Chương 5: Trong mộng gặp nàng 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý thức của hắn lại mơ hồ lần nữa, mơ mơ màng màng, hắn đột nhiên phát hiện mình đang ở một nơi tràn đầy sương mù.

Hắn mở to mắt nhìn bốn phía trắng xoá. Sương mù dần tản đi, cảnh xung quanh mới dần rõ ràng.

Hắn không biết nên hình dung nơi này thế nào, đây dường như là một căn phòng, trong phòng cảnh vật lúc ẩn lúc hiện, vài chân nến đang cháy, dưới chân hắn là tấm thảm dày hoa lệ, giữa phòng có bày một bình phong lớn, trừ vậy ra, xung quanh tất cả đều rất mơ hồ. Hắn đi lên trước cẩn thận đánh giá tấm bình phong này, chỉ thấy mặt trên bức tranh toàn là hình ảnh nữ tử đang say ngủ, người trong tranh rất sống động, tiếp tục nhìn kỹ, đều là cùng một người con gái.

Hắn là người xuất gia, tránh xa sắc dục, không nên xem bức tranh này, hắn bỗng nhiên thấy thẹn, vội nói một câu: "A di đà Phật, tội lỗi."

Lúc này sau tấm bình phong chợt phát ra tiếng động, một thanh âm kiều mị yếu ớt truyền đến: "Huyền Không ca ca, ngươi đã đến rồi sao? Mau tới đây cứu ta!"

Là vị cô nương vừa xin giúp đỡ kia, thì ra nàng bị nhốt ở nơi này. Hắn không nói hai lời, vội vàng vòng qua tấm bình phong để cứu người.

Thế nhưng, hắn bị mọi thứ trước mắt làm cho sợ ngây người.

Trên nệm lót giường bằng vải bông trắng muốt là một thân thể nữ tử trần trụi, tay chân đều bị trói chặt. Hắn hoảng sợ, vội vàng xoay người qua chỗ khác, lẩm nhẩm: "Thất lễ chớ nhìn, tội lỗi."

Hắn đang muốn rời khỏi đây, lại nghe vị cô nương kia nói: "Huyền Không ca ca, ngươi làm sao vậy? Ngươi không phải đã đáp ứng tới cứu ta sao? Tại sao lại đi?"

"Bần tăng vốn là người xuất gia, cô nương toàn thân... toàn thân không một mảnh vải, thật sự không có cách nào cứu giúp, thỉnh cô nương an tâm một chút chớ nóng vội, bần tăng đi tìm người trợ giúp."

"Huyền Không ca ca" thanh âm thanh thúy dễ nghe của cô nương lại vang lên "Ngươi hẳn cũng thấy chỉ cần đi vào căn phòng này là không ra được, trừ phi ngươi cởi bỏ dây thừng trên người ta trước, vì chỉ có ta mới biết được cách để ra ngoài."

Hắn chần chờ. Vị cô nương này nói không sai, nơi này bốn phía mờ mịt, ngay cả việc đến đây bằng cách nào hắn cũng không biết, làm thế nào trở ra được? Cô nương nói có biện pháp, xem ra trước mắt chỉ có thể cứu nàng rồi mới nghĩ cách thoát ra được.

Chẳng qua, chẳng qua là cô nương này một thân lõa thể, nếu hắn tiến đến giúp, chẳng phải sẽ nhìn thấy thân thể của nàng, chạm vào da thịt của nàng, chẳng phải là phạm vào Phật giới hay sao, nên làm sao cho phải?

"Huyền Không ca ca, ngươi còn do dự cái gì, mau tới cứu ta." Cô nương lại gọi hắn.

Thôi được rồi, cái gọi là sắc tức là không, không tức là sắc, tất cả sắc, đều là không (*), chỉ cần trong lòng hắn không có sắc dục, cần gì phải cố chấp với hình thức bên ngoài?

(*) hiểu chết liền á

Hạ quyết tâm, hắn liền nhắm mắt lại, xoay người lần đến trước giường.

"Cô nương, đắc tội." Hắn dựa theo trí nhớ, chuẩn xác tìm được nút thắt, bắt đầu gỡ bỏ dây thừng.

Nhắm mắt lại, một bên gỡ dây thừng, một bên lại phải cẩn thận không được chạm vào thân thể cô nương, khiến cho tay chân của hắn có chút không linh hoạt, hơn nữa dây thừng này buộc thật sự chắc, hắn làm thế nào cũng không gỡ được.

Thanh âm nhẹ nhàng của cô nương truyền đến: "Huyền Không ca ca, ngươi nhắm mắt làm sao gỡ được dây thừng? Nếu ngươi không giúp ta cởi trói, tay của ta sẽ bị dây thừng siết đứt mất."

Trong lòng hắn kinh hãi, cô nương này thanh âm yếu ớt như có như không, giống như đang phải chịu đựng thống khổ, hắn lo lắng liền mở mắt.

Chỉ thấy cô nương nằm ở trên giường, hai tay bị trói bên người. Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ vì đau đớn mà lộ ra tia thống khổ, cặp mắt to đang nhìn hắn cầu xin. Da thịt của nàng sạch sẽ hoàn mỹ, trong căn phòng thiếu sáng, dựa vào ánh nến hắt lên, thân thể của nàng lung linh tuyệt đẹp, phía trước hai bầu vú căng mẩy gồ lên hai núm nhỏ đỏ tươi như anh đào.

Hắn nhất thời cảm thấy khí huyết dâng lên, toàn thân khô nóng, côn thịt dưới háng hung hăng giật nảy. Hắn cả kinh vội vàng xoay người, trong lòng nhắc nhở chính mình: "Tội lỗi, tội lỗi, người xuất gia không được phép có dục niệm."

Mặc niệm mấy lần kinh Phật, lấy lại bình tĩnh, hắn lại cúi người gỡ dây thừng. Lần này mở mắt, cởi bỏ dây thừng cũng thuận tiện hơn, hắn phát hiện nút buộc kỳ thật cũng không khó gỡ, chẳng qua là lặp lại nhiều vòng, hơn nữa ban nãy hắn lại nhắm mắt, khó trách cảm thấy nút thắt phức tạp.

Mở mắt, liền không thể tránh khỏi việc nhìn thấy thân thể của cô nương. Đây là lần đầu tiên hắn được thấy một cô nương xinh đẹp như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nữ tử tuyết trắng non mịn. Hắn cảm thấy một cỗ nhiệt lưu đột nhiên vọt thẳng xuống dưới thân, đem côn thịt cương cứng nhô cao, hắn ở trong lòng không ngừng mặc niệm: sắc tức là không, không tức là sắc.

Quá trình gỡ bỏ dây thừng lâu một cách dị thường, rốt cục hắn cũng đem cô nương trên tay gỡ khỏi vòng dây thừng.

Dây thừng vừa được cởi bỏ, cô nương đột nhiên như mèo nhỏ nhào vào ngực hắn, tràn ngập cảm kích nói: "Huyền Không ca ca, cảm ơn ngươi, ta biết ngươi nhất định sẽ không bỏ mặc ta."

Thân thể hắn cứng ngắc, đẩy ra không phải, không đẩy ra cũng không phải, chỉ thấy trong phút chốc hương thơm thiếu nữ xông vào mũi, cô nương trong lòng mềm mại như cá không xương.

"Cô nương... xin tự trọng, bần tăng vốn là người xuất gia, giúp người không lấy làm phiền, không đáng nhắc đến." Hắn phát run nói xong liền muốn đẩy cô nương ra, nhưng vừa nghĩ tới việc nàng đang không mảnh vải che thân, đẩy nàng tất sẽ chạm vào da thịt của nàng, đây là phạm giới, hắn lại thấy do dự.

"Huyền Không ca ca, ta rất sợ, đừng rời khỏi ta, để cho ta ôm ngươi như thế này đi." Cô nương dung mạo tuyệt mỹ, lời nói mềm mại yêu kiều, ai nghe khẩn cầu như vậy cũng không lỡ cự tuyệt. Cô nương ôm chặt hơn nữa, giống như đứa trẻ nhỏ gắt gao bám lấy ngực hắn.

Hắn có chút mềm lòng, nhưng vừa nghĩ tới mình là một người xuất gia, nhất định phải tuân thủ giới luật, sao có thể động tâm?

Hắn kiên định cầm vai cô nương, nhẫn tâm đẩy nàng ra.

Hai mắt cô nương mê man, khuôn mặt như hoa si ngốc nhìn hắn: "Huyền Không ca ca làm sao vậy? Ngươi làm đau ta."

Nhìn bờ vai trắng nõn của cô nương mơ hồ có dấu tay hồng hồng, hắn thầm than, da thịt cô nương sao lại non mịn như thế, thật là tội lỗi vô cùng: "Cô nương xin thứ cho bần tăng mạo phạm."

"Bần tăng vốn là người xuất gia, không thể gần nữ sắc, mong cô nương tự trọng. Cô nương hiện đã được giải nguy, hẳn là nên mau chóng nghĩ biện pháp ra ngoài."

Ánh mắt xinh đẹp của Kim Dao nhất thời nhiễm một tầng sương, ngóng nhìn hắn nói: "Huyền Không ca ca, ngươi không thích ta sao?"

Bộ dáng cô nương động lòng người như vậy, vô luận là ai nhìn cũng đều sinh lòng thương tiếc, hắn thiếu chút nữa buột miệng nói ra "Thích", nhưng nhanh chóng kiềm lại chính mình, hắn sao có thể háo sắc như vậy, đây chính là phạm giới, vì thế lời đã đến bên miệng lại nuốt xuống.

Hắn có chút luống cuống, không lường được cô nương sẽ hỏi vậy. Đôi mắt to long lanh vẫn chờ đợi đáp án của hắn. Dù thế nào hắn cũng là một nam tử trẻ tuổi tráng kiện, huyết khí phương cương, giờ đây mỹ nhân ở trong ngực, làm sao tránh được lòng không nhộn nhạo mơ tưởng hão huyền. 

Chỉ là, hắn từ nhỏ sống trong chùa, tháng ngày qua đều bình bình đạm đạm, người thân nhất ngoài sư phụ chỉ có các sư huynh sư đệ. Nguyện vọng lớn nhất kiếp này của hắn là có thể giống như sư phụ - đắc đạo thành cao tăng. Hắn muốn đem tinh lực cả đời vào rùi mài võ công, nghiên cứu Phật học, những chuyện khác chưa từng nghĩ tới. Hiện giờ có một nữ tử xinh đẹp động lòng như vậy hỏi hắn có thích mình hay không, hắn biết hồi đáp ra sao?

"Huyền Không ca ca?" Kim Dao lại gọi hắn, kiều mỵ mềm mại như gió xuân, làm người ta nghe xong toàn thân tê dại.

"Ta..." Hắn do dự không biết trả lời sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro