Những Cái Tết Nghèo...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái lạnh se se kèm những cơn gió miên man vô tình của TP.HCM những ngày cuối năm - làm tôi nhớ về cái Tết xưa - Tết của sự nghèo khó...

Hồi xưa, Tết đến là ba má trữ cả thùng cá tràu (cá lóc), cá rô phi... con nào con nấy to bằng bắp tay. Nhưng chỉ để tiếp đãi những vị khách quý đến chơi Tết, anh em tôi có thèm cũng ráng nhịn. Ngày thường bắt được cá chỉ bán, đổi gạo, nào có được ăn cá to bao giờ.

Khi khách đến, những con cá mập mạp được xiên qua thanh tre vót nhọn hoắt rồi vùi vào đụn rơm đang phừng phực lửa. Cá vừa mấp mé chín, mùi thơm phảng phất tỏa cả vùng trời, thì cũng là lúc anh em tôi khao khát được bốc miếng cá nóng hổi, chấm chút muối tiêu để thỏa cơn thèm, cái đói khát bao lâu. Nhưng nào có được. Vì cá ngon chỉ để mời khách. Có lần tôi lén ăn hết cả con cá nướng và nhận món đòn roi ê ẩm người. Có những cái Tết kham khổ đến vậy, cả quần áo mới cũng chưa từng có mà mặc.

Lớn lên, tôi khăn gói vào thành phố kiếm kế sinh nhai. Đời công nhân, lương ba cọc ba đồng, nghe tới Tết là rầu thúi ruột. Năm đầu đi làm chẳng dư đồng nào, nghe có chuyến xe miễn phí cho công nhân về quê ăn Tết, mừng lắm, đăng ký liền tay. Nếu không có chuyến xe nghĩa tình năm đó, chắc tôi phải đón Tết ở một nơi xa. Trên chuyến xe cứu vớt những phận đời nghèo khó, là bao câu chuyện, là bao mảnh đời chật vật ngày Tết, hơn cả tôi. Có người 5 năm chưa được về quê, nếu không có những chuyến xe kia, họ chẳng bao giờ được về đoàn viên...

Giờ khi đã thong thả, đủ trang trải cuộc sống, tôi không đăng ký những chuyến xe nghĩa tình nữa, nhường lại cho những người khó khăn hơn. Tết giờ cũng đã đủ đầy, muốn ăn cá tràu chẳng khó, nhưng không còn thèm như ngày xưa. Nhớ lại ký ức mùa Tết cũ, càng thấy trân quý hiện thời...

ST.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro