Blood Bond (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Jungwon]
Chuyến tàu đến Namyangju thật yên tĩnh và hồi hộp.

Jungwon tỉnh dậy từ trên sofa, đã được tắm rửa sạch sẽ, tóc cũng đã khô và cũng đã được thay một bộ đồ ngủ mới cùng với một miếng băng keo mới trên cổ. Sunghoon bước ra khỏi bếp với một dĩa thức ăn đóng hộp và cả hai đều ăn trong im lặng. Jungwon phát hiện ra rằng mình đã ngủ gần hai tiếng đồng hồ và muốn nhanh lên để cả hai có thể về nhà anh càng sớm càng tốt. Sunghoon phản đối và khăng khăng rằng Jungwon phải nghỉ ngơi ít nhất một tiếng nữa. Cậu muốn cãi lại nhưng lại thôi.

Cuối cùng cả hai đã đi vào lúc 3 giờ chiều. Jungwon cập nhật cho chị quản lý để tránh làm cho chị ấy lo lắng và Sunghoon đã nhắn tin cho ba mẹ anh về thời gian dự kiến sẽ đến nơi. Hai người không ai nói gì trong suốt chuyến đi, chỉ quan sát nhau thật kỹ để chắc chắn rằng họ đã che giấu bản thân kĩ càng. Ban quản lý không muốn bất kỳ tấm hình nào từ bên thứ ba bị rò rỉ ra bên ngoài trong kỳ nghỉ của nhóm.

Chuyến tàu từ Seoul đến Namyangju chỉ mất hơn một giờ đi tàu và sau đó là 15 phút đi taxi. Khi cả hai đến chỗ ở của nhà họ Park, chú chó Gaeul của Sunghoon là người đầu tiên đi về phía họ. Sunghoon ngay lập tức nở một nụ cười thật tươi và bắt đầu chơi với chú chó của mình, dỗ dành và vuốt ve nó. Jungwon chụp lại khoảnh khắc đó mặc dù cậu không thể gửi nó lên groupchat vì cả hai không có nói cho các thành viên khác biết về việc hai người họ đi cùng nhau.

"Oppa!"

Em gái của Sunghoon, Park Yeji, là người thứ hai chào đón họ, gần như nhảy cẫng vào vòng tay của anh trai mình. Ông bà Park theo sau và chào đón con trai của mình bằng những cái ôm và nụ hôn, quan tâm hỏi han anh. Jungwon kiên nhẫn đứng chờ ở bên cạnh, mãn nguyện khi theo dõi cảnh tượng đó. Cậu có thể nói rằng anh của cậu đang rơm rớm nước mắt trong khi lặng lẽ nói chuyện với mẹ anh ấy.

"Jungwonie" ông Park chào đón cậu bằng một cái ôm và một cái bắt tay. Đây là cuộc gặp mặt chính thức đầu tiên của hai người nhưng cả hai đã từng nói chuyện rất nhiều trước đây. Jungwon tự giác kéo chiếc khăn quấn quanh cổ xuống và ông Park nhìn nó một cách đầy ẩn ý.

Jungwon ngay lập tức hối hận về hành động của mình.

"Có phải thằng con bác—"

"Ôi trời, Jungwonie, ở ngoài trông cháu còn dễ thương hơn trên ảnh nữa. Lại đây nào" bà Park nói và kéo cậu vào lòng. Cậu đáp lại cái ôm một cách biết ơn.

"Cháu hy vọng cháu không làm phiền mọi người ạ" cậu lẩm bẩm, chóp tai nóng lên.

"Cháu đang nói cái gì vậy chứ. Omo, cháu và Sunghoon ốm quá đi mất. Sunghoonie, mẹ tưởng con buổi trưa sẽ tới rồi chứ. Có phải con bị giữ lại không?"

Jungwon muốn xỉu ngay tại chỗ.

"Và tại sao cháu lại đeo khăn choàng trong thời tiết ấm—à" bà Park ngừng nói khi chợt nhận ra.

Jungwon nhìn đi chỗ khác. Cậu thấy Sunghoon bồn chồn đứng ở ngoài và nhớ lại những lời anh đã nói với cậu trước khi hút máu. Cậu cố chống lại niềm thôi thúc muốn nắm lấy tay anh.

Jungwon bị giật mình khi bác gái đột nhiên ôm má cậu và cậu ngay lập tức nhìn bác ấy. Dù mắt bác ấy hơi rưng rưng nhưng bác ấy đang mỉm cười đấy.

"Chuyển mấy cái này vào trong thôi. Đi nào" ông Park nói và đi đến để lấy túi của Jungwon. Jungwon đã từ chối nhưng cậu lại bị bắt im lặng và được dẫn vào bên trong.

Jungwon đã không đến chơi nhà của bạn mình trong một thời gian dài, quá bận rộn với việc học, taekwondo và làm thực tập sinh, và bây giờ cậu không biết phải cư xử sao cho phải phép như một vị khách. Mẹ cậu sẽ nổi điên lên nếu bà thấy cậu như bây giờ.

"Cháu có ổn với việc ở chung phòng với Sunghoon không? Phòng dành cho khách của nhà bác đã bị Yeji chiếm mất rồi và có thể sẽ mất một lúc để dọn dẹp lại nó" ông Park nói và xoa đầu làm rối tóc cô con gái, người đang bĩu môi về phía Jungwon.

"Cháu..." Jungwon nhìn Sunghoon tìm kiếm sự giúp đỡ. Cậu nên nói gì đây?

"Em ấy sẽ ở với con. Dù sao thì tụi con cũng ngủ chung phòng ở ký túc xá mà" Sunghoon trả lời, người đã cởi áo khoác ngoài ra và giờ đây chỉ còn lại chiếc áo cổ lọ cùng với quần dài.

"Được rồi. Giờ cháu cứ lên lầu cùng với Sunghoon đi. Bác sẽ gọi cháu khi gần đến giờ ăn tối nhé, được chứ?" bà Park ngọt ngào nói. "Hoon, nhớ chắc chắn rằng thằng bé thấy thoải mái và thay đồ ra cho dễ chịu hơn đấy nhé. Kết nối điện thoại của thằng bé với wifi nữa. Mật khẩu vẫn như cũ."

"Oppa, lát nữa đi chơi với em nha" Yeji nài nỉ và Sunghoon nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé.

"Anh hứa mà. Nhân tiện, Jungwonie, đây là Yeji."

Jungwon không chắc liệu họ có nên bắt tay hay không nên cậu quyết định chỉ đơn giản nói chào và gật đầu nhẹ với cô bé. Yeji ngại ngùng đáp lại trước khi bỏ chạy lên lầu. Jungwon chớp mắt. Cậu hy vọng mình không xúc phạm cô bé hay gì đó.

"Chắc con bé nghĩ cháu dễ thương quá đấy mà" bà Park cười khúc khích. "Aigoo, Yeji của chúng ta."

"Ẻm dễ thương thiệt mà" Sunghoon tán thành và Jungwon thì chỉ muốn trùm hoodie qua đầu và trốn đi thôi. Nhưng thay vì làm vậy, cậu đã cúi xuống và chơi với Gaeul, nó vui vẻ ngửi tay cậu, chạy quanh cậu. "Tụi con lên phòng đây."

Sunghoon đã lấy túi của Jungwon trước khi Jungwon kịp ngăn anh lại.

"Để anh cầm cho. Thay vào đó thì em có thể bế Gaeul theo" người lớn hơn chỉ.

Jungwon lễ phép cúi chào hai ông bà và bế Gaeul lên trước khi đi theo Sunghoon lên lầu. Cuối cùng, khi cửa phòng của Sunghoon được đóng lại, Jungwon thở ra một hơi dài và đặt con chó xuống và nó ngay lập tức chạy lại tấn công Sunghoon.

Sunghoon đặt túi của cả hai xuống sàn và ngồi trên giường của mình, chơi với Gaeul.

"Em có cần anh cất áo khoác giùm không?" anh hỏi và Jungwon không nhịn được mà bật cười. "Có gì mắc cười hả?"

"Không có gì. Tự nhiên anh lịch sự quá" Jungwon trả lời và cởi áo khoác, tháo khăn choàng ra. Cuối cùng cậu cũng được thở rồi. "Quan ngại ghê" cậu nói thêm.

"Mẹ sẽ giết anh nếu anh thô lỗ với khách, ngay cả khi người đó có là bạn anh đi chăng nữa."

"Bình tĩnh nào. Chỉ là em thôi mà anh. Mà em có thể để cái này ở đâu đây?"

"Có cái giá treo gắn trên cửa ấy."

Sau đó, Jungwon đi vào nhà tắm để tắm rửa và thay một bộ quần áo thoải mái và anh đã đưa cho cậu một đôi dép đi trong nhà và cũng đã kết nối điện thoại của cậu với wifi. Cậu ngồi trên giường để gửi tin nhắn cho mẹ và lướt xem tin nhắn trên groupchat trong khi tới lượt Sunghoon vào nhà tắm.

Mọi người đều đã gửi ảnh lên groupchat và cậu trả lời một vài tin nhắn nhắc đến mình. Ni-ki đã spam hình chụp chung của mình với Layla trong group. Sunoo trả lời lại rằng anh ấy đã có bằng chứng cho Bisco về việc chủ của nó đang ngoại tình. Jake thì gửi ảnh chụp màn hình của anh ấy và Jay đang call video với nhau và Heeseung chỉ gửi một bức ảnh selca trong khi đang nằm trên giường.

Jungwon cảm thấy có lỗi vì không nói với họ rằng cậu đang ở cùng Sunghoon nên trước khi cậu có thể tự mình nói ra chuyện đó, cậu đã gửi bức hình mà mình đã chụp được trước đó, khi Sunghoon đang vuốt ve Gaeul và sau đó là ảnh selca của cậu đang làm tay chữ V.

Heeseung là người đầu tiên phản ứng và gõ hết tất cả bằng in hoa nói ra cái cách mà Jungwon đã phản bội anh và Jungwon trả lời lại bằng cách gửi một đoạn video ngắn quay cảnh cậu nói lời xin lỗi. Heeseung gửi lại một bức selca anh đang bĩu môi trong khi ngoảnh mặt nhìn chỗ khác trước camera và Jake nói rằng anh ấy sẽ lưu hình này về để dành sau này còn tống tiền nữa. Khi Sunghoon bước ra từ phòng tắm, cả hai đã chụp hình chung với Gaeul. Sunoo bắt đầu khen Gaeul và Jake coi đó như một lời khiêu khích nên anh ấy đã gửi nhiều bức ảnh của Layla ở nhiều góc độ khác nhau cho đến khi Jay đe dọa sẽ xóa Jake ra khỏi nhóm.

"Anh nhớ mọi người quá" Sunghoon lầm bầm trong khi lướt điện thoại. Jungwon cũng vậy nhưng cậu không thể bỏ lỡ cơ hội để trêu anh nên cậu đã nhắn trên groupchat rằng Sunghoon nhớ mọi người. Anh liền ném cái gối về phía cậu khi anh nhìn thấy dòng tin nhắn đó nhưng Jungwon đã kịp né.

Mọi người trả lời rất nhiệt tình và trêu chọc bằng cách gửi nhiều emoji mặt cười. Nhưng cuối cùng Jake cũng nói rằng anh ấy cũng nhớ họ, và thật tốt khi Ni-ki ở bên anh ấy. Jay phủ nhận việc nhớ mọi người nhưng Ni-ki bác bỏ rằng Jay đã nói rằng anh ấy nhớ họ khi anh ấy call video với Jake và mình. Mọi sự trêu chọc liền đổ dồn sang Jay do Heeseung cầm đầu.

Chẳng mấy chốc, tin nhắn lắng xuống khi Sunoo chào tạm biệt vì anh ấy đang phụ mẹ nấu ăn. Heeseung nói rằng anh ấy sẽ ngủ trước khi mẹ có thể nhờ vả anh và sau đó là Jay, nhờ Jungwon gửi cho anh ấy những tấm hình đáng xấu hổ của Sunghoon hồi bé nếu cậu tìm thấy chúng. Jake và Ni-ki cũng chào tạm biệt ngay sau đó, hai con người đó khoe khoang rằng họ cần phải dắt Layla đi dạo.

Jungwon tắt điện thoại và duỗi người, cảm thấy hơi bồn chồn. Thông thường thì cả nhóm sẽ ở trong phòng tập vào khoảng thời gian này cho đến 9 giờ tối lận.

Sunghoon đã hỏi ý kiến của Jungwon về việc anh có thể để cậu một mình để đi chơi với em gái được hay không và Jungwon cam đoan với anh là không sao. Dù sao thì cậu cũng đang tính đi ngủ. Cậu vẫn cảm thấy hơi yếu và vết cắn còn đang nhói. Cậu biết nó sâu hơn hai lần trước và chỉ hy vọng nó sẽ lành trong tuần này. Nếu không cậu sẽ bị mắng mất.

———

Như đã hứa, Jungwon được anh lay nhẹ vai gọi dậy vào khoảng 7 giờ tối. Mặt trời đã lặn và bóng tối bao trùm cả căn phòng. Có vẻ không ai buồn bật đèn.

"Em ổn chứ?" cậu nghe thấy người lớn hơn hỏi, lượn lờ trên người cậu. Jungwon ậm ừ xác nhận và ngồi dậy. "Đến giờ ăn tối rồi. Và ba mẹ anh muốn nói chuyện riêng với em sau bữa ăn."

Điều đó đã thu hút sự chú ý của Jungwon và cậu đột nhiên tỉnh táo hẳn, nhìn chằm chằm vào Sunghoon trong tối.

"Anh nói với họ rằng nên nói với cả hai chúng ta nhưng..." giọng anh nhỏ dần cùng với một tiếng thở dài. "Em có nghĩ rằng em sẽ ổn không?"

"Chỉ là ba mẹ anh thôi mà. Em sẽ ổn thôi" Jungwon cố tỏ ra là mình ổn nhưng thực chất ngực cậu đang đánh trồng liên hồi. Cậu tự hỏi không biết anh có thể nghe thấy không. Dù sao thì anh cũng là một ma cà rồng mà.

Nếu Sunghoon có thể nghe thấy nhịp tim đập thất thường của cậu thì anh ấy sẽ không nói gì về điều đó. Anh chỉ đứng dậy và bật đèn lên. Jungwon ngay lập tức nheo mắt trước ánh sáng đột ngột tràn ngập khắp căn phòng. Cậu duỗi người và đứng dậy rồi vuốt tóc và áo cho phẳng phiu.

"Anh này, trông em ổn không?"

"Có cái gương ở—" Sunghoon ngừng lại và Jungwon đứng hình. "Ý anh là, ừ, trông em, ừm, ổn lắm." Sunghoon tiếp tục, đưa tay vuốt tóc. Jungwon gật đầu, cả hai đều không nhìn đối phương. "Đi, ừm, đi thôi" anh cuối cùng cũng nói trước khi ra khỏi phòng.

Jungwon bực bội luồn tay vào tóc và giật mạnh. Cậu đang tránh nghĩ về bất cứ việc gì liên quan đến chuyện đã xảy ra trong ký túc xá. Và bây giờ cậu lại được nhắc về việc đó ngay trước khi ăn tối với gia đình Sunghoon. Tuyệt thật.

Jungwon não nề thở dài và ngay lập tức va phải khung cửa trên đường ra ngoài. Cậu giả vờ như không thấy Sunghoon đang cười thầm, vai thì run lên, và cũng giả vờ rằng mình không hề bị dập ngón chân vào cạnh cửa.

Cậu ổn mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro