Chương 37: Bị phát hiện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Dao ngẩn ngơ, trong nháy mắt, nàng cảm giác Văn Lâm Phong đã phát hiện điều gì, trong lòng có chút kinh hoảng, ánh mắt kia tìm tòi nghiên cứu như xem thấu lòng người, khiến tim Kim Dao bất chợt đập nhanh hơn.

Nàng nghĩ ngợi chốc lát rồi lập tức nở nụ cười, chậm rãi nâng chén trà kề lên miệng nhỏ, tao nhã thổi nhẹ: "Xem ra, ta làm cách nào cũng vẫn phải thiếu Văn Phong công tử một ân tình."

Văn Lâm Phong lui người lại, đáp án này vừa trong dự liệu của hắn, lại vừa ngoài ý liệu của hắn: "Nếu cô nương không muốn nói, Văn Phong cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng ân tình của cô nương, tại hạ đã nhớ trong lòng, cũng mong cô nương không quên."

"Đã nhớ." Kim Dao khẽ nói, có chút không tình nguyện. Món nợ nàng thiếu này thật chẳng ra sao cả, phảng phất như nàng bị Văn Lâm Phong lừa mắc bẫy.

"Các ngươi là người trong chính phái, không phải nên hành xử thuận tình hợp lý sao? Không thể cứ để công tử hỏi, ta trả lời đi? Ta cũng có thể hỏi Văn Phong công tử phải không?" Kim Dao đổi chủ đề.

"Tất nhiên, là Văn Phong thất lễ, cô nương cứ hỏi."

Kim Dao nhẹ nhàng gật đầu, nàng chính là chờ những lời này.

"Ta rất tò mò, Văn Phong công tử làm sao tìm được ta, ta tự nhận đã giấu kĩ, nhưng công tử vẫn tìm ra chỗ của ta, thật làm tiểu nữ bất ngờ."

Vấn đề này ngay lần đầu Kim Dao nhìn thấy Văn Lâm Phong đã muốn hỏi, nàng làm việc kín kẽ như vậy, chẳng lẽ vẫn còn có sơ hở?

Văn Lâm Phong liếc mắt một cái liền nhìn thấu băn khoăn của nàng: "Cô nương chớ kinh hoảng, cô nương làm việc kín đáo không để lại sơ hở, Văn Phong có thể tìm được cô nương là dựa vào một chút may mắn."

Kim Dao mở to hai mắt, trên mặt tràn ngập nghi hoặc.

Văn Lâm Phong cười cười, cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: "Cô nương vô tình đánh rơi bích xà trâm, Văn Phong dựa vào cây bích xà trâm kia mới tìm được cô nương."

Kim Dao từ từ nhớ lại, rất lâu trước kia quả thật nàng từng cùng Hoa Thục Ngọc đến cửa tiệm Cát Tường Như Ý đặt làm bích xà trâm. Khối phỉ thúy kia màu ngọc bích trong suốt, chất lượng thượng thừa - là nàng phát hiện khi tìm Long hòe. Đó là khối ngọc chôn nhiều năm dưới gốc Long hòe, nhiễm linh lực của Long hòe, vô tình ngưng tụ không ít linh khí trời đất. Để tiện mang theo nên nàng đã gọi người chế tạo ra cây trâm xà này, không ngờ việc này lại tạo cơ hội cho Văn Lâm Phong tìm ra mình.

Nàng nhớ tới bên cạnh Văn Lâm Phong còn có một "ngọc đại hành gia" Đỗ Vân Hạc, hắn nhất định đã đoán được trâm ngọc này là tay nghề của ai. Một khi Văn Lâm Phong đã biết, muốn tìm nàng tất sẽ dễ dàng, khó trách nhiều ngày qua hắn đặc biệt bao một gian phòng, mỗi đêm đều gọi những cô nương khác nhau, thì ra là vì tìm nàng.

Nghĩ vậy, hết thảy đều sáng tỏ rồi.

"Thì ra là thế, xem ra Văn Phong công tử không chỉ thông minh tuyệt đỉnh, ngay cả người bên cạnh cũng không phải hạng tầm thường, Vân Hạc công tử không hổ là "ngọc đại hành gia", liếc mắt một cái liền nhận ra, xem ra sau này ta cần cẩn thận hơn."

"Cô nương quá khen, tất cả đều là may mắn, nếu cô nương không đánh rơi bích xà trâm, tại hạ cũng không thể tìm đến nhanh như vậy, đây có lẽ cũng là duyên trời, muốn để tại hạ tìm được cô nương."

Kim Dao dương dương tự đắc: "Nghe như công tử tin vào thứ vận mệnh này?"

Văn Lâm Phong hơi suy tư: "Có thể tin, cũng có thể không tin. Văn Phong không phải người tin vào vận mệnh."

Kim Dao cảm thấy thú vị: "A, theo ta được biết Văn Phong công tử là người tin phật, thế nhưng lại không tin vào duyên mệnh? Điều này tựa hồ có chút mâu thuẫn?"

"Tại hạ theo Phật là tu hành bên trong tâm; còn vận mệnh lại giống như quy tắc của thế nhân, cái gọi là vận mệnh là do người, không phải do trời, vận mệnh con người là do chính mình nắm giữ."

"Công tử nói đúng..." Kim Dao thì thầm lẩm bẩm.

Nàng cũng không tin vận mệnh, bởi vì không tin nên mới dốc lòng tu luyện tám trăm năm, đơn độc rời núi Cửu Long đến nhân gian.

Nhưng trải qua hai năm tôi luyện cùng nhiều biến cố, gặp qua rất nhiều người, có đôi khi nàng không thể không tin, một số việc tựa hồ sớm đã ấn định, bất luận cố gắng thay đổi thế nào, cuối cùng kết quả đều đổ về một biển. Tựa như trong nhân sinh, tử là kết cục cuối cùng, dù là kẻ nào cũng không thể thay đổi.

Rốt cuộc, số mệnh của nàng có phải cũng như thế? 'Yêu' chính là 'yêu', cho dù trở thành người, chung quy vẫn không tránh khỏi vận mệnh.

"Hoa Đào cô nương..." Văn Lâm Phong đột nhiên nhẹ giọng gọi "Cô nương đang nghĩ gì?"

"Không...không có gì."

"Cô nương dường như có gì lo lắng? Phải chăng là do tại hạ đường đột tìm đến làm cô nương phiền lòng?"

"Công tử lo lắng nhiều rồi, người tới đây đều là khách, tiểu nữ là người hiếu khách, Lăng Tiên các chúng ta rất hân hạnh được đón tiếp. Công tử lại hào phóng chi bạc như thế, tiểu nữ mừng còn không kịp, sao có thể phiền lòng?"

"Như vậy thì tốt, nếu Văn Phong có gì thất lễ, xin cô nương cứ nói ra, Văn Phong sẽ tự xét lại mình."

Kim Dao cười trêu: "Nếu ta cảm thấy công tử mạo muội, vậy mời công tử sau này không bao giờ... tới Lăng Tiên các nữa, công tử có làm được không?"

"Trước khi tìm được Cảnh Tinh Nguyệt kiếm, Văn Phong vẫn sẽ làm khách quen ở nơi này." Văn Lâm Phong mặt không đổi sắc đáp lại.

Kim Dao đã đoán được hắn sẽ trả lời như vậy, duyên dáng cười: "Xem ra ta chạy không thoát khỏi công tử."

Xa xa chợt truyền đến tiếng người gõ mõ, hai người thính lực tốt, cho dù trong Lăng Tiên các ầm ĩ cũng có thể nghe được, Kim Dao cùng Văn Lâm Phong bất chợt đều ngừng lại.

Kim Dao chăm chú nhìn bàn tay to của Văn Lâm Phong ── Hai tay rất lớn, đốt tay thon dài như nhánh cây, ngón tay cứng cáp mạnh mẽ, ấm áp và dày. Nàng hoài niệm cảm giác hai bàn tay to vỗ về mình, nàng rất muốn một lần nữa, được đôi tay mạnh mẽ này gắt gao ôm lấy, nếu như không có những băn khoăn vướng bận, nàng thật sự rất muốn, rất muốn...

Cuối cùng vẫn là Văn Lâm Phong đánh vỡ im lặng: "Không còn sớm nữa, tại hạ không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi, xin cáo từ trước."

Nói xong, Văn Lâm Phong đứng lên, hướng về phía Kim Dao từ biệt.

"Văn Phong công tử dùng nhiều bạc bao phòng như vậy, không định lưu lại qua đêm sao? Ta nhất định sẽ tìm cô nương đẹp nhất bầu bạn cùng ngươi." Kim Dao một bên trêu đùa, một bên thăm dò.

"Để cô nương chê cười, Văn Phong đến Lăng Tiên các, làm hết thảy chỉ là vì tìm cô nương, hiện giờ đã tìm được người, Văn Phong cũng nên cáo từ, hi vọng lần sau đến có thể tái kiến cô nương."

Câu nói sau cùng của Văn Lâm Phong có ý ám chỉ cùng cảnh cáo, hắn đã thăm dò tình hình Lăng Tiên các cùng các cơ quan ngầm kỹ càng, dù Kim Dao trốn đi đâu hắn cũng có thể tìm được.

"Văn Phong công tử đang ước định cùng ta đấy sao?"

"Cứ cho là thế, xin cô nương tuân thủ ước định."

"Ha ha, tiểu nữ nhất định giữ lời."

Kim Dao đưa mắt nhìn Văn Lâm Phong rời đi, cho đến khi hắn biến mất không thấy gì nữa.

~~

"Văn Lâm Phong rốt cuộc muốn làm gì? Hắn biết thân phận của ngươi sao?"

Kim Dao vừa về tới mật thất, Hoa Thục Ngọc liền vội vàng hỏi.

"Ta chưa nói cho hắn biết thân phận của ta, bước đầu phán đoán, có lẽ hắn tìm ta chỉ vì muốn biết Cảnh Tinh Nguyệt kiếm ở đâu."

Hoa Thục Ngọc nhíu mày: "Cảnh Tinh Nguyệt kiếm rốt cuộc ở nơi nào? Dao nhi, ngươi thật sự biết tung tích của nó sao? Vì sao ngươi phải tung ra mồi nhử này, tự đặt mình vào nguy hiểm, đừng quên có bao nhiêu kẻ đang muốn tìm nó?"

Kim Dao do dự trong chốc lát: "Ngọc tỷ, ngươi biết càng ít càng tốt, đây không phải chuyện ngươi nên hỏi. Huống hồ biết càng nhiều, gánh nặng càng lớn, trước mắt còn vô số nguy hiểm, không ai đoán trước được sẽ phát sinh cái gì...Ta hi vọng ngươi có thể bình an."

"Dao muội, ngươi..." Vẻ mặt Hoa Thục Ngọc lo lắng. Nàng không biết Kim Dao rốt cuộc mang trong lòng gánh nặng gì, nhất định là những điều nàng không thể tưởng tượng nổi.

Kim Dao cười cười: "Ngọc tỷ không cần lo cho ta, hiện tại mọi chuyện còn nằm trong bàn tay ta, không có gì nguy hiểm, tỷ tỷ chỉ cần làm tốt việc của mình, chuyện còn lại giao cho tiểu muội xử lý."

Hoa Thục Ngọc nhìn sâu vào Kim Dao, nàng tới giờ cũng không biết Kim Dao nghĩ cái gì, nàng thường xuyên toát ra một cỗ ưu thương cùng lãnh khốc, giống như nàng không phải người ở thế giới này, trong lòng tràn ngập tâm sự cùng bí mật...

Nhưng bất luận như thế nào, có một điều nàng biết chắn, là Kim Dao quyết sẽ không hại nàng.

"Dao muội, nếu có một ngày ngươi gặp khó khăn cần trợ giúp, nhất định phải nói cho ta biết."

Kim Dao nhẹ nhàng gật đầu.

Hoa Thục Ngọc thấy Kim Dao có chút mệt mỏi liền nói: "Dao muội, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì kêu Tiểu Thu đi gọi ta."

"Vâng, Ngọc tỷ."

Chờ cửa đóng lại, Kim Dao liền lảo đảo nghiêng mình đi đến bên giường, từ trong góc lấy ra một cái bọc màu đen, hai tay Kim Dao run rẩy, nàng mở bọc ngoài ra, bên trong là Long hoè xanh mượt.

Nàng một mực nhẫn nại, kiềm chế... May mắn là Văn Lâm Phong đi rồi, bằng không nàng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

Nàng nắm một ngọn Long hòe lên, ăn như hổ đói.

Kim Dao biết bộ dạng mình giờ phút này nhất định rất chật vật, nhưng nàng không còn hơi sức quan tâm vấn đề đó, nàng chỉ có thể không ngừng bổ sung Long hòe mới bảo trì được linh lực trong cơ thể.

Cuối cùng sẽ có một ngày, nàng bắt Văn Lâm Phong trả cả vốn lẫn lãi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro