỗi lầm gì vĩnh viễn không bù đắp được với hắn. Ngược lại hắn, từ ngày gặp Kim Dao trong mộng, đã không thể quản chế nổi chính mình, ngày ngày đêm đêm tưởng niệm nàng.

Từ khi phát hiện cuốn sách giấu trên mái hiên, hắn cũng trộm đọc, trộm mang về chùa, tim của hắn cũng đã gặp ma.

Lúc hắn khi dễ nàng, thậm chí đã quên cần tuân thủ cái gì thanh quy giới luật, đã quên mình là một hòa thượng.

Nàng dụ dỗ, lừa gạt hắn, quả thật có sai, nhưng nếu tâm hắn trong sáng không tạp niệm, đã không lọt vào bẫy của nàng.

Hắn có phải cũng sai không?

Là hắn không khắc chế trước, cả ngày trông mong tiếp tục mơ thấy nàng, cùng nàng ân ái. Hắn luôn không muốn thừa nhận, rằng khi nàng nói cho hắn biết, những việc kia không phải là mộng, trong lòng hắn thực ra vui mừng đến cỡ nào.

Chỉ là, hắn vẫn hận nàng.

Hắn vốn là đại sư huynh sống trong chùa, là đại đệ tử sư phụ coi trọng, tương lai trọng trách trong chùa cũng sẽ giao cho hắn. Cuộc sống êm đẹp, tiền đồ quang minh, thuận buồm xuôi gió. Nhưng nàng lại đột nhiên xuất hiện, yêu nữ không rõ lai lịch lợi dụng thân thể xinh đẹp mà phá hủy hết thảy thanh tu của hắn, hại hắn phạm vào sắc giới, đây là vết nhơ lớn nhất cuộc đời hắn, khiến lòng hắn nhục nhã.

Không biết sư phụ sẽ đối với hắn thế nào, các huynh đệ sẽ đánh giá hắn ra sao, hắn làm họ thất vọng, vị trí trụ trì sợ rằng không tới lượt hắn.

Chuyện này nếu truyền ra, người trên giang hồ chắc chắn trào phúng nhạo báng, đường đường là chỗ Phật môn thanh tịnh, công chính nghiêm minh nhất võ lâm, lại xảy ra việc dơ bẩn hoang đường này, không chỉ mặt mũi hắn dơ dáy mà toàn bộ tăng ni cao thấp trong chùa đều bị người đời cười nhạo.

Hắn còn mặt mũi nào tiếp tục đối mặt với sư phụ, tiếp tục đối mặt các sư đệ không?

Hắn vô cùng xấu hổ, vô cùng hối hận, vì nhất thời không giữ nổi lòng mà gây lỗi lầm không thể vãn hồi, nếu Kim Dao chưa từng xuất hiện, mình sẽ không vì nếm thử ái tình mà phạm lỗi hoang đường, cũng sẽ không phiền muộn như vậy.

Nếu tất cả chưa từng phát sinh thì thật tốt, hắn vẫn là Đại sư huynh được các sư đệ kính trọng, vẫn là đệ tử sư phụ ưu ái nhất.

Huyền Không trừng mắt nhìn Kim Dao, sát niệm dần tăng: nếu nàng chết, hết thảy có thể trở lại ban đầu, không ai biết chuyện gì xảy ra, cũng không ai biết hắn phạm vào sắc giới, hắn vẫn là đại đệ tử Huyền Không tiền đồ quang minh.

Ý nghĩ này dần lớn, ngón tay mơn trớn miệng vết thương trên cổ Kim Dao, vệt máu nơi vết thương có chút mơ hồ, hai dấu răng như khắc gắn chặt trên nàng da trắng nõn của Kim Dao, vừa rồi chảy nhiều máu như vậy, nàng hẳn là rất đau. Vị cô nương xinh đẹp như thế lại làm ra sự tình phóng đãng nhường này, giết nàng, thật là đáng tiếc.

Từ cổ truyền đến đau đớn, Kim Dao mở mắt, chứng kiến Huyền Không đang nhìn chằm chằm không chớp vào cổ mình, ngón tay nhẹ vỗ về miệng vết thương của nàng.

Loại ánh mắt này nàng rất quen thuộc, trước đó từng thấy qua, chính là lúc hắn cắn nàng, nhưng hiện tại nàng lại thấy lần nữa, nàng sẽ không quên, đây là ánh mắt muốn giết người, nàng nhịn không được hít một hơi lạnh.

"Ngươi đã tỉnh?" Huyền Không ngón tay dừng lại, nhìn vào mắt nàng, "Miệng vết thương chỗ này thật sâu, còn đau không?"

Kim Dao rụt rè nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập kinh hoảng: "Ngươi... Ngươi còn muốn giết ta?"

Huyền Không cười khẽ, nàng có thể nhìn thấu ý đồ của hắn.

Nhìn thấy hắn lộ ra nụ cười sát khí, không cần hắn trả lời, Kim Dao đã biết đáp án, ham muốn được sống khiến nàng buột miệng nói ra: "Ngươi, ngươi không thể giết ta."

"A, vì cái gì?" Huyền Không nâng mí mắt lên nhìn nàng.

"Ngươi, ngươi không phải muốn thành Phật sao?" Kim Dao nuốt một ngụm nước miếng, "Một khi ngươi giết ta, chính là phạm vào tội ác không thể dung thứ, vạn kiếp bất phục, ngươi vĩnh viễn không thể thành Phật."

Lời nói của Kim Dao như sét đánh vào lòng Huyền Không: "Không thể dung thứ" "Vạn kiếp bất phục".

Hắn rốt cuộc đang làm gì, vậy mà lại muốn giết người diệt khẩu, hắn sao lại gian trá độc ác như vậy, động một chút lại sinh lòng sát niệm, coi mạng người như cỏ rác.

Sư phụ từ nhỏ đã giáo huấn bọn hắn, cần lấy lòng từ bi phổ độ chúng sinh, vậy mà hắn lại sinh ác niệm trong đầu. Cho dù hận thế nào cũng không thể cướp đi tính mạng nàng, nếu không hắn khác gì loại người đại gian đại ác.

Kim Dao nhìn biểu tình hắn kinh hoảng, dũng khí lớn hơn: "Ngươi có nhớ ngươi từng nói qua không, ngươi làm ô uế sự trong sạch của ta, để bù lại tội lỗi đã phạm, mạng của ngươi tùy ý ta lấy?"

Huyền Không lấy lại tinh thần: "Nhớ rõ, nhưng lúc ấy ta tưởng mình mạo phạm ngươi, cho nên nguyện ý đem mạng giao ra, nhưng ta không biết khi đó là ngươi dụ dỗ, không phải ta cố ý mạo phạm."

Kim Dao đả kích hắn, "Dù là ta dụ dỗ thì chính ngươi cũng cam tâm tình nguyện, thân thể trong sạch của ta đã cho ngươi hết, hoặc là ngươi đi theo ta, hoặc là đem mạng của ngươi giao cho ta."

Như vậy cũng tốt, để nàng giết mình, không cần phiền não vì việc này nữa, cái gì thanh quy giới luật, danh dự địa vị, một khi chết đi, tất cả được hoá giải.

"Người xuất gia không nói dối, ta đã nói thì sẽ không đổi ý, mạng này mặc cho cô nương xử trí." Sát ý trong mắt Huyền Không biến mất, nói ra lời này, trong lòng hắn lại thanh thản.

Kim Dao quan sát biến hoá trên mặt hắn, xác định hắn không còn ý hại nàng, Kim Dao động tâm, cười duyên nói: "Xử trí? Xử trí thế nào? Ngươi bây giờ còn gắt gao ôm ta không buông, ngươi xem, cái dạng này, ta nên xử trí ngươi thế nào?"

Nghe xong lời này, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Không đỏ lên, nghĩ đến hạ thân của mình quả thật còn chôn trong thân thể Kim Dao, như vậy còn mạnh miệng muốn nàng giết mình, khí thế lập tức suy giảm, hắn vội vàng buông Kim Dao, muốn đem phân thân rút ra.

Kim Dao đã đoán được ý đồ của hắn, đột nhiên dùng sức kẹp chặt côn thịt trong cơ thể, hai tay ôm cổ hắn, đem trọng lượng cơ thể mình toàn bộ đặt trên người hắn.

Huyền Không nghi hoặc khó hiểu, nàng muốn làm gì?

"Một lần cuối cùng, được không?" Kim Dao quyến rũ thỉnh cầu.

(Editor: edit H ngán quá, cầu ngược nam)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro