Chương 1: Thiên (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở ra cánh cửa ước mơ
Hồ điệp bay qua đại dương

Mở quán lẩu và ca hát đều là ước mơ của em

Lúc phỏng vấn, vấn đề thường được hỏi nhiều nhất là "Ước mơ của em là gì"? Thật ra, mỗi đoạn thời gian việc em muốn làm sẽ không giống nhau, nhưng việc em vẫn luôn yêu thích và kiên trì là ca hát và mở quán lẩu.

Em là người Trùng Khánh, từ nhỏ đã rất thích ăn lẩu. Lẩu là món ăn tượng trưng cho sự náo nhiệt và sum họp. Khi mọi người ngồi xung quanh bàn ăn cùng trò chuyện và thêm thức ăn vào nồi, em sẽ chủ động nhận nhiệm vụ động đũa trước. Nước lẩu sôi sùng sục, vừa tê vừa cay, cả nhà vui vẻ, đây có lẽ là khung cảnh tươi đẹp nhất của cuộc sống trong mắt em. Em nghĩ rằng không có chuyện gì mà một bữa lẩu không giải quyết được, nếu có, vậy thì là hai bữa.

Bây giờ, thời gian em làm việc bên ngoài nhiều hơn thời gian ở nhà. Có lúc mệt mỏi hay nhớ nhà, em liền chạy đi ăn một bữa lẩu, ăn xong sẽ thấy trong lòng rất thoải mái.

Nếu như mọi người hỏi em, rốt cuộc muốn mở một quán lẩu như thế nào, em vẫn chưa nghĩ xong, nhưng điều có thể chắc chắn là, em thích loại náo nhiệt và thả lỏng khi ăn lẩu, cũng muốn truyền cho nhiều người khác loại cảm giác này.

Nhưng liên quan đến ca hát, ở phương diện này em cần làm rõ hơn rất nhiều. Chính thức tiếp xúc với âm nhạc, là lúc nhỏ, bố mẹ báo danh vào lớp piano ở cung thiếu nhi cho em. Lúc đó, bài vở ở trường khá thoải mái, sức khỏe tinh thần dồi dào, mỗi ngày sau khi tan học đều không vội về nhà, thường trèo lên cái cây trước cửa nhà chơi, nhiều lúc còn đem cả đồ ăn vặt và đồ uống lên đó ăn.

Những người từng học piano có lẽ sẽ biết, lúc vừa mới học sẽ nhạt nhẽo vô vị, mỗi ngày đều phải tập làm quen với phổ nhạc và luyện khớp ngón tay rất lâu, không ngờ em lúc đó lại có thể kiên trì như vậy. Bây giờ em rất cảm kích đoạn thời gian học piano ấy, vô hình trung đã xây dựng sự hiểu biết của em đối với âm nhạc, hiểu về nó không chỉ về mặt ngoài.

Khoảng 10 tuổi, em phát hiện chỉ cần bản thân ca hát liền cảm thấy rất vui. Có lần đến đài truyền hình Trùng Khánh quay chương trình, đoàn người chúng em biểu diễn hợp ca, lần đầu tiên lên tivi có lẽ là một việc vô cùng hồi hộp, nhưng em lại có loại phấn khởi và mong đợi không kìm nén được. Sau khi quay xong, mỗi ngày em đều hỏi mẹ, khi nào chương trình đấy mới được phát vậy? Có nhìn thấy con không? Đợi đến lúc chương trình chính thức được phát, cho đến lúc kết thúc em cũng không thể nhìn rõ được gương mặt của mình trên tivi.

Nhưng mà, khi so sánh sự thất vọng vì không được thấy mặt ấy và sự vui vẻ khi ca hát với nhau, em thèm muốn cái thứ hai hơn. Nếu có người có thể vì thế mà cảm động, vậy thì thật sự quá tuyệt rồi.

Nhưng mà lúc đó thật sự không nghĩ đến, có một ngày em sẽ đứng trên sân khấu ánh đèn lấp lánh hát bài hát của bản thân cho những người khác nghe. Lúc nhỏ em cảm thấy mình là một người bình thường, lớn lên sẽ mở một quán lẩu vui vẻ mà sống. Lúc đó, sẽ mong ước mỗi tháng có 10 tệ nạp tiền hội viên QQ, để bản thân trong trò chơi ảo nuôi một con thú cưng, xây dựng trang viên. Đó là trò chơi lúc đó mọi người đều chơi, nếu như em có thể chơi giỏi, thì sẽ vô cùng lợi hại trong mắt đám bạn học.

Có thể bởi vì em là một người may mắn, hạt giống mong muốn ca hát ấy vì thế mà ngẫu nhiên từ từ nảy mầm, mọc lên khỏi mặt đất, lớn lên, trở thành dáng vẻ ngày hôm nay.

Từ lúc debut đến bây giờ, em chưa từng nghĩ kĩ bản thân mình sẽ thế nào trong tương lai. Có lúc phóng viên hỏi, tương lai em sẽ phát triển ở phương diện nào? Em nói biểu diễn, ca hát, sáng tác em đều sẽ thử, còn nói đùa rằng muốn phát triển hướng ẩm thực, máy móc. Thật ra, trong lòng vẫn muốn nói trước tiên phải làm tốt những công việc hiện tại. Em nghĩ, làm tốt những việc hiện tại cũng chính là đang nỗ lực khiến cho tương lai tốt hơn, không ai biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, tương lai chính là kết quả mà mỗi chuyện ở hiện tại đúc kết thành, vì thế mỗi bước đi ở hiện tại phải vững vàng, tương lai mới có thể không nuối tiếc.

Em muốn trở thành kiểu hình ca sĩ sáng tác nhạc. Em biết, đây là một việc phải có tài hoa cùng dụng tâm. Cho dù rất khó, em cũng sẽ nỗ lực.
Em sáng tác bài 《17》lúc đang ở trên đường. Phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, em đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện. Mỗi ca từ, trong lòng em đều có bức họa cùng câu chuyện của nó. Lúc viết, em có chút ương ngạnh, chỉ cần cảm thấy không tốt liền sẽ xóa bỏ toàn bộ. Bản 《17》 đầu tiên cùng ca từ mà mọi người thấy bây giờ, gần như hoàn toàn không giống nhau. Nhưng chúng đều là cảm giác của em đối với tuổi 17. Em hi vọng thông qua bài hát này có thế nói với nhiều người hơn nữa, bất luận trước đây vui vẻ cũng được, buồn bã cũng không sao, đều phải tận lực nhìn về phía trước, bởi vì tương lai nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.

Một ca sĩ, đứng trên sân khấu, phải dùng giọng hát của bản thân tác động đến người khác. Mặc dù em sớm đã đứng trên sân khấu, nhưng em vẫn luôn nhớ đến lần đầu tiên bước lên sân khấu, có người nói với em "Em không thể quay lại nữa, chỉ có thể càng ngày càng tốt hơn thôi". Em chưa từng nghĩ sẽ quay lại, chỉ hi vọng bản thân có thể đủ nỗ lực, đủ dụng tâm để gáng vác sự quan tâm cùng yêu thích này.

Đương nhiên, trên con đường thực hiện ước mơ sẽ gặp phải rất nhiều áp lực cùng cản trở. Nhưng chỉ cần trong tim kiên định hướng về, ăn một bữa tôm hùm nhỏ, lại thêm một bữa lẩu, áp lực có lớn hơn nữa cũng không sao.

Con đường tương lai còn rất dài, bất kể lúc nào, em cũng sẽ tiếp tục viết, tiếp tục ca hát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro