Chương 22: Rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoan ái mãnh liệt đi qua, hai người dần tỉnh lại từ sau cơn triều cường, Kim Dao nằm trên sàn nhà, ánh mắt dần lạnh như băng, nàng nắm chặt tay, âm thầm hạ quyết định.

Nàng đã hiểu rõ, nếu hắn không muốn đi, nàng cũng không làm gì được hắn. Võ công của hắn cao cường, hiện tại lại luyện thành Tẩy Tủy Kinh, chút quỷ kế vặt của nàng sẽ không còn mê hoặc được hắn.

Cho nên, nàng quyết định -- buông tay; sau đó, rời đi.

Đi đến quyết định này thực gian nan, nàng luyến tiếc, rất không muốn...

Nàng thích hắn như vậy, thích nghe hắn nói, nhìn hắn cười; thích xem bộ dạng hắn chuyên chú luyện công, thích ngửi mùi trên người hắn, thích nghe tiếng hắn hít thở trầm ổn khi ngủ... Tóm lại hết thảy của hắn nàng đều thích, thực thích.

Nhưng là, khi hắn lăng nhục nàng; khi hắn cười nhạo nàng, nói ra lời ác độc tổn thương nàng; nàng dần dần nhận ra một sự thật, thì ra tất cả bấy lâu đều là nàng đơn phương tình nguyện!

Giữa bọn họ cách biệt quá lớn, nàng trước đây thật sự quá ngây thơ rồi, cứ nghĩ rằng có được bề ngoài xinh đẹp thì có thể tung hoành nhân gian, tùy ý khống chế nam nhân, vụ lợi cho mình; nhưng người đàn ông đầu tiên đã khiến cho nàng biết mình sai rồi, không phải toàn bộ nam nhân đều có thể bị sắc đẹp khống chế, bởi tâm hắn vốn không thuộc về nàng.

Bất luận là thâm tình cảm động hay khiêu khích hấp dẫn, hắn đều một lòng tu phật, luôn nhớ mãi không quên sư phụ cùng các sư đệ của hắn.

Huyền Không từng nói hận nàng, bởi vì nàng lừa gạt khiến cho hắn phá sắc giới.

Vậy còn nàng? Nàng hận hắn sao?

Nàng quả thật hận, hận hắn khinh thường nàng, vũ nhục nàng, vứt bỏ nàng.

Nhưng là...nội tâm nàng có chút do dự, sâu trong lòng vẫn ôm lấy chút hy vọng, muốn cho hắn một cơ hội, cho dù là xa vời.

Nàng đánh cược, nếu hắn nguyện ý, nàng liền tha thứ hắn, cùng hắn rời khỏi nơi này, nếu hắn không muốn, nàng vẫn rời đi, nhưng sẽ hận hắn đến chết, hận chết hận chết hắn, đợi ngày nàng công thành cũng là lúc trở về trả thù, để cho hắn hối hận đã tổn thương nàng.

Huyền Không thoả mãn nằm trên sàn, nhìn lên ngọn chóp cao, trong lòng không khỏi thở dài: từ khi gặp Kim Dao, mới biết được thì ra cuộc đời ngoài tụng kinh niệm Phật, luyện công, còn có phong hoa tuyết nguyệt như vậy, tiêu dao khoái hoạt, nếu giờ phút này thật sự bị Kim Dao giết chết, hắn cũng không có gì tiếc nuối.

Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được quay đầu nhìn về phía Kim Dao, lại phát hiện chẳng biết lúc nào nàng đã đứng dậy, yên lặng nhặt y phục lên mặc.

"Ngươi..." Huyền Không muốn nói lại thôi. Lần hoan ái này cảm thấy có chút không giống mọi khi, nhưng khác lạ ở đâu lại không nói ra được.

Kim Dao sửa sang chính mình cận thận, quay đầu nhìn Huyền Không, thanh thanh nói: "Ta hỏi lại lần cuối, ngươi có nguyện ý cùng ta rời đi không?"

Huyền Không ngồi dậy, hắn giống như không nghe thấy, lạnh lùng cầm lấy quần mặc vào.

Thời gian giống như rất dài, động tác của hắn như một sự cự tuyệt trầm mặc, Kim Dao trong lòng dần rõ ràng, hắn sẽ không đổi ý, trong mắt nàng bắt đầu có chút thất vọng.

Hắn đứng lên, lùi lại xa nàng: "Ta nói rồi, mạng - ngươi có thể lấy đi, nhưng ta sẽ không rời bỏ cửa phật."

Tuy đã đoán được trước đáp án, nhưng những lời này từ miệng hắn nói ra vẫn khiến Kim cảm thấy khó chịu, ánh mắt lộ ra một tia bi thương.

Trong tức khắc, nàng hạ quyết tâm, cắn răng nhắc mình phải kiên cường, ánh mắt dần lạnh lẽo, ngữ khí kiên định: "Ngươi yên tâm, ta không lấy mạng của ngươi; nhưng ngươi nhớ kỹ, mạng của ngươi vẫn thuộc về ta, ta lúc nào cũng có thể đến lấy đi."

Huyền Không xoay người, bất an nói: "Là ta thua cô nương, đúng lý nên như thế. Nhưng ngươi sau này định thế nào?"

Tới giờ hắn vẫn không chịu kêu tên của nàng, trong lòng nàng hiện lên một chút cô liêu.

Kim Dao cười lạnh: "Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, cũng không đem chuyện của chúng ta nói ra, ngươi an tâm làm hoà thượng của ngươi."

Chứng kiến vẻ mặt hoài nghi của Huyền Không, nàng tiến lên vài bước, lạnh lùng cười: "Nam nhân trên đời không chỉ có mình ngươi, ta cần gì phải đơn phương ôm lấy gốc cây như ngươi, thiên hạ rộng lớn, ta không tin không có nam nhân nguyện ý thần phục ta."

Huyền Không nhất thời sửng sốt, vô cớ trào ra một tia tức giận, vội la lên: "Ngươi làm sao có thể lãng phí bản thân như thế."

Kim Dao cười khẽ, châm chọc nói: "Lãng phí? Ngươi không có tư cách nói ta như vậy, chẳng lẽ với ngươi thì không tính là lãng phí sao?"

Nàng nhìn Huyền Không, ánh mắt ai oán, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Ngươi không quan tâm ta, sẽ có người khác thích ta, nam nhân thiên hạ còn nhiều, ta cần gì phải chấp nhất ngươi. Huống hồ ta chưa muốn chết, ta còn cần nam nhân đến giải độc cho ta."

Huyền Không nhìn ánh mắt trong suốt của nàng, qua một lúc lâu mới tiếp thu hết những lời này, ngữ khí chần chừ: "Ngươi, thật sự trúng độc sao? Thật sự chỉ có nam nhân mới có thể thay ngươi giải độc?"

Kim Dao cảm thấy lòng mình như ngày đông giá rét, tự giễu nói: "Thì ra lời ta nói trước kia, ngươi một chữ cũng không tin..." Nàng dừng một chút, "Nhưng không sao, ta sẽ rời khỏi chùa, xuống núi tìm nam nhân thích hợp hơn ngươi giải độc."

Huyền Không nghe câu này, không biết vì cái gì, trong lòng đột nhiên dấy lên lửa giận ngút trời, lời nói cay nghiệt nhất thời buột miệng nói ra: "Yêu nữ chính là yêu nữ, quả nhiên vô sỉ, hành vi thấp hèn, so với dâm phụ..."

"Ba!" Một tiếng thanh thúy rơi trên mặt Huyền Không, Kim Dao giơ cao bàn tay, tức giận đến phát run: "Những lời ngươi đã nói lúc trước, tất cả đều trả lại cho ngươi! Ngươi nhục nhã ta như vậy, ta chắc chắn bắt ngươi trả giá thật nhiều."

Kim Dao phẫn nộ nhìn hắn, trong lòng đã không thể chịu đựng được, hận ý nảy sinh.

Huyền Không nhìn vẻ mặt giận dữ của nàng, đáy lòng lại chán nản, hối hận không thôi. Đây là câu nói nặng nề nhất của hắn nhưng không phải ý của hắn, hắn chưa từng cho rằng nàng là dâm phụ, chỉ là không rõ vì sao nhất thời nóng nảy buột miệng nói ra. Tâm vô cùng hối hận, đang muốn mở miệng giải thích.

Lúc này, "oanh" một tiếng, cửa đá chậm rãi chuyển động, mười hai canh giờ đã đi qua, cửa đá lần nữa mở.

Kim Dao biết, thời gian tới, nàng cũng nên đi rồi. Nàng đã không còn gì lưu luyến, trong lòng chỉ còn khuất nhục cùng hận ý.

Kim Dao cất bước đến cửa đá, do dự một chút, cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn hắn một lần nữa, bốn mắt chạm nhau.

Huyền Không hé miệng tựa hồ muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại không thốt ra được thanh âm nào.

Kim Dao ôm nỗi hận mà tuyệt giao, dứt khoát xoay người, không quay đầu lại rời khỏi nơi thương tâm này.

Cửa đá chậm rãi khép lại, Huyền Không ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Kim Dao, mãi đến khi biến mất không thấy nữa.

~~

Kim Dao thất thần đi đến sau núi, tới gần vách núi chỉ thấy một cây đại thụ, lá thu xào xạc, lá rụng đầy tịch liêu.

Nàng đi đến dưới tàng cây, nhặt lên một mảnh lá rụng, lẩm bẩm:
"Ngươi là người phương nào, chẳng qua chỉ là một xú hoà thượng ngu xuẩn, lại dám khinh thường làm tổn thương tâm ý của người khác."

Phiến lá rụng lay động, sắc xanh ố vàng, đã không còn phong thái ngày xưa, ngữ khí nàng có chút oán giận, "Ngươi không quan tâm ta thì sẽ có người muốn ta, trên đời này nam nhân không thiếu, chỉ cần là nam nhân là có thể giúp ta tu tiên, ta cần gì phải chấp nhất ngươi."

Nói xong, nước mắt bất tri bất giác lại rớt xuống.

"Cuối cùng sẽ một ngày, ta cho ngươi thấy, không chỉ có ngươi, còn rất nhiều nam nhân, bọn họ đều sẽ thần phục ta..."

Đau xót giống như đao khắc thật sâu trong lòng nàng, ngày nào đó nàng tất sẽ trả đủ.

"Là ngươi không quan tâm ta, chớ có trách ta hận ngươi! Ta muốn ở trước mặt của ngươi, cho ngươi thấy nam nhân khắp thiên hạ đều thần phục ta, ta muốn cho ngươi -- Huyền Không, hối hận, thống khổ cả đời!"

Phóng mắt ra xung quanh, bốn phía là núi non trùng điệp bao la hùng vĩ.

Tâm tình Kim Dao dần khoan khoái trở lại, đây gọi là trời cao biển rộng, núi cao sông dài tự do tự tại.

Trên đời này, nam người nhiều nhất là ở đâu?

Là thanh lâu.

Kim Dao chỉ biết thanh lâu là nơi các loại nam nhân tụ tập, như vậy cần thu thập dương khí, đến đó là nhanh nhất.

Trước lúc đến đây nàng được tiên nhân chỉ điểm, có thể tới thanh lâu làm một kỹ nữ, mượn cơ hội thu thập dương khí tu thân luyện hóa. Nhưng ai biết nàng vừa mới lên núi lại gặp gỡ Huyền Không, tâm hồn từ lâu vẫn mơ mộng, muốn cùng hắn hai người bên nhau, quên mất ý niệm đến thanh lâu.

(Editor: Hảo tiên nhân = )))

Mà Huyền Không không biết điều, gạt bỏ nàng. Để hấp thu nhiều dương khí, vì giấc mộng thăng tiên, bây giờ nàng đành phải quay về tính toán lúc trước -- đi thanh lâu.

Nàng hỏi biết bao người, trên đời này đô thành nào là nơi phồn hoa nhất?

Người ta nói cho nàng biết, là Long thành. Nàng liền đi Long thành.

Lá thu khô, lá rụng sôi nổi.

~~~

Cách Long thành càng gần, người cũng dần nhiều lên, thương nhân lui tới lui đi, chợ búa nhộn nhịp không dứt.

Một ngày đúng giờ ngọ, Kim Dao đi đường đã mỏi, ghé vào một gốc đại thụ nghỉ tạm.

Nơi này người qua lại tấp nập, dưới tàng cây có dựng một quán trà giản đơn, khách qua đường ngồi nghỉ chân chốc lát, gọi bát nước trà uống cho nguôi cơn mệt mỏi bôn ba đường dài.

"Nghe nói Lăng Tiên các gần đây mới có một vị Vân Tiếc cô nương mới tới, bộ dạng rất xinh đẹp, hiền đệ có muốn cùng huynh đi nhìn một cái không?" Một vị công tử ăn mặc khí chất nhà giàu, ngồi ở góc bàn nhỏ phía trước hạ giọng nói.

Một vị công tử khác mặc áo xám ngồi bên, nhìn qua đã biết có học thức, hắn nhìn nhìn xung quanh, phát hiện không ai chú ý liền tiến đến nhỏ giọng bên tai vị công tử nhà giàu kia: "Không dối đại ca, lần này ta đến Long thành chính là vì việc này, thực muốn đến Lăng Tiên các, đặc biệt muốn diện kiến phong thái Vân Tiếc cô nương."

"Ha ha, thì ra hiền đệ sớm đã có tính toán. Ta còn tưởng đệ đã tu tâm rồi." Công tử nhà giàu nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười cười bí hiểm "Ngươi không sợ để sư muội biết sẽ tìm ngươi tính sổ sao?"

Công tử áo xám sắc mặt buồn rầu, lắc đầu xua tay nói: "Ai, đại ca, ngươi đừng nhắc tới ác phụ điêu ngoa kia, nếu nàng biết ta đi Lăng Tiên các tìm thú vui, không lật luôn cái nhà lên mới là lạ."

"Vậy ngươi còn đi?" Công tử nhà giàu vừa cười vừa nói.

"Bởi có câu 'Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu', các cô nương Lăng Tiên các đều là mỹ nhân thượng đẳng trải qua tuyển chọn gay gắt, không biết Vân Tiếc cô nương là người thế nào, không chỉ vào được Lăng Tiên các mà tên còn đứng đầu bảng."

"Ha ha, có thể đứng đầu bảng đương nhiên là hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn!" Công tử nhà giàu khinh thường cười to, "Ta cũng không phải chính nhân quân tử, Lăng Tiên các người nào không đẹp như tiên, tài hoa xuất chúng, còn chưa nói đây là cô nương đầu bảng. Thật không biết Vân Tiếc cô nương kia dung mạo mất hồn, thân thể phong lưu đến đâu. Nghĩ đến giai nhân thôi mà lòng đã tê rần."

"Đúng a, nghe đại ca nói vậy, ta cũng khẩn trương, thực muốn lập tức gặp nàng." Công tử áo xám kích động nói "Đại ca, chúng ta uống xong trà rồi mau lên đường, thừa dịp trời tối tới Lăng Tiên các, nói không chừng có thể gặp được cô nương."

Hai người nhanh chóng uống xong trà, vội vàng khởi hành về phía Long thành.

Nằm úp sấp trên tàng cây, Kim Dao đã nghe hết lời của bọn hắn, một chữ cũng không bỏ sót.

Lăng Tiên các?

Nghe bọn hắn nói, dường như Lăng Tiên các là thanh lâu rất nổi danh.

Hiện giờ nàng đã biết mình nên đi nơi nào.

Nàng vội vàng bò dậy, đong đưa cái đuôi, đuổi theo bóng dáng hai kẻ kia, cùng tới Long thành.

Màn đêm buông xuống, đèn mới thắp lên, đại Đô thành náo nhiệt dần dần an tĩnh lại, đổi lại là một màn cảnh sắc kiều diễm khác

Lầu trước Lăng Tiên các đèn đuốc sáng loá, bóng người lay động, so với cảnh tượng lãnh đạm trầm mặc ở chùa lúc trước thật tươi sáng hơn biết bao.

Quy mô Lăng Tiên các rất lớn, kiến tạo hoa lệ tựa như một đại điện, làm cho người ta nhịn không được cảm thán.

Kim Dao không khỏi suy đoán, rốt cuộc là người thế nào mới có thể xây lên thanh lâu như vậy.

Nơi này là nơi nàng cần để sinh tồn trong thời gian tới.

Đèn đuốc sáng loá lầu trước, các loại nam nhân lui tới lui lên, có mãng phu tục tĩu; văn nhân nho sĩ thanh tú; nhân sĩ dũng mãnh thô lỗ...đủ kiểu nam nhân đều có.

Vừa nghĩ tới tương lai có lẽ cần cùng bọn họ làm loại việc tằng tịu với nhau ở đây, Kim Dao trong lòng không khỏi sinh ra chán ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro