Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Chương 2

------------------------

Sáng sớm, Bá Viễn bị đánh thức bởi đồng hồ sinh học như thường lệ.

Bá Viễn mở mắt ra, hôm nay là ngày cuối cùng trước khi rã đoàn của INTO1, cũng là ngày diễn ra concert chia tay của họ.

Sau khi xuống giường, Bá Viễn lẳng lặng đi vào phòng vệ sinh tắm rửa. Nhìn mình trong gương, anh không khỏi thở dài nghĩ sao thời gian trôi nhanh quá, anh cảm thấy mình vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui ở đảo Hải Hoa vào hai năm trước - thời điểm mới thành lập nhóm và bắt đầu một hành trình mới, thế mà cuộc hành trình đẹp như tranh ấy ngày hôm nay sẽ được vẽ xuống nét bút cuối cùng.

Anh đã chờ đợi cơ hội này quá lâu, sáu năm độc thân, sự hiểu lầm của bố mẹ, áp lực sinh tồn và việc liên tục cố gắng tập luyện đến mồ hôi đầm đìa mỗi ngày. Bá Viễn yêu sân khấu, khi giai điệu bài hát vừa vang lên, ánh đèn chiếu sáng sân khấu, cơ thể anh nhún nhảy nhịp nhàng theo giai điệu, khán giả cổ vũ nhiệt tình, mỗi ánh mắt, mỗi biểu cảm đều nở rộ để dành tặng cho thần tượng trẻ đầy quyến rũ và nhiệt huyết trên sân khấu, đó là điều anh mong muốn nhất.

Sáu năm thời gian đã xóa đi những góc cạnh của Bá Viễn nhưng không thể dập tắt mong ước được tỏa sáng trên sân khấu của anh. Bá Viễn đã nhìn thấy sự ấm áp và lạnh lùng của mọi người trong các hoàn cảnh khác nhau, chấp nhận sự hoài nghi của những người xung quanh, cả hoài nghi về tuổi tác và hoài nghi về tâm lý của anh. Sau cùng tất cả những thất bại và hoài nghi ấy đã mài giũa thành một Bá Viễn đối với thế giới trở nên dịu dàng hơn, hiểu thế giới nhưng không chìm vào thế giới này.

Bước xuống nhà bếp, Bá Viễn nghĩ đến việc ít nhất là vào ngày cuối cùng để mọi người đượg thưởng thức bữa sáng thịnh soạn.

Hầu hết các thành viên trong đoàn đều có thương vụ hoặc ở lại phòng tập vào ngày hôm qua, dù sao đó cũng là ngày cuối cùng để tập luyện cho concert chia tay của mọi người, ai cũng muốn để lại những kỷ niệm đẹp nhất và sâu sắc nhất. Đương nhiên, họ cũng đã tập luyện chăm chỉ với hẳn 120% sức lực.

Bước xuống nhà, căn bếp vốn tưởng trống không nay lại có một bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn.

"Chào buổi sáng, Viễn ca" Thì ra là đội trưởng của nhóm bọn họ.

“Chào buổi sáng, sao em không ngủ thêm một chút?” Giọng nói dịu dàng và quan tâm vang lên.

Mặc dù họ đã trải qua những thăng trầm sau khi thành lập nhóm, dù cứ 3 đến 5 ngày lại có một lượt hotsearch không tốt, nhưng với sức hút từ cá tính riêng của mỗi thành viên và màn trình diễn xuất sắc trên sân khấu, INTO1 thực sự đã đạt đến đỉnh cao về độ nổi tiếng trong hai năm qua.

Tất nhiên, người nổi nhất đương nhiên là Tiểu điềm C của bọn họ. Trong hai năm qua, cậu quay như chong chóng, lịch bay kín mít đến khắp nơi làm thương vụ, tham gia chương trình tạp kỹ, còn thêm tham gia tài nguyên nhóm của INTO1, Bá Viễn cảm thấy rằng Tiểu điềm C của bọn họ dường như đã không được nghỉ ngơi tốt

"Không sao, dù gì cũng là ngày cuối cùng rồi, em muốn làm chút canh cho mọi người ăn thử" Lưu Vũ cười nói, nụ cười nhẹ nhàng tiêu chuẩn cong lên.

Bá Viễn cũng cười đáp lại trưởng nhóm của mình, sau đó lẳng lặng đi vào phòng bếp giúp Lưu Vũ làm bữa sáng cho cả nhóm

Nếu có ai trong nhóm giống mình, Bá Viễn nghĩ đó nên là Lưu Vũ.

20 tuổi lẽ ra là thời điểm sôi nổi nhất của một thiếu niên, nhưng ở Lưu Vũ lại không có sự phù phiếm hay bồng bột của tuổi trẻ đó. Bá Viễn cảm thấy Lưu Vũ thường thể hiện bản thân quá hoàn hảo, cậu nói chuyện trôi chảy trong các cuộc phỏng vấn, luôn mỉm cười vừa phải khi đối diện với ống kính và bình tĩnh chấp nhận mọi thứ ngay cả khi phải đối mặt với công việc cường độ cao.

Từ trực giác của một người đã từng trải nghiệm qua điều đó nói với anh rằng Lưu Vũ thực sự là một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.

Khi anh ở trong trại, anh đã được nghe qua về hoàn cảnh gia đình của Lưu Vũ và môi trường trưởng thành của cậu.

Anh cảm thấy thương cảm cho Lưu Vũ. Vì vậy, Bá Viễn đã chọn nhóm của Lưu Vũ vào công diễn 3, và anh hy vọng rằng Lưu Vũ sẽ không quá ép mình.

Về phần bản thân Lưu Vũ, có vẻ như cậu đã đáp ứng được kỳ vọng của Bá Viễn, hoặc có thể là do các thành viên trong nhóm đều có kỹ năng vũ đạo tốt, và cậu cũng là người ít tuổi nhất trong nhóm, Lưu Vũ thực sự thả lỏng bản thân, cậu sẽ hành động như một đứa trẻ với các ca ca. Khi nhảy sai, Lưu Vũ sẽ vô thức bày ra biểu cảm ngây thơ nhất, Bá Viễn cùng Ngô Hải đều không thể nổi giận với Lưu Vũ, và họ chỉ có thể mỉm cười bất lực.

Tuy nhiên, sau khi thành lập một nhóm, có lẽ vì tinh thần trách nhiệm của vị trí C, Bá Viễn dường như ít thấy được một Lưu Vũ ở công diễn 3 hơn.

Trong thâm tâm anh vẫn mong Lưu Vũ có thể dựa vào mình nhiều hơn với tư cách là một người anh lớn.

“ Viễn ca, giúp em lấy dầu mè trong tủ đi ~” Thanh âm ngọt ngào của đội trưởng vang lên, cậu đứng trước bếp gas nhìn nồi canh thơm phức.

Bá Viễn tìm dầu mè trong một cái tủ cao hơn đưa cho Lưu Vũ, khi anh quay lại liền thấy AK vừa mới xuống lầu

Không biết tại sao, anh cảm thấy AK hôm nay không đúng.

Khi Lưu Chương nhìn vào phòng bếp, vẻ mặt của hắn rất ngạc nhiên, và trong mắt hắn dường như có một vài biểu cảm phức tạp, tựa như niềm vui khi lấy lại được thứ gì đó đã mất, Bá Viễn cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao biểu cảm ấy lại xuất hiện trong mắt Lưu Chương?

TV trong phòng khách vẫn đang chiếu dự báo thời tiết, ngày 23 tháng 4 thời tiết đẹp, khả năng có mưa là 55%, nắng đến hết buổi trưa sẽ có mưa dông vào buổi chiều.

"Lưu Vũ!" AK kích động kêu lên, chạy tới ôm chầm lấy Lưu Vũ.

"AK, anh làm cái gì vậy! Em đang đứng cạnh bếp lửa! Cẩn thận chút!" Lưu Vũ bị AK ôm chặt không thể tập trung chăm sóc nồi canh của mình, mà hung thủ là đại rapper cùng loa phát thanh trong nhóm vẫn đang ôm chặt lấy cậu không buông, vì vậy Lưu Vũ chỉ có thể nhìn Bá Viễn bên cạnh để cầu cứu

Anh bất đắc dĩ cười cười, cũng không biết đứa nhỏ mới sáng sớm đã xúc động như vậy là bởi vì sao. “Được rồi AK, nếu em ôm đội trưởng của chúng ta như thế này thì em ấy không thể làm gì được đâu.” Nhìn hai người trước mắt, Bá Viễn nhận thấy Lưu Chương hình như đang… run?

"Được rồi! Em biết rằng hôm nay là buổi biểu diễn cuối cùng, vì vậy hãy cố gắng hết sức ~ Nhưng nếu anh cứ ôm em như thế này, em thực sự không thể làm gì được..."

"...Đừng lo lắng" Lưu Vũ an ủi, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng AK bằng cả hai tay

Cuối cùng AK cũng buông Lưu Vũ trong ngực ra, yên lặng nhìn cậu, tựa hồ muốn nói gì đó. Nhưng Lưu Vũ không đợi được AK muốn nói gì, ngược lại, AK trực tiếp đến bàn ăn và kéo Bá Viễn đang chuẩn dao nĩa và bánh sandwich đi.

Bá Viễn rất bối rối, và nhìn lại Tiểu điềm C của nhóm mình. Anh không nhìn thấy biểu tình trên mặt Lưu Vũ, đội trưởng chỉ lặng lẽ nhìn Bá Viễn bị AK kéo lên lầu

Trên đường lên lầu, anh gặp Lâm Mặc và Trương Gia Nguyên vừa thức dậy đi xuống nhà ăn sáng.

"Anh đang làm cái gì...?" Lâm Mặc nhìn AK đang kéo Bá Viễn, tỏ ra rất khó hiểu.

Bá Viễn không nói gì, nhưng cũng đáp lại bằng vẻ mặt biểu đạt rằng mình cũng đang rất hoang mang, không biết hôm nay Lưu Chương xảy ra chuyện gì.

-----------------------

"Viễn ca, concert hôm nay có thể hủy bỏ được không?" AK khó khăn hỏi

"Làm sao vậy?" Có gì đó không đúng, Bá Viễn rõ ràng cảm giác được, Lưu Chương hôm nay trạng thái rất không đúng.

"Em có một giấc mơ, giấc mơ đó rất rõ ràng, trong giấc mơ em rất... tỉnh táo, em tỉnh táo đến mức nhớ rõ từng chi tiết, như thể chuyện mới xảy ra ngày hôm qua... Nhưng sáng sớm nay em đã ở đây và thấy rằng ... dường như chưa có gì xảy ra cả"

"Gặp ác mộng?"

"Không, không, nó không giống như một cơn ác mộng. Những gì em thấy và nghe quá ... chân thực, như thể nó sẽ xảy ra trong tương lai." Lưu Chương nhìn chằm chằm vào Bá Viễn, đôi mắt hắn đầy nghiêm túc

"Em muốn nói gì" 

AK hít một hơi thật sâu và nói với giọng đầy quyết tâm "Nếu concert được tổ chức bình thường, Lưu Vũ sẽ chết" Mặc dù hắn thực sự không muốn câu nói này thốt ra khỏi miệng, nó giống như một lời nguyền

“Cái gì?” Có chút không xác định vừa rồi mình có nghe rõ không, Bá Viễn nhất thời cho rằng AK chỉ là nói giỡn.

Nhưng từ thái độ và ánh mắt của Lưu Chương cũng như hiểu biết của mình về AK, Bá Viễn hiểu rằng Lưu Chương đang rất nghiêm túc.

"Em biết điều này thật khó tin, nhưng em đã nhìn thấy nó. Khoảnh khắc Lưu Vũ đứng dậy, tất cả đèn và thiết bị từ trần nhà rơi xuống đập vào người Lưu Vũ." AK ôm đầu và run rẩy nói.

“Bá Viễn, anh không biết… Khi em nhìn thấy Lưu Vũ được đưa ra ngoài, toàn thân em ấy bê bết máu… Bụng em ấy bị đâm… Em ấy thở rất yếu ớt… Santa ôm em ấy, em muốn cầm máu cho em ấy, nhưng tay em cứ run lên không ngừng..."

Bá Viễn ngoài mặt lặng lẽ lắng nghe miêu tả của AK, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm xúc.

Anh hiểu mọi thành viên của INTO1 rõ đến mức anh sẽ không tin nếu có ai khác nói với mình điều đó hôm nay, nhưng người trước mặt lại là Lưu Chương, và Bá Viễn cũng hiểu Lưu Chương rất rõ.

"Em biết thật khó tin..." Giọng lúc này AK đã mang chút giọng mũi.

"Không, anh tin em." Bá Viễn cắn đầu lưỡi, ép mình bình tĩnh lại.

AK bất ngờ ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Bá Viễn.

"Anh tin không? Em thậm chí không chắc chắn 100% về bản thân mình"

"Có!" Đáp lại hắn chỉ là một từ, ngắn gọn và mạnh mẽ

Nếu những gì AK nói là sự thật, cho dù đó chỉ là Lưu Vũ mà hắn nhìn thấy trong giấc mơ của mình, thì toàn bộ mọi người sẽ gặp nguy hiểm nếu vấn đề trang bị không được xử lý ngay lúc này. Nhưng Bá Viễn cũng biết rằng concert này đã được chuẩn bị trong vài tháng dưới sự điều hành của nhiều bên và tất cả vé đã được bán hết. Nếu giờ tạm dừng rồi hủy, thậm chí là chỉ hoãn cũng sẽ gây rắc rối và tranh cãi lớn. Ngay cả khi họ không muốn, đại lý và công ty sẽ buộc họ phải lên sân khấu và nhà tổ chức không thể thay đổi toàn bộ hành trình của các bên liên quan chỉ dựa trên lời nói đơn phương của một người.

Phải làm gì? Bá Viễn buộc mình phải bình tĩnh

Boyuan liếc nhìn đồng hồ, 7:30 sáng, buổi hòa nhạc dự kiến ​​sẽ bắt đầu lúc 5:30 chiều, nếu là bây giờ thì sẽ đến kịp.

“Tôi đi liên lạc với người đại diện.” Nói xong câu này, Bạc Viễn đi ra khỏi phòng.

------------------------

Dưới sự kiên quyết yêu cầu của Bá Viễn và người quản lý của anh, nhân viên buổi hòa nhạc đã kiểm tra lại thiết bị của toàn bộ địa điểm tổ chức, đặc biệt là trần nhà.

Quản lý của INTO1 đứng tại hội trường, vừa nãy trong một phút đã không thể chịu đựng được sự sợ hãi.

Hôm nay, Bá Viễn đã yêu cầu bên phía đơn vị tổ chức kiểm tra lại sân khấu, và đặc biệt là xác nhận sự an toàn của thiết bị ánh sáng ở trung tâm sân khấu. Lúc đầu, anh ta muốn làm cho có lệ thôi, nhưng Bá Viễn đã mạnh mẽ thúc giục người quản lý của mình ít nhất sau khi xác nhận phải gửi cho mình ảnh chụp trần nhà và toàn bộ đèn sân khấu sau khi được kiểm tra, nếu không anh sẽ từ chối tham gia buổi hòa nhạc này, thậm chí còn đe dọa không chỉ mình anh, mà là tất cả INTO1 đều sẽ không tham gia.

Trong lúc tuyệt vọng, quản lý không còn cách nào khác là tìm người phụ trách tổ chức concert và đưa ra yêu cầu của Bá Viễn, may mắn, bên kia mặc dù rất miễn cưỡng nhưng dù sao đây cũng là buổi biểu diễn của một nhóm nhạc nam hàng đầu, và sự an toàn của concert luôn là tiêu chí hàng đầu.

Quả nhiên, khi kỹ sư ánh sáng và nhân viên phụ trách thiết kế sân khấu lên kiểm tra hiệu ứng ánh sáng, họ phát hiện rất nhiều ốc vít rỉ sét và lỏng lẻo trên khung sắt đỡ đèn của sân khấu lớn, thậm chí có nhân viên suýt lỡ tay làm rơi thiết bị.

Bá Viễn nhìn tin nhắn do quản lý gửi cho mình, với giọng điệu đầy sự biết ơn dành cho Bá Viễn, rằng nhờ có sự cẩn thận của anh nên mới tránh được tai nạn sân khấu có thể xảy ra.

"Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa," Bá Viễn nói với AK.

Nghe giọng điệu của đại ca, Lưu Chương không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

 "Cảm ơn Viễn ca"

Ngay cả bản thân Bá Viễn cũng cảm thấy có chút sởn gai ốc, mặc dù nói là tin tưởng AK, nhưng trong lòng anh chuyện của AK vẫn có 40% đến 50% nghi ngờ, sở dĩ anh liên hệ với quản lý thực ra là để tăng thêm động lực cho  cả nhóm. Dù sao thì cũng cần xác nhận lại một chút đối với bên tổ chức, nhưng so với khả năng xảy ra tai nạn dù chỉ có 1% trong tương lai thì rắc rối này không phải là vấn đề lớn đối với Bá Viễn.

Chỉ là không ngờ thực sự phát hiện ra vấn đề.

"Viễn ca ca, vậy em... " Ak ngập ngừng

Bá Viễn nhìn AK, trong lòng đại khái là đồng ý, giấc mơ của AK đã suýt trở thành hiện thực.

"Chúng ta đi nghỉ ngơi trước đi, ăn một bữa thật ngon, biểu diễn chú ý một chút, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu." Anh chậm rãi nói, lúc này trạng thái ổn định của Bá Viễn mới thực sự làm dịu tâm trạng căng thẳng liên tục của AK

"Được"

---------------------------

Concert diễn ra vô cùng suôn sẻ, dù là màn vũ đạo tập thể đã được luyện tập nhuần nhuyễn của các thành viên INTO1 hay sân khấu solo phô diễn kỹ năng và sức hút cá nhân, mỗi người đều thể hiện trọn vẹn điểm sáng của mình.

Trong suốt buổi concert, Bá Viễn để ý thấy khi Lưu Vũ múa Đại Ngư, vẻ mặt của AK rất lo lắng, lông mày của hắn nhăn lại với nhau, và đôi mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà. Nhưng với việc bảo trì và thay thế vào buổi sáng, đèn sân khấu lần này đã có một khung kim loại cố định tốt và chắc chắn phía trên sân khấu, ngay cả ánh sáng trên sân khấu cũng dường như sáng hơn một chút

Kết thúc tiết mục là những tràng vỗ tay như sấm của khán giả.

Ở phần cuối cùng, để cảm ơn sự ủng hộ của người hâm mộ dành cho INTO1, ngoài phần phát biểu của các thành viên, ban tổ chức đã đặc biệt lựa chọn một số fan may mắn được lên sân khấu bắt tay và ký tên cùng thần tượng.

Bá Viễn lặng lẽ nhìn hàng chục nghìn người hâm mộ trên khán đài, nhìn đủ loại ánh sáng và những dòng chữ cổ vũ nhấp nháy bên dưới, nhạc nền phát trên sân khấu chính là bài họ đã từng hát ở đảo Hải Hoa hai năm trước. Khi anh thành lập nhóm, gió nổi lên, anh như trở về mùa xuân hai năm trước, trong lòng Bá Viễn trào dâng cảm xúc khó tả.

Trong chuyến đi được gọi là giấc mơ này, Bá Viễn cảm thấy mình cũng đã trải qua đủ loại thăng trầm, hai năm ngày đêm ở bên nhau cho anh có được tình bạn chân thành nhất, trải nghiệm hạnh phúc khó quên nhất. Dù có hơi khó chịu khi nói rằng có một số xáo trộn nhỏ vào ngày cuối cùng, nhưng cuối cùng thì tất cả bọn họ đều phải kết thúc chuyến đi này.

"Nào, chúng ta hãy mời những người hâm mộ may mắn lên sân khấu" Người dẫn chương trình nói

Có khoảng năm khán giả đang từ từ bước lên sân khấu, điều khiến Bá Viễn chú ý là một người trong số họ, một chàng trai cao lớn và khỏe mạnh trong chiếc áo phông đen.

Có vẻ như vì fan nam là một sinh vật quý hiếm nên người dẫn chương trình đã đặc biệt để anh ấy một mình trên sân khấu sau khi tất cả các fan khác bước xuống.

"Nào, hãy cho tôi biết bạn muốn có chữ ký của ai nhất trong số các thành viên INTO1?" Người dẫn chương trình tò mò hỏi

"Tôi muốn... của Lưu Vũ"

"Được rồi! Vậy thì Tiểu Vũ, hãy giúp nam hâm mộ cuồng nhiệt này ký tên của mình lên bảng chữ ký nào." Nói xong, người dẫn chương trình dẫn gã đi đến trước mặt Lưu Vũ.

Có vẻ như là do đã tránh được sự cố sân khấu ngay từ đầu, hoặc có thể là do buổi hòa nhạc sắp kết thúc, sau khi hát và nhảy nhiều sân khấu vũ đạo cộng với solo cá nhân, và trước khi giải tán, các thành viên đã phải hoàn thành một thương vụ cá nhân khác, vì vậy hầu hết mọi người thực sự hơi mệt mỏi, bao gồm cả Bá Viễn và AK, và với nhạc nền quen thuộc phát lặp đi lặp lại, mọi người đều trong trạng thái thư giãn.

Bá Viễn thực sự hối hận vì sao lúc đó anh lại đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, điều này khiến anh hạ thấp cảnh giác về những gì AK đã nói lúc sáng. Đương nhiên, ngoài lý do của bản thân, Bá Viễn đang đứng ở một góc độ vừa bị người dẫn chương trình chặn lại, tạo thành một điểm mù thị giác nên không chú ý đến phần eo bên phải của người đàn ông áo đen hơi phồng lên một cách không tự nhiên.

Lúc này, Tiểu điềm C rất vui khi gặp người hâm mộ của mình, trên môi cậu nở nụ cười ngọt ngào. Nhẹ nhàng bắt tay với gã sau khi ký tên

Nhưng chính vào lúc này, Bá Viễn nhìn thấy fan nam hâm mộ đó. Không, không phải fan hâm mộ, người đàn ông đó đã nhanh chóng rút dao từ thắt lưng bên phải của gã và đâm vào đội trưởng của into1.

“Cẩn thận, Lưu Vũ!” AK hét to, nhưng giọng nói lớn của hắn không thể nhắc nhở thành công Tiểu điềm C tránh khỏi sự tấn công của người lạ.

Phập một tiếng, con dao sắc bén xuyên qua trái tim của Lưu Vũ, máu ngay lập tức phun ra, dòng máu mang theo sinh mạng yếu ớt dọc theo lưỡi dao chảy xuống, rơi xuống đất tạo thành một vũng máu nhỏ.

"Lưu Vũ!"

"Tiểu Vũ nguy hiểm!"

Bất chấp vết thương của Lưu Vũ, khi người đàn ông mặc đồ đen rút dao ra và định tấn công lần nữa, anh ta đã bị Santa và Riki ở bên cạnh chặn lại và đấm mạnh vào mặt.

Lưu Vũ bị thương, cơ thể dần dần mất đi sức lực, trái tim cũng lạnh lẽo, cả người mất sức ngã ngửa ra sau được Tiêu Cửu bên cạnh nhanh chóng ôm vào lòng. Lưu Vũ sắc mặt tái nhợt, nửa nằm nửa ngồi trên sân khấu lạnh lẽo.

Sau đó, người đàn ông mặc đồ đen bị Santa - người đã học quyền anh nhiều năm khống chế xuống đất và bị an ninh dẫn đi.

Khán giả có mặt tại hiện trường nhốn nháo, vừa chạy vừa la hét

Nhìn một màn hỗn loạn, Bá Viễn đột nhiên có cảm giác déjà vu, giống như chính mình đã trải qua khung cảnh này, nhưng anh cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ.

Sau khi nhanh chóng liên lạc với người dẫn chương trình, anh lập tức gọi cảnh sát và xe cứu thương, kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, Bá Viễn buộc mình phải xoa dịu cảm xúc bối rối của các thành viên trong nhóm, cùng hi vọng rằng AK và Lâm Mặc có thể cố gắng giúp Lưu Vũ cầm máu một chút, cuối cùng ổn định môi trường xung quanh.

Thời điểm này, Lưu Vũ toàn thân thấm đẫm máu, nguyên bản Hán phục màu lam cũng đã nhuốm màu đỏ thẫm.

Cơ thể mất máu mang đến sự lạnh lẽo vô tận, chưa kể đến trái tim lẽ ra phải sản sinh ra máu một cách bình thường đã bị tổn thương nặng nề, không thể ngăn được máu tràn ra từ vết thương để cung cấp cho hệ thống tuần hoàn toàn cơ thể. Lưu Vũ bắt đầu cảm thấy khó thở, đầu óc dần mờ mịt

“Lưu Vũ…đừng…” Tiểu Cửu ôm Lưu Vũ khóc rống lên

"Lưu Vũ... Em sẽ không sao... Em sẽ không sao..." 

"Xe cấp cứu sắp tới rồi... Lưu Vũ chờ một chút..."

"Đừng khóc..." Lưu Vũ khó khăn nói. Ánh mắt dịu dàng. Cậu dường như đang nói với mọi người, nhưng Bá Viễn cảm thấy rằng câu này dường như đang nói với chính mình.

Cảm nhận được cơn gió lạnh rít qua người, giờ phút này Bá Viễn chắc chắn đang tuyệt vọng, anh biết câu chuyện của AK vào buổi sáng và chặn tai nạn ở quá khứ nhưng không ngăn được tai nạn trong tương lai, Bá Viễn muốn nói điều gì đó nhưng lại phát hiện ra môi mình không thể ngừng run rẩy. Chỉ còn nước mắt lặng lẽ chảy dài trên má.

Vào giây phút cuối cùng, Bá Viễn cảm nhận được ánh mắt mệt mỏi nhưng dịu dàng của Lưu Vũ nhìn về phía anh, tựa như em ấy muốn gửi đi một sự an ủi, nói với Bá Viễn rằng em biết anh đã cố gắng hết sức, vì vậy anh đừng buồn, cũng đừng tự trách móc bản thân.

Bá Viễn cố gắng đáp lại lời an ủi của Liu Yu bằng một nụ cười méo mó xấu xí, nhưng nước mắt anh vẫn rơi trên sàn nhà như một vòi nước không thể dừng lại được.

Anh nhìn Tiểu điềm C của mình cứ như vậy từ từ nhắm mắt lại, hơi thở dần yếu ớt.

-----------------

Hoàn chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro