9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 13 – Cô bé hàng xóm mới_2.

Chiều hôm sau, mình quyết định gặp em để nói chuyện. Thấy mình đến phòng, em có vẻ bất ngờ, hỏi mình đến gặp em có chuyện gì? Không muốn vòng vo, mình nói thẳng luôn đã biết chuyện của em và ông Đạt, muốn hỏi rõ xem trong thời gian qua đã xảy ra chuyện gì.

– Rốt cục chuyện của em với ông Đạt bắt đầu từ khi nào vậy? – Mình hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.

– Khoảng gần một tháng rồi.

– Là ông ấy ép buộc em à?

– Không, là do em hoàn toàn tự nguyện. Bác Đạt thực sự rất đáng thương, em chỉ muốn giúp bác ấy có động lực để tiếp tục sống.

– Em đang nghĩ cái gì vậy? Giúp đỡ kiểu gì mà lại bằng chuyện đó chứ? Em mới học lớp 9 thôi, tương lai còn bao nhiêu thứ đang chờ em, sao em lại có thể đồng ý làm chuyện đó với một gã… người không ra người, ngợm không ra ngợm như thế chứ.

– Kể cả anh cũng nghĩ về bác ấy như vậy phải không? Bác ấy có thể từng làm việc xấu hay là trông bác ấy xấu xí nhưng mọi người có ai thử nghĩ trong hoàn cảnh của bác ấy bây giờ không? Bác ấy giờ chỉ còn là một ông lão đáng thương, vô hại, vậy mà mọi người vẫn không ngừng khinh miệt bác ấy, lôi bác ấy ra để chế nhạo, đã ai thử nói chuyện với bác ấy xem bác ấy nghĩ gì chưa?

– Vô hại mà cứ hễ hở ra là vỗ ʍôиɠ với nhòm trộm con gái nhà người ta tắm sao?

– Bác ấy làm vậy chẳng qua chỉ là vì không có cách nào để tìm kiếm sự yêu thương từ người khác. Kể từ cái đêm em cho bác ấy… – Hằng ngưng lại, mắt nhìn qua cửa sổ. – Từ hôm đó đến giờ bác ấy không còn động vào ai nữa rồi.

– Rốt cuộc thì đêm đó xảy ra chuyện gì vậy?

– Là cái đêm trời có bão, mưa tầm tã ấy, lúc đó cũng tầm 11h đêm, em vừa tắm xong bước ra hành lang thì thấy bác Đạt đang bước đi xiêu vẹo dưới mưa. Bỗng bác ngã nhào xuống đất. Em thấy vậy thì vội chạy ra đỡ bác dậy rồi dìu bác vào trong phòng của bác. Người bác ấy ướt sũng, lạnh toát, toàn vết trầy xước. Em hỏi thì bác ấy nói được kêu đi dọn rác trong ống cống đề phòng tối nay mưa ngập, bác ấy đang dọn thì bị mấy đứa trẻ con trêu chọc, sập nắp ống cống xuống nhốt bác dưới ấy. Đúng lúc đó thì trời bắt đầu mưa, bác ấy kêu mà không có ai đến giúp, chật vật mãi bác ấy mới đẩy được nắp cống lên. Em thương bác ấy lắm. Lúc đó em giúp bác thay quần áo. Vì quần áo bác ướt sạch nên em phải phủ một tấm chăn lên người bác rồi giúp bác cởi hết cả áo lẫn quần mang đi phơi. Người bác ấy lạnh toát, thế là em lấy chai rượu thuốc để giúp bác đánh cảm. Đúng lúc em đang đánh cảm thì mất điện, mọi thứ tối om. Bỗng nhiên bác ấy rêи lên dữ lắm, hình như là bị mê sảng, luôn miệng kêu “đừng nhốt tôi nữa, đừng đánh tôi nữa, đau quá, lạnh quá” rồi ôm lấy em. Em thấy bác ấy liên tục kêu lạnh nên tính chui vào trong chăn ôm bác cho bác ấm lại. Nhưng người em lúc đó cũng đang ướt sũng, thấy xung quanh tối om và bác Đạt thì lại đang mê sảng nên em đánh liều cởi hết quần áo ướt ra, chỉ mặc mỗi qυầи ɭót, quấn thêm một cái chăn nữa quanh người rồi chui vào trong chăn ôm lấy bác ấy.

Mình thở dài lắc đầu ngao ngán khi nghe em kể lại cái tình cảnh ấy:

– Rồi sau đó thế nào?

– Em nằm ủ ấm cho bác ấy một lúc thì người bác bắt đầu ấm lại. Bấy giờ bác ấy cứ ôm chặt lấy em, bác ấy có vẻ đã tỉnh táo hơn, cứ khóc rồi kể cho em nghe về cuộc sống khốn khổ của bác ấy, nói rằng bác ấy chỉ muốn chết để kết thúc tất cả, điều duy nhất bác ấy tiếc nuối là phải chết trong cô độc, không vợ con, bác ấy chỉ ước gì có thể một lần nữa trong đời cảm nhận lại được sự yêu thương. Em thương bác ấy lắm, rồi em cũng khóc, em ôm lấy bác ấy và bảo bác rằng “bác đừng nghĩ vậy, đã có cháu ở bên bác rồi”. Em thấy tay bác ấy cứ luồn vào trong chăn mà sờ soạng em, nhưng em không chống lại, em không muốn làm bác ấy tuyệt vọng. Bác ấy cứ làm vậy được một lúc thì em thấy cái chăn em quấn quanh người đã bị giở ra từ khi nào, tay bác ấy ôm em chặt hơn, kéo người em ép sát vào người bác ấy khiến cho da em và da bác ấy chạm trực tiếp vào nhau. Lúc ấy em bối rối lắm, vừa ngượng vừa sợ nhưng vì bác ấy đang đau khổ thể nên em không nỡ đẩy bác ra. Sau rồi tay bác ấy không còn ôm lấy lưng em nữa mà quay sang sờ soạng ngực em, rồi bác ấy cho tay cả vào trong qυầи ɭót em để sờ phần bên dưới. Em định ngăn bác ấy lại nhưng chẳng hiểu sao em lại chẳng còn chút sức lực nào nữa, tay bác ấy vừa chạm vào chỗ đó là em đã cảm thấy như bị điện giật vật, em vừa thấy sợ vừa thấy rạo rực. Lúc ấy em thực sự không còn điều khiển được bản thân mình nữa. Bác Đạt hình như lại mê sảng tiếp, cứ nói “mẹ ơi con sắp về rồi, con sẽ vâng lời mẹ, sẽ kiếm cho mẹ một nàng dâu…”. Em không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ cảm nhận được bác ấy đẩy em nằm ngửa ra, nằm đè lên người em rồi tụt qυầи ɭót của em xuống. Em muốn đưa tay giữ lại mà không thể, mọi thứ xung quanh em cứ quay cuồng làm em mất phương hướng. Em thấy bên dưới mình đau nhói một cái, rồi đầu óc em mụ mị không còn biết gì nữa. Sáng hôm sau tỉnh lại trong vòng tay bác ấy, em mới biết là mình đã dâng hiến tất cả cho bác ấy tối hôm qua.

– Vậy sau đó ông ấy làm gì mà em chấp nhận để chuyện đó tiếp tục vậy? – Mình hỏi trong tiếng thở dài.

– Lúc ấy em sợ lắm, cứ quấn chặt lấy cái chăn mà khóc thôi. Bác ấy thấy em vậy thì cứ liên tục xin lỗi, tự tát vào mặt rồi dập đầu liên tục xuống giường. Thấy em vẫn khóc bác ấy liền đứng dậy lấy con dao kề vào cổ và nói sẽ kết thúc tất cả để tạ tội. Em vội đứng dậy cầm lấy tay bác gạt con dao ra rồi ôm lấy bác ấy, nói rằng em không giận bác ấy, nếu điều đó giúp bác ấy có thêm sức mạnh để tiếp tục sống thì em không hối tiếc. Em chỉ khóc vì sợ mọi người biết thôi. Bác ấy liền ôm lấy em và nói chỉ cần em ở bên thì bác ấy sẽ không bao giờ từ bỏ cuộc sống, rằng sẽ không ai biết chuyện giữa em và bác ấy hết, bác ấy cầu xin em hãy tiếp tục ở bên bác ấy để bác ấy có động lực sống. Lúc ấy em chẳng còn gì để níu giữ nữa, nên mấy hôm sau khi bác ấy lên phòng em, em đã chấp nhận để bác ấy làm chuyện đó thêm lần nữa. Và những ngày sau cứ hễ khi nào bác ấy muốn thì em và bác ấy lại làm chuyện đó ở phòng em.

Lúc này hai dòng nước mắt bắt đầu chảy ra từ đôi mắt em.

– Chỉ vì thế mà em chấp nhận tối nào cũng làm chuyện đó với ông ta sao?

– Không phải tối nào cũng thế… Chỉ hôm nào bác ấy thấy người khỏe mạnh thì bác ấy mới lên phòng em thôi.

– À đúng rồi, cái này là phục vụ theo nhu cầu chứ nhỉ? Em không thấy là ông ta đang lợi dụng em sao? – Mình bắt đầu mất bình tĩnh.

– Chẳng ai lợi dụng gì em cả? Là em tự quyết định điều em cảm thấy là đúng thôi. – Cô bé vẫn bướng bỉnh.

– Có cái quái gì đúng ở đây chứ? Em làm vậy mà không nghĩ đến bố mẹ em sao? Rồi cả anh nữa, em có biết là anh cũng…

– “Anh cũng” làm sao chứ? Chẳng phải là anh đã có chị Linh rồi sao, còn nghĩ đến em làm gì?

– Anh với Linh chỉ là bạn thôi, chị ấy cũng nói với em vậy rồi còn gì.

– Là hai người nói vậy chứ em không thấy vậy. Anh có biết là em thấy hai người đẹp đôi đến mức nào không? Mọi người ai cũng nói anh với chị Linh là một cặp thanh mai trúc mã. Anh nói hai người chỉ là bạn nhưng nhìn cách hai người nhìn nhau, em thấy giữa hai người có nhiều bí mật hơn chỉ là một tình bạn đó.

Nghe con bé nói làm mình sững lại, thực sự thì mình đã từng nghe về trực giác của phụ nữ nhưng không nghĩ là nó lại nhạy bén đến vậy.

– Anh chẳng biết phải nói gì với em nữa, nếu vì việc đấy mà em chấp nhận đi làʍ ȶìиɦ với một ông già thì chẳng đáng chút nào. – Mình thực sự tức giận.

– Hai việc đó chẳng liên quan gì đến nhau hết. Em thích thì em làm thôi!

– Ừ, phải rồi. Hẳn là thích. Được một ông già cứ hứng lên là đè ra chơi. Mà lão ta chơi giỏi thế cơ mà, chưa bao giờ anh thấy một ai rêи ɖâʍ đãng như em tối qua, chắc là lão làm cho em sướиɠ lắm đấy nhỉ?

– Phải! Em sướиɠ. Em sướиɠ đến mất ăn mất ngủ, sướиɠ đến cả ngày chỉ nghĩ đến lúc bác ấy chơi em. Sướиɠ đến mức mỗi khi bác ấy làʍ ȶìиɦ với em, em chỉ muốn kêu thật to cho cả dãy nghe thấy là em sướиɠ. Em sướиɠ khi bác ấy hôn em, em sướиɠ khi bác ấy vuốt ve em, em sướиɠ khi bác ấy ʍút̼ иɦũ ɦσα em, em sướиɠ khi bác ấy cho cái vật đàn ông của bác ấy vào trong em mà thúc lia lịa, em sướиɠ khi bác ấy xuất đầy tràn ở bên trong em, em sướиɠ khi bác ấy mới là người lấy đi trinh tiết của em chứ không phải là anh. Em sướиɠ đến mức ngay tối nay em sẽ xuống phòng bác ấy và làʍ ȶìиɦ với bác ấy cả đêm nay ở đó. Em sướиɠ lắm, anh đã hài lòng chưa?

Đôi mắt em mở to nhìn mình giận giữ. Hai dòng nước mắt giờ đã ướt đẫm. Mình thực sự không còn biết nói gì nữa. Ngay từ đầu mình đã không phải là đứa biết ăn nói, giờ lâm vào cảnh này mình cảm thấy bế tắc hoàn toàn. Chỉ còn một chiêu cuối mình dùng nốt.

– Nếu em không dừng việc này lại anh sẽ nói cho tất cả mọi người biết.

– Anh cứ việc nói cho mọi người biết nếu anh muốn. Nhưng em nói cho anh biết, sau khi anh nói cho mọi người biết, em sẽ tử tự, và em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu.

Kể cả chiêu cuối cũng thất bại, con bé quá ương bướng. Mình đến phát điên với cái tuổi dậy thì khó bảo này. Bước ra cửa, mình quay lại nói lời cuối:

– Em còn quá trẻ để nghĩ hết được mọi thứ. Anh đã từng chứng kiến một câu chuyện tương tự thế này rồi. Cuối cùng, người đau khổ nhất sẽ chỉ là em thôi.

Nói xong mình lặng lẽ bước đi còn em thì đóng sập cửa phòng lại. Tối hôm đó, mới 9h tối mình đã ra chỗ trước khu nhà trọ của em để ngồi chờ đợi. Tối nay em đi tắm sớm hơn, khoảng 10h là mình thấy em đã tắm xong và ngồi trong phòng chải chuốt. Tầm 10h45, khi các phòng bắt đầu lần lượt tắt đèn để đi ngủ, thì em đứng dậy và ra ban công đứng hát vu vơ gì đó, nhìn em mặc chiếc váy ngắn và tô son hồng xinh như một bé búp bê vậy. Ông Đạt hôm nay đi uống rượu nên vẫn chưa về. Gần 11h mình mới thấy ông Đạt đang bước đi thậm thọt từ nhà ông bảo vệ của cơ quan bố mẹ mình về. Tính ra có mỗi ông này trong khu là chơi được với ông Đạt, nhưng mà cũng chỉ là bạn rượu thôi. Chắc là ông kia lại vừa khui tiếp hũ rượu ngâm ɖâʍ dương hoắc với mỡ dê mà ông ấy vẫn hay cất trong bếp nên gọi ông Đạt qua lai rai. Ông Đạt thuộc loại khỏe rượu nên có vẻ cuộc nhậu vừa rồi chẳng thấm gì, nhưng nhìn ông có vẻ hưng phấn, vừa đi vừa lẩm bẩm hát, thi thoảng lại cho tay xuống gãi ƈôи ȶɦịt̼ đang độn lên, lắc lư trong đũng quần. Chắc là lại rượu ngâm cũng nặng đây.

Em Hằng vẫn đứng hát trêи ban công, gương mặt lộ chút vẻ suốt ruột. Vừa thấy ông Đạt là mặt em tươi hẳn lên, vội chạy vào trong phòng ngắm vuốt lại tóc rồi tắt đèn, đóng cửa lại cẩn thận và đi tung tăng xuống cầu thang. Tối nay em cũng không mặc áօ ɭót bên trong váy nên cứ mỗi bước chạy trêи cầu thang và bộ ngực của em lại nảy dựng lên như chực xổ tung chiếc váy lên vậy. Ông Đạt vừa bật đèn phòng ông lên thì em cũng xuống đến nơi, ông ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy em chủ động xuống, miệng ông há hốc ngắm nhìn em ý. Hằng có vẻ thích thú trước phản ứng của ông Đạt, em cúi mặt xuống khẽ cười.

– Có gì mà bác nhìn cháu ghê vậy?

– Thì tại cháu xinh quá chứ sao? – Ông Đạt cười tít mắt. Bên dưới, ƈôи ȶɦịt̼ của ông ta đội lên u một cục dưới lớp quần vải.

– Hôm nay có gì mà cháu mặc đẹp vậy?

– Đêm nay là một đêm đặc biệt. – Hằng thoáng liếc xuống cục u dưới quần ông Đạt.

– Có gì đặc biệt vậy cháu? – Ông Đạt vừa hỏi vừa đưa tay lên vuốt mép váy của em.

– Cái này là bí mật. Mình vào trong phòng đi bác. – Em đưa mắt liếc nhìn xung quanh, ngó nghiêng như tìm gì đó.

– Cháu nhìn thấy ai à? – Ông Đạt cũng ngó nghiêng theo rồi hỏi.

– Dạ không, mình vào phòng thôi bác.

Nói rồi em chủ động cầm tay ông Đạt kéo vào phòng rồi đóng cửa lại. Mình bước ra khỏi chỗ nấp, nhẹ nhàng tiến đến cửa phòng ông Đạt. Bên trong có tiếng nói vọng ra.

– Để bác tắt đèn nhé cháu.

– Đừng tắt mà bác, cứ để đèn sáng như vậy đi ạ.

– Ồ…Sao hôm nay lại không cần tắt đèn vậy, mọi khi cứ vào phòng là cháu kêu bác tắt ngay mà?

– Hi hi, cháu đã nói đêm nay là đêm đặc biệt mà. Đêm nay cháu cho bác ngắm thoải mái đó, được không? – Hằng ngồi trêи mép giường, đu đưa chân như một đứa trẻ.

– Ôi zời… được, được chứ. Cái gì chứ được ngắm nàng Hằng Nga đây thì bác vô tư luôn.

– Cái bác này, cháu là Hằng chứ có phải Hằng Nga đâu. – Em cười tít mắt.

– Tên là Hằng nhưng mà đẹp như Hằng Nga. – Ông Đạt vừa nói vừa ngồi xuống cạnh em, đưa một tay ôm lấy vai em kéo xích lại gần còn một tay đưa lên vuốt ve cặp иɦũ ɦσα căng tròn bên ngoài váy.

– Hi, bác cứ nói quá… ưhm… hơ… ưhm…

Em hơi ngửa đầu lên nhắm nghiền mắt tận hưởng bàn tay ông Đạt đang xua bóp bầu ngực của mình. Ông Đạt thấy em ngửa mặt lên thì cúi xuống hôn lên đôi môi hồng hào chúm chím. Khi miệng ông vừa chạm môi em, em đã giật mình quay mặt tránh. Buột miệng nói:

– Mùi rượu với mùi thuốc lá ghê quá.

– Ấy chết bác vừa nhậu xong, đợi bác đi đánh răng nhé. – ông Đạt vội đưa tay che miệng định đứng dậy thì Hằng nắm lấy tay ông kéo lại.

– Không cần đâu bác, đêm nay là đêm đặc biệt mà, bác hôn cháu đi.

Mắt ông Đạt sáng rực lên, khỏi cần nói cũng biết ông vui sướиɠ đên mức nào. Ông kéo mặt em lại rồi ấp miệng lên môi em mà hôn một cách nhồm nhoàm như đang ăn một miếng thịt non hấp dẫn vậy. Dù đôi mắt hơi chau lại như đang cố chịu đựng nhưng em vẫn há đôi môi xinh xắn kia đón nhận một cách nhiệt tình nụ hôn đầy nhớt dãi của ông Đạt. Lưỡi hai người xoắn lấy nhau chơi trò đuổi bắt, vờn qua vờn lại giữa hai khoang miệng tạo nên tiếng “chụt”, “choẹt”, “sột soạt”. Lưỡi em bị ʍút̼ dài sang miệng ông Đạt. Hôn em chán chê, ông Đạt bắt đầu cởi chiếc váy em đang mặc ra. Tối nay em không mặc cả qυầи ɭót, nên khi chiếc váy tuột ra thì toàn bộ cơ thể đẹp tuyệt mỹ của em liền phơi bày ra trước mắt ông Đạt. Dưới ánh đèn chiếu sáng mọi thứ rõ mồn một, nhìn em giống như một búp bê thiên thần vậy. Gương mặt em đỏ bừng, bộ ngực phập phồng hồi hộp. Như một phản xạ tự nhiên của con gái, em đưa tay lên cố che lấy cặp иɦũ ɦσα căng tròn của mình. Mặc dù vậy, bàn tay em có vẻ quá nhỏ bé để che đậy bộ ngực khủng đó thành ra em chỉ che được một nửa bầu ngực xung quanh phần núm иɦũ ɦσα. Nhìn em e thẹn như thế trông lại càng kϊƈɦ thích. Mặt và cổ ông Đạt cũng đỏ bừng như gà chọi chuẩn bị lâm trận, nhưng khác với em, ông Đạt đỏ mặt không phải vì ngượng, cũng không phải vì rượu, mà là vì hưng phấn tột độ.

– Bao nhiêu đêm rồi, đến giờ bác mới được ngắm cháu rõ như thế này. Cháu đẹp quá Hằng ơi. Tối nay cháu là của bác…của bác…của bác hết…

Nói rồi ông Đạt gỡ tay em ra mà vục mặt vào hai bầu иɦũ ɦσα bυ" liến cuồng loạn. Hằng cong người, ưỡn ngực lên, tay túm lấy mái tóc lởn chởm của ông, đáp lại ông trong tiếng thở dốc:

– Đúng rồi, cháu là của bác, của bác hết đó…bác yêu cháu đi…yêu cháu nhiều nữa đi…yêu cháu hết đêm nay đi…làm cho cháu sướиɠ đi bác…

Miệng ông Đạt không ngừng hôn, ɭϊếʍ, bυ", ʍút̼ hai bầu và núm иɦũ ɦσα của Hằng, tay ông bắt đầu đưa vào mân mê xoa vuốt vào mép bím em. Ông Đạt ngấu nghiến bυ" ʍút̼ hết đầu иɦũ ɦσα bên này đến đầu иɦũ ɦσα bên kia, làm cho hai bầu иɦũ ɦσα em đỏ hồng lên. Tay ông loay hoay tự cởi quần áo, Hằng thấy vậy liền đưa tay đang bấu trêи hai vai ông xuống giúp ông cởi đồ. Chẳng mấy chốc ông Đạt cũng đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Dưới ánh đèn sáng, nhìn ông Đạt lại càng khủng khϊế͙p͙. Lớp sẹo do bỏng phủ kín gần hết người xù xì, bong tróc lởm chớm, nhiều chỗ đã chuyển thành màu thâm đen, nổi cục lên như một con cóc. ƈôи ȶɦịt̼ cương lên hết cỡ, dài gần 15 phân cũng đầy những vết bong tróc, xù xì, phần da quy đầu bị bỏng co lại méo mó, đầu khấc lộ ra đỏ ké, từ phần kẽ da quy đầu liên tục rỉ ra những đám nhớt màu vàng nhợ. Hăng cúi xuống cầm lấy ƈôи ȶɦịt̼ ông Đạt mà vuốt nhè nhẹ. Ông Đạt nằm ngửa xuống giường, vuốt lên mái tóc của em và khẽ hỏi:

– Đêm nay đặc biệt vậy cháu có… bυ" cu cho bác được không?

Hằng giật mình quay lại nhìn ông Đạt, hơi suy nghĩ một chút rồi trả lời sắc lẹm.

– Được chứ. Đêm nay cháu là của bác hết… nhưng bác hướng dẫn cháu làm đi

Ông Đạt cười nham nhở rồi đưa ngón tay lên ʍút̼ làm mẫu cho em. Hằng nhìn chăm chú từng động tác của ông Đạt rồi cúi xuống, há miệng ra định ngậm lấy cu ông Đạt. Khi mặt em còn cách cu ông Đạt đến 15 phân em đã vội quay mặt đi, đưa tay lên bưng mũi.

– Sao nó bốc mùi khắm vậy?

– Ây chết, cả ngày hôm nay bác cũng chưa tắm rửa gì. Đợi bác đi rửa chút nhé.

– Không cần…

Hằng nói một câu ngắn gọn, dứt khoát. Rồi không chờ cho ông Đạt nhổm dậy, em đã há đôi môi xinh xắn của mình ra ngậm lấy hết nửa ƈôи ȶɦịt̼ cứng ngắc của ông Đạt rồi bắt đầu ʍút̼ chùn chùt. Gương mặt em nhăn nhó cam chịu, mũi em thở phì phì, đầu em nhấp nhô lên xuống đều đặn. Bên trêи ông Đạt há hốc miệng sung sướиɠ, tay ôm lấy đầu em hướng dẫn cách di chuyển, miệng không ngớt rêи rỉ:

– Ưm…đúng rồi…ʍút̼ mạnh vào…đừng nhè ra, cứ nuốt nó vào đi cháu…đúng rồi…đá lưỡi cháu vòng quanh ý…đúng rồi…bác sướиɠ quá…

Bυ" cu cho ông Đạt được khoảng 5 phút thì em không chịu nổi nữa, vội vàng nhả ƈôи ȶɦịt̼ ông ra rồi quay đi nhổ đám dịch nhờn xuống đất, miệng liên tục nôn khan. Ông Đạt cười ha hả, vuốt lưng cho em. Rồi ông kéo em ngồi thẳng dậy, lấy tay lau miệng cho em, hôn nhẹ lên đó một cái rồi nói khẽ:

– Cháu làm bác sướиɠ rồi giờ đến bác làm cháu sướиɠ nhé.

Hằng khẽ gật đầu. Nói xong ông đẩy em nằm ngửa xuống rồi đưa tay bóp hai иɦũ ɦσα em vun cao lên mà ʍút̼, miệng ông di chuyển dần xuống vùng tam giác hồng hào mới chỉ có vài sợi lông tơ lưa thưa của em. Ông banh hai chân em ra rồi nhìn vào đó chăm chú. Hằng đưa hai tay lên che gương mặt đang đỏ bừng của mình. Sau khi hít hà như thể săp ăn một món cao lương mỹ vị, ông Đạt liền úp mặt vào bím em mà ɭϊếʍ sột soạt, thi thoảng ông lại ʍút̼ như đang húp nước canh nghe rùm rụp. Hằng cong hết người lên, miệng ú ớ, chân khua khoắng loạn xạ, tay bấu chặt lấy thành giường. Nhưng tiếng rêи “uhm” “ah” vang lên trong cổ họng em. Vì phòng ông Đạt không có quạt, nên dù còn chưa vào đến công việc chính, cả em lẫn ông ta đều đã nhớp nháp mồ hôi.

Sau khoảng 15 phút trổ tài vét máng, ông Đạt ngẩng đầu lên nhìn em đang co giật trong cơn sướиɠ kɧօáϊ. Bên dưới, bím em đã ướt nhoe nhoét. Ông đưa tay lên chùi mép rồi lẩm bẩm trong nụ cười tự đắc.

– Ai dám bảo thằng này đã hết phong độ rồi chứ.

Rồi không để em đợi lâu, ông Đạt chồm lên ôm lấy em mà hôn hít. ƈôи ȶɦịt̼ xù xì cứng ngắc, đang rỉ thứ nhớt vàng nhợ nhỏ thành từng giọt xuống chiếu của ông chẳng cần đến sự trợ giúp của đôi tay vẫn nhanh chóng tìm được đường chui tọt vào trong cái bím đang ướt mèm của em lút cán.truyens.εメ . me Em giật nảy người lên và kêu “A” một tiếng. Ông Đạt bắt đầu nhấp đều đặn. Vừa nhấp ông vừa ngậm lấy núm иɦũ ɦσα em và dùng răng day nhè nhẹ. Hằng rêи lên một cách mất tự chủ trong cơn sung sướиɠ. Vì phòng ông Đạt nằm ở góc trong cùng, lại ngăn cách với các căn phòng trọ khác bằng một phòng để đồ nên tiếng em rêи dù hơi lớn nhưng vẫn có thể yên tâm là từ những phòng kia không thể nghe được. Chơi theo tư thế truyền thông được khoảng chục phút, ông Đạt kéo Hằng ngồi dậy còn ông thì nằm xuống để em tự nhấp nhổm. Cặp иɦũ ɦσα bự của em nảy lên nảy xuống liên tục. Hằng vẫn liên tục ngoáy lắc người trêи cơ thể ông Đạt làm ƈôи ȶɦịt̼ ông Đạt không ngừng ngoáy tít trong âʍ ɦộ em. Ông Đạt ngẩn đầu lên ngắm nhìn em đang chìm trong nhục ɖu͙ƈ, hai tay ông đưa nhanh lên xoa bóp hai иɦũ ɦσα em rất kỹ thuật. Vừa bóp, xoa hai иɦũ ɦσα của Hằng, ông Đạt vừa vân vê hai núm иɦũ ɦσα bằng hai ngón trỏ và ngón cái của mình, chính vì hai núm иɦũ ɦσα được vân vê xoa bóp như thế càng làm cho Hằng bị kϊƈɦ thích mạnh, em vừa lắc ʍôиɠ vừa thở hổn hển, người nhấp nhổm như đang phi ngựa vậy.

Được khoảng chục phút thì em hết sức, gục xuống ôm ông Đạt. Ông Đạt thấy em gục xuống thì liến kèo đầu em lại, miệng ông lại tìm đến môi em hôn ngấu nghiến. Chỉ hôn nhau cùng ông Đạt được vài chục giây thì Hằng ngợp thở phải quay mặt đi để thở, hai khóe môi em bóng nhẫy nước dãi của ông Đạt. Thấy em đã không còn nhấp nổi nữa, ông Đạt liền kéo em nằm ngửa lại xuống dưới, banh hai chân em dang ra hết cỡ mà dọng ƈôи ȶɦịt̼ mình bành bạch vào bím em, tay ông ôm lên cặp иɦũ ɦσα em nắm bóp chúng nhàu nhĩ một cách thê thảm. Hằng cũng đã buông thả hoàn toàn vào cuộc làʍ ȶìиɦ oan nghiệt. Em đưa ngón tay lên miệng mình ʍút̼ cho chúng thẫm ướt rồi đưa xuống tự ve vuốt núm иɦũ ɦσα của mình.

Tức giận trong sự bất lực, mình vô thức lấy tay đập vào cánh cửa sổ kêu rầm một tiếng. Cả hai người bên trong phòng đang ngụp lặn trong cuộc làʍ ȶìиɦ vội dừng lại, ánh mắt của cả hai hướng về chiếc cửa sổ dò xét trong hoảng hốt. Ông Đạt kêu lên vừa đủ nghe:

– Ai đấy?

Sau khoảng vài giây im lặng, gương mặt Hằng nhìn về phía cửa sổ đang từ hốt hoảng trở nên đanh lại, đôi mắt mở to của em chuyển sang cái nhìn đầy thách thức. Có lẽ em ý đã đoán ra là mình đang đứng ở bên ngoài. Em vòng tay lên ôm lấy cổ ông Đạt kéo xuống thủ thỉ:

– Là cơn gió ấy mà bác, mình tiếp tục đi. Cháu đang sướиɠ…bác làm tiếp đi… làm mạnh nữa lên… cháu sướиɠ…

Ông Đạt thấy Hằng nói vậy thì như được tiêm thêm chất kϊƈɦ thích, chống hai tay xuống chiếu mà dập những cú mạnh bạo. Ông Đạt dập càng mạnh, Hằng càng rêи dữ.

– Đúng rồi bác… mạnh nữa lên… làm cho cháu sướиɠ nữa đi… mạnh nữa lên đi… em thấy sướиɠ… em sướиɠ…

Chân Hằng đưa lên quặp lấy người ông Mạnh, tay em bấy lấy lưng ông cào cấu đến chảy máu, miệng không ngớt rêи rỉ chuyển từ xưng cháu sang xưng em. Ông Đạt bị em khích thì càng hăng tiết, miệng ông há hốc thở hồng hộc, nước dãi trào ra nhỏ tòng tòng. Bên dưới, hạ bộ ông dập xuống mạnh hết cỡ, đâm ƈôи ȶɦịt̼ ông vào trong bím em như muốn chọc thủng t.ử ƈυиɠ, thân cu dính bọt trắng xóa. Có vẻ bữa rượu ngâm ɖâʍ dương hoắc pha mỡ dê mà ông vừa uống tối nay đã có tác dụng. Ông Đạt dập hạ bộ hai người vào nhau mạnh đến mức, âm thanh phát ra không còn là “bạch…bạch” nữa mà chuyển thành “bốp…bốp”. Hai bên đùi non em nhanh chóng thâm tím lại vì sự va chạm của da thịt. Gương mặt em đã không còn giữ được vẻ tự nhiên nữa mà nhăn nhó đến thảm hại, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, nhìn em đầy đau đớn, nước mắt túa ra chảy thành dàn dụa trêи má. Mặc dù vậy nhưng em vẫn không chịu dừng lại, liên tục nhổm đầu lên nhìn ƈôи ȶɦịt̼ quái dị của ông Đạt đang công phá như vũ bão cái bím non tơ của em, thúc từng cú trời giáng như muốn chọc toét bím em ra và rít qua hai kẽ răng:

– Phải rồi…mạnh nữa lên anh…làm em sướиɠ đi…mạnh nữa lên…làm em sướиɠ đến chết đi…mạnh nữa.a.a…..cho… em… sư…ớn…g… ch…ê…ế…t… đi…i…i…i….

Ông Đạt điên cuồng lên như con thú hoang, tay ông bấu chặt lấy vai em, răng ông nghiến lại kêu ken két, chiếc giường mục nát nảy lên kêu răng rắc, cồm cộp như muốn gẫy. Ông Đạt cũng rít lên theo từng cú dập:

– Đây… Cho em sướиɠ này… thích thì sướиɠ này… sướиɠ đi này… sướиɠ này… sướиɠ này… này… này… này…

Mỗi một cú dập xuống ông lại gằn lên “này”, “này”. Từng thớ cơ của ông rung lên bần bật, người ông đỏ rực, gân guốc nổi lên chằng chịt, ẩn hiện dưới những vết sẹo bỏng. Bên dưới, Hằng cũng đang gồng hết các ngón tay bấu chặt lấy tay ông, các ngón chân có quắp, hai bàn chân bắt chéo vào nhau cố kẹp chặt lấy người ông Đạt hơn. Cơ thể em méo mó, đỏ ửng lên giống như ông Đạt, mồ hôi em đổ ra ướt hết cả chiếc chiếu, tóc em rũ rượi, đôi mắt đã dại đi không còn cảm xúc gì nữa, giọng em trở nên lạc đi. Nhưng em vẫn cố nói thều thào trong hơi thở loạn nhịp mỗi khi ông Đạt dập ƈôи ȶɦịt̼ xuống lút cán:

– Sướиɠ… sướиɠ… sướиɠ… sướиɠ… sướиɠ… sướиɠ… sư…ớ…n…g….

Sau những cú dập không thể nào điên loạn hơn được nữa, ông Đạt hộc lên “hự..ự…ợ…” như gầm một tiếng. Ông ôm cứng lấy em, hạ bộ có giật dữ dội, chân ông đạp xuống chiếu như muốn đẩy cả hai lao đầu vào thành giường. Hằng cũng vòng tay lên ôm chặt lấy cổ ông Đạt, hai chân em quắp chặt lấy người ông đu lên ép chặt bím em vào ƈôи ȶɦịt̼ của ông chà sát, phần bụng dưới của em cũng giật nảy lên từng chập. Em rêи lên một tiếng “ư…..” dài như một tiếng thét trong đau khổ. Người ông Đạt vẫn tiếp tục co giật, ƈôи ȶɦịt̼ ông phóng ra như đạn bắn hết đợt tϊиɦ ɖϊƈh͙ này cho đến đợt tϊиɦ ɖϊƈh͙ khác vào sâu bên trong t.ử ƈυиɠ em. Cả hai ghì chặt lấy nhau tưởng như đã nhập thành một. Sau gần một phút co giật, cơ thể cả hai bắt đầu lỏng ra và từ từ xụi xuống. Trong khi ông Đạt nằm đè toàn bộ cơ thể lên người em, làm cho hai bầu иɦũ ɦσα to căng của em bị đè bẹp sang hai bên, chân tay duỗi thẳng. Bên dưới hạ thể hai người, ƈôи ȶɦịt̼ ông Đạt vẫn đang ghim chặt trong bím em như không gì có thể gỡ hai thứ đó ra được nữa. Sau cuộc làʍ ȶìиɦ bạo liệt, cơ thể cả hai người chit chít những vết bầm tìm và xây xát. Hằng cũng tỏ ra kiệt sức hoàn toàn, chân tay em dang ra hai bên xõng xoài không chút động đậy. Nhưng gương mặt em thì khác, khi cuộc làʍ ȶìиɦ điên loạn kết thúc cũng là lúc em bắt đầu khóc nức nở. Nước mắt em ướt đẫm trêи gương mặt xinh xắn. Phải mất mấy phút sau ông Đạt mới nhỏm được đầu dậy nhìn vào gương mặt đang đau khổ của em hỏi khẽ:

– Sao vậy? Bác… à anh làm em đau à?

– Không! – Hằng lắc đầu, thoáng liếc ra cửa sổ, cảm thấy như vẫn chưa đủ nên em ý tiếp tục – Là do anh xuất ra nhiều quá, tràn ngập hết bên trong em làm em sướиɠ không chịu nổi đấy thôi.

Ông Đạt nghe vậy liền cười một cách kɧօáϊ trá. Nước dãi từ mép ông trào ra nhỏ xuống đặc quánh. Hằng kéo đầu ông xuống, ɭϊếʍ đám nước dãi đang trào ra trêи mép ông rồi nuốt đánh ực một cái. Mắt em liếc về cửa sổ lần nữa và thủ thỉ vào tai ông Đạt:

– Làm người ta sướиɠ như thế thì phải biết chịu trách nhiệm đấy nhé. Em không biết đâu.

– Vậy anh phải chịu trách nhiệm thế nào đây? – Ông Đạt mặt hơi tái lại, có vẻ e sợ. Hằng nở một nụ cười hắt ra, nói như thể là để cho mình đang đứng bên ngoài cửa sổ nghe:

– Làm em sướиɠ tiếp đi.

Mặt ông Đạt dãn ra. Ông cười ngất, cúi xuống hôn chùn chụt lên môi em và nói:

– Tưởng gì chứ cái đó em muốn là có ngay.

Hằng hôn đáp trả lại ông say đắm, miệng lảm nhảm ngắt quãng trong nụ hôn cuồng loạn.

– Làm tiếp đi anh… uhm… chụt… làm thêm lần nữa đi anh… chụt… chụt… yêu em nữa đi… uhm… làm cho em sướиɠ nữa đi… uhm… ah… chụt… em sướиɠ nữa… chụt… sướиɠ nữa… chụt… uhm… chụt… chụt…

Tay em lại đưa đên ôm lấy lưng ông Đạt ve vuốt, hai chân từ từ banh rộng ra. Ông Đạt vừa hôn ngấu nghiến vừa đưa tay lên ôm lấy bầu иɦũ ɦσα em bóp bóp, hạ thể ông lại bắt đầu nhấp nhổm nhè nhẹ. Những tiếng rêи rỉ pha lẫn tiếng thở hổn hển và tiếng hôn hít lại vang lên trong căn phòng chật chội.

Bỏ mặc những âm thanh ɖâʍ ɖu͙ƈ vẫn đang phát ra từ căn phòng tồi tàn đó, mình thần thờ như kẻ mất hồn đi về nhà. Những tiếng “em sướиɠ” của Hằng phát ra cứ xoáy sâu vào trong tâm trí mình, ám ảnh mình suốt một thời gian dài sau đó. Về đến nhà, mẹ mình ra mở cổng rồi mắng sa sả mình đi đâu mà gần 1h sáng mới về đến nhà, mình buồn bã chẳng thèm trả lời. Lủi thủi bước lên phòng rồi gục xuống gối. Hai hàng nước mắt trào ra trong vô thức. Chỉ vì nóng giận mà mình đã nói một câu sai lầm, giờ đây nó trở thành vết thương đâm vào trong tim của cả mình lẫn em.

Sáng hôm sau mình chờ mãi nhưng không thấy em đạp xe đi học qua nhà mình, có lẽ cuộc làʍ ȶìиɦ tối qua đã rút hết sức lực của em, có lẽ giờ này em vẫn còn đang nằm ngây ngất trong vòng tay ông Đạt. Những ngày sau đó, mình không còn lần nào cùng đạp xe đến trường với em nữa. Thỉnh thoảng đi đường mình vẫn gặp ông Đạt đang nhặt rác hoặc móc cống, nhưng nhìn ông không thảm hại như trước nữa mà có vẻ hí hửng yêu đời hơn, chốc chốc lại lấy tay gãi gãi vào ƈôи ȶɦịt̼ khiến nó đong đưa lủng lẳng trong đũng quần như muốn khoe cho đám thanh niên cả khu tập thể biết là “hàng” của ông vẫn còn “xài” được đấy.

Rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Hơn hai tháng sau, Hằng bị mệt nên phải nghỉ học mấy hôm. Bố mẹ em báo Chủ Nhật sẽ lên thăm con. Nhưng vì thương con cộng sốt ruột nên chiều thứ 7, vừa xong công việc là mẹ em đã bắt bố em phóng xe chở bà từ quê lên Hà Nội thăm con gái. Lúc hai người lên đến nhà trọ thì thấy cửa phòng em chỉ khép hờ. Ông bà vừa đẩy cửa thì cảnh tượng bên trong khiến họ choáng váng. Em và ông Đạt đều đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mảnh vải che thân, trong khi em đang đứng khom lưng bấu hai tay lên giá sách mà cong ʍôиɠ lên đầy phủ phục thì ông Đạt đang đứng từ phía sau, một tay túm tóc em, một tay vòng ra trước bóp иɦũ ɦσα và thúc ƈôи ȶɦịt̼ ông vào trong bím em từng cú một bành bạch. Nhìn thấy vẻ ngoài quái dị của ông Đạt, mẹ em chỉ hét lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất bất tỉnh, còn bố em thì gào thét, lao vào đấm đá ông Đạt túi bụi. Nếu không có mọi người kịp can ngăn thì bố em đã túm cổ ông Đạt quẳng từ ban công tầng 2 xuống đất. Sau khi mọi người đưa em vào viện để kiểm tra sức khỏe thì phát hiện không phải tự nhiên mà em bị mệt phải nghỉ học, em đã có thai được tầm hai tháng và bố mẹ em liền nhanh chóng đưa em đi phá thai.

Một phiên tòa chóng vánh được xét xử. Với lịch sử chẳng mấy tốt đẹp gì của ông Đạt, cộng thêm vẻ ngoài xấu xí như quỷ của ông, bố mẹ em một mực khẳng định là ông ta đã hϊế͙p͙ ɖâʍ và đe dọa em chứ không thể nào có chuyện đứa con gái ngoan hiền, giỏi giang, còn chưa đến tuổi cập kê của họ lại tự nguyện trao thân cho ông già đó. Không chỉ bố mẹ em nghĩ vậy mà tất cả mọi người có mặt cũng đều nghĩ thế, thậm chí viên thẩm phán cũng mất bình tĩnh mà chỉ tay vào ông Đạt mắng sa sả ngay tại tòa. Đúng là sướиɠ ƈôи ȶɦịt̼ thành mù con mắt. Ông Đạt bì tòa tuyên án 15 năm tù giam vì tội hϊế͙p͙ ɖâʍ trẻ em dưới 16 tuổi, tái phạm nhiều lần, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng là có thai. Ông Đạt nghe xong khụy hẳn xuống mà khóc lóc. Sau khi phiên tòa kết thúc, Hằng cố đến gần ông Đạt mà không được. Vừa khóc vừa giãy dụa trong vòng tay giữ chặt của bố mẹ, em gào lên “Cháu xin lỗi” với theo chiếc xe chở phạm nhân đang đi xa dần.

Thời gian thấm thoắt trôi và những vết thương dần phai nhạt. Sau vụ việc trêи, bố mẹ em vì không muốn làm ảnh hưởng đến tương lai của em nên vẫn quyết định để em trêи Hà Nội học tiếp nhưng chuyển chỗ ở. Mẹ em chấp nhận nghỉ việc ở quê, lên thành phố kiếm việc tạm và thuê trọ ở cùng em để dễ bề quản lý. Sự hi sinh của mẹ em đã không làm bà phụ lòng, em thi đỗ vào lớp chuyên toán của một trương chuyên cấp 3 có tiếng, rồi tiếp tục thi đỗ vào Học viện Tài chính. Sau này ra trường xin vào làm kế toán cho một công ty của nước ngoài. Em cũng đã tha thứ cho mình và thỉnh thoảng hai đứa vẫn nhắn tin cho nhau. Riêng ông Đạt thì sau khi ông này vào tù, chẳng ai nhắc gì đến ông ta nữa, mãi sau này mình mới nghe nói khi ông vào tù, vì hình dáng xấu xí cộng với cái tội hϊế͙p͙ ɖâʍ trẻ em, ông trở thành mục tiêu cho đám đại ca trong đó hành hạ. Một lần quá tay chúng đã đánh ông gẫy cổ và chết trêи đường đi cấp cứu. Một kiếp đời tội lỗi ra đi trong im lặng.

Rồi năm 2016 thì em lấy chồng, một tuần trước khi lấy chồng em hẹn mình đi uống Cafe để thông báo. Hai đứa đã tâm sự rất nhiều. Em ý cám ơn mình vì đã lo lắng cho em thời gian đó và xin lỗi về sự bướng bỉnh trẻ con của em. Mình cũng xin lỗi em vì đã xúc phạm em lúc tức giận, để lại vết thương lớn trong lòng em. Em cũng tiết lộ cho mình rằng em thực ra chẳng hứng thú gì những lần làm chuyện đó với ông Đạt, tất cả chỉ là vì em thương hại ông ta. Khi phải đối diện với ngoại hình quái dị của ông Đạt và làʍ ȶìиɦ với ông ta, em cũng cảm thấy rất ghê. Những lần như vậy, điều duy nhất giúp em vượt qua được đó là nhắm mắt lại và tưởng tượng đó là mình…

Chồng em là một kiến trúc sư xây dựng, hơn mình 1 tuổi, kinh tế cũng khá giả. Sau khi cưới nhau, hai vợ chồng mua một căn hộ trong một tòa chung cư cao tầng có tầm nhìn ban công khá đẹp. Giờ em đã có một cu nhóc kháu khỉnh. Thấy em có được cuộc sống hạnh phúc vậy mình cũng an lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xxx