Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【Thật thích, cúc huyệt giờ vẫn đang chảy nước này, tứ chi rã rời mệt mỏi, nó đâm tôi ước chừng đã 2h đồng hồ mà vẫn chưa nghỉ, làm tới qua nửa đêm. Thật lợi hại!】

【Chủ tiệm đáng yêu! Thậm chí còn tặng tôi thêm hai viên cầu rung thật lớn! Cảm ơn!! Nếu không người đàn ông của tôi sao có thể đối phó được tôi chứ. Hì hì ~ thật thích, yêu quá cơ! Lần sau nhất định sẽ lại ghé shop lần nữa! 】

【Ngại quá, chậm trễ viết đánh giá rồi! Hiệu quả rất tốt. Lần đầu tiên có thể dùng lượng nhiều một chút, dùng một nửa có thể gây sức ép cả ngày luôn đó. Ban đầu người yêu tôi không muốn dùng, nhưng sau đó dùng một phát thích luôn. Hì hì ~ cám ơn chủ shop đã tặng kèm đồ nhé, lần sau lại ghé!】

【Giống như đang uống rượu vậy, ý thức mơ hồ, phía dưới nóng bừng như lửa đốt, bị hai cái đó đâm vào cũng không thấy đau mà thực sự thích lắm luôn!】

【Sau này mua đồ nhất định chỉ mua ở shop này, chủ shop cực nhiệt tình, nhiệt tình cực kì ý, cũng rất cẩn thận, mỗi món đồ đều có dán thêm một tờ giấy nhở ghi cách dùng, hiệu quả thì không cần phải bàn cãi...】

【Đồ đẹp mà lại rẻ, chất lượng cũng rất tốt, hơn hẳn đồ cũng giống thế của các shop khác. Chủ shop cũng không tồi, rất chu đáo, tối qua nhà tôi lửa tình nóng hừng hực luôn đó!】

..................

Lăng Mộc lật xem tới tận bình luận cuối cùng, không hiểu sao càng xem càng thấy hưng phấn, hai má nóng bừng, tim cũng đập thình thịch. Cậu không nghĩ tới thế giới này lại nhiều GAY đến thế, thậm chí còn có rất nhiều người thích mua những thứ này đến vậy...... Cậu biết bản thân là GAY, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa từng nếm thử cảm giác làm tình, không phải không muốn thử mà là chưa tìm được người thích hợp, cậu không thích tùy tiện tình một đêm cho xong việc, đối với vấn đề tế nhị này cậu vẫn có chút cố chấp. Hôm nay dạo quanh taobao một vòng, vô tình nhìn thấy shop bán những thứ đồ này, không biết quỷ thần sai khiến thế nào lại nhấp vô, càng nhìn càng có cảm giác, cảm thấy ngượng chết đi được, nhưng kèm theo đó còn thêm thứ cảm giác không nói thành lời.

Hình như rất thoải mái..... Bắt đầu có chút chán nản vì bản thân không có BF (boyfriend), thật sự muốn lắm....... Nhưng với tính cách của Lăng Mộc.... Cậu nghĩ bản thân cả đời này có lẽ sẽ không thể tìm được bạn trai......

[Ding Dong] Chuông báo vang lên, Lăng Mộc nhấn vô, hóa ra chủ shop kia đã onl trở lại.

【Thân! Xin lỗi nhé! Tôi vừa ăn cơm xong! Xin hỏi ý bạn là loại nào vậy?】

(Thân: từ dùng xưng hô thân thiện trên mạng)

Lăng Mộc lưỡng lự gửi lại hình ảnh.

【À ~ loại này hả ~ còn hàng nhé ~】

【Vậy.....phải dùng thế nào......】Lăng Mộc không phải không thấy được dòng miêu tả cách dùng nhưng không hiểu sao vẫn cứ đánh ra những lời này.

【Bạn muốn chính mình dùng sao?】

Lăng Mộc đỏ mặt, hồi lâu sau mới đánh một chữ ừm vào khung chat.

【Nếu là lần đầu thì chỉ nên dùng một phần năm hoặc một phần tư thôi nhé. Tốt nhất là phân lượng thích hợp cho mỗi lần dùng, shop của mình sẽ tặng thêm bao đựng. Khi dùng cũng phải cẩn thận, đừng có hắt xì, nếu không nó sẽ rớt ra. Sau khi bôi trơn đầy đủ, bắt đầu đẩy mạnh hay nhẹ thì tùy bạn thôi, à mà có muốn khẩu giao thì cũng không thích lắm đâu, vì nó đâu phải đồ thật. Đâm càng sâu càng tốt, đại khái khoảng 30 giây sau chỗ đó sẽ bắt đầu nóng lên, bên trong ngứa ngáy, cảm giác rất tuyệt. Thậm chí cúc huyệt sẽ giống như nơi đó của phụ nữ, chảy ra nước vì ruột non tiết ra dịch bôi trơn, nếu làm cùng người khác sẽ càng thích và có cảm giác hơn.】

(Mây: ờ bạn cũng không hiểu chỗ này lắm dù đã search nát taobao *đỏ mặt* đại ý hình như bạn Lăng Mộc mua chất kích dục kèm phân thân giả thì phải. Thế nên phần trên mới nói nếu lần đầu dùng thì chỉ nên dùng lượng thuốc nhỏ thôi đó, còn phần sau là hướng dẫn cách dùng phân thân giả T__T Chậc ~ tuy bạn đọc nhiều H cơ mà đây là lần đầu tìm hiểu kĩ ***toy thế này ah T^T)

Lăng Mộc ngạc nhiên, thật hiếm chủ shop có thể trả lời tận tình như vậy lắm, đa số đều là những câu trả lời tự động vô vị hoặc bơ luôn người chỉ hỏi mà chưa mua như cậu, tuy rằng những lời này khiến cậu đỏ mặt nhưng có vẻ như chủ shop này khá am hiểu mấy thứ thế này.........

【Chủ shop đã từng dùng qua sao?】

Lăng Mộc cảm thấy bản thân hôm nay hình như không có tý tiết chế nào hết...... mà đối phương tựa hồ như không nghĩ mình lại bị hỏi vấn đề thế này nên nhất thời im lặng, thật lâu sau mới đánh trả lời.

【À.....không.......tôi là 1】Ngôn ngoại ý toại, ý anh ta là công, sao có thể dùng thứ đồ kia chứ.

【Vậy sao anh có thể hiểu rõ như thế?】

【...】

Một lát sau, chủ shop trả lời.

【Cảm giác sau khi dùng đều do khách hàng phản ánh lại, có vẻ như không tệ lắm, bạn tôi cũng từng thử qua, nếu bạn không tin thì lần sau tôi sẽ cho bạn trai tôi dùng thử, để em ấy nói cảm giác thật cho bạn biết. 】

【Anh có bạn trai rồi sao?】Không hiểu sao Lăng Mộc có chút khó chịu, thế giới này người người nhà nhà có bạn trai, sao mỗi cậu lại không có?!

【Đúng vậy, haha, thật ra không cần loại thuốc này tôi cũng sẽ khiến em ấy sướng chết luôn, chỉ cần trực tiếp bị đâm vào hậu huyệt cũng khiến em ấy bắn tinh, em ấy yêu cái đó của tôi lắm nhé, mỗi lần cúc huyệt đều hút rất chặt, hơn nữa còn chảy rất nhiều nước, miệng thì kêu dừng mà mông không ngừng lắc lư mút chặt cái đó của tôi không tha...】

Nhìn những lời này Lăng Mộc vừa thẹn vừa giận, thiếu chút nữa đạp vỡ máy tính. Tên này sao lại to gan đến thế, dám cùng một người xa lạ bàn tới vấn đề tế nhị này! Tôi chỉ hỏi hắn có bạn trai hay không thôi, có cần phải kể tỉ mỉ như thế không?! Có bạn trai thì rất giỏi chắc?! Có bạn trai thích làm tình thì hơn người chắc?! Tức chết đi được....... Sao lại có kẻ không biết xấu hổ thế này!! Lăng Mộc không biết bản thân hiện tại khác thường thế nào, trên mặt tràn ngập bốn chữ to "muốn tìm bất mãn".

【Vô sỉ!!!】Lăng Mộc run run đánh ra hai chữ, kiên quyết gửi đi.

【Hả?】

【Thân, bạn làm sao vậy?! Tôi nói sự thật đó nhé!】

【Thân, bạn tức giận sao?】

【Thân, bạn đi đâu rồi?】

Lăng Mộc tức giận tắt cửa sổ chat đang không ngừng nhấp nháy báo có tin nhắn, thân cái gì mà thân, thật đúng là mấy kẻ không đáng tin trên taobao, ai cũng có thể gọi là "thân"! Từ trước đến nay chưa từng có người làm cho cậu tức giận như thế, ai bảo hắn vô sỉ như vậy chứ.

Nhìn màn hình máy tính hiện lên bốn chữ to oành "Giao dịch thành công", Lăng Mộc mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì! Bản thân không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà kích mua mấy thứ đồ kia?!! Cậu xấu hổ, hận không thể trực tiếp chui luôn vào ổ cứng máy tính. Vừa rồi nhất định não cậu đã bị đốt nóng khét......nếu không sao có thể......

[Ding Dong] Ngay sau tin báo giao dịch thành công 2 giây, khung chat lại hiện lên tin nhắn.

【Thân, tôi đã nhận được tiền bạn trả rồi nhé, sẽ lập tức gửi hàng đến ^^ làm ơn chờ một chút!! 】

Lăng Mộc còn chưa kịp trả lời, muốn nói mình hủy hợp đồng thì người nọ đã offline........ Cho dù gọi thế nào cũng không thấy người đâu nữa = =||| Lần đầu tiên Lăng Mộc hiểu được thế nào gọi là giao hàng tia chớp.......

【Thân, bảo bối đã gửi rồi nhé, khi nhận nhớ chú ý kiểm tra và kí nhận nha!!】

Lăng Mộc có thể tưởng tượng được cái mặt cợt nhả của kẻ ngồi ở đầu máy tính bên kia, làm hại cậu đang đối mặt với màn hình máy tính lạnh lẽo cũng không tự giác đỏ mặt. Lăng Mộc đóng khung chat không muốn để ý đến hắn nữa, nhắm mắt làm ngơ. Hừ!

Nhưng sau đó Lăng Mộc không thể tập trung làm gì được nữa, chơi trò chơi cũng không yên lòng, xem báo mạng mà đầu vẫn nhớ tới thứ không nên nhớ. Thật ra cậu biết bản thân xảy ra chuyện gì... vì sao lại khác thường như thế..... vì sao lại ma xui quỷ khiến đi mua thứ đồ kia.... Vì sao trong lòng lại hỗn loạn đến vậy........ Đều do cái tên chủ shop chết tiệt đó tạo ra!!! Vô duyên vô cớ để tên nick Khinh Mộc Phong làm cái gì?! Cậu không phủ nhận vì nhìn thấy cái tên đó mới click chui vào, còn ngây ngốc nói chuyện cùng hắn, trong lòng thậm chí có chút chờ mong! Kết quả khí chất là thứ không phải ai muốn có là có!! Ngẫm lại cũng đúng, nhà học trưởng hình như rất giàu có, cũng rất gia giáo, từng cử chỉ nho nhã lễ độ khiến cho toàn bộ giáo viên, nữ sinh, à không, cứ hễ là phái nữa cũng phải điên cuồng. Sao có thể nói ra những lời lẽ không đứng đắn như tên kia, thậm chí còn bán thứ đồ không thuần khiết như thế. Sao cậu có thể hình dung khuôn mặt đẹp trai của học trưởng với cái tên chủ shop nói chuyện hạ lưu kia là một được chứ. Lăng Mộc vì ý nghĩ kì quái của chính mình mà xấu hổ, thật đúng là điên mới nói chuyện cùng hắn. Rõ ràng trong lòng biết...... học trưởng không phải đồng tính......nhưng bản thân vẫn có suy nghĩ lệch lạc...... Thật đúng là đã cô đơn lâu lắm rồi....... vẫn chưa tìm được bạn trai......... Đời này cậu chỉ có thể ngây ngốc thầm mến người ta hay sao?!...........

(Khinh Mộc Phong có thể hiểu là khinh thường Lăng Mộc, nhưng cũng có thể hiểu là khi dễ, bắt nạt trong nháy nháy với Lăng Mộc =))))) Hơn nữa hai từ "Khinh Phong" lại là tên anh công, thế nên em Lăng Mộc mới hiểu lầm, mới chờ mong =v=)

Mà Lăng Mộc quả nhiên đoán không sai, nam nhân ở đầu máy tính bên kia đang cười đểu nhìn màn hình, nhưng ý tứ quá hàm xúc không hiểu nụ cười của hắn có ý tứ gì. Hắn không tắt khung chat đi, hình như biết trước kiểu gì cậu cũng gửi tin nhắn phản hồi lại.

"Tao nói này đại thiếu gia, mày không có việc gì lại ngồi ôm máy tính cười đáng khinh như thế làm gì?!" Thằng bạn thân vừa trở về đã thấy Dương Khinh Phong ôm máy tính cười gian trá, không hiểu sao tự nhiên có sự cảm không tốt lắm.

"Cút!" Dương Khinh Phong liếc mắt khinh thường "Mày mới đáng khinh ấy!"

"Ế, hôm nay buôn bán đắt hàng nhỉ!!" Thằng bạn thân nhìn vào tờ giấy ghi đơn đặt hàng rồi lại nhìn cửa sổ khung chat trên máy tính, "Ai, ai thế?"

Dương Khinh Phong không thèm trả lời, chỉ chốc lát sau, máy tính quả nhiên vang lên tiếng báo quen thuộc, Lăng Mộc từ đầu bên kia gửi tin nhắn lại.

【Cái đó có tác dụng phụ không? 】Mặt có tỏ vẻ bình thường.

【Bình thường dược liệu nào chả có tác dụng phụ đúng không, nếu khó chịu thì chỉ cần uống nhiều nước rồi ngủ một giấc sẽ không sao, đừng dùng lượng lớn quá, nếu không sẽ tiểu nhiều lắm đó...】

Đầu bên kia Lăng Mộc mặt đỏ bừng, tự thấy ngu ngốc sao lại đi hỏi hắn vấn đề này a a a!!! Cho dù bản thân đã mua nhưng cũng không thể quay lại hỏi hắn có tác dụng phụ hay không chứ, thật đúng là tự làm bậy không thể sống! Lăng Mộc đập đầu vào gối = =

"Ầy, làm việc chuyên nghiệp nhỉ!!" Thằng bạn thân đứng bên cạnh bĩu môi nói.

"Tự nhiên gặp được một nhóc thỏ con đùa rất vui. Mày đoán xem cậu ta vừa nói tao thế nào?"

"Hả? Nói thế nào?"

"Vô sỉ!"

Ngay khi Dương Khinh Phong phun ra hai chữ "vô sỉ", thằng bạn đột nhiên không biết giữ hình tượng cười ha hả, còn cười đến thở không ra hơi: "Hahaha..... Tao nói này đại thiếu gia, nhiều năm qua cuối cùng cũng có người nói đúng chân tướng của mày rồi đấy!!! Hahaha..... cười chết tao rồi....... Bé thỏ con đó đúng là có dũng khí, lời lẽ sắc bén, vô cùng có mắt nhìn! Haha..... không được...... đau bụng chết tao rồi........"

Nhìn thằng bạn cười thành như thế, Dương Khinh Phong cũng không tức giận, nhìn kĩ có thể thấy miệng hắn nhếch lên một nụ cười đầy ý vị, cậu là người đầu tiên dám nói hắn như thế, không hổ là người mà hắn coi trọng.

...

Lăng Mộc không nghĩ tới ngay ngày hôm sau hàng đã được gửi đến! Khi đó cậu vừa mới kết thúc khóa học về nhà, đồ đã tới ngay cửa. Cậu có chút kinh ngạc, hóa ra bọn họ sống cùng thành phố! Khó trách nhanh như thế......

Đột nhiên cảm thấy bại lộ địa chỉ thực của mình đúng là không phải lựa chọn sáng suốt, nếu tên kia không những ngôn ngữ hạ lưu mà còn là biến thái cuồng thì......... Lăng Mộc càng nghĩ càng cảm thấy không còn gì để nói, sức tưởng tượng của bản thân bay xa quá rồi.....

Vốn Lăng Mộc cũng không nghĩ đụng tới thứ đồ kia, nhưng vẫn cảm thấy có chút quái lạ, cộng thêm một chút hưng phấn, thế nên lại mò tới cạnh chiếc hộp đựng..... hình như hơi nặng?..... Có đúng là đồ mình đặt không vậy? Nhưng trên mặt hộp rõ ràng ghi tên cậu mà, nghĩ nghĩ, vẫn nên mở ra thì hơn..... Trước khi mở hộp, Lăng Mộc còn cố ý đóng tất cả cửa sổ lại....

"Cái gì thế này?" Lăng Mộc nhìn hộp đựng tinh xảo bên trong, thấy có chút là lạ. Xung quanh được bọc mềm rất cẩn thận, trên mặt hộp hình chữ nhật chằng chịt tiếng Anh có dán một tờ giấy nhỏ, chữ viết cứng cáp phóng khoáng cực đẹp mắt, thật sự khiến người ta cảm nhận được từng câu nói thông qua mặt chữ.

【Đây là quà tặng nhỏ cho bạn nhé, cứ bình tĩnh mà hưởng dụng nha!! 】

Hả? Đồ tặng kèm còn lớn hơn cả đồ cậu mua?! Lăng Mộc nghi hoặc, tuy rằng cậu không có nhiều tiền, cũng không phải là người biết nhìn hàng, nhưng đây đúng là đồ nhập khẩu đó. Mua sản phẩm trong nước lại được tặng đồ nhập khẩu? Đầu năm nay có nhiều chuyện tốt đến vậy chắc? Thế là Lăng Mộc không thèm nhìn tới đồ tình thú mà mình bỏ tiền ra mua ở phía dưới, chỉ muốn biết trong hộp này chứa thứ gì.

Sau khi mở ra, đập ngay vào mắt là một hộp quà được thắt nơ cẩn thận, bên trên ghi kí hiệu gì đó, "8 inches"? 8 tấc? Cái quái gì thế này? Lại tiếp tục nhìn xuống dưới.... "Dark Chocolate Cock"..... thuật ngữ phức tạp này khiến một Lăng Mộc đơn thuần không thể hiểu nổi, trong lòng có dự cảm bất hảo, cảm thấy trong hộp này chắc chắn không chứa chocolate đen đơn giản như thế.... Cho nên cậu cũng không cố nhìn nữa mà trực tiếp mở hộp ra xem bên trong giấu thứ quái quỷ gì.

Nếu có từ ngữ nào có thể hình dung được tâm tình Lăng Mộc lúc này, thì đó chính là khiếp sợ tới hóa đá, sau đó chuyển qua mặt đỏ tai hồng giận dữ cùng xấu hổ...... Đây....đây...... nhất định là cậu nhìn nhầm rồi...... Sống 18 năm trời lần đầu tiên Lăng Mộc nhìn thấy một phân thân khác không phải của mình! Nó làm bằng chocolate, màu sắc không phải thuần trắng, cũng không phải đen hoàn toàn mà đã được phối thêm dược liệu ra màu nâu đậm, ngay cả đường gân trên bề mặt cũng được làm rất sống động, đầu đỉnh cực lớn, cán gậy tráng kiện, không khác nào chỗ đó của nam nhân khi cương! Hơn nữa hình như chiều dài cũng phải tới 20cm....... Trong não Lăng Mộc nhanh chóng nhớ tới dòng chữ 8 inches in trên mặt hộp, trời đất, hơn 20cm đó!! Vốn nghĩ thước kẻ dài 20cm cũng bình thường, nhưng chỉ khi nhìn tận mắt mới cái thứ 20 cm này thật hùng vĩ..... AHHHH..... Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?!! Lăng Mộc hận không thể chui luôn vào mặt đất cho xong!!

BỘP một phát đóng nắp hộp lại, mặt Lăng Mộc vừa nóng vừa đỏ. Hắn sao có thể tặng cậu thứ đáng khinh thế này...... Chocolate làm thành hình....... Chắc chắn không phải để tự an ủi.... vậy không lẽ nào......muốn cậu ăn nó??

Ý thức được bản thân vừa nghĩ tới hình ảnh cực hạ lưu, Lăng Mộc xấu hổ cùng giận dữ đến bật khóc. Chết tiệt, cậu bắt đầu có cảm giác rồi....

...

[Ding Dong]

Lăng Mộc vừa mới onl, một tin nhắn đã nhảy tới.

【Thân, đã nhận được đồ chưa? ^^ 】

Tưởng tượng tới cái hộp chocolate kia, Lăng Mộc xấu hổ tắt khung chat đi. Đại khái gần 10 phút sau, bên kia lại gửi tới 1 tin nhắn.

【Vừa mới hỏi nhân viên bên công ty chuyển phát nhanh, bạn nhận được hàng rồi nhỉ. Đúng rồi, có thích quà tặng kèm không? Bạn có thể ăn hoặc cho bạn trai xem nha, tôi tin bạn trai bạn chắc chắn sẽ nổi thú tính. Hì hì ~ bên trong chocolate còn có nhân đó, nếu bạn liếm bên trên sẽ chảy ra bơ sữa màu trắng giống như dịch thể của nam nhân. Bạn có thể tưởng tượng đến cảnh mình đang mút cái đó của bạn trai, liếm dọc theo chiều dài phân thân, rồi dùng cái lưỡi hồng hồng hút sạch chất lỏng màu trắng......sau đó lại dùng lực hút....... 】

【Anh câm đi được không!! Đồ hạ lưu vô sỉ!! 】

Toàn thân Lăng Mộc đã phiếm đỏ, cậu ôm chặt chăn chui vào góc giường, trời ạ, trời ạ, cậu vừa mới nghĩ ra cái gì vậy?! Nhìn những lời hắn ta viết, lúc đó...lúc đó....cậu lại tưởng tượng ra hình ảnh bản thân đang kiếm nơi ấy của học trưởng!! Trời ạ.......

【Hửm? Thân, bạn lại tức giận sao? Tôi sao có thể vô sỉ được chứ? Chẳng lẽ không đúng sao....... Đây là tình thú đó, bạn trai bạn nhất định sẽ thích! 】

【Tình thú cái lông! Chỉ có anh thích cái này thì có! Bạn trai anh thường xuyên làm thế với anh đúng không?! Mấy người tự liếm của nhau đi! Không cần phải diễn cho tôi xem!! 】Lăng Mộc lần đầu tiên thực sự bạo phát, điển hình cho việc hoàn toàn đã bị kích thích, không chút nghĩ ngợi ném tên kia vào sổ đen, sau đó tắt máy tính. Đợi đến khi cương quyết làm xong hết thảy, cậu vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, hai má nóng bừng đủ luộc chín một quả trứng chim. Không biết cái cảm giác êm ẩm trong lòng là gì nữa, nghĩ đến những lời mà tên kia nói, lại nhớ tới hình ảnh dơ bẩn với học trưởng ban nãy, cậu hận tới mức không thể dìm đầu vào bồn cầu cho chết luôn.

Lăng Mộc cứ thế cảm thấy thẹn và giận dữ, trùm chăn lăn qua lăn lại trên giường, thân thể phát nhiệt, hai má cũng đỏ ửng, biết rõ không nên nhưng trong đầu tràn ngập hình ảnh của học trưởng..... Không biết nơi đó của anh ấy có lớn giống thứ kia hay không........ Không biết anh ấy có thích được người khác liếm không nhỉ........ A a a..... Lăng Mộc, mày nhất định phát điên rồi!!!

Đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên, Lăng Mộc đang rơi vào tình trạng tâm tình cực kì hỗn loạn, căn bản không muốn bắt máy, dù sao chiều nay cũng không có tiết, cậu chỉ muốn thu lu trên giường thôi. Nhưng đầu dây bên kia hình như vẫn cố bám riết không tha, tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng. Lăng Mộc bất đắc dĩ đành phải chui ra khỏi chăn, cầm lấy chiếc di động đang rung bần bật trên bàn.

Dãy số lạ...

"Alô?" Lăng Mộc bắt máy, thuận tiện lăn trở lại giường.

"Xin hỏi, đây là số của Lăng Mộc đúng không?" Một giọng nam cực quen tai truyền tới, ý vị tràn ngập tình tứ, không biết sao vừa nghe thấy giọng nói của người này, tim Lăng Mộc như bị gõ mạnh một nhát, loạn nhịp đập thùm thụp.

"Xin hỏi anh là...?" Xác định đầu dây bên kia không phải là bạn học, Lăng Mộc không khỏi có chút kì quái, hơn nữa thanh âm này hình như......giống với người nào đó mà cậu biết....

"À.....tôi là Khinh........Mộc Phong......."

Khinh......Mộc Phong? Là cái tên biến thái đó??!!! Sao hắn có được số điện thoại của cậu vậy?? Lăng Mộc giật mình bật dậy, hỏi ra một câu cực kì ngu ngốc: "Sao anh lại có số điện thoại của tôi?"

Quả nhiên đối phương khẽ cười một tiếng: "Haha, thân ái, em nghĩ sao tôi lại có?"

Thân......thân ái??! Hắn dám gọi cậu là thân ái?!!

"Ai.....ai là thân ái của anh hả?!"

"Là em đó!"

Mặt Lăng Mộc lại ửng hồng vì lời đùa giỡn của tên nào đó. Cái tên biến thái không có tiết tháo này!! Trên mạng thì gọi "thân" cũng chẳng sao, nhưng dùng "thân ái" thì tùy tiện quá rồi đó!! Rốt cuộc thì tên này có vấn đề không vậy?!....... Người nào đó vẫn chưa ý thức được bản thân cũng gặp vấn đề, để ý một chủ shop qua mạng quá mức cần thiết...... Tuy nhiên lúc hắn nói những chữ kia, thanh âm trầm ấm thật khiến người ta động tâm........

Thấy đầu dây bên kia thật lâu vẫn không nói lời nào, Dương Khinh Phong nhếch mép cười, tiếp tục đùa giỡn: "Lúc em trả tiền, trong tư liệu dĩ nhiên phải ghi số điện thoại, bằng không sao anh có được chứ... Ngốc nghếch!"

Một câu ngốc nghếch khiến cho mặt Lăng Mộc vốn ửng hồng càng nóng đỏ hơn, con nai con trong lòng càng được dịp chạy loạn. Cái ngữ khí vừa trêu đùa lại có chút yêu chiều này..... Là do cậu lỗi giác sao....... Bản năng cảnh báo cậu không nên nói chuyện với tên nguy hiểm như thế này nữa....

"Anh.......anh gọi điện cho tôi làm gì?!" Vừa mới nãy quả thật ngớ ngẩn vô cùng, mãi đến giờ cậu mới nhớ ra phải hỏi mục đích hắn gọi tới....

"Vì em ném anh vào sổ đen!"

Chỉ vì lý do này?? Lăng Mộc thiếu chút nữa bạo phát, không vote down cho hắn thì cậu đúng là đồ ngu mà! Đúng rồi, cậu sẽ vote down! Lát nữa nhất định sẽ comment phê bình, sau đó tặng hắn một nhát vote down! Trong lòng Lăng Mộc đã có chủ ý.

"Em định vote down cho shop anh hả?!" Đầu bên kia lại vang lên giọng nói cợt nhả của tên nào đó, tâm tư bị đoán trúng khiến Lăng Mộc chột dạ không nói gì nữa, người nọ bật cười: "Cũng không sao, cho anh vote down cũng không vấn đề gì. Nhưng em có thể thử thứ anh gửi tới đấy, dùng rất được!"

Lại tới nữa!!! "Tôi không biết dùng thứ đó!!" Lăng Mộc tức giận gào lên.

"Hahaa...." Đối phương cười thành tiếng, có vẻ vui vẻ lắm, thanh âm dị thường mê người, không những thế còn mang theo chút ái muội: "Thế nhưng anh cảm thấy thứ đó hợp với em lắm nhé, bé thỏ đáng yêu!!"

"Ai là bé thỏ đáng yêu....."

"Không đáng yêu sao lại đưa anh vào sổ đen chứ. Anh kết bạn lại rồi đó, lập tức lên xác nhận đi".

Nói xong không để cậu kịp phản ứng, hắn lập tức tắt máy. Giọng điệu trêu đùa nhưng cũng tràn ngập chuyên chế, chờ đến khi Lăng Mộc bừng tỉnh, cậu đã ngồi trước máy tính, xác nhận thêm hắn làm hảo hữu. Aish, thật sự điên mất rồi! Cậu vì cái khỉ gì mà phải nghe theo lệnh của hắn chứ?!! Lăng Mộc hối hận cực điểm, cuối cùng cũng nhớ đến việc cho shop của hắn vote down.

Bụp bụp đánh ra một đống những lời vu cáo hãm hại như: "Thái độ bán hàng không đứng đắn, hành vi không đàng hoàng....." cùng vô vàn hầm bà làng những lời gây tổn hại danh tiếng xong, cậu quả quyết nhấp xác nhận gửi đi. Hừ, shop của hắn ngay cả một comment trung bình cũng không có chứ đừng nói là kém bình, nhưng bây giờ sẽ ngay lập tức có một cái kém bình của cậu, trong lòng Lăng Mộc bùng lên cảm giác thỏa mãn.

Mà ở nhà bên kia, thằng bạn tốt của Dương Khinh Phong khi mở tủ lạnh mới phát hiện thiếu mất món đồ nào đó, nhất thời tò mò chạy lại hỏi:

"Tao hỏi này, cái hộp mày mua từ Barcelona Flanagan về đâu mất rồi?"

"Tặng rồi!"

"Hả?!! Tặng ai??" Thằng bạn thân hóa đá.

"Hahaa....tặng bé thỏ đáng yêu lần trước đó!"

Thằng bạn thân thiếu chút nữa phụt nước: "Mày sẽ không thật sự......chứ hả??"

"Tao nói giả lúc nào, đúng rồi, tao đang muốn tìm một người, giúp tao tìm đi..."

Ngoài ý muốn chính là sau vụ gọi điện thoại tới, tên biến thái đó đã không còn quấy rầy cậu nữa, mà vote down cậu viết vô cùng quá sự thật kia cũng được xét duyệt thông qua, thậm chí còn để ngay trang nhất..... Lăng Mộc có chút buồn bực, thật đúng là không hiểu tên chết tiệt kia muốn gì, nhưng ngẫm lại...có lẽ vẫn nên quên đi thì hơn.

Mỗi ngày, nếu không có tiết trên lớp, Lăng Mộc sẽ tới thư viện xem sách. Ngoại trừ việc chăm chỉ học tập thì còn nguyên nhân khác, ấy là có thể nhìn thấy học trưởng ở đó. Thật ra thế giới của cậu và học trưởng hoàn toàn khác nhau, khi cậu mới là sinh viên năm nhất thì học trưởng đã học năm ba, trước kia hai người cũng học cùng trung học nhưng lại không chung ban. Trong buổi tiệc năm cấp ba, Lăng Mộc vừa nhìn thấy học trưởng đã nhất kiến chung tình, mãi cho đến khi học trưởng vào đại học cậu vẫn thích hắn, cho nên mới không do dự, cố gắng đạt thành tích tốt để thi vào trường đại học này. Rõ ràng hai người chưa nói chuyện một lần nào, chỉ có cậu đơn phương dõi theo hắn từ xa, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cậu vui vẻ lắm rồi. Giống như hiện tại, mới nhìn bộ dáng tĩnh lặng đọc sách của học trưởng thôi cũng khiến tim Lăng Mộc đập thình thịch liên hồi, nhưng khi nhìn cô nàng xinh đẹp ngồi cạnh học trưởng, ánh mắt cậu tối lại. Cậu không dám tới gần, thậm chí còn cố ý chọn góc khuất không ai để ý, thầm lặng dõi theo hắn.

Mãi cho đến khi học trưởng đã rời đi, Lăng Mộc vẫn còn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào vị trí hắn vừa ngồi, nghĩ đến hơi ấm dịu dàng tỏa ra từ người ấy, mặt không tự giác nóng bừng.

Trên đường trở về, điện thoại Lăng Mộc đổ chuông, vừa nhìn thấy số của đứa bạn, cậu vội vàng bắt máy.

"Alô, Tiểu Mộc hả!"

"Có chuyện gì thế?"

"Ừm, tớ muốn nhờ cậu một việc..."

"Cậu nói đi".

"Cậu đang thuê phòng một mình đúng không? Việc này..... anh tớ có một người bạn rất thân đã thuê nhà ở bên ngoài từ lâu, nhưng mấy ngày hôm nay phòng của anh ấy phải sửa lại, trong kí túc cũng không còn giường trống nữa.... Thế nên muốn ở tạm nhà cậu một thời gian.......được không? Yên tâm, anh ấy nói có thể chia đôi tiền nhà với cậu".

Lăng Mộc nhíu mày, thật ra cậu không có thói quen ở cùng người khác, ngoại trừ tính hướng khác thường thì tính cách của cậu cũng hơi hướng nội, đương nhiên là chỉ nội liễm với người ngoài thôi, thế nên lúc trước cậu mới ra ngoài thuê phòng mà không ở trong kí túc xá. Hiện giờ thằng bạn nói có người muốn ở cùng ít ngày, cậu nhất thời không biết làm thế nào cho phải.

"Yên tâm đi, anh ấy sẽ không làm ảnh hưởng tới cậu đâu, nhà cậu thuê lúc trước không phải còn dư một phòng sao? Anh ấy nói chỉ cần một gian là tốt rồi, thật ra cũng chỉ để ngủ thôi, còn ăn uống thì anh ấy sẽ giải quyết ở bên ngoài. Tiểu Mộc Mộc, cậu coi như là giúp tớ đi......." Bạn bè nhiều năm sao có thể không hiểu tính cách của Lăng Mộc chứ, thế nên nhanh nhạy nói ra vấn đề khiến cậu băn khoăn. Quả nhiên Lăng Mộc do dự, cậu là người chỉ cần có chút xao động thì rất dễ bị người khác thuyết phục.

"Học....học trưởng?" Lăng Mộc trợn to mắt nhìn người đang đứng trước cửa, khiếp sợ lắp bắp không nên lời, cậu có chết cũng không nghĩ tới, người mà thằng bạn nhắc đến lại là Dương Khinh Phong.

"Hửm? Hai người quen nhau hả?!" Bạn Lăng Mộc đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi, thật ra lần này vội vã như thế cũng vì bị ông anh hối thúc, đến chính cậu cũng không hiểu tại sao anh mình lại biết Lăng Mộc thuê nhà ở một mình, thậm chí còn bắt cậu ra mặt nhờ vả, lúc đầu cậu từ chối do lo lắng với tính cách của Tiểu Mộc sẽ không bao giờ đồng ý, nhưng bị ông anh tra tấn cả một đêm, cuối cùng không chịu được đành đầu hàng.

"À.....không........" Lăng Mộc phủ nhận, mặt còn không tự giác ửng hồng, mãi mới phun ra thêm một câu: "Đây là hội trưởng tiền nhiệm của hội học sinh trường chúng ta mà, mọi người trong trường đâu có ai là không biết".

"Cũng đúng!" Đứa bạn đứng một bên gật đầu không nghi ngờ gì hết. Nhưng Dương Khinh Phong đứng ngoài cửa đã hiểu rõ, hắn nhìn vẻ hoảng hốt của bé thỏ, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian trá mà không ai phát hiện được. Trong lòng tính toán, không ngờ thằng bạn vô dụng của hắn làm việc cũng rất mau lẹ.

Thật ra Dương Khinh Phong cũng không mang theo nhiều đồ, chỉ có một cái máy tính, hai thùng bìa cứng cỡ trung bình và một vali quần áo. Nhìn bề ngoài chẳng ai biết bên trong thùng là cái gì, nhưng Lăng Mộc đơn thuần lại nghĩ nó đựng đồ dùng hàng ngày và sách vở nên không để ý nữa.

"Sao cậu không nói sớm cho tớ biết người tới là học trưởng?!" Thừa dịp Dương Khinh Phong đang thu dọn đồ, Lăng Mộc lôi thằng bạn chết bầm qua một bên nhỏ giọng chỉ trích.

"Hả? Tớ vẫn chưa nói à?! A a, hôm qua lúc cậu đồng ý xong ngay lập tức đã ngắt máy, tớ còn chưa kịp nói, hơn nữa cậu cũng không hỏi, hoàn toàn tỏ vẻ không quan tâm người tới là ai còn gì!"

Nếu là người khác tôi đương nhiên không quan tâm! Lăng Mộc thầm nói trong lòng. Hoàn toàn không nghĩ tới người tới ở nhờ lại là học trưởng. Nghĩ đến những ngày tháng sau này được "ở chung" cùng học trưởng, cậu không nhịn được thẹn thùng cùng chút bối rối. Thằng bạn chết toi đứng cạnh còn tưởng cậu đang bực bội nên vội vàng mở miệng: "Cậu yên tâm, phỏng chừng anh ấy chỉ ở khoảng 2 tuần thôi, hơn nữa trong thời gian ở lại cũng chịu nửa tiền nhà với cậu mà!"

"Không phải vấn đề này!" Lăng Mộc bất đắc dĩ nhìn đứa bạn ngốc nghếch.

.

.

.

Ầy, nói chung thì cứ như thế, cuộc sống của tiểu bạch thỏ với đại hôi lang chính thức bắt đầu rồi.

"À....cái này....muộn vậy rồi......anh định đi ra ngoài sao?"

Lăng Mộc giờ mới phát hiện khi nói chuyện người mình thích sẽ hồi hộp tới mức nào, cố gắng tỏ ra bình thường một chút, nhưng đôi mắt mở lớn đong đầy hốt hoảng đã tố cáo cậu mất rồi.

"Ừm, đúng vậy, anh ra ngoài ăn cơm" Dương Khinh Phong nhẹ cười, mỗi một chữ nói ra đều mang theo phong vị tao nhã, kết hợp với chiếc áo sơmi trắng thuần đơn giản càng toát lên vẻ quý phái, đây là lần đầu tiên Lăng Mộc được nhìn hắn ở cự li gần như thế.

"À thì.....ừm...em làm cơm rồi....nếu không chê, anh ăn cùng em nhé!" Cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của đối phương, Lăng Mộc càng thêm bối rối: "....ra ngoài quán ăn mãi cũng không tốt, đồ ăn bên ngoài không được sạch sẽ......nếu anh không chê thì....."

"Đương nhiên không chê rồi!" Lăng Mộc còn chưa nói hết câu, người nào đó đã cực kì cao hứng ngồi xuống, ý cười hiện cả trong mắt nhìn cậu nhóc nhỏ con đang cúi gầm mặt, không dám nhìn mình, cánh tai còn nhuộm một màu hồng khả nghi. Càng nhìn càng có cảm giác muốn chà đạp, nhưng hắn biết giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.

"Ah......để em múc canh cho anh!" Không nghĩ hắn lại đồng ý nhanh thế, Lăng Mộc cực vui vẻ. Cậu biết Dương Khinh Phong vốn là đại thiếu gia, dù đã ra ở riêng nhưng vẫn có đầu bếp đi theo làm cơm, mà bản thân cậu chỉ biết làm những món ăn đơn giản bình thường, cứ tưởng hắn sẽ chướng mắt ghét bỏ chứ. Có lẽ bạn cậu nói cậu không thích bị quấy rầy nên hắn mới không mang theo đầu bếp riêng, thậm chí còn đưa ra phương án dùng cơm bên ngoài.

"Tay nghề của em thật tốt!" Dương Khinh Phong thật lòng nói, thật ra hắn có chút bất ngờ, không nghĩ tới bé thỏ nhỏ lại biết nấu cơm, tuy chỉ là những món ăn bình thường, không cầu kì như trong nhà hàng nhưng rất có hương vị gia đình.

"Cám ơn!" Lăng Mộc đỏ mặt, được người mình thích khen khiến cậu khó giữ bình tĩnh "Vì em đã quen sống một mình từ nhỏ nên......mới biết nấu cơm".

Dương Khinh Phong gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Lăng Mộc càng không dám nhìn thẳng vào hắn, tim đập thình thịch, còn không biết đồ ăn mình nuốt có mùi vị chi nữa.

"Cái này....chuyện tiền thuê nhà, thật ra chỉ là ở nhờ vài hôm, cũng đúng lúc còn phòng trống không dùng tới, nên........" Thực ra Lăng Mộc cũng đã nghĩ dù bất kì ai tới ở cũng không lấy tiền nhà.

"Như vậy sao được! Cho dù ăn không phải trả tiền, nhưng tiền nhà em cũng không thu thì anh thấy rất khó xử!"

Không lay chuyển được hắn, Lăng Mộc đành phải sửa lại: "Vậy năm mươi năm mươi nhé......."

____

Ăn cơm trưa xong, Lăng Mộc đi rửa bát, Dương Khinh Phong ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nhìn xung quanh, thật sự là quá nhỏ, không thể bằng nổi nhà hắn đang ở hiện tại, toàn bộ căn phòng chắc chỉ bằng phòng khách nhà hắn, không biết phòng ngủ của cậu trông như thế nào nhỉ...... Dương Khinh Phong đột nhiên có chút chờ mong.

Bé thỏ nhỏ kia đáng yêu không khác nào tưởng tượng của hắn, thật ra với một kẻ sắc bén như Dương Khinh Phong, hắn sao có thể không nhận ra ánh mắt nóng bỏng luôn dõi theo hắn ở trường chứ, huống chi ánh mắt đó lại chính là của người hắn để ý, có thể nói lần chat trên taobao hôm trước chính là một cơ duyên xảo hợp, vừa nhìn tên nick cậu dùng hắn đã chắc chắn trăm phần trăm đấy chính là cậu. Hắn biết cơ hội cuối cùng cũng tới, vậy thì trước tiên phải trêu chọc cậu một chút đã. Nhìn cậu đáng yêu thế này mà lúc tức giận cũng tạc mao (xù lông) lắm ấy, hắn vừa bất ngờ, tâm can càng thêm ngứa ngáy, cho nên mới khẩn cấp nghĩ cách muốn đặt cậu dưới thân, hung hăng xuyên nát nơi ấy của cậu, khi dễ đến khi cậu khóc xin tha thứ mới thôi. Dựa theo kế hoạch lần này, thực ra nhà hắn có sửa chữa gì đâu, đó chỉ là lấy cớ thôi, hắn muốn tìm cách vào nhà cậu ở, sau đó làm thịt luôn con thỏ nhỏ là cậu ấy.

"Nếu anh khát thì lấy đồ uống trong tủ lạnh nhé, em có để nước trái cây trong đó!" Lăng Mộc thấy hắn chưa về phòng ngủ mà vẫn ngồi ở phòng khách liền đi ra nói. Trên người cậu còn mặc tạp dề màu xanh nhạt, bộ dáng chẳng khác nào vợ hiền, Dương Khinh Phong nhìn cậu lúc này cũng khó mà tưởng tượng ra được thời điểm cậu tạc mao, lúc ấy nhất định đáng yêu chết mất.

Nghe cậu nói đã pha nước cam, Dương Khinh Phong mới phát hiện trên mặt bàn ăn có để một chiếc máy ép, là loại máy cũ, phải dùng tay nén chặt mới ép được, dùng loại này vừa lao lực lại vừa không ép được nhiều nước. Hắn nhăn mặt nói: "Sao không mua loại máy ép chạy bằng điện, như thế sẽ tiện hơn?!"

"À.....cái này....rất đắt, em ở một mình nên cũng không cần thiết lắm, hơn nữa ép bằng tay và ép bằng máy hương vị không giống nhau đâu, ép thế này tự nhiên nhất, anh nếm thử chút xem!"

Dương Khinh Phong ngạc nhiên, không nghĩ tới cậu nhóc hiền lành này lại cẩn thận tới mức đó. Hắn đứng lên đi tới mở tủ lạnh, bên trong cũng không để nhiều đồ, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái hắn cũng có thể nhận ra chiếc hộp quen thuộc, đó không phải là...... (Mây: mọi người biết là gì không? *cười đểu*)

"Đây là gì vậy?" Dương Khinh Phong lấy chiếc hộp ra, giả bộ mù mờ hỏi, Lăng Mộc vốn đang dở tay, nhưng vừa thấy thứ hắn cầm, vội vàng lao tới.

"Không, không có gì...... chỉ là đồ mà bạn em để nhờ thôi!" Có lẽ là chột dạ nên Lăng Mộc không cất lại chiếc hộp vào tủ lạnh như bình thường, mà giật lấy giấu ra sau lưng, hoàn toàn không biết bộ dạng lúc này của mình vô cùng khả nghi. Dương Khinh Phong cười cười nhìn vẻ lo sợ của Lăng Mộc, hắn không nhìn lầm, bên trong chiếc hộp kia chắc chắn là gậy Chocolate mà hắn tặng, chỉ là không ngờ cậu lại cho vào tủ lạnh để tránh thời tiết nóng bức làm hỏng, quả nhiên bé thỏ nhỏ còn đáng yêu hơn cả tưởng tượng của hắn.

Lăng Mộc bối rối không biết phải làm sao, đành phải cúi thấp đầu không dám nhìn hắn. Thực ra cậu muốn vứt nó đi lắm ấy, nhưng nếu nó bị người khác nhặt được thì không tốt chút nào, thế là cậu đành phải bỏ vào tủ lạnh, rồi sau lại quên mất........ Hôm nay lúc pha nước cam cho học trưởng cũng hoàn toàn quên luôn trong tủ lạnh còn có thứ không thể cho người khác biết!!

.

.

.

Trở lại phòng, Lăng Mộc hít một hơi thật sâu, sau đó mở khung chat ra.

【 Tôi muốn trả lại hàng, chưa đến một tuần chắc vẫn trả lại được chứ nhỉ?】Nếu không phải thật sự bất đắc dĩ, Lăng Mộc cũng không muốn nói chuyện với tên chủ shop kia nữa. Nghĩ đến học trưởng đang ở ngay cách vách, cậu có cảm giác bí mật của mình thật dơ bẩn. Nhưng chỉ cần tưởng tượng lại cảnh học trưởng cười với cậu hôm nay, cậu vẫn không tự giác đỏ mặt.......

【 Thân, sao lại muốn trả lại vậy? 】Đối phương trả lời vẫn giữ thái độ rất tốt, nhưng Lăng Mộc lại cảm thấy hắn đang rất khó chịu.

【 Tôi không cần dùng nó, để ở nhà cũng vô dụng nên muốn trả lại cho anh, nếu anh cảm thấy không được thì có thể không cần trả tôi tiền! 】Lăng Mộc muốn giải quyết mọi chuyện thật nhanh mà không nghĩ đến hành động hiện giờ của mình kì quái biết chừng nào. Làm gì có ai mua hàng về xong lại cảm thấy không thích dùng rồi trả hàng, thậm chí không cần lấy tiền lại.

Qua thật lâu bên kia vẫn chưa trả lời, mãi đến khi Lăng Mộc nghĩ hắn sẽ không đáp lại nữa thì đầu bên kia phát tới một câu【 Sao em có thể biết em sẽ không cần dùng tới nó nữa chứ? Thuốc đã dùng thử chưa? Có lẽ bạn trai em rất chờ mong một màn chat ML (chat ***) nóng bỏng giữa em với anh ta đấy, còn Chocolate nữa, đó là đồ hiếm mà bạn anh mang từ Barcelona Flanagan về, mang tặng cho em đã lỗ lắm rồi đó. Em có thể ăn nó trước mặt bạn trai, giả động tác khẩu giao hấp dẫn anh ta, anh cam đoan anh ta nhất định sẽ nhịn không nổi... 】

【 Tôi không có bạn trai! 】

【 Như vậy sao?..... Vậy nếu có người thích thì cũng nên thử dùng để quyến rũ người đó đi. Chờ tới khi em dùng rồi mà vẫn không thích thì có thể trả lại...】

...

Cứ như vậy, Lăng Mộc lại dao động một lần nữa.

Sau mấy ngày tâm tình tựa hồ đã bình tĩnh trở lại, hai người sống cùng cũng không còn khách khí như hôm đầu tiên nữa. Hiện giờ, Dương Khinh Phong mỗi ngày đều ăn cơm cùng Lăng Mộc. Vì muốn giảm bớt gánh nặng cho mẹ, Lăng Mộc đã đi làm thêm ở một siêu thị nhỏ cạnh trường, đôi khi về nhà muộn, Dương Khinh Phong vẫn sẽ chờ cậu. Cuộc sống như thế làm cậu có cảm giác hai người như đang kết giao, nếu không nhớ đến chuyện học trưởng có bạn gái thì cậu vẫn còn ảo tưởng nhiều hơn thế. Hơn nữa, nếu tên chủ shop biến thái kia đừng quấy rầy cậu thì cuộc sống hiện giờ của cậu đã càng hoàn hảo.

Một tuần trôi qua rất nhanh, ngay đến khi Lăng Mộc nghĩ thời gian học trưởng ở lại nhà mình không còn lâu nữa mà đau lòng thì một chuyện đã xảy ra...

Một tuần nay Lăng Mộc luôn sống trong tâm trạng khẩn trương cùng chờ mong, mỗi buổi sáng rời giường có thể nhìn thấy thân ảnh của học trưởng, nhất là lúc hắn mới tỉnh ngủ, cúc áo ngủ bung hơn nửa, mơ hồ có thể nhìn rõ cơ ngực bên trong, quả thực khiêu gợi chết đi được, nhìn qua cũng biết dáng người học trưởng rất đẹp..... Lần nào Lăng Mộc cũng cảm thấy hô hấp dồn dập, tim đập gia tốc khi nhìn thấy cảnh ấy. Mỗi ngày cùng học trưởng ăn cơm khiến cậu có cảm giác vô cùng hạnh phúc, nhưng mặt ngoài vẫn phải giả bộ bình tĩnh. Ngày nào cũng đau đầu suy nghĩ xem sẽ nấu món nào, hôm qua vừa ăn món đó xong hôm nay học trưởng nhất định không muốn ăn nữa, hôm nay học trưởng ăn hơi ít, có phải do cậu nấu nhạt quá không? Lăng Mộc lần đầu tiên cảm thấy bản thân chẳng khác nào cô vợ bé nhỏ của hắn, nhưng còn cách nào khác đâu, ai bảo cậu thích học trưởng đến thế.

Buổi tối hôm nay cũng giống như mọi hôm, Lăng Mộc nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ rồi, thế là gấp cuốn sách đang đọc dở lại, cầm mấy quả cam đi vào bếp. Mấy hôm nay, cứ vào tầm giờ này, cậu sẽ chuẩn bị một đĩa hoa quả tươi cho hắn, đôi khi là táo, ô mai, có lúc là cam hoặc vài loại quả khác. Lăng Mộc cẩn thận bổ thành từng miếng, xếp lên chiếc đĩa trắng ngon mắt rồi mới bưng đến phòng học trưởng. Cậu biết học trưởng rất thích ăn hoa quả, nhưng cũng giống như nhiều nam sinh khác, nếu phải tự tay làm thì thà rằng không ăn cho xong, bởi vì rất phiền, còn nếu có người làm cho thì nhất định sẽ ngoan ngoan há miệng chờ ăn. Học trưởng dù có là người như vậy thì Lăng Mộc vẫn rất sẵn lòng hầu hạ hắn.

"Học trưởng, là em, anh có ở bên trong không?" Lăng Mộc có chút hồi hộp gõ cửa. Cậu không biết vì sao mình phải vội vàng như thế, thật ra từ đó đến giờ cậu chưa vào phòng học trưởng lần nào, học trưởng cũng chưa bao giờ để cậu tùy tiện đi vào cả, cho nên mỗi lần đến tìm hắn cậu chỉ đứng ngoài, có gì muốn nói cũng đều nói ngay ngoài cửa, đưa hoa quả tới thì hắn chỉ nhô đầu ra cười, nhận đĩa quả, nói cám ơn rồi sập cửa lại, chưa từng mời cậu vào dù chỉ là câu mời khách sáo. Tuy rất muốn biết học trưởng ở trong phòng làm gì, nhưng Lăng Mộc mãi vẫn không gom đủ dũng khí, mà cũng không thể không biết xấu hổ nói mình muốn vào, không hiểu nổi đây là nhà cậu hay nhà hắn nữa. Kì thật cậu vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, học trưởng sẽ không phải là người có tính cảnh giác với người ngoài quá cao đấy chứ........ Mà bản thân cậu lại không thể tiến vào nội tâm hắn.

Đợi một hồi lâu những vẫn không thấy ai mở cửa, cũng không thấy có tiếng động gì hết, Lăng Mộc cảm thấy có chút kì quái, thế là lại gõ cửa lại lần nữa, vẫn không có tiếng trả lời, lạ thật, học trưởng không có ở bên trong sao? Muộn thế này rồi mà hắn vẫn còn ra ngoài? Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Lăng Mộc biết học trưởng cũng không hay ngủ sớm, cho nên không nghĩ hắn đã ngủ. Nội tâm bùng lên cảm giác lo lắng.

Theo bản năng Lăng Mộc vặn mở tay cầm, lúc này mới giật mình phát hiện cửa không khóa!

"Học trưởng, anh có ở bên trong không?"

"Học trưởng, em vào nhé!" Lăng Mộc gõ cửa vài cái nhưng vẫn không có người đáp lại, trong lòng thật sự lo lắng, thế là chậm rãi đẩy cửa ra.

Cửa vừa hé mở, Lăng Mộc giật mình ngây ngốc nhìn bên trong. Đây vẫn là căn phòng cậu dọn cho học trưởng vào ở sao, lúc trước chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo cùng một bộ bàn ghế, ngoài ra không có thêm trang trí gì nữa. Nhưng hiện giờ bên trong đã hoàn toàn khác trước, đệm giường được bọc một tấm ga phủ màu lam sạch sẽ, bên cửa sổ cũng có một tấm mành màu lam cùng loại, cả gian phòng mang lại cho người ta cảm giác sạch sẽ thoải mái. Trên bàn để rất nhiều loại sách, có thể nhận ra học trưởng thực thích đọc sách, bên cạnh chồng sách là một chiếc laptop màu trắng. Lăng Mộc cẩn thận đi vào, thậm chí còn không dám thở mạnh, cảm giác bản thân chẳng khác kẻ trộm đang xâm phạm tới một nơi chưa từng đặt chân đến. Càng vào sâu, Lăng Mộc càng cảm nhận được hơi thở quen thuộc của học trưởng.

Ở bàn đọc sách không có ai, trên giường cũng không có, Lăng Mộc tò mò tự hỏi, học trưởng đã đi đâu rồi? Sao không báo trước một tiếng với mình? Tuy cậu biết học trưởng đi đâu cũng không việc gì phải nói với cậu nhưng trong lòng không ngăn nổi cảm giác mất mát.

Tuy nhiên nếu học trưởng không ở đây, cậu càng có cơ hội ngắm kĩ căn phòng mà hắn đang sống. Chỉ chốc lát sau, ánh mắt Lăng Mộc đã bị chiếc thùng lớn màu lam dưới gầm bàn hấp dẫn, cậu tò mò không biết bên trong là thứ gì, sao học trưởng lại giấu kĩ dưới bàn như thế. Lăng Mộc cảm thấy bản tính thành thật của mình đã bị cái thùng kia bẻ cong hết rồi, cảm giác tò mò rất khó chịu, tất cả những thứ liên quan tới học trưởng cậu đều muốn biết. Nhưng tự tiện động vào đồ đạc của người khác không tốt chút nào, thật mâu thuẫn a........

[Ding Dong]

Máy tính đột nhiên phát ra âm thanh quen thuộc, phá tan không khí trầm lắng trong phòng ngủ khiến Lăng Mộc giật mình.

Phát ra từ máy tính của học trưởng sao......... Là tiếng báo có tin nhắn trên taobao, chẳng lẽ học trưởng cũng mua hàng qua mạng? Lăng Mộc cảm thấy rất lạ, cậu cũng không biết tại sao mình lại như thế, ma xui quỷ khiến tới gần chiếc máy tính trên bàn, ngồi xem trộm tin nhắn của học trưởng.

【 Người anh em, loại thuốc kia dùng rất tốt, bảo bối nhà tôi tối qua vừa uống xong ngay lập tức cơ thể nóng bừng, lúc làm tình cũng cực nóng bỏng. Loại mới nhất mà cậu nói lần trước còn không? Nếu còn thì nói với tôi một tiếng, không thì tôi lấy loại cũ cũng ok 】Một tin nhắn vừa mới gửi tới.

Lăng Mộc ngây người, đây là gì? Học trưởng nói chuyện phiếm cùng người khác sao? Thế nhưng sao cậu lại cảm thấy là lạ thế này........ Hơn nữa không hiểu sao kiểu nói chuyện này rất quen thuộc...... Trong lòng ẩn ẩn cảm giác khó nói thành lời, cậu cẩn thận nhìn thông tin ID của học trưởng, cái tên 【 Khinh Mộc Phong 】đập ngay vào mắt...... Thân thể Lăng Mộc cứng đờ, rồi sau đó ngay đến tay cầm chuột máy tính cũng run rẩy, ai tới nói cho cậu biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy??!!!

Lăng Mộc nhìn kĩ một chút, phần lịch sử trò chuyện thậm chí còn có đoạn chat giữa cậu và hắn lúc trước!! Gương mặt ửng hồng nháy mắt trắng bệch. Cái tên Khinh Mộc Phong kia là học trưởng sao?!! Trong đầu Lăng Mộc bắt đầu ghép cái tên Dương Khinh Phong cùng ba chữ Khinh Mộc Phong vào một chỗ, óc xoay vòng vòng nhộn nhạo, tuy trước đây cậu đã thấy hai cái tên này rất giống nhau, nhưng cho tới tận bây giờ cậu vẫn không thể nghĩ học trưởng ngời ngời khí chất có liên quan gì tới tên chủ shop biến thái bán đồ tình thú trên taobao! Ai tới nói cho cậu biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đi??!!

Hơn nữa học trưởng có biết cậu là ai không? Lúc mua đồ cậu còn cho hắn một tràng chửi cực hoành tráng.... Không đúng, hắn số có điện thoại của cậu, thậm chí còn biết tên thật và địa chỉ nhà..... Như vậy học trưởng rõ ràng biết cậu đặt mua thứ đó rồi, cũng biết cậu là ai!!!

Đại não Lăng Mộc nháy mắt trống rỗng, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, lúc này trong đầu cậu chỉ có duy nhất một suy nghĩ vô cùng thê thảm, học trưởng chắc chắn cảm thấy cậu đáng khinh, ghê tởm lắm đúng không...... Nhưng bất chợt nghĩ lại, học trưởng cũng là người bán thứ đó mà........ Lăng Mộc đột nhiên cảm thấy có chút ngũ vị tạp trần, một lời không thể nói hết!

Hiện giờ cậu đại khái cũng có thể đoán được chiếc hộp lớn dưới kia đựng cái gì rồi, khó trách học trưởng luôn thần thần bí bí như thế, không ngờ hắn lại đi bán thứ đồ như vậy.....

Lăng Mộc không hiểu tâm tình bản thân hiện giờ ra sao nữa. Khó chịu, tức giận ư? Hình như chỉ là một chút thôi..... thậm chí còn có cảm giác mà chính mình cũng không dám thừa nhận.... Hưng phấn?!!

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vặn khóa, cửa bị mở ra, người nào đó đã trở lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro