Chương 52: Ăn nhiều đồ ăn bổ thận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng đã rời đi gần một ngày, sáng nay ôm hắn vào khách điếm xong liền rời khỏi phòng, chẳng biết nàng đi đâu? Lại muốn làm gì?

Nàng yên tâm để hắn lại một mình trong phòng, cũng không phái người trông coi, không sợ hắn chạy trốn sao?

Văn Lâm Phong hắn không phải người thích ngồi chờ chết, cho dù là cơ hội nhỏ hắn cũng sẽ không bỏ qua, nếu hắn thoát đi ngoài, việc đầu tiên cần làm chính là bắt nàng trả giá.

Có điều, ước chừng đã một ngày, hắn đã gắng gượng một ngày, 'kim khâu phong' quả nhiên lợi hại, Văn Lâm Phong dùng hết toàn khí lực, đầu đầy mồ hôi cũng không thể bài xuất được kim khâu trong cơ thể.

Chẳng lẽ thật sự phải chịu sự quản chế của nàng cả đời?

Màn đêm lại buông xuống.

Hắn giãy giụa một ngày vẫn không hiệu quả, không khỏi có chút nản lòng, cả ngày không ăn gì, bụng cũng bắt đầu đói.

Nàng không định cứ vậy ném hắn trong này, cho hắn tự sinh tự diệt đấy chứ? Nếu Đỗ Vân Hạc tìm được hắn, phát hiện hắn chết đói, nhất định sẽ cười hắn đến rụng răng, bởi vì hắn bình sinh thứ tuyệt đối không thể chịu được chính là... chính là đói khát. Hắn ở trong chùa sức ăn đã rất lớn, bình thường đều gấp ba người khác, sau khi xuống núi càng không phải nói, Đỗ Vân Hạc mỗi ngày đều oán hận sức ăn của hắn hại mình không thể mua quần áo, bởi ngân lượng đều biến thành đồ ăn rơi vào bụng hắn.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên mũi hắn mẫn cảm ngửi được một mùi thơm từ hành lang bay tới: có vịt quay, gà nướng, gà quay, còn có mùi cá...

"Chi..." Phòng cửa bị đẩy ra , hắn theo bản năng nhanh chóng nhắm mắt lại.

"Ai, ngủ lâu như vậy, còn chưa tỉnh sao?" Âm thanh nữ tử dễ nghe truyền đến.

Nàng lấy hai giỏ đồ ăn ra bày lên bàn, quan sát Văn Lâm Phong.

"Uổng công ta mất nhiều thời gian như vậy, tận tâm chuẩn bị thức ăn ngon, xem ra hắn không có phúc hưởng thụ, đành tự mình ăn thôi..." Cố ý nói lớn để người nào đó nghe được.

Nàng ra ngoài cả ngày, là vì chuẩn bị đồ ăn cho hắn? Hừ, hắn không tin.

Bụng Văn Lâm Phong đột nhiên phát ra một tiếng kêu cổ quái.

"Hả, thanh âm gì vậy?" Kim Dao tò mò nhìn xung quanh.

"Ừng ực ừng ực..." Thanh âm cổ quái lại vang lên.

"Hả? Xem ra là bụng ta đói kêu lớn tiếng như vậy... Được rồi, ăn cơm trước đã." Kim Dao thở dài.

Nàng cầm đũa gõ lên bàn: "Nhiều thức ăn ngon như vậy, nên ăn gì trước đây? A, nhịn không được, nước miếng đều chảy xuống. Ai, nếm thử tôm viên đi..."

Tiếng nhai nuốt vang lên, thậm chí lấn át cả tiếng bụng người nào đó đang kêu.

Nữ nhân này rõ ràng cố ý, biết rõ hắn một ngày không ăn uống gì, biết rõ hắn giả ngủ, còn cố ý làm vậy.

Mùi đồ ăn mê người không ngừng bay tới, còn có thanh âm của Kim Dao thêm mắm dặm muối, bụng Văn Lâm Phong vừa cồn cào lại buồn bực.

Hắn có thể chịu được bất cứ chuyện gì, duy nhất không thể nhẫn nại chính là đói khát, trên trán Văn Lâm Phong đổ mồ hôi, nghẹn mãi hồi lâu mới thốt ra một câu: "Hừm..."

Âm thanh sinh động như thật đột nhiên bị cắt đứt.

Mở mắt, liền thấy vẻ mặt vui vẻ cùng má lúm đồng tiền của Kim Dao đang cúi xuống chăm chú nhìn mình: "Ngươi rốt cục cũng chịu tỉnh."

"...Là ta bị ngươi đánh thức."

"A? Chẳng lẽ không phải vì mùi đồ ăn sao..." Thanh âm cố ý kéo dài.

Sắc mặt Văn Lâm Phong chìm xuống.

Kim Dao mỉm cười, giống như kiểm tra con mồi của mình, bắt đầu sờ soạng lung tung Văn Lâm Phong, quang minh chính đại mà sỗ sàng, cuối cùng tổng kết lại một câu: "Tuy rằng sắc mặt không tốt nhưng thân thể vẫn không tệ, chỉ cần ăn no sẽ có sức tiếp tục tận tình thâu hoan."

Nàng chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon như vậy là vì muốn 'tận tình thâu hoan' sao? Văn Lâm Phong xấu hổ.

Kim Dao hớn hở: "Mau tới dùng cơm đi, đêm còn dài, chúng ta còn có nhiều chuyện phải làm."

Kim Dao giải huyệt cho hắn, để hắn có thể tự do đi lại, nắm tay hắn kéo đến trước bàn.

Văn Lâm Phong vừa nhìn thấy đồ ăn trên bàn sắc mặt lập tức chuyển sang trắng bệch.

Kim Dao đã bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu: "Đây là canh long nhãn, bổ thận tráng dương; đĩa này là thịt chim cút kho, chuyên bổ ngũ tạng, ích máu; đây là chịu chó hầm tương, tăng cường khí lực, bổ trung ích khí; còn đây là thịt trâu chuyên bổ khí huyết..."

Đây là những thứ gì vậy? Nàng coi hắn là trâu đực hay sao?

"Tất cả đều là đồ ăn bổ thận tráng dương!" Sắc mặt Văn Lâm Phong xanh mét.

Kim Dao liếc liếc mắt: "Đúng a, để ngươi có thể kiên trì bền bỉ, cũng để gia tăng niềm vui trên giường... Cho nên, ta chuẩn bị một bàn lớn cho ngươi bồi bổ thân thể, ngươi nếm thử xem, hợp khẩu vị hay không?"

"Ngươi coi ta là trâu đực?"

"Sao lại như vậy, trâu đực sao có thể so được với ngươi? Ngươi chính là Tiểu Phong, là người yêu của ta."

Nữ nhân này rốt cuộc yêu thích hắn đến mức nào? Ngay cả biện pháp như vậy cũng làm, Văn Lâm Phong thực có một loại xúc động muốn ném cái bàn đi.

Đột nhiên, bụng hắn lại phát ra thanh âm "ực ực", Kim Dao cười nhạo nói: "Xem ra đã có người đã đợi không kịp, muốn ta bón ngươi ăn sao?"

"Không cần." Lớn tiếng từ chối.

Ăn no trước rồi nói sau, chỉ có ăn no mới có thể đấu tiếp với nàng.

Kim Dao cười cười nhìn hắn ăn cơm, ngồi một bên không ngừng gắp cho hắn thêm đồ ăn.

Tuy rằng một bàn đồ ăn này dụng ý thực tà ác, nhưng không thể không thừa nhận, mùi vị quả thật rất ngon.

Chờ ăn no một chút: "Những thứ này là do ngươi làm?"

"Ăn ngon sao?"

"Tạm."

"Ta lấy cho ngươi thêm một chén cơm."

Nàng có vẻ rất cao hứng, những món này thật sự là nàng làm?

"Ban ngày ngươi đi đâu?"

"Ngươi muốn biết?"

"Muốn." Trả lời thành thật.

"Được rồi. Thấy ngươi hôm nay nghe lời như vậy, nói cho ngươi biết."

"Ta đi tìm người, ngoài ý muốn gặp phải một đám tiểu tốt ngáng chân, ta nghĩ bọn họ trong thời gian ngắn không đuổi kịp đến đây đâu."

Văn Lâm Phong cười lạnh một tiếng: "Đừng xem nhẹ năng lực của bọn họ, ngươi tránh không nổi đâu."

"Ta chưa từng nghĩ cần phải trốn, ta chỉ muốn ở cùng ngươi." Kim Dao đem cơm đặt trước mặt hắn, đôi mắt to xinh đẹp mắt nghiêm túc nhìn hắn.

Tuy hắn đã nghe không ít lời tâm tình của nàng, nhưng lúc này đây không biết vì cái gì, hắn lại có một chút xúc động nhỏ.

Văn Lâm Phong cũng không khách khí, tiếp nhận chén cơm tẻ kia, từng ngụm từng ngụm vụng về ăn.

Kim Dao mỉm cười nhìn hắn: “Ăn no rồi sao?”

Văn Lâm Phong nuốt hết thức ăn, gật đầu.

Kim Dao vội điểm huyệt hắn, một phen kéo hắn, trực tiếp đẩy ngã xuống giường, bản thân cũng lấn lên, dáng vẻ đói khát khó nhịn: “Vậy mau bắt đầu khoái hoạt thôi!”

Văn Lâm Phong cố gắng trấn định, đều tại ma nữ háo sắc trước mặt, chuyện gì cổ quái hắn cũng đều trải qua.

“Ngươi bận rộn một ngày, không mệt sao?”

Kim Dao ném cho hắn một cái nhìn tà mị, vô cùng ngọt ngào nói: “Còn lưu lại chút thể lực để hưởng thụ ngươi. Chẳng lẽ, ăn nhiều thuốc bổ như vậy… Ngươi vẫn không được?”

“…”

Văn Lâm Phong cam chịu số phận, không cố gắng khuyên can, chỉ có thể trơ mắt nhìn xiêm y bị cởi ra từng chút một, thân thể hắn lần thứ hai bị nàng nhúng chàm…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro