Chương 27: Chuyện xưa của Công Tôn Thiên Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn mươi năm trước.

Nơi rừng khuya tăm tối không ánh trăng, nam nhân che mặt đi lên núi Đoạn Thiên Nhai. Đoạn Thiên Nhai cách mặt đất mấy ngàn thước, thế núi cao dốc, vách dựng đứng sắc nhọn như vết đao bổ xuống giữa trời.

Nam nhân áo đen mạo hiểm xông lên núi, chỉ để cứu một người.

Đêm nay không có trăng, trên Đoạn Thiên Nhai một mảnh tối đen, từng đợt gió lạnh làm cho người ta rét run. Nam nhân nhìn phía trước không xa mơ hồ có một tòa lầu, hắn liền hướng phía đó đi tới.

Đi qua một gốc đại thụ, dưới chân dường như dẫm phải gì đó, bàn chân râm ran như kiến cắn, nhưng hắn không thấy dị thường nên lại đi tiếp. Trong bóng đêm phía trước có âm thanh truyền đến, nhận ra có người đang tiến lại, nam nhân vội vàng vận khinh công tung mình nhảy lên cây.

"Để xem con tiện nhân kia vượt qua thế nào, ai bảo luôn đối chọi với ta, hôm nay ta muốn ả chết không có chỗ chôn thân." Một âm thanh nữ tử hung tợn nói.

"Chủ nhân, một chiêu này của người thật lợi hại, không chỉ khiến ả mất mạng mà còn bị hủy đi sự trong sạch, để cho ả mất hết tôn nghiêm, thật là thỏa mãn." Nữ nhân còn lại âm thanh có chút nịnh bợ nói.

"Đúng vậy, lúc trước ả đi theo chủ nhân, nơi ở cũng hơn ta, lúc nào cũng nổi bật nhất, hôm nay cuối cùng cũng đến lượt ta thể hiện, ta muốn ả phải phơi thây trên Đoạn Thiên Nhai này, mỗi ngày bị gió táp mưa sa, vĩnh viễn không được yên ổn, có vậy mới rửa sạch uất hận trong lòng ta!" Nữ nhân khẩu khí ác độc nói. "Chuyện này trừ ngươi ra, tuyệt đối không thể để cho kẻ khác biết, nếu không giáo chủ chắc chắn truy cứu."

"Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ biết nên làm thế nào."

Bóng hai người càng lúc càng xa, tới vách đá thì vận khinh công biến mất.

Theo đoạn đối thoại kia, dường như hai nữ nhân ma giáo này đã làm chuyện thương thiên hại lí. Nhưng chuyện trong ma giáo các nàng cũng không liên quan gì tới hắn. Nam nhân nhảy xuống khỏi cây, tiếp tục đi về trước.

~~~

Đến gần nhìn mới thấy rõ, tòa lầu kia thì ra là một gian nhà gỗ.

Nam nhân lại gần xem xét, bên trong không có nhân khí, hắn nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa bước vào. Vừa vào phòng lập tức cảm nhận được trong không khí có tia dao động rất nhỏ, hắn vặn mình muốn tránh lại phát hiện thân thể như bị trúng tà, không thể vận nội lực. Đang lúc ngây người không đề phòng, nam nhân bất ngờ bị điểm huyệt.

Trong lòng kinh hãi, bị phát hiện!

Một thân thể mềm mại mang theo hương thơm đột nhiên nhào vào ngực hắn, gắt gao ôm lấy hắn. Nam nhân giật mình: "Ngươi là ai?"

"Những lời này phải để ta hỏi ngươi mới đúng?" Âm thanh kiều mị từ trước ngực truyền đến.

Nam nhân lại cả kinh, là một nữ nhân!

Nữ nhân đột nhiên đưa tay sờ lên tai trái hắn, thấy bên trên không đeo trang sức, liền biết hắn không phải người của mình, nói: "Ngươi không phải người trong Thánh Nguyệt giáo, vì sao tự tiện xông vào Đoạn Thiên Nhai? Hay chính ngươi thông đồng với ác nữ kia hại ta?"

"Ta không biết cô nương nói gì, cũng không biết cái gì ác nữ, ta không phải người ma giáo các ngươi, ta tới đây chỉ vì cứu người." Hơi thở nam nhân có chút dồn dập, bị một nữ nhân như vậy ôm thật không ổn.

"A, cứu người? Nói vậy ngươi cũng giống cái lão già râu tóc bạc trắng kia, là người của chính phái sao?"

Nam nhân kinh hỉ nói: "Ngươi gặp Bành tiền bối rồi? Ngài bị nhốt ở đâu?"

"Ta không biết Bành tiền bối gì đó, việc của các người ta không quản, chỉ là nghe người khác nói qua." Cánh tay của nữ nhân lại siết chặt, thanh âm phát run, dường như có điểm không thoải mái.

"Xin cô nương tự trọng. Ta không có ý hại người, nếu cô nương không biết Bành tiền bối ở đâu, xin rộng lòng giải huyệt giúp ta, tương lai tại hạ nhất định cảm kích."

"Muốn ta thả ngươi? Không được." Nữ nhân lớn tiếng cự tuyệt, vùi đầu vào ngực nam nhân thở gấp.

Vị cô nương này sao lại lớn mật như vậy, làm vậy với một nam nhân xa lạ còn đâu quy củ nữa. Hắn muốn đẩy nàng ra, nhưng thân thể lại chết lặng, chút nội lực cũng không xuất ra nổi.

Nữ nhân thở dốc càng lúc càng lớn, dần dần biến thành tiếng rên rỉ, thân thể hắn cũng bắt đầu bất an, giống như đang nhẫn nại cái gì vô cùng khó chịu thống khổ. Nàng đưa tay vạch lớp áo nam nhân ra, mặt nhỏ dán lên da hắn.

"Cô nương, ngươi..." Nam nhân kinh hãi, cô nương này sao lại phóng đãng như vậy?

"Ngươi không phải người Thánh Nguyệt giáo, cũng không cùng hội với ả đàn bà kia, vậy cứu ta đi... Ta chịu không nổi..." Thanh âm của nàng nức nở.

Nam nhân có chút hoảng: "Cô nương gặp chuyện gì? Cơ thể ta không thể động đậy được, nội lực mất hết lại không ngừng phát run, làm sao có thể cứu ngươi?"

"Có thể, có thể cứu, cở thể ngươi phát run nhất định là đã trúng độc, không sao, ta có giải dược, chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ giải độc cho ngươi... Ngươi mau cứu...cứu ta đi..." Nữ nhân nói xong, cũng không để ý nam nhân có đồng ý hay không, liền cọ loạn trên người hắn, miệng nhỏ hôn dọc theo da thịt hắn đi xuống.

Thân thể nam nhân chấn động, trong nháy mắt huyết khí sôi trào, "Cô...cô nương, ngươi làm cái gì vậy?"

Nữ nhân thở gấp, vuốt ve ngực hắn: "Phải cứu ta, chỉ có cách này...ta trúng "tiêu hồn thực cốt tán", nhất định phải cùng nam nhân giao hợp mới có thể xuất hết độc trong cơ thể ra, nếu không chỉ có nước chết."

Hắn biết "tiêu hồn thực cốt tán" là một loại xuân dược rất mạnh, nếu trong một canh giờ nàng không cùng nam nhân làm tình, tất sẽ bị dục hỏa thiêu đốt, phát độc mà chết.

Hắn là một nam tử trẻ tuổi khí huyết sung mãnh, bị cô nương nhiệt tình quyến rũ như vậy, thân thể lập tức rung động, dục vọng dưới háng đã dựng đứng căng thẳng.

Nữ nhân lớn mật cởi bỏ tiết khố của hắn, để cho dục vọng bành trướng của hắn bật ra.

"Cô nương, tuyệt đối không được..." Đây là lần đầu tiên hắn để lộ thân thể trước mặt nữ nhân, cảm thấy vừa kinh hoảng lại xấu hổ.

Nữ nhân nhấc côn thịt to lớn của nam nhân lên, trằn trọc xoa nắn, "Đã muốn đến thẳng đứng, cương to như vậy rồi sao... Thật giống một cây gậy lớn." Nữ nhân ngồi xổm trước người hắn, thì thào một câu.

Nam nhân cắn răng, thân thể của mình bị một cô nương trẻ hình dung như thế, mặt mày không khỏi đỏ tới mang tai, côn thịt càng thêm trướng. Hắn bị cô nương xoa nắn mà nổi lên khoái cảm, trên người đổ mồ hôi, cảm thấy bàn tay kia mềm mại dịu dàng, xoa đến câu mất cả hồn của hắn.

"Cô nương, ta cùng ngươi chính tà đối lập, trăm triệu lần không thể làm ra việc này..." Ngoài miệng nói vậy, nhưng chính hắn cũng cảm thấy những lời này không đủ sức thuyết phục, dục vọng đã bị cô nương gợi lên, côn thịt dưới háng thẳng đứng mạnh mẽ, mơ hồ phát đau.

Giờ phút này nữ nhân làm sao còn nghe được vào tai cái gì, thần trí nàng đã bị dâm dược thiêu sạch, chỉ muốn thuận theo khát vọng nguyên thủy nhất.

Nàng xoa nắn trong chốc lát, thân thể càng khô nóng, trong đầu chỉ muốn được thứ to lớn của nam nhân hung hăng cắm vào yêu thương. Tay nhỏ rời đi, ngồi thẳng lên, nắm lấy tay nam nhân đặt lên cơ thể mình.

"Cô nương, không thể, không thể được..." Nam nhân nóng nảy.

Toàn thân hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể tùy ý cô nương nắm tay, dẫn dắt hắn mơn trớn từng tấc da thịt mềm mại bóng loáng. Tâm hắn nhất thời nhộn nhạo, nữ nhân đột nhiên đem môi mình dán lên môi hắn. Nàng hôn mạnh bạo, cái lưỡi mềm ướt linh hoạt nóng bỏng liếm mút môi hắn.

Yết hầu của hắn không ngừng lăn lộn cao thấp, nữ nhân kia nhiệt tình như lửa, phàm là nam nhân đều khó mà thờ ơ. Lý trí của hắn bị dục vọng bao phủ, giống như có người châm một mồi lửa trên môi hắn, thế lửa càng lúc càng lớn. Hắn rốt cục cũng kềm nén không nổi, mở miệng nghênh đón, gắt gao liếm mút chiếc lưỡi nhỏ kia.

Nhưng hôn môi cũng không đủ thỏa mãn nàng. Nàng đưa tay tìm xuống cự vật của hắn, một tay vuốt ve côn thịt, một tay cắm vào âm đạo dầm dề nước của mình. Không biết từ khi nào nàng đã đem váy mình cùng quần hắn cởi ra.

"Ta, ta chịu không nổi , ngươi cứu ta..." Nữ nhân khó nhịn rên rỉ, dùng ngón tay vạch ra hai mép thịt huyệt, kiễng mũi chân, cọ xát dâm huyệt vào côn thịt nóng bỏng phía trước nam nhân.

Thân hình hắn so với nàng cao lớn gấp bội, nàng cố gắng thế nào cũng không thể đem cự côn tiến vào, dâm huyệt ngứa ngáy chảy ròng dịch yêu.

"Giải huyệt, ta cứu ngươi!" Hiện giờ hắn chỉ muốn phát tiết trong cơ thể nữ nhân này, cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, chính tà phân tranh, hắn làm gì còn nghĩ được nhiều như vậy.

Nữ nhân giơ tay giải huyệt cho hắn.

Nam nhân vừa động mình được liền kích động ôm lấy nữ nhân, tay to gấp gáp nâng chân nàng lên. Nhưng cô nương lại ghé vào tai hắn thì thầm: "Đi trước năm bước, có giường."

Nam nhân đè nén ham muốn nóng bỏng, ôm nàng tiến nhanh về phía trước năm bước, chân đụng phải vật cứng liền biết đó là giường. Hắn lập tức đem nữ nhân ném lên trên, thân thể to lớn cũng đè lên.

Dù chưa trải qua chuyện mây mưa, nhưng hắn cũng biết nên làm gì. Nghe cô nương ngâm nga rên rỉ, hắn không có màn dạo đầu liền đưa tay bẻ đùi nàng ra, đem dục vọng lỗ mãng thúc vào.

"Aaa..." Nam nhân gầm to một tiếng, một cây gậy thịt vô cùng thuận lợi chui vào lỗ nhỏ. Dâm huyệt nữ nhân đã sớm nhầy nhụa nước nhờn, cho nên hắn mới có thể thuận lợi xông vào.

"Mau, đụ nhanh lên, ta ngứa quá..." Nữ nhân ưỡn mông, thúc giục nam nhân nhanh hành động.

Hắn động cự vật, rất nhanh xuyên xỏ "phùn phụt" tiểu huyệt ướt át của cô nương, khoái cảm kịch liệt khiến miệng nàng mở lớn kêu rên.

Hai người nhiệt tình như củi lửa, mãnh liệt hoan ái trong phòng tối.

Thân thể nam nhân như tuấn mã, dáng người mạnh mẽ, không ngừng va chạm u cốc mất hồn của nữ nhân, tạo nên từng đợt sóng nhấp nhô. Mà nữ nhân lúc này cũng hoàn toàn mất trí, thân thể điên cuồng nghênh hợp, hai chân giạng lớn bày ra tư thế dâm đãng mê người, phối hợp với nam nhân va chạm mãnh liệt.

Trên đỉnh Đoạn Thiên Nhai gió lạnh vù vù, đôi nam nữ kêu rên không ngừng, chân tay ôm ấp không rời khoái hoạt sung sướng, vui quên lối về.

Nam nhân liên tục chạy nước rút mấy trăm cái, vào lúc nữ nhân lên đỉnh lần hai, hắn cũng đem dục vọng của mình lần đầu bắn ra.

Cô nương trong miệng lại rên to mấy tiếng: "Nhanh lên, nhanh lên...còn muốn, ta còn muốn..."

Nam nhân tuổi trẻ nhiệt huyết, tinh lực dồi dào, chỉ hận không thể nhanh phát tiết. Mà cô nương thúc giục làm hắn nổi lên tự ái, lại lần nữa tiến lên thỏa mãn nàng. Hắn ôm nữ nhân, kích động hôn môi nàng, xoa bóp vú lớn, làm cho dâm huyệt nàng "xì xì" giàn giụa.

Trong nhà gỗ, hai bóng người cao thấp lay động, điên cuồng cá nước giao hoan.

Hoan ái hồi lâu mới đi qua, nữ nhân từ thở dốc dần bình tĩnh lại, chăn gối trên giường sớm đã rối tinh rối mù, mùi dịch thể dâm đãng quanh quẩn trong không khí.

Nam nhân ôm nữ nhân nằm trên giường, hắn thử vận khí, phát hiện nội lực đã khôi phục. Hắn đang muốn mở miệng hỏi thăm nàng, lập tức mẫn cảm nhận thấy trong tiếng gió truyền đến một tia động lạ: có người đến đây!

Nữ nhân cũng giật mình tỉnh lại: "Là ác nữ kia tới, ả muốn xem ta đã chết chưa...Hôm nay đều nhờ ơn ả, ta sẽ ghi nhớ, sau này tất sẽ trả lại gấp đôi."

Ngừng lại một chút, nàng đột nhiên chống đẩy nam nhân bên cạnh: "Ngươi đi nhanh đi, nếu để ả ta gặp được nhất định sẽ giết ngươi, võ công của ngươi không phải đối thủ của ả, vả lại ta là người của Thánh Nguyệt giáo, ta, ta không thể cứu ngươi..."

"Lão già râu bạc kia bị giáo chủ bọn ta nhốt trong mật thất dưới chân núi, bên trong vô số cơ quan ngầm, một mình ngươi đi nhất định không cứu được hắn..."

"Không được!" Nam nhân cắt đứt lời nàng, "Bành tiền bối có ơn cứu mạng ta, há có thể không báo? Du mất mạng ta cũng phải cứu hắn." Nam nhân kiên quyết nói.

"Ngươi lỗ mãng như vậy chỉ có con đường chết!"

Nữ nhân do dự một hồi, lại nói thêm: "Ta có chủ ý này, giáo chủ Thánh Nguyệt giáo từng bị người trong chính phái làm bị thương, hiện tại đang bế quan dưỡng thương, ngươi có thể xuống núi liên hợp với nhân sĩ của chính phái, đến lúc đó không những cứu được Bành tiền bối các người, mà còn có thể thừa dịp giáo chủ bị thương nặng mà tiêu diệt Thánh Nguyệt giáo, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện?"

"Biện pháp hay lắm, nhưng nếu như tiêu diệt ma giáo, vậy ngươi phải làm sao?" Nam nhân có chút lo lắng.

"Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết như vậy, còn ngươi phải tự nghĩ đường lui. Ngươi yên tâm, ta mạng lớn, dù có chết cũng quyết không chết trong tay người của chính phái..."

Tiếng bước chân ngày càng gần.

Nữ nhân vội vàng thúc giục nam nhân. Nam nhân trong lòng có chút không muốn, tuy hắn không biết dáng vẻ cô nương ra sao, nhưng hắn tin tưởng cô nương ma giáo này không phải người xấu.

"Cô nương, ta là Phó Bằng. Ngươi...ngươi tên là gì?" Nam nhân do dự mãi, cuối cùng đem vấn đề trong lòng nói ra. Bọn họ dù không thề non hẹn biển, nhưng trải qua lần gặp gỡ này, hắn đã tự hứa trong lòng: kiếp này quyết không cô phụ cô nương này.

"Ta?" Nữ nhân do dự một hồi rốt cuộc mới nói "Ta là Công Tôn Thiên Mộng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro