Những Chiếc Bánh Chưng Khi Còn Mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ tôi vốn khéo tay hay làm. Với quan niệm nhà làm bao giờ cũng rẻ và sạch sẽ hơn đi mua nên mẹ luôn thích tự tay nấu nướng, chế biến thức ăn. Bởi thế, mẹ luôn tất bật chăm sóc bữa ăn cho các con.

Ngày thường đã vậy, ngày Tết mẹ còn bận rộn hơn gấp bội. Ngoài những vại dưa cà như thường lệ, mẹ còn cố gắng nấu đầy đủ các món ăn Tết truyền thống như thịt đông, giò thủ, gà nấu nấm đông cô...

Thương mẹ vất vả, anh em chúng tôi thường vây quanh giúp mẹ làm những việc lặt vặt. Nhưng có lẽ thú vị và đậm đà hương vị Tết nhất chính là ngày cả nhà tôi xúm xít phụ mẹ gói bánh chưng.

Hôm ấy, sau khi ăn sáng xong mọi người liền tề tựu cả lại để chờ nghe "hiệu lệnh" của mẹ tôi. Thường ngày ít nói, nhưng hôm đó mẹ tôi khác hẳn. Bà điều người này, ra lệnh cho người khác y như nữ tướng. Tất cả mọi người, từ nhỏ đến lớn, tất tần tật đều răm rắp tuân theo lệnh của mẹ.

Đầu tiên là bố tôi, bình thường rất gia trưởng, nhưng hôm ấy cũng phải nhẫn nhịn nhận chức "trưởng ban củi lửa". Biết thân biết phận, bố phải chuẩn bị nhiều gốc củi to từ suốt mấy tuần trước để đảm bảo các nồi bánh sôi sùng sục suốt mười mấy tiếng đồng hồ.

Chị tôi thì lo đãi đậu, đãi gạo. Còn con trai vụng về nên bị mẹ phân cho việc rửa lá, chẻ lạt và đứng đó chờ mẹ... sai vặt. Phần nêm nếm thì đích thân mẹ làm để đảm bảo bánh luôn vừa miệng.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, mẹ tôi ngồi xuống chiếu và bắt đầu ra tay. Bà đặt lạt, xếp lá, đổ gạo, đổ đậu, rồi nhanh chóng gói chúng lại với nhau. Bàn tay bà cứ thoăn thoắt như cái máy. Chỉ loáng sau là đã xong những cái bánh vuông vức, xanh mướt. Cứ thế, chỉ vài tiếng sau cả trăm cái bánh giống nhau như đúc đã được thành hình.

Xong là đến phần việc của bố tôi. Ông xếp chúng gọn vào các thùng thiếc to đặt trên bếp lửa đỏ rực. Trong khi chờ bánh chín, cả nhà thường xúm xít ngồi quây quần bên bếp lửa hồng để trò chuyện. Nhờ vậy tình cảm anh em chúng tôi càng thêm khăng khít. Mọi tị hiềm, đố kỵ trong năm nếu có cũng sẽ theo những làn khói từ từ bay mất.

Cứ thế, từ năm này sang năm khác, dù dư dả hay túng thiếu, cứ đến Tết là các lò nấu bánh nhà tôi lại sáng rực cả một góc vườn. Có năm sợ mẹ tôi vất vả, bố tôi đề nghị không gói nữa mà mua bánh bán sẵn. Quả thật, năm đó mọi người nhàn hơn hẳn nhưng ai cũng thấy buồn tênh. Tết đến rồi đi. Quá lặng lẽ và nhạt nhẽo. Bởi thế, từ năm sau, không cần bàn cãi, cả nhà tôi đã nhất trí cùng chung sức gói bánh như xưa.

***

Nhưng phận người làm sao qua khỏi mệnh trời. Rồi một ngày mẹ tôi bất ngờ bỏ chúng tôi ra đi sau một cơn bạo bệnh. Thiếu mẹ, nhà trống vắng hẳn...

Nỗi buồn mất mẹ càng thêm đậm nét khi cái Tết năm sau lại đến. Ngày Xuân thiếu mẹ, anh em tôi buồn đến ngơ ngác. Chúng tôi dù đã vợ con đùm đề vẫn không khác gì đàn gà con lạc mẹ. Đứa này nhìn đứa kia mà héo hắt cả lòng. Hình bóng người mẹ hiền từ với đôi bàn tay thoăn thoắt đã tan biến nơi nao, chỉ còn lại mỗi nụ cười nhân hậu của mẹ trên bức ảnh nằm trên bàn thờ.

Sợ bố buồn, chúng tôi bàn nhau cố gắng tổ chức nấu nướng các món ăn Tết và gói bánh chưng như cũ. Chị tôi sẽ thay chỗ mẹ, còn mọi người vẫn đảm nhận những việc như xưa. Nhưng càng làm càng thấy vị trí của mẹ tôi quan trọng biết dường nào. Chúng tôi dù đã rất cố gắng nhưng mọi việc cứ rối tung cả lên. Bánh thì cái to, cái nhỏ, ăn vào cứ nhạt thếch chẳng ra làm sao. Ăn xong miếng bánh, bố tôi không nói gì mà chỉ lẳng lặng ra bàn thờ thắp nén hương cho mẹ tôi với hai hàng nước mắt rưng rưng.

Cái Tết ấy tuy nặng nề nhưng rồi cũng qua. Các năm sau, chúng tôi đã cố gắng hơn để lo cho được một cái Tết tươm tất cho cả gia đình. Nhưng dù cố thế nào đi nữa, những cái Tết sau này vẫn chẳng thể nào so được với cái Tết khi còn mẹ. Vì thế, cả nhà tôi đều mang chung một cảm giác thẫn thờ mỗi khi nghe ai nói Tết sắp về. Việc được xúm xít quanh người mẹ hiền để làm các món ăn Tết giờ đã trở thành một ước mơ quá xa vời của anh em chúng tôi.

Được giúp mẹ trong những ngày Xuân đúng là một hạnh phúc mà không phải ai cũng có. Vì vậy, thật may mắn cho những ai còn mẹ. Ngày Xuân có mẹ thật hạnh phúc biết bao. Mẹ ơi! Con sẵn sàng đánh đổi tất cả để được có mẹ như những ngày xưa!

ST.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro