Thời niên thiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
无论是以什么样的方式,当一个男人悄 悄进入了一个女人的心,那么他所诉说的 悲哀,每一句,每一句,都将是女人心头 的爱,都会令她想要不顾一切地怜惜和宠爱。

Vô luận là loại cách thức gì, khi một người đàn ông lặng lẽ bước vào trái tim của một người phụ nữ, những câu chuyện buồn do anh kể, mỗi một câu, mỗi một chữ đều là tình yêu ở trong lòng của người phụ nữ, chúng sẽ khiến cô bất chấp tất cả mà thương tiếc và say mê người đàn ông này.

2. 人生如梦,常常在于混乱中一眼即能洞穿的情感。或因爱,或因其他。

诚如文则追向青青,青青寻找文则,当 那一时刻他们目光相遇,心跳如雷,便会 清清楚楚在同一时间感受到寂寞与慰温。 寂寞的是他们在彼此前可以忍受寂 寞。温暖的是难舍难分的羁绊使得他们不 再寂寞。

人生如梦,答案从来只有一个--告诉 我,你想要凋零,还是怒放?

Đời người như giấc mộng, thường thường ở trong hỗn loạn chỉ cần một cái liếc mắt có thể nhìn rõ tình cảm. Hoặc là vì yêu, hay vì nguyên nhân khác.

Thật như Văn Tắc chạy về phía Thanh Thanh, Thanh Thanh tìm kiếm Văn Tắc, ngay thời khắc mà ánh mắt của họ gặp nhau, nhịp tim đập mạnh cùng lúc tại thời điểm đó khiến họ rõ ràng cảm nhận được sự cô đơn và sự an ủi ấm áp. Cô đơn là trước khi bọn họ gặp nhau, đã chịu đựng sự tịch mịch. Ấm áp là sự không nỡ rời xa ràng buộc làm cho bọn họ không còn cô độc nữa.

Đời người như giấc mộng, đáp án từ trước đến giờ chỉ có một nói cho tôi biết, bạn muốn điêu tàn hay là nở rộ?

3.记得文则曾经说过,"在牢里的日子只 有木偶才能容忍,但是对我来说,与你见 面时我就变成了人。

Tôi nhớ Văn Tắc đã từng nói, "Cuộc sống ở trong tù chỉ có thể làm con rối chịu đựng qua ngày, nhưng đối với anh mà nói , khi được gặp em, anh đã trở thành con người."

4."青青,你别再来找我了,别找我。我配不上你,你懂不懂?我承认对你很有感觉,可我的良心有限,你不要再来挑拨。如果下次,下次,你再穿白裙子出现,我就当你是飞蛾扑火,自甘堕落,我就玷污你,我会这么做,你听到了?记在心里,不要忘记!"
"Thanh Thanh, em đừng đến tìm tôi nữa, đừng tìm tôi. Tôi không xứng với em, em có hiểu không? Tôi thừa nhận tôi có cảm giác với em, nhưng lương tâm của tôi có hạn, em đừng đến đây châm ngòi. Nếu lần sau, lần sau em lại mặc váy trắng xuất hiện, tôi coi em như là thiêu thân lao đầu vào lửa, chìm đắm trong trụy lạc, tôi sẽ làm vấy bẩn em, tôi sẽ làm như vậy, em có nghe không? Ghi nhớ trong lòng, đừng quên!"

5.文则侧着头笑,好一会儿,才说,"我已经很累了......"

青青伸手探过玻璃窗,一指摸到他的手指,"我已经想清楚了,你想清楚没?"

文则看着她,摇摇头,"你会后悔的。"

青青道,"你爱我吗?"

文则不语。

青青说,"我爱你。"

文则不语。

青青又说,"我们结婚吧。"

文则抬起头,那教青青抚着的手,满掌心是汗。

"青青,现在的我一无所有。"他说。

青青笑,"没关系,我有车,有积蓄,有房子,也有工作,还有很多时间和想法。只是没有你,我愿意跟你在一起。"

这一翻肺腑之情是青青自认识文则以来,挣扎了又挣扎,沉淀了又沉淀的感情。不肯承认的时候,这感情就像是个奇迹,多多少少显得可笑,然而承认了以后,这感情狂热得占据余生。

文则说,"如果娶了你,我会不会不得好死。"

文则说,"其实我爱你。"

在浩瀚岁月中,人的心能否永远不变,答案不得而知。也或许变的并非内心而是生活本身。生活变了,于是我们不得不去适应,适应多一个人在心里驻足的感觉,适应多一份牵挂在脑海里盘桓的激**,适应多更多的吻与安稳,与朝只哭这一次.

青青得到了一句一辈子都要相信的回答,于是青青哭了,握着文则的手说,"原谅我,只哭这一次"

Văn Tắc nghiêng đầu cười, một hồi sau anh mới nói, "Anh đã mệt lắm rồi..."

Thanh Thanh đưa tay qua song cửa, một ngón tay của cô chạm vào ngón tay của anh, "Em đã suy nghĩ rõ ràng, anh suy nghĩ rõ ràng chưa?"

Văn Tắc nhìn cô, lắc đầu, "Em sẽ hối hận đấy."

Thanh Thanh nói, "Anh có yêu em không?"

Văn Tắc không trả lời.

Thanh Thanh nói, "Em yêu anh."

Văn Tắc không trả lời.

Thanh Thanh lại nói, "Chúng ta kết hôn đi."

Văn Tắc ngẩng đầu, tay kia vỗ về tay của Thanh Thanh, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

"Thanh Thanh, bây giờ anh chỉ có hai bàn tay trắng." Anh nói.

Thanh Thanh cười, "Không sao, em có xe, có tiền để dành, có nhà, cũng có công việc, còn có rất nhiều thời gian và ý tưởng. Chỉ là không có anh thôi, em nguyện ý sống chung với anh."

Loại tình cảm này thay đổi ở trong đáy lòng từ khi Thanh Thanh quen biết Văn Tắc là cảm xúc vùng vẫy lại đấu tranh, lắng đọng lại kết tủa. Thời điểm không chịu thừa nhận, loại tình cảm này giống như là một kỳ tích, ít nhiều đều có vẻ vô lý, nhưng mà sau khi thừa nhận, tình cảm cuồng nhiệt này đã chiếm giữ quãng đời còn lại.

Văn Tắc nói, "Nếu cưới em, anh sẽ không được chết tử tế."

Văn Tắc nói, "Thực ra anh yêu em."

Ở giữa năm tháng mênh mông, trái tim của con người có thể không bao giờ thay đổi, không thể biết được đáp án. Cũng có lẽ sự thay đổi không phải của nội tâm mà là cuộc sống của bản thân. Cuộc sống thay đổi, vì thế chúng ta cần phải thích ứng, thích ứng với cảm giác có rất nhiều người nán lại ở trong lòng chúng ta, thích ứng với những khuấy động vướng bận quanh quẩn ở trong đầu, thích ứng những nụ hôn và sự yên ổn, và nếp nhăn như là một cuộc hành hương.

Thanh Thanh nhận được một câu trả lời mà cô tin tưởng suốt đời, vì thế Thanh Thanh khóc, cô nắm tay Văn Tắc nói, "Hãy tha thứ cho em, chỉ khóc lúc này thôi."


6. 青青的父亲曾给青青说:出生即是相遇,成长即是别离,快乐是你,痛苦也是你,遗忘是你,执着也是你,恨是你,怨是你,爱和坚贞也是你。青青你要珍惜自己。

青青当时问,爸爸,我要怎么珍惜我自己?

父亲说,当你把你人生中最脆弱的一次感动保持得完好无损的时候,那就是你最珍惜自己的时候。

Ba của Thanh Thanh từng nói với cô: sinh ra chính là gặp gỡ, trưởng thành chính là ly biệt, vui vẻ là con, đau khổ cũng là con, quên đi là con, cố chấp cũng là con, hận là con, oán là con, yêu và kiên trinh cũng là con. Thanh Thanh con phải quý trọng bản thân.

Lúc ấy Thanh Thanh hỏi, ba, con phải quý trọng bản thân thế nào?

Ba nói, vào giây phút con cảm thấy yếu đuối nhất trong cuộc sống mà vẫn gìn giữ bản thân mình thật tốt thì đó chính là lúc con quý trọng bản thân nhất.

7.青青和文则在一起后再也没有哭过,没有任何勉强,她只是觉得为自己而奋斗难免也会为自己哭泣,可是为别人而奋斗永远也会为自己骄傲

Sau khi Thanh Thanh và Văn Tắc ở cùng nhau, cô không còn khóc nữa, không có gì miễn cưỡng, cô chỉ là cảm thấy vì mình mà phấn đấu khó tránh khỏi cũng sẽ khóc vì mình, nhưng vì người khác mà phấn đấu vĩnh viễn cũng sẽ cảm thấy tự hào về mình.

8. 文则说,"昨天我感到很快乐,真的,我常常觉得人在一种状态下过得太久,不迷失也迷失了,但是......"想了一下,他微笑起来,"但是现在好像有些不一样了。"

"Hôm qua anh thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, anh thường cho rằng con người ở trong một trạng thái quá lâu, dù không bị lạc cũng sẽ bị lạc, nhưng mà..." Suy nghĩ một chút, anh mỉm cười, "Nhưng mà hiện tại dường như không giống vậy."

9.余照天又问,"将来我抓到他,判他死刑,你怎么办?"

青青说,"我不知道。你们想要我怎样回答?后悔嫁他?为他守寡?还是同他徇情?或者......替他报仇?"

余照天答不上话,青青又说,"伤人与被伤同罪,爱与被爱同罪,这么说的话,我与他也是同罪的。你们都很惊讶我嫁给了他,你们希望我是什么结局?"

Dư Chiếu Thiên lại hỏi, "Sau này tôi bắt được hắn, phán hắn tội chết, cô sẽ làm sao?"

Thanh Thanh nói, "Tôi không biết. Các người muốn tôi trả lời như thế nào? Hối hận đã lấy anh ấy? Vì anh ấy ở goá? Hay là chết cùng anh ấy? Hoặc là.....thay anh ấy báo thù?"

Dư Chiếu Thiên không thể trả lời, Thanh Thanh còn nói, "Đả thương người và bị thương là đồng tội, yêu và được yêu cũng là đồng tội, nói như vậy, tôi và anh ấy cũng có tội như nhau. Các người đều rất kinh ngạc khi biết tôi lấy anh ấy, các người hy vọng tôi có kết cục gì?"

10.

"

其实我也觉得配不上她,可是她选择了我,我为什么不可以选择她?

"Thực ra tôi cũng hiểu được mình không xứng với cô ấy, nhưng cô ấy đã chọn tôi, vậy tại sao tôi không thể chọn cô ấy?"

11.文则最敬爱的父亲曾经说过,任何一个战场的规则是,不成功,便成回忆。这句话的意思是,只要你上了战场,那你就得有成功的觉悟。一旦你不成功了,那么你所付出的一切,你的名字,你的人生,都将成为这个战场上的回忆,而回忆就等于遗忘,甚至不曾存在,也等于让你失去了意义。因为,只有功成丰碑,才可以为你的一切作为承担你应得的罪与罚。

文则一直相信着父亲的话。

Người cha mà Văn Tắc kính yêu nhất đã từng nói, bất kỳ quy tắc nào của chiến trường, không phải là thành công thì trở thành hồi ức. Ý nghĩa của những lời này là, chỉ cần con lên chiến trường, như vậy con đã có nhận thức sự thành công. Một khi con không thành công, như vậy con phải trả giá cho tất cả mọi thứ, tên của con, người sinh ra con, hết thảy đều trở thành hồi ức trên chiến trường, mà khi hồi tưởng lại chẳng khác nào quên đi, thậm chí chưa từng tồn tại, cũng giống như khiến con mất đi ý nghĩa. Bởi vì chỉ có đài tưởng niệm mới có thể chịu trách nhiệm cho mọi hành vi phạm tội của con và sự trừng phạt xứng đáng cho tội lỗi của con.

Văn Tắc luôn luôn tin tưởng lời nói của cha.

12. 有一天,他突然对我说,'阿七,你跟我结婚。'我吓了一跳,我想他是要感激我,那天我很难过,我对他说,'我是个妓女。'他说,'我知道,我是个流氓。'我说,'我被很多人睡过,我一辈子也不嫁人。'他说,'行,只要你吭一声,我可以杀了所有干过你的男人

Có một ngày, anh ấy đột nhiên nói với tôi, 'A Thất, em hãy kết hôn với anh.' Tôi hoảng sợ, tôi cho rằng anh ấy muốn cảm ơn tôi, tôi đã rất buồn, tôi nói với anh ấy, 'em là một con gái điếm.' anh ấy nói, 'anh biết, anh là một thằng lưu manh.' tôi nói, 'em đã ngủ với rất nhiều người, cả đời em sẽ không lập gia đình.' anh ấy nói, 'đi, chỉ cần em lên tiếng, anh sẽ giết tất cả những thằng đàn ông đã lăng nhục em.'"

13. "我父亲和我大伯父都是警察,我和大哥从小接受职业教育,当然这是自愿的。当我选择做卧底的时候,父亲问了我两个问题,他先问我,'阿则你知道自己在做什么吗?'我说'知道。'然后父亲又问我,'阿则你真的知道自己在做什么吗?'我想了很久,我说,'我真的知道。'然后父亲就对我说,'那样,直到你把这件事做完,我们和你,就算是陌生人了,爸爸成全你'。"

"Ba anh và bác cả anh đều là cảnh sát, anh và anh hai từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục về nghề nghiệp này, đương nhiên đây là việc tự nguyện. Khi anh chọn làm nằm vùng, ba đã hỏi anh hai vấn đề, trước tiên ông hỏi anh, 'A Tắc con có biết mình đang làm cái gì không?' anh nói, 'con biết.' sau đó ba lại hỏi anh, 'A Tắc con thật sự biết mình đang làm cái gì không?' anh suy nghĩ thật lâu rồi trả lời, 'con thật sự hiểu rõ.' Sau đó ba liền nói với anh, 'như vậy, cho đến khi con làm xong chuyện này, chúng ta và con coi như là người xa lạ, ba tác thành cho con.'"

14. "沣哥死了,这世界再也没有我的容身之地。每一个男人都视我为妓女,每一条街都是做生意的地方。"

"Anh Phong chết đi, thế giới này không còn chỗ cho tôi dung thân. Mỗi một người đàn ông đều coi tôi là gái điếm, mỗi một đường phố đều là nơi buôn bán."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#quotes