Chương 57: Không thể chân chính hận nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 54,55,56 là các chương set vip tại truyện HD, sẽ cập nhật wattpad sau. Sau đây là chương 57.
_____________

Kim Dao bị hắn kịch liệt va chạm đến thất hồn lạc phách, kêu rên liên tục, máu toàn thân sôi trào, nàng không thể thoát ra mà chỉ có thể dùng mười ngón tay cào loạn trên lưng hắn, phóng thích khoái cảm tột cùng.

Văn Lâm Phong nghe nàng thở gấp rên rỉ lại càng hăng say, luận động càng nhanh, giống như đánh trận, chỉ biết dũng cảm tiến tới.

Kiện mông của hắn lúc lên lúc xuống, như lôi phong điên cuồng càn quét, đổi lấy khoái cảm không ngừng nhấn chìm thần kinh não bộ, hắn biết thời cơ đã tới.

Hắn há miệng, mút đoá hoa hơi cứng trước ngực Kim Dao, hông phát lực nhấn mấy trăm cú, cường độ va chạm dâng cao...

Cuối cùng, một đợt triều cường ập đến, toàn thân hắn mạnh mẽ run lên, quy đầu cực đại phun ra một cỗ dương tinh nóng bỏng, giống như hoả tiễn bắn thẳng đến chỗ sâu nhất, trực tiếp đập vào hoa tâm.

Kim Dao cũng cảm nhận được dòng nước nóng bỏng mãnh liệt phun vào, thân thể tự động tiếp nhận, đem tất cả dương tinh nuốt vào.

Triều cường qua đi, hai người cùng thở dốc nằm trên thảm lông.

Hấp thu dương khí của Văn Lâm Phong, đau đớn trong người quả nhiên giảm bớt rất nhiều, thân thể mệt mỏi sau khi lên đỉnh dần thả lỏng, Kim Dao cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

~~~

Tầng mây dày tản đi, lộ ra ánh trăng sáng tỏ, xuyên qua lớp ngói bị tàn phá, chiếu đến góc nhỏ trong ngôi miếu đổ nát.

Văn Lâm Phong đan hai tay gối đầu, nhìn bầu trời sáng ngời ánh trăng. Kim Dao đưa lưng về phía hắn, thân thể giống như con tôm mệt mỏi cuộn lại một góc, im lìm ngủ say.

Văn Lâm Phong như suy tư điều gì mà nhìn nàng trong chốc lát, tư thế này của nàng vừa như phòng vệ, lại có vẻ cô độc, khiến lòng hắn phập phồng hàng vạn suy nghĩ.

Từ khi gặp Vương Diêu tới nay đã phát sinh đủ thứ chuyện, tựa như một vòng xiềng xích luẩn quẩn, còn bản thân hắn bất giác đã ngã vào trong đó, những chuyện này rốt cuộc là vì sao? Vương Diêu rốt cuộc sắm vai gì trong đó?

Ngày ấy, những lời nàng nói cùng nữ nhân thần bí đã lọt vào tai hắn...

"Chủ tử đã biết ngươi phản bội bà ấy, người lệnh cho ngươi trong bảy ngày phải giết Văn Phong công tử, quay về nhận lệnh của người, nếu không liền xử trí theo quy định."

"Nếu ta lựa chọn con đường này, sẽ không quay đầu lại nữa."

"Ta sẽ đem tin tức về ngươi kéo dài ba ngày, ba ngày này ngươi mau trốn khỏi đây, đi càng xa càng tốt."

"Nàng nói ngươi vì luyện 'U Minh Chỉ Thủy', ăn quỷ châu sa, hiện tại thân thể của ngươi đã sắp, đã sắp... phải không?"

...

Mấy ngày nay, hắn không ngừng suy nghĩ tìm tòi về tổ chức thần bí kia: tất cả đều là nữ nhân, hành tung quỷ bí, võ công cao cường, các nàng dùng Lăng Tiên các làm phương tiện che dấu tai mắt, nhưng hẳn không chỉ có nơi này; tổ chức này che dấu thật sự kĩ càng, lại có võ công tà giáo thất truyền đã lâu "U Minh Chỉ Thủy", còn có bảo vật "Tiên nhân khóa"; Kim Dao nắm giữ rất nhiều bí mật của người võ lâm, tin tức của các nàng cũng rất linh thông, cơ hồ chỗ nào cũng có người của mình, chuyện này đối với với những kẻ trong lòng có quỷ mà nói là một loại uy hiếp lớn, trách không được bọn họ đều muốn đưa nàng vào chỗ chết.

Tổ chức này ngoài chủ tử ra, còn có ba người quan trọng: một là Vương Diêu, một là Hoa Thục Ngọc, còn có người đã nói chuyện cùng Vương Diêu. Chủ tử của các nàng tựa hồ rất ngoan độc, thay đổi thất thường, người không phục tùng liền giết đi diệt khẩu. Có điều, chủ tử của các nàng tại sao lại muốn mạng của hắn?

Kim Dao phản bội chủ của nàng, tại sao? Là vì hắn ư? "U Minh Chỉ Thủy" tuy tà ác cực điểm, nhưng vẫn không phải đối thủ của hắn. Lúc trước luận võ thì chiêu thức của họ ngang nhau, là vì hắn trong thời gian ngắn không tìm được phương pháp phá giải. Mà Vương Diêu vì có thể cùng hắn đang luận võ khi mỗi bên một nửa, lại làm tập được bộ này võ công, ăn quỷ châu sa, quỷ châu sa là vật gì? Hắn chưa từng nghe qua, nhưng hẳn không phải thứ gì tốt, sau này hắn cần Đỗ Vân Hạc chứng thực lại. Có điều, thân thể của nàng... đã sắp xảy ra chuyện gì?

Hắn biết bất luận là dạng võ công gì cũng cần khổ luyện tích luỹ, phàm là đi đường tắt, muốn học cấp tốc tất nhiên đều không có kết quả tốt, nhẹ thì bị cắn lại, nặng thì khó giữ tính mạng. Vương Diêu vì luyện tà công mà làm chuyện người luyện võ kị nhất, nàng rốt cuộc là dạng người gì?

Bọn họ từng phát sinh chuyện gì, vì sao hắn không có một chút ấn tượng?

Nàng vì sao mà phải làm đến nông nỗi này?

Nàng có rất nhiều cơ hội để giết hắn nhưng lại không làm, tuy nhìn qua nàng thường xuyên "ngược đãi" hắn, châm chọc khiêu khích hắn, nhưng kỳ thật hắn phát hiện, nàng chưa từng thật sự thương tổn hắn!

Nàng phản bội chủ của mình, bị đồng môn đuổi giết; lại đắc tội các môn phái lớn trong chốn võ lâm, người nào cũng muốn đưa nàng vào chỗ chết, tình cảnh hiện tại của nàng vô cùng nguy khốn.

Cân nhắc cùng phán đoán một hồi, hắn cuối cùng đẩy ra lớp sương mù trùng điệp, nhớ lại từng đọc qua trong sử sách giang hồ một đoạn văn tự ghi chép: năm mươi năm trước, quả thật từng có một tổ chức như vậy, người cầm đầu là một nữ nhân, tên gọi Công Tôn Thiên Mộng. Bà ta mang trên mình tuyệt thế võ công, cầm đầu một đám nữ tử làm càn trên giang hồ, xưng bá nhất thời; làm việc quỷ bí, thủ đoạn tàn nhẫn. Sau này, cách làm của bà ta khiến cho các môn phái khác bất mãn mà tụ họp lại, phát "lệnh truy sát" toàn võ lâm, cuối cùng mới tiêu diệt được.

Nhưng trong văn tự không hề ghi lại việc bà ta đã đi đâu, thì ra người này còn chưa chết.

Bà ta ẩn mình lâu như thế, thì ra là 'nằm gai nếm mật', luôn ngầm hoạt động trong bóng tối, chiêu binh mãi mã, tích tụ lực lượng. Chẳng lẽ muốn quay về báo thù rửa hận? Nhưng như vậy tất sẽ khiến võ lâm biến động lớn, hắn phải cẩn thận phòng bị. Như vậy, Vương Diêu hẳn chính là thủ hạ của bà ta.

Năm đó, tổ chức kia tên gọi là ── "Đem cách" .

~~

Kim Dao cảm giác mình đã ngủ thật lâu, thẳng đến khi ánh mặt trời xuyên qua mái hiên đổ nát đâm vào mắt nàng.

Nàng lập tức bừng tỉnh, nhìn quanh bốn phía, Văn Lâm Phong không còn ở đây.

"Tiên nhân khóa" vẫn buộc trên tay của nàng, hắn không thể chạy trốn, vậy hắn đã đi đâu?

Kim Dao lo lắng đi ra ngoài ngôi miếu đổ nát tìm kiếm.

Vừa đến cửa liền trông thấy Văn Lâm Phong đang đi tới, Kim Dao nhanh chóng rút chuỷ thủ mang bên mình ra, đặt lên cổ hắn, nghiêm khắc hỏi: "Ngươi đi đâu?"

Văn Lâm Phong giơ vạt áo đựng hoa quả lên, trấn định đáp: "Tìm hoa quả."

"Ngươi muốn trốn?"

"'Tiên nhân khóa' của ngươi còn trên người ta, ta trốn được không?"

Kim Dao xem xét kĩ ánh mắt của hắn, nhưng Văn Lâm Phong vẫn bình thản không chút lay động đáp lại, không lộ ra một chút sơ hở.

Nhìn nhau hồi lâu, Kim Dao đột nhiên nở nụ cười: "Không phải thì tốt rồi, Tiểu Phong, nếu ngươi trốn khỏi ta, ta sẽ nổi điên mất, đến lúc đó nói không chừng lại ra những chuyện thương thiên hại lí."

Nàng đang uy hiếp sao? Có điều, hắn sẽ không tiếp tục để nàng có cơ hội làm ra những việc như vậy.

Kim Dao buông chủy thủ, nhận lấy hoa quả từ tay hắn, cười hì hì: "Thì ra ngươi vì ta mà đi tìm hoa quả, ngươi đối với ta thật tốt."

Nhìn Kim Dao tươi cười đen tối, hắn không khỏi nhớ tới những chuyện đã phát sinh đêm qua.

Khi đã bắt đầu tra được dấu vết nàng để lại, đoán được mục đích của nàng, vấn đề luôn nghi hoặc lúc trước đã có được đáp án, hắn không muốn phủ nhận sự chấn động của mình, cho dù là kẻ ngốc cũng không thể vô cảm.

Thế gian này có một nữ tử vì mình mà làm đến như vậy, hắn còn có thể cầu gì được?

Tuy tất cả những việc nàng làm đều tồi tệ cực đoan, nhưng hắn lại không cách nào chân chính hận nàng.

Huống chi tâm của hắn, bất tri bất giác đã chậm rãi thay đổi. Hắn biết không nên, nhưng không cách nào kháng cự nàng lại gần, không tự chủ được từng chút một rơi vào tay địch...

Tối hôm qua, là hắn tự nguyện, thậm chí sau đó, là hắn chủ động, không có nửa điểm miễn cưỡng!

"Ngươi có cảm thấy chúng ta rất giống một đôi uyên ương không?"

Văn Lâm Phong chăm chú nhìn phía trước, không thèm để ý.

Kim Dao lại gần một chút, để cho hắn nghe rõ lời mình: "Mặc dù một người chạy trốn, một người đợi cứu mạng, nhưng chung quy đều là lẩn trốn, chúng ta cũng coi là cùng mệnh, cùng mệnh nên hữu duyên, hữu duyên nên tương thân tương ái, ở chung vui vẻ, ngươi nói có đúng không?"

Muốn hắn thuận theo nàng, đừng hòng!

Văn Lâm Phong ngửi thấy hương thơm dịu dàng trên tóc nàng nhưng vẫn không để ý tới nàng.

~~~

Kim Dao tùy tiện kéo cương ngựa, hai người cưỡi chung một con, chậm rãi lên đường.

Truy binh ở sau, nàng vẫn thong thả đi đường, nhưng Văn Lâm Phong cũng rất tự tin, nàng sẽ không đắc ý được lâu.

Nàng vẫn tiếp tục lải nhải: "Ngươi nói người đầu tiên tìm được chúng ta sẽ là ai? Dựa theo đầu óc và thực lực của bọn họ, ta đoán hẳn là Đỗ Vân Hạc, Tiểu Phong, ngươi thấy thế nào?" Kim Dao cảm thấy thân thể Văn Lâm Phong vô thức khựng lại rồi lập tức trầm tĩnh lại, "Nhưng đáng tiếc, hắn có phần làm ta thất vọng rồi, qua nhiều ngày còn chưa xuất hiện, có phải trên đường gặp chuyện gì nên chậm trễ? Là ta đánh giá cao hắn, có lẽ chỉ là hư danh? Tiểu Phong, ngươi chắc cũng kỳ vọng hắn rất cao nhỉ?"

Trên đường gặp chuyện? Kim Dao nghe như đang nói chuyện phiếm lại khiến Văn Lâm Phong giật mình, hắn đột nhiên có chút tỉnh ngộ, nàng sao có thể ngoan ngoãn chịu trói, chẳng lẽ nàng đã động thủ cản trở Đỗ Vân Hạc?

"Ngươi lo lắng sao? Chẳng lẽ ngươi lại giở thủ đoạn đặt bẫy trên đường?" Văn Lâm Phong cuối cùng cũng lên tiếng.

Kim Dao thấy có thể lôi kéo sự chú ý của hắn liền cao hứng, nhưng nàng cũng không trả lời thẳng vấn đề của hắn: "Nghe nói, Vân Hạc công tử từng gặp phải một nữ tặc trèo tường khoét vách, trộm của hắn rất nhiều, hơn nữa hắn còn thề thốt nhất định phải bắt được nàng, dù có đuổi tới chân trời góc biển cũng không tiếc."

Kim Dao lại bí hiểm bổ sung: "Không biết nữ tặc kia có xinh đẹp không, làm Vân Hạc công tử thần hồn điên đảo? Hắn liệu có bắt được nữ tặc không đây?"

Ngay cả chuyện riêng của Đỗ Vân Hạc nàng cũng biết, mà hắn cùng lắm cũng nghe phong phanh, nàng rốt cuộc từ đâu mà có được tin tức này?

"Lời đồn nhảm, không xác thật."

"Thì ra là tin vịt sao? Ta còn tưởng ngươi thường ở chung với hắn sẽ biết được ít nhiều chứ?"

Nàng lại nói sang chuyện khác! Hắn cũng đã lường trước, nàng là người thông minh, sao có thể đem tâm tư của mình tiết lộ cho hắn?

"Ta không thích hỏi chuyện riêng của người khác."

"Ý ngươi là ta lắm mồm sao?"

"Tùy ngươi nghĩ."

Hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, không để ý nàng, nhưng hắn càng như vậy, Kim Dao lại càng muốn chơi đùa hắn ── thời gian bọn họ ở chung càng ngày càng ít , nàng chỉ muốn vì mình mà lưu lại một chút kỉ niệm.

"Ngươi không quan tâm bằng hữu gì cả." Kim Dao kết luận. "Sau này ai gả cho ngươi, nhất định sẽ ủy khuất mà chết."

Văn Lâm Phong đột nhiên lặng yên hồi lâu, hắn nhìn khuôn mặt Kim Dao xinh đẹp thanh lệ quay đi, cuối cùng chậm rãi nói: "Nếu như có thể tìm được nàng, ta nguyện ý buông bỏ hiện tại, thực hiện lời hứa ngày đó với nàng."

Kim Dao kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn nhìn thẳng phía trước, ánh mắt kiên định lại hàm chứa thâm tình.

Nàng đã bao lâu rồi không nhìn thấy ánh mắt như vậy của hắn, trước kia ánh mắt này chính là thuộc về nàng, mà hiện tại đối tượng là một nữ nhân khác ── nữ nhân nào lại may mắn như thế?

Nghe ngữ khí của Văn Lâm Phong, nữ nhân này trong lòng hắn hẳn rất quan trọng, nàng có một loại dự cảm không rõ ràng, chỉ sợ đây mới là mối uy hiếp lớn nhất với nàng.

Kim Dao cúi đầu nói: "Nữ nhân này hẳn không phải Phó Băng Hương? Sao chưa từng nghe ngươi nhắc qua vậy?"

"Chuyện cũ không tiện nhắc lại, ta không muốn cùng người khác đàm luận về nàng."

Chuyện cũ? Nàng? Hai năm qua hắn rốt cuộc đã gặp nữ nhân nào, lại khiến cho hắn nhớ mãi không quên, còn cam nguyện buông bỏ hiện tại như vậy?

Xem ra, hắn thật sự đã quên được nàng, Kim Dao tịch mịch nghĩ.

Một cỗ ghen tuông cùng buồn bực dâng lên, nàng bỏ roi ra, hung hăng kéo mạnh cương ngựa, kích con ngựa rống lên, đột nhiên tăng tốc phi nhanh, Văn Lâm Phong không thể không ôm chặt Kim Dao, phòng ngừa hai người đều ngã xuống.

Văn Lâm Phong nhất định biết nói ra những lời này là lửa đổ thêm dầu, nàng nhất định sẽ tức giận, có thể đây chính là mục đích của hắn, muốn thử lòng nàng.

Kim Dao cố gắng gượng cười, nàng rốt cuộc tính toán cái gì? Nàng hi vọng hắn sống thật tốt, nếu hắn đã có người trong lòng, từ nay về sau cũng không cô đơn tịch mịch, nàng hẳn nên vui vẻ mới phải. Có lẽ, nàng chỉ tiếc nuối, người làm bạn bên hắn không phải nàng.

"Ngươi không ghen sao?"

"Tại sao ngươi cho rằng ta sẽ ghen?" Kim Dao tò mò hỏi lại hắn.

Văn Lâm Phong có thâm ý khác, nhưng chỉ cười không nói.

Kim Dao tựa hồ có chút minh bạch rồi, cười sáng lạn nói: "Ngươi thích người khác là việc của ngươi, ta thích ngươi là việc của ta, hai người cũng không xung đột không phải sao?"

"Ngươi nghĩ được như thế, vậy là tốt."

Hai người cười không nói, lời nói giả giả thật thật, chỉ có bọn họ mới hiểu được.

~~

Bọn họ đến được Lạc thành yên tĩnh thì đã là lúc hoàng hôn.

"Đằng trước là Lạc thành."

Bôn ba cả ngày, cuối cùng cũng có lối ra, Kim Dao thả chậm tốc độ, dừng lại dưới một gốc cây cách xa cửa thành nghỉ ngơi.

Mặt trời đã lặn, lúc này người ra vào cổng thành rất ít.

"Vì sao không vào thành?"

"Ngươi mệt sao?" Kim Dao liếc hắn một cái.

"Ta nói mệt, ngươi sẽ vào thành sao?"

"Đương nhiên là không." Kim Dao ngọt ngào nói.

Nàng để Văn Lâm Phong ở trên ngựa, bản thân thì xuống ngựa, tùy tay bẻ một bông hoa dại nhỏ màu trắng bên cạnh, hứng thú đùa nghịch.

Văn Lâm Phong nhìn nàng trong chốc lát: "Đám người của ngươi đang ở đây?"

"Tuy rằng ngươi thông minh, nhưng ta không thích người khác soi mói chuyện của ta." Kim Dao không quay đầu lại nói.

Hôm nay hoàng hôn đặc biệt sáng, sắc nắng chiều chiếu lên mặt đất một mảnh sáng lạn, Văn Lâm Phong nhìn dung nhan Kim Dao chìm dưới trời chiều diễm lệ, hắn không thể không thừa nhận nàng rất đẹp, đẹp đến rung động lòng người.

Nếu nàng không mang lòng dạ thâm độc, có lẽ được nàng yêu mến cũng là một việc hạnh phúc. Nhìn nàng yêu thích một đám hoa nhỏ, vẻ mặt thanh thuần thật đáng yêu, thật sự không thể tưởng tượng được nữ tử như vậy lại tâm cơ thủ đoạn, quỷ kế đa đoan, quấy động võ lâm đến long trời lở đất.

Hắn đột nhiên có chút nghi ngờ, khí chất của các nàng giống nhau như thế, nếu không phải vì bộ dạng khác biệt, hắn thật sẽ cho rằng nữ nhân này chính là Kim Dao. Nhưng so với Kim Dao thuần khiết thiện lương, yêu nữ này vẫn còn kém xa.

Bỗng nhiên, Kim Dao than nhẹ một tiếng, như nhớ tới cái gì mà đi về hướng hắn, lấy ra một viên thuốc bắt hắn ăn vào.

"Ngươi cho ta ăn cái gì?"

"Nếu thấy mệt, trước mắt dựa vào lưng ngựa nghỉ ngơi đi."

Văn Lâm Phong trừng mắt nhìn nàng, cảm giác như ăn phải độc dược, trong cơ thể có một dòng khí ấm áp lan đến chân tay, không biết vật nọ là gì?

"Ngươi hạ độc với ta?"

Kim Dao liếc hắn một cái, dương dương tự đắc nói: "Đừng đem tâm ý của người khác hiểu sai như vậy được không? Ta muốn hạ độc cũng không cần chờ đến bây giờ, ngươi đã sớm đi gặp Diêm vương rồi. Ta sao có thể hại ngươi được?"

Thấy hắn còn hoài nghi, lại nói: "Đừng ngạc nhiên, cho ngươi ăn thuốc bổ thôi, thân thể của ngươi quan trọng, ta còn chưa hưởng thụ đủ đâu..." Kim Dao nhìn hắn lộ ra vẻ mặt tràn ngập dục vọng, cười xấu xa, "Sẽ không để cho ngươi chết."

"Ngươi..." Sắc mặt Văn Lâm Phong xanh mét, tôn nghiêm nam tử lại bị đạp trúng, "Ngươi trốn không thoát đâu!"

Kim Dao thản nhiên tiêu sái cười: "Ta đang đợi đám tôm tép và đám người ủng hộ ngươi tới tìm ta tính sổ đây."

Mắt nàng so với bầu trời đầy sao còn sáng hơn, im lìm khắc thật sâu vào đầu hắn. Nhìn khuôn miệng nàng cười, giữa lúc hoảng hốt, hắn lại cảm thấy nếu hắn thua thiệt mà khiến nàng cười đến sáng lạn như vậy, kỳ thật... cũng không phải chuyện đáng giận.

Nhưng trong đầu của hắn lại hiện lên hình ảnh đám người võ lâm bị nàng đầu độc, trong lòng đầy căm phẫn, đột nhiên có một thanh âm lạnh băng vang lên: "Không thể tha thứ, nàng sớm muộn gì cũng vì những việc này mà trả giá."

Hắn phải kiên định, không nên mềm lòng với nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro