Tiểu Bạch sinh khí (Tản văn Long Đồ án)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Lạc Tử Vô Hối – Fan Thử Miêu Nhĩ Nhã

Edit: The Sun

**************************************************

Kể từ khi Thiên Tôn tiết lộ cho Triển Chiêu biết hình dáng lúc bé của Bạch Ngọc Đường vô cùng đáng yêu đến mức nào, đầy đầu Triển Chiêu lúc nào cũng bị hình ảnh đáng yêu của Bạch Ngọc Đường bé quấy nhiễu, tâm đều ngứa ngáy, luôn mong muốn được nhìn chính bản ngoài đời.

Nhưng điều làm Triển Chiêu bất mãn chính là, mỗi lần mình nhắc đến với hắn, Bạch Ngọc Đường sẽ dùng cặp mắt hoa đào đẹp đẽ kia nhìn thẳng vào mắt mình chăm chăm, nhưng lại không có mở miệng trả lời.

Lúc đầu, Triển Chiêu còn có thể lẽ thẳng khí hùng, mặt đầy tráng trí mà trừng lại, nhưng mà, đến cuối cùn vẫn luôn luôn là mình chột dạ, sau đó là bại trận, không cách nào trừng tiếp được nữa. Vì vậy, Triển Chiêu trước sau cũng chưa có thỏa nguyện được nhìn thấy Tiểu Bạch Ngọc Đường phấn trác ngọc mài béo nộn khả ái đó.

Nhắc đến chuyện này, Triển Chiêu lại có chút tức giận.

Vốn là, Triển Chiêu cảm thấy mình cũng là hảo huynh đệ của Bạch Ngọc Đường, hảo huynh đệ muốn nhìn thấy bộ dáng của hảo huynh đệ lúc còn nhỏ thì có cái gì mà không đúng, không muốn thì không muốn đi, làm gì mà phải trừng hắn, cứ giống như mình thiếu tiền hắn vậy. Mặc dù, đùng là mình thường bám lấy hắn cọ ăn cọ uống (ăn chực uống chực đó – Ai, cái con Mèo này...,). Nghĩ đến đây, Triển Chiêu có chút chột dạ mà gãi đầu một cái.

Bạch Ngọc Đường vừa mới bước vào viện, đã thấy được cảnh Triển Chiêu ngồi trong đình nâng cằm mà ngẩn người.

Bạch Ngọc Đường đi tới, đem đao đặt lên bàn, ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu, lấy một bầu rượu ra, uống.

Triển Chiêu lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay mặt nhìn nơi khác, tiếp tục ngẩn người.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ đặt vò rượu xuống, dùng hai tay đem mặt Triển Chiêu quay lại, đối diện với mặt mình.

Triển Chiêu không hiểu, trợn to hai mắt, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường 'phốc' một tiếng cười khẽ, biểu lộ của Triển Chiêu lúc này cực giống một con mèo đang tò mò, mặc dù hắn bản chất chính là mèo.

Đôi mắt mèo tuyệt đẹp của Triển Chiêu hơi nheo lại. Khóe miệng đang cười tươi của Bạch Ngọc Đường đột nhiên khôi phục vẻ mặt vô biểu tình thường ngày.

Cố định đầu Triển Chiêu không cho hắn quay đi chỗ khác, Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng vào mặt hắn, chăm chăm một hồi, đột nhiên mở miệng, "Ngươi thực sự thích bộ dáng của ta ........ khi còn nhỏ như vậy?"

Triển Chiêu vội vàng gật đầu.

Bạch Ngọc Đường khóe miệng vi kều, cong lên một độ cung rất đẹp, trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp cũng thoáng xuất hiện một nét tinh ranh. Hắng giọng một cái, Bạch Ngọc Đường mở miệng "Ta có thể đắp người tuyết cho ngươi xem, nhưng mà, phải có điều kiện trao đổi, ngươi cũng phải đắp cho ta xem bộ dáng khi còn nhỏ của ngươi."

Triển Chiêu cứng người một cái, nhìn Bạch Ngọc Đường, khóe miệng cũng xụ xuống.

"Không được, không được, ta không thể đắp cho ngươi."

Một cái lắc đầu này của Triển Chiêu, sắc mặt của Bạch Ngọc Đường lập tức lạnh đi, trên người khí lạnh thoát ra khiến cho Triển Chiêu không nhịn được mà rụt cổ lại một cái.

Híp mắt một cái, Bạch Ngọc Đường buông hai tay đang cố định đầu Triển Chiêu ra, thân thể cũng lùi ra sau một chút, nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, lạnh như băng mà mở miệng, "Nga, nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng không có biện pháp đắp cho ngươi xem."

Vẻ mặt Triển Chiêu cũng xị xuống, nhìn Bạch Ngọc Đường, há miệng muốn nói, nhưng mà cuối cùng cũng không có thoát ra lời.

Thần sắc Bạch Ngọc Đường lãnh lẽo, cầm đao và rượu trên bàn đi về phòng, sau khi vào phòng, liền nhấc chân lên, đạp, "phanh" một tiếng, cửa phòng bị đạp bay, vang lên một tiếng thật lớn.

Triển Chiêu vội vàng bịp tai, Bạch Ngọc Đường khi tức giận thật đáng sợ.

Đến lúc ăn cơm tối, Bạch Ngọc Đường không có xuất hiện, Triển Chiêu ôm chén cơm, nhìn chỗ trống bên cạnh mà ngẩn người.

Công Tôn cắn lỗ tai Triệu Phổ, "Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sao vậy, cãi nhau."

Triệu Phổ lắc đầu một cái, theo Giả Ảnh nói, hai người ở trong lương đình nói chuyện thảo luận gì đó một hồi, sau đó sắc mặt Bạch Ngọc Đường bất thiện bỏ vào nhà. Lúc ăn cơm chỉ nói một câu, "Không có hứng ăn". Tiểu Tứ Tử ngồi một bên giật mình, há to miệng, bật thốt lên, "Bị Miêu Miêu làm cho tức giận đến cơm tối cũng không ăn sao!"

Công Tôn vội vàng bịp miệng Tiểu Tứ Tử lại, lại liếc Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu lúng túng gãi đầu một cái, đứng lên, chỉ lưu lại một câu, "Ta đi xem con chuột bạch kia một cái" liền biến mất vô ảnh.

Tất cả mọi người lắc đầu một cái, nâng chén lên, ăn cơm.

Triển Chiêu tới bên ngoài phòng Bạch Ngọc Đường, đang định gõ cửa, lại do dự một chút, bởi vì còn không biết nên nói cái gì cho phải đây, chẳng lẽ là bảo hắn có đi ăn cơm không?

Triển Chiêu ở ngoài cửa vò đầu bứt tai đi tới đi lui. Bạch Ngọc Đường lại là đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong tay cầm vò rượu, nghiêng mặt nhìn cái thân ảnh đanh lúc ẩn lúc hiện bên ngoài.

Cuối cùng, Triển Chiêu rốt cuộc cũng dừng lại, hít sâu một hơi, đẩy cửa, vừa vào đã nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đang nửa nằm ở trên giường nhìn mình chằm chằm đây.

Triển Chiêu nhanh chân bước đến, ngồi ở bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đưa tay đẩy hắn một cái.

"Làm gì vậy? Giận ta rồi sao?"

Bạch Ngọc Đường còn lại nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào.

Triển Chiêu gãi đầu, lại giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, cắn răng, hồi lâu, đặc biệt mà phun ra một câu, "Xế chiều hôm nay ta nói không đắp cho ngươi, nhưng thật ra là không có cách nào đắp cho ngươi xem."

Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn chằm chằm hắn không nói lời nào, nhưng mà hai hàng lông mày nhướng cao một chút.

Triển Chiêu chà xát tay, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu, vẻ mặt thấy chết không sờn mà bắn ra một câu, "Từ nhỏ tới lớn, bất luận ta đắp, nặn cái gì, đến cuối cùng đều biến thành vật hình tròn hết."

"Phốc" một tiếng, Bạch Ngọc Đường cười đến ngửa tới ngửa lui. Ngay lập tức, vẻ mặt của Triển Chiêu nhẫn nhịn đến đỏ bừng, xấu hổ đứng dậy, xoay người muốn đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường vội vàng ngưng cười, đưa tay ra, kéo Triển Chiêu ngồi lên trên đùi mình.

Thân mình Triển Chiêu không được tự nhiên, Bạch Ngọc Đường ngược lại vẻ mặt rất vui vẻ.

"Miêu Nhi, thì ra là như vậy a, là ta đã hiểu lầm rồi. Ta lại cứ tưởng rằng ngươi không muốn cho ta xem bộ dáng lúc nhỏ của ngươi."

Lỗ tai Triển Chiêu lại đỏ thêm một tầng, lẩm bẩm một câu, "Cũng không khác mấy, đỡ phải mất công ngươi lúc đó nhìn thấy lại cười nhạo ta là mèo."

Đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường cong cong, uống một ngụm rượu, đưa tay kéo Triển Chiêu nằm trên người mình, tiến tới —- Hôn.

Triển Chiêu mở to đôi mắt mèo, ngây dại.

Bạch Ngọc Đường tách ra, khơi mào khóe miệng, tâm tình rất tốt nói, "Đi, Miêu Nhi, chúng ta đi ăn cơm."

Triển Chiêu lấy lại tinh thần, mặt đỏ tới tận mang tai đẩy Bạch Ngọc Đường ra, hung hăng trợn mắt trừng hắn một cái, sau đó....... không có tiền đồ, chạy.

Bạch Ngọc Đường chậm rãi đứng dậy, sửa sang lại y phụcmột chút, cầm lên bảo đao trên bàn, bước nhanh ra cửa. Đi ăn cơm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro