Thiên Mệnh Độc Tuyệt (Thiên Quan Tứ Phúc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans&Sub: Huyết Sắc
-----------------------------------------------------------

[Hợp]

Cưỡi gió mạnh đến trời cao, tham dự tiệc Dao Trì

Rơi khỏi trời ngã xuống trần, hai lần nhập phàm thế

Chỉ về miếu quan của mình, cười nhạo không giống dung nhan ta

Đầu đường cuối phố kể chuyện hoang đường

Đừng hỏi là kiếp là duyên, ngày về bao giờ đến

Than thở thân này không còn niên thiếu như ngày xưa

Khoác áo tơi lại vượt mây khói, qua nhân gian trăm năm

Mấy lời công tội trên giấy đã sang trang

[Tạ Liên]

Đã từng là thiếu niên đầy khí phách

Cầm kiếm đạp mây phi thăng, biển xanh chín tầng trời

Ba thăng hai giáng chỉ còn một trận mưa gió bụi trần

Tâm hướng về đào nguyên thân tại vô gian

[Hoa Thành]

Mưa máu bay, ô đỏ che chở đóa hoa

Ngân điệp phá xác, Ách Mệnh ngạo nghễ trời xanh

Tuyệt cảnh sống lại, rời khỏi Đồng Lô sơn

Lệ quỷ thành hình bảo vệ tâm nguyện trăm năm

[Sư Thanh Huyền]

Gió thổi cuốn theo hoa bay, đường phía trước như gấm

Từng say nằm nơi đài cao, cười nhẹ nghiêng bình rượu

Giờ hỏi ai ngủ ngoài trời, sương khói quá khứ che mắt sáng

Nhân gian khổ sở tin cũng như không

[Hạ Huyền]

Đêm dài tràn ngập ác mộng, dời vận đem mệnh đổi

Hắc bạch tung hoành dây dưa, kết bao nhiêu ân oán

Nhân sinh làm sao như mới gặp, chân tình sẽ thay đổi

Đừng muốn quay đầu đuổi theo duyên đx hết

[Thích Dung]

Chôn áo xanh cũ, máu rửa nơi kim điện

Sợ khi nghe kể, cầm đèn đi trong đêm lạnh

Hồn oan khắp núi, cười mắng cuồng ngôn

Cuối cùng hồn phi phách tán khó siêu sinh

[Bán Nguyệt]

Trăng tàn chiếu sai đêm thâu, nửa đời khổ lưu lạc

Một mình đi trong cô độc, lầu ngọc chứa thê lương

Nào biết sinh ra lưng đeo phản quốc thông địch có là tội

Chớ hỏi đường đi, không chốn quay về

[Linh Văn]

Dựa núi sông dùng mắt nhìn, hiệu càn khôn

Trong lòng bày mưu tính kế, giữa ngàn dặm

Áo gấm mang một ý niệm, hào quang lóe sáng rồi tắt

Chỉ cần tính toán ván cờ, gương sáng treo cao

[Phong Tín]

Hiểu nhau che chở niên thiếu, quá khứ như gió lốc

Vì ai khó lên chín tầng trời, trường cung chợt đứt dây

Tám ngàn Nam Dương ngồi thét, hồng trần đã qua khen chê

Có ai khác đường, mỗi người một ngã

[Mộ Tình]

Sương dày trời chiều nhạn lẻ bóng, mệnh số nhiều sai khổ

Không sợ trời cao đất xa, đạp mây có gì khó

Phù du tham vọng đem biển lấp, nguyện ngắm hết núi non

Mệnh ta xưa nay do ta, không do trời.

END.

-------------------------------------------------

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro