Chương 221=>225

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 221: Mặt non tâm hắc (mặt non nớt nhưng tâm địa giảo hoạt)

Lần này Đường Nhược không đi cùng, không có Đường Nhược ở bên cạnh khiến Bạch Thất cảm thấy rất khó chịu, bộ dáng thâm trầm, lạnh nhạt giống như chưa từng trải qua khói lửa nhân gian.

Bây giờ đang là buổi chiểu, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một góc trời , đẹp động lòng người.

Bạch Thất chắp tay nhìn đường chân trời phía xa, nghe Chu tướng gọi mình, vì vậy xoay người lại.

Ánh chiều tà chiếu lên người anh tạo ra một cảm giác ôn hòa .

Đôi mắt đen nhánh của Bạch Thất nhìn Chu tướng, rồi sau đó, ôn nhuận cười: "Chu đại tướng gọi tôi?"

Chu tướng biểu cảm lạnh nhạt: "Cậu đúng là một đứa trẻ mặt non tâm hắc, Tiền tướng còn nhìn trúng cậu, năm lần bảy lượt trong hội nghị muốn đề cử cậu vào quân đội. Nhưng hôm nay thấy cậu như vậy, làm sao đảm nhiệm nổi quân đoàn."

"Ý của Chu tướng là, quân nhân nên giống như Chu thiếu mặt hắc não bạch mới có thể đảm nhiệm?" Vẻ mặt Bạch Thất không thay đổi, ánh mắt thâm trầm như hồ nước, sâu không thấy đáy, "Binh bất yếm trá[1], thì ra Chu tướng không hiểu."

[1]: Chiến tranh không ngại dối lừa

Cái gì mặt hắc não bạch, chẳng phải ý nói con mình ngu ngốc ?!

Cái gì không hiểu, phải chăng nói mình hữu danh vô thực[2] ? !

[2]: hư danh, danh ảo

Nếu không phải những người này không chịu phối hợp tốt với con của mình, làm sao có kế hoạch hỏa thiêu Zombie.

Người này căn bản không quan tâm, giữa trận bỏ chạy, mặt khác lại nói con mình là thứ ngu ngốc.

Cơn tức này sao có thể nhịn ?!

Chu tướng lửa giận bốc lên , trực tiếp xé bỏ mặt nạ: "Múa được vở hài kịch cũng đừng nên vui vẻ quá sớm, cậu có được Tiền đại tướng làm hậu phương thì đã sao , tôi xem cậu đắc ý được bao lâu!"

Tiền Đại tướng mặc dù tay cầm quân quyền, nhưng xuất thân bình dân, không thể so được với nhà họ Chu mấy đời đều là quân nhân .

Chu tướng tự nhận, luận gia thế, nhà họ Tiền làm sao có thể thắng nổi nhà họ Chu.

Người làm việc cho Chính phủ, muốn có tiếng nói vẫn cần phải dựa vào gia thế.

Sắc mặt Bạch Thất không đổi, nói: "Chu tướng so với Chu thiếu còn muốn nhiệt tình hơn, Chu thiếu chỉ đưa cho chúng tôi 4000 kg bột mì, Chu Tướng vậy mà chuẩn bị dùng hơn hai mươi năm làm việc không ngừng nghỉ của mình giúp chúng tôi nhất phi trùng thiên cơ đấy [3]."

[3]: một bước lên trời, muốn chỉ sự thăng tiến nhanh chóng.

Câu cuối nghe chừng có vẻ khó hiểu, nhưng Chu tướng sớm đã nhìn thấu được hàm ý trong đó, sắc mặt dần dần trầm xuống.

Bị người ta một lời vạch trần, Chu tướng hiển nhiên có chút lúng túng.

Nhà họ Chu hai mươi năm qua ở khắp nơi thu thập quyền lực , đương nhiên là muốn chuẩn bị thâu tóm toàn bộ Trung Hoa.

Chu tướng thừa nhận, trước đây ông luôn nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, chưa từng ở đâu biểu lộ ra dã tâm của mình. Có điều sau khi tận thế xảy ra mới đẩy nhanh tiến độ một chút mà thôi.

Thế nhưng bây giờ lại bị một người mới hơn hai mươi tuổi, không trốn không tránh đi thẳng vào vấn đề một lời nói ra. . .

Những điều ở trên... liền quên đi, tận thế chính là, người có thực lực thì làm chủ, mưu kế chỉ là phụ cận mà thôi.

Dã tâm của mình thế nhưng bị nhìn ra rồi.

Nhưng mà, người này lại nói ông ủ mưu là vì muốn để " đoàn đội Tùy Tiện " một bước lên trời?

Nói cách khác, nhà họ Chu bọn hắn chỉ là bàn đá kê chân, là một trợ lực ?

Ta nhổ!

Chu tướng một thân quân trang, đứng tại cửa nhà mình, uy nghiêm không thể phạm: "Người trẻ tuổi, làm chuyện gì cũng nên để cho mình một đường rút lui, lời đã nói ra không thể thu hồi, đến lúc rước họa vào thân thì hối hận cũng đã muộn!"

"Nếu Chu tướng đã có lòng chỉ dạy, tôi đây cũng nên đáp lễ, gửi lại lời vàng ngọc của ngài cho Tiền đại tướng." Nụ cười trên mặt Bạch Thất đột nhiên thu lại: "Xin khuyên Chu tướng một đạo lý đơn giản, đồ không phải là của mình cũng đừng miễn cưỡng đoạt lấy ."

Cái làm màu này. . . Cái vả mặt này. . .

Hồ Hạo Thiên cảm thấy thật hãnh diện.

Anh dời ánh mắt đặt trên người Bạch Thất thu hồi lại, cũng cười: "Chu tướng, tôi không phải quân nhân, cũng không biết quân nhân cần phải có bộ dáng gì, nhưng tôi biết rõ, chắc chắn không phải bộ dáng của Chu thiếu. Chu tướng quân có tâm tư ở đây lo lắng cho chúng tôi, còn không bằng đi giám sát con trai mình thật tốt, đừng để cho hắn thua người ta tới khuynh gia bại sản, lại để cho ngài có được vài ngày khoan khoái dễ chịu, bớt đi vài cọng tóc bạc, đêm ngủ cũng yên giấc."

Sau lưng, hai tay Chu tướng đã nắm thành quyền, hiển nhiên không thể nhịn được nữa.

Thật sự là gặp phải quỷ rồi, ông đường dường là một đại tướng chỉ huy hơn vạn binh sĩ lại bị người ta nói cho á khẩu không trả lời được!

Nếu ông đứng ở giữa đường phố cùng tiểu bối( người vai dưới) cãi nhau thì khiến uy danh đại tướng một đời của ông bị bay sạch.

Bây giờ, ông có chút hối hận vì đã cùng hai người trẻ tuổi này ngồi đây nói chuyện .

Đối phương có thế không biết xấu hổ, nhưng bản thân mình lại không thể mặt dày giống họ !

Vung tay một cái, Chu đại tướng chỉ có thể lạnh lùng nói: "Đi thong thả, không tiễn!"

4000 kg bột mì chất đầy xe cũng có thể lấp đầy một tầng hầm nhỏ.

So sánh với sắc mặt của Chu tướng, Hồ Hạo Thiên vẫn cảm thấy bột mì đáng yêu hơn nhiều.

Lúc lái xe tới biệt thự số 16, hai người nhìn gặp đoàn đội Độc Bộ .

Cổ Y trông thấy Bạch Thất liền vui vẻ chạy tới chào hỏi .

Đoàn đội Độc Bộ cùng với Vệ Lam ở bến tàu thu gom được rất nhiều vật tư, trên đường tới thành phố A không có bất cứ người nào bỏ mạng.

Bọn họ ở chỗ Vệ Lam nghe được " đoàn đội Tùy Tiện " ở thành phố A lăn lộn cũng không tệ lắm .

Vốn tưởng rằng không tệ lắm cũng chỉ là không tệ lắm thôi. Ai ngờ cái "không tệ lắm " ấy lại có thể tốt tới mức này !

Bây giờ, một xe bột mì như vậy cũng phải đủ cho ba nghìn người ăn.

Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất hỏi Cổ Y mới biết, căn biệt thự số 16 ở bên cạnh được đoàn đội Độc Bộ thuê rồi.

Khóe miệng Hồ Hạo Thiên kéo lên, nói: "Các anh ở chỗ này?"

Cổ Y gật đầu: "Đúng vậy a, chúng tôi đang muốn đi ra ngoài, lại gặp được hai anh ở đây. "

Hồ Hạo Thiên nhìn Bạch Thất, nói: "Cái này, là vận rủi sao?"

Bạch Thất gật đầu: "Có thể coi như vậy."

Lúc này, Cố Úc Trạch đi tới, có điều sau lần nói chuyện với Bạch Thất thì hắn còn kiêng kị, không dám tới quá gần, chỉ đứng ở một nơi xa xa nhìn xe bột mì , khiêu khích: "Nhìn thấy tòa biệt thự của các cậu tôi đã rất ngạc nhiên rồi, không ngờ tới khả năng vơ vét của Hồ đội càng khiến tôi ngạc nhiên hơn."

Ấn tượng của Hồ Hạo Thiên với người này vốn đã không tốt, vì vậy cũng không muốn nhiều lời với hắn, chỉ nói "Đâu có", rồi có định trở về biệt thự.

Cố Úc Trạch tiện tay cản lại Hồ Hạo Thiên, nói: "Tôi thấy Hồ đội có nhiều bột mì như vậy thì đỏ mắt[4] vô cùng, hay là tôi cùng Hồ đội trưởng trao đổi một chút ?"

[4]: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng.

"Trao đổi cái gì?"

"Tin tức ."

Hồ Hạo Thiên có chút hứng thú: "Nói nghe thử một chút, nếu là tin tức nhảm nhí, tôi sẽ không trả tiền."

"Yên tâm." Cố Úc Trạch làm ra một bộ dáng mình là Lôi Phong: "Trao đổi với Hồ đội, dĩ nhiên tin tức sẽ liên quan tới Hồ đội ."

"Đừng vòng vo nữa, chúng ta lại không theo như con số tính toán tiền, phải tranh thủ thời gian."

Cố Úc Trạch đưa tay về phía cánh cửa nói "mời", ý muốn bảo Hồ Hạo Thiên vào bên trong nói chuyện.

Hồ Hạo Thiên không đi vào, muốn đứng ngoài cửa nghe qua thông tin trước đã.

Đương nhiên, nếu không có hứng thú, Hồ Hạo Thiên cũng không rảnh cùng hắn vào trong nói chuyện .

Trước tận thế từng có nhiều người tới tìm hắn đầu tư, cho đối phương 5 phút đã là nể mặt rồi.

Mà Cố Úc Trạch còn tính toán cái gì. . ..

Hồ Hạo Thiên không vào, Cố Úc Trạch cũng không lúng túng, rất thẳng thắn, nói: "Lần trước ẩu đả tại H thành phố, đoàn đội tôi là cố ý ."

Hồ Hạo Thiên hơi nheo mắt lại: "Vậy bây giờ anh nói cho tôi biết là vì muốn ăn đòn?"

Bạch Thất nói: "Vì lí do gì, bám theo chúng tôi, đánh nhau với chúng tôi, rồi lại mời chúng tôi đi động Tiêu Tiền, rốt cuộc các anh làm vậy là vì cái gì?"

Cố Úc Trạch cười cười, giống như rất tùy ý : "Vì âm thầm xem xét thực lực của một người."

"Một người? Ai?"

Cố Úc Trạch lại đưa tay về phía cửa, nói: "Chúng ta vào trong nói chuyện?"

Chương 222: Gián điệp hai mang

Biệt thự số 16 lắp đặp theo phong cách Trung Quốc, đồ dùng trong nhà toàn bộ đều làm bằng gỗ, bàn lớn bằng gỗ lim đặt ở sảnh lớn, sàn nhà cũng được lát bằng gỗ.

Đỏ rực đấy, như nhà tắm hơi trước tận thế.

Có điều, hôm nay hai người Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên không có tâm trạng thưởng thức.

Ngồi xuống ghế gỗ lim, Hồ Hạo Thiên nhận hai chén trà xanh từ cậu nhóc bưng trà, mở miệng nói: "Vào cũng vào rồi, tới thẳng vấn đề luôn đi."

Cố Úc Trạch quả nhiên không có quanh co lòng vòng, nói: "Tiến sĩ Tào nghi ngờ trong đoàn đội các anh có người sở hữu dị năng đặc thù, cho nên cùng tôi làm một cái giao dịch, muốn tôi từ trong đoàn đội các anh tìm ra người đó."

Trong lòng hai người Bạch thất và Hồ Hạo Thiên chậm rãi chặt lại, nhưng trên mặt lại không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào.

Hồ Hạo Thiên nói: "Anh đúng là đồ tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, một mặt thỏa thuận giao dịch với tiến sĩ Tào, một mặt lại bán đứng người ta, tiết lộ thông tin cho chúng tôi."

Cố Úc Trạch cười nói: "Do quan điểm cá nhân của tôi thôi, không liên quan tới vấn đề này."

Hồ Hạo Thiên nói: "Như vậy thì nói thẳng ra, người tiến sĩ Tào nghi ngờ là ai."

Cố Úc Trạch nói: "Nếu như trong đoàn đội các anh thật sự tồn tài cái người có dị năng đặc thù, như vậy người mà tiến sĩ Tào nghi ngờ là ai, các anh hẳn rõ ràng hơn tôi mới đúng chứ."

Bạch Thất đứng lên: "Thì ra anh chỉ muốn tới moi móc thông tin từ chỗ chúng tôi thôi."

Dùng thủ đoạn tiết lộ bí mật của người khác để dụ dỗ hai người Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất vào trong, sau đó là muốn dò xét xem người có dị năng đặc thù mà mình nghĩ tới là ai.

Như vậy, cũng coi như là gián điệp hai mang.

Cố Úc Trạch bị Bạch Thất vạch trần cũng không lộ ra vẻ xấu hổ lúng túng, thấy hai người đứng lên chuẩn bị rời đi, lại nói ra tin tức hai người họ cần, gọi ra một cái tên: "Người tiến sĩ Tào nghi ngờ chính là Đường Nhược."

Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất nghe xong cũng không không dừng lại, tiếp tục đi ra cửa. Giờ phút này, trong lòng hai người đều hiểu rõ, dừng lại chính là biểu thị sự hứng thú, cũng chính là thừa nhận việc Đường Nhược có dị năng đặc thù.

Cố Úc Trạch thấy tin tức mình để lộ ra cũng không làm cho hai người dừng bước, liền đem chìa khóa trên bàn ném ra phía cửa lớn.

Phanh một cái.

Hai người gác cửa đồng loạt đưa tay chặn Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên lại.

"Hai vị, ban nãy tôi đã nói, nghe xong tin tức thì phải trả tiền." Trong tay Cố Úc Trạch ngưng ra hai cái đinh sắt sắc nhọn, vuốt vuốt, "Cứ như vậy rời khỏi có phải hơi thất lễ rồi không ?"

"Thì ra Cố đội trưởng cũng thích học thủ đoạn của mấy băng đảng xã hội đen trong phim ảnh sao." Hồ Hạo Thiên xoay người cười lạnh một tiếng: "Nhưng, lẽ nào Cố đội trưởng không biết, loại thủ đoạn này hiện tại rất lỗi thời sao?"

"Thủ đoạn mới hay cũ không quan trọng, quan trọng là ... hiệu quả tốt."

"Cố đội trưởng, đây là muốn ép buộc trao đổi sao ?"

Cố Úc Trạch nói: "Tin tức tôi vẫn chưa nói hết, sao Hồ đội không ngồi xuống nghe cho xong rồi hẵng về."

"Buôn bán không cần nhân nghĩa, tin tức này của Cố đội kỳ thật không hợp, nghe xong cũng không có ích gì, chỉ lãng phí thời gian mà thôi."

Trong tay Bạch Thất cũng ngưng ra một thanh băng đao, vuốt vuốt vài cái, nói "Cố đội cưỡng chế giữ lại chúng tôi như vậy, không phải là nhìn trúng vật tư của chúng tôi, muốn mượn cớ gây sự đấy chứ?"

Đinh sắt trong tay Cố Úc Trạch chậm rãi dài ra: "Thật ra, lúc ở động tiêu tiền, tôi vẫn muốn có cơ hội lĩnh giáo dị năng hệ Băng của anh Bạch, chi bằng để bây giờ thử luôn!"

Vừa dứt lời, đinh sắt trong tay Cố Úc Trạch giống như mũi giáo, hướng đầu Bạch Thất đâm tới.

Đinh sắt sắc nhọn tốc độ cực nhanh, giống như Lưu Tinh( sao băng) lao tới , thế nhưng Bạch Thất lại không hề tránh né, đứng yên không nhúc nhích.

Băng đao trong tay anh đột nhiên lớn lên, Bạch Thất vung tay chém một đao xuống, đao pháp âm hiểm kì lạ.

Binh một tiếng.

Đinh sắt bị băng đao đánh rớt sang một bên .

Hai tay Bạch Thất cầm băng đao, rất có phong thái của một bậc cao thủ, nói: "Chẳng lẽ Cố đội chỉ có chút năng lực ấy?"

Cố Úc Trạch cười lạnh, khí thế đột nhiên tăng vọt, một đạo kim quang bao quanh người hắn. Cố Úc Trạch ngửa bàn tay lên, chính giữa các đầu ngón tay ngưng ra vô số đinh sắt.

Mười đầu ngón tay liên tục động, đinh sắt theo đó phóng ra.

Viu...viu...viu.

Vô số đinh sắt sắc bén không gì sánh được rơi xuống như mưa, đồng loạt hướng Bạch Thất lao tới.

Những đinh sắt nhìn thì giống như hạt mưa nhưng rơi xuống người chắc chắn không thể dễ chịu bằng hạt mưa.

Nó đâm vào có thể làm cho thân thể người ta thủng lỗ chỗ, máu chảy thành dòng.

Bạch Thất vẫn rất bình tĩnh, hai tay tách ra, băng đao dài nhọn phút chốc bị cắt thành từng mảnh. Hai tay lại hợp vào tạo thành một cái băng phiến, cử động nhanh chóng mau lẹ, như chớp như điện.

Băng phiến như phi đao, lại như là thiên quân vạn mã[1], chặn lại vô số đinh sắt đang lao đến.

[1]: ý chỉ số lượng nhiều, đông đảo

Đinh đinh đang đang. . . Đinh sắt bị băng phiến ngăn cản, thay đổi phương hướng, bay ra ngoài.

Khí nóng cuồn cuộn, hàn quang lạnh thấu xương.

Hai người, một người đứng ở phòng khách, một người đứng ở cửa lớn, bốn mắt nhìn nhau.

Bạch Thất dừng lại một lát, nói: "Cố đội trưởng còn có bao nhiêu đinh sắt, chi bằng đều đem hết ra đi?"

Cố Úc Trạch đứng ngạo nghễ trong sảnh, trên mặt cười lạnh, tay vung lên, hình như cũng muốn mang ra một thanh Thiết đao.

"Đội trưởng!" Hai người đàn ông to lớn khi nãy đứng ở cửa chặn Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên lại mở miệng kêu lên : "Không thể, tuyệt đối không thể tiếp tục đánh!"

Cố Úc Trạch dừng tay lại một chút, khí thế hơi giảm xuống, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Hồ Hạo Thiên nhìn bộ dáng ngu ngơ của hắn, tốt bụng chỉ một lượt, nói: "Cố đội, anh xác định muốn ở trong nhà anh đánh tiếp sao?"

Cố Úc Trạch xem xét xung quanh, mắt lập tức nổi đom đóm, hối hận không kịp, hối hận đến nỗi suýt chút nữa ruột trong bụng xanh lè: "Khốn kiếp, các anh đây là âm tôi?"

Căn biệt thự số 16 năm phút trước còn mới tinh sạch đẹp đấy, mà năm phút sau đã trở nên rách mướp không chịu nổi.

Đồ dùng bằng gỗ trong biệt thự đều bị đinh sắt ghim vào.

Đinh sắt vốn đã vô cùng sắc nhọn, lại được phóng ra với lực lớn, cắm vào đồ vật bằng gỗ đều làm chúng thủng hoặc nứt vỡ ra. Những mảnh gỗ vụn nằm rải rác khắp đại sảnh, một mảng hỗn độn.

Trong phòng khách sở hữu tất cả đồ dùng trong nhà cũng không thoát khỏi, vốn dĩ bên cạnh còn có một tấn bình phong, bây giờ cũng đã nứt ra làm ba khối.

"Không sai biệt lắm..., nếu tiếp tục đánh nữa thì đến nhà ở cũng không còn." Hồ Hạo Thiên cố gắng ngăn chặn vẻ hả hê trên mặt, "Cố đội, sau này chúng ta chỉ cần làm hàng xóm tốt là được rồi, đừng làm mấy việc thừa thãi này nữa."

Ha ha, chơi đánh nhau với Tiểu Bạch nhà tôi, anh cái đinh nhỏ. . .

Hai người tinh thần sảng khoái đẩy cửa đi về.

Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa lớn, vẻ mặt hai người liền trầm xuống, ở trong lòng thầm mắng một tiếng mẹ!

Móa!

Tiến sĩ Tào thật sự nghi ngờ Đường Nhược rồi.

Biết được tin tức này hai người lại càng không dám ở lại, nhanh chóng lái xe về biệt thự, giữ cửa để gọi mọi người tới họp.

Đường Nhược cũng mới từ trong cửa hàng trở lại biệt thự không lâu, nhìn thấy Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất trở về sắc mặt đều không tốt, hỏi: "Sao vậy, Chu Thụ Quang không trả nợ sao?" Một người nhìn thấy xe tải trong sân, khó hiểu, "Không có mà, không phải bột mì ở bên ngoài đấy ư, chẳng lẽ là số lượng bột mì không đủ?"

Dương Lê cũng tới hỏi Hồ Hạo Thiên xem có chuyện gì xảy ra.

Hồ Hạo Thiên nói: "Tào Mẫn người này thật kỳ quái, cô ta luôn muốn tìm hiểu xem dị năng của Đường Nhược là gì, chẳng lẽ chỉ để nghiên cứu?"

Anh vừa nói như vậy, mọi người cũng hiểu nguyên nhân vì sao hai người Hồ Hạo Thiên đi ra ngoài trở về lại có vẻ mặt không vui rồi.

"Làm sao anh biết Tào Mẫn nghi ngờ Đường Nhược hả?"

"Ban nãy chúng tôi ở bên ngoài gặp được Cố đội của Độc Bộ đoàn đội, mới vừa rồi hắn có nói, nói cái gì mà ban đầu ở ngoài trụ sở của thành phố H bám theo chúng ta không buông, lại còn cùng chúng ta đánh một trận, rồi cả nhiệm vụ ở động tiêu tiền đều là cố ý dẫn chúng ta đi đấy."

"Cái gì?"

"Hèn hạ như vậy?"

Chương 223: Đoạn phim cơ mật

Một đám người ngồi trong phòng khách nghe Hồ Hạo Thiên kể lại chi tiết sự tình gặp được Cố Úc Trạch.

Anh nói rất nhanh, lại luôn nói vào trọng điểm.

Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đã hiểu rõ mọi chuyện.

Bắt đầu từ lúc cùng uống cà phê ở thành phố H, hoặc trước đó, tiến sĩ Tào đã nghi ngờ bên trong đoàn đội mình tồn tại người có dị năng đặc thù, cô ta tìm Cố Úc Trạch hợp tác, thông qua các loại phương pháp, muốn tìm ra người có dị năng đặc thù ấy .

Phương pháp này cũng quá lợi hại rồi , một lớp rồi lại một lớp , mà ngay cả Cố Úc Trạch ban nãy làm lộ ra tin tức cho đoàn đội mình, cuối cùng vẫn là muốn thăm dò mà thôi .

Sau khi nghe xong , Đường Nhược nói : " Lúc trước vì muốn có một lí do hợp lý để tôi cung cấp nước trong Không gian cho mọi người , chúng ta mới nói dối tôi là dị năng giả hệ Thủy , bây giờ vì cái nói dối này , xem ra còn phải nói dối vô số lần rồi ."

Có nói dối hay không đối với mọi người cũng đều như nhau cả , dù sao bọn họ không phải người của mình , lừa gạt chết cũng không có sao , chính mình lại được không ít lợi.

Hơn nữa , Hồ Hạo Thiên chính là kiểu gặp người nói tiếng người , gặp quỷ nói tiếng quỷ , kỹ năng từ lâu đã lô hỏa thuần thanh[1]!

[1]: làm việc thành thạo, thành thục, nhuần nhuyễn

Vạch trần là lừa gạt , không vạch trần thì những điều bọn họ nói lại chính là sự thật .

Nhưng mà, Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất vẫn luôn thắc mắc một vấn đề : Tào Mẫn là một tiến sĩ nghiên cứu sinh vật học , muốn tìm hiểu dị năng của Đường Nhược để làm cái gì ?

Theo như những gì Lâm tiến sĩ nghiên cứu, dị năng lượng tử hóa vốn là thuộc về vật lý học a.

Mọi người suy đoán liên miên , nào là bản thân Tào tiến sĩ mang lòng hiếu kỳ , rồi thì cô ta bất đắc dĩ bị Chu gia dùng thế lực ép buộc , lại đến cô có phải có một nỗi khổ tâm gì hay không . . . Tất cả đều đoán một lượt .

Thế nhưng mà , vẫn không có kết quả gì .

Cũng không phải là không thể tiết lộ Đường Nhược có dị năng Tinh thần lực .

Chỉ là tinh thần lực của cô có chút khác biệt . Vả lại , sau khi tiết lộ rồi , nước trong Không gian phải làm sao ? Nếu căn cứ lấy an nguy làm danh nghĩa đem Đường Nhược đi nghiên cứu thì biết làm thế nào . . .

Bàn bạc cả đêm , cuối cùng mọi người vẫn thống nhất: không thể nói !

Tục ngữ nói, một cây làm chẳng nên non , Đường Nhược cảm thấy mình nhất định không có nhiều trí thông minh như vậy , đương nhiên lựa chọn nghe theo ý kiến của đồng đội .

Ừ , không nói.

Một đêm rất nhanh lại đi qua , bây giờ vẫn chưa lắp đặt xong thiết bị , mọi người vẫn như thường lệ , tiếp tục đến đường số 2.

Sáng sớm vừa đi ra ngoài đã gặp được đoàn đội Độc Bộ.

Cố Úc Trạch nhìn thấy bọn họ giống như nhìn thấy quỷ , nhảy ra xa vài bước, thay đổi tác phong ngày xưa , chào hỏi một cái liền rời đi : "Chúng ta đi mau , đi mau ."

Bởi vì, hôm qua khi kể chuyện Hồ Hạo Thiên đã lược bớt 'Hành động vĩ đại' của Bạch Thất, cho nên bây giờ ngoại trừ Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên, những người khác trong đoàn đội Tùy Tiện không hiểu chuyện gì.

Cái người này bị bệnh tâm thần rồi.

Trước kia thì trông thấy đoàn đội mình hận không thể giống như kẹo da trâu dính lấy, bây giờ lại tránh như tránh tà, quả thực là chuyện gì cũng có thể làm được.

"Chúng ta cứ đi tiếp đi, mặc kệ anh ta!" Hồ Hạo Thiên mới không thèm quan tâm bộ dáng của đối phương, để cho cái tên râu ria tôm tép kia cách xa một chút là tốt nhất.

Mọi người đồng tâm hiệp lực, khí thế bừng bừng, đi đến đường số 2, bắt đầu khởi công.

Đều là dị năng giả, lắp đặt thiết bị so với trước khi tận thế xảy ra cũng nhanh hơn rất nhiều. Nguyên nhân chủ yếu chính là, đồ vật tinh vi thì không làm được nhưng đại khái có thể.

"Đến đây, lấp chỗ đất này đi."

"Hôm qua chưa lắp đặt xong phòng bên này, hôm nay cố gắng làm nhanh một chút cho xong hẳn."

"Ở đây. . ."

. . .

Nhưng mà, nhiều người như vậy, chăm chỉ nhiệt tình quá cũng không phải là chuyện tốt.

Hôm nay, vào thời điểm kết thúc công việc, thiết bị lắp đặt của nhà hàng rốt cuộc cũng lộ ra vấn đề.

"Cái này. . . phòng bên cạnh hình như có vấn đề a, nếu đặt một cái bàn thì mọi người đã không thể đi qua rồi, đừng nói đến là muốn bày ghế . . ."

"Phòng bên này càng không được, bốn phía trên tường đều không có lấy một cái cửa sổ, mùi thịt nướng bay ra đoán chừng đều có thể xông chết chính mình ."

"Bà mẹ nó, không phải trên bản thiết kế nói mỗi phòng rộng 30 mét vuông đấy ư, 30 mét vuông rốt cuộc là rộng bao nhiêu có biết hay không, không biết có thể dùng thước đo thử không !"

"Hồ đội, bây giờ ở chỗ này không có thước đo, tất cả đều phải dựa vào ước tính ."

"Ồ, tôi phát hiện một cái vấn đề nghiêm trọng, chỗ thoát nước của phòng bếp đâu, ở nơi nào?"

"Đúng rồi, cống thoát nước đâu rồi?"

"Tìm xem, mọi người thử tìm xem."

"Ở đâu, tại sao lại không có tìm thấy?"

"Hình như. . . bị bít lại rồi."

"Đầu dây điện nối tiếp của tôi đâu rồi? Không phải muốn thắp đèn điện sao, sao lại không tìm được đầu dây a?"

"Hình như. . . cũng bị bít lại rồi."

"Cống thoát nước của nhà vệ sinh đâu?"

"Cũng bị bít lại nốt."

". . ."

Loại cảm giác yên lặng này, quả thực không biết nên đau xót hay là nên thoải mái!

Trương Lực sang đây thấy mọi người đau khổ ra mặt, nhẹ nhàng nói: "Hồ đội thật ra ngay từ đầu tôi đã muốn nói cho anh biết, nói các anh nhớ chú ý tới mấy cái cống thoát nước này. . ."

Hồ Hạo Thiên cầm bản vẽ, trên mặt là một mảnh tức giận dồn nén: "Vậy khi đó sao anh không nói."

Trương Lực oan ức nói: " Khi đó anh vung tay lên, chưa đợi tôi mở miệng, anh đã nói anh hiểu rõ, vì vậy không phải là tôi không chịu mở miệng nhắc nhở . . ."

Sự thật này chứng minh, không phải dân chuyên nghiệp thì không nên làm những việc của dân chuyên nghiệp, không dễ dàng như mình nghĩ ...

Đi sớm về muộn, sinh hoạt nam canh nữ dệt, cũng không phải cứ như vậy tốt đẹp trôi qua.

Lưu Binh nhìn ba ngày thành quả trong tiệm, kêu lên: "Cái này có thể sửa lại được sao?"

Hồ Hạo Thiên cũng vịn cái trán thở dài: "Bà mẹ nó, sớm biết như vậy tôi đã đi ra ngoài đào tinh hạch rồi, hay chúng ta thử làm lại một lần?"

Phan Đại Vĩ chỉ vào thành quả lắp đặt thiết bị của mọi người: "Cống thoát nước, dây điện, cửa thoát nước đều bị bít lại rồi, phòng lớn phòng nhỏ cũng không thống nhất, cậu nói có thể làm lại lần nữa hay không?"

Hồ Hạo Thiên lập tức đầu hàng: "Được rồi được rồi, tính toán một chút, xem chi phí hết bao nhiêu rồi gọi người đến lắp đặt, chúng ta không làm được."

Ba ngày trôi qua, mọi người cũng không còn lại bao nhiêu nhiệt huyết.

Đã như vầy, hay là đi ra ngoài đánh Zombie đào tinh hạch, thu thập vật tư , dù sao những cái này cũng quen làm hơn.

Bên ngoài có thể có thêm chút lợi nhuận nữa ... lúc có tiền thì nhà giàu mời người giúp việc, huống chi là việc lắp đặt thiết bị cỏn con này.

Tự bản thân mình làm cũng thực sự đại tài tiểu dụng[2] rồi.

[2]: tài lớn mà chỉ dùng vào những việc nhỏ nhặt.

Buổi tối, Hồ Hạo Thiên quyết định ngày mai ra ngoài thu thập, lại để cho đám người Trương Lực một lần nữa tìm mấy thợ sửa chữa lại cả 8 gian mặt tiền của cửa hàng.

Không bao lâu sau khi đoàn đội Tùy Tiện quyết định chuyện này, Trương Lực và đoàn đội Thiên Nhai cũng đi về hết, ông Hồ cùng Tiền đại tướng đi đến với sắc mặt ngưng trọng.

"Có chuyện gì vậy?" Nhìn thấy sắc mặt hai người, tronglòngHồ Hạo Thiên nhảy dựng, mời hai người vào trong.

Tiền đại tướng đi vào sảnh lớn, sắc mặt trầm trọng như trước, ông ngồi xuống, nói: "Lần này làm nhiệm vụ nội thành, tất cả những người tham gia đều bỏ mạng , toàn quân bị diệt sạch!"

Tất cả mọi người hít vào một hơi khí lạnh.

Lần này phái đi đều là không quân.

Chẳng lẽ máy bay trên trời đều bị đánh xuống rồi ư?

Bạch Thất dẫn đầu nói: "Không một ai trở về?"

Tiền đại tướng nói: "Có, có một phi công lái trực thăng trở về, nhưng mà báo cáo tình hình xong, cũng đi rồi."

Ông Hồ lấy ra một vật, để cho mọi người cùng xem.

Cái này là hội nghị bên trên cấp cho mỗi người, nói về quá trình cùng với kết quả làm nhiệm vụ của quân đội trong căn cứ.

Loại vật này ở trong căn cứ, xem như một cái đoạn phim cơ mật của quân đội.

Chương 224: Cửa địa ngục

Vì không muốn gây ra khủng hoảng, những đoạn phim này cũng không phải tự nhiên có thể đem ra.

Ông Hồ có thể lấy ra cho mọi người trong đoàn đội Tùy Tiện thấy, từ đó xem ra, trong căn cứ đã có người muốn đem bọn họ 'Kéo xuống nước' -- cùng quân đội nghĩ cách chiến đấu.

Hồ Hạo Thiên trong lòng cũng hiểu rõ điểm này, nhưng là xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn vẫn nhận lấy mở ra.

Bên trong là một loạt những bức ảnh chụp trung tâm nội thành, toàn bộ đều được chụp từ trên cao.

Quay chụp ở góc độ cao, phía dưới Zombie tựa như những chấm đen đen, từng bước từng bước tiến đến cùng một chỗ, giống như những con kiến, rậm rạp chằng chịt.

Gần chỗ quay chụp hiện ra hình ảnh, lại để cho người xem càng thêm chấn động.

Phía dưới cho dù dùng từ Địa ngục nhân gian cũng không thể diễn tả được sự khủng bố của nó.

Ngàn vạn gương mặt dữ tợn, giống như khi mở ra cánh cửa địa ngục, hàng trăm ngàn oan hồn lệ quỷ thoát ra ngoài.

Đập vào mắt tất cả đều là Zombie, dưới ánh mặt trời, những gương mặt thối rữa mục nát khiến cho người ta sợ hãi vô cùng.

Hồ Hạo Thiên liên tục lướt qua hơn mười tấm hình.

Nhưng mà, trên mỗi một tấm hình, Zombie đều mênh mông như biển nước, quá nhiều, vô số kể, khác biệt duy nhất chỉ có là phong cảnh thay đổi mà thôi.

Cuối cùng, bên trong còn có một đoạn video.

Thời điểm quay lại đoạn video này, có lẽ là quân đội đã phát hiện Zombie cấp 3, muốn bắt đầu hành động, áp dụng biện pháp đánh chết hoặc bắt lại. Cho nên máy bay chỉ phi hành ở độ cao khoảng 100 mét so với mặt đất, xấp xỉ với mấy tòa cao ốc ở bên cạnh.

Mà ở trong đoạn video, Zombie cũng phát hiện máy bay trên không, chúng gào thét, muốn trèo lên lên phi cơ hưởng dụng đồ ăn.

Chỉ thấy bọn chúng giống với Spider Man( người nhện) trong TV, 'Võ nghệ cao cường " trực tiếp theo men tường ngoài của tòa nhà, leo lên trên tầng cao nhất. Sau đó tất cả Zombie không ngừng chồng chéo lên nhau, muốn ôm lấy máy bay, đem nó đánh rơi xuống.

Chứng kiến hình ảnh này, mọi người trong nội tâm bốc lên một cơn khủng hoảng.

Trong đoạn video, phía trước khung ảnh, binh sĩ trong máy bay đang cầm súng máy điên cuồng bắn phá, nhưng viên đạn trúng Zombie lại không tạo ra tổn thương.

Cuối cùng, một ống phóng rocket[1] từ trên phi cơ bắn ra, cái lầu Zombie cao ngất kia mới bị đánh rơi xuống đất.

[1]: hay đạn phản lực là loại đạn được phóng tới mục tiêu nhờ lực đẩy của động cơ phản lực. Ngoài nghĩa "đạn phản lực", rốc-két còn được dùng để chỉ tên lửa.

( Nguồn: Wikipedia)

Mà như vậy mới chỉ đánh nát mấy con Zombie mà thôi. Càng ngày càng nhiều Zombie theo tường ngoài các tòa nhà bò lên, những Zombie cấp hai thì men theo cầu thang ùa lên như thủy triều.

"Tốc độ này. . ." Sở hữu tất cả người cầm video quay đều sững sờ, mức độ cứng rắn của làn da này..

Tốc độ này so với những Zombie mà nhóm người mình từng nhìn thấy nhanh hơn rất nhiều, cũng mạnh hơn rất nhiều.

"Là cấp 3." Đường Nhược nói.

Cô có tinh thần lực, trước đó đã từng tự mình cảm nhận qua tốc độ của Zombie cấp 3, bây giờ vừa so sánh là tìm ra được kết quả.

"Zombie cấp 3 có nhiều như vậy rồi ư?" Mọi người ở đây đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.

Lúc đầu ở thành phố H chỉ đối mặt với hai con Zombie cấp 3, bọn họ đã đánh tới mức mồ hôi đầm đìa, chảy ròng ròng, mỗi lần nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Mà bây giờ. . .

Xem những hình ảnh quay được trong video, nếu như những Zombie leo lên tường ngoài tòa cao ốc đều là Zombie cấp 3..., ít nhất tại đây cũng có mấy trăm con rồi!

Sức bật của Zombie cấp 3 rất lợi hại, có mấy con giẫm lên đồng bạn rồi nhảy bật lên, thò tay bắt được cánh máy bay.

Đã có con thứ nhất đương nhiên có con thứ hai. . . Càng ngày càng nhiều. . .

Máy bay chịu không được va chạm, dừng lại một chút rồi rơi xuống, người cũng chết.

Xem xong đoạn video, cảm giác trong lòng mỗi người đều là xúc động, bi thương.

Bạch Thất im im lặng lặng, chăm chú nhìn máy tính bảng đã đen kịt một mảnh, nói: "Xem ra lúc trước trong nội thành người sống sót không ít, bị ăn mất cũng không ít."

Một nguyên nhân là thời gian lắng đọng để cho Zombie hút vào virus trong không khí rồi thăng cấp, còn có một nguyên nhân khác, chính là do số lượng người ăn được.

Tất cả mọi người trầm mặc một hồi.

Cái này, chưa cứu được những người sống sót, lại để cho Zombie ăn đầy đủ máu thịt con người, nhưng chúng thăng cấp được nhanh như thế không phải là Chính phủ không có trách nhiệm.

Khi đó, tin tức phát sóng ba ngày, để cho bao nhiêu dân chúng tin tưởng Chính phủ, vì vậy ở trong nhà, tràn đầy hi vọng chờ đợi quân đội cứu viện.

Một lúc lâu sau, Hồ Hạo Thiên nói: "Tiền đại tướng, bây giờ căn cứ có phương pháp gì không, nếu cứ tiếp tục như vậy, Zombie cấp 3 càng ngày càng nhiều, chạy tới vây công( bao vây và tấn công) căn cứ, chúng ta cũng chỉ có chết thôi."

Nếu như tất cả Zombie đều thăng lên cấp 3, giống như Spider Man bò lên trên tường thành của căn cứ. . .

Bỏ ra nhiều nỗ lực như vậy, nếu như so với nhiều người ở trong nhà chờ đợi bốn tháng, kỳ thật. . . bản chất có khác gì nhau đâu chứ?

Tiền đại tướng thở dài một tiếng, nói: "Trước mắt, căn cứ cũng không biết phải dùng biệc pháp gì, lần này phái binh sĩ đi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, căn cứ cũng không có đối tượng cụ thể để nghiên cứu nhược điểm của bọn chúng . . ."

Mỗi người của đoàn đội Tùy Tiện đều đang gào thét trong lòng: hiện tại thật không phải là thời điểm lại nghiên cứu cái gì Zombie rồi , hôm nay giải quyết hết uy hiếp mới là mấu chốt , trực tiếp điều động nhân lực và đạn dược oanh tạc nội thành mới là việc làm đúng đắn a !

Ông Hồ giống như nhìn ra ý nghĩ của bọn họ , mở miệng giải thích: " Số lượng Zombie nhiều như vậy, mà binh sĩ của chúng ta tới bây giờ cũng chỉ có bốn vạn , cộng thêm dị năng giả đăng kí trong căn cứ, tổng cộng mới 7 vạn người . Mà chỉ kể thành phố A cũng đã có tới 500 vạn Zombie , nói thật , chúng ta khó có thể chống lại ."

" Đạn pháo các loại đâu rồi ."

" Xem tình hình trước mắt , khả năng rất lớn là đạn pháo còn chưa vận chuyển đến nội thành bộ binh có lẽ cũng đã chết sạch , chúng ta không thể mạo hiểm như vậy ."

Trong phòng khách lại lâm vào trầm mặc .

Tóm lại nói đến nói đi , bọn họ giống như thú bị nhốt vẫn phải chiến đấu , vẫn công khai mở vận mệnh tử vong.

Cuối cùng Tiền đại tướng nói: " Chi tiết tỉ mỉ , căn cứ còn chưa bàn bạc ra , ngày mai các cậu có cần phải tới hội nghị nghe cụ thể không ?"

Hồ Hạo Thiên nhìn Bạch Thất , sau đó lắc đầu : " Không cần , chúng tôi không hiểu vũ khí và phương pháp quân sự , đi cũng không cho được ý kiến , sau khi tiến hành hội nghị xong , Tiền đại tướng có chuyện gì cần giúp đỡ , cứ nói cho chúng tôi biết là được rồi ."

Tiền đại tướng gật gật đầu , nói vài câu về tương lai phát triển của căn cứ , sau đó ra về.

Lúc ông Hồ chuẩn bị ra về , vỗ vỗ bả vai Hồ Hạo Thiên : " Quốc gia có lẽ cần tập chung các con , những dị năng giả , toàn bộ đều lên đường ."

Bầu trời xa xôi màu xanh đậm, ánh trăng còn có thể thấy được rõ ràng .

Hồ Hạo Thiên cùng người trong Tùy Tiện ngồi một đoàn trong phòng khách tự buồn bã , tự ai oán , tự thương hại .

Cái thế giới này , thực mẹ nó khiến cho người ta tuyệt vọng .

Lưu Binh mở to mắt nhìn mọi người , nhẹ giọng mở miệng nói : "Làm sao bây giờ , Chính phủ ngày mai lại điều chúng ta ra ngoài hành động , làm sao bây giờ ?"

Hồ Hạo Thiên nói : " Trốn trốn trốn , đánh đánh đánh , giết giết giết . . . Rau trộn !"

Mọi người lại trầm mặc một hồi .

Đội trưởng nhà mình , bình thường đều là một người đàn ông cơ trí vô song , bây giờ cũng chỉ nghĩ ra hai từ 'Rau trộn' rồi , bọn họ còn có thể nói cái gì .

Hồi lâu , Phan Đại Vĩ chậm rãi mở miệng : " Dù sao ngày mai chúng ta cũng có ý định đi ra ngoài đánh Zombie , cho dù quân đội lần nữa yêu cầu chúng ta đi theo , cũng chỉ là thâm nhập sâu hơn một chút thôi , không phải nói không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con sao ."

" Nói thì nói như thế , nhưng mà . . . nội thành có nhiều Zombie cấp 3 như vậy , sau khi đi vào còn có thể sống trở ra sao ?"

Chương 225: Mục tiêu hôm nay là...

Bạch Thất thấy mọi người tinh thần không tốt , vì vậy nói : " Chính phủ sẽ không để cho chúng ta trực tiếp xâm nhập nội thành đâu ."

Lúc trước thành phố A thế nào anh không biết, nhưng mà kiếp trước sau tận thế ba năm, thành phố A vẫn như trước là căn cứ lớn nhất nước Hoa.

Đã là căn cứ lớn nhất, khẳng định do có nhiều dị năng giả nhất trong bốn căn cứ.

Hồ Hạo Thiên cũng gật đầu tán thành: "Tôi cảm thấy lời Tiểu Bạch nói cũng có lý, Chính phủ hiện tại chắc cũng nhìn trúng rất nhiều dị năng giả trong căn cứ, sẽ không vô duyên vô cớ để chúng ta trực tiếp đi tìm chết."

"Nếu đúng như vậy, hiện tại chính phủ sẽ sử dụng biện pháp gì?"

"Ai biết được."

"Còn phải đợi ngày mai bọn họ tiến hành hội nghị xong đã."

Nhưng quả nhiên đến ngày thứ hai, Vệ Lam một thân quân trang đi tới.

Trên vai anh vắt một cái áo khoác ngoài của quân đội, vẻ mặt nghiêm nghị đứng trước mặt Bạch Thất, trịnh trọng nói: "Cấp trên vừa truyền lệnh xuống dưới, bây giờ tình thế khẩn cấp, căn cứ chỉ có thể sử dụng biện pháp cứng rắn, tôi hi vọng các anh cũng có thể tham gia nhiệm vụ lần này ."

Hồ Hạo Thiên thầm nghĩ : Thật muốn đánh anh chết đi, vào nhà chúng tôi không thèm gõ cửa, vừa đến liền bảo chúng tôi tham gia nhiệm vụ, chồn có lòng tốt đến chúc Tết gà, không phải kẻ gian xảo thì cũng là ăn trộm nhưng dù gì cũng còn tỏ ra niềm nở ân cần. Anh khách sáo một chút, nói dối một chút, cười một chút sẽ chết sao!

Nhưng mà. . .

Vừa nghĩ tới việc Vệ Lam mặt mũi tràn đầy sáng lạn như con chó chạy tới vẫy vẫy đuôi với mình. . . thì so với việc anh ta chết ngay tại đây, Hồ Hạo Thiên còn thấy khó chịu hơn.

Được rồi, không cần khách sáo, khách sáo sẽ làm lãng phí thời gian của mình.

Vì vậy, Hồ Hạo Thiên kéo kéo khóe miệng, trên mặt lộ ra vẻ mặt tươi cười đón khách, nói: "Vệ thiếu lần này tới là muốn chúng tôi tham gia nhiệm vụ gì? Căn cứ lại muốn dùng thủ đoạn cứng rắn nào?"

Vệ Lam lấy từ trong túi ra một tờ giấy , nói: "Cấp trên chuẩn bị đem binh sĩ trong quân, dị năng giả và người bình thường kết hợp lại , lợi dụng kiến trúc tường thành chống đỡ lâu dài, lại để binh sĩ áp dụng chiến lược từ từ bao vây và tấn công nội thành ở gần, sau đó tới các thành thị khác."

Hồ Hạo Thiên nhận lấy tờ giấy từ tay Vệ Lam, nói: "Kết hợp lại?"

Vệ Lam gật đầu: "Đây là kế sách mà hôm nay hội nghị bàn bạc rồi đưa ra được, dùng căn cứ vây quanh thành thị, sau đó mới từ từ tiêu diệt đám Zombie."

"Vậy ra nhiệm vụ này là chậm rãi đánh Zombie." Khóe miệng Hồ Hạo Thiên không nhịn được co rút một cái: "Nhưng mà, trong cái thành phố này. . . số lượng Zombie nhiều không đếm xuể a . . ."

Vệ Lam nói: "Vì kế hoạch, trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy."

Bạch Thất cầm lấy tờ giấy trong tay Hồ Hạo Thiên, cúi đầu xem qua một lượt.

Phía trên, chữ màu đen ghi rất rõ ràng, có lẽ là không lâu nữa sẽ thông báo nhiệm vụ cho toàn bộ người trong căn cứ.

Chỉ nhìn vào nội dung ghi trên tờ giấy, lại không nhìn ra cái gì căn cứ sẽ dùng biện pháp cứng rắn như Vệ Lam đã nói.

Lần cải biến này lại để cho giá cả tinh hạch tăng lên không ít.

Phía dưới còn nêu ví dụ giúp cho mọi người cảm nhận rõ ràng hơn sự gia tăng giá cả của tinh hạch.

Chính là, lúc trước hai viên tinh hạch cấp một chỉ có thể đổi được một gói mì tôm nhưng bây giờ có thể đổi lấy hai gói rồi.

Hồ Hạo Thiên cũng nghiêng đầu qua nhìn: "Một viên tinh hạch có thể đổi lấy một gói mì tôm?"

Bây giờ một viên tinh hạch cấp một đổi lấy một gói mì so với giá cả trước kia cũng chỉ là nhân lên hai mà thôi, nhưng Hồ Hạo Thiên đã từng là thương gia, sở trường chính là buôn bán kiếm lời đấy , có thể tức khắc ở trong đầu tính nhẩm ra con số lợi nhuận, đây là trăm phần trăm tăng trưởng.

Giá trị tăng quá nhanh chóng.

Giống như chơi cổ phiếu vậy, chỉ trong một đêm giá trị liền tăng lên gấp đôi.

Một công ty lớn mà lợi nhuận hàng năm chỉ cần tăng lên 5% thì con số tăng lên ấy, thực sự không biết là lớn tới cõ nào .

Mà bây giờ. . .

"Căn cứ bỏ ra giá tiền rất lớn." Hồ Hạo Thiên cảm thán một câu, "Trên này rõ ràng còn viết, đoàn đội thứ nhất sẽ được hai nghìn viên tinh hạch cấp một , năm trăm viên tinh hạch cấp hai, còn có điểm tích lũy thưởng cho."

Bạch Thất cũng gật đầu: "Xuất ra của cải rồi."

Bọn họ đều xem xong rồi, mấy người Đường Nhược cũng cầm lấy tờ giấy nhìn nhìn.

"Tin tức này ở đại sảnh nhiệm vụ vừa mời dán ra, chỉ sợ toàn bộ dị năng giả trong căn cứ đều xuất động, đi ra ngoài đánh Zombie kiếm tiền nha." Đường Nhược xem hết cũng hiểu được điểm hấp dẫn của thông báo lần này.

Phan Hiểu Huyên nói tiếp: "Già yếu nhỏ gầy cũng đều đi ra ngoài đánh Zombie rồi."

Dù sao một viên tinh hạch chính là một bữa cơm a.

"Dị năng giả đều đi ra ngoài rồi." Lưu Binh nói: "Như vậy căn cứ không phải là trống rỗng rồi hả?"

Phan Đại Vĩ nói: "Cậu sợ cái gì chứ, căn cứ có đại pháo trông coi đây này."

Vệ Lam giải thích : "Căn cứ sẽ yêu cầu dị năng giả chỉ hoạt động ở xung quang, trong một phạm vi nhất định bảo đảm an toàn, sẽ không nguy hiểm."

Không phải là theo chân quân đội đi nội thành, đoàn đội Tùy Tiện mới hơi yên lòng.

"Ngoại trừ nhiệm vụ này, còn có một nhiệm vụ khác nữa." Vệ Lam nói tiếp, "Quân đội có ý định đi tới thành phố L thu thập nước sơn phóng xạ, thời gian tạm thời còn chưa rõ, đến lúc đó tôi hi vọng các anh cũng có thể. . ."

Anh vẫn chưa nói hết, Hồ Hạo Thiên đã ngắt lời: "Vệ thiếu, thật ra tôi rất muốn hỏi anh một chút, căn cứ rốt cuộc cho anh bao nhiêu tiền lương một tháng, vì cái gì mà trong căn cứ có nhiệm vụ đều để cho anh đi làm, anh như vậy là không để cho người khác có cơ hội xuất đầu lộ diện, một mình độc chiếm cũng không tốt, sẽ chọc cho người ta chỉ trích đấy."

Chủ yếu là. . .

Anh ta thấy bản thân mình hăng tiết gà đi ra ngoài cũng không có sao.

Nhưng là , có nhiệm vụ cũng tìm tới chúng tôi, có nhiều nhiệm vụ cũng tìm tới chúng tôi, mỗi lần làm xong không những không có tiền lương mà trước đó còn phải chịu nguy hiểm đến tính mạng !!

Chúng tôi thật sự rất rất không muốn cùng anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ !

Anh đúng là 'tảo bả tinh'(điềm xấu), cùng chúng tôi bát tự tương khắc!

Tất cả mọi người trong đoàn đội Tùy Tiện bật cười trong lòng, nhưng trên mặt vẫn như trước tán thành ý kiến của Hồ Hạo Thiên.

Phan Đại Vĩ gật đầu: "Đúng vậy a, Vệ thiếu, cậu có được cơ hội làm công việc của mấy người trẻ tuổi, nhưng mèo khen mèo dài đuôi là không thể chấp nhận. . ."

Vệ Lam: ". . ."

Ông đây năm nay mới 27 tuổi, không phải người già!

Vệ Lam hấp tấp tới, lại hấp tấp rời đi.

Nhân cơ hội cái thông báo này còn chưa truyền ra ngoài, đoàn đội Tùy Tiện quyết định ra căn cứ đánh Zombie sớm một chút, nếu không đợi một lát nữa đám người trong mấy đoàn đội kia kéo ra, nhất định sẽ không nhanh đăng kí được.

Hồ Hạo Thiên nói: "Vậy thì đi gọi tiểu Phương và đoàn đội Thiên Nhai của anh ta cùng đi a."

Trước khi đi ra ngoài lại bàn giao cho bọn người Trương Lực, đem mặt tiền cửa hàng trên đường số 2 cho bọn họ xử lý .

Mấy người trong đoàn đội Thiên Nhai trước kia đều là người trong xã hội cả đấy. .

Nhưng bây giờ, xảy ra chuyện gì kia?

Hồ Hạo Thiên không nghĩ ra được, vì vậy hỏi Phương Cận Viễn: "Tiểu Phương, trước mặt một đám anh em mà các anh làm gì vậy?"

Phương Cận Viễn ở cửa ra vào đăng kí tên của đoàn đội mình, cùng mọi người đi ra cửa Nam, nói: "Cắt tóc đấy."

Hồ Hạo Thiên đã hiểu: "Thì ra là thợ cắt tóc."

Một em nhỏ bên cạnh Phương Cận Viễn, tiểu Vân cười nói: "Chúng tôi cắt tóc đấy, anh Phương không phải, anh ấy trước kia là ông chủ của chúng tôi."

Nói một hồi như vậy, mọi người mới cảm thấy đã mấy tháng rồi mình không có đi cắt tóc.

Các cô gái tóc dài bồng bềnh không sao, nhưng trước đây đám con trai cho dù là tự mình thì cũng phải cắt tóc đấy.

"Thật sự là quá tốt, tôi đang muốn đổi lại kiểu tóc." Phan Đại Vĩ sờ sờ lên đầu mình nói.

Lưu Binh ngó đầu ra, nói: "Chú Phan, tóc chú không phải muốn rơi sạch sao?"

Phan Đại Vĩ nói: "Tiểu Lưu, lúc nào cũng nhắm hai mắt nói chuyện sẽ không tốt, cậu về sau nhất định sẽ bị mù đấy!"

Lưu Binh: ". . ."

Một đường tám chuyện linh tinh rồi đến xe của đoàn đội mình.

"Các đồng chí, mục tiêu hôm nay là. . ."

"2000 Zombie!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro