1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* Lưu ý : ko có thật , vô lý vcl ( như cảnh gánh nước là tui nghĩ ông Hùng ở ngoài chắc làm ko nẩu đâu :))) nhưng zô truyện cho mạnh mẽ xíu , hoan hỉ hoan hỉ ), mốc thời gian khoảng cuối thế kỷ 19 Phú Xuân ( kinh đô Huế )

Lê Quang Hùng : 17 tuổi , làm thuê cho nhà Thành An

Đặng Thành An : 17 tuổi , con trai địa chủ có tiếng
___________

"Thương em anh cũng thương nhiều,
Dẫu đi đâu, lòng cũng nhớ về.
Nơi sông Hương, cát trắng,
Giữa cầu Tràng Tiền, gió thổi về.
Hò ơi, hò ơi, nhớ câu hò,
Nhớ cái thuở ban đầu, em cười.
Gió đưa bụi dừa xanh,
Hương thơm từ đồng ruộng,
Thương nhau không nói nên lời."


Trời tháng Sáu, nắng như đổ lửa. Cái nắng rực lửa miền Trung cháy rát, tưởng chừng như nuốt trọn từng cọng lúa trên đồng. Mùi cỏ khô hăng hăng thoang thoảng từ những thửa ruộng nứt nẻ bốc lên, làm cho không khí càng ngột ngạt.

Bà Hai Đặng người phụ nữ uy lực từ trong nhà quát lớn

"Thằng Hùng đâu? Mau ra mà thăm ruộng , coi chừng lúa héo hết bây giờ!" - Bà Hai gọi lớn, tiếng bà vang vọng qua khoảng sân rộng, trong nhà mà nực như này thì ngoài đồng như thế nào. Từ ngoài có một cậu trai hối hả chạy vào, tay còn lấm lem bùn đất từ việc dọn vườn , nó là người làm thuê cho nhà bà Hai từ năm ngoái.

"Dạ, con đây thưa bà Hai!" Hùng khẽ cúi đầu đáp, giọng cất lên trong sự lễ phép, nhưng mắt đã lo lắng nhìn về phía bà.

" Năm nay hạn hơn mọi năm , ra xem ruộng thế nào rồi !" Bà Hai quệt mồ hôi trán, giọng không giấu nổi sự lo âu.

" Đi nhanh đi con, ra xem có cách nào dẫn nước ,hạn này mà không xử lí kịp là không còn gì để gặt "

Hùng vâng lời, lập tức xách đôi quang gánh và cái gàu tát nước ra ruộng. Bước chân anh thoăn thoắt trên con đường mòn dẫn ra đồng, phía sau là tấm lưng còng gầy guộc của bà Hai đang dõi theo.
Đến nơi, Hùng nhìn ruộng mà lòng chùng xuống. Cả cánh đồng mênh mông đã bắt đầu khô cằn, những gốc lúa vàng úa héo dần, mặt ruộng nứt nẻ vì cái nắng gay gắt. Không chần chừ, Hùng vội vã đào một con rạch nhỏ từ con mương gần đó dẫn nước vào ruộng. Tay anh thoăn thoắt múc từng gàu nước, tát từng đợt xuống mặt ruộng như để xoa dịu sự khô hạn.

Mặt trời đã lên cao, cái nắng càng gay gắt hơn, mồ hôi chảy thành từng dòng trên khuôn mặt rám nắng của Hùng, nhưng anh vẫn không ngừng tay. Tiếng gàu tát nước vang lên đều đều, xen lẫn với tiếng thở dốc của anh.Hùng vẫn chăm chỉ làm công việc nặng nhọc mà không lấy một lời than, không làm bà biết bà quở là thôi.

Làm gần nửa canh giờ mà nước trong ruộng vẫn còn quá ít song nước mương cũng không nhiều, cứ như này thì khi nào nước trong ruộng mới đủ. Hùng đành ra ao gánh nước, cái ao không gần cũng không xa, phải cách bốn thửa ruộng. Một mình anh có thể cũng khó mà xong trong hôm nay, lúc Hùng đang lúi cúi múc nước từ dưới ao lên, gánh đã để trên vai. Từ xa xa có một cậu trai chạy đến gọi lớn, cậu ấy mặc trên người bộ tứ thân xanh biển sạch sẽ cùng với cái khăn đóng màu đen toát ra vẻ thiếu gia giàu có, da dẻ trắng trẻo và mềm mại trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ bụi bậm bám đầy sương gió của Hùng.

" Hùng ơi Hùng " cậu kêu lớn chạy lại phía anh, dù không ai mượn nhưng tay cậu đỡ lấy cái đồ gánh bỏ xuống đất.

" Ủa An mày đi học về rồi à " Hùng thấy cậu liền cười hỏi

An cậu con trai duy nhất của nhà Hai Đặng, địa chủ nổi tiếng giàu nhất vùng , ruộng đất bạt ngàn, lại rất hào sảng , hào phóng với mọi người, đặc biệt là dân nghèo. Có lẽ vì thế nên An rất ngoan, chẳng khinh ai bao giờ.

" Bộ nhìn không biết sao phải hỏi "An định là học xong về luôn nhưng tính hơi la cà nên đi bộ vài vòng thì thấy Hùng đang gánh nước thì chạy tới luôn.

" Thích hỏi mày vậy thôi. À mày có nước không cho xin miếng"

" Có! đây nước cho mày " An lục tìm trong túi lấy bình nước mát đưa vào tay Hùng .

" Cảm ơn nha " Hùng đón lấy cái bình gỗ mở nắp uống. Dòng nước mát lạnh chảy qua cổ họng xua tan cái nóng bức và khô khát.

An chăm chăm nhìn Hùng uống mà mở giở thói trêu chọc

" Bình thường kêu tao như chó mà cho có miếng nước cái khác liền, bày đặt cảm ơn thấy mà ghê "Hùng nghe xong câu trêu của An, đặt bình nước xuống, nhướng mày cười cợt.

"Ủa? Vậy đưa nước không được cảm ơn hả? Khó tính dữ ta."

An bĩu môi, lườm nhẹ Hùng.

"Bình thường ai mà dám đòi mày cảm ơn, toàn sai vặt không à, nay làm tao ngạc nhiên ghê."

Hùng cười khẩy, ánh mắt đầy thách thức:

"Có gì đâu, chỉ khi nào xứng đáng thì tao mới cảm ơn thôi. Còn mày, nhìn tao uống nước mà mắt cứ dán vô là ý gì?"

An giật mình, mặt thoáng đỏ nhưng liền che đậy bằng giọng điệu gắt gỏng:

"Mắc gì nhìn! Tao chỉ sợ mày uống hết bình của tao chứ bộ."

Hùng phì cười, tiếng cười vang lên khiến An càng khó chịu hơn. An quay đi, lòng thầm trách mình sao lại dễ bị Hùng trêu thế này.

"nhạt nhẽo "

" Ừ tao nhạt " Hùng cũng gật gật cho qua chuyện

" Mẹ tao bắt mày làm gì vậy " An từ tốn ngồi xuống tảng đá to gần đó, lấy lại bình nước từ tay Hùng .

" Tháng này hạn, ruộng khô mà mương cũng gần cạn, gánh một ít nước cho ruộng " Hùng ngồi xuống cạnh An vừa nói vừa chỉ vào ruộng rồi chỉ ra phía ao, mắt An chăm chú nhìn theo phía tay Hùng chỉ , tặc lưỡi nói

" Tch! nghe cực vậy , đừng làm nữa , đi về "

" Bậy! Tao mà không làm là chết đói " anh sinh ra đã khổ lại không có cha mẹ , người ta kêu gì làm đó. Người ta cho mình tiền dù có kêu làm trâu làm bò cũng chịu

" Làm bạn với Đặng Thành An này dù mày có làm biếng vẫn sống khoẻ nghe không " An đưa tay vờ như kéo miệng của Hùng, để khỏi cho thằng bạn nói mấy từ bi quan

" Gớm ghê "

" Tao nói thiệt, không tin thì mày thiệt thôi"

Hùng lắc đầu, mỉm cười nhìn An, ánh mắt dịu dàng nhưng pha chút mệt mỏi. Anh ngồi yên một lúc, rồi thở dài.

"Mày lúc nào cũng làm như cuộc đời dễ dàng lắm vậy. Tao đâu có may mắn như mày"

An không đáp ngay, chỉ im lặng nhìn Hùng một lát. Cậu thấy rõ sự vất vả, nỗi buồn trong mắt người bạn thân, và có chút chạnh lòng.

"Tao đâu có nói cuộc đời dễ "

Mặt An xị lại trông thấy mà thương , anh thấy vậy thì lại khá buồn cười đưa tay vò tóc thằng bạn.

"Aaa, tay dơ đừng có đụng đầu tao mà!" An la lên, né tránh, nhưng tay Hùng vẫn nhanh hơn, nghịch ngợm làm tóc An rối bù.

"Mày nhìn mặt mày kìa, xấu không tả nổi!" Hùng cười lớn, thích thú khi thấy An càng vùng vẫy.

An bực bội, nhanh tay gạt tay Hùng ra, trừng mắt nhìn

"Tao đã bảo đừng có đụng mà! Tóc tao đang đẹp tự nhiên mày phá." An đưa tay chỉnh lại tóc, tâm trạng An chuyển từ buồn sang giận , không ngừng liếc xéo Hùng. Anh cũng hơi giật mình

Hùng mỉm cười, tiến lại gần An, giọng nhẹ nhàng: "Thôi mà, giận gì nữa, tao lỡ tay thôi. Tóc mày vẫn đẹp nhất, không ai sánh được đâu."

An vẫn quay mặt đi, nhưng rõ ràng tâm trạng đã dịu lại. "Nói hay lắm. Lần sau mà còn làm hỏng tóc tao, coi chừng đó."

Hùng cười khẽ, giơ tay thề. "Rồi, hứa không đụng nữa. Mày quý tóc hơn tao luôn."

An liếc xéo, nhưng môi khẽ cong lên. "Biết vậy là tốt. Tóc tao, cấm chạm!"

Không gian giữa hai người dần trở nên thoải mái hơn, họ vừa đi vừa cười nói như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Anh đưa mắt nhìn ra đồng thoáng thấy nắng dần trở nên đậm hơn khiến anh giật mình, liền đứng phắt dậy tiếp tục công việc của mình, An bị liệu đang ngồi cũng lật đật đứng dậy theo thằng bạn

"Ủa ê mày cần tao phụ gì không" An níu áo Hùng kéo lại

Hùng quay đầu, giọng bình thản nhưng không giấu được sự nghiêm túc.

"Mày ngồi yên đó là được rồi. Bà mà thấy mày phụ tao, bà lại mắng, lúc đó đừng có mà khóc!"

An bĩu môi, đáp lại.

"Khùng hả? Nhà tao cách xa lắm, bà đâu có nhìn thấy tới đây mà lo."

" Tao méc , lúc mày ốm ra tao không lo đâu " An cũng thường giúp Hùng làm việc , nhưng việc nhẹ không nói mà chỉ khi đụng vào việc nặng là bệnh.

" Không có đâu đưa tao làm đi mà "

" chắc là làm được không mà đòi " Hùng vừa để quang gánh trên vai thì An nhất quyết giữ chặt lấy , không cho Hùng gánh.

" Không làm được thì đừng có phá, tránh ra đi " Hùng xua xua tay đuổi An

" Không thả!"

" Trời ơi con người hay con đỉa mà dai vậy , bỏ ra đi "

" Không chịu để tao phụ cho " An nắm chặt quá không chịu buông nên anh thả quang gánh xuống để cậu muốn làm gì thì làm. Chỉ chờ có vậy , An nhanh nhảu đẩy nhẹ Hùng ra để mình làm. Anh không cản , chỉ đứng đó xem cậu làm được gì.

An bắt chước cũng để quang gánh lên vai nhấc lên như người ta với phong thái tự tin không ai bằng mà mỗi tội không nổi. Vừa nhấc lên một chút lại thả xuống đất , vừa lên được một đoạn thì đi xiên xiên vẹo vẹo làm đổ gần hết nước , lúc thấy nhẹ nhất cũng là lúc chẳng còn bao nhiêu nước . Hùng thấy thế cũng giở khóc giở cười chạy đến cản

" Rồi cứ vậy về ruộng là không còn giọt nào luôn " Hùng nhìn vào xô nước mà không khỏi bất ngờ , mới đi chưa được hai mét mà An làm đổ gần hết nước. Thẹn quá An lấy thêm nước dưới ao rồi thử thêm một lần nữa.Nhưng dù An có cố thế nào , bước chân cậu vẫn chậm chạp , vai đã bắt đầu run lên vì quá nặng.Chẳng mấy chốc , An loạng choạng rồi ngã khuỵu xuống , nước trong hai thùng tràn ra đất.Cậu nhìn Hùng với vẻ xấu hổ,cảm giác bất lực khiến cậu thấy buồn . Hùng thấy cậu như muốn khóc vội vàng đặt quang gánh xuống, lo lắng nhìn cậu .

"Không làm được thì đừng có cố, để tao đi lấy cái xô nhỏ hơn cho mày."

Nhưng An lắc đầu, giọng cứng rắn. "Không! Tao muốn gánh . Tao không muốn cái xô nhỏ."

Hùng nhìn An với ánh mắt vừa thương cảm vừa buồn cười , đặt tay lên vai cậu tỏ vẻ đăm chiêu.

" Tao hiểu cảm giác của mày nhưng không phải nó nặng đâu , chỉ là sức mày nó không có tới ."

"Aaaa Tao không muốn làm người vô dụng," An nói, đôi mắt ánh lên sự bướng bỉnh. "Nếu mày có thể làm, tao cũng có thể. Để tao thử lại!"

Hùng im lặng nhìn An một lúc, rồi khẽ cười. Anh hiểu sự quyết tâm của An, nhưng cũng không muốn cậu bị mệt thêm. Sau đó, anh nhấc quang gánh lên, lần này dồn phần lớn sức nặng sang vai mình, chỉ để lại một chút nhẹ hơn cho An gánh.

"Được rồi, thử lại đi," Hùng nói, mỉm cười đầy khích lệ. " Không làm nữa thì nói."

An không nhận ra sự tinh tế trong cách Hùng đã giảm bớt gánh nặng cho mình, cậu vui mừng nắm lấy quang gánh. Lần này, cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn, bước đi dễ dàng hơn mà không nghĩ rằng Hùng đã gánh gần hết trọng lượng.

Cậu vừa đi vừa nói chuyện rôm rả , cái miệng nhỏ huyên thuyên suốt cả buổi . Nói nhiều làm ít nhưng cũng biết mệt , đi chừng ba vòng gánh nước thì lại lười. Không muốn gánh nữa nên Hùng đi lấy hộ cái xô nhỏ ở gần cái giếng kho cho An xách đi cho tiện .

" Mày phụ hay phá tao vậy An " có An có cũng như không , chẳng phụ gì nhiều nhưng vui hơn làm một mình nên Hùng cũng bỏ qua .

" Có phụ là được rồi"

Gánh chừng hơn chục lần thì thấy cũng ổn , nước trong ruộng cũng gần như là ổn hơn lúc đầu . Nên Hùng tiếp tục tát nước từ mương sang ruộng . An cũng nhiệt tình bắt chước Hùng làm .Cả hai cứ cúi người tát nước, đôi tay dần mỏi nhừ. An cảm thấy tay mình bắt đầu rã rời, nhưng không dám than, sợ Hùng nghĩ mình yếu đuối. Còn Hùng thì cắn răng chịu đựng, không thể để lộ sự mệt mỏi.

Thấy không khí im ắng quá, An nảy ra ý định pha trò, liền lên tiếng

"Ê, công nhận nước mát ha, Hùng?"

Hùng mệt mỏi đáp lại, giọng đều đều.

"Ừ, nước mát thật."

An cười ranh mãnh, cố ý trêu.

"Hay tắm không? Tao tạt nước mày nha!"

Hùng nghe xong liền bật cười, liếc An một cái.

"Khùng quá An, nước mương toàn đất sình, mày nghĩ tắm được hả?"

An nhún vai, cười hì hì: "Chứ tao thấy mát quá, thử coi sao."

Hùng lắc đầu, cười ngao ngán trước trò đùa của An.

"Mày mà tạt nước lên người tao, tao kéo mày xuống mương luôn đấy."

An nghe vậy không chút sợ hãi, lại còn trêu chọc thêm

"Ừ, kéo thì kéo, ai sợ mày , tao sẵn sàng rồi! Vô đi."

Hùng giả vờ dừng tay, nhìn An như thách thức. "Mày chắc chưa? Đừng có mà nói rồi hối hận."

An bật cười, tỏ vẻ thách thức: "Chắc chắn! Tạt luôn đi, tao không ngán."

Hùng không nói gì thêm, bất ngờ vốc một tay đầy nước tạt thẳng vào An. An không kịp né, ướt từ đầu đến chân, vừa hoảng vừa cười lớn.

"Mày chơi thiệt hả, Hùng!"

Tiếng cười cả hai vang khắp cánh đồng. An dù ướt nhẹp nhưng vẫn không giận, mà ngược lại còn cười vui vẻ, rồi đáp trả lại bằng một vốc nước lớn, khiến Hùng cũng ướt không kém. Cả hai vừa cười, vừa tạt nước như những đứa trẻ, tạm quên đi mệt mỏi và lo âu.

" Nắng quá điên rồi " cả hai dừng lại trò đùa lại tiếp tục công việc.

An vẫn miệt mài làm việc, không ngừng tay, dù biết sức mình chẳng đáng bao nhiêu nhưng vẫn muốn giúp Hùng xong sớm. Mồ hôi tuôn ra như mưa, kết hợp với nước mương bám đầy, làm chiếc áo mỏng trên người An ướt đẫm đem mọi thứ trên người dính sát vào lớp áo . Dưới cái nắng chói chang này, An cảm thấy hơi ngượng ngùng, cố tình không để ý đến cảm giác bất tiện đó, tiếp tục tập trung vào công việc.

Hùng đứng gần đó, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh chỉ dám lén lút liếc nhìn An, tim đập loạn nhịp khi thấy chiếc áo mỏng dính sát vào người cậu bạn. Anh tự nhủ không được nhìn thẳng, sợ rằng nếu cứ thế, anh sẽ đuổi An về ngay lập tức.

Không gian bỗng trở nên ngột ngạt hơn với Hùng, nhưng An vẫn không hề hay biết, tiếp tục làm với tinh thần đầy quyết tâm.

Hùng rời mắt khỏi An, cảm giác khó xử làm anh phải tìm cớ tạm rời đi. Anh trèo lên bờ, mắt liếc ngang liếc dọc cho đến khi nhìn thấy cái ao sen phía đối diện. Không suy nghĩ nhiều, Hùng lội qua đám cỏ, lén lút ngắt một cành sen nở rộ cùng một cái đài sen còn tươi. Anh len lén quan sát xung quanh, chắc chắn không ai thấy, rồi nhanh chóng chạy lại chỗ An, đưa vội cho cậu.

"Ông Bảy mà thấy là tiêu đó. Ăn lẹ đi!" Hùng nói nhỏ, giọng có chút gấp gáp.

An nhìn Hùng, rồi ngó sang cành sen trên tay, thoáng lắc đầu.

"Thôi đi, ông Bảy dữ lắm, tao không dám ăn đâu."

Hùng nhếch miệng cười nhẹ, cố trấn an

"Hái một hai cành ổng không biết đâu. Ăn đi, không có sao đâu."

An lưỡng lự một chút rồi cũng gật đầu, cầm lấy cái đài sen. Nhưng khi nhìn xuống cành sen, cậu ngạc nhiên hỏi

"Nhưng mà hoa thì ăn đâu được, mày đưa tao làm gì?"

Hùng ngẩn người một chút, gãi đầu lúng túng.

"À... tặng mày."

An đờ người trong vài giây, bỗng không gian xung quanh chìm vào im lặng. Cậu nhìn Hùng, ánh mắt có chút bất ngờ pha lẫn ngại ngùng.

"Khùng! Ai lại đi tặng hoa cho con trai?" An lẩm bẩm, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt cành hoa, không buông. An vẫn cẩn thận nắm chặt cành hoa trong tay, ánh mắt nhìn Hùng đầy cảm kích. Không gian bỗng trở nên im lặng lạ thường, chỉ còn tiếng gió nhẹ thoảng qua. An ngượng ngùng nhưng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu nhai mấy hạt sen Hùng đưa, lòng cảm thấy ấm áp mà không rõ lý do.

Hùng nhìn An, môi nhếch lên một nụ cười hài lòng.

"Thôi, ăn xong rồi thì làm tiếp, cho xong việc sớm mà về."

An gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn xao xuyến, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cành hoa sen đang nằm gọn trong tay mình.




"Bà Hai đứng chờ, nhìn An chạy vào nhà với vẻ mặt phấn khởi, ánh mắt bỗng trở nên lo lắng khi thấy cậu ướt nhẹp.

"Trời đất ơi, con trai tôi đi đâu giờ này mới về, sao mà ướt nhẹp hết vậy?"

An lí nhí đáp

"Dạ con té."

Bà Hai lắc đầu, ánh mắt hiện rõ sự không hài lòng.

"Cho chừa cái thói la cà, đi vào nhà tắm rửa sạch sẽ đi."

"Dạ, mẹ!" An chạy lon ton vào nhà, hoàn toàn quên mất Hùng còn đứng đằng sau. Hùng nhìn theo, lòng bỗng chùng xuống, cảm giác buồn bã len lỏi trong lòng.

Bà Hai gọi lớn: "Còn thằng Hùng!"

"Dạ, bà," Hùng giật mình, theo thói quen cúi thấp người khi nghe bà gọi.

Bà Hai nhìn Hùng với ánh mắt thân thiện. "Con cũng xuống tắm rửa đi. Bà kêu con Linh mần hai con gà cho tụi bây ăn rồi. Ăn nhiều cho có sức làm nghe không , hôm nay con vất vả rồi !"

Hùng gật đầu, cảm thấy ấm lòng trước sự quan tâm của bà Hai

" Dạ con cám ơn bà "






________

♡ Negav

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro