Chương 116=>120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 116: Làm sao vậy?

“Còn một nhóm ở đây.” Phan Đại Vĩ dùng dây leo trói đám zombie lại , sau đó nói : “Tiểu Bạch có thể thông qua dây leo của tôi trực tiếp làm đóng băng chúng không?”

Bạch Thất gật đầu : “Để tôi thử.”

Hồ Hạo Thiên nói : “Vậy còn cát thì sao?”

“Cát thì không được rồi.” Phan Đại Vĩ đem dây leo của mình thành tấm lưới lớn bao lấy đám zombie đang tiến tới.

Đường Nhược tiếp tục phóng tinh thần lực rồi tiếp tục phóng ra lượng nước lớn : “Dùng nước mới được.”

Phan Hiểu Huyên thấy cô ấy nói vậy, lập tức từ không gian của mình lấy mấy cái chậu đựng nước.

Đường Nhược xuất ra lượng nước đưa vào trong chậu.

Mọi người liền lấy nước tát vào đám zombie.

Tuy nước của Đường Nhược rất là quý nhưng hiện tại đang nguy hiểm tới tính mạng, giờ tạt nước trước rồi tính sau.

Băng với nước vốn là một nhà, đám zombie bị dính nước khiến cho uy lực đóng băng càng cao.

Có thêm nước thì lôi điện của Điền Hải càng thêm lợi hại.

Bọn zombie từng con một ngã xuống.

Nhưng mọi người cũng không dám nới lỏng tinh thần, tất cả đều căng thẳng cố gắng đem mọi người tới trạm xăng an toàn.

Bầu trời ngày càng tối, vô số ngôi sao hiện lên phá vỡ bóng tối, bầu không khí ban đêm oi bức, trong không khí lan tỏa cảm giác sầu não và áp lực.

Đêm nay không có gió, con đường dài vô tận chỉ thấy đóa hoa bạch liên màu trắng xóa của Bạch Thất.

Sau từng thi thể zombie ngã xuống, thì đằng sau lai có những con zombie khác dẫm lên thi thể mà tiến tới…

“Phía trước có nhà ở!” Lưu Binh  hứng phấn nói, lập tức điều khiển xe chạy về hướng đó.

Thấy được “hi vọng” mọi người càng cố gắng hết sức mở đường cho xe chạy về phía trước.

Ba di năng hệ Thổ chặn phía sau xe.

“Mau nhanh … nhanh …” Phan Đại Vĩ  thúc giục, mấy dây leo không ngừng  quét lấy mấy con zombie.

Lưu Binh dùng sức đạp ga xông về phía trước ….

“Tường, nhanh tường …”

Cuối cùng sau vài phút, mọi người đã vào trạm xăng.

“ Giết nhanh, giết hết chúng …”

Trạm xăng không có cửa không có tường nên mọi người nhất thời không xuống xe, đứng lại trong xe tiếp tục phóng ra di năng, giải quyết hết bọn “theo đuôi”

Đi đường ngắn ngủi chỉ có hai giờ, mà bọn họ không biết giết hết bao nhiêu con zombie rồi, di năng tiêu hao gần hết, mỗi người chỉ dựa vào nghị lực mà kiên trì thôi.

Sau khi giết hết bọn zombie thì mục tiêu kế tiếp của bọn họ là siêu thị mini kế bên tram xăng dầu.

Bạch Thất và Điền Hải có dị năng cường đại nên kiên trì lâu hơn một chút, hai người ở phía sau yểm trợ, cho mọi người tiến vào trước.

Cửa thủy tinh của siêu thị sớm đã bị phá hư, bên trong bừa bộn không còn tí đồ ăn nào, không chỉ không có đồ ăn mà cả khay chứa đồ cũng không có.

Không biết có phải là đám người trong thôn trang lấy đi hay không,... tất cả đều nằm ngoài phạm vi quan tâm của bọn họ rồi, mà phải nhanh chóng giải quyết bọn zombie bên trong.

Sau đó Phan Đại Vĩ dùng dây leo quấn quanh mấy thi thể zombie rồi quăng ra ngoài.

Bạch Thất cùng với Điền Hải đi vào, Hồ Hạo Thiên cùng ba người dùng đất bao quanh phía ngoài.

Sau khi được an toàn, mọi người đều mệt mọi ngồi xuống đất.

Bây giờ chỉ cảm thấy thở thôi cũng là loại xa xỉ.

Ngoài trừ lần zombie triều ở thành phố A ra thì mọi người chưa từng tiêu hao dị năng nhiều như vậy.

Làm cho tinh thần họ căng cứng, huyết nhục bay tứ tung.

Chỉ có người không sử dụng  dị năng như Phan Hiểu Huyên và Dương Lê còn có sức lấy ra mấy cái đèn dùng năng lượng mặt trời , sau khi thắp đèn điện rồi lần lượt phân phát nước cho mọi người.

Đường Nhược xuất ra quá nhiều tinh thần lực, không còn sức để nói mà trực tiếp lấy nước ra.

Mọi người lấy nước ấm từ Phan Hiểu Huyên.

Nhưng mà mọi người vừa uống ngụm nước thì thấy ly nước trong tay Đường Nhược rớt xuống, thấy cô ôm lấy đầu ngồi xổm xuống.

“Chị!” Điền Hải ngồi bên cạnh, thấy Đường Nhược như vậy liền ném ly nước, đưa tay đỡ lấy cô : “Sao vậy, đầu chị lại đau sao?”

Lúc trước khi ở biệt thự bọn họ tập thử di năng, cậu đã thấy rất nhiều lần bộ dáng dị năng bị hao tổn của Đường Nhược, nên biết chuyện gì xảy ra với cô.

Vào lúc đó Đường Nhược sẽ vứt bỏ hết chăn mền, nhưng không có bộ dáng rất thống khổ này.

Rất nhanh cậu nhớ tới lúc ngất xỉu của cô khi ở công ty khoa học kỹ thuật Lam Quang, thì càng thêm lo lắng : “Chị.”

Đường Nhược đầu đau như muốn nứt ra, không nghe thấy gì hết, chỉ ôm lấy đầu không ngừng run rẩy.

Khoảng khắc tiếp theo cô liền rơi vào vòng tay quen thuộc ấm áp.

Bạch Thất ôm chặt lấy cô , nói với Hồ Hạo Thiên : “Nhanh , cách xa chúng tôi ra.”

“Oh Oh... được!” Người trấn định như Hồ Hạo Thiên cũng luống cuống, anh chưa qua giờ nhìn thấy bộ đang thống khổ của Đường Nhược, lập tức run ray, nước rơi xuống tay anh.

Nhưng anh cũng không để ý, trực tiếp vung tay tạo thành bức tường.

Do sức lực tiêu hao quá nhiều, anh vung tay ở chỗ trống phía kia nhưng lại không hiện lên cái gì.

“Nước, cho anh nước.” Hồ Hạo Thiên hét to với Dương Lê.

Dương Lê cũng luống cuống tay chân.

“Tiểu Nhược ...” Phan Hiểu Huyên chưa từng thấy bộ dạng này cô ấy bao giờ, muốn đi qua đỡ lấy cô, nhưng Bạch Thất trực tiếp ôm cô ấy né tránh.

Nhìn sắc mặt buồn phiền của Bạch Thất, Phan Hiêu Huyên cũng không dám đưa tay ra nữa, chỉ đứng nhìn Đường Nhược đau khổ đưa tay ôm đầu,nằm trong lòng Bạch Thất : “Tại sao cô ấy tiêu hao dị năng lại trở thành như vậy, những người khác đều không bị.”

Những người khác khi tiêu hao dị năng chỉ cần bổ sung tinh hạch và nước là được.

Hai tay Bạch Thất ôm lấy Đường Nhươc, đưa cằm dán lên trán của cô ấy: “Không biết, tôi cũng muốn biết là tại sao.”

Quả nhiên lần này anh quá sơ xuất, lần trước anh đã chứng kiến một lần rồi, nhưng trong lòng anh lại không cảnh giác.

Phan Hiểu Huyên nhìn vẻ mặt trấn định của Bạch Thất nhưng tay anh lai run rẩy, những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy áo của Đường Nhược.

Vì vậy, Phan Hiểu Huyên biết rõ Bạch Thất đang rất lo lắng.

Đến chính mình còn lo lắng huống chi là tình cảm của bọn họ, Đường Nhược đặt niềm tin vào Bạch Thất vô điều kiện.

Còn Bạch Thất yêu cô ấy đến tận xương.

Cô nhanh chóng mím môi quay về phía sau kêu lên : “Nhanh! Các người đang làm gì đó!”

Hét xong  cô thấy mặt mình đầy nước mắt.

Buổi sáng nay đối diện những tình cảnh ấy thì cô cũng không có khóc, nhưng mà giờ thấy dị năng của Đường Nhược bị tiêu hao thì cô lại khóc.

Sau khi Hồ Hạo Thiên uống xong nước, bọn người Dư Vạn Lý cũng uống xong cùng đứng lên xây bức tường.

Bức tường từ từ cao lên ngăn chặn bọn họ cùng với mọi người.

Mọi người cho rằng hai người bọn họ không muốn cho người khác nghe cuộc nói chuyện của mình nên cố gắng hết sức làm bức tường cao dày hơn.

Chương 117: Trầm luân

“Ha ha.” Bạch Thất cười rộ lên, cười đến hàm răng sáng lạn, “Anh rất muốn có kinh nghiệm khổ sở của em lúc đó, như vậy em có thể hiểu tâm tình anh lúc đó một lần, cũng coi như để hiểu bốn chữ ‘tâm ý tương thông’ này.”

Nước rất nhanh đã đầy, Bạch Thất cởi quần áo ra vào ngâm.

Tuy nói ở đây không có người, bên ngoài cũng thả chó điện tử, nhưng Đường Nhược vẫn rất sợ bị người khác nhìn thấy hình ảnh trai đẹp tắm rửa, thấy Bạch Thất đã nhắm mắt lại, cô chạy lên phía trước lấy mấy hàng rào chắn ra.

Làm xong, sau đó cô lại ngồi ở trên giường đệm, mắt cũng không nháy nhìn chằm vào Bạch Thất.

Tuy nhiên trong chốc lát, trên người Bạch Thất bắt đầu kết băng.

Anh lại như không có cảm thấy, cả người lộ ra khí chất bất phàm.

Miếng băng mỏng rất nhanh từ đỉnh đầu lan tràn xuống dưới.

Đến khi nước trong bồn tắm cũng bắt đầu kết băng.

Không khí đều trở nên băng lạnh lên.

Thế nhưng còn chưa xong.

Đường Nhược cảm giác được bên ngoài bồn tắm lớn cũng bắt đầu kết ra miếng băng mỏng.

Dị năng, thật sự rất kỳ quái.

Vốn đều là người bình thường lại thức tỉnh các loại dị năng có khả năng công kích, loại năng lực này còn có thể thăng cấp.

Bị cuốn ở bên trong băng Bạch Thất có cảm giác thấy có một cỗ năng lực khác thường tiến vào bên trong huyết mạch,chạy trong thân thể.

Loại cảm giác này, ở kiếp trước lúc thăng cấp cấp 3 cũng không có cảm nhận được.

Nhưng khác thường ở chỗ, năng lượng không có chạy loạn khắp nơi, mà lại rất trung hòa chạy toàn thân.

Mới nửa giờ mà toàn bộ miếng băng mỏng trên người Bạch Thất biến mất, cỗ lực lượng kia dung hợp vào cơ thể.

Anh vừa mở mắt đã thấy Đường Nhược cách mình không đến nửa mét nhìn anh không chớp mắt…

Lập tức.

Trong lòng ấm ấp dã man, mà mền mại đến cực điểm.

Người này chỉ thuộc về mình, trong mắt chỉ có mình.

Giờ phút này, anh cảm giác vô cùng an tâm, an tâm.

Bạch Thất vươn tay vẫy vẫy cô: “Tiểu Nhược…”

Giọng nói khàn khàn.

Đường Nhược cả kinh, lập tức nhảy qua, ngồi chồm hổm xuống, lo lắng hỏi: “Rất khó chịu sao?”

Bạch Thất nói: “Ôm anh một cái.”

Đường Nhược bị dọa nên không có từ chối trực tiếp thò tay ra ôm lấy anh.

Sau đó ‘Ào Ào’ một tiếng, bị lôi vào trong bồn tắm.

Đường Nhược không hề được báo trước đã rơi vào nước lạnh như băng, rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc.

Bạch Thất ngẩng đầu, nắm cằm của cô rồi nhắm ngay cái môi đỏ tươi mà hôn xuống.

“A……” Bồn tắm lớn hẹp dài, Đường Nhược bị anh dùng tay ngăn chặn, nằm ở trên người đàn ông không thể động đậy.

Hương vị quen thuộc mang theo vị tươi mát nhàn nhạt.

Thế nhưng mà, độ ấm tăng dần từ lòng bàn chân, từng điểm từng điểm bao lấy hai người, dây dưa lẫn nhau…

Hai người ôm nhau trong nước, nước nhấp nhô phập phồng phập phồng.

Nghe tiếng thở dốc như thế khiến cho hai người quên hết mọi thứ.

Đã quên ngày hay đêm, đã quên đây ở chỗ nào.

Bạch Thất ôm lấy cô chặt chẽ, khó kìm lòng nổi mà muốn cùng cô thân mật triền miên.

Cũng chỉ hôn cô như vậy, dường như trái tim anh bị tiêu tan.

Sau đó, Bạch Thất thò tay cởi quần áo trên người Đường Nhược.

Đường Nhược choáng váng, thò tay bắt lấy tay của anh: “Ở đây?”

“Uh.” Bạch Thất tiếp tục thè lưỡi ra liếm hôn môi của cô, đầu độc cô, “Anh muốn em.”

Từ sau lần mơ mộng ở clb khoa học kỹ thuật kia, anh luôn muốn tìm một cơ hội ở trong bồn tắm.

Nhiều ngày anh đi theo mấy tên đồng đội chết tiệt kia, màn trời chiếu đất, nhẫn lâu như vậy, hôm nay chỉ có hai người ở chung, kẻ đần mới buông tha cho cơ hội thật tốt như vậy.

Anh - Bạch Ngạn không ngốc, ở kiếp này đến nay chưa bao giờ để mình thiện thòi, đương nhiên cũng không muốn thiệt thòi mình.

Đối mặt với Đường Nhược ngoan ngoãn dịu dàng nhu thuận, anh có rất nhiều phương pháp cùng thủ đoạn để cho cô ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Anh muốn Đường Nhược yêu anh không lối thoát, yêu điên cuồng, yêu toàn tâm toàn ý…

Thì đã sao?

Anh thích khiêu chiến cực hạn của Đường Nhược.

Anh không đơn thuần như Đường Nhược, xác định đã xác định, phải luôn ở bên nhau

Cho dù anh EQ là 0, cho dù anh có vẻ ngoài đẹp trai .

Nhưng khi đối mặt với tình yêu, có lúc anh không được tự tin.

Có quá nhiều tình huống bất ngờ, trước tận thế cũng không thể bảo đảm hai người có thể luôn luôn bên nhau, huống chi bây giờ còn là tận thế nhân loại lạnh lùng tàn nhẫn.

Đúng vậy, anh - Bạch Ngạn cũng có lo lắng.

Lo lắng rằng bất cứ lúc nào sẽ có một người đàn ông tốt hơn anh, người đó sẽ có thể cung cấp điều kiện tuyệt vời cho Đường Nhược đến làm đối thủ cạnh tranh của anh.

Mật ngọt, ngọt ngào, đương nhiên Bạch Thất không muốn chỉ một lần, anh muốn chính là cả đời!

Anh muốn cho Đường Nhược luôn luôn không tạp niệm đứng ở bên anh bên người Bạch Ngạn, ngay  cả cơ hội liếc đàn ông khác cũng không có!

Cho nên, ngoài việc tăng cường khả năng của mình, anh còn muốn bóp chết mất mấy khả năng có thể xảy ra.

Vì vậy, nói tình yêu sẽ khiến cho mọi người thành kẻ ngốc cũng không sai!

Đường Nhược bị hôn đến mức hồn phách đều chập chờn nhộn nhạo, chỉ có thể si ngốc bám ở cổ Bạch Thất.

Hôm nay tư thế của cô rất kỳ lạ, gần như là cưỡi trên người anh…

Bạch Thất giở trò trên người cô.

Rất nhanh giống như làm ảo thuật lột sạch cô.

Nước lạnh băng khiến cho Đường Nhược không ngừng run rẩy.

Bạch Thất nâng eo của cô lên rồi lại hôn cô nói: “Ngoan, tự em ngồi trên lên…”

Đường Nhược trực tiếp dúi đầu vào trong cổ Bạch Thất: “Xấu…”

“A…” Bạch Thất cắn lỗ tai của cô, “Đối với em.”

Không thể tách rời, nhẹ nhàng hỗn loạn trong đêm tối, triền miên không biết mỏi mệt.

Ở trong bồn tắm làm loại chuyện này cảm giác thật tuyệt vời, chậm rãi từ từ, va va chạm chạm, nước lạnh như băng nhưng máu trong cơ thể lại sôi trào.

Khó nói lên lời, khó có thể mở miệng, khó có thể quên.

Đợi khi Bạch Thất ôm cô về giường lại nhấm nháp cô thêm lần nữa, Đường Nhược đã mệt mỏi mơ mơ màng màng, chân đều nhấc không nổi rồi, nhưng cô còn nhớ rõ: “Anh thăng cấp chưa?”

“Uh, cấp 3 rồi.” Bạch Thất ôm lấy cô, từng cái từng cái, mặc quần áo cho cô.

Tuy nói ‘thẳng thắn thành thật’ ngủ thoải mái hơn, nhưng dù sao chỗ này cũng không phải trong nhà, vì để phòng ngừa ngoài ý muốn, vẫn nên mặc chỉnh tề rồi ngủ, để tùy thời ứng phó tình huống bất ngờ.

Đường Nhược yên lòng, rồi sau đó trông thấy Bạch Thất bất tri bất giác đã cho mình mặc nội y, đang định mặc áo sơ mi cho mình thì mặt hồng hồng, ngượng ngùng đoạt lấy áo trong tay Bạch Thất, muốn mình tự mặc.

“Để anh.” ánh mắt Bạch Thất sáng quắc, cài từng cái cúc áo cho cô.

Nếu như cưng chiều cô đến nỗi cô không phải làm gì cả, một bước không thể rời khỏi mình, vậy thì càng tốt hơn.

Đường Nhược mặt đỏ rực xem Bạch Thất chuyên chú mặc quần áo tử tế cho cô, cảm động ngượng ngùng cọ xát chỗ đó của Bạch Thất.

Bạch Thất ngẩng đầu lên hôn cô.

Nụ hôn dịu dàng như gió xuân nhưng lại chứa một tí tham dục.

Thiếu nữ điềm mật, ngọt ngào, ôn nhu, Bạch Thất đã cảm nhận được.

Hôm nay, anh đã nghiện đến mức không thể cai nổi

Cho nên, nhất định phải làm cho cô cũng nghiện!

Chết cũng muốn cùng nhau trầm luân…

Hôn đến nỗi hai gò má Đường Nhược ửng hồng thì Bạch Thất mới ôm cô nằm xuống giường: “Ngủ đi, ngày mai chắc bọn Điền Hải tìm tới.”

“Vâng.” Đường Nhược đần độn u mê gật đầu, đổi tư thế ngủ bình thường quen thuộc, nhắm mắt lại.

Hai người ôm nhau ngủ nhưng ở bên trên đang náo long trời lở đất.

Chương 118: Có người vui mừng có người lo

Ở trên cống thoát nước trong đường hầm, mọi người vô kế khả thi.

Vốn mọi người trong đoàn xe nghĩ đến việc này rất đơn giản, chỉ cần đám Hồ Hạo Thiên dùng dị năng dời đá to đi, sau đó lại tìm đường thông cống thoát nước kia là được.

Nhưng chỗ này nhỏ hẹp chẳng biết chuyển đá đi đâu.

Đặt ở chỗ nào cũng không được, mà di chuyển mấy táng đá to đi thì chắc sẽ sập tiếp…

Lưu Binh nói: “Không bằng mấy người đội trưởng Hồ biến tảng đá thành cát đi, như vậy những cái hạt cát chạy xuống khe hẹp, sau đó bọn mình sẽ tìm thấy cửa vào cống thoát nước.”

Bọn người Hồ Hạo Thiên nghĩ cũng thấy có lý.

Ba người dị năng hệ Thổ bắt đầu biến những tảng đá trong động thành cát.

Nói trắng ra là, hiện tại mọi người ở tại chỗ này động không thể động, đi không thể đi, phương pháp gì cũng phải thử một lần xem sao, dù sao cũng đang rảnh.

Nhưng khiến người kinh ngạc là rõ ràng hạt cát không có như Lưu Binh nói, chảy xuống mà dâng cao như nước lũ.

Tốc độ dâng lên không chậm, rất nhanh sẽ đến lồng ngực mọi người rồi.

“Lưu Binh, cậu ra chủ ý cùi bắp, cậu xem chúng ta bây giờ còn bết bát hơn vừa rồi!” Hồ Hạo Thiên cắn hàm răng nhảy ra chửi.

Cái này không thể trách cậu được, do mọi người không có qua đại não mà đã động thủ rồi, đừng nói là chân, ngay cả tay cũng không thể nâng nổi.

Tình cảnh này không khác gì bị chôn sống!

Lưu Binh cũng rất buồn rầu: “Hồ đội, vậy phải làm sao bây giờ?”

Đang còn là thanh niên trai tráng thế mà sắp bị sống chôn ở chỗ này rồi.

Phan Đại Vĩ giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ: “Hiện tại đã muộn, bọn mình đi ngủ thôi, ngủ đủ mới có tinh thần nghĩ biện pháp.”

Mọi người: “…”

Không có kêu la, sợ hãi, run rẩy…

Chú còn nói một câu như vậy.

Làm thế nào để có một trái tim mạnh mẽ như vậy ah!

Bọn mình sắp chết rồi,sắp chết rồi!

Có biết hay không!

Chú Phan tuổi già sắc suy, bọn tôi từng người là thanh niên tràn đầy sức lực ah!

Tuy nhiên sau khi suy nghĩ lại, Hồ Hạo Thiên lại cảm thấy Phan Đại Vĩ nói không phải không có lý.

Đối với hai người Bạch Thất và Đường Nhược, ngoại trừ Điền Hải lo lắng suông thì mọi người cũng nghĩ chắc họ không gặp nguy hiểm gì đâu.

Ở cùng Bạch Thất đã hai tháng, tuy mọi người chỉ thấy qua dị năng Bạch Thất mấy lần.

Nhưng từ khuôn mặt luôn ra vẻ ta đây mỗi ngày thì tất cả mọi người đều đã nhìn ra tin tức ‘anh mạnh hơn chúng bây nhiều’.

Bọn họ tự tin  rằng có rơi xuống cống thoát nước cũng đều bình yên vô sự, huống chi là Bạch Thất. Cho nên Hồ Hạo Thiên cũng nhích lại gần bà xã mình: “Dựa vào anh ngủ một lát thôi.”

Phan Đại Vĩ cách quá xa con gái của mình, ông nhìn nhìn Phan Hiểu Huyên bên cạnh Điền Hải: “Tiểu Điền, cháu đem vai cho Huyên Huyên mượn dựa vào một lát.”

Điền Hải không có ý kiến gì, cũng không có ý từ chối, trực tiếp đi tới chỗ Phan Hiểu Huyên: “Chị Phan, chị dựa vào vai em mà ngủ.”

Ngược lại là Phan Hiểu Huyên mặt đỏ xấu hổ nói: “Không cần, chị không cần ngủ.”

Tuy nói Điền Hải là trẻ vị thành niên , mình cũng như Đường Nhược xem em nó như em trai, nhưng người ta dù gì cũng là con trai, cô chưa từng yêu đương một lần nào lại là một cô gái nên cũng sẽ thẹn thùng đấy.

Hơn nữa cô cũng tin tưởng, cho dù Đường Nhược xem cậu ấy như em ruột, chắc cũng không dựa vào người cậu ngủ.

Một đêm này mọi người ngủ coi như an ổn.

Đương nhiên chỉ có thể nói, coi như an ổn.

Bởi vì dù sao mọi người đứng ở bên trong cát, đứng ngủ đấy!

Bên ngoài mọi người cũng đang vận chuyển đá để cứu viện, nhưng đến ban đêm, mọi người cảm thấy như vậy quá mức nguy hiểm.

Hiện tại đã không phải là buổi tối trước tận thế, như ở trước tận thế ban đêm làm việc tay chân chỉ cần mở cái đèn là tốt rồi.

Bây giờ buổi tối, Zombie hoành hành, con muỗi tán loạn, thật sự không nên ở dã ngoại làm việc tay chân.

Vệ Lam muốn suốt đêm vận chuyển chạy đua với thời gian để nhanh chóng cứu người.

Nhưng lại không được mọi người đồng ý.

Mọi người sẽ tiếc hận khổ sở khi nhìn thấy người lạ tử vong, nhưng họ sẽ quan tâm bạn bè cùng người thân của mình.

Bọn người Bạch Thất Hồ Hạo Thiên không phải người thân bạn bè của bọn họ, nếu trước tận thế thì có lẽ sẽ cứu viện.

Nhưng sau khi tận thế luôn phải nghĩ mình hành động thế nào mang lại hậu quả gì cho mình.

Hôm nay phần hành động này đối với bọn họ mà nói , mang đến không phải lợi ích mà là bất lợi, bọn hắn  cũng  sẽ cự tuyệt cầm tính mạng của mình làm tiền đặt cược, để cứu người chưa biết rõ sống chết.

Sau đó tất cả mọi người về lều hết, Tào Mẫn nhìn Vệ Lam còn đang đứng ở đường hầm bên kia, không khỏi thở dài.

Dã ngoại con muỗi rất nhiều, tinh thần lực của cô chỉ có thể cảm giác phạm vi nhỏ, quấy nhiễu một ít Zombie mà thôi, không thể hình thành một vòng bao bọc mình, cam đoan con muỗi không đốt.

Đành phải dừng lại ở chỗ binh sĩ đóng quân trong lều vải thông qua vải mỏng cửa sổ ngơ ngác xem anh.

Cùng ở trong lều vải nhìn ra bên ngoài xem đường hầm còn có Đổng Cầm Cầm cùng với Tô Vũ Vi.

Từng trong thế giới nội tâm của mình tồn tại một đàn ông ưu tú như vậy, có phải qua đêm nay phải đưa anh vào vùng quên lãng?

Nhưng đã từng thật lòng yêu thương như vậy…

Ban đầu vốn nghĩ rằng lần gặp gỡ này là ý trời…

Đám người anh Thượng thấy tình huống như vậy thì lại rất cao hứng.

Đoàn đội Tùy Tiện  ngốc ở bên trong lâu hơn chút thì tỷ lệ tử vong sẽ cao thêm một điểm.

Một buổi tối như vậy, cũng coi như có người vui mừng có người lo.

Nhân sinh trăm vị, không phải mọi thứ đều như ý.

Sáng sớm hôm sau, Vệ Lam lại lần nữa tập kết dị năng hệ Thổ cùng với tiểu đội cứu viện, triển khai công tác đào di dời đá.

Trong đường hầm, bọn người Hồ Hạo Thiên phát hiện hạt cát vây quanh họ giảm bớt rất nhiều.

Điều này cho thấy rằng đường cống thoát nước được mở ra rồi.

Mọi người không dám thờ ơ, càng thêm muốn tìm kiếm lối vào cống thoát nước.

Nhưng hôm nay định tiếp tục biến đá thành cát ư…

Đó là một vấn đề.

Phan Hiểu Huyên nói: “Tôi có dị năng không gian.”

Mọi người vẫn không rõ.

Phan Hiểu Huyên nói tiếp: “Trước tiên tôi sẽ bỏ đá vào trong không gian sau đó đợi đến lúc chúng ta tới chỗ khác thì bỏ lại đó, cứ tuần hoàn như thế, không phải là được rồi sao?”

Đúng vậy!

Mọi người thoáng cái hiểu được.

Như khi còn bé chơi cửu cung* (là đường kẻ ô vuông gồn chín số từ 1 đến 9), chỉ cần một ô trống có thể dời đến dời đi, do đó dời hết cả chín cái ô vuông.

Nói là làm, Hồ Hạo Thiên quan sát thoáng một phát, trước chỉ vào một khối tảng đá lớn lại để cho Phan Hiểu Huyên bỏ tới trong không gian.

Anh nghiên cứu qua, chuyển đá này đi thì sẽ không bị sập.

Sau khi Phan Hiểu Huyên thu đá vào thì bọn họ qua chỗ đó tìm tòi…

Phía dưới cống thoát nước.

Bạch Thất đã tỉnh lại, anh nằm sấp ôm lấy  thân thể mảnh khảnh như cành liễu trong gió mà vuốt vuốt, một tay xoa hai gò má Đường Nhược.

Đơn thuần mà ngủ không có mang bất kỳ phòng bị, là Bạch Thất thích nhất đấy.

Thời gian dần qua, Đường Nhược cũng tỉnh, cô mở mắt ra thấy Bạch Thất đã tỉnh, cười cười, ở bên môi anh thơm một cái: “Chào buổi sáng.”

Trong đôi mắt đen sẫm của Bạch Thất như có ngọn lửa nhảy lên, lập tức thăm dò phản kích tới rồi dây dưa mãi lâu.

Đường Nhược thò tay bịt miệng anh, hơi đỏ mặt nói: “Không thể lại xằng bậy, đang ở bên ngoài đấy.”

Ánh mắt Bạch Thất bắt đầu trở nên xa xăm …, vươn tay ra bắt lấy tay cô cùng nhau dậy: “Chào buổi sáng.”

Chương 119: Đi cưa gái

Bạch Thất liếc nhìn Đường Nhược.

Đường Nhược lấy một thùng nước lớn từ trong không gian để xuống mặt đất. Làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, cô bắt đầu giải thích : “Kỳ thật dị năng của em là tinh thần lực, không biết vì sao lại có một không gian giống Hiểu Huyên, trong không gian có nguồn nước và ruộng đồng, vì vậy lúc trước không nói tình hình thực tế cho mọi người biết …”

Phan Hiểu Huyên mở to hai mắt : “Trong không gian của cậu có nguồn nước với ruộng đồng?”

Đường Nhược gật đầu : “Đối với không gian này, tôi cũng không biết tại sao có như vậy.”

Bạch Thất nói : “Cho nên chúng tôi muốn biết, tinh thần lực của tiểu Nhược cùng tiến sĩ Tào có cái gì khác nhau không?”

Bạch Thất nguyện ý để cho Đường Nhược cung cấp nước từ không gian cho cả đội, một là xuất phát từ sự tin tưởng, hai là Bạch Thất tin mọi người sẽ không phản bội anh, anh có năng lực giải quyết tất cả những chuyện này.

Nhưng hiện tai Đường Nhược mang tinh thần lực cái mà anh hoàn toàn không biết.

Anh chỉ có thể giai quyết những chuyện khác.

Ở lại trong căn cứ cũng tốt, hai người người đi ra ngoài cũng được, hết thảy đều giải quyết được.

Duy nhất chỉ có việc này anh không hề có tí tự tin nào, một mình anh không thể giải quyết việc này được, không thể giải quyết sự kì lạ trên cơ thể Đường Nhược.

Hơn nữa, lo lắng một ngày một đêm đã tiêu hao tính kiên nhẫn và sự tỉnh táo cùa anh.

Anh đã quyết định chuyện này từ nay về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Lần thứ nhất lên cấp hôn mê một đêm, lần thứ hai hôn mê một ngày một đêm, vậy còn lần thứ ba thì sao …?

Tiến sĩ Tào lên cấp dị năng có thống khổ như vậy không?

Nếu như giống nhau  thì Bạch Thất đỡ lo một tý, bởi vì kiếp trước tiến sĩ Tào vào thời điểm anh chết, thì tiến sĩ vẫn sống tốt trong căn cứ.

Khi tuyên bố chuyện không gian này đã coi như mình tin tưởng mọi người đồng cam cộng khổ qua cơ hoạn nạn.

Ở lâu như vậy, Bạch Thất đã nhìn ra nhân phẩm của mỗi người.

“Tinh thần lực của tiến sĩ Tào …” Dương Lê sống trong quân doanh, mặc dù gặp tiến sĩ cũng không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng nhìn ra gì đó, “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy hình dạng của tinh thần lực khi ngưng tụ ra, nhưng cô ấy có thể nghe thấy âm thanh xa hơn chúng ta, có thể cảm nhận được đồ vật mà chúng ta không nhìn thấy.

Bạch Thất : “Trừ những cái này.”

Những cái này kiếp trước anh đều biết.

Dương Lê lắc dầu : “Trừ những cái kia ra tôi cũng không biết, tôi rất ít khi thấy cô ấy, chỉ những lúc có người dị năng tổn thương thì mới kêu tôi qua mà thôi, nhưng mỗi lần chữa trị cho người dị năng bị thương thì cô ấy lấy đi cái gì đó, tôi nghĩ cô ấy đang nghiên cái gì đấy từ người bị thương.”

Lông mày của Bạch Thất khẽ nhíu lại.

Ở kiếp trước nhận xét về tiến sĩ Tào quả thật không tốt.

Nhưng theo lời nói của Dương Lê, tiến sĩ Tào lấy máu thịt của người di nặng, rồi gọi người cứu chữa cho họ. Như vậy l không giống như lời đồn ở kiếp trước, không để ý bọn họ sống chết, mà trực tiếp đem bọn ho ra nghiên cứu.

Phan Hiểu Huyên đụng đụng lấy tay của Đường Nhược nói : “Tiểu Nhược, mỗi lần cậu lên cấp đều thống khổ như vậy à.”

Đường Nhược gật đâu nói : “Tuy nhiên sức mạnh nó quá lớn nhưng cũng quá mức quái dị, cho nên Bạch Ngạn lo lắng, mình cũng rất lo lắng, mỗi lần lên cấp như thế thì chết.”

Phan Hiểu Huyên vỗ tay cô nói : “Không được nói lung tung.”

Đối với ‘song hệ dị năng’ của Bạch Thất cùng với Đường Nhược  mọi người mới đầu còn kinh ngạc, về sau cũng từ từ tiếp nhận, quản dị năng khỉ gió gì, trong đội tất cả có dị năng là tốt rồi.

Hơn nửa hôm trước, nếu không có Bạch Thất và Điền Hải, thì nhóm mình đã chết một lần rồi, làm sao mà còn sống mà đứng đây nghe bọn họ nói ra bí mật này.

Nếu như nghĩ lại, bọn ho có sức mạnh giống như Đường Nhược mà phải chịu đau đớn như cô ấy, nó thực sự không tốt như dị năng của mình.

Vì vậy, bọn ho hài lòng với khả năng của mình, họ cũng không có cái gì phải ghen tỵ.

Tuy nhiên, bọn họ không biết tinh thần lực của tiến sĩ Tào là như thế nào.

“Vậy…” Lưu Binh nói : “Chúng ta phải kết giao với tiến sĩ Tào, phải biết người ta như thế nào?”

Lưu Binh vừa mở miệng thì Phan Đại Vĩ liền nghĩ ra cách.

Chú tỉ mỉ, nhìn từ trên xuống đánh giá Lưu Binh, làm cho Lưu Binh chút xấu hổ.

Lưu Binh thấy vậy lấy tay che ngực lại, vừa định nói một câu ‘Chú Phan, cháu là đàn ông không có cái hứng thú ấy’. Đã thấy Phan Đại Vĩ chỉ vào minh nói với Hồ Hạo Thiên : “Nhìn mặt tên nhóc này xem, mặc dù thiếu kinh nghiệm nhưng con người cũng đươc, hơn nữa tiến sĩ Tào lại độc thân, để cậu ta đi làm quen Tào tiến sĩ là được nha.”

Lưu Binh : “...”

Hồ Hạo Thiên đạp một cái : “Chú Phan, thế mà chú cũng nghĩ ra được, chúng ta biết chú rất thạo chuyện nam nữ, nhưng chú nghĩ gì mà bảo tên gà mờ như Lưu Binh đi làm quen người ta.”

Lưu Binh  : “…”

Lưu Binh kéo tay Hồ Hạo Thiên : “Anh Hồ, anh nói cứ như không nói vậy …”

Cứ nghĩ câu phía trước là đang giúp đỡ cậu ai dè tới câu sau…

Quả thực so với câu nói của Phan Đại Vĩ thì quá đáng hơn gấp 10 lần.

Vì phương pháp này không hợp lý, mọi người ngồi xuống bàn cách để làm sao biết khả năng của tiến sĩ Tào.

Bàn tới bàn lui, có được bốn phương án.

Một là đi cua cô ấy.

Hai  là làm bạn tốt với cô ấy.

Ba là làm giao dịch với cô ấy.

Bốn là bắt lấy cô ấy và tra khảo cô ấy.

Nói thật phương án đi cua cô ấy loại bỏ, ở đây ngoài những người kết hôn , thì chỉ còn một người thật thà như Điền Hải, sau đó là gà mờ trong miệng Hồ Hạo Thiên là Lưu Binh.

Người trực tiếp làm được ở đây chỉ có Bạch Thất, nhưng nếu để Bạch Thất đi làm thì nhiệm vụ còn chưa được đã cho người ta một đao.

Đương nhiên ý định cho qua.

Đi nghiên cứu với cô ấy.

Bọn họ không có kiến thức và không biết dùng các thiết bị trong phòng thí nghiệm, có thể làm được gì, hơn nữa ở đó là căn cứ lớn của nhà nước, tùy tiên sẽ bị bắt lại, thứ nhất ở đó không ai giúp đỡ chỉ dẫn cho bọn họ  thứ hai là nơi nhà nước chịu trách nhiêm nghiên cứu, ý định này cũng cho qua.

Sau đó chỉ còn cách làm bạn tốt hoặc làm giao dịch với cô ấy.

Làm bạn tốt thì chỉ có ba cô gái với nhau mà thôi.

Nếu để đàn ông làm  thì chuyện này ….

Nếu cả đời này không qua lại không muốn kết hôn với cô ấy, thì trên đời này làm gì có chuyện nam nữ là bạn đơn thuần.

Trong ba cô gái, nhìn tới nhìn lui chỉ có Dương Lê có vẻ phù hơp nhất.

Phan Hiêu Huyên quá náo động, không phù hợp với tính cách của tiến sĩ Tào.

Còn Đường Nhược dị năng kì quái, nếu bị phát hiện  sẽ bị đem ra làm nghiên cứu.

Cho nên thương lượng để Dương Lê đi tiếp xúc với tiến sĩ Tào, mà trước khi tận thế Dương Lê là chính trị gia, nên phương diện giao tiếp không làm khó được cô ấy.

Chương 120: Tương ái tương sát

Giải quyết xong phương án làm quen, mọi người lại thương lượng tiếp làm sao giao dịch với cô ấy.

Bọn họ có đồ vật mà tiến sĩ Tào cần trong khi nghiên cứu không.

Đường Nhược nhớ tới : “Em cảm thấy tiền sĩ Tào có vẻ thích Vệ thiếu tướng.” đem chuyện buổi tối tiến sĩ Tào và Vệ thiếu lúc trước nhìn thấy nói ra hết.

“Tiền sĩ Tào cho Vệ Lam thứ gì đó, sau đó còn ngồi nhìn anh ta cả đêm, mỗi ngày đều nhìn anh ta đứng hay ngồi?”

Hồ Hạo Thiên trầm ngâm nói, mọi người suy nghĩ một chút.

Trong chốc lát, Lưu Binh tỉnh ngộ nói : “Chắc bọn họ tương ái tương sát.”

Phan Đại Vĩ liếc cậu một cái : “Cậu thật thông minh, hiện giờ Vệ Lam vẫn còn sống.”

Dương Lê nói : “Lưu Binh nói cũng không phải là không có lý.”

Mọi người quay lại nhìn cô.

Dương Lê kể hết những chuyện mình biết cho mọi người: “Tiến sĩ Tào cùng Vệ Lam từ nhỏ sống cùng nhau trong đại viên của quân đội, từ nhỏ tình cảm hai người rất tốt. Nhưng sống trong gia đình chính trị, tới lui đều là quan hệ thông gia, đến lúc tiến sĩ Tào được mười tám tuổi thì được đính hôn với nhà họ Lương, nghe nói tiến sĩ Tào không chịu, một mình ra nước ngoài du học, thẳng đến một năm trước mới trở về.”

Hồ Hạo Thiên nói : “Ý em nói là tiến sĩ Tào thích Vệ Lam?”

Dương Lê nói : “Chuyện này em cũng không rõ, nhưng hồi nãy nghe tiểu Nhược nói như vậy..., em cảm thấy cũng đúng, bằng không một người con gái lại suốt đêm ngồi nhìn một người đàn ông?”

Nguyên nhân lại máu chó đến như vậy.

Mọi người xâu kết lại chuyện mà Dương Lê cùng Đường Nhược nói, trước sau suy nghĩ một lần, đại khái cũng hiểu ra chân tướng rồi.

“Như vậy, hôn phu Lương gia của tiến sĩ Tào hiện tại ở đâu?” Phan Đại Vĩ  nghe xong thì hỏi Dương Lê.

Trước khi xảy ra tận thế thì Dương Lê cũng giữ chức cao trong quân đôi, trong giới ít nhất cũng có bàn tán một chút : “Lương Phú Sinh nghe nói bị zombie cắn chết do cứu tiền sĩ Tào, trong phòng thí nghiệm bị bạn cô ấy cắn chết. Thi thể chắc đem đi hỏa táng rồi, hơn nữa còn có ba của Vệ Lam cùng ngày đó biến thành zombie cắn hết đội ngũ nhân viên y tế, bị một binh sĩ bắn chết …”

Nguyên lai đã máu chó còn thêm bi kịch tình yêu.

“Nếu như không có vị hôn phu cản trở thì tiến sĩ Tào có thể quang minh chính đại ở bên Vệ Lam rồi.” Lưu binh gãi đầu hỏi.

Hồ Hạo Thiên vỗ đầu cậu một cái : “Cậu không phát hiện buổi đầu tiên bọn ho gặp nhau à, Vệ Lam hoàn toàn không có ý tứ với người ta.”

Dương Lê gật đầu : “Em cảm thấy dù chúng ta hoàn toàn không hiểu rõ chân tướng câu chuyện  nhưng cũng không xê xích là bao nhiêu đâu.”

Lưu Binh tìm ra manh mối nói : “Vậy cho nên  không yêu thì giết!”

Phan Đai Vĩ tóm tắt lại nói : “Là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cuộc tình tay ba đầy máu chó, anh yêu em , em yêu hắn, hắn yêu người khác!”

Mọi người : “…”

Chú Phan, quả nhiên trên phương diện này có kinh nghiệm.

Biết được mối quan hệ tay ba phức tạp này, chúng ta làm sao giao dịch với tiến sĩ Tào đây.

Lưu Binh nói : “Bắt Vệ Lam cởi hết mang đến cho tiến sĩ Tào?”

Phan Đại Vĩ lườm cậu ta : “Lưu Binh! Cậu không nói không ai nói cậu câm đâu.”

“Tuy nhiên ...” Hồ Hạo Thiên nói : “Chúng ta có thể bắt đầu từ Vệ Lam.”

Dư Vạn Lý cũng gật đầu : “Phụ nữ đối với người mình yêu sẽ không giữ lại bí mật đâu, chắc chắn Vệ Lam cũng biết rõ hết tinh thần lực của Tào tiến sĩ.”

Bạch Thất đem lời nói của mọi người suy nghĩ một chút, rồi so sánh với kiếp trước.

Vẫn cảm thấy có chút gì đó kỳ quái.

Thứ nhất, hiện tai tiến sĩ Tào không có trực tiếp đem người sống đi làm nghiên cứu, vì sao lại biến thành tiến sĩ quái dị trong mắt mọi người. Thứ hai, Vệ Lam sau hai năm cũng thuộc về tiến sĩ Tào.

Chẳng lẽ…

Hai người thật tương ái tương sát?

Bạch Thất hiện ra vài vạch đen trên trán, gạt bỏ những vấn đề không liên quan tới mình và Đường Nhược.

Mấu chốt là Vệ Lam, vậy thì kết giao với Vệ Lam, dù sao chỉ có cách này là được nhất.

Mọi người vội vàng nghĩ cách làm để kết giao với Vệ Lam.

Đàn ông mà, ngoại trừ tiền, quyền lực , phụ nữ, còn có hứng thú với tình yêu, thì không còn cái gì khác.

Vệ Lam không thiếu tiền, phụ nữ thì hình như anh tacũng không có hứng thú, còn có dị năng, dị năng anh ta hệ Kim, loại này mọi người hoàn toàn không am hiểu nên rốt cuộc buông tha.

Tốt rồi, xét đi xét lại, chỉ còn quyền lực.

Vậy giúp anh ta gặm nhắm Chu gia chắc là được.

Mọi người cứ như vậy ngồi thương lượng một chút mà hết cả buổi sáng.

Hai ngày nay mọi người đã quá lo lắng nên chưa có bữa ăn nào ngon cả.

Đường Nhược nói với mọi người về không gian của mình, đương nhiên sẽ không keo kiệt nữa.

Đối với bạn bè và người thân, cô và Bạch Thất chưa bao giờ keo kiệt, thế là lấy tất cả mọi thứ ra cho mọi người.

Bàn tròn lớn, ghế đẩu, nồi, chảo, thịt hải sàn và rau củ …

Mọi người đều bất ngờ nhìn chúng.

“Cái này, cái này…” Lưu Binh cảm giác thanh xuân phấn khởi “Đây quá thực quá đẹp quá xuất sắc, như nhà kho di dộng thật lớn!”

Đường Nhược nở nụ cười, tiếp tục bày đồ ăn ra : “Ừm, đây quả thật như một nhà kho cỡ lớn.”

Phan Hiểu Huyên nâng một ly đậu nành sữa nóng lên : “Tiểu Nhược à, về sau có không gian của cậu thay thế rồi, cái của em như gỗ mục.”

“Không có đâu.” Đường NHược cười lấy ra bộ quần áo đưa cho cô : “Từ nay về sau bạn chỉ cần phụ trách xinh đẹp là được rồi, mấy việc như nuôi gia đình này giao cho tớ, trên thế giới này không có việc gì bằng việc mình yêu bạn, bạn chỉ cần dùng là được!”

“Woa… lời nói này thật hay, ngọt chết tớ rồi!” Phan Hiểu Huyên cầm lấy quần áo Đường Nhược đưa nhìn một chút, rồi mở ra coi, rồi trực tiếp la lên : “Ah Ah Ah, cái này, cái này rất đắt, lúc trước tớ rất muốn mua nó, nhưng không có cơ hội đến cửa hàng.”

“Thật vậy chăng, tớ cảm thấy nó rất hợp với bạn, chúng ta thật là tâm ý tương thông …”

“Hãng này còn không, lấy ra lấy ra, nộp lên hết!”

“Có ah, rất nhiều đấy... Ồ chị Lê, bộ này rất hợp với chị nè …”

“Chị Lê, nhanh nhanh tới nhìn xem, cái này em mang thế nào?”

“Cái này nhìn rất đep, oa nhiều tới như vậy, chị đây cũng không khách khí chọn cách mình thích à nha, tiểu Nhược không được đau lòng à…”

“Không có đâu, hai người cứ tự nhiên chọn …”

Ba cô gái qua lại trước mặt Bach Thất vào phòng thử đồ.

Con gái nào mà không thích trưng diện ăn mặc, cho dù tận thế rồi nhưng khi gặp đồ mình thích không thể nào từ chối được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro