Chương 26: Nhớ thương không nguôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai năm sau. Vạn Thanh Sơn trang.

Tiểu nha đầu Hồng Đào bưng một cái khay đi trên hành lang gấp khúc, trên khay bày biện một bầu rượu cùng cái chén nhỏ.

Nàng hướng về phía thân ảnh cao gầy ngồi trên lầu nói: "Văn Phong công tử, rượu ngài đến đây."

Thân ảnh cao lớn hơi nghiêng người, thấp giọng nói: "Đặt đó."

Thanh âm của hắn dịu dàng êm tai, Hồng Đào ngẩng đầu nhìn thấy sườn mặt Văn Phong công tử, nhất thời ngây người không kịp phản ứng.

"Hồng Đào?" Thanh âm dễ nghe lại vang lên.

"A, vâng, hiểu ạ, Văn Phong công tử, nô tì xin lui." Hồng Đào xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu vội vàng lui ra.

Trong nội tâm nàng ngầm buồn bực, lần nào cũng thế này, vừa nhìn thấy Văn Phong công tử liền nhịn không được mặt đỏ tim đập, nói chuyện cà lăm. Công tử đâu phải là hung thần ác bá gì, chẳng qua bộ dạng so với thường nhân dễ nhìn thật đó, làm cho người ta nhịn không được muốn xem nhiều thôi, chính mình thành ra luôn mặt đỏ.

Đợi tiểu nha đầu biến mất ở khúc cuối hành lang, Văn Lâm Phong xoay người cầm lấy bầu rượu trên bàn, đưa cái chén lên, một ly lại một ly uống cạn.

Hắn tới Vạn Thanh Sơn trang đã hai năm, hiện tại thân phận là người chép sử của Vạn Thanh Sơn trang ── Văn Phong công tử.

Vạn Thanh Sơn trang trong võ lâm rất có uy vọng, uy vọng không phải vì chủ tử của nó võ công cao bao nhiêu, đương nhiên đây cũng là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chủ yếu là bởi vai trò của Vạn Thanh Sơn trang trong giang hồ - sử ký. Chỉ cần là chuyện phát sinh trong võ lâm, bất luận to nhỏ, người tốt hay ác nhân, đã xuất hiện trên võ lâm sẽ ảnh hưởng tới đời sau. Những người, những việc này đều được Vạn Thanh Sơn trang ghi chép lại, biên tập thành sách, qua tay người duyệt, trở thành quy tắc lưu danh muôn đời, phá hư quy tắc sẽ để lại tiếng xấu muôn thưở.

Rượu nóng theo cổ họng của hắn chảy xuống bụng, đốt cháy toàn thân, làm cho thần sắc hắn bớt ảm đạm.

Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười khổ, không biết từ bao giờ mình lại thích uống rượu, rượu nóng vào người, làm cho hắn hết bị thiêu đốt lại bị làm lạnh, bị làm lạnh rồi lại bị thiêu đốt.

Nhớ lại năm đó bản thân tận lực tuân thủ thanh quy giới luật, giờ hóa ra cũng chỉ là một lời nói suông, một câu chuyện nực cười.

Hiện tại hắn uống rượu, lại sớm phá sắc giới, hắn đã không xứng tiếp tục làm một gã hòa thượng.

Có một số việc đã xảy ra liền khó có thể quên, hắn càng nhắc nhở mình cần quên, lại càng không thể quên được.

Có khi hắn cho là mình đã quên, nhưng rồi đêm khuya trong mộng lại quay về thời gian trước, vẫn sẽ mơ thấy dáng hình xinh đẹp kia.

Nhưng mà, người thật đã rời đi, bây giờ thực sự chỉ là một giấc mộng, không thể trở thành sự thật, nàng cũng chẳng thể từ trong mộng đi ra, hướng phía hắn nhẹ nhàng mà gọi một tiếng "Huyền Không ca ca" .

Cảnh tượng ly biệt năm đó vẫn ẩn hiện từng màn trong mắt hắn, hắn cho là thời gian trôi qua sẽ dần phai nhạt, thế nhưng trong cơn hoảng hốt hắn mới chợt phát hiện - mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của nàng sớm đã khắc ghi ở trong lòng hắn.

Tình yêu, đây là thứ tối kỵ trong Phật gia, sư phụ trước khi chia tay từng ngàn lần dặn dò nhắc nhở hắn không thể đụng vào.

Có lẽ thời gian hai năm còn quá ngắn, hắn tin rằng năm năm sau, mười năm sau, hắn nhất định có thể quên nàng.

Nghĩ đến tình cảnh hiện giờ, hắn lại nâng chén rượu lên, một ngụm uống xuống.

~~

Trong không khí có tiếng động rất nhỏ, Văn Lâm Phong nâng mi, lập tức cảm thấy có người tới gần, hắn đột nhiên nhanh nhẹn xoay người, đem chén rượu một đường phi thẳng đến hướng kia.

"Ai nha, muốn dọa ngươi cũng không được, nhìn xem, nhìn xem, đem quạt của ta làm ướt cả rồi." Người tới thét chói tai, đau lòng kiểm tra cây quạt của mình, vừa rồi khi chén rượu của Lâm Phong phi tới, hắn giơ cây quạt chặn.

"Ta định mời ngươi cùng uống rượu." Văn Lâm Phong mỉm cười nhìn hắn luống cuống tay chân lau quạt.

Người này là vị công tử còn lại của Vạn Thanh Sơn trang - Đỗ Vân Hạc. Thân hình hắn cao lớn, âm điệu so với nam nhi lại hơi nhỏ, khiến người ta kinh ngạc hơn là, một thân nam nhi mình cao năm thước như hắn lại mang khuôn mặt mỹ nhân nhu mì xinh như hoa, cùng thân hình của hắn thật không tương xứng.

"Có kẻ mời rượu như vậy sao? Ngươi biết rõ là ta còn cố ý hất rượu, rõ ràng chính là muốn, muốn trả thù." Đỗ Vân Hạc kêu la.

"Ta cùng với ngươi có thù gì, vì sao phải trả thù?" Văn Lâm Phong vừa nói vừa nhàn nhã rót đầy một chén rượu.

"Chính là, chính là lần trước ta lén nhìn ngươi tắm rửa, không cẩn thận thấy dấu răng trên cổ ngươi, cho nên, cho nên ngươi muốn trả thù ta."

Đỗ Vân Hạc một phen đoạt lấy chén rượu trong tay Văn Lâm Phong, một ngụm uống hết.

Văn Lâm Phong không tự chủ được đưa tay sờ lên cổ của mình, dấu răng kia là dấu vết nàng lưu lại, chỉ thấy dấu răng ấy hắn mới tin mọi chuyện đã phát sinh hết thảy không phải là mộng.

"Ngươi tại sao không nói chuyện, tức giận sao? Không phải bị ta nói trúng rồi chứ? Cái dấu răng kia là cô nương nào lưu lại sao? Ha ha ha. . ." Đỗ Vân Hạc tiến đến trước mặt hắn, vẻ mặt cười sung sướng khi thấy người gặp họa.

Văn Lâm Phong nhìn chằm chằm nụ cười xấu xa của Đỗ Vân hạc, trấn định nói: "Không biết là ai cách vài ngày còn chạy đến trước mặt ta, một phen nước mũi cầu ta giúp hắn tìm..."

Miệng bị một cái cán quạt đúng lúc che lại, hai chữ cuối cùng mắc lại trong cổ họng.

Đỗ Vân Hạc sốt ruột nói: "Lâm Phong huynh đừng nói nữa, đừng có nói nha..."

Hơi giương mắt nhìn thấy khóe mắt Văn Lâm Phong có ý cười, lập tức hiểu ra hắn đang trêu đùa mình, vì thế làm bộ nghiêm túc, ngữ khí kiên định nói: "Được rồi, Văn Lâm Phong, ta đáp ứng ngươi, ngươi giúp ta tìm được nàng, ta quyết không đem bí mật về dấu răng trên cổ ngươi nói ra, trừ phi ta chết, Đỗ Vân Hạc ta nói được thì làm được."

Văn Lâm Phong đẩy hắn ta ngồi vào ghế, tiếp tục tự mình uống rượu, không để ý tới Đỗ Vân Hạc hồ nháo, hắn đối với bằng hữu có bộ dạng cùng hành động nửa nam nửa nữ này đã không còn thấy lạ.

Thấy Văn Lâm Phong không để ý tới mình, Đỗ Vân Hạc cảm thấy không thú vị, người huynh đệ tốt xuất thân từ hòa thượng này một chút cũng không thú vị, bộ dạng luôn bí hiểm không biết suy nghĩ gì. Giả vờ thành thục còn chưa tính, đáng hận nhất là hắn còn đoạt mất danh hiệu Vân Hạc công tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng mà người đời đặt cho mình.

Văn Lâm Phong không chỉ võ công cao cường, bộ dạng còn tiêu sái tuấn dật, hai người đứng chung một chỗ vừa khéo bị so sánh. Trước kia hắn là hoa hồng, hiện tại hắn đều thành lá cây làm nền cho Văn Lâm Phong, điều này khiến hắn không phục cho lắm, thực sự buồn bực. Hai năm qua hắn ăn không ngon ngủ không yên, bởi vì sự mê luyến nữ tử xinh đẹp ngày càng giảm, mê luyến Văn Lâm Phong "cô nương" lại tăng gấp bội.

Trong lòng ủy khuất oán hận dâng lên, bất tri bất giác liền đem suy nghĩ nói ra, hắn ở trước mặt Văn Lâm Phong càng nói càng lớn tiếng, càng nói càng hưng phấn, một bên lại dùng khóe mắt liếc trộm Văn Lâm Phong, phát hiện hắn không thèm nhìn mình, không coi ai ra gì ngồi uống rượu ngon, giống như Vân Hạc hắn không tồn tại, bản thân tự biên tự diễn.

Ách, tên đầu gỗ này chút mặt mũi cũng không cho hắn, thật sự ra vẻ không chịu nổi, hắn nghiến răng nghiến lợi oán hận. Hắng giọng một cái, nghiêm trang nói: "Lâm Phong huynh, tháng sau Phó lão gia muốn rửa tay gác kiếm, nghe nói mời rất nhiều tiền bối võ lâm cùng hiệp khách giang hồ đến, muốn đi xem náo nhiệt không?"

Văn Lâm Phong nuốt xuống một ngụm rượu, biết Đỗ Vân Hạc đã nói vào chuyện chính: "Phó tiền bối một đời hào hiệp, trong võ lâm người người kính trọng, hắn năm mươi năm hành tẩu giang hồ đã là truyền kỳ trong chốn võ lâm, theo lý việc thoái ẩn hẳn cũng nên ghi lại trong sử."

"Ha ha, nói như vậy, ngươi sẽ đi sao? Ha ha ha... Thật tốt quá." Đỗ Vân Hạc ngửa mặt lên trời cười dài, vẻ mặt thực hiện được gian kế "Chúng ta hai người khôi ngô tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, tài trí hơn người, đồng loạt xuất đạo nhất định là chấn động toàn hội trường, người người náo động, Phó lão gia xem ra oai phong ghê gớm thật, ha ha ha..." Đỗ Vân Hạc nghe được Văn Lâm Phong nguyện ý đi cùng hắn, như đứa trẻ hưng phấn đắc ý, hoa tay múa chân vui sướng nhảy loạn.

Văn Lâm Phong nhìn thấy bộ dáng này, bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười.

~~

"Kim cô nương, tình hình là như vậy, chủ tử kêu chúng ta thúc ngựa gấp trở về báo lại ngươi, muốn ngươi chuẩn bị sớm." Hai nữ tử y phục đen đứng trong phòng, hướng bóng lưng nữ nhân phía trước nói.

"Đã biết, các ngươi lui xuống trước đi." Kim Dao phất tay, nhẹ giọng nói.

"Dạ, thuộc hạ cáo lui." Hai nữ tử lặng lẽ lui ra.

Kim Dao đứng trên tầng lầu cao nhất trước Lăng Tiên các, đây từng là nơi Công Tôn Thiên Mộng thường đứng, hiện tại do nàng thay thế, ở trong này quả thật có thể quan sát mọi việc trong Lăng Tiên các.

"Minh chủ võ lâm Phó Bằng muốn tổ chức đại hội nhân dịp hắn thoái ẩn giang hồ, đã định mùng 10 tháng sau."

Đây là tin báo vừa đến, trên tay của nàng còn có một danh sách khách mời Phó Bằng phát thiệp ra.

Mà Công Tôn Thiên Mộng đã truyền đạt mệnh lệnh cho nàng: "Quyết không để Phó Bằng đạt được tâm nguyện."

Loại chuyện này nàng không phải lần đầu làm, nàng đã có biện pháp để Phó Bằng không phát hiện mình, có thể phá hư nghi thức thoái ẩn của hắn, đây là điểm mà Công Tôn Thiên Mộng tán thưởng nàng nhất, yên tâm đem mọi việc giao cho nàng.

Nhưng lúc này nàng lại có chút khẩn trương, bởi vì danh sách trên tay có tên Vạn Thanh Sơn trang. Vạn Thanh Sơn trang được mời tham gia đại hội cũng không lạ, kẻ nào lại không mong được lưu tên trong sử sách võ lâm. Vạn Thanh Sơn trang trong giang hồ luôn ở thế trung lập, ghi lại sự kiện lớn nhỏ trên giang hồ, các môn phái kính trọng nhiều phần.

Theo tin tức đưa tới, công tử chép sử của Vạn Thanh Sơn trang sẽ có mặt. Không biết Vạn Thanh Sơn trang sẽ phái ai đi dự lễ? Là Vân Hạc công tử, hay là Văn Phong công tử?

Nếu như là Vân Hạc công tử thì tốt, nhưng nếu như là Văn Phong công tử thì sao đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro