Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 21: Vợ chồng ân áiỞ sâu trong rừng Tần Lĩnh, bầu trời trên khu nhà Lâm gia, vốnlà bầu trời vạn dặm xanh xanh không gợn chút mây, đột nhiên ở chính giữa hiệnlên một đạo kinh lôi, lôi quang lam tử sắc trực tiếp đánh vào nơi nào đó nhà lãoLâm, nhưng không hề tạo thành bất cứ tổn hại nào.Căn nhà như cũ lù lù bất động, tịch mịch, vách tường vừadày vừa nặng."Mẹ nó!!! Lão tử có con, con em mặc dù đã chết nhưng thânthể vẫn được bảo tồn rất tốt, đến hơi thở cuối cùng. Liên gia gia nói chỉ cầnLâm Lâm hóa giải kiếp số là có thể khôi phục, anh lại đi nói với em là mệnh emtuyệt hậu? Cho dù anh là anh cả cũng đừng trách sao em lại muốn cùng anh đơn độcđánh một trận!!!"Trên khuôn mặt chữ quốc (国) của Lâm Huyền Địa đều là vẻ tức giận, đồngthời râu quai nón cũng nhếch lên a nhếch lên, hận không thể trực tiếp dựng thẳngđâm xuyên qua cái tên trung niên có khuôn mặt thư sinh phía đối diện. Xem khungcảnh này, giống như cuộc tỷ thí cuối cùng giữa một vũ phu và thư sinh __huốngchi hai người này, một người mặc trường sam một người mặc đường trang."Người nào não bị co rút mới cùng cậu đấu?" Trung niên thưsinh đối diện Lâm Huyền chê cười: "Tôi tu chính là ba mươi sáu thiên thuật bóitoán, dạy chính là thiên cơ địa thế. Mà cậu từ nhỏ tu bí quyết Thiên Cương Lôi,còn có Kim Cương Bát Quái Chưởng, cho dù tôi là anh cả có lớn hơn cậu mộtchút, cậu còn không biết xấu hổ lấy võ ra so với một người học văn? Làmnhư tôi cũng không có mắt như cậu vậy?""Lâm Huyền Thiên!Anh nói em tuyệt hậu! Em tuyệt hậuthì nhất định nguyền rủa anh cũng tuyệt hậu luôn!" Lâm Huyền Địa suy nghĩmột chút, vẫn không nên làm trò cùng anh cả thư sinh âm hiểm đánh nhautrong phòng này, cùng lắm thì ông sẽ tìm lúc thích hợp đánh lén anh cả mộtbữa là được, dù sao chuyện này cũng làm không ít lần rồi."Tôi xem quái tượng thì ra như vậy, cho dù cậu nguyềnrủa tôi, quái tượng cũng không thay đổi." Lâm Huyền Thiên sắc mặt không đổi,"So với cái này, cậu chẳng lẽ không nên đi xem cái tên Mục Viêm Khiếu kiarốt cuộc là cái dạng gì? Dù sao Lâm Lâm cũng là con của cậu, bây giờ con cậu phảiở bên cạnh hắn cùng nhau hóa kiếp mới có thể khôi phục, vạn nhất người nàykhông phải có tâm tư thuần lương gì, cậu không sợ Lâm Lâm sẽ bị hắn liên lụykhông cách nào hóa kiếp? Quái tượng của tôi cho thấy, Lâm Lâm có chuyện lớn gì,hầu như đều có quan hệ với cái tên Mục Viêm Khiếu này."Lâm Huyền Địa nghe vậy chợt chậc một tiếng, suy nghĩ mộtchút cảm thấy lời này rất có lý a, vội vàng ngẩng đầu nhìn vợ đang ngồi bên cạnh.Kết quả thấy vợ mình, đại tẩu, tam muội và thím họ ở chi thứ cùng nhau đánh mạcchược thật vui vẻ. Được rồi, cho dù tiền đánh cuộc là toái linh thạch và phápkhí cấp thấp, cho dù mạt chược là dựa vào ý niệm của các nàng mà bay tới baylui ở trên bàn, nhưng vẫn không thể thay đổi được chuyện các nàng ở thời điểmnày vẫn còn tâm tư chơi đùa! ! !"Vợ! ! ! Em em em, làm sao em còn có tâm tư ở đây chơimạt chược! Lâm Lâm của chúng ta bây giờ không rõ đang ở trong tay người như thếnào a! Không được, anh nhất định phải đi xem một chút, nếu cái tên tiểu tử MụcViêm Khiếu kia không đối đãi tốt với Lâm Lâm của chúng ta, anh nhất định sẽ kêuthiên lôi xuống đánh hắn trong ngoài đều thành bột mịn! ! !" Lâm Huyền Địa ngẩngđầu lên nhìn rất đẹp trai nhưng lại ra dáng cực kỳ giống thủ lĩnh thổ phỉ, quyếtđịnh.Nhưng Hoa Ngọc đang dùng ý niệm chơi mạt chược nghe vậy mộtchút cũng không ủng hộ ý tưởng của chồng mình, ngược lại vô cùng ghét bỏ nhìnLâm Huyền Địa một cái, đụng một đôi tám vạn rồi mới nói: "Lâm lão nhị,anh bây giờ còn không biết xấu hổ mà ở đó mở miệng nhắc Lâm lâm, chờanh nhớ tới Lâm Lâm thì rau cúc vàng cũng tàn mấy trăm lần rồi! Mười ngàynay anh vào nhà nào cướp của rồi? Chuyện của Lâm Lâm em đã sớm nhờanh cả coi qua, còn tìm cha đi hỗ trợ rồi! Cha đã gặp Mục gia gia, cũng xaxa nhìn Mục Viêm Khiếu rồi, cha nói không thành vấn đề, vậy thì khẳng địnhkhông thành vấn đề rồi! Chậc, anh thật là người làm cha đích thực. . . Hồ!! Đừng đánh, Lâm lão nhị tới đây đánh với em một ván! Lão nương còn nhớ nămđó anh bắt con học huyền thuật lại đem con chọc cho tức giận lên! ! !""Em chỉ sợ nó ở Lâm gia không được như ý! Tình huốngbây giờ còn tốt hơn ở đây! ! !"Lâm Huyền Địa: ". . ." Tại sao ông luôn có thể khiến cho bạolực gia đình nổi lên đây? Cái gì? Cậu hỏi tôi từ nhỏ học đạo thuật Huyềnthuật Bát Quái Chưởng tại sao còn sợ vợ?! Ha hả, nếu vợ cậu trời sinh làkiếm tu kỳ tài còn sinh ra ở tu chân thế gia cậu sẽ biết. . . Tôi năm đó bịcon cọp mẹ này đuổi đánh năm năm a! ! ! Sau đó, sau đó vợ tôi đánh thành quen,gả cho tôi.Nghĩ lại thật đẫm máu và nước mắt."Vợ, chuyện gì cũng từ từ! Anh định lên Lĩnh Nam, còn có mộtnơi âm khí rất nặng chưa có dò xét! Anh đi trước! ! !"Hoa Ngọc đã rút ra song kiếm: ". . ." Đã qua ba mươi năm rồisao ông ấy vẫn không có can đảm như thế, bà đâu có định đâm chết ông ấy đâu!"Khụ, Nhị đệ muội, Ly Hỏa song kiếm này hay là mau thu lạiđi, gần đây bảy rặng núi lớn linh khí không ổn định, chúng ta đang ở trên đỉnhTần Lĩnh, cẩn thận chút vẫn tốt hơn."Con dâu lớn Lâm gia mở miệng, vị này mặt tròn vi phúc, thoạtnhìn rất trang trọng cũng rất ngay thẳng. Hoa Ngọc đối diện nghe vậy gọn gànglinh hoạt thu kiếm, hướng về phía đại tẩu lộ ra một nụ cười sảng khoái: "Yêntâm đi chị dâu, em có chừng mực. Nhưng mà chuyện của Lâm Lâm... Ai, thôi, chỉcần nó sống vui vẻ, dù không có nối dõi. . . em cũng nhận vậy."So với phản ứng kịch liệt của Lâm cha, phản ứng của mẹ Lâmtốt hơn nhiều, dù sao cũng là người tu đạo, vốn tin tưởng thiên mệnh và nhân quả,mọi việc dù cố gắng hết sức mình, nhưng cuối cùng luôn luôn có ba phần thiên mệnh.Người đi làm chuyện nghịch thiên không phải là không có, nhưng người thành cônglại lác đác, không tới mức cùng đường bí lối, thì thuận theo thời thế vẫn tốthơn."Ôi, huống chi, quẻ bói của Lâm Lâm năm đó hung hiểm hơnbây giờ nhiều, khi đó không phải nói năm hai mươi lăm tuổi một chút cơ hội sốngcũng không có hay sao? Ai ngờ hai mươi lăm năm thoáng qua một cái, lại cóphương pháp hóa kiếp." Hoa Ngọc vừa nói vừa cười: "Em cùng Huyền Địa mặc dù nắmtrong tay không ít tính mạng của yêu ma quỷ quái, nhưng em có thể đảm bảo, tụiem giết toàn là những thứ vô cùng hung ác, cho dù không có công đức phúc báo,cũng sẽ không có báo ứng tới trên người Lâm Lâm. Huống hồ, em tin tưởng, LâmLâm sở dĩ có một tia hóa kiếp đoạt được cơ hội sống, là nhờ em và Huyền Địatrong những năm này cố gắng trừ đi cái ác, cục diện như bây giờ, em và Huyền Địanên thỏa mãn mới phải.""Còn chuyện Lâm Lâm có thể hóa kiếp hay không, sau này cóngười nối dõi hay không, là chuyện của nó, không phải chuyện của em và cha nó,mà là sự lựa chọn của chính nó, và cố gắng không ngừng."Nói xong lời này Hoa Ngọc mang song kiếm trên lưng, tư thếoai hùng mau chóng đuổi theo, chuẩn bị cùng ông chồng nhà mình đi dò xétLĩnh Nam. Mà trong căn phòng này, chị dâu ôn hòa đi tới bên cạnh chồng mình,khẽ cười cảm thán: "Người người đều nói tôi đại khí trang trọng, nhưng trong mắtcủa tôi, người em dâu này mới là đại khí thông suốt, chỉ bằng những lờinày, cô ấy đã mạnh mẽ hơn những người suốt ngày khóc lóc hô thiên mệnh bấtcông hoặc muốn nghịch thiên cải mệnh kia rồi. Quang minh chính đại nghiêm nghịrồi lại rộng rãi cởi mở, cậu hai thật có phúc khí."Lâm Huyền Thiên nghe vậy cười một tiếng: "Tôi cũng có phúckhí vậy, mình cũng đừng tự coi nhẹ bản thân." Làm con dâu trưởng của Lâmgia phải đem nội bộ to lớn như thế xử lý ngay ngắn rõ ràng, chỉ cần điều này,cũng có nhiều người không theo kịp."Nhưng tôi cũng thật tâm đồng ý với lời của em dâu..., LâmLâm và A Huyền giống nhau, cũng đều là người mệnh số không chắc chắn. Cuối cùnglà có phải tuyệt hậu hay không ai mà nói trước được. Tôi năm đó bói cho A Huyềncòn không phải bói ra nó sẽ rơi vào ma đạo, chúng bạn xa lánh đó sao?Nhưng mình nhìn xem, chuyện năm đó náo động lớn như vậy, đến bây giờ cònchưa giải quyết xong, nhưng A Huyền không phải vẫn theo chính đạo mà sống tốtđó sao? Mặc dù, khụ, người e ngại chán ghét nó rất nhiều, nhưng có ngườixa lánh nó nào phải là lỗi của nó? Mạng của nó đã thay đổi. Tới LâmLâm, tuy nói tính tình so với A Huyền hiền hoà trầm tĩnh không ít, nhưng xét đếncùng, cháu nó cũng theo con đường 'ly kinh bạn đạo'(*).""Chậc chậc, tổ huấn Lâm gia có câu. Phàm là đối với ngườily kinh bạn đạo, bàng quan, giữ mình trong sạch, khi tất yếu có thể giúp ngườikhi gặp nạn." Lâm Huyền Thiên trong mắt mang theo nụ cười: "Dù sao Lâm gia vốnkhác thường, khác nhau chính là tôi có hai người chống lưng không phải sao. Cócái gì phải lo, dù sao cha và ông vẫn còn, bây giờ A Huyền cũng là thanh danhhiển hách, tôi sợ cái gì chứ?"Lâm đại tẩu nhéo chồng mình một cái: "Anh đừng có tránh rắcrối. Được rồi, cho dù chuyện của Lâm Lâm chúng ta không thể quản, những chuyệnkhác cũng phải xử lý cho tốt. Tuy rằng những người đó luôn nói không có chuyệngì a không có chuyện gì, nhưng tôi có dự cảm xấu. Tựa như em dâu vừa nói vậy,mọi người đều có thiên mệnh, nghịch thiên là điều tối kỵ. Huống chi muốn có cáigì phải có cố gắng tương ứng, bọn họ nỗ lực hai mươi năm mới đổi lấy cho LâmLâm một cơ hội sống, mà những người đó cái gì cũng không làm sẽ gánh lấy trừngphạt của thiên địa tạo hóa. . . Người Lâm gia, vẫn còn họ hàng xa không phảisao."Lâm Thiên Huyền nghe vậy cũng thu hồi nụ cười, tiện tay cầmlấy linh thạch để lung tung trên bàn, sau đó nhìn quái tượng kia than thở.Đây là xu thế đại loạn.___________"Mày vẫn không thể lên web được?"Trong vườn hoa nhà nông vui mừng của Mục Viêm Khiếu, chủnhân nhà nông vui mừng đang ngồi ở trên giường, vừa nghe tin tức báo cáo, vừa mởmiệng hỏi thăm vẹt nhà mình đã giằng co trước máy tính hai canh giờ."Tao sẽ bảo Mục Tam tới chỉnh sửa hệ thống cho mày, đây làsở trường của anh ta, dù mày không cẩn thận phá hư hệ thống, cũng không phảichuyện gì to tát đâu."Lâm U tiểu gia ở trước máy tính nghe vậy tức giận."Két ~ muốn ông lặp lại mấy lần đây! Ông không phải là mùchữ! Ông có máy tính! Ông tuyệt đối sẽ không ngu mà đem hệ thống máy tính pháhư! Anh cho rằng trong nhà tiểu gia không có máy tính sao! ! !""Tiểu gia chẳng qua là mở không được cái trang web này đượcchứ! ! ! Cái trang web bảo trì hệ thống hại người! ! ! Tôi muốn phá nhà bọnchúng! ! !"Mục Viêm Khiếu lặng yên tưởng tượng thấy con vẹt nhỏ màuxanh nhạt khả ái nhà mình vỗ cánh bay đến nhà người lập trang web giận dữ mắngmỏ, nhất thời cảm thấy vui vẻ, không nhịn được phốc một tiếng. Hắn đột nhiên cảmgiác được tại sao mình lại nghĩ đến bộ dạng con vẹt tinh này dữ dằn như vậy,con vẹt này mà ngơ ngác chạy ra ngoài, bị bắt được còn không nhận ra đường vềnhà đâu."Có phải mày không giống với những con vẹt tinh trong nhàmày không?" Giọng Mục Viêm Khiếu mang theo chút vui đùa hỏi thăm. vốn dĩ cho rằngvẹt nhà hắn sẽ tiếp tục xù lông, kết quả âm thanh bàn phím gõ loạn bỗng trở nênyên tĩnh, vài giây sau hắn nghe được một giọng nói mang chút đau thương, vừangơ ngác:"Sao anh biết?! Cha tôi cảm thấy tôi quả thực chính là giamôn bất hạnh trong bất hạnh, sỉ nhục trong sỉ nhục a! ! !" Mãi đến khi hắn némmột lon trà sâm đi, cậu mới yên tĩnh.Mục Viêm Khiếu nghe vậy cười càng lợi hại hơn, tắt tin tứcnhưng thanh âm cố ý đè nén nói: "Vì tao cảm thấy mày một mình một ngày không lotu luyện lại cứ đi xem TV, chơi vi tính."Lâm U trong nháy mắt cảm giác mình tự đập đầu vào đầu gối rồi.Mặc dù Mục Viêm Khiếu là dựa theo thân phận vẹt tinh mànói, nhưng Lâm U bi phẫn phát giác, tình huống như thế cũng vạn phần thích hợpvới cậu khi còn ở Lâm gia! ! !Khi người anh họ lớn của cậu, hai chị họ, ba anh họ và nhữnganh chị em ở các chi thứ cùng nhau ngồi xuống tu luyện, cậu đang xem Tân Bạchnương tử truyền kỳ, hoàn châu cách cách, chơi trò đánh nhau trên vi tính, xemtiểu thuyết và nghiên cứu thuốc có hai công dụng.Khi người anh họ lớn của cậu, hai chị họ, ba anh họ và vânvân đi ra ngoài xem phong thủy rèn luyện kinh nghiệm; cậu đang nghiên cứu thuốccó hai công dụng, còn. . .xem tiểu thuyết, chơi trò chơi.Khi người anh họ lớn của cậu, hai chị họ, ba anh họ và vânvân thành công lấy được tư cách xuất sư Lâm gia huyền đạo, có thể ra ngoài tự lập;cậu đang nghiên cứu thuốc có hai công dụng, mở tiệm thuốc qua mạng.". . . Người không vượt qua khó khăn đi chết đi." Lâm U tiểugia bình tĩnh dùng cánh che kín mặt mình.Mặc dù Lâm U không có nói rõ, nhưng Mục Viêm Khiếu cảm thấyhắn có thể tự tưởng tượng tình huống khi Lâm Lâm còn ở nhà. Được rồi mặc dù làđem tất cả mọi người biến thành vẹt tinh, nhưng không thể không nói, cái loạikhông dựa vào ai là hình ảnh không yên ổn, u buồn và không biết nên khóc haynên cười này, hắn có thể nghĩ đến.Đưa tay đem vẹt nhà mình ôm vào trong ngực, Mục Viêm Khiếunói: "Không cần vì thế lo lắng khổ sở. Quá khứ đều đã qua, chỉ cần mày đủ mạnhmẽ, coi như là mày đem TV nện lên đầu bọn họ, họ cũng không dám chít chítgiương oai.""Nhưng theo sức mạnh mà nói, tôi thật rất yếu." Lâm U buồnbực. Cho dù có những thứ thuốc kia, nhưng nếu một mình đấu với nhiều người thìsao, có chút áp lực a.Thân thể Mục Viêm Khiếu khi nghe được câu này chợt thẳngngười dậy, sau đó Lâm U liền nghe được một câu tùy ý, nhưng mang theo sự tự tinthật lớn." Có tao ở đây, mày sẽ là mạnh nhất."Lâm U sững sờ.Mặc dù ở trong đầu có tiếng kêu gào 'vậy mới không tin anh,bọn họ chỉ cần một đạo thuật pháp là có thể đem anh giết chết' 'cho dù anh cóthể dùng hoả tiễn giết chết bọn họ nhưng tiểu thúc tài hoa tuyệt thế thì tuyệtđối không thể bị anh giết chết', nhưng Lâm U cảm thấy trái tim mình nhảy bình bịch,vào giờ khắc này, tim của cậu quả thực giống như là bị ngâm vào hũ mật, ngọtphát ngấy.

Còn nữa, đây là trường sam

Đây là đường trang

Đây là rau cúc vàng hay cỏ huyên, vừa làm thuốc vừa có thể ăn, chu kì hoa là 5-9 con trăng :3

(*) Ly kinh bạn đạo ý là chỉ rời xa kinh thư lý luận tư tưởng, làm phản đạo nghĩa.

Chương 22: Chim nhỏ tức giậnTrải qua buổi tối ngọt ngào nhưng đối tượng bày tỏ có biểulộ hơi quỷ dị, Lâm tiểu gia sống cuộc sống như vậy đã hơn nửa tháng, mọi việctrôi qua tương đối an nhàn.Thật ra thì nói an nhàn cũng là tăng thêm vẻ đẹp cho ngôn từmà thôi, dùng trực quan hình dung và sự tận mắt chứng kiến của Mục Nhị mà nói,"Ông chủ nhà hắn giống như đi tìm một tiểu tổ tông. Cưng chiều đến nỗi còn thiếuviệc đem đi cúng bái mà thôi."Dĩ nhiên, cho dù cuộc sống Lâm U tiểu gia trôi qua quá hủ bại,nhưng mà Lâm U tự nhận trong công việc cậu chịu trách nhiệm tương đối thậttình____ mỗi ngày hai mươi bốn giờ theo sát hướng dẫn gì gì đó, thật là một việcvừa cực khổ vừa hao tâm tổn sức! Mà trọng yếu hơn là, theo sát dẫn đường cũngkhông phải toàn bộ công việc của cậu, trừ việc kể trên, hằng ngày còn phải locông việc ở ngoài, tiểu gia cậu thỉnh thoảng cần phải theo chủ nhân đi phó bảnhai người hoặc tổ đội, đánh các loại boss phú hào trong nước và nước ngoài.Khí trời đã bắt đầu nóng lên, khi trời còn sớm thì có chútthoáng lạnh, nhưng sau mười giờ, mặt trời sẽ liều mạng tỏa sáng và tỏa nhiệt,giống như là muốn thiêu cháy cuộc đời của một con người.Nhưng mặc kệ khí trời bên ngoài như thế nào, trong quán ănxa hoa phía trên cao, nhiệt độ được điều chỉnh tạo cảm giác thoải mái hầu như cảnăm không thay đổi gì. Lúc này đã đến thời gian cơm trưa, Lâm U giúp đỡ chủnhân ngồi xuống ghế sa lon trong phòng ăn, nhỏ giọng nói những gì có thể ăn, nhữnggì khó ăn, và xung quanh có bao nhiêu người đang nhìn về phía bên này, dùng ánhmắt gì, có muốn tiến lên lôi kéo làm quen hay không.Mục đại boss thong thả ung dung dùng muỗng múc đồ ăn, nghevẹt nhà mình líu ríu làm cho người ta không nói được lời nào, dùng tiếng nóimiêu tả cho hắn biết đó là đối thủ hay đồng minh."Ách, bên kia có một tên ngốc! Dù hắn có mang tóc giả tôicũng có thể nhìn ra hắn bị hói, xem đi, ngay cả bước đi cũng không dám bướcnhanh, bộ dạng thật mắc cười két két ~ hắn không ngờ lại bị mắt cá chết của MụcNhất hù dọa lui về nữa kìa! Mục Nhất thật là tốt!""Oa, có một mỹ nữ ở gần đây! Nhưng tôi nhìn thế nào cũng thấycô gái này có chút kỳ quái , dựa theo sắc mặt thì người này bây giờ phải là bịbệnh nặng mới đúng a? Ách, tướng mạo và thực tế không hợp, tin tôi đi chủ nhân~ mặt của cô gái này có hơn bảy phần không thể hiện bản chất của cô ta rồi, thậntrọng khi lên giường két két!""Nga nơi này còn có một. . . "Mục Viêm Khiếu nghe nghe, cảm giác trên trán mình có một đườnggân xanh đang nổi lên, vốn là hắn cảm thấy bữa tiệc giao lưu này khô khan vô vịđến miệng của con vẹt nhà mình, liền trở thành như vậy. . . Làm cho người tavui mừng lia lịa? Trong nháy mắt hắn cảm thấy bữa tiệc giao lưu buổi trưa này lạibiến thành hội xem mắt tạp nham? Thật là tốt quá ha hả."Ai nha! Hình như bên kia có một đại nhân vật vừa đến!" Chợt,Mục Viêm Khiếu nghe Lâm U mang theo vài phần kinh ngạc mở miệng, nhưng sau mộtkhắc cái giọng kinh ngạc đã thế chỗ bằng chất giọng chán ghét: "Sao lại thànhra như vậy, vì cái lông gì mà hai anh em bà con phiền bức của nhà anh cũngở đây? Bọn họ còn đặc biệt chân chó vây quanh một người rất giống lão gia giaKFC."Mục Viêm Khiếu: ". . ." Khinh bỉ quá nhiều rồi sẽ không biếtnên khinh bỉ cái gì nữa. Nhưng sau khi nói xong những lời này, Lâm U cảm giácđược rất rõ ràng chủ nhân mình thoáng cái liền ngồi thẳng người, mặc dù trên mặthắn không có bao nhiêu biến hóa, nhưng khí thế quanh thân cũng biến đổi rồi.Nghiêng nghiêng cái đầu, Lâm U cúi xuống nói thầm bên tai MụcViêm Khiếu, "Lão gia gia KFC kia rất lợi hại?"Mục Viêm Khiếu co rút khóe miệng, nhưng vẫn gật đầu: "Nếuđoán không sai, hẳn là trùm chế tạo thực phẩm rất có sức ảnh hưởng ở châu Âu.Trịnh Du Hổ bọn họ đại khái là muốn thông qua ông ta, cho thế lực của ông ngoạivà nguồn kinh tế bọn chúng nắm ở châu Âu nhận được chút trợ giúp."Lâm U phẩy phẩy cánh: "Không có lầm sao? Lão gia gia KFC chỉlà thương nhân thực phẩm, ông ấy có năng lực lớn như vậy sao?"Mục Viêm Khiếu đặt dao nĩa xuống, búng nhẹ đầu vẹt nhàmình: "Còn tao chỉ là một thương nhân bình thường cung cấp năng lượng cơ học vàsản phẩm điện tử internet đây."Lâm U: ". . ." Ha hả, những thứ phần tử không an toàn và hạingười này, luôn làm cho người ta thấy họ rất đứng đắn nhưng thật ra chỉ là vỏngụy trang chuyên nghiệp. Thử nghĩ đi, Mục Viêm Khiếu cũng có băng mafia bênchâu Âu và vũ trang trong nước rồi, lão gia gia KFC kia lăn lộn cả đời ở châuÂu, làm sao lại không có những sản nghiệp ngầm khác? Ngô, nghe Mục Viêm Khiếugiải thích và thái độ của hắn, đoán chừng vị lão gia gia này còn là một nhân vậttương đối lợi hại."Vậy chúng ta cũng tìm cách làm quen với ông ấy?" Lâm Unghiêng đầu nhỏ giọng hỏi thăm, "Nhưng anh thì mù, tôi phải giả bộ ngu, lấylòng không được két . . ."Mục Viêm Khiếu nghe nói như thế trực tiếp cười ra tiếng, rồisau đó lắc đầu: "Đừng tự làm khó dễ mình. Tao chủ yếu muốn chiếm giữ thị trườngTrung Quốc, thị trường nước ngoài cho dù khai thác lớn hơn nữa, cũng có khu vựcvà người khác giới hạn, sản nghiệp cha ông ta sẽ cố gắng tiếp tục mở rộng,nhưng mấy thế lực không an phận này, sẽ cho Mục Nhất tinh giản một chút là được.Trong mắt của tao, sản nghiệp của ông cha vẫn còn đang bất ổn, trải qua thờigian lâu dài ngày sau, sẽ xảy ra vấn đề.""Cho nên anh đang khoe khoang khả năng quan sát lâudài của mình trong tương lai?" Lâm U tiểu gia giơ cánh lên, quyết định chỉcần chủ nhân mắt mù của cậu gật một cái, cậu liền quạt cho một cánh.Mục Viêm Khiếu bày ra ra vẻ 'tao chính là ý tứ này' chối bỏvẻ mặt, 'tao là đang nói với ngươi, chủ nhân của mày không cần đi lấy lònggia gia KFC kia, nếu như ông ấy thấy tao, chúng ta có thể hỏi thăm đàm luậnhợp tác một chút. Không hơn.""Trước năm hai mươi lăm tuổi tao không có lo lắng cái này,nhưng mà bây giờ, mặc dù hai mắt ta mù, sức lực cũng không yếu hơn, kém hơn bấtkỳ kẻ nào." Giọng nói cứ bình thản như thế, lọt vào tai Lâm U, nhất thời làmcho người ta cảm thấy hào khí ngất trời."Két két ~ chủ nhân khốc suất cuồng phách duệ! ! !"Chủ nhân Mục Viêm Khiếu: ". . . " Mấy cái lời bị dùng nátrồi, nghe đặc biệt giống như đại từ coi tiền như rác.Vì vậy Lâm U tiểu gia ở bên cạnh chủ nhân cuồng phách duệ,bỏ qua việc đi lấy lòng gia gia KFC. Mà bên này, Trịnh Du Hổ và Trần Du Hạcđang vây quanh Kiều Trì Ngả Bá Đặc thấy Mục Viêm Khiếu không chủ động tớibắt chuyện, trái tim đang lơ lửng khẽ hạ xuống.Bọn họ so với Mục Viêm Khiếu thua kém rất nhiều về ưu thếvà tài nguyên, nếu như lúc này Mục Viêm Khiếu chủ động tới đây bắt chuyện, chỉsợ chuyện hợp tác của họ sẽ như bát nước đổ đi, bây giờ vị này vừa nghe kế hoạchhợp tác của bọn họ đã có chút đồng ý, mặc dù chi phí hợp tác có hơi lớn mộtchút, chỉ khi nào hợp tác thành công, sẽ làm cho kế hoạch của bọn họ càng thuậnlợi! Chỉ cần bọn họ đặt nền tảng ở chỗ này, cố gắng thêm một chút, là thế lựccó thể ngang bằng với Mục Viêm Khiếu, đứng ngang hàng.Đến khi đó, dù là thế lực ở châu Âu, hay là Mục gia, cũng sẽthành vật trong túi của Trịnh gia, Trần gia! ! !Nghĩ như vậy, vẻ mặt Trịnh Du Hổ càng thêm ôn hòa, mà TrầnDu Hạc cũng nhanh chóng nở nụ cười tàn khốc. Thấy nụ cười đó, Lâm U trực tiếpbĩu môi (mặc dù bây giờ miệng cậu rất cứng, bĩu không được), hận không thểtrực tiếp bay đến như con mèo cào cho mặt hắn nở hoa.Ngô, có lẽ Lâm U tiểu gia từ người biến thành vẹt mang theochút tật xấu hại đen tối của loài chim, khi Lâm U vỗ cánh vừa mổ đồ ăn vặt trênbàn vừa nguyền rủa người khác, bỗng nhiên lông tơ theo bản năng dựng đứng lên,trực tiếp vỗ cánh bay lên!Cùng lúc đó, một tiếng mèo kêu nghe rất giảo hoạt và tiếngkêu đau của Trần Du Hạc vang lên, mọi người chỉ thấy một con mèo vô cùng mập,dùng khí thế sét đánh không kịp bịt tai giẫm lên mặt Trần Du Hạc rồi phóng lênbàn ăn bằng đá cẩm thạch, chỗ có một con vẹt Tinh Cương màu xanh xám, mà con vẹtkia thì trong nháy mắt vỗ cánh bay lên. . . Xui xẻo chính là, lông đuôi xinh đẹpcủa nó vẫn bị cú bổ nhào làm rớt hai cọng.Vẹt Lâm U tiểu gia tức giận: "Mẹ nó—–! ! Mày dám vồ tiểugia! ! Còn dám vồ rớt lông đuôi của tiểu gia! ! Tiểu gia muốn giết chếtmày đem nấu thành Long Hổ đấu —-! ! Fuck ~~ You! ! !""Meo meo ngao?!"Mục Viêm Khiếu nhíu chặt chân mày, nghĩ xem con mèo mà vẹttinh nhà hắn đang mắng có phải là con mèo của gia gia KFC hay không, nếu thậtnhư vậy, hắn phải làm như thế nào mới có thể gọn gàng linh hoạt làm cho vẹt nhàmình hả giận? Cạo ria mép của nó sao?Mà trong hội trường bữa tiệc gồm đông đảo phú hào, đại giamới nổi, minh tinh và vân vân đang vây xem, cả đám trợn mắt há mồm nhìn con mèonhỏ đang cùng giằng co với vẹt Tinh Cương, trong lòng gầm thét: Tôi nói con vẹtnày đối mặt với một con mèo mà còn dũng mãnh như vậy, thậm chí còn nói tiếngAnh?! Nhất thời cảm thấy khốc suất cuồng phách duệ. . .Con mèo nhỏ nhắn đángyêu kia làm sao bây giờ?

Ta nói, Long Hổ đấu là một món ăn của Quảng Đông (Trung Quốc), hình như là dùng thịt rắn và thịt mèo nấu thành

Chương 23: Vẹn toàn cả đôi bênDĩ nhiên, cho dù tám mươi phần trăm người có mặt ở đây đềucảm thấy, trước mặt họ là bức tranh khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ thươngvà rất được ưa chuộng, nhưng trong mắt hai vị nhân vật chính mà nói, tình huốngbây giờ đừng nói là dễ thương gì, đây giống như là cuộc chiến căng thẳng tranhgiành địa bàn và thế lực! ! !Khi Lâm U còn rất nhỏ, rất đần độn, rất ngu ngốc, cậu từngtưởng tượng nếu mình có thể nghe hiểu tiếng động vật là một chuyện cực kỳ ngungốc, nhưng khi cậu mười tuổi, liền chấm dứt loại tưởng tượng này___vị tiểuthúc tài hoa tuyệt thế kia dù không hiểu ngôn ngữ của động vật, cũng có thể khiếncho động vật, linh thú nghe lời của hắn, khi đó tiểu thúc hết sức bạo lực dùngthủ đoạn đem tất cả linh thú và động vật hành hạ cho đến khi biết vâng lời, từđó Lâm U chợt hiểu ra.Thật ra thì ngoại ngữ động vật, người nào cường đại thì liềnđược ưu tiên không phải học. Cậu không nên tự ép mình nghe hiểu tiếng thúvật, dù sao nhiều loại động vật như vậy, ai mà biết có khó nghe hơn tiếng địaphương hay không? Cậu nên học tập giống như tiểu thúc, đem bản thân hành hạđể trở nên cường đại, sau đó khiến tất cả động vật đều tự động nghe hiểu mệnh lệnhcủa mình mới đúng.Cho nên nói. . . Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh! Cứ như vậy ướcmơ ngọt ngào dễ thương đã bị tiểu thúc vô tình đánh vỡ thành mảnh vụng như thế.Trở thành chủ nghĩa đặc biệt cường quyền thật không phải lỗi của cậu, đúngkhông?Lúc này Lâm U tiểu gia tâm tình thật phức tạp, vì cậu đãtừ bỏ chủ nghĩa dễ thương ngọt ngào ngốc ngốc, thành công bước đi trên con đườngcường quyền đen tối, cậu vậy mà lại đạt được cái hồi bé mình. . . Mơ ước?!Mới vừa rồi cậu hẳn là không có nghe lầm, khi cái con Garfield mập muốnchết kia, thân thủ lại mạnh mẽ quỷ dị kêu "meo meo ngao', cậu đã nghe hiểuý của nó." Meo meo ngao?!" Phiên dịch thành tiếng nói động vật là:"Mày không sợ tiểu gia?!"Lâm U nghe nói như thế nghe nói như thế thiếu chút nữa lệrơi đầy mặt rồi, phải hình dung tâm tình cậu bây giờ đang nhức trứng cỡnào chứ. Nhưng, cậu cuối cùng cũng có thể khẳng định suy đoán bấy lâu nay,nhưng không thể đi đến kết luận___ thì ra tiếng nói giữa động vật đều là ngônngữ phổ biến, không phải cứ bất đồng chủng tộc là ngôn ngữ bất đồng a.Thử nghĩ xem, các loài động vật khẳng định không có lòng dạthảnh thơi như loài người, không có chuyện dằn vặt như bất đồng ngôn ngữ và vănhóa, thỉnh thoảng còn xung đột văn hóa. Thế giới của bọn chúng vừa rộng lớn vừađơn giản, cho dù tiếng kêu bất đồng, nhưng mỗi loại tiếng kêu đều bao hàm ýriêng của nó, thật ra đều tương thông với nhau.Nhưng mà!Bây giờ không phải là thời điểm cảm thán tiếng nói! ! !Bây giờ là thời điểm để giải quyết tranh đoạt lãnh địa vàquyền lợi lão đại! ! !Sau khi Lâm U nói ra tiếng người cộng thêm tiếng Anh đểphát tiết, đối mặt với cơm trưa của chủ nhân mắt mù nhà cậu bị lật đổ (trọngđiểm là cơm trưa của chính cậu cũng bị lật úp), không chỉ có không cảm thấyáy náy, còn nghiêng đầu đầy ác ý làm cho lá gan của mập meo meo trong nháy mắthóa đen. Cậu rời xa cái thời đại ngốc ngốc dễ thương ngọt ngào lâu rồi,bây giờ thần tượng của cậu là tiểu thúc tài hoa tuyệt thế, mà nguyên tắc lớnnhất của tiểu thúc cậu chính là____ đối mặt với bất luận cái gì đều khôngnghe không nói, khiêu khích hàng thiếu não và vân vân, một câu nói cũng không bốthí, đánh hắn tới kêu cha gọi mẹ là được!Vì vật vẹt Lâm U dưới tình huống ngay giữa ban ngày đối mặtvới con mập meo meo xâm nhập lãnh địa, vứt bỏ nguyên tắc sống chung hòa bình,ngay cả két két cũng không liền vung cánh đưa vuốt nhọn hướng về cái con Gia Phỉvừa kêu kia vọt xuống! ! !Quần chúng vây xem cho dù mới vừa cảm thấy tình huống này đặcbiệt có ý tứ, hơn mười phút tiếp theo, bọn họ từ vẻ mặt 'những người thành đạt'trở thành những người bối rối vẻ mặt 囧.Nếu như là vẹt bình thường, đối mặt với tình huống như thếtám chín phần cũng sẽ vỗ cánh chạy trốn, nhưng Lâm U tiểu gia là con vẹt pháttriển đầy đủ, EQ và IQ cực tốt, lao xuống ba lần đều chỉ bắt được da dầy củaGarfield, không tạo thành tổn thương lớn gì, tức giận kêu một tiếng, xoay người,trực tiếp dùng hai móng vuốt nhỏ của mình xách từ bàn ăn tự phục vụ lên một,bình, giấm! Đúng, bạn không có nhìn lầm, chính là một bình giấm nhỏ!Lâm U dùng móng vuốt bắt được bình giấm nhỏ, nhìn cái đầu mậpGia Phỉ đang ngẩng lên như chậu nước rửa mặt, dưới tình huống đầy nghi hoặc,không chút do dự trực tiếp đem giấm xối vào đầu mập meo meo. . ."Meo meo ~~ ngao_____! ! !" Đây là thứ quỷ gì?!?!?!? Thậtgay mũi____! !Con mèo Garfield kia bắt đầu giũ lông, người chungquanh cũng gặp tai họa, hoặc nhiều hoặc ít đều bị dính chút giấm. Mà Lâm U tiểugia còn chưa vừa lòng, xoay người bắt lấy một chùm nho truy kích, lần này mèo mậpGia Phỉ có phòng bị, chùm nho của Lâm U bay đến trên người Trịnh Du Hổ.Lâm U xoay người lần nữa, mọi người đều mang ánh mắt khiếpsợ, khi cậu cố hết sức dùng móng vuốt xách một trái sầu riêng hoàng gia nhỏlên, chủ nhân của mập meo meo Gia Phỉ, Ngả Bá Đặc lão gia gia rốt cục ngồikhông yên."A, Mục thân mến, kể từ khi chào tạm biệt ở Italia chúng tađã lâu không có gặp nhau. Có thể ở buổi tiệc trưa này nhìn thấy cậu, thật làmcho tôi vui mừng. . .Ân, dĩ nhiên, thú cưng của cậu cũng làm cho người tavui mừng."Tuy nói Mục Viêm Khiếu không nhìn thấy nơi đây đã xảy rachuyện 'thê thảm không nỡ nhìn', nhưng liên tiếp, âm thanh trầm bổng du dương củatiếng kinh hô và tiếng hét chói tai cũng đủ khiến hắn tưởng tượng ra hiện trườngcó bao nhiêu hỗn loạn. Thật ra thì Mục Viêm Khiếu vốn cũng lo lắng vẹt nhà mìnhsẽ chịu thiệt thòi, nhưng khi hắn nghe được câu tiếng Anh kinh điển kia, thì hắnbiết, làm một con vẹt đã thành tinh, dù gặp phải thiên địch, đều chỉ có nó khidễ người ta, tuyệt đối không để người ta khi dễ nó!Xem một chút, kết quả quả nhiên không ngoài dự định. Cuốicùng là chủ nhân của con mèo mập meo meo yếu thế kia mở miệng trước ~.Mục Viêm Khiếu nghĩ đến đây, trên mặt không thay đổi, nhưngtrong lòng thì phơi phới. Hướng về phía Ngả Bá Đặc khẽ gật đầu tỏ vẻ hữu nghịvà có chút không muốn người khác biết 'chủ nhân đang cảm thấy tự hào', mới mởmiệng: "Lâm Lâm, đừng đùa nữa, quay về."Vừa vặn Lâm U lúc này đang vì chuyện não mình co rút trầmtrọng đi xách một trái sầu riêng mà buồn bực, một mặt không thể tiếp tục đậpngười ta lại không muốn mình mất mặt, còn mặt khác. . . Đồ chơi này thật sự làquá nặng! Trong lúc tiến thoái lưỡng nan nghe được giọng của chủ nhân, Lâm U tiểugia nhất thời tưởng như nghe âm thanh từ thiên đường vọng xuống, lập tức đemtrái sầu riêng kia ném về phía Trần Du Hạc, đồng thời vỗ cánh lấy tư thế ngườichiến thắng bay về: "Tuân lệnh đại vương! Đại vương tốt nhất!"Đại vương Mục Viêm Khiếu: ". . ." Trong nháy mắt cảm giácchủ nhân thấy tự hào tụt giảm nghiêm trọng, vì hắn quên mất rằng vẹt nhà mình bịchứng gián đoạn thần kinh. . . Ở thời điểm này, con mèo mập Gia Phỉ kia chỉ hơiu mê một chút, ngốc nghếch một chút, nhưng cũng hơn vẹt nhà hắn rất nhiều!Nhưng Ngả Bá Đặc lão gia gia không có cảm thấy đau buồn nhưMục Viêm Khiếu, ngược lại tương đối có hứng thú nhìn con vẹt tự động bay đếntrên vai Mục Viêm Khiếu, càng xem hai mắt càng sáng lên."Nga~ Mục! Tôi thật không thể tin được, thậm chí cậu còn cómột con vẹt Tinh Cương thông minh cơ trí như vậy! Lúc trước con gái tôi cũngnuôi qua một con, nhưng chẳng những âm thanh nó nói chuyện không dễ nghe, mà ởnhà không ăn thì quấy rối, hoàn toàn không giống như thế này, theo người phươngđông các cậu nói là như thế nào nhỉ? À, đúng rồi, là linh tính!"Mục Viêm Khiếu nghe vậy khóe miệng giương lên, cái người lạnhlùng nghiêm nghị, gương mặt tuấn tú lộ vẻ hung tàn lộ ra một nụ cười làm chongười ta mê mẩn: "Ngài quá khen, tôi có thể có được nó cũng chỉ bởi vì vận khítốt thôi. Ngược lại tôi nghe nói con vật nhỏ Gia Phỉ đại minh tinh của ngài làhuyết thống thuần chủng đời thứ mấy rồi? Nghe nói nó còn phải tranh tài đoạt giảithưởng lớn, đây mới là thông minh lanh lợi."Mục Viêm Khiếu nói mấy câu, coi như là KFC lão gia gia sắcxảo cũng nhịn không được cười lên, "Ha ha, Mục, cậu quả nhiên biết ăn nói!Nhưng người nhà của cậu cũng rất thông minh là chuyện khiến cho người ta cao hứngcó phải không?"Khi Mục Viêm Khiếu nghe được hai chữ người nhà thì khựng lại,sau đó sắc mặt liền ấm áp hẳn lên, gật đầu: "Ngài nói không sai, Lâm Lâm quantrọng như người nhà của tôi. Cảm tạ ngài đã coi trọng nó.""Nga không không! Tôi là cao hứng chuyện cậu không đem lờitôi nói xem động vật là người nhà mà cảm thấy lạ lùng! Phải biết rằng, rất nhiềubằng hữu của tôi ngoài mặt thì không nói gì, nhưng trong lòng thì luôn âm thầmxem thường." Ngả Bá Đặc lão gia gia vừa nói vừa lộ ra nụ cười thâm ý: "Nhưngtrong mắt tôi, một người có thể đối với động vật mà dụng tâm đối xử chân thành,thì bản tính của hắn cũng không khác biệt mấy.""Mục, về điểm này. . . Cậu bây giờ đã thay đổi rất nhiều."Ngả Bá Đặc lão nhân nhìn chăm chú vào vẹt Lâm U: "Năm năm trước, tôi có nằm mơcũng không ngờ rằng, sẽ có ngày cậu cũng ôn hòa như vậy, còn nuôi động vậtnhỏ. Nó rất dễ thương, rất lợi hại, có đúng không?"Mục Viêm Khiếu nghe vậy trầm mặc, không tự chủ nghĩ tớimình của năm năm trước. Khi đó hắn là cái dạng gì? Cho dù hắn không có gươngquá khứ, cũng có thể xác định, nếu là mình của ngày đó, khi lần đầu nhìn thấyLâm Lâm chẳng phải sẽ đem nó vứt đi sao?"Cho nên tôi mới nói, có thể có được nó, là phúc ba đời củatôi." Mục Viêm Khiếu nhàn nhạt mở miệng, nâng tay vỗ về đầu Lâm U: "Nếu như cóthể, tôi hy vọng nó có thể mãi mãi bên cạnh bầu bạn với tôi."Ngả Bá Đặc nghe vậy ha ha cười hai tiếng: "Nga, so về điểmnày, Mục, cậu hạnh phúc hơn tôi, con mèo Gia Phỉ của tôi tối đa chỉ có hai mươinăm tuổi thọ, mà vẹt Tinh Cương của cậu, gần như có tuổi bằng với con người.Nghĩ đến đây thật làm cho tôi ghen tỵ, Gia Phỉ của tôi dường như cũng rất thíchLâm Lâm của cậu? Cậu nhìn nó bị khi dễ như vậy, nó vẫn cứ nhìn chăm chú khônghung dữ cũng không công kích thì biết."Lúc này mập meo meo Gia Phỉ đã bị quản gia của Ngả Bá Đặcđem đi tắm thật sạch rồi với đưa cho Ngả Bá Đặc ôm vào lòng, Gia Phỉ ở trong ngựcNgả Bá Đặc tựa như Lâm U ở trên bả vai Mục Viêm Khiếu đều rất biết điều, nhưngmà hai mắt của meo meo vẫn không bỏ qua nhất cử nhất động nào của vẹt Lâm U."Haiz, Mục, cậu nghĩ như thế nào? Tôi dùng hai hãng thựcphẩm ở Anh và Italia đổi lấy quyền nuôi dưỡng Lâm Lâm thì sao? Đó là hai hãngtôi rất vừa lòng."Những lời này của Ngả Bá Đặc lão nhân vừa nói ra khỏi miệng,quần chúng vây xem bên cạnh, nhất là các thương nhân muốn kết thân với vị nàythiếu chút nữa chửi tục! Đây là cái tình tiết nghịch thiên quỷ dị gì?! Một convẹt Tinh Cương chỉ mất mấy vạn lại có thể đổi lấy hai hãng thực phẩm của trùmchâu Âu?! Mẹ nó đó là giá trị gấp mấy vạn lần được chứ?! Chẳng lẽ hiện nay chuyệnkiếm lợi nhiều nhất không phải là làm ăn, mà là nuôi một con mèo và một con vẹtbiết nói sao?!Lập tức quần chúng vây xem đỏ mắt, hô hấp cũng ồ ồ lên. Bọnhọ dùng ánh mắt hâm mộ ghen tỵ hận nhìn Mục Viêm Khiếu, đồng thời nhìn thẳngvào Lâm U, hận không thể biến con vẹt kia thành của mình. Trong khi đó, thần sắcTrịnh Du Hổ và Trần Du Hạc đều rất khó coi. Bởi vì hai hãng mà Ngả Bá Đặc lãonhân đồng ý trao đổi, chính là mục đích hợp tác của bọn họ.Chỉ là hôm nay làm cho những thứ người phàm phu tục tử kiaphải mở mang trí óc là 'chủ nhân sủng nịch vô điều kiện thú cưng', khi tất cả mọingười đều cho rằng Mục Viêm Khiếu sẽ không chút do dự đáp ứng giao dịch cóđãi ngộ thái quá này, nụ cười trên mặt Mục đại thiếu biến mất, sống lưng thẳngtắp, thần sắc bén nhọn mà tàn nhẫn xuất hiện: "Ngài là nói đùa sao? Mới vừa nóiLâm Lâm là người nhà của tôi, ngài cho rằng tôi sẽ bán người nhà của tôi?"Ngả Bá Đặc lão nhân nghe vậy ha ha hai tiếng, đang muốn nóichuyện, lại bị Mục Viêm Khiếu vô tình cắt đứt: "Mặc dù đây chỉ là đùa giỡn,nhưng tôi nghĩ tôi cảm thấy mất hứng. Trong mắt của tôi Lâm Lâm là bảo vật vô giá,nếu ngài cười giỡn như vậy, có lẽ tôi cũng nên nghĩ biện pháp đem Gia Phỉ tớilàm bạn chơi với Lâm Lâm. Ngài cũng nói, bọn chúng rất thích nhau, khôngphải sao?"Mục Viêm Khiếu nói xong cũng đứng lên, chuẩn bị rời đi.Ngả Bá Đặc lão gia gia rốt cuộc biết mình đã hung hăng giẫmphải mìn của đứa nhỏ, cười khổ một tiếng muốn nói điều gì, lại phát hiện khôngcó gì hay để nói. . . Thật là. . . Nhất thời lỡ lời rồi.Bất quá, mập meo meo Gia Phỉ không hổ là được lão gia giacưng chìu, lấy trí thông minh của nó không biết vì cái lông gì mà hai ngườiđang nói chuyện thật tốt lại đột nhiên lạnh như băng, nhưng nó có thể thấy chủnhân nhà mình không hy vọng người nọ và con vẹt rời đi. Chậc, mặc dù nó cảm thấycon vẹt kia từ phương diện nào đó sẽ cướp đoạt phúc lợi của nó. Nhưng mà, chủnhân nuôi nó bảy tám năm, làm một con vật được chủ nhân cưng chìu, phải cónghĩa vụ giúp đỡ chủ nhân!Cho nên. . .Mục Viêm Khiếu đang chuẩn bị mang theo Lâm U rời đi, haingười đã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng meo meo. Mục Viêm Khiếu khônghiểu ra sao, nhưng hắn rõ ràng cảm thấy trên vai, vẹt nhà mình có chút kích động.Đây là chuyện gì xảy ra?"Meo meo ngao!" Lưu lại meo meo ông dẫn mi đi ăn cá ngừca-li đặc biệt cao cấp! ! !Vẹt Lâm U tiểu gia cảm thấy, cậu thật không phải là bởi vìthèm thuồng cá ngừ ca-li mà ở lại, là vì cậu mong chủ nhân mắt mù có thể cùngKFC lão gia gia hợp tác! Két két! Đây là vẹn toàn cả đôi bên a! ! !

Ta nói, tuổi thọ của loài vẹt thường từ 40 – 80 năm

Chương 24: Thần thoại phươngđôngSau khi mập meo meo Gia Phỉ hướng về phía vẹt Lâm Ukêu một tiếng meo meo ngao, Mục đại thiếu vốn đang đặc biệt tiêu sái, dứtkhoát định rời đi cuối cùng chỉ có thể bực bội dừng bước ____ vẹt dẫn đường củahắn vậy mà lại hoàn toàn không có tiết tháo vỗ cánh bay đi, còn nữa, nghe tiếngđộng, vậy mà lại bay đến bên mập meo meo Gia Phỉ kia.Mục boss đối với chuyện này tỏ vẻ hơi mất mặt.Nhưng âm thanh khoái trá mang theo sự ngạc nhiên của Ngả BáĐặc rất nhanh liền vang lên, thuận tiện cho Mục Viêm Khiếu một bậc thang đi xuống."Nga! Mục! Cậu nhìn xem, hai đứa nó quả nhiên ở chungvô cùng tốt! Nếu người nhà của chúng ta ở chung tốt như vậy, sao chúng ta lạikhông cùng nhau đi ăn một bữa cơm? Dù vừa rồi cái trò đùa kia của tôi đã thất lễ,nhưng chúng ta có thể bàn về những giao dịch khác có được không? Tin rằng chúngta sẽ có nhiều tiếng nói chung."Mục Viêm Khiếu nghe vậy ngừng lại một chút, sau đó gật đầu,thật ra thì nếu như không phải là Ngả Bá Đặc chân chân thật thật dẫm phải mìn củahắn, cùng vị cáo già này nói chuyện làm ăn, cũng tương đối khá.Cho nên lúc mọi người bày ra các loại thần sắc kinh ngạc quỷdị, hai người này mới vừa nhìn thoáng qua đã đàm phán không thành, lại hòa hòakhí khí đi tới cùng nhau, dẫn thú cưng nhà mình rời đi.Lúc rời đi, mập meo meo gục ở trên vai trái Ngả Bá Đặc cònđang càu nhàu theo sát Lâm U kể chuyện bữa tiệc lớn mĩ vị như thế nào, mà Lâm Uthì rất nể tình thỉnh thoảng két một tiếng, tỏ vẻ nó đang nghe. Đương nhiên thậtra vị này trong lòng vẫn đang ngạo kiều các loại, so với mập meo meo Gia Phỉcao quý ăn các loại hải sản tươi, Lâm U tiểu gia tỏ vẻ, ngay cả bàn ăn Mãn Háncậu và chủ nhân cũng cùng nhau ăn rồi, ở chuyện 'cơm canh' này tuyệt đối là vuivẻ nuông chiều.Dù sao, khụ, con thú cưng kia của ông ấy dù được sủng ái thếnào, cơm cũng không được ăn lung tung, không phải sao.". . . Tôi đối với chuyện sủng vật cũng có thể nói chuyệnlàm ăn buôn bán hoàn toàn tuyệt vọng." Nhìn bóng lưng Mục Viêm Khiếu cùng NgảBá Đặc rời đi, một thương nhân tham gia yến tiệc hung hăng lau mặt một cái: "Mẹnó, xế chiều hôm nay lão tử phải tìm một con vừa thông minh vừa hiểu ý lại biếtnghe lời mà cưng chiều! Nói không chừng ngày nào đó có thể dẫn dụ một thần tàikhổng lồ tới cửa!!!"Tuy nói địa vị hôm nay của bọn họ trong mắt người khác đãlà một thần tài khổng lồ, nhưng ai mà không nghĩ tiến thêm một tầng cao mớiđây? Huống chi, mới vừa rồi Ngả Bá Đặc đưa ra giao dịch, trong mắt những thươngnhân khác, vốn mua bán này giống như vàng từ trên trời rơi xuống. Thật sự khiếnngười ta phải động tâm.". . . Ách, cái con vẹt kia của Mục ca thật là quá. . . Ôngđã sớm nhìn ra nó khác người rồi! Quả nhiên là tiểu gia có con mắt tinh tườngnhư châu như ngọc a! ! !" Nhị thiếu Vương gia đặc biệt không biết xấu hổ khoekhoang, nhưng khen được một lúc lại buồn bực than thở, hướng về phía bè lũ taysai của mình đang đứng bên cạnh nói: "Cậu nói tiểu gia chạy một lượt chợchim cả thành phố A B C, sao lại không tìm được một con có thể so với con vẹtkia?! Nếu không phải khó nói chuyện thì là quá không nghe lời! Ách, nếu con vẹtkia là con mái thì tốt rồi . . ."Lâm U tiểu gia lúc này lại run cầm cập, cảm thấy ớn lạnh cảngười, từ móng vuốt dâng lên.So với nhị thiếu Vương gia và những thương nhân khác cảmthán và ghen tỵ, Trịnh Du Hổ dù vui buồn không biểu hiện nhưng trong lòng đạithiếu Trịnh gia đã hoàn toàn u ám âm trầm.Hắn thật sự không thể nào hiểu được, tại sao chỉ bằng mộtcon mèo mập và một con vẹt liền có thể đem cục diện hắn hao tốn biết bao nhiêulời lẽ mới xây dựng được, phá hư sạch sẽ trong nháy mắt, chẳng những khiến hắnvụt mất một cơ hội quan trọng, còn đem cơ hội này dâng tận tay cho Mục Viêm Khiếu?!May là dù trong lòng thế nào Trịnh Du Hổ vẫn giữ cho mình tỉnhtáo, bình tĩnh, hắn cũng rất cố gắng rồi."Đại biểu ca!" Trần Du Hạc so với hắn còn bất ổn hơn, âmthanh hổn hển vang lên bên tai, "Đại biểu ca! Mục Viêm Khiếu cũng quá may mắn!Cũng chỉ tại con mèo và con vẹt xui xẻo kia! Hắn vậy mà có thể để cho Ngả Bá Đặcchủ động mở miệng? Kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ?"Trịnh Du Hổ từ trong nội tâm xem thường cái loại con cháucái gì cũng không biết chỉ biết kêu gào rồi chơi đùa, nhưng bây giờ hắn vẫn còncần tới thế lực Trần gia để đấu với Mục Viêm Khiếu, nên nhẫn thì cứ nhẫn."Không thể không làm gì, nếu không thể đi con đường của NgảBá Đặc, chúng ta chỉ có thể liên hệ với mấy cấp trên phi pháp. . . Mặc dù chiphí rất lớn, nhưng vẫn tốt hơn cái gì cũng không làm." Trịnh Du Hổ lạnh giọngtrả lời."Mặt khác, anh sẽ cho A Viễn tăng tốc hành động. Nếu A Viễnnói Mục Viêm Khiếu đối với hắn không có cảm giác đặc biệt tốt cũng không hề cóác cảm, trong thời gian ngắn rất khó để Mục Viêm Khiếu ấn tượng sâu sắc với hắn.Vậy chúng ta dứt khoát tạo ra một người có thể làm cho Mục lão nhị 'ấn tượngsâu sắc', để cho hắn tự mình đem kẻ địch, nhét vào phe cánh của hắn."Trịnh Du Hổ trả lời khiến cho Trần Du Hạc có chút không nắmbắt được tư duy của hắn, nhưng thấy nụ cười âm tàn đến cực điểm của Trịnh Du Hổ,Trần Du Hạc biết mình không cần hỏi, kế tiếp chỉ cần xem kỹ trò hay là được rồi.Vị đại biểu ca này của hắn, từ nhỏ chưa hề thua ai. Vậy mà,lần thất bại duy nhất, cũng là cái lần tranh đoạt di sản của ông ngoại mấy nămtrước. Vì vậy hắn đặc biệt tin tưởng, không có chuyện Trịnh Du Hổ không làm được,chỉ có chuyện hắn muốn làm hay không.____________Lúc này, ở ngoại ô thành phố A, phía trung tâm mặt hồ yên lặnglà hoa viên trên đảo nhỏ, dùng thủy tinh công nghiệp trong suốt xây thành quánhải sản.Quán ăn này từ bên ngoài nhìn vào, giống như một tác phẩmnghệ thuật mỹ lệ, thủy tinh điêu khắc với nhiều góc cạnh khác nhau phản xạthành nhiều màu sắc, như mộng như ảo.Cả một hòn đảo nhỏ chỉ có một quán ăn, bên ngoài quán ăn làmột bãi cỏ rộng lớn và thảm thực vật được sắp xếp theo trình tự, quán ăn chialàm hai phần trong ngoài, tổng cộng chỉ có mười bàn, là quán ăn quý tộc vừa nổitiếng vừa khó đặt chỗ ở thành phố A.Lúc này, ở một cái bàn ngoài trời, Mục Viêm Khiếu cùng NgảBá Đặc trò chuyện với nhau thật vui. Ngả Bá Đặc mãi đến nửa tiếng sau mới biếtMục Viêm Khiếu là người mù gần một tháng rồi, mặc dù lúc trước có nghe qua,nhưng khi bắt đầu nói chuyện với Mục Viêm Khiếu, Ngả Bá Đặc thật nhìn không ra,người nọ giống như một người đang nhắm mắt dưỡng thần hơn là một người khôngnhìn thấy ánh sáng.Bởi vì ... một điều này, làm thái độ tùy ý của Ngả Bá Đặctrong nháy mắt thay đổi hoàn toàn, ánh mắt nhìn về phía Mục Viêm Khiếu cũngmang theo vài phần thận trọng và thưởng thức không hề che dấu. Thấy biến khôngsợ hãi lại có kiên nhẫn nuôi thú cưng, người này thật sự là đối tác thích hợp.Mà trong lúc nói chuyện sau đó, Ngả Bá Đặc lại càng khẳng địnhý nghĩ này của mình."Ha ha, Mục, tôi cảm thấy chuyến đi tới Trung Quốc lần này,tới thành phố A gặp được cậu là sự lựa chọn tốt nhất, hy vọng trong tương laichúng ta có thể hợp tác vui vẻ. . . Sau này hoan nghênh cậu tới châu Âu, nga,dĩ nhiên, phải dẫn Lâm Lâm nhà cậu theo cùng."Trên mặt Mục Viêm Khiếu lúc này có chút lãnh đạm, nhưngcũng mỉm cười: "Ngài yên tâm, có thời gian chúng tôi nhất định sẽ sang đó, LâmLâm muốn tham quan các nơi một chút."Ngả Bá Đặc nghe vậy cười to, nhìn thoáng qua mèo và vẹtđang truy đuổi lẫn nhau trên bãi cỏ, đột nhiên thần thần bí bí nghiêng về phíaMục Viêm Khiếu nói: "Nói thật, Mục, cậu nhất định phải cho tôi biết cậu tìm đượcLâm Lâm ở chỗ nào? Lúc trước tôi còn tưởng rằng nó chẳng qua cũng giống như GiaPhỉ thông minh hoạt bát, nhưng nó có thể dẫn đường giúp cậu, nga! Tin tôi đi,dù lật tung cả châu Âu, toi cũng không tìm được một con vẹt giống như vậy đâu!"Mục Viêm Khiếu khẽ nhếch khóe miệng, sau đó bỗng nhiên cóchút thú vị ác ý mở miệng: "Đương nhiên, Lâm Lâm là độc nhất vô nhị. Cố hương củanó là Tần Lĩnh, nga, chính là một vùng đất tràn đầy truyền thuyết ở TrungNguyên chúng ta. Ông nội của tôi tìm được nó, nghe nói, lúc đang tìm nó, sấm chớpvang dội cả bầu trời đột nhiên liền trở nên trời quang mây tạnh, chỉ chốc látsau liền có một ánh hào quang xa vạn trượng. Vì vậy, ông nội của tôi bắt tôi phảiđối xử thật tốt với nó."Ngả Bá Đặc nhất thời bị cái bối cảnh con vẹt 'cao cao tạithượng' này chấn động đến trợn mắt há mồm, liên tục a a a mấy tiếng, vẻ mặtnhìn Lâm U có thể dùng từ sùng bái để hình dung. "Ông trời a, cái này tôi hiểuMục! Tôi nghe nói thần thoại phương đông luôn có những điều kỳ lạ tồn tại, bọnhọ không phải là người đến báo ân hay sao? Nói không chừng Lâm Lâm nhà cậuchính là như vậy đó? Nga! Thật là làm cho người ta ngạc nhiên và hâm mộ! ! !"Nghe vậy, nụ cười trên mặt Mục Viêm Khiếu càng rõ ràng, màMục Nhất ở sau Mục Viêm Khiếu thì hung hăng trợn mắt. Ông chủ, lừa dối một cụgià, ngài không cảm thấy áy náy sao? Nhất là các người mới vừa bàn xong một hợpđồng làm ăn lớn đó?Đương nhiên, đối với chuyện này, bản thân Mục boss một chútgánh nặng trong lòng cũng không có."Meo meo ngao ngao ngao ngao! ! !"Bỗng nhiên, mèo và vẹt đang chơi đùa vui vẻ lại nhanh nhẹnchạy tới, Lâm U tiểu gia trực tiếp đáp lên vai chủ nhân mắt mù nhà mình, mà GiaPhỉ thì phi đến trong lòng Ngả Bá Đặc lão gia gia, đưa móng vuốt mập chỉ vàoLâm U, nhưng lại hướng về phía Ngả Bá Đặc gào ngao ngao."Nga, bảo bối của tao, mày làm sao vậy? Là muốn ăn cái gì sao?Hay muốn chơi cái gì?"Gia Phỉ nghe vậy gào ngao ngao lợi hại hơn, Ngả Bá Đặc lãogia gia làm sao mà hiểu tiếng động vật. Ông chỉ có thể nghi ngờ ngẩng đầu nhìncon vẹt màu xanh xám kia, không biết con vẹt này sao lại làm mèo của ông meomeo mãi.Cuối cùng vẫn là Lâm U tiểu gia chịu không được các loại ủykhuất gào khóc hô hoán của mập meo meo, phẩy phẩy cánh, két két hai tiếng: "Tiểubao bao! Bao bố bao!"Ngả Bá Đặc trong nháy mắt liền nhìn chằm chằm cái túi lôngthỏ nhỏ trên cổ Lâm U."Mục thân mến, cậu có thể nói cho tôi biết trong cái túi nhỏcủa Lâm Lâm có cái gì không?" Mặc dù nhìn hình dáng như vậy ông có thể đoán được,nhưng mà, chẳng lẽ lại?Mục Viêm Khiếu đặc biệt bình tĩnh mở miệng: "Thẻ vàng. . .Tương lai có lẽ còn có điện thoại di động, nhưng mà, tới lúc đó chắc phải chuẩnbị ba lô rồi."Ngả Bá Đặc: ". . ." Nhìn Gia Phỉ trong ngực hồi lâu, cóchút câm nín nói: "Gia Phỉ, mày không phải là cũng muốn một cái túi đựngthẻ vàng chứ?"Mập meo meo Gia Phỉ đặc biệt nhanh chóng gật đầu, sau đómeo meo ngao một tiếng.Meo meo ông tại sao có thể thua cái con vẹt kia chứ! ! !Meo meo ông cũng muốn có thẻ vàng của mình trong tay, nhìn thông minh lắm đúngkhông?Ngả Bá Đặc bị yêu cầu của meo meo nhà mình làm cho câm nín,rồi sau đó dùng ánh mắt oán niệm nhìn Lâm U, làm sao mà mới quen được một lúcliền đòi thẻ vàng?! Đây không phải là thói quen tốt a! ! !"Gia Phỉ a, mày xem đi, mày không giống với LâmLâm, nó là vẹt, có thể bay, nên túi nhỏ của nó không ai có thể giật, nhưngmày thì không giống, nếu mày bị người khác bắt được, túi củamày khó có thể giữ được. Vì vậy chúng ta không cần nó đâu."Mập meo meo Gia Phỉ nhất thời không vui, "Meo meo ngao ngaomeo meo_____!" Ông đây là khinh bỉ năng lực hành động của meo meongoan ngoãn nhà ông sao?! Đêm nay meo meo ông cùng ông chiến tranh lạnh!! ! !Ngả Bá Đặc nhìn Gia Phỉ lăn lộn bán manh các loại, co rútkhóe miệng câm nín. Lâu rồi Gia Phỉ không có bất chấp đạo lí như vậy. Đang lúcNgả Bá Đặc chuẩn bị thỏa hiệp tùy tiện lừa dối meo meo nhà mình, Lâm U đối diệnbỗng nhiên mở miệng:"Mày dù lăn lộn thế nào cũng vô dụng thôi ~ bởi vì ~két két ~ mày không biết nói chuyện, không biết chữ, càng không biết viếtmật mã ~~ két két két ~" Cá ngừ ca-li thì có gì phải đắc ý! Mới tùy tiện bắt đượccon cá thì có gì đắc ý đâu! ! ! Kỹ thuật bắt cá quê mùa như vậy có thể so vớitiểu gia sử dụng thẻ vàng và máy vi tính điện thoại sao?! Huống chi, cá chỉđáng một đồng, mắt mù! ! !Nhất thời, Ngả Bá Đặc liền thấy mập meo meo còn đang bánmanh lăn lộn lại kêu thảm thiết một tiếng, sau đó tức giận. . . trực tiếp phóngvề phía bả vai Mục Viêm Khiếu.Lần này, tiểu gia đắc ý vênh váo, vừa vặn bị mập meo meo chụpcho một phát."Meo meo ngao____! ! !" Meo meo ông muốn ăn mày! ! !"Chít chít rít. . . Két!" Mổ mù mắt mày tin không?!"Meo meo ô ~~" Nếu không, mày để cho meo meo ông ở nhàmày thì sao?"Két!" Nghĩ cũng đừng nghĩ! Chủ nhân mắt mù là của mình làtiểu gia! "Két két!" Bất quá, tiểu gia có thể dạy mi dùng thẻ vàng mua đồ,có học hay không?"Meo meo ~~" Học ~~~Vốn là đang lo lắng thú cưng đánh nhau muốn ngăn cản nhưnglại phát hiện thú cưng lại ngoan ngoãn về với chủ nhân: ". . ." Được rồi, thứ lỗicho bọn họ, bọn họ thật không thể hiểu được thế giới thú cưng là như thế nào.Chương 25: Âm mưu quỷ kếTuy nói vẹt Lâm U tỏ vẻ muốn dạy mập meo meo Gia Phỉ làmsao sử dụng thẻ tín dụng, dùng lời mà cậu lừa dối mập meo meo mà nói, làmchuyện gì không phải cứ một lần là xong, muốn gì cũng phải từ từ.Đúng, muốn gì cũng phải từ từ.Cho đến khi thân ảnh hai người hoàn toàn biến mất, Gia Phỉđang dùng lưỡi liếm móng vuốt đột nhiên xù lông kêu lên một tiếng, làm Ngả Bá Đặclão gia gia giật mình kinh ngạc."Meo meo____! Ngao____! ! !" Nói dạy tôi sử dụng thẻ tín dụngmà?! Cứ như vậy chạy đi là chuyện gì xảy ra?!"Gia Phỉ? Mày làm sao vậy? Không nỡ xa bạn sao?"Ngả Bá Đặc nhìn mập meo meo kích động khua móng vuốt, sau đó an ủi: "Không saođâu, tao và chủ của Lâm Lâm đã có hợp tác làm ăn, sẽ thường xuyên qua lại, rấtnhanh thôi mày có thể gặp nó lần nữa rồi, ha ha, hay là chờ tao xử lý xongchuyện ở châu Âu, tao sẽ mang mày đi làm hàng xóm của Lâm Lâm thế nào? Tinrằng tụi mày sẽ sống chung vô cùng tốt."Mập meo meo nghe chủ nhân nhà mình hứa hẹn như vậy mới ngừngphản ứng một chút chút, dù sao chỉ cần chủ nhân còn ở đây, con vẹt kia sẽ khôngtrốn thoát khỏi lòng bàn tay của meo meo ông! À, thật ra thì nó có chút thắc mắc,thẻ tín dụng và vân vân, nó có thể thử sử dụng một chút? Nhưng mà, mật mã làcái gì? Có thể ăn không meo meo?Ngày hôm nay Mục Viêm Khiếu thu hoạch không ít, xế chiều vàtối hắn ở trong phòng cùng vẹt nhà mình hao công tổn sức vọc trò chơi trên máyvi tính. Mục đại boss mặc dù nhìn không thấy, nhưng nghe vẹt nhà mình thỉnh thoảnglại kêu két két, là biết nó đang chơi rất vui.Thậm chí trước khi đi ngủ, nếu không phải hắn uy hiếp muốnngắt nguồn điện, không chừng vẹt nhà hắn còn định chơi suốt đêm."Một con vẹt như mày hễ chơi game online, là không biếtđến người thân luôn sao?" Mục Viêm Khiếu nằm lên gối vuốt lông vũ mềm mại, miệngmang theo vài phần chế nhạo hỏi.Lúc này Lâm U đang nghiêng người nằm trên gối nhỏ mềm của cậu,nghe vậy khinh thường két két hai tiếng: "Bọn họ ngu như vậy, làm sao có thể biết!""Ngày mai công ty mở hội nghị tổng kết hằng năm muốn đikhông? Cần tôi nói trước cái gì không?"Mục Viêm Khiếu nghe vậy mỉm cười: "Không cần, Mục Nhất và MụcNhị đã xử lý gần xong rồi, mày chỉ cần chỉ đường cho tao giống như bìnhthường là được.""Này. Công ty của các anh họp thường niên, Trịnh Du Hổvà Trần Du Hạc sẽ không tham gia sao?"Mục Viêm Khiếu nhướng mày: "Trừ phi bọn họ rỗi rãnh nhức trứng."Nói gần nói xa khí thế đều tỏ vẻ, chỉ cần bọn họ tới, ông đây nhất địnhđem bọn họ đá ra ngoài.___________________Ngày thứ hai.Chín giờ rưỡi sáng, nửa tiếng trước khi cuộc họp hằng năm củacông ty tổ chức.Trước thời điểm đó Lâm U và chủ nhân mắt mù đi đến tổngcông ty, nhìn sảnh chính có mấy người đang tranh chấp, đặc biệt thắp mấy cây nếncho cái mỏ quạ đen của chủ nhân nhà mình."Két ~ chủ nhân ~~ quả nhiên bọn họ nhức trứng đến đángthương ~~~"Mục Viêm Khiếu vốn đang đi tới bình thường, nghe lời củaLâm U thì phản ứng không kịp, đang nghĩ vẹt nhà mình sao lại tự nhiên đi nói mấylời thô tục như vậy. . ., liền nghe được mấy âm thanh quen thuộc. Hình như đangcãi nhau."Trịnh Du Hổ! Chỗ này là công ty Mục gia! Không phải địabàn của Trịnh gia! ! ! Anh ở nơi này chửi bới nhân phẩm và danh dự của ngườita không cảm thấy vô sỉ hay sao?! Nơi này không hoan nghênh các anh, mời về!""Ai u, tao nói này Lỗ Viễn, mày có tư cách gì mà nói vớiđại biểu ca những lời như vậy?" Thanh âm Trần Du Hạc mang theo vài phần chế nhạovà khinh thường:"Mày bây giờ cùng lắm cũng chỉ là người bántiếng cười mua vui cho người khác thôi, tính đến thân phận của Lỗ gia mày,đến một cái đánh rắm trước mặt đại biểu ca mày cũng không có tư cách!""Hừ, mày còn làm càn như vậy nữa, là muốn công ty y dượccủa mày bị phá sản, hay là muốn bị giới nghệ sĩ niêm phong?" Trần Du Hạccười âm hiểm: "Dù sao bất kể là cái gì, tất cả chỉ cần đại biểu ca mở miệng đềuthành chuyện nhỏ mà thôi."Lỗ Viễn nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, trong mắt là sự khôngngờ tới: "Trần Du Hạc, làm sao anh có thể đem công ty và nghề nghiệp ra uyhiếp tôi?! Sao anh có thể hèn hạ như vậy?"Lúc này Trịnh Du Hổ đứng ở một bên vẫn không mở miệng,thông qua khóe mắt thấy Mục Viêm Khiếu đã tiến vào đại sảnh, khi Trần Du Hạc mởmiệng muốn nói thêm gì nữa, Trịnh Du Hổ bỗng nhiên mở miệng nói: "Trước tiênnói xin lỗi, sau đó buổi tối tự mình đến khách sạn Hổ Khiếu."Người chung quanh nhất thời hít một ngụm khí lạnh. Có ngườithan thở đại thiếu gia Trịnh gia vậy mà lại chơi nam nhân, mà nhiều người khácthì đồng cảm nhìn Lỗ Viễn sắc mặt trắng bệch. Dù sao người nọ cũng vì ông chủnhà mình mới xảy ra xung đột, kết quả lại tự hại mình.Lúc này, Lâm U đứng ở một bên dù không ưa Lỗ Viễn, cũng thấykhông thể khoanh tay đứng nhìn. Suy nghĩ một chút vẫn nhắc nhở Mục Viêm Khiếuđi giúp một chút, mà Mục Nhị và Mục Tứ đi theo phía sau Mục Viêm Khiếu, liếcnhau một cái, mang theo vài phần thâm ý đi theo."Chuyện gì xảy ra?" Mục Viêm Khiếu tâm tình hạ thấp vì mớisáng sớm đã đụng phải mấy người rãnh rỗi nhức trứng, ngay cả nói chuyện cũng cóthể phát hiện vẻ không vui và hàn khí trong đó.Lỗ Viễn thấy Mục Viêm Khiếu và con vẹt màu xanh xám kia đitới, thần sắc vốn đang mạnh mẽ chống đỡ liền suy sụp, trong thanh âm mang theovài phần run rẩy và giấu diếm lắc đầu: "Không có, không có chuyện gì, chỉ làtôi không hiểu chuyện nên xảy ra tranh chấp với Trịnh đại thiếu một chút. . .Bây giờ đã không có chuyện gì rồi, Mục ca, anh sắp họp hả? Tôi, tôi đitrước."Từ góc độ Lâm U tiểu gia nhìn lại, vẻ mặt và thái độ của LỗViễn quả thật là thay đổi 180° không có góc chết miễn cưỡng cười vui, hơn nữatrong ánh mắt nhìn về phía chủ nhân nhà cậu cũng mang theo vài phần tình cảmchân thực.Phát hiện này làm cho Lâm U đầu tiên là run rẩy một chút, sauđó cảm thấy trong lòng có cái gì đó nghẹn lại, một chút cũng không thoải mái. Cậucó thể xác định, cậu thật sự không thích cái người tên Lỗ Viễn này, nhưng bâygiờ vấn đề là, Lỗ Viễn đối với chủ nhân nhà cậu, gần như là một loại nhân nhượnglấy lòng." . . . Ách, thật phiền phức." Vẹt Lâm U vỗ cánh nhỏ giọngnói thầm. Sau đó miễn cưỡng vui lên, hướng về phía Lỗ Viễn rống: "Đi cái lôngkét! Người nào đi là con két! ! !"Trên mặt hoàn mỹ của Lỗ Viễn thần sắc cứng đờ, sau đó nhanhchóng khôi phục nguyên trạng.Lúc này Mục Viêm Khiếu cũng mặt lạnh mở miệng. Hắn đeo mắtkiếng gọng vàng, thoạt nhìn giống như đang nhìn Trịnh Du Hổ và Trần Du Hạc."Biểu ca, biểu đệ. Mặc dù đang ở thành phố A, cái địaphương ngẩng đầu rất dễ nhìn không thấy người cúi đầu, nhưng các người rãnhrỗi quá nên nhức trứng hay sao? Chạy tới Mục gia là muốn ăn cắp bí mật thương mạichăng?" Mục Viêm Khiếu hừ nhẹ một câu: "Thất lễ rồi, dù tôi và các người cácchút quan hệ máu mủ, nhưng nếu thật sự phạm pháp, tôi cũng sẽ không hạ thủ lưutình."Trần Du Hạc thiếu kiên nhẫn, nổi giận ngay tại chỗ, nói:"Phi! Anh dám! ! ! Tiểu gia mà thèm tới nhìn cái chỗ đáng ghét này củaanh?! Nếu không phải, ách.""Nhị biểu đệ, tụi anh chỉ muốn đến xem tình hình côngty thôi, không có ý muốn dò xét gì. Em suy nghĩ nhiều rồi." Trịnh Du Hổ cắtđứt lời Trần Du Hạc, sau đó nhìn Lỗ Viễn một cái, hướng về phía Mục Viêm Khiếunói: "Nếu nhị biểu đệ tới rồi, anh và Du Hạc sẽ không quấy rầy nữa.Anh đi trước. . . à, còn nữa, chúc mừng em với Ngả Bá Đặc hợp tácthành công. Em có được con vẹt này, thật là có phúc."Mục Viêm Khiếu nghe đến đó, vốn là vẻ mặt không có gì chợthiện ra mấy phần sát ý, rồi sau đó không thèm đếm xỉa nói: "Nếu như đại biểu camuốn, cũng có thể đi tìm một con thú cưng để nuôi, nói không chừng có thể mangtới một chút phúc khí. Không tiễn tạm biệt."Trịnh Du Hổ nhìn thần sắc Mục Viêm Khiếu, trong ánh mắtmang theo vài phần thâm ý nhìn nhìn Lâm U, cuối cùng hướng về phía Lỗ Viễn nói:"Buổi tối nhớ đi đó. Nếu không, hậu quả cậu tự chịu."Lỗ Viễn phát ra một tiếng đáp lại, thở dài mang theo khuấtnhục và không cam lòng.Mục Viêm Khiếu vẻ mặt khẽ động. Lâm U phẩy phẩy cánh, muốnbỉu môi.". . . Mục ca, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước." LỗViễn trong lòng mang theo vài phần do dự, vẻ mặt rất thành khẩn và chân thànhtha thiết. Hắn nói xong lời này cũng không đợi Mục Viêm Khiếu trả lời, xoayngười muốn rời đi, cuối cùng lúc rời đi nghe được âm thanh của Mục Viêm Khiếu."Buổi tối cậu không cần đi tìm Trịnh Du Hổ, tới nhà củatôi cùng tôi đánh cờ đi."Lỗ Viễn nghe vậy vui mừng ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lênánh sáng có thể làm cho người ta mê mẩn, cực kỳ nhanh chóng gật đầu: "Mục ca!Được! Tôi nhất định sẽ tới."Mục Viêm Khiếu gật đầu, mà Lâm U tiểu gia trên vai hắn thìtheo bản năng dùng móng cuốt cào cào mấy cái trên vai chủ nhân."Lâm Lâm?" Mục Viêm Khiếu nghi ngờ quay đầu.Lâm U lỗ mũi hừ một tiếng, "Tiểu gia bây giờ không muốn nóichuyện!"Chương 26: Mau tới vuốt lôngMột câu nói của Mục Viêm Khiếu, làm cho Lỗ Viễn vui mừngkhông dứt, mà Lâm U thì nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên.Mà bởi vì Lâm U không được tự nhiên, thế nên hội nghị lúcmười giờ sau đó, Lâm U trừ việc nhắc nhở phương hướng và hạng mục công việc, vềcơ bản không nói thêm một câu nào nữa.Tuy nói Lâm U và Mục Viêm Khiếu cũng đã thương lượng tốt việctận lực không nói những lời 'động vật không hiểu' trước mặt người khác, nhưng Mụcboss tương đối nhạy cảm nhận ra tâm tình của vẹt nhà mình không vui.Cho nên, bị vẹt nhà mình giận chó đánh mèo, làm ông chủ thìđương nhiên phải giận chó đánh mèo đánh lại nhân viên của hắn.Sau khi tỏ vẻ bất mãn và bác bỏ ba bản kế hoạch, hai bảnbáo cáo, Mục boss bình tĩnh đi ra khỏi phòng họp đã phải chịu tình cảnh bi thảm.Mà lúc này đây, sắc mặt Mục Viêm Khiếu đã đen đến trình độ nhất định, phạm vixung quanh tỏa ra hơi thở mất hứng, giương nanh múa vuốt khắp nơi."Ách, ông chủ, buổi trưa có một bữa tiệc với tổng giám đốccông ty Thiên Thành, ngài muốn đi không?" Mục Nhị đi theo phía sau Mục Viêm Khiếunhìn bộ dáng của hắn, cảm thấy bữa tiệc buổi trưa thật bi kịch.Quả nhiên, sau khi hỏi xong, Mục Viêm Khiếu liền dừng bước,rồi quay về phía Mục Nhị nhướng mi lạnh lùng nói: "Toàn bộ hủy bỏ."Mục Nhị co rút khóe miệng, gật đầu. Được rồi, thật ra thìtrước khi ông chủ nhà hắn bị mù, tính cách cũng đã như thế. Dù cho có chuyệngì, chỉ cần hắn vui vẻ là tốt rồi."Được. Ông chủ, vậy xế chiều trên căn bản không còn việc gìnữa. Nhưng lúc hai giờ ngài phải đi bệnh viện Đệ Nhất làm kiểm tra mắt và não bộ,mặc dù bây giờ ngài nhìn qua không có chuyện gì, nhưng để phòng ngừa vạn nhấtkhông thể để cho nó chuyển biến xấu."Mục Nhị nhìn ghi chép lịch trình trên tay mình một chút,làm hết phận sự nhắc nhở ông chủ nhà mình."Không đi. Gần đây thành phố B có ba mảnh ruộng muốn đem đấugiá, trong đó có một cái có vấn đề, anh dẫn Viêm Minh đi điều tra việcđó rõ ràng, sau này sẽ hữu dụng."Mục Viêm Khiếu tương đối dứt khoát cự tuyệt đề nghị đi kiểmtra của bác sĩ Âu Dương, sau đó rất tự nhiên đem đề tài chuyển về công việc.Mà Lâm U đứng ở trên bả vai Mục Viêm Khiếu nghe vậy trợn trắngmắt. Bị điên sao?! Anh cũng đã mù rồi! Làm một người mù chẳng lẽ không nênquan tâm hai mắt và bộ não mình một chút sao, còn đi bày mưu tính kế, làm bộ Biểnmệnh tam lang là muốn tìm đường chết sao?Đương nhiên không chỉ mình Lâm U tiểu gia có cái suy nghĩnày, Mục Nhị và Mục Tứ nghe được lời của Mục Viêm Khiếu cũng bày ra vẻ không đồngý. Mục Tứ nhịn hồi lâu cảm thấy bứt rứt: "Ông chủ, ngài không thể như vậy, mảnhthủy tinh trong đầu ngài có thể lệch vị trí hơn nữa còn có thể chèn ép dây thầnkinh khác, đến lúc đó, không phải chỉ làm kiểm tra và dự phòng là có thể khốngchế đâu."Mục Viêm Khiếu lúc này đã đi tới đại sảnh lầu dưới, nghe vậyvẫn lắc đầu: "Phiền phức. Không đi."Vẻ mặt Mục Tứ Mục Nhị nhất thời ỉu xìu như cọng bún.Lúc hai người không còn hy vọng khuyên can được ông chủ nhàmình nữa, bỗng nhiên một âm thanh vang lên."Két két ~ Em gái anh ~~ Không đi tìm chết ~ liền ~ sẽkhông chết ~~ két ~~~ Anh chết tiểu gia liền được tự do ~~~"Mục Nhị Mục Tứ: ". . ." Tôi nói tiểu Lục này, mặc dù chúngtao biết những lời này của mày là đang kích thích ngược lại ông chủ, nhưngmà mày xác định mày nói như vậy không phải là tự mình tìm đường chếtsao? Phải biết rằng, lòng trả thù của ông chủ rất là. . .Mục Viêm Khiếu trực tiếp dừng bước.Lâm U nhịn không được rụt cổ lại, cậu có cảm giácgan cậu đã to quá rồi."A, mày rốt cuộc chịu nói chuyện với tao rồi?" MụcViêm Khiếu mở miệng cười.Vẹt Lâm U: ". . . Tiểu gia vẫn đang cùng anh nói chuyện,nếu không anh cho rằng mình làm sao mà đi tới được đây?!"Mục Viêm Khiếu nghe vậy nở một nụ cười che giấu, "Trước khibắt đầu họp 20 phút, trừ nhắc nhở hướng đi, một câu khác cũng không nói vớitao, nếu như vậy, tao thuê mày còn không bằng tìm một con chó hoặc một cáiGPS."Lâm U nhất thời nổi giận, lần này là thật không chút do dựdùng cánh quạt một cái vào ót chủ nhân mắt mù: "Mẹ nó! Tiểu gia theo hầu hạanh ăn uống ngủ nghỉ suốt một tháng, anh vậy mà lại muốn vắt chanh bỏvỏ?! Còn muốn một con chó ngu xuẩn và cái máy hư gì kia?! Hạ độc chếtanh có tin không?!"Mục Viêm Khiếu nghe được khóe miệng co rút, nhưng chỉ đượcchốc lát, ánh mắt lưu chuyển, giống như là rất tùy ý mở miệng: "Ý củamày là tao chỉ có thể nuôi một con thú cưng là mày?"Lâm U tức giận bất bình rống: "Nói nhảm! Có tiểu gia rồianh còn muốn người nào nữa?! Chó ngu xuẩn hay mập meo meo cũng không được!! ! Bọn họ có thể nói chuyện sao két! Có năng lực tranh cãi sao! Có thể buổi tốikhông có chuyện gì lại đi đắp chăn cho anh sao?!"Mục Nhị Mục Tứ: ". . ." Dường như bọn họ nghe được cái gì đặcbiệt không phải rồi.Mục Viêm Khiếu đặc biệt nhanh chóng đem vẹt nhà mình bắt đượcsau đó ôm vào trong lòng."Được. Lên xe rồi hãy nói." Lâm U tiểu gia ở trong ngực sốngchết giãy dụa.Thật vất vả Mục Viêm Khiếu mới kêu Mục Nhị đưa lên xe, LâmU bị chủ nhân mắt mù nhà mình đem ra ngoài. Không đợi Lâm U mở miệng, Mục ViêmKhiếu liền trực tiếp hướng về phía Mục Ngũ lái xe nói: "Đi bệnh viện Đệ Nhất."Mục Nhị Mục Tứ Mục Ngũ: "! ! !" Ai nha ông chủ không đúng rồinga! Ngài vậy mà lại tự nguyện đi bệnh viện! Cho tiểu Lục một lời khen!Lâm U sững sờ, sau đó bỉu môi đi tìm chỗ làm ổ. Bất quá lầnnày cậu quyết định hạ quyết tâm không để ý chủ nhân đần độn kia nữa."Mày tức giận vì chuyện của Trịnh Du Hổ và Trần Du Hạc?"Mục Viêm Khiếu đưa tay sờ sờ lông vũ của vẹt nhà mình.Lâm U tiểu gia chế nhạo: "Hai tên cặn bã kia không đáng đểtiểu gia tôi tức giận! Một ngón tay thôi cũng có thể giết một đống người như bọnchúng."Thanh âm Mục Viêm Khiếu không thay đổi, trong mắt mang theoý cười: "Vậy thì tại Lỗ Viễn? Mày không thích cậu ta?"Thân thể Lâm U cứng đờ, rất nhanh liền khôi phục nguyên trạngdùng sức lắc đầu: "Nào có nào có, ai tôi cũng không ghét."Mặc dù Lâm U lắc đầu như trống bỏi, nhưng thân thể phản ứngkhông được tự nhiên. Mục Viêm Khiếu cảm thấy rõ ràng khi hắn nói đến Lỗ Viễn, vẹtnhà mình cứng ngắc trong nháy mắt, hơn nữa phản ứng phủ định quá lớn, Mục bossliền có thể kết luận, vẹt nhà mình thật sự không thích Lỗ Viễn rồi.Vì vậy Mục Viêm Khiếu nhẹ nhàng mà gõ lên đầu vẹt nhà mình,dùng thanh âm rất lãnh đạm nói: "Được rồi, mặc dù mày không ghét cậu,nhưng tao thì không thích. Sau này chúng ta không có chuyện gì thì không gặp mặtcậu ấy, thế nào?""?!" Chủ nhân của tôi không thể nào lại là một người khó hiểunhư vậy! ! !Lâm U lập tức đứng lên, sau đó dùng mắt đậu đen của mình cẩnthận quan sát vẻ mặt chủ nhân nhà cậu. Ân, trước mắt thoạt nhìn dường như khôngchê vào đâu được?"Nhưng mà cậu lớn lên nhìn không tệ." Mặc dù không có đẹptrai như tiểu gia Lâm U, buồn bực tỏ vẻ: "Còn là một người rất nổi tiếng."Mục Viêm Khiếu nhướng mày: "Tao cũng không nhìn thấy. Nổitiếng là cái gì? Có thể ăn sao?"Lâm U nghe vậy, lông đuôi thật dài vui vẻ mở ra một chút,"Cậu ta còn giúp anh nói chuyện. Là bạn học của anh."Lần này thanh âm Mục Viêm Khiếu liền mang theo chút ít vuivẻ: "Tao giúp cậu ta thoát khỏi chuyện bị bao dưỡng thôi. Bạn học. . . Sovới, mày là người sống chung với tao. Mày cảm thấy người nào quan trọnghơn?"Lông đuôi vẹt Lâm U trong nháy mắt xòe rộng, sau khi lăn lộnmột vòng cà lăm nói:"Đừng, chớ nói lung tung! Người nào cùng anh ở chungchứ? Tiểu gia là trông chừng! ! !" Mặc dù nói như thế, nhưng sau khi được chủnhân vuốt lông, tâm tình Lâm U tiểu gia trực tiếp từ đáy vực nhảy lên đỉnh núicao nhất. Ngay cả nóng lòng chuyện Lỗ Viễn buổi tuối sẽ đến đều quên sạch."Cùng giường chung gối suốt một tháng, còn không phải là ởchung?" Thanh âm Mục Viêm Khiếu như cũ không có bao nhiêu chập chùng, nhưng làmcho ba người một vẹt trong xe nháy mắt bày ra các loại biểu tình =o=.Mục Nhị, Mục Tứ, Mục Ngũ: "! ! !" Nhất định là cách nghe củatôi không đúng! Từ lúc nào mà ông chủ có thể nói ra lời buồn nôn như thế, mấuchốt chính là lời buồn nôn như vậy không đi nói với một cô gái lại đi nói với mộtcon vẹt • giống đực! ! !Cho dù bọn họ đã quen với tình huống con vẹt này đã thànhtinh, nhưng mà ông chủ! Ngài có nghĩ tới hay không dù con vẹt này đã thành tinhnhưng muốn nó biến thành người cần thời gian bao lâu đây?! Vạn nhất ngài chínmươi tuổi nó mới có thể biến hóa, cảnh tượng tàn bạo như vậy ngài chịu đượcsao?!Mà vẹt Lâm U còn lại là: ". . ." Cậu cho là chủ nhân mắt mùnhà mình rất dễ dàng bị cảm động, đùa giỡn và vân vân, tuyệt đối là nhận địnhsai lầm nhất! ! ! Người này chính là lòng dạ chứa đầy những thứ đen tối! Lòng dạcủa anh ta giống y như mắt của ảnh, đều đen! ! !". . . Minh tinh Lỗ Viễn biết rồi khẳng định đặc biệtthương tâm." Cuối cùng Lâm U tiểu gia cảm thán. Nhưng tiểu gia đặc biệt cao hứng!"Két két, nếu như vậy, tiểu gia sẽ đối xử với anh tốt một chút ~ đặc biệt chophép anh nuôi con thú cưng thứ hai, điều kiện là phải sau khi tôi chết mới nuôi~ dĩ nhiên, dù có chết cũng không thể là một con vẹt giống như tôi! ! !Mục Viêm Khiếu nghe vậy nắm tay lại.Lôi lông đuôi Lâm U lạnh lùng nói: "Nuôi mày cũng đủ phiền rồi,ai còn nuôi con thứ hai làm gì."Lâm U tiểu gia: "~" Tiểu gia thật cao hứng nhưng mà khôngnói cho chủ nhân anh biết đâu? Hắc hắc hắc hắc hắc hắc ~
__________________Lúc này, ở chỗ Lỗ Viễn.Lỗ Viễn ngồi trên ghế sa lon xa hoa, tâm tình tương đối vuivẻ. Đối diện với của hắn là một cái điện thoại, bên trong là giọng vui vẻ củaTrịnh Du Hổ."Ha ha. Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi." Lỗ Viễn mở miệng:"Đêm nay tôi liền đến chỗ của Mục Viêm Khiếu, đến lúc đó có thể phát sinh rấtnhiều chuyện, không phải sao? Có lẽ không tới vài ngày, tôi không cần tốn nhiềusức, là có thể đem Mục gia thu vào trong tay rồi."Trịnh Du Hổ cười một tiếng, nhưng rất nhanh liền hừ lạnh mộtchút. "Tôi không phủ nhận đó là một khởi đầu tốt, nhưng mà cậu xác định cóthể đem Mục Viêm Khiếu đùa giỡn trong lòng bàn tay? Mặc dù hắn bị mù hai mắt,trong lòng có chút không ổn định, nhưng cho tới bây giờ hắn không hề giống ngườidễ bị lừa gạt. Mặt khác nếu cậu chuẩn bị không tốt, cuối cùng còn tán giabại sản."Lỗ Viễn nhướng mày: "Chỉ cần có mở đầu, không có chuyện tôikhông làm được. Đời người cũng là một tuồng kịch mà thôi, xem ai diễn giống thật,giấu càng sâu mà thôi. Gần đây anh không nên liên lạc với tôi nữa, tôi sợMục Viêm Khiếu sẽ điều tra, đem nhật kí trò chuyện của chúng ta và các đầu mốikhác dọn dẹp sạch sẽ đi. Tôi chịu trách nhiệm chỗ Mục Viêm Khiếu, anh vàem họ của anh, không muốn đi thành phố B đối phó Mục Viêm Minh sao? Nếu như cácanh có thể đem Mục Viêm Minh xơi tái, Mục Viêm Khiếu bị mù, muốn đem chuyệnem trai của hắn điều tra rõ ràng cũng là một chuyện khó khăn.""Hơn nữa, vận dụng tốt, chúng ta hoàn toàn có thể thao túngMục gia. Không phải sao?"Trịnh Du Hổ ở trong đoạn video đối diện tấm tắc hai tiếng:"Đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, tôi thấy cậu cũng không kém bao nhiêu. Quảnhiên là con hát vô tình, vừa kêu gào nói yêu Mục Viêm Khiếu muốn chết, vừa hậnkhông thể giết chết Mục Viêm Khiếu. Thiếu sót của cậu là trên màn ảnh đều chỉdiễn vai chính nghĩa."Lỗ Viễn nghe lời này không giận ngược lại còn cười, hướng vềphía Trịnh Du Hổ nói: "Trịnh đại thiếu, chúng ta cũng như nhau cả thôi. Tôi, LỗViễn chưa từng gặp qua người nào ra vẻ đạo mạo lại là một kẻ ngụy quân tử nhưanh. Nếu đem so, tôi chỉ là một con hát thì tính là cái gì? Tình nguyện đấu vớitiểu nhân, cũng không muốn tranh giành nói chuyện với anh."++++++++++++Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cho chủ nhân tốt bụng hiểuý chim 32 likes~ vợ chồng ân ái —Khụ khụ.— vài điều kiểm điểm. Xem bình luận xong liền Orz.1. Cầu không ngược, công không tra a TT^TT chờ một chút. .. Này câu văn đều thiếu chút nữa đổi thành là 'chợt cười' là cố ý sao?! Ngược mộtchút thì vui vẻ, ngược nhiều thì tổn hại sức khỏe! Nước mắt chảy dài trên thithể nhà văn —– các ngươi thấy có chỗ nào đặc biệt ngược sao. Mẹ ruột một trămnăm cũng không ngược~2. Nhân vật phản diện thông minh cứng rắn, công thông minhcứng rắn vân vân. . . Ta muốn nói rõ nhân vật phản diện không cứng rắn, muốn cụthể có thể xem văn chương. Công thông minh nhưng không cứng rắn, cụ thể có thểxem câu văn sau này Orz. Cầu không nên xem công là vua của trí khôn đầu thai. .. . Người này có ánh mắt độc đáo, có tiền có đầu óc, ngoan độc, biết kiềm chế,khẳng định rất ưu tú, nhưng bị mù nên có chút ảnh hưởng. Cũng sẽ có sơ xuất vàsợ hãi. Mù là chuyện rất thống khổ bàng hoàng, huống chi hắn có thể mù cả đời.Nhưng chắc là không biết ảnh hưởng của suy tư và phán đoán cơ bản, về phương diệnnày câu văn miêu tả tương đối ít, phần lớn đều hướng về Lâm Lâm, cho nên công rấtôn hòa ____ nhưng, thử xem lại tình huống và địa vị của Lâm Lâm, hầu hạ đại thiếungủ một tháng. . . một tháng này chính là thời gian thống khổ bàng hoàng nhất,đãi ngộ phải tốt. Người khác không thấy, nên sẽ không hiểu– theo dự đoán cặn bãhọ Lỗ có thể thay thế được Lâm Lâm. Nhưng bây giờ cặn bã họ Lỗ chưa bại lộ, hơnnữa trình độ diễn xuất cũng không tệ, trực tiếp hy sinh cũng đừng nghĩ tới.3. Vui vẻ xem truyện, thấy văn chương uốn nắn liền nhận địnhthần mã, xem lại bình luận thấy thật tốt ~ tiếp nhận các loại đề nghị ~ cùng vớitham gia suy luận cũng được ~ hôm nay nhìn bình luận kia rất vui sướng, có thểnói ra suy nghĩ của bản thân, nhưng không nên trực tiếp quyết định sau này sẽnhư thế nào ~ suy nghĩ của mình một trăm năm cũng không lay chuyển ~

Ta nói, Thạch Tú, ngoại hiệu Biển mệnh tam lang (: 拚命三郎: Chàng Ba liều mạng), là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc . Ông là một trong 36 Thiên Cương Tinh của .

Chương 27: Sắp chết còn làm bộSau khi Mục đại thiếu thành công vuốt lông cho vẹt nhàmình, một nhóm người trong không khí 'vui vẻ hòa thuận' đi đến bệnh viện Đệ Nhất.Thời gian vừa vặn đúng với giờ đã hẹn, bác sĩ Âu Dương đãmang mắt kiếng ngồi chờ ở phòng VIP rồi."Đại thiếu, cậu có thể tới thật làm cho tôi cảm thấy vừavui mừng vừa bất ngờ." Bác sĩ Âu Dương đẩy gọng kiếng. "Xem ra sau khi cậu mùcũng có những chyển biến tốt, không phải sao?"Mục Viêm Khiếu đối với câu ngầm trêu chọc này tỏ vẻ khôngthèm ngó tới: "Nhanh lên một chút, tôi còn có nhiều việc phải làm."Bác sĩ Âu Dương co rút khóe miệng, dù nói như thế nào thìtuổi ông cũng đáng tuổi chú bác của Mục Viêm Khiếu, vị này lại không thèm để ýmột chút nào. Hơn nữa, tính cách vẫn như thế, làm cho người ta ghét bỏ và xalánh."Được. Bắt đầu chụp cắt lớp não bộ và kiểm tra tổng quátđi. Đại khái cần tổng cộng hai tiếng đồng hồ, kết quả ngày mai sẽ đem qua cho cậu."Mục Viêm Khiếu gật đầu, sau đó sờ sờ đầu Lâm U:"Mày tùy tiện tìm chỗ nào để đậu đi? Hay nằm trên ghế sa lon chờ cũng được.Đây chính là thời gian để ngủ một giấc đó."Lâm U vỗ vỗ cánh, nghiêng đầu: "Anh không cần tôi nhắc nhởnữa?"Mục Viêm Khiếu rất thản nhiên: "Dù sao cũng ở bệnh viện, ởđây ai mà không biết mắt tao không tốt, không cần đem mình làm người bình thườnglàm gì."Lâm U tiểu gia nghe vậy dùng cánh của mình che miệng chim,cười trộm: "Tiểu gia còn tưởng rằng anh chưa từng cho mình là người khôngbình thường nhỉ?"Mục Viêm Khiếu đáp lại bằng cách quay đầu bỏ đi. Lâm U suynghĩ một chút, cảm giác mình vạch trần người khiếm khuyết là hành động không tốt.Nhưng nếu không phải làm gì nữa, vậy thì ngủ một giấc?Không biết buổi tối nên ăn gì đây? Ai nha cánh gà nướng đã ăn nhiều đến chánluôn rồi, kế tiếp dứt khoát ăn mực nướng đi.Lâm U đang nghĩ thật phấn khởi, bỗng nhiên thân thể cứng đờ,vốn là lông đuôi vểnh lên lại cụp xuống, mất hứng trong nháy mắt.Đột nhiên nghĩ đến buổi tối cậu còn phải gặp mặt mộtngười không vừa mắt! Hơn nữa dựa vào trực giác của tiểu gia cậu, Lâm U có thểkhẳng định trăm phần trăm cái tên Lỗ Viễn tiểu bạch kiểm kia sẽ chạy đến ăn chực!". . . Rắp tâm hãm hại, tính toán sâu xa, không phải phạmpháp thì cũng là ăn trộm!" Lâm U tức giận bất bình nói thầm. Âm thanh rất nhỏnên Mục Nhị Mục Tứ cùng đi theo không nghe rõ, nhưng đối với một người luyện võnhư Mục Ngũ mà nói, vẫn có thể nghe được chút ít.Sau đó Mục Ngũ lại bắt đầu biến đổi các loại sắc mặt. Lúcnày hắn thật sự khẳng định vẹt của chủ nhân nhà mình đặc biệt không tầm thường,mặc dù một tháng trước hắn đã đổi mới tư duy thừa nhận loại 'vẹt' này cũng cóthể tồn tại, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện gì, hắn đều nhịn không được trằn trọcsuy nghĩ ____ nếu con vẹt này thật sự là vẹt tinh. . ., chẳng lẽ là đến báoân?! Nếu như không phải là báo ân, vạn nhất để cho ông chủ thích nó, sau đó nólại như yêu quái hút khô tinh khí của ông chủ thì phải làm sao bây giờ?! Rốt cuộcđây có phải là một con chim tốt hay không! Thật là một vấn đề làm cho người taphải xoắn xuýt mà! ! !Thời gian Mục Ngũ xoắn xuýt trôi qua từng giây từng phút,qua một nửa thời gian, bác sĩ Âu Dương đại thúc nhìn về phía kết quả chụp CT,thần sắc hơi trầm xuống. Mặc dù còn chưa tiến hành phân tích chuẩn đoán, nhưngnhìn tình huống bây giờ thật sự không thể lạc quan.Bác sĩ Âu Dương dừng một chút, nhìn thần sắc nam nhân đốidiện vẫn như cũ, bỗng nhiên thở dài một cái. Không nhịn được lắc đầu cười khổ.Bây giờ ông thật bội phục cái tên nhỏ hơn mình mười tuổi này. Vốn cho rằng cậuta có được như bây giờ cũng có tám phần đều dựa vào ô dù, nhưng hiện tại xemra, bản thân của cậu ta cũng đủ làm cho người ta kính nể."Đại thiếu, bây giờ đầu cậu còn đau phải không?" ÂuDương Minh dường như lơ đãng mở miệng.Dù vậy Mục Viêm Khiếu vẫn không mắc phải cái bẫy nho nhỏnày, ngược lại nhíu mày: "Ông phát hiện?"Giọng của bác sĩ Âu Dương Minh vang lên không hề khách sáo:"Nói nhảm! Trừ phi tôi là người mù, nếu không sao lại nhìn không ra não bộ củacậu có dấu vết mài mòn rất nhỏ này? Cái mảnh thủy tinh kia sẽ dịch chuyểnnhẹ khi cậu vận động mạnh? Mặc dù là dịch chuyển rất ít, nhưng cũng đủ đểngười bình thường ôm đầu khóc ròng rồi.""Cậu cho rằng giả bộ mặt liệt tôi sẽ không biết vấn đềcủa cậu?!" Âu Dương Minh nói xong lời cuối cùng sắc mặt đã đen hoàn toàn. Mặcdù với tư cách một người đàn ông thì Mục Viêm Khiếu hành động như vậy rất tốt,nhưng cậu đang bị bệnh! Các bác sĩ ghét nhất là gặp phải bệnh nhân như vậy!Ông trời a cứ sống chết không kêu la không nóng nảy, làm ơn bày ra bộ dáng củabệnh nhân bình thường một chút được không? Huống chi tình huống bây giờ của MụcViêm Khiếu thật sự là không thể lạc quan."Những thứ khác ta cũng không muốn nói nhiều, nói cậu cũngsẽ không nghe. Nhưng có một điều quan trọng cậu nhất định phải suy nghĩcho thật kỹ, điều này liên quan đến tính mạng thân thể của cậu."Mục Viêm Khiếu lúc này yên lặng ngừng thở, nghe không thấyâm thanh vỗ cánh, nghĩ thầm chắc vẹt nhà mình đang ngủ. "Ông nói.""Căn cứ vào kết quả quan sát bây giờ, mảnh thủy tinh trongnão cậu vài tháng tới có xu hướng dịch chuyển trong phạm vi rộng hơn nữa,nói cách khác nó sẽ áp bức và mài mòn tế bào não, nếu cứ để nó tùy ý dịch chuyểnxuống, không tới một năm, đại thiếu cậu rất có thể sẽ từ từ mất đi năng lựchoặc trí lực, trí nhớ biến mất dần dần sẽ trở nên đần độn. Nghiêm trọng hơn mộtchút thì . . . sẽ chết."Sắc mặt Mục Nhị Mục Tứ đại biến."Bác sĩ Âu Dương! Ông đang nói đùa sao?!"Âu Dương Minh đẩy kính cười lạnh: "Tôi sẽ không đem chuyệncủa bệnh nhân ra đùa giỡn. Lúc trước tôi đã nói, mặt cậu ấy không thay đổithần sắc không có nghĩa là cậu ấy không đau, bệnh tình không có chuyển biếnxấu. Lão đại của các người năng lực tự động kiềm chế quá mạnh mẽ, tốt nhấtnếu có rãnh thì nhớ thường xuyên nhắc cho cậu ta nhớ mình là người bệnh.""Không nói cái này, điều tôi muốn đại thiếu suy nghĩ cho kỹlà trong vòng nửa năm, chậm nhất cũng trong một năm phải làm phẫu thuật lấy mảnhthủy tinh ra. Mặc dù tỷ lệ thành công cực thấp, nhưng so với từ từ nhìn mình đivào con đường chết vẫn tốt hơn nhiều. Hơn nữa lấy năng lực của Mục gia, mời đượcbác sĩ ngoại khoa chuyên phẫu thuật não giỏi nhất thế giới hẳn là không thành vấnđề, liên hệ trước với người ta để có thể căn cứ vào tình huống của cậu màlàm thí nghiệm tương tự, luyện tập, tỷ lệ thành công có thể sẽ tăng lên."Mục Viêm Khiếu trầm mặc không nói, Mục Tứ không đồng ý nhìnvề phía Âu Dương Minh, "Bác sĩ Âu Dương, về vấn đề y học tôi cũng đã qua đào tạochuyên nghiệp, tỷ lệ thành công của ông chủ thật sự quá thấp, cho dù là bác sĩgiỏi nhất có luyện tập bao nhiêu lần, cũng có khả năng rất lớn sau khi phẫu thuậtông chủ vẫn chưa tỉnh lại. Hãy tìm giải pháp ổn thỏa hơn đi, chúng ta tuyệt đốikhông thể mạo hiểm như vậy!"Nghe được lời của Mục Tứ trên mặt Âu Dương Minh không có biểucảm đồng ý hay không đồng ý gì, chỉ thở dài nói: "Tôi có thể hiểu suy nghĩ củacậu. Thật ra trước mắt tôi cũng suy nghĩ như vậy, tôi cũng đã tìm kiếm rất nhiềutài liệu cũng không tìm được phương pháp giải quyết, chỉ có thể nhắc nhở trướcvới đại thiếu. Mục lão gia đối với tôi ân trọng như núi, tôi cũng không hy vọngđứa cháu yêu của ông ấy xảy ra chuyện gì."Mục Viêm Khiếu nghe đến đó sắc mặt trầm xuống, sau đó gật đầunói: "Nếu như nửa năm sau các ông không tìm được biện pháp tốt hơn, màtình huống của tôi vẫn chuyển biến xấu. . . , lúc đó sẽ tiến hành giải phẫu đi.. . Nhưng mà bên phía ông nội, có lẽ sẽ không chịu được, chuyện này tạm thời cứgiữ bí mật. Trước đừng nói cho ông nội với Viêm Minh biết."Âu Dương Minh yên lặng vài giây, cuối cùng mới không tìnhnguyện gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ không để Mục lão gia lo lắng."Bịch rầm!Bỗng nhiên một chuỗi âm thanh vang lên, Mục Viêm Khiếu và MụcNhị, Mục Tứ, Âu Dương Minh phản ứng cực kỳ nhanh quay đầu nhìn, kết quả chỉ thấycon vẹt Tinh Cương kia ngã ngào trên đất, bị đau kêu gào. Mục Viêm Khiếu mặc dùkhông nhìn thấy, nhưng không sao, hắn có thể nghe được vẹt nhà mình rống giận."Mẹ nó! Ghế sa lon nhà ai mà hại người như vậy! Hẹp như vậylàm sao mà ngủ được! ! !"Mục Ngũ bên cạnh co rút khóe miệng: ". . ." Con vẹt tinhnày thật đáng sợ, rõ ràng nó nghe trộm xong tự mình té xuống, vậy mà lại nóimình đang nằm ngủ! Được rồi coi như nó thật sự đang ngủ! Cái ghế sa lon cỡ bựnày Mục Ngũ hắn cũng có thể nằm, với bản lĩnh của một con vẹt mà nói, làm saocó thể ngủ lăn đến té khỏi ghế?Mục Viêm Khiếu: ". . . " Vẹt nhà hắn luôn phát bệnh thầnkinh.Nhưng, chuyện vừa rồi, vật nhỏ này chắc là, chưa nghe đượcđi?Mà lúc này Lâm U vừa lăn lộn vừa nghĩ trong lòng, tiểu thúccủa cậu có linh đan diệu dược bổ não không? Tình huống của chủ nhân mắt mùnghe qua thật sự không tốt. . . Hy vọng, đây không phải là kiếp số mà hắn phảitrải qua.

Ta nói, đây là mực nướng.

Chương 28: Con chim tốt có mộtkhông haiBốn giờ rưỡi chiều, Mục đại thiếu ngay lúc bác sĩ Âu DươngMinh nằng nặc đòi giữ hắn lại bệnh viện nghỉ ngơi, dưới ánh mắt chỉ tiếc rèn sắtkhông thành thép, bình tĩnh dẫn vẹt nhà mình rời đi.Mục Viêm Khiếu cho rằng tiếp theo có thể về nhà nghỉ ngơi rồi,nhưng mà vẹt nhà hắn bỗng nhiên kích động vùng vẫy đứng lên: "Khởi hành đi phốgà xào, đi chợ gà xào! ! !"Bốn người khác trong xe: ". . ." Chợ gà xào là cái chợ gì,tại sao bây giờ mới nghe thấy lần đầu?Mục Viêm Khiếu co rút khóe miệng, nhịn không được day daycái trán. Thật ra thì đầu của hắn bởi vì có mảnh thủy tinh, nên hơi động một tílà đau buốt. Chẳng qua độ nhẫn nại của bản thân hắn đối với đau đớn tương đốicao, hơn nữa luôn luôn có những chuyện để hắn không chú ý tới cơn đau này, hợpvới vẻ mặt vô cảm hay vẻ người ta thiếu tiền mình của hắn, người khác nếukhông chú ý sẽ không phát hiện hắn đau đầu.Nhưng hôm nay không giống vậy. Hắn mới vừa bị vị đại thúcÂu Dương Minh kia lăn qua lộn lại nhắc nhở gần hai canh giờ 'đầu cậu có mảnhthủy tinh, cho nên cậu phải đau, cậu không đau là hổ thẹn với ông trời,có lỗi với đất nước', vì vậy bây giờ hắn cảm thấy đau đầu, có chút chịu không nổi."Mày đi chợ làm cái gì? Trong nhà nguyên liệu nấu ăngì không có? Chẳng lẽ mày muốn đi mua một con gà còn sống về so ai bay caohơn hay sao?"Vẹt Lâm U chỉ có thể bay cao 5m: "Anh lại bịa ra chuyện gìđể nói thế? Khiêu khích cố vấn của bản thân là muốn đi đường té xuống hố hay muốnxem mắt cùng một bác gái năm mươi tuổi xinh đẹp?!"Mục Viêm Khiếu: ". . ." Đầu hắn bỗng nhiên hết đau, nhưngtrong lòng thì đặc biệt lo lắng. . . Hắn tuyệt đối tin tưởng con vẹt này có thểlàm ra chuyện hãm hại chủ nhân như dẫn hắn đi gặp mặt một bác gái năm mươi tuổi."Vòng qua chợ."Trận giao chiến này kết quả cuối cùng quả nhiên là vẹt LâmU giành thắng lợi.Đối với chuyện lần này, ba người Mục Nhị, Mục Tứ và Mục Ngũngồi phía trước và sau xe đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa ____ Dù sao ôngchủ của bọn họ hễ đụng phải chuyện có liên quan đến tiểu Lục sẽ không còn thôngminh, không có kiên trì, chỉ cần nghĩ đến chuyện tiểu Lục tương lai có thểbiến thành hình người, làm 'bà chủ' loại chuyện này thật quá tốt, có thể đón nhận!Mục Nhị, Mục Tam, Mục Tứ, Mục Ngũ: Cảm ơn Mục Nhất đã nóicho chúng tôi phương pháp này, cho 32 likes!Chợ và khu thương mại quốc tế rất khác nhau, hai cái giốngnhư tác phẩm nghệ thuật xuất sắc và tiết mục cây nhà lá vườn, giống như trên trờivà dưới đất. Ở trong xe nhìn người bên ngoài chen chúc nhốn nháo thật náo nhiệt,Lâm U tiểu gia nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng phân công cho tài xế MụcNgũ cường tráng to lớn nhất cùng cậu đi chợ mua đồ.Kết quả, vừa bay về phía trước được 5m, tiểu gia liền thấydù bay thế nào cũng không dịch chuyển thêm được.Lâm U: ". . ." Mỗi ngày đều quên mất mình chỉ có thể baytrong khu vực 5m thật nực cười. Hoàn hảo mình không thật sự là vẹt, nếu khôngthể diện đã bị ném đi hết rồi.Vì vậy cuối cùng vẫn là Mục đại thiếu và Lâm U đi cùngnhau, đương nhiên Mục Ngũ cũng đi theo, đây tuyệt đối là một xe đẩy siêu lớnsiêu xịn."Ai ~ cẩn thận! Bên trái bên trái!""Tôi nói này! Không có mắt két?! Anh không thấy bên cạnhtôi có chủ nhân đẹp trai đang đứng hay sao, anh chen lấn cái gì?!""Nhường một chút nhường một chút, tốt lắm!? Vội vàng về nhàăn cơm có được không?!"Mới đi được một trăm thước, Mục Viêm Khiếu đã bị nhiều ngườiva chạm, giẫm phải rồi, tình cảnh kia làm cho Lâm U thấy mà tức giận, cậu vộiđưa chủ nhân tới đây muốn mua óc heo ăn bổ não là tốt sao! Lúc này để chủnhân phải chịu tội như vậy không phải là ý định ban đầu của mình! Thế làquýnh quáng, Lâm U lớn tiếng hô lên, mà những người bên cạnh chợt nghe một âmthanh vừa khàn khàn vừa thanh thúy, mới đầu còn tưởng là thiếu niên, kết quả vừaquay đầu, tất cả đều không ngờ được."Ai nha mẹ ơi! Đuôi của con vẹt này thật dài! Rất đẹp a!""Tôi nói cậu có thể đi luôn vào trọng điểm hay không? Trọngđiểm là con vẹt kia biết nói tiếng người a! Nói rất lưu loát!""Hắc hắc, căn cứ kinh nghiệm nuôi chim ba mươi năm của tôi,con chim này bất luận là màu lông, giống, hay dáng vóc, đều cho thấy nó là mộtcon chim tốt có một không hai! Ai, không biết tiểu tử cậu có bán con chimnày hay không?""Các người thiếu não hả? Đây là chim biết nói tiếngngười a! Vật này thật là vô cùng tà ma a!"Người cuối cùng lên tiếng sau đó bị tập thể khinh bỉ:"Đồ ngu, không biết gì hết! Vẹt có thể nói tiếng người đó!Không hiểu thì đừng có ở đó mà nói bừa ~"Vẹt Lâm U bình thường và chủ nhân mắt mù đứng ngoài nghetoàn bộ: ". . ." Thật muốn cho những người tự bổ não này 32 likes.Nhưng mà cho dù là Lâm U mở miệng nói chuyện không làm chongười ta nghĩ mình là yêu tinh, nhưng bởi vì 'con chim tốt có một không hai' thậtsự hiếm thấy, không ít người cũng bu lại muốn nhìn một cái, trong đó còn có lãođại gia thích nuôi chim, cán bộ kỳ cựu, ông cụ nhà giàu mới nổi muốn mua bằngđược con chim này, vì vậy con đường chẳng những không rộng mở, ngược lại MụcViêm Khiếu còn bị vây thành vòng tròn.Cuối cùng Lâm U ủ rũ đòi về xe, Mục Viêm Khiếu vỗ vỗ đầu vẹtnhà mình, an ủi tạm thời.Nhưng nếu Lâm U là một người dễ dàng hết hy vọng như vậy, cậu sẽkhông thể làm ra thuốc có hai công dụng rồi, sau khi Mục Viêm Khiếu lên xe, LâmU ngăn Mục Ngũ đang định bước lên xe, ghé vào lỗ tai hắn nói thầm vài tiếng.Sau đó Mục Nhị và Mục Tứ liền thấy Mục Ngũ mặt trắng bệch gật đầu, lảo đảo chạyvào trong chợ.Mục Nhị: ". . ." Có thể làm cho Mục Ngũ, người đàn ông cẩuthả có phản ứng lớn như vậy. . . Nga! Bà xã tương lai của ông chủ quả nhiên thậttỉ mỉ. . .Mẹ nó! Một con vẹt biết mua óc heo cho chủ nhân ăn bổ não! Tư duybình thường của hắn cuối cùng cũng đổi mới rồi.Mục Viêm Khiếu ở trong xe không nhìn thấy vẹt nhà mình vàđàn em xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng không lo lắng, dù sao hắn rất tin tưởngLâm Lâm mặc dù có hơi bệnh thần kinh, nhưng có việc lớn thì đều rất nghiêm túc.Bên đây mấy người Mục gia đang chờ đợi trong nhàmchán.Lâm U đứng trên mui xe, đầu nhỏ đúng chuẩn nghệ sĩ ngẩnglên bốn mươi lăm độ nhìn trời. Ân, cậu tuyệt đối không nhìn thấy cái con Kim SíĐại Bàng mang theo một cái đuôi cá vừa bay ngang qua, cũng không có thấy cái đốngngồi trên lưng con đại bàng kia đặc biệt tỏ vẻ bạn tốt gật gật đầu chim chàomình.Lâm U tiểu gia bình tĩnh cúi đầu.. . .Mẹ nó, từ lúc nào mà bên cạnh xe nhiều thêm vài con chuộtmóc túi vậy? Đừng tưởng rằng tiểu gia không nhìn thấy tụi bây đang nhìn biểnhiệu vàng của xe tiểu gia mà chảy nước miếng a! Cái gì? Xe này là của chủ nhântiểu gia? Mẹ nó! Của chủ nhân cũng là của tiểu gia! Của tiểu gia thì của tiểugia! Có hiểu hay không?!Lâm U đang định dùng cánh đuổi đi mấy con tiểu yêu chânchính kia đi, chợt thấy mấy con tiểu yêu tinh kia đứng lên chít chít nói với cậu,rồi sau đó biến mất sạch sẽ như một làn khói.Lâm U trong lòng cả kinh, lá gan chuột móc túi là nhỏ nhấttrong đám yêu tinh, mà cảm ứng đối với nguy hiểm của bọn chúng cũng tương đốinhạy cảm, nghĩ tới đây Lâm U trực tiếp bay đến vai chủ nhân mắt mù, thẳng thắnmở miệng:"Két! Chạy mau!""Chạy!"Mục Viêm Khiếu và Lâm U đồng thời mở miệng. Nhưng lời của MụcViêm Khiếu ngắn ngọn hơn, sắc mặt cũng bình tĩnh hơn.Sau nửa phút, Lâm U liền thấy chủ nhân mắt mù lấy tốc độ thầnkỳ và động tác không chút trở ngại chạy tới bức tường cách 300m phía sau chợ, mặcdù có Mục Nhị và Mục Tứ che chở bên cạnh, nhưng một loạt động tác này cũng cóchút trái với lẽ thường đi.Khi bọn họ vừa chạy khỏi xe, một chiếc xe tải lớn ầm ầm laotới, dữ tợn và tàn nhẫn đụng vào chiếc Phantom vừa sửa được một tháng.Lâm U: ". . ." Yên lặng vì Phantom thắp mấy cây nến, sự thậtchứng minh, phương tiện lao động của quần chúng nhân dân mới là cứng nhất. Cầncẩu, xe tải lớn, xe ủi đất, mới là xe chiến đấu đích thực!"Mục Tứ." Mục Viêm Khiếu không thèm nhìn tới tình cảnh thảmthiết kia, nhưng vẻ lạnh băng có chút dữ tợn trên mặt cho thấy, bây giờ hắnđang tức giận cỡ nào.Mục Tứ gật đầu, dưới ánh nhìn mãnh liệt của Lâm U tiểu gia,nhịp chân mạnh mẽ như khinh công, vài chục bước liền chạy tới chỗ xe tải lớnđang có ý định đụng lần hai, nhảy lên buồng lái cạnh cửa, tay trái giơ lên, hànquang chợt lóe, sau một khắc Lâm U liền nghe được một tiếng hét thảm, sau đó. .. Sau đó cũng không có sau đó.Lâm U khiếp sợ dùng sức cào cào chủ nhân hung tàn nhà mình:"Giết, tiểu Tứ giết người?!"Thần sắc Mục Viêm Khiếu vẫn rất lạnh nhạt, đưa tay vuốt veđầu và sống lưng Lâm U trấn an: "Không có, chỉ tiêm thuốc mê mà thôi.""Nhưng mà! Tên kia hét còn thảm hơn heo bị chọc tiết! ! !"Mục Viêm Khiếu vẫn rất bình tĩnh: "Mục Tứ chỉ thích dùngkim tiêm cỡ lớn. Hơi đau một chút mà thôi."Lâm U: ". . ." Chủ nhân của tôi và đàn em của hắn đều lànhân vật hung tàn ngàn năm có một."Đầu anh có đau hay không? Vừa rồi chạy rất nhanh, dùnhìn rất đẹp trai. . . Nhưng đầu anh chắc hẳn đau lắm phải không?!"Sau khi kịp phản ứng Lâm U bắt đầu lo lắng cho tình huống củachủ nhân nhà mình, sắc mặt Mục Viêm Khiếu lúc này quả thật có chút tái nhợt,ngay cả bàn tay vuốt ve sống lưng cậu cũng khẽ run rẩy."Không có chuyện gì, trở về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."Mục Viêm Khiếu an ủi.Lâm U ảo não cúi đầu, cọ cọ lên cổ Mục Viêm Khiếu. Nếukhông phải cậu liều mạng muốn đi chợ, chủ nhân mắt mù sẽ không phải chịu cảnhnhư vậy.Mục Viêm Khiếu nhẹ nhàng búng đầu nhỏ của Lâm U một cái:"Không cần tự trách. Hôm nay không có, ngày mai cũng sẽ có. Dựa vào tính nhẫn nạicủa Trịnh Du Hổ, nhịn đến tận bây giờ, coi như là lợi hại rồi."Mục Tứ sau khi làm người ta hôn mê liền bấm gọi 110, mặc dùbọn chúng hoàn toàn không sợ 110, nhưng có nhiều chuyện để cảnh sát giải quyếtvẫn dễ dàng hơn nhiều."Ông chủ, trong bệnh viện có nội ứng." Sắc mặt Mục Tứ khôngtốt. "Đây là dựa vào vết thương của ngài mà tạm thời làm ra tai nạn xe như vậy.Thủ pháp tương đối ẩu tả.""Nhưng cũng có hiệu quả, không phải sao?" Mục Nhị sắc mặtđã u ám đến độ tích tụ thành vũng nước luôn rồi. "Ở chợ mà bày ra trò hành hungngười như vậy, Trịnh Du Hổ quả thực mất trí rồi."Mục Viêm Khiếu giơ tay ngăn Mục Nhị và Mục Tứ còn muốn nóinữa, "Báo cho Mục Nhất, để anh ta trực tiếp bắt đầu hành động.""Nếu bọn chúng đã không để ý tính mạng của nhiều người nhưvậy, thì để cho công ty của bọn chúng phá sản đi, người thất nghiệp còn hạnhphúc hơn người đã chết. Dù sao, cuối cùng những sản nghiệp này trên danh nghĩađều về tay chúng ta."Vẹt Lâm U: Mẹ ơi, hình như con đang tham gia vào một kế hoạchrất lợi hại! Thật kích động!Bên kia Mục Ngũ sắc mặt đã trắng xanh chạy tới: "Tiểu Lục!Óc heo mua xong rồi nè! Chỗ này mới có tai nạn xe hả?! Chuyện gì xảy ra? Ông chủcó chuyện gì vậy?!"Lâm U: ". . ." Phá hư không khí, đồng đội ngu như heo đúnglà nói anh, chính là anh! ! !

Ta nói,

Đại bàng Kim sí điểu (S: Garuda, phiên âm Ca-lâu-la) còn gọi là Diệu sí điểu, một loại chim thần to lớn, hung dữ có lông màu vàng. Do nghiệp báo nên Kim sí điểu thường tìm bắt rồng để ăn thịt. Một hôm Kim Sí điểu đuổi bắt rồng, rồng sợ chạy vào ẩn trốn dưới tòa sen của Đức Phật xin Ngài cứu mạng. Đức Phật dùng oai thần che chở cho rồng và giảng pháp cho Kim sí điểu nghe để giải trừ oan gia nghiệp chướng giữa hai loài. Sau đó Kim sí điểu phát tâm quy y Tam bảo, trở thành một trong tám bộ chúng ủng hộ Phật pháp.

Chương29: Phát sinh nghi ngờNhìn Mục Ngũ mua về một túi đựng vật thể không rõ vẫn cònđang lắc lư, vẻ mặt và tâm tình mọi người đều có chút vi diệu.Mà Mục Tứ lại càng đồng cảm tự đáy lòng với Mục Ngũ nhàmình, vốn là một con người kiên cường dễ nhìn lại biến thành tên đồ tể hungtàn, quả thực thê thảm không nỡ nhìn! Xin đem lão Ngũ cao lớn trước kia trở về,cái người tay cầm óc heo mặt trắng bệch này là ai?Trong lúc nhất thời không khí vô cùng cứng nhắc và yêntĩnh."Được rồi, về nhà trước rồi nói. Mục Tam chắc cũng tới rồi."Thời khắc mấu chốt vẫn là Mục boss có khả năng thoát khỏi cục diện bế tắc, làmcho Lâm U tiểu gia cảm thấy đặc biệt không khoa học chính là, khi Mục Viêm Khiếuvừa nói xong câu đó, ba phút sau, cái tên cuồng khoa học kỹ thuật Mục Tam đã dẫnđầu lái một chiếc. . . Máy ủi đất, đúng, chính là lái máy ủi đất tới!Anh như vậy sẽ khiến lão đại nhà anh câm nín có biết không?!"Ông chủ, tôi nghe đại ca nói, Trịnh Du Hổ vừa ra tay?" MụcTam nhảy xuống từ xe ủi đất đã được tân trang, vừa xuống liền hỏi.Mục Viêm Khiếu nghe vậy không trực tiếp trả lời, "Anh lạichế ra cái loại xe gì đây?"Mục Tam cười hắc hắc: "Vẫn là ông chủ hiểu rõ tôi, lần nàytôi tân trang Tiểu Tam ủi đất! Đặc biệt xuất sắc, trải qua khảo nghiệm có thểtrực tiếp san bằng một ngôi nhà trệt!"Mục Viêm Khiếu: ". . ." Đàn em của mình thật là tài hoa tuyệtthế, không thể gục ngã, làm lão đại áp lực thật lớn."Lên xe."Sau đó năm người một chim, dưới ánh mắt vô cùng sùng bái củanhững người xung quanh, ngồi xe ủi đất rời đi.Lâm U có thể khẳng định cái xe ủi đất này là hàng biến dị,nếu không thì từ lúc nào xe ủi đất có thể chạy với vận tốc 150 cây số trên đường?Hơn nữa làm Lâm U phải câm nín là xe ủi đất này còn chưa được cấp giấy phép,không biết các chú cảnh sát giao thông thấy cái xe siêu tốc này sẽ có phản ứngbuồn bực gì nữa.Trong lúc Lâm U và chủ nhân nhà mình rời đi, tại góc tườngnơi họ vừa thoát khỏi vụ tai nạn, một bóng người mặc toàn đồ đen từ từ đi ra.Người đàn ông nắm trong tay một con hạc màu vàng đất, con hạcgiấy còn đang hấp hối giãy chết, cùng với truyền âm."Em trai! Em trai! Anh là anh hai! Chị dâu em tối hômqua mơ thấy ác mộng, mơ thấy Lâm Lâm nhà anh chết! Cả ngày hôm nay đều khôngyên lòng, đã dùng song kiếm lỡ tay làm bị thương anh nhiều lần rồi! Anhhai bị thương chịu không nổi a! Đừng tìm cương thi ngàn năm của em nữa,nhanh đi xem Lâm Lâm nhà anh một chút! Đó là cháu của em a! Hơn nữacác người đều là người tài hoa tuyệt thế của Lâm gia a! Chiếu cố nhau nhiềumới đúng!"Người thanh niên trên trán bật ra một sợi gân xanh, vẻ mặtlạnh lùng nghiêm nghị lại thêm rét buốt. Tay trái dùng sức, một ngọn tam muộichân hỏa chính tông đem con hạt màu vàng đất kia đốt cháy sạch sẽ."Tài hoa tuyệt thế? Cả nhà anh mới là tài hoa tuyệt thế."Thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên thấm lạnh như hàn ngọc, nhưng vì xuấthiện nội dung giễu cợt nên làm hỏng cảm giác tiên phong đạo cốt. Mặc dù namnhân nói như thế, nhưng vẫn khẽ nhíu mày, các ngón tay phải chạm nhau, chỉ chốclát sau chân mày khẽ nhướng lên, cười lạnh một tiếng:"Ba ngày sau có tai nạn đẫm máu?""Tiểu tử ngu xuẩn."Bỏ lại một tiếng giễu cợt như vậy, nam nhân không chút do dựxoay người rời đi. Chẳng qua, khi ngang qua một tiệm bán chuột Hà Lan thì dừngbước, ngón tay chỉ vào một con chuột Hà Lan nhìn như sắp chết, khiến cho chủ tiệmvui vẻ tặng một cái lồng tre xách đi.Một giờ sau, con chuột Hà Lan bệnh tình nguy kịch này, thầnkhông biết quỷ không hay, dọn vào sống trong một cái hang nhỏ tại biệt thự 'nhànông vui mừng', trong cái hang nhỏ của con chuột bày một đống đậu phộng làm đồcúng. Mà nó thì gục bên cạnh đống đậu phộng, bình thản chờ đợi ngày chết củamình.Lúc này trong biệt thự Mục gia.Mục Viêm Khiếu ngồi trên ghế salon, nghe Mục Nhất mặt đầysát khí báo cáo công việc."Sản nghiệp trong nước lớn nhất của Trịnh gia là ngành vuichơi giải trí, nói trắng ra là ba khu vui chơi, bốn bar hạng sang và hai sângolf. Hành động lần này bởi vì quán bar và sân golf có những thế lực khác thamdự nên không tiện ra tay, nhưng ba khu vui chơi có thể trực tiếp thu về dướitrướng chúng ta. Về phần quán bar, sẽ ngừng kinh doanh ba quán, đóng cửa mộtsân golf.Nghe đến đó Mục Viêm Khiếu nhẹ nhàng gật đầu: "Lần trướctôi nói bọn họ còn tưởng tôi nói đùa. Nếu đã vậy, cứ để bọn họ cười tiếp đi." Vừanói Mục Viêm Khiếu vừa đưa tay sờ sờ đầu vẹt nhà mình: "Lâm Lâm, đợi thêm nửatháng nữa, chúng ta có thể vào khu vui chơi của chúng ta mà chơi, ba khu vuichơi chia cho mày một cái, thế nào?"Lâm U tiểu gia bị miếng thịt từ trên trời rơi xuống đè bấttỉnh: "! ! !""Két! Chủ nhân, anh là thần tượng của tôi! Chủ nhânchúng ta cùng nhau chơi tàu lượn siêu tốc đi! Anh có thể mạnh mẽ nắmlấy tôi mà la hét thoải mái! ! !"Thần tượng chủ nhân: ". . ." Mày mong nhìn thấy taothét chói tai trên trời sao? Mỗi ngày có thể ít phát bệnh lại không?Trong bầu không khí ấm áp tốt đẹp, tiếng chuông cửa vanglên.Mục Ngũ vừa thoát khỏi óc heo, trở về hình tượng cao to rắnrỏi, mấy bước liền chạy đến cửa, nhanh chóng nhưng không mất đi vẻ đẹp trai,nhìn qua mắt mèo thấy được khuôn mặt của Lỗ Viễn.Mục Ngũ khựng lại, trực giác cho hắn biết, đại minh tinhkiêm nhân tài y học này xuất hiện không đúng lúc, không biết tại sao, cảm thấy,cảm thấy phải đấm cho người này một cái?Mặc dù Mục Ngũ không muốn cho Lỗ Viễn vào, nhưng mọi ngườiđều đã nghe thấy tiếng chuông rồi, không thể giả bộ không biết được. Mục Ngũ chỉcó thể lui lại xin chỉ thị, quay về phía phòng khách nói với mấy người đangnhìn hắn: "Ông chủ, là Lỗ Viễn."Lúc này Mục Viêm Khiếu mới nhớ tới hôm nay vì muốn giải nạncho Lỗ Viễn, đã kêu cậu ta đến đây đánh cờ với mình. Thật ra thì bản thânMục đại boss hoàn toàn không có hứng thú đánh cờ với Lỗ Viễn, nói như vậy, chỉđể Lỗ Viễn có cớ mà từ chối Trịnh Du Hổ. Điều này, không chỉ mình Mục Viêm Khiếuhiểu rõ, mà chỉ cần có chút đầu óc, liền rõ ràng mọi chuyện.Không đợi Mục Viêm Khiếu mở miệng, Lâm U tiểu gia liền trựctiếp nghiêng đầu hừ lạnh, vỗ vỗ cánh bay về phòng khách. Vừa bay vừa la:"Lòng dạ Tư Mã Chiêu! Người đi đường ai cũng biết! Tối naytiểu gia không muốn ăn cơm! Ai cũng đừng hòng bước vào phòng của tôi!"Rầm một tiếng. Cửa phòng khách đóng lại thật chặt.Bao gồm cả Mục Nhất, năm vệ sĩ đều có chút lo lắng nhìn ôngchủ nhà mình, sắc mặt âm u, vừa thấy là biết tâm tình không tốt.Khi Lỗ Viễn vừa bước vào phòng, trực tiếp đối mặt với vẻ âmu của Mục Viêm Khiếu. Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị xong các loại giải thích và đề tàinói chuyện, nhìn thấy Mục Viêm Khiếu, trong nháy mắt toàn bộ đều bị ném trở về.Một hồi lâu, hắn nghe thấy bản thân dùng một âm thanh khô cằn nói:"Ách, sao vậy, Mục ca, tâm tình anh không tốt?"Mục Viêm Khiếu men theo hướng thanh âm phát ra phẩy tay mộtcái, như có như không nhìn Lỗ Viễn. Sau đó đặc biệt không nể mặt nói: "Cậu tớikhông đúng lúc."Lỗ Viễn cứng đờ.Căn cứ theo lẽ thường, bây giờ người nọ phải đỏ mắt tủithân tỏ vẻ cáo từ, nhưng ánh mắt Lỗ Viễn lại lóe lên, trên mặt cũng bày ra thầnsắc khổ sở, nhưng kiên quyết không chịu đi:"Mục ca, anh đừng nóng giận, tôi biết tâm tìnhanh hiện tại rất dễ giận chó đánh mèo. Nhưng tôi tới là cùng anh đánhcờ, bây giờ chúng ta có thể không chơi cờ, nhưng trò chuyện cũng được mà.Anh có chuyện gì, có thể kể với tôi, mặc dù tôi không phải bác sĩ tâm lý,nhưng cũng có học sơ qua. Cái khác tôi không đảm bảo, nhưng khiến cho tâm tìnhkhá hơn một chút, tôi vẫn có thể làm."Nói xong cái này, Mục Viêm Khiếu cũng không thể đuổi ngườita đi nữa. Dù sao thái độ Lỗ Viễn cũng rất tốt, mục đích cũng muốn tốt cho hắn.Vì vậy Mục Viêm Khiếu không thể không để ý, mở miệng, "Khinãy lúc về nhà gặp phải tai nạn xe."Thần sắc Lỗ Viễn cả kinh, giọng khẩn trương hỏi: "Vậyanh có sao không? Bị thương không?"Mục Viêm Khiếu lắc đầu: "Không có gì, may mà có Lâm Lâm, nóphát hiện điều khác thường.""Dĩ nhiên là Lâm Lâm?" Trong mắt Lỗ Viễn hiện lên một tia mờám, rồi giống như đã yên tâm, nói: "Bên cạnh anh có một con vẹt thông minhnhư vậy, thật là quá tốt."

Ta nói, đây là xe ủi đất

Tư Mã Chiêu (: 司馬昭) ( – ), là quyền thần nhà thời trong . "Lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều rõ." ý chỉ những người có ý giết vua đoạt vị, có ý đồ không chính đáng.

Chương 30: Ấm áp cuối con đườngĐối với Mục Viêm Khiếu mà nói, ca ngợi hắn còn không bằngkhen công ty của hắn, mà khen công ty của hắn, tuyệt đối không bằng khen vẹt củahắn thông minh.Vì vậy, sau khi Lỗ Viễn theo bản năng khen ngợi Lâm U xong,hắn liền phát hiện, người đàn ông đối diện bất kể là sắc mặt hay khí thế vốn dĩcòn lạnh như băng, lại trở nên ấm áp hơn.Chẳng qua, phát hiện này không làm Lỗ Viễn cao hứng, mà ngượclại ý nghĩ vừa xuất hiện trong lòng, liền khẳng định chắc chắn.Lỗ Viễn nhận thấy, trạng thái tinh thần Mục Viêm Khiếu kể từkhi bị tai nạn xe cộ lại tốt lên một cách bất thường, tuy nói Mục Viêm Khiếulà nhờ con vẹt này mới tốt lên, nhưng, Lỗ Viễn cho rằng, dù một con vẹt cóthông minh cỡ nào, cũng không thể gây ra ảnh hưởng lớn như thế đối với MụcViêm Khiếu.Nhưng mà, bây giờ nhìn lại, không riêng gì hắn, Trịnh Du Hổvà Trần Du Hạc đều đã sai. Con vẹt tên 'Lâm Lâm' kia, mới chính là mấu chốt.Ít nhất chỉ dựa vào sự cảnh báo tai nạn lần này, có thể xácđịnh, sự tồn tại của con vẹt kia, là trở ngại lớn nhất trong kế hoạch của bọn họ.Huống chi, về phương diện tâm lý, đối với tính tình nguội lạnh,năng lực tự chủ cực mạnh của Mục Viêm Khiếu, một người thiếu thốn tình cảm, nếukhông nhằm vào lúc bọn họ đang trong trạng thái 'yếu ớt', thì trong khoảng thờigian ngắn, những người khác rất khó đi vào nội tâm của bọn họ, lại còn lấy đượcsự tín nhiệm của người đó.Vì thế bất kể là do kế hoạch của Trịnh Du Hổ, hay quyết địnhcủa chính Lỗ Viễn, con vẹt 'Lâm Lâm' này, nhất định phải chết. Hơn nữa, phải chếttrước mặt Mục Viêm Khiếu. Để hắn tự mình cảm nhận 'trụ cột' này đã sụp đổ, rồitinh thần sẽ bị tổn thương hay không còn kiên cường được nữa.Trong thời gian cực nhanh, Lỗ Viễn đem những ý nghĩ này suynghĩ một lượt trong đầu, sau đó cảm thấy hứng thú hỏi: "Nói đến Lâm Lâm, nó bâygiờ đang ở đâu? Tôi nhớ nó không có chuyện gì thì sẽ không tách khỏi Mục camà?"Mục Viêm Khiếu nghe vậy cứng đờ, sắc mặt vừa hòa hoãn lạiđen trở lại. Thấy thế Lỗ Viễn sợ hết hồn hết vía."Tâm tình nó không tốt lắm. Đang ở trong nhà."Lỗ Viễn ồ một tiếng, cảm thấy, lúc Mục Viêm Khiếu nói lờinày, trên mặt không được tự nhiên. Chuyến đi tới đây hôm nay, hắn đã thu hoạchđược không ít, hắn đã có thể tưởng tượng được tương lai của mấy ngày tới, bộ dạngMục Viêm Khiếu yếu ớt là như thế nào rồi."Tâm tình của hai người thật giống nhau." Lỗ Viễn cườicười.Khi Lỗ Viễn còn muốn mở miệng nói cái gì đó, đã nghe rầm mộttiếng, từ phòng ngủ truyền ra, cửa phòng bị mở ra một cách bạo lực, một con vẹtmàu xám tro lấy tư thế chim nhỏ tức giận, nhào đầu về phía trước."Ông nội nó! Tiểu gia chết đói! Ăn cơm! Ăn cơm! Ăn cơm!"Mục Viêm Khiếu dường như cảm nhận được cơn đau khi va đập,vẹt nhà mình vậy mà chịu ra ăn cơm rồi, lập tức không thèm chú ý Lỗ Viễn, trựctiếp hướng về phía Mục Tứ mở miệng kêu anh ta đi nấu cơm.Mà đối với Lỗ Viễn, trước khi Mục Viêm Khiếu mở miệng, LâmU đã giễu cợt: "Mi tới ăn chực? Ăn chực? Vô tích sự? Vô tích sự? Mất mặt ~ két!Mất mặt két két! ! !"Lỗ Viễn: ". . ." Rõ ràng cây ngay không sợ chết đứng, bâygiờ lại cảm thấy không thoải mái.Làm cho Lỗ Viễn càng không thoải mái chính là, ngoại trừ MụcTứ đã đi làm cơm, mọi người trong nhà kể cả Mục Viêm Khiếu, đều đang nhìn hắn,trên mặt hiện rõ 'ngay cả vẹt cũng đã nói cậu ăn chực rồi, cậu cònkhông đi nhanh lên? Da mặt dày như vậy.Rồi sao nữa?Lỗ Viễn cho dù là vua màn ảnh, lúc này cũng không giả vờ nổinữa.Nhưng trước khi đứng dậy rời đi, Lỗ Viễn vẫn nhịn không đượchỏi một câu có liên quan đến chuyện tai nạn xe."Mục ca, mặc dù các anh không có chuyện gì, nhưng cáitên gây ra tai nạn không thể cho qua dễ dàng như vậy, nếu cần tôi giúp gì,anh nhất định phải nói cho tôi biết nha."Mục Viêm Khiếu nghe vậy nhíu mày, "Không cần cậu bậntâm. Cái tên tài xế kia rõ ràng là nhận tiền làm việc, bản thân còn uống nhiềurượu, người này gây ra chuyện như vậy, giao cho cảnh sát. Đến lúc đó, ngườiphía sau hắn. . . Ha ha.""Ha ha?" Lỗ Viễn có chút cứng nhắc lặp lại. "Có ý gì?"Lần này Mục Viêm Khiếu không nói gì, ngược lại, Mục Nhấtbên cạnh đi tới, đưa tay làm động tác mời, thuận tiện cảnh cáo một câu: "Đâycũng không phải là chuyện cậu nên hỏi. Người biết càng ít càng tốt."Mặc dù Lỗ Viễn không cam lòng, nhưng biết nếu như mình còntiếp tục, sẽ khiến Mục Viêm Khiếu, Mục Nhất sinh nghi, gọn gàng linh hoạt nóicám ơn với Mục Viêm Khiếu, rồi quay sang vẹt Lâm U 'Vẹt nhỏ, lần sau gặp lại,nhất định sẽ cho mày ăn ngon' câu này làm cho Lâm U không muốn ăn nữa. .., rồi cuối cùng rời khỏi Mục gia."Tiểu gia tuyệt đối không chấp nhận loại mẹ kế như vậy. Nếunhư hắn bò lên giường của anh, anh nhất định phải một chân đạp hắn xuống,sau đó dù chết cũng không đầu hàng! ! !" Lâm U oán hận mở miệng, "Nếu không tiểugia thành quỷ cũng không buông tha anh!"Mục Viêm Khiếu: ". . ." Vẹt nhà hắn vốn luôn phát bệnh nhưthế."Sẽ không có người thứ ba leo lên giường của tao. Mặt khác,loại người như mày vận động não nhiều như vậy, đầu óc sẽ không hỏng sao?"Lâm U trực tiếp xù lông: "Anh nói bậy cái gì?!Anh khinh bỉ tiểu gia não nhỏ?! Não của tiểu gia làm sao mà nhỏ?!Anh biết voi không?! Não voi lớn không?! Trí thông minh của nó còn không bằngmột con heo! ! !"Nói đến não heo Lâm U bỗng nhiên khựng lại, sau đó nhìn vềphía chủ nhân mắt mù, nở nụ cười tà ác. "Két két! Chủ nhân, đầu óc củaanh mới bị hỏng, tiểu Tứ đang làm súp óc heo cho anh đó, bổ não lắm!"Chủ nhân đầu óc bị hỏng đáp lại bằng cách đem Lâm U ném tớighế salon. Mau cút đi.Không có sự hiện diện của Lỗ Viễn, không khí bữa tối rất tốt.Mục Tứ làm cho ông chủ nhà mình một chén súp óc heo, sau đó đem phần óc heo cònlại, thêm một chút xương heo, thịt gà, nấm thông, nấm đầu khỉ, cho vào nồi nướcđun lên, sau đó liền xuất hiện một nồi lẩu.Trong mâm của Mục đại thiếu là các món ăn do Mục Nhất gắp,mà ở cái bàn bên cạnh đại thiếu, còn một mâm nữa, chính là của Lâm U tiểu gia.Vui vẻ hòa thuận.Nhưng Lâm U bỗng nhiên đặc biệt sát phong cảnh nói một câuvới Mục Viêm Khiếu: "Tai nạn hôm nay thật ra có thể thông qua xem tướng mà biếtđược, tiểu gia quên tính cho anh rồi. Nhưng anh cứ yên tâm! Từ hômnay trở đi ngày nào tôi cũng xem cho anh, vạn nhất có chuyện gì chúng ta cũngcó cách tránh được!""Két két ~ tiểu gia xem thấy ba ngày sau anh sẽ có taihọa đẫm máu ~ ngày đó chúng ta sẽ trốn trong nhà không ra ngoài!"Mục Viêm Khiếu lấy tay sờ sờ con vẹt ham ăn đang nằm trênghế salon, đặc biệt bình tĩnh nói: "Được, xem mày ăn thành như vậy, ngàyđó muốn bay ra ngoài cũng không được."Vẹt Lâm U đã mập lên một vòng: "Ha ha, tiểu gia không thèmđể ý tới người hay hâm mộ ghen tỵ hận như anh."Bất kể như thế nào, nói chung, vào lúc này, không có ai đemchuyện ngày hôm nay để trong lòng. Cho đến khi, ngày đó đến.Buổi sáng ngày hôm đó, Lâm U lăn một vòng trên chiếc gối mềm,rồi lăn vào trong lòng chủ nhân nhà mình. Người kia gặp mãi thành quen, tựnhiên kéo con vẹt gần lại, rồi tiếp tục ngủ. Cái đồng hồ cổ treo trên vách tườngchỉ bốn giờ sáng.Thật không phải con số may mắn gì.Nếu dựa theo thường lệ, Lâm U tuyệt đối sẽ giống như củanhân mắt mù của cậu, đá đá móng vuốt gãi gãi cổ, sau đó lại tiếp tục ngủ yên ổntrên chiếc giường lớn.Nhưng sáng sớm hôm nay, Lâm U trằn trọc mãi vẫn không ngủtiếp được, mà chủ nhân nhà cậu vẫn còn say giấc nồng.". . ." Điều này làm cho người ta không thể vui vẻ được.Lâm U nhìn chằm chằm chủ nhân mắt mù đẹp trai đến nỗi người người oán hận, vẻ mặtbuồn bực. Tại sao cậu thì ngủ không được, mà người này lại ngủ vô cùng thoảimái? Tiểu gia có nên tốt bụng gọi anh ta dậy hay không? Ngủ sớm dậy sớmthân thể mới khỏe mạnh nha ~Nhưng nhìn vẻ mặt buồn ngủ mang theo vài phần mỏi mệt, LâmU cuối cùng cũng quyết định không làm như vậy. Ngược lại cứ nhìn chằm chằm chủnhân như vậy suốt một canh giờ. Sau đó, rốt cuộc ngủ thiếp đi.Trong mơ, Lâm U thấy được trở về thân thể của mình! Nhưngkhi cậu vui vẻ đi tìm chủ nhân mắt mù, lại phát hiện chủ nhân cậu đangcử hành hôn lễ với tên Lỗ Viễn kia?! Mẹ nó! Việc này làm sao mà nhẫn nhịn chođược?! Vì thế Lâm U tức giận, đi về phía tiện nhân họ Lỗ tay đấm chân đá!"Mẹ nó! Chủ nhân mắt mù là của tiểu gia! Mi cướp đồ củatiểu gia không sợ bị thiên lôi đánh sao! Cha mẹ, chú bác, cô dì, ông nội, ông cốtiểu gia đều là thần côn từ tận trong xương tủy! Giết chết mi sau đó đemlên Tần Lĩnh cho mi làm cương thi cả đời luôn! Nói! Mi còn dám đoạtchủ nhân của tiểu gia nữa không?!"Sau đó Lâm U nghe thấy một tiếng cười vui vẻ trả lời:"Không dám. Không dám nữa. Chủ nhân mắt mù vĩnh viễn là của riêngmày thôi."Vì thế Lâm U đặc biệt hài lòng gật đầu, sau đó?Cũng không có sau đó, Lâm U mở hai mắt ra, thấy chủ nhân mắtmù cười đến vô cùng vui vẻ.". . ."Mẹ nó, nằm mơ thật nhàm chán! Lâm U buồn bực. Sau đóchôn đầu trong lòng Mục Viêm Khiếu làm đà điểu.Tâm tình Mục Viêm Khiếu tương đối tốt, vỗ vỗ lưng Lâm U, "Tốtlắm, nhanh đi ăn điểm tâm. Ba khu vui chơi kia đã có một cái vào tay Mục giachúng ta rồi, vừa khéo nó lại nằm ở ngoại thành, tao định chuyển nó cho mày,hôm nay dẫn mày đi xem."Lâm U nghe vậy ngẩng đầu lên, mắt đậu đen tỏa ra ánh sáng củangười giàu mới nổi: "Thật sao?! Chủ nhân anh là ngọn hải đăng của lòng tôi~ chủ nhân hôn hôn một cái! ! !"
Mục Viêm Khiếu vỗ đầu Lâm U, "Đừng động kinh". Rồi đứng lên cùng vẹt nhà mìnhđi ăn điểm tâm.
__________________Cùng lúc đó, ở nhà Trịnh Du Hổ, hắn ta và Trần Du Hạc sắc mặtâm trầm nhìn Lỗ Viễn trong video."Cậu xác định chuyện lần này có thể làm cho Mục ViêmKhiếu tổn thương nặng nề?" Vẻ thong dong ngụy trang của Trịnh Du Hổ đã biến mất,chỉ còn lại sự tức giận vì sản nghiệp bị phá hoại: "Mục lão nhị thật quá ác độc.Nếu không phải gấp rút gây ra tai nạn xe. Không giết được hắn, hắn lại cướp đimột nửa sản nghiệp đã công khai của Trịnh gia tôi?"Lỗ Viễn ở đầu điện thoại bên kia âm thầm bỉu môi, nhưng lờinói ra lại là: "Anh yên tâm đi. Tôi tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Dựa theo độcoi trọng của Mục Viêm Khiếu đối với con vẹt kia, nếu nó chết trước mặt hắn,tâm trạng sẽ bị đả kích trầm trọng mấy tháng. . . Thậm chí, còn lâu hơn.""Nhưng mà anh xác định người ám sát lần này đáng tin?Con vẹt kia rất thông minh."Trịnh Du Hổ cười khinh thường: "Vì cơ hội lần này, tôi đãtìm năm tay súng bắn tỉa và sát thủ hàng đầu thế giới tới giết con vẹt kia. Nếuchuẩn bị như vậy nó còn không chết, vậy nó thành tinh rồi.""Được rồi, tôi đợi tin tốt của anh." Lỗ Viễn mỉm cười.

Ta nói, nấm đầu khỉ nấu canh gà chữa chứng lú lẫn của người già rất tốt a.

Chương31: Chạy trời không khỏi nắngThời tiết thật trong lành. Thời gian dùng để ăn một cáibánh chưng cũng xong rồi. (*)Lâm U tiểu gia gục vào trong lòng chủ nhân mắt mù nhà mình,đầu nhỏ vươn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận. . . gió lớn đập vào mặt. Dù lông trên đầu đãbị gió thổi đến loạn thất bát tao, cũng không ngăn cản được Lâm U tiểu gia hưngphấn đi thị sát sản nghiệp của mình."Mục Mục ~ chừng nào chúng ta mới đến?!" Lâm U tâm tình vuivẻ mở miệng hỏi thăm lần nữa.Mục Viêm Khiếu nghe đến lần hỏi thứ hai mươi lăm trong vòngmột canh giờ ngắn ngủn, trên vẻ mặt bình tĩnh cuối cùng cũng xuất hiện vài vạchđen."Mày tạm thời đừng có nói nữa, ngủ một giấc, tỉnh lạilà tới nơi rồi."Lâm U nghe vậy trực tiếp lắc đầu: "Tình huống này làm saomà ngủ được! Ngắm phong cảnh dọc đường cũng được a két két!""Ngô, nhưng sao con quạ đen kia cứ đi theo chúng ta mãi vậy?""Cái gì?" Mục Viêm Khiếu nghi ngờ cúi đầu, hắn vừa mới ngheLâm Lâm nói thầm cái gì? Quạ đen? Nó chuẩn bị đọ sắc đẹp với quạ đen sao?Lâm U vội vàng lắc đầu: "Không có két két ~ tôi thấy mộtcon chim đặc biệt thuộc loại trâu bò. Hắc hắc, tính chất giống y như tiểu thúctôi hắc hắc hắc hắc."Mục Viêm Khiếu nghe không hiểu, nhưng cũng không tự ép buộcmình nghe hiểu lời của người bị điên.Lâm U nói xong cái này thì im lặng. Cuối cùng cậu cũngtỉnh táo lại. Nửa giờ sau đó cậu chỉ cố gắng nhìn con quạ đen đặc biệt uyvũ hùng tráng, vỗ cánh đi theo bọn họ. Tâm tình lạnh lẽo.". . . " Phàm là chỗ có quạ đen xuất hiện, sẽ có người chết.Mà đủ tư cách để quạ đen tự mình đến bắt hồn, không phải người cực kỳ lương thiện,thì chính là kẻ vô cùng hung ác.Con quạ đen này nãy giờ chỉ đi theo xe bọn họ, chẳng lẽ, chủnhân mắt mù ở khu vui chơi sẽ gặp phải biến cố lớn?! Lâm U nghĩ như vậy, độtnhiên nhớ đến 'tướng thuật' ba ngày trước tùy tiện nói ra của Mục Viêm Khiếu. Lậptức thẳng người. . ."Lâm Lâm?" Mục Viêm Khiếu cảm thấy Lâm U kích động, có chútkhông giải thích được.". . . Cái kia, chủ nhân a, hôm nay chúng ta đừng đi khuvui chơi nữa, ngày mai rồi đi nha?" Lâm U đấu tranh hồi lâu, cuối cùng vẫn nóira những lời này.Mục Viêm Khiếu không ngờ được, trầm mặc một hồi mới nói: "Từkhi mày rời giường đến một canh giờ trước đều hưng phấn muốn nhìn thấy khuvui chơi mà. Tại sao vậy?"Lâm U cũng cảm giác ý định của mình không được tốt, chỉcó thể dùng móng vuốt cào cào ống quần Mục Viêm Khiếu, "Cái kia, không phảilúc trước tôi đã nói với anh rồi sao, tôi xem thấy anh hôm naycó tai nạn đẫm máu! Vì sự an toàn và tính mạng của anh, hay là chúng ta trở vềđi? Dù sao khu vui chơi này, cũng không chạy đi đâu được!"Mục Viêm Khiếu nghe vậy bật cười."Tao chưa bao giờ tin quỷ thần. Đương nhiên, những loại yêutinh không bình thường có thể tồn tại. Nhưng coi bói, xem tướng và vân vân, đềulà dị đoan." Mục Viêm Khiếu nói: "Năm năm trước, tao gặp được một ông lão, ông ấynói với tao, năm ba mươi tuổi tao sẽ gặp tai nạn xe cộ mà tử vong. Nhưngmày xem, tao bây giờ vẫn sống tốt, chỉ có mắt cần giải phẫu mà thôi."Mục Viêm Khiếu định nói mấy lời này để an ủi vẹt nhà mình,nhưng lại thành phản tác dụng."Anh nói có người nói anh sống không quá ba mươi tuổi?!"Lâm U chợt đề cao thanh âm.Mục Viêm Khiếu có chút kinh ngạc vì sự kích động của Lâm U,gật đầu: "Đúng vậy a. Nhưng mà đâu có linh nghiệm không phải sao?"Lâm U hung hăng liếc mắt. Vậy mà không linh? Quả thực linhnhư ông nội của cậu! Tuy nói Lâm U cũng bị người nhà nói là sống không quá haimươi lăm năm, nhưng bây giờ lại được sống. Cậu biết sự thay đổi này là docha mẹ cậu làm việc thiện tích đức hơn hai mươi năm đổi lấy một cơ hội!Vốn dĩ cậu còn hy vọng đây không phải là số mệnh đã địnhcủa chủ nhân mắt mù nhà mình, nhưng bây giờ nghe Mục Viêm Khiếu nói có người từngbảo anh ta sống không qua ba mươi tuổi, có thể khẳng định, tình huống củaMục Viêm Khiếu giống y như cậu. Nhất định là Mục lão gia hoặc cha mẹ Mục ViêmKhiếu đã làm được một việc thiện to lớn nào đó, vì vậy Mục Viêm Khiếu vốn phảichết lại có một con đường sống. Nhưng cho dù là vậy, Mục Viêm Khiếu cũng như cậu,có người độ cho một kiếp, cuối cùng như thế nào, đều phải dựa vào chính bảnthân mình!Nghĩ tới đây, có rất nhiều chuyện lúc trước Lâm U không hiểu,bây giờ lại đột nhiên thông suốt!Lúc trước Lâm U làm sao cũng không hiểu, cậu thành vẹtđã hơn một tháng rồi, vậy mà tin tức của người nhà một chút cũng không có. Theolý mà nói dù là người cha không đáng tin kia hay người mẹ hung tàn đều có nănglực suy ra tình trạng bây giờ của cậu. Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, đừngnói đợi mãi không thấy cha mẹ mình đến, mà một con hạc giấy truyền âm cũngkhông có. Điều này rất vô lý.Nhưng nếu bây giờ đem kiếp số của cậu đổi lại thành'chỉ có thể dựa vào bản thân' mà nói. . ., có thể hiểu được tại sao cha mẹ vàngười trong nhà không quan tâm đến cậu. Từ số phải chết đổi thành một cơ hội sốngvốn đã cực kỳ khó khăn, thay đổi cũng rất lớn. Trừ bản thân tự mình đối mặt, nhữngngười khác tùy tiện nhúng tay vào sẽ làm sự việc ngày càng tệ thêm!Về phần tại sao sau khi chết cậu lại bị Mục Viêm Khiếukéo theo? Đó là bởi vì Mục Viêm Khiếu và cậu có cùng kiếp số, mà kiếp số củabọn họ lại xảy ra cùng lúc. Cứ như vậy, giống như ông cố đã nói 'số mệnh cóđôi'. Cậu và Mục Viêm Khiếu thay nhau chắn kiếp cho đối phương! Nếu như vậy,cậu và Mục Viêm Khiếu muốn độ kiếp tốt hơn, nhất định chỉ có thể sốngchung một chỗ. Do đó mới xảy ra tình huống cậu không thể rời khỏi Mục ViêmKhiếu 5m."A. . ." Vừa nghĩ như thế, Lâm U càng thêm khẳng định rằngngười trong nhà đã biết chuyện này rồi. Bởi vì. . . cái loại 'khoảng cách hạnchế' này ở nhà cậu đã từng thấy tiểu thúc và ông cố ra tay. Tình huống lúcấy là như thế nào nhỉ? Đúng rồi, cậu từng thấy tiểu thúc đem một con mèovà một con chuột tinh trói lại một chỗ, lúc ấy phải nói là cười ngây ngô đến vôcùng vui vẻ."Lâm Lâm?""Lâm Lâm!"Mục Viêm Khiếu liên tục gọi Lâm U hai tiếng, mới đem suynghĩ của cậu kéo trở lại."Mày làm sao vậy? Không thoải mái?" Mục Viêm Khiếu caumày: "Chúng ta đã đến nơi."Tâm tình Lâm U lúc này rất phức tạp. Đối với chuyện ngườinhà cố ý giấu diếm vừa cảm động vừa buồn bực, nhìn người nam nhân trước mắt màcậu đã tự xem là của riêng mình, nghĩ tới người này hôm nay sẽ phải đối mặtvới nguy hiểm, sẽ phải chết, trong lòng cảm thấy bất an."Ừ ừ, tôi không thoải mái! Tôi đặc biệt không thoải mái!Chúng ta trở về đi thôi! Nhanh trở về!"Mục Viêm Khiếu im lặng nghe giọng điệu chắc chắn của vẹtnhà mình. Mặc dù trở mặt nhanh như vậy, hành hạ đến hành hạ đi, nhưng nghĩ đếnLâm Lâm vì mình nên mới như vậy, lại không có cách nào tức giận cho được.Vì thế Mục Viêm Khiếu chỉ có thể trấn an mà nói: "Được rồi,chúng ta chỉ nhìn một chút, nhìn phía ngoài cửa chứ không vào, sau đó mới trở vềđược không?"Trong lòng Lâm U còn cảm thấy không tốt lắm, nhưng nhìn thầnsắc Mục Viêm Khiếu, nghĩ đến khu trò chơi này là anh ấy đặc biệt muốn mìnhđến xem, cuối cùng do dự hồi lâu, cũng không thể hạ quyết tâm từ chối. Chỉ cóthể liên tục cường điệu:"Chỉ nhìn ngoài cửa a! Nhìn cái cửa xong phải trở về!"Mục Viêm Khiếu cười cười, "Dĩ nhiên."Sau đó mấy người đi xuống xe.Ban ngày náo nhiệt nhất chính là khu vui chơi. Đương nhiêncó rất nhiều người. Mặc dù không phải cuối tuần, nhưng ở thành phố A, thậm chícòn là khu vui chơi lớn trong cả nước, người muốn tới chỗ này cũng đông như kiến,chen chúc đầy cửa lớn.Bọn Mục Viêm Khiếu đứng ở một chỗ cách cửa chính không xa.Vì khu vui chơi là của chung, nên xe của bọn họ có thể trực tiếp dừng trước cửa.Lâm U lúc này rất kích động đứng trên đầu chủ nhân nhà mình, tưởng tượng chỉ cầnvượt qua cánh cổng kia là có thể trực tiếp nhìn thấy bóng dáng tàu lượn siêu tốccao chọc trời, Lâm U hận không thể trực tiếp bay nhanh qua để tận hưởng cảmgiác đó một phen!Một khu vui chơi lớn như vậy lại trở thành của mình! Vừa nghĩđã thấy kích động! Rất, kích, động! ! !Hiển nhiên Mục Viêm Khiếu cũng có thể cảm nhận được sự hưngphấn của vẹt nhà mình, không nhịn được khóe miệng cũng nhếch lên. Ngay cả hắncũng kinh ngạc vì hành động của chính mình, bỏ qua tất cả thời gian làm việc,chuẩn bị kế hoạch thật tốt để cho vật nhỏ này một niềm vui và vân vân, thật sựlà quá không hợp với phong cách làm việc của mình từ trước đến giờ.Hơn nữa hắn vậy mà lại vì một con vẹt bỏ ra nhiều công sứcnhư vậy, cực kỳ giống như đang định lấy lòng người yêu, thật là. . . Mục ViêmKhiếu lắc đầu, không phải hắn đang mong con vẹt này biến thành người chứ?"Như thế nào? Có định đi vào chơi một chút không? Chơi ngaycũng được. Chúng ta không cần xếp hàng." Mục đại boss dụ dỗ. Dựa theo suy nghĩcủa hắn, con vẹt này không thể nào chống cự được.Nhưng sự kiên định của Lâm U lại vượt qua dự đoán."Không! Về nhà! Két két! Về nhà! ! !"Mục Viêm Khiếu nghe vậy thật không biết làm sao, vì đưa vẹtnhà hắn đến đây mà hủy công việc của cả một ngày. Sau này chỉ sợ không thể nhànnhã đi chơi như vậy rồi.". . . Được rồi. Vậy chúng ta trở về."Lâm U không đợi Mục Viêm Khiếu mở miệng nói xong, liền bộivàng bay về phía xe, mà ngay lúc này, sự việc không ngờ đến lại phát sinh! ! !Đinh!Tiếng viên đạn va vào cửa thủy tinh chống đạn của chiếc xevang lên thật chói tai, Lâm U ngẩn ngơ nhìn vết đạn cách mình không tới một ly,chợt hét lên một tiếng: "Mục Viêm Khiếu! Mau trở lại trong xe đi! ! ! Có ngườimuốn giết anh! ! !"Trong nháy mắt, không riêng gì Mục Viêm Khiếu, ánh mắt MụcNhất, Mục Tứ, Mục Ngũ trong nháy mắt trở nên sắc bén đến tột cùng, sau khi xácđịnh xung quanh có ít nhất bốn luồng sát khí, ba người bọn họ không chút nghĩngợi vây quanh Mục Viêm Khiếu, hộ tống Mục Viêm Khiếu đi đến xe.Phốc, phốc, đinh!Âm thanh bắn tỉa vang lên liên tiếp, càng ngày càng gần chỗcủa Mục Viêm Khiếu, Mục Nhất quay đầu lại nhìn vết đạn trên mặt đất trong mắthiện lên một tia nghi ngờ, nhưng lực chú ý rất nhanh lại đặt lên hai người đangchạy tới từ hai phía trái, phải."Làm trò hề! Loại đồ nhắm này mà cũng dám tìm lão đại gâyphiền toái? Mục Nhất, Mục Tứ, hai anh che chở lão đại, một mình tôi có thể giảiquyết hai người bọn họ!"Mục Tứ nghe vậy chớp mắt một cái, rồi gật đầu, "Chúng tôi ởtrên xe chờ cậu, tốc chiến tốc thắng."Dù sao mục tiêu của tay súng bắn tỉa là Mục Viêm Khiếu, nhưvậy bọn họ chỉ cần để Mục Viêm Khiếu đến nơi bọn chúng không bắn tới là được.Sau khi xảy ra sự việc đó, dù thời gian đã trôi qua thậtlâu, Mục Tứ vẫn không thể nào quên được. Quãng thời gian mất đi Lâm Lâm, Mục Tứluôn nhịn không được suy nghĩ hết lần này tới lần khác, nếu như lúc ấy, hắn cóthể ném nhiều hơn một cái phi đao, thì có phải sẽ không xảy ra chuyện như bâygiờ, thần sắc ông chủ sẽ không âm trầm tuyệt vọng, tê tâm liệt phế?

(*) Ăn bánh chưng rất rườm rà, phải rửa tay, tét vỏ và vân vân, chỉ một việc tốn rất nhiều thời gian.

Chương 32: Tạm biệt LâmLâmKhi Mục Viêm Khiếu sắp tiến vào trong xe, cạnh sườn xe độtnhiên xuất hiện một người cực kỳ thấp bé, chân của hắn rõ ràng là bị khiếm khuyết,nhưng hai cánh tay của hắn, lại có sức mạnh kinh người.Hai bàn tay mười ngón đang cầm tổng cộng sáu con dao phẫuthuật sắc bén, trong nháy mắt khi Mục Viêm Khiếu chạy tới, hai tay đồng thời cửđộng, sáu con dao giải phẫu lóe lên hàn quang, xé gió mà lao tới, Mục Tứ phản ứngcực nhanh quăng ra ba cái phi đao chặn được hai con dao giải phẫu, Mục Nhất bênnày đá rơi hai con, còn hai con dao một cao một thấp lao về phía đỉnh đầu và mặtcủa Mục Viêm Khiếu.Mục Viêm Khiếu dừng lại một giây, rồi sau đó cúi xuống tránhthoát con dao phía dưới. Động tác này làm cho hắn hao tốn chút sức lực. Cũngmay con dao còn lại khá cao, chỉ cần hắn hơi cúi đầu, là có thể né tránh.Nhưng đúng lúc đó, Mục Viêm Khiếu nghe được một tiếng théttê tâm liệt phế."Chủ nhân két! Cẩn thận phi đao a!""Đừng đi ra! ! !" Thanh âm Mục Viêm Khiếu chưa bao giờnghiêm khắc đến như vậy.Lâm U nghe vậy sửng sốt, nhưng mà lúc này cậu đã khôngcòn khống chế đôi cánh của mình được nữa rồi, thân thể rơi xuống, phủ phục trênđầu Mục Viêm Khiếu.Một cơn đau chạy dọc toàn thân."Lâm Lâm?!"Thanh âm Mục Viêm Khiếu vội vàng vang lên. "Lâm Lâm! Mày?!"Chất lỏng ấm áp từ trên đầu chậm chạp chảy xuống, cả ngườiMục Viêm Khiếu cứng đờ. Bỗng nhiên hắn không dám cử động nữa, sợ nếu mình cúixuống một chút, vật nhỏ trên đỉnh đầu sẽ biến mất, không còn nhìn thấy gì nữa.". . . Lâm Lâm, mày không sao chứ? Nói cho tao biết,chẳng qua mày chỉ bị thương ở cánh, hay là, chân của mày bị chặt đứt?"Thanh âm Mục Viêm Khiếu rất khẽ, hầu như không thể nghe được,nhưng rõ ràng lại mang theo chút run rẩy."Khụ, rất, thật bất hạnh. . . Nói cho anh biết ~ tiểugia, khụ khụ. . . từ cổ họng đến tim. . . đều, đều bị đâm rồi. . . Khụ khụ. ..Tôi đã nói, hôm nay, hôm nay anh sẽ chảy máu. . . tai nạn đó. . . nhìn,nhìn anh bây giờ. . . đầu đầy. . . máu. . ."Mục Viêm Khiếu hít sâu một hơi. Cho dù thế giới của hắn đãlà một mảnh đen kịt, nhưng vào giờ khắc này, hắn mới cảm thấy toàn bộ thế giớinày đang lung lay sắp đổ, hỗn loạn bất an. "Lâm Lâm. . . Chúng ta về nhà.""Về. . . nhà?""Đúng, về nhà. Sau khi về đến nhà, mày sẽ khỏe. . .Tin tưởng tao, mày nhất định sẽ khỏe."Lúc này Lâm U cảm thấy có một bàn tay run rẩy nhưng rất ấmáp ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác ấm áp này khiến cậu nhịn khôngđược muốn thở dài, cậu có thể cảm giác ý thức mình đang trôi tuột đi rấtnhanh, có lẽ chưa đến nhà, linh hồn của cậu đã tiêu tán rồi?"Tôi. . .thật khờ. . .đen, quạ đen. . . cũng không phải chờanh. . ., nó, nó một mực chờ. . . ừm, là tôi. . . xin lỗi a. . . mắt mù, chủnhân. . . Tôi . . . Có lẽ, về, không về nhà được rồi.""A. . . Thật ra thì, thật ra thì ta. . . Đã sớmtrở về, trở về không được." kittyd3nxi96.wordpress.com"Đừng nói chuyện." Mục Viêm Khiếu ôm thật chặt vẹt trong ngực,từ lúc mù đến nay hắn chưa bao giờ tức giận đôi mắt của mình như vậy! Hắn nuôicon vẹt này một tháng, nó cùng mình vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, mỗingày nó bày ra đủ trò bịp bợm làm mình vui vẻ, nhưng đến bây giờ hắn còn chưa mộtlần nhìn thấy bộ dáng của nó! ! ! Hắn thậm chí. . . lúc nó bị thương sắp chết.. . cũng không nhìn thấy."Lâm Lâm, đừng nói chuyện, a. Chúng ta sẽ về nhà rất nhanhthôi, sau đó chúng ta liền ở trong phòng không đi đâu hết. Mày cố gắng, trởvề, đừng nói một ngày, dù là một tháng, chúng ta cũng sẽ ở nhà, không đi đâu cả.Đâu cũng không đi! ! !" Mục Viêm Khiếu nói xong, lời cuối cùng gần như thétlên. Tại sao hắn không nghe lời Lâm Lâm?! Tại sao hắn lại mang Lâm Lâm đi khuvui chơi làm gì?! Tại sao lại phản ứng chậm như vậy, chậm đến nỗi một con daocũng không đỡ giúp Lâm Lâm?!Tại sao, hắn không nhìn thấy gì. Mệt mỏi như vậy, chỉ còn lạitức giận?"Mắt mù. . . chủ nhân. . . cuối cùng, cuối cùng nói choanh biết một chuyện." Lâm U cảm giác con quạ đen càng ngày càng tiến lại gần,cảm thấy nếu đã chết rồi, giấu diếm chủ nhân cũng không còn cần thiết, không cầncố kỵ gì nữa, vì thế gần như mang theo tâm tình vui vẻ, dùng âm thanh rất nhẹnói: "Thật ra thì a. . . Thật ra thì, tiểu gia tôi, tôi là người nha. . . Tôi.. . Chính là người bị ngươi, bị anh. . . đụng . . . kia. . .""Lâm Lâm?" Vẹt trong tay đã không còn hô hấp, trong lòng MụcViêm Khiếu kinh hãi."Lâm Lâm?!" kittyd3nxi96.wordpress.com"Ông chủ. . . Lâm Lâm nó đã,...""Câm miệng!" Hung dữ hét lên, Mục Viêm Khiếu chợt ngẩng đầu.Cặp mắt không nhìn thấy gì, bây giờ lại đỏ ngầu, tia máu chằng chịt.Mục Ngũ kéo tay Mục Tứ, sau đó trầm mặc lắc đầu. Trong lòngMục Tứ đau xót, chỉ có thể cười khổ dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt hồi tưởng lạikhuôn mặt của mấy người kia.Hắn nhất định không bỏ qua cho những kẻ đã làm ông chủ phảithống khổ, cả người đã giết chết tiểu Lục! Năm đó tiểu Lục cũng vì bảo vệ nămngười bọn họ nên mới bị kẻ địch chặt xác thả xuống biển. Tiểu Lục lúc đó giốngy như Lâm Lâm bây giờ, nói nhiều, hoạt bát, hơn nữa còn hay phát bệnh thầnkinh. Hôm nay bọn họ rốt cuộc thấy lại bóng dáng tiểu Lục, giờ thì không kịpvui mừng, lại một lần nữa trơ mắt nhìn nó chết đi."Lão tử nhất định phải cho bọn chúng chết không toàn thây!! !" Mục Tứ nghiến răng nghiến lợi. Mà thần sắc Mục Ngũ và Mục Nhất, so với hắncũng không khá hơn chút nào.Dọc theo đường đi Mục Viêm Khiếu ôm thi thể con vẹt TinhCương dần cứng ngắc kia, hai mắt trống rỗng. Trên mặt không có biểu tình gì.Mãi đến khi xe đã về đến biệt thự, cửa xe mở ra, hắn mới sực tỉnh lại."Bác sĩ đâu?! Bác sĩ Âu Dương! Còn Vương Tiêu nữa đâu?! Bắtcậu ta từ tiệm thú y về đây! Lâm Lâm bị thương! ! !"Tiếng Mục Viêm Khiếu vừa quát xong, một thanh âm trầm thấpkhác lại vang lên: "Dù anh mù cũng đừng nói với tôi anh không cảm giác được,con vẹt này đã chết rồi."Mục Viêm Khiếu mạnh mẽ quay đầu. Nếu như không phải đang ômLâm Lâm, nhất định hắn sẽ rút súng trực tiếp bắn chết người trước mặt! Dù cậuta có là đại thiếu Vương gia đi nữa."Vương Tiêu!" kittyd3nxi96.wordpress.comVương Tiêu nhìn thần sắc dữ tợn hung ác của Mục Viêm Khiếulàm hắn cũng phải kinh hãi, không nhịn được thở dài, người như Mục Viêm Khiếucũng bị bức đến trình độ này, có thể thấy địa vị con vẹt này trong lòng MụcViêm Khiếu không hề thấp. Nhưng mà, chết chính là chết, hắn là bác sĩ thú y,còn từng làm bác sĩ, đối với chuyện sinh ly tử biệt, từ lâu đã trở nên hờ hữnghơn những người khác."Bây giờ anh không nên ở chỗ này kêu cha gọi mẹ muốncon vẹt này hồi sinh. Mà là nên tra ra rốt cuộc là kẻ đã làm chuyện khốn kiếpnày, sau đó báo thù cho vẹt của anh! Nếu không, nó chết cũng không nhắm mắt."Mục Viêm Khiếu sửng sốt, rồi từ từ đứng thẳng dậy. Trọng lượngtrên tay rất nhẹ, nhưng lại đè ép khiến cho hắn thở không nổi."Anh muốn chôn nó không?" Vương Tiêu không nhịn được mở miệnghỏi thăm.Mục Viêm Khiếu lắc đầu, khó khăn mở miệng: "Hỏa . . .táng." Hắn muốn giữ lại ba sợi lông đuôi của nó, một ngày nào đó nếu thấy lạiánh sáng, liền có thể tưởng tượng ra, Lâm Lâm có lông đuôi đẹp như vậy, làm mộtcon vẹt thì đẹp biết bao nhiêu."Không làm tiêu bản sao?""Không. Lâm Lâm không thích."". . . Được rồi." Vương Tiêu nhún vai, nhìn Mục Viêm Khiếuchậm chạp đi vào trong nhà, bỗng nhiên, hắn thấy có một bóng đen khổng lồ hiệnlên, lao thẳng về phía Mục Viêm Khiếu."?! Mục,..."【Toan tínhsâu xa, thiện ác công bằng. Muôn dân trăm họ, đều vào luân hồi! 】【 Quạ___! Quạ____!! ! 】" Chuyện gì xảy ra?! Hình như tôi nghe có ai đang nói chuyện?!"Vương Tiêu biến sắc: "Còn có tiếng quạ kêu!"Mục Viêm Khiếu cũng dừng bước. Theo bản năng che chở vẹttrong lòng, cảm thấy nguy hiểm đang tới gần.【 Nghiệt súc!Còn không mau mau rời đi! 】【 Quạ____! Quạ___!! ! 】"Viêm Khiếu! Tôi cảm thấy thứ kia đang nhắm đến con vẹttrong lòng anh! Giữ chặt! ! !"Mục Viêm Khiếu nghe Vương Tiêu nói xong, hai tay cứ ôm khưkhư Lâm U lại càng thêm dùng sức, mà lúc này, trên bầu trời Mục gia, nơi mà mọingười không thấy được, Lâm U tiểu gia một lần nữa trở lại trạng thái u linhđang tận lực bám lấy một cây cổ thụ, hướng về phía con quạ đen cứ lôi chân cậu mãikhông thả ra nói:"Đồng nghiệp, dù gì thì lúc trước tôi cũng có khoảng thờigian làm chim, anh có thể đừng tới tìm tôi không? Tôi không phải người cựckỳ lương thiện cũng không phải kẻ cực kỳ tàn ác a, anh tìm tôi không có lờiđâu, hiểu không?!""Tôi nói a, tiểu thúc tôi gọi anh về kìa, anh không đikhông sợ bị chú ấy đánh thành đầu heo sao?! Anh không đi thật sao?!"Quạ đen khựng lại một chút, nhưng sau một khắc lại cắncàng chặt hơn.Lâm U càng hoảng sợ hơn, con chim này sao lại không sợ tiểuthúc của cậu sao?!Sau khi chết rồi trở về trạng thái du hồn, cậu biết cólẽ mình còn có thể nhập xác một lần nữa, nếu như vậy cậu làm sao nỡ buôngtay rời khỏi nhân gian chứ? Cậu còn có cha, còn có mẹ, còn có một chủ nhân vừanhìn đã không thích cần cậu khuyên bảo a! Nếu cậu chết rồi vạn nhấtchủ nhân nghĩ không thông rồi tự tử vì tình thì sao, ông nội nó đây chính lànghiệp chướng a! ! !Khi tình huống dằn co quỷ dị này còn chưa dứt, một thanh âmtrong trẻo dễ nghe vang lên.【 Tiểu Hắc!Nhanh quay về! Thả mày đi ăn không phải cho mày đi tìm quỷ hồn! Mộtnhà chúng ta trước giờ luôn ăn sinh hồn không tốt sao?! Hơn nữa, ăn hồn phách đạosĩ sẽ bị họ quấn lấy đến chết cũng không buông, mặt khác còn gây phiền phức chotao! 】Lâm U khiếp sợ, sau khi cái âm thanh này vang lên, vốn là mộtcon quạ đen khốc phách duệ lại rụt đầu, có chút không cam lòng nhìn mình mộtcái, quạt cánh bay đi.". . . " Đây là tình huống gì? Thanh âm vừa rồi, nghe khônggiống tiếng của tiểu thúc a?Lâm U đang suy nghĩ, trước mắt bỗng hiện lên một thân ảnh lờmờ, không ai khác, chính là vị tiểu thúc mà cậu ngày đêm mong nhớ."Tiểu...""Thằng nhóc ngu xuẩn." Tiểu thúc Lâm gia vừa mở miệngchính là vạn tiễn xuyên tâm. " Người nọ là ai không cần con quan tâm, lầnnày coi như chú thiếu nợ hắn. Chuyện còn lại con tự mà lo liệu. Nếu cònngu ngốc như vậy thì đi chết đi, dù sao anh hai chị hai vẫn có thể sinhthêm đứa nữa."Lâm U chết ngu, nhào đầu ra cho người ta chém: ". . . " TT皿TT tiểuthúc, van xin chú đừng dùng ngôn ngữ hành hạ con!Sau một khắc Lâm U cảm thấy trời đất đảo lộn, chỉ kịp thấythân ảnh vội vàng rời đi của tiểu thúc, rồi giống như chủ nhân mắt mù nhà cậu,ngã xuống không dậy nổi, tư thế rất ngu ngốc.Chờ Lâm U mở mắt ra lần nữa, cậu phải dùng một canh giờđể an ủi tình trạng bây giờ của bản thân.A, nhập vào thân một con chuột Hà Lan có cái gì không được!Xem! Chỗ này còn có một đống đậu phộng nhỏ để cậu sống qua ngày đây! ! !. . . Tôi ngất! Mẹ nó làm sao ăn nói với mập meo meo đây?!Chuột Hà Lan ngoài bán manh còn có thể làm gì! ! !Chương 33: Xin chào Lâm LâmHỏi: Một con chuột Hà Lan làm thế nào trèo qua ngọn núi'nhà nông vui mừng', bò qua sân cỏ 'nhà nông vui mừng', leo lên cửa sổ cănphòng cao lớn của chủ nhân mắt mù, hoặc là thừa dịp không có người chú ý, mạohiểm đi qua cửa lớn bất chấp bị người ta giết chết mà thành công đến được phòngcủa chủ nhân mắt mù đây?Đáp: Thực tế không thể.Lâm U • chuột Hà Lan • tiểu gia lúc này đang gục trên mộtgò đất cao trong vườn biệt thự, chán chường nhìn quãng đường lúc trước chỉ cầnbay một phút là đến nơi, nhưng bây giờ phải tốn ít nhất 20 phút, mà đoạn đườngphải đi còn đặc biệt khó khăn hiểm trở.". . . Chít chít." Mẹ nó. Ngay cả nói chuyện cũng không thể,thật muốn chết a!Lâm U tức giận bò vòng vo tại chỗ hai vòng, chỉ là cái thânthể mập mạp kia kết hợp với động tác này, chẳng những không có khí thế, ngược lạicòn tỏ lộ ra vẻ đặc biệt dễ thương. Thương cái rắm a! Tiểu gia đang tức giận đượcchứ! Tức giận! ! !Ngẩng đầu lên trời rống vài tiếng, chít chít chít chít,cuối cùng Lâm U không kêu gào nữa, tức giận cũng không có tác dụng gì. Dùtình huống bây giờ rất bị động và dễ dàng bị hại, nhưng vì chủ nhân mắt mù nhàcậu và cuộc sống tốt đẹp sau này, cậu tuyệt đối không thể nằm đây chờ chết!. . . Lẽ nào tiểu gia muốn tự mình tìm đường chết sao?Đột nhiên Lâm U đứng nửa người dậy, giơ hai chân ngắn ngủnkéo lỗ tai tròn tròn của mình. . . Sau đó buồn bực phát hiện ra cậu hoàn toànkhông với tới lỗ tai của mình!Ngã phịch xuống đất, lần đầu tiên Lâm U tiểu gia cảm thấy sốngkhông bằng chết.Vì thế chuột Hà Lan Lâm U tiểu gia nằm trên đống đất nhỏnày, dựa vào hai bông hoa dại, miễn cưỡng phơi nắng buổi trưa. Ánh mặt trời chiếulên bộ lông mềm mại màu trắng pha lẫn màu cà phê, ấm áp làm cho người ta muốnngủ một chút. Bỗng nhiên, phía xa truyền đến âm thanh cửa lớn mở ra.Lúc trước nghe thấy tiếng người thấy rất bình thường, bâygiờ Lâm U nghe lại, âm thanh bị phóng to lên rất nhiều, cậu hoảng sợ trực tiếplăn một vòng thiếu chút nữa là ngã quỵ.Bò thật nhanh qua chỗ cửa lớn nhìn sang, Lâm U thấy có haingười cao to. Ngô, hình như mắt không được tốt như lúc làm vẹt, chỗ hai ngườicao to kia nhìn không rõ. Nhưng không sao! Ông còn có lỗ tai!"Ông chủ mặc dù đã tỉnh lại, nhưng tâm tình không được tốtlắm."Lỗ tai Lâm U động đậy, đây là tiếng của Mục Nhị!"Tôi theo ông chủ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấyngài ấy có bộ dạng nhếch nhác như vậy. . .Dù là một năm ở châu Âu đầy hỗn loạn,ông chủ cũng rất mạnh mẽ và đầy nghị lực." Thanh âm Mục Nhị mang theo vài phầnkhàn khàn mỏi mệt. "Lần này Lâm Lâm chết đi đối với ông chủ là một kích thich rấtlớn, bác sĩ Âu Dương đã nói bệnh tình của ông chủ có xu hướng chuyển biến xấu,chúng ta tuyệt đối không thể tiếp tục để ông chủ như vậy, không thì hai mắt vàđại não sẽ chịu không nổi."Nghe đến đó trong lòng Lâm U có chút buồn bã, quả nhiên chủnhân mắt mù nhà cậu không có cậu thì không chịu nghỉ ngơi cho tốt. Chậc! Khôngthể tự lập một chút cho người ta yên tâm sao!Rồi sau đó Lâm U nghe được tiếng của Mục Nhất: "Muốn chotâm tình ông chủ khá hơn một chút, trước hết phải cho Trịnh gia và Trần gia biếtđược sự lợi hại của chúng ta. Mặc dù lần này bọn chúng ra tay rất sạch sẽ,không lưu lại chút đầu mối nào, nhưng chỉ cần chúng ta biết chuyện này do bọn họgây ra là được. Về phần mấy tên sát thủ, trực tiếp để bọn họ đi tiễn Lâm Lâmđi. Bọn họ không cần thiết phải sống nữa.""Được. Mục Tứ và Mục Ngũ đã đem bọn họ tới vùng biển quốc tếrồi, đại khái đến giờ ăn tối là trở về." Thanh âm Mục Nhị bình thản không chútgợn sóng, chuyện mà hắn và Mục Nhất đang nói, còn không quan trọng bằng ông chủcó thể ăn nhiều hơn một miếng cơm.Lâm U nghe bọn họ nói chuyện, có chút lo lắng, hai ngườikia nhìn thế nào cũng không giống Mục Nhất mặt than đẹp trai tàn khốc và Mục Nhịkhôn khéo hay càm ràm nhà cậu, bộ dạng đều như băng đảng mafia hung tàn kia làthế nào?!Nhưng mà, so với chuyện Lâm U tận mắt thấy một con mực tinhdưới biển sâu đánh chìm một chiếc thuyền lớn mà nói, mấy mạng người của bọn sátthủ tính ra cũng hơn mười người, chết thì cứ chết đi. Dù gì trạng thái bây giờcủa cậu cũng đã chết rồi, có gì đâu.___ Thật ra thì Lâm U tiểu gia là người 'vô' tâm bẩmsinh, dùng lời của ông Lâm mà nói, thằng nhóc này và tiểu thúc Lâm gia, trờisinh không hề quan tâm tới chuyện tính mạng và sống chết, người như vậy rấtthích hợp tu đạo, dù sao đạo lý vô tình, phàm là người tu đạo, đến cuối cùng, hầunhư đều đoạt tuyệt với thân nhân, tình cảm nguội lạnh.Chỉ là phong thủy Lâm gia luôn quỷ dị, vì thế tiểu thúc Lâmgia mặc dù tu đạo, nhưng có chút ngoài ý muốn nên mới tu thành Tu La, nói trắngra là theo con đường giết chóc. So với tình cảm nguội lạnh, thứ này thật làmcho người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ lo. Mà Lâm U thì sống chết không chịu tu đạo,mọi người nghĩ thầm, tốt xấu gì thì cũng có người bình thường một chút? Kết quảngười này ngày thường đều bày ra bộ dạng ôn hòa, không biết đã lừa gạt hết baonhiêu người, nhưng khi cậu ta được mười tuổi, chứng kiến một trận sóng thần xảyra lại không chảy một giọt nước mắt, vô cùng thờ ơ, thậm chí còn bĩnh tĩnh ngồiăn xong một hộp kem còn sót lại, tập thể Lâm gia = 皿 =.Quả nhiên tài hoa tuyệt thế chính là tài hoa tuyệt thế,vĩnh viễn đừng nghĩ rằng bọn họ là người bình thường.Cho nên, Lâm U tiểu gia thật sự là người vô tình vô nghĩa,hơn nữa còn là hàng thật, bình tĩnh và chững chạc. Tại sao khi cậu nhập vào vẹtlại phát bệnh thần kinh như vậy!. . . Vâng, điểm này ngay cả tiểu thúc vạn năngcủa Lâm U cũng tỏ vẻ không thể hiểu được. Hắn nhớ rõ ràng, thằng cháu nhà mìnhlúc trước đâu có ngu xuẩn như vậy.Hơn nữa còn bệnh thần kinh đến nỗi lao tới chặn dao cho ngườikia và vân vân. . . Tại Lâm gia, Lâm Huyền Địa và vợ sau khi nhận được truyềnâm ngàn dặm của em trai mình cũng tỏ vẻ, thứ này sao có thể là con của ông! ! !"Chít." Lâm U thở dài, cậu mới nghe Mục Nhị nói chủ nhân mắtmù nhà cậu trưa nay cứ ngồi ngây ra, một giọt nước cũng không uống, mẹ nó đứngngồi không yên, làm sao bây giờ!Hơn nữa bọn Mục Nhất và Mục Nhị nói, hai người họ về lấy đồ,tối nay sẽ không về biệt thự nữa, chẳng lẽ muốn cậu đợi đến ngày mai mới bò đếnbệnh viện Đệ Nhất?!Lâm U điên cuồng mà dùng móng vuốt cào cào, đó mới là tìnhhuống tự tìm đường chết! Ôi, làm sao đi đến bệnh viện đây, trời ơi có xe ngồithì tốt rồi.Lỗ tai tròn tròn của Lâm U giật giật, đúng, cậu có thể lenlén bò vào xe, về phần làm sao mở cửa và đóng cửa. . . Ha ha, cái này chờ chạytới xe rồi tính tiếp.Nhìn khoảng cách giữa mình và cửa lớn một chút, thân hìnhtròn vo của Lâm U tiểu gia run lên, vô cùng dũng cảm, bắt đầu chạy bước nhỏ tiếnvề phía trước.Tuy nói giai đoạn đầu có chút mệt, nhưng chạy là chạy, ai,còn chưa kể đến, có thể đặc biệt rèn luyện thân thể?Mẹ nó!Đợi đến khi Lâm U vượt qua trăm nghìn đắng cay chạy tới bênchiếc xe Hummer, ngẩng đầu nhìn chiếc xe kia, đặc biệt cao, lớn và khó khăn,không nhịn được ha ha hai tiếng. Mặc dù ra khỏi miệng lại thành chít chít.Ừm, đã đến lúc kiểm tra năng lực leo trèo của chuột Hà Lanrồi! ! !Lâm U hít một hơi thật sâu, rồi hì hục bắt đầu leo từ bánhxe lên."Chít." Ách, không có chuyện gì thì bảo dưỡng tốt như vậylàm chi? Quá trơn!"Chít chít!" Tôi nói này bánh xe khó trèo như vậy sao?! Rõràng lúc trước nhìn rất bé mà! ! !". . . Chít chít chít chít chít! ! !" Tôi nói đại gia này!Tại sao lại là Hummer! ! ! Xe thể thao sàn thấp không được sao! ! !Thật vất vả bò lên trên bánh trái phía trước, chuột Hà LanLâm U nằm sấp phía trên thở hồng hộc, lúc này cậu vô cùng oán niệm mình vì cáilông gì lại biến thành một con chuột Hà Lan, thân mến, là sóc cũng được đi! Sovới chuột Hà Lan còn hữu dụng hơn a! ! !Điều duy nhất làm cho Lâm U tiểu gia cảm thấy an ủi chínhlà, ở phía bên trái xe cậu tìm được một cây xà bắt ngang hình chữ thập đủ chỗcho cậu ngồi, không mở được cửa xe mà muốn ngồi khoang hạng nhất là điều khôngthể, nhưng rất biết ơn Mục Tam không có chuyện gì lại thích đi tân trang máymóc! Sàn xe Hummer phức tạp và lộn xộn, nhưng cậu có thể thoải mái gục ở chỗnày mà đi nhờ đến bệnh viện Đệ Nhất tìm chủ nhân mắt mù nhà cậu.=___= Đương nhiên, đừng gặp phải tai nạn xe hay đột ngộtphanh lại. Lâm U nằm úp sấp trong cái rãnh đó âm thầm cầu nguyện, sau đó yên lặngthắp cho mình vài cây nến, chủ nhân mắt mù nhà cậu phải dùng toàn bộ nhiệttình, yêu thương bảo hộ cậu mới được, nếu không thật sự có lỗi với sự mạohiểm tính mạng vượt qua trăm cay nghìn đắng để đi an ủi chủ nhân.Mục Nhất và Mục Nhị rất nhanh liền lấy đồ xong, không nhậnra điều gì bất thường đã lái xe rời đi.Ước chừng một giờ sau, xe Hummer đã tân trang dừng lại trướccửa bệnh viện. Mục Nhất và Mục Nhị đưa đồ vật bọn họ đem đến cho bọn tiểu đệ đãsớm chờ ở đó mang vào phòng bệnh vip cho Mục Viêm Khiếu.Mà Lâm U tiểu gia lúc này đã co quắp dưới sàn xe.". . .Chít. . ." Sau này tiểu gia không bao giờ . . . Ngồixe Mục Nhất lái nữa! Còn nữa, tiếng động cơ ầm ầm của Hummer quả thật như muốnđâm thủng màng nhĩ của cậu! Thật may mắn không có say xe, nếu không nửa đườngngất, chóng mặt, té xuống và vân vân. . . Ha ha.Lúc này Lâm U đặc biệt tưởng nhớ muốn đi theomấy người kia, nhưng thân thể nho nhỏ tròn trịa không thể tự cử động được, chuộtHà Lan là động vật dễ hoảng sợ, mặc dù bây giờ đã đổi lại linh hồn của một conngười bình tĩnh, phản ứng theo bản năng của thân thể vẫn làm cho Lâm U phải chịuáp lực rất lớn. kittyd3nxi96.wordpress.com"Chít chít." Mẹ nó, tiểu gia chính là ăn no rỗi việc! Nếutình huống của của nhân mắt mù không thê thảm, lão tử thành quỷ cũng khôngbuông tha anh!Nghĩ tới đây Lâm U bỗng nhiên sửng sốt. Ai, hình như khôngcòn hạn chế khoảng cách 5m nữa?!. . . Sát! Cho dù không có tiểu gia cũng sẽ tự động đi tìmMục Viêm Khiếu a! ! ! ________________Lúc này, trong vòng vip số một của bệnh viện Đệ Nhất.Dù đãi ngộ vô cùng tốt, nhưng quanh thân Mục Viêm Khiếu vẫntản ra tử khí và lệ khí không thể áp chế, vẻ mặt vô cảm ngồi trên giường.Cạnh giường của hắn có Mục lão gia và Mục Viêm Minh đang ngồi.Vẻ mặt hai người cũng rất khó coi, Mục Viêm Minh thậm chí không dám nói một câuvới anh hai mình."Viêm Khiếu. Con không thể như vậy. Lâm Lâm chết là chuyệnkhông ai đoán được, hơn nữa cái chết của nó cũng không phải do con gây ra, concứ định không ăn không uống như vậy tới khi nào?" Mục lão gia nhìn thần sắc đứacháu cứ như trở về năm năm trước, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, trên mặt là vẻđau lòng không thể kìm nén,ông còn tưởng cháu mình đã có chuyển biến tốt đẹp rồi,nhưng cái bộ dạng bây giờ . . . quả thật còn nghiêm trọng hơn trước. " Lâm Lâmdù sao cũng là một con vẹt, con sao có thể vì một con vẹt mà,... ""Ông nội. Con mệt rồi. Ông và Viêm Minh về đi." Mục ViêmKhiếu mở miệng cắt đứt lời Mục lão gia. . . , giọng nói kia cực kỳ lãnh đạm,cũng lạnh lẽo vô cùng.Mục lão gia dừng lại, vẻ mặt ảo não không dứt, lại hướng vềđứa cháu nãy giờ không làm gì, chỉ ngồi yên tại chỗ, lê bước chân già nua rờiđi. Mục Viêm Minh dìu ông nội, cuối cùng cắn răng nhịn không được nói một câu:"Anh hai, ông nội cũng chỉ muốn tốt cho anh!"Mục Viêm Khiếu đặt hai tay lên đùi, trầm mặc không nói. Saukhi Mục lão gia rời đi, những người khác cũng tự giác ra khỏi phòng, vốn dĩ đồđạc muốn đem tới đều thuộc về Lâm Lâm: Gối, quần áo và. . . hai cái thẻ đượcxâu thành một chuỗi, Mục Nhất đem bao đồ đặt lên tay Mục Viêm Khiếu, sau đóxoay người khép cửa lại, thân thể căng cứng của Mục Viêm Khiếu mới thả thỏngra.Xiết thật chặt hai cái thẻ mỏng, đến nỗi lưu lại vết hằnsâu trên tay. Mục Viêm Khiếu cúi đầu lẩm bẩm, "Cái chết của nó sao lại không cóliên quan tới tôi? Sao lại không cách nào biết trước được. . .Rõ ràng ba ngày trước,nó đã nói. . . Vẹt thì thế nào?. . .Tôi định nuôi nó cả đời, còn có gì quý hơnnó sao?"Ừm, vào lúc này, vẹt tiền nhiệm 'vô cùng trânquý', hiện tại là chuột, đang núp ở khúc quanh cầu thang, vắt óc suy nghĩ, làmthế nào để tới được phòng bệnh của chủ nhân mắt mù ____ Hai cánh cửa kia được vệsĩ trông coi như cửa thần cũng đủ lắm rồi! Phiền các người ngẩng đầu nhìn trầnnhà một chút được không?! kittyd3nxi96.wordpress.com

Đúng lúc đó tiếng bánh xe nhẹ nhàng vang lên, Lâm U quay đầu, xa xa thấy một y tá đang đẩy một chiếc xe đựng vật dụng đi về phía này. Đích đến duy nhất là phòng vip số một kia.

Hai mắt đậu đen của Lâm U tiểu gia trong nháy mắt sáng ngời!Không thể không nói, y tá tỷ tỷ cũng là thiên sứ nha! ! ! Nhảy lên! Nhảy lênngao! ! !Chương34: Lâm Lâm anh dũngPhải tận dụng thời cơ, cơ hội không đến lần thứ hai!Trước cửa phòng vip số một có hai vị thần giữ cửa, nhìn qualà biết không phải dạng hiền lành gì. Làm một con chuột, được rồi coi như là mộtcon chuột Hà Lan dễ thương, vượt qua bọn họ vào trong thì tâm tình vị boss bêntrong cũng không tốt tí nào, không thể vào như vậy được.Lâm U cảm thấy nếu như mình đặc biệt có cốt khí, mạnh mẽxông vào mà nói. . .Ừm, chuẩn bị không tốt, khuya hôm nay đi tìm một cái gì đógần chết nhập vào vậy.Không hiểu sao Lâm U đột nhiên nghĩ đến, nếu như cậu nhậpvào một con muỗi, sau đó cậu sẽ dùng thân thể mảnh mai yếu ớt kia đi an ủi chủnhân nhà cậu? Một cái tát là xương cốt cũng không còn, chậc chậc, thử nghĩ cũngcảm thấy đây là con đường tìm đến cái chết nhanh nhất.Nói như vậy, tiểu gia cậu có thể nhập vào thân một conchuột Hà Lan, là nên cảm ơn trời đất rồi?Lâm U dùng móng vuốt ngắn ngủn của mình lau mặt, ha ha haitiếng.Y tá tỷ tỷ xe đẩy càng ngày càng gần rồi. Lâm U vội vàng tỉnhtáo lại.Xe đẩy kia có ba tầng. Vì độ cao của nó gấp mười mấy lầnLâm U tiểu gia, cho nên cậu không thể nhìn thấy tầng trên cùng là cái gì.Tiểu gia không thèm để ý, cậu chỉ cần biết tầng thứ ba có cái gì là tốt rồi___cảm ơn y tá tỷ tỷ, tầng này vậy mà chỉ có một chồng vải trắng và các vật linhtinh nho nhỏ, ví dụ như băng gạc, dụng cụ y khoa, băng dính và vân vân. Trọngđiểm là tầng thứ ba thoạt nhìn không cao, lúc nhảy lên sẽ không làm rơi đồ lungtung, với lại tiếng động gây ra cũng sẽ không lớn lắm.Lâm U tiểu gia lặng yên lui về phía sau mấy bước lấy sức, đốivới chuyện có thể làm một lần là thành công hay không, cậu hơi lo lắng,nhưng vì có thể nhìn thấy chủ nhân mắt mù nhà mình, cậu không đếm xỉagì nữa!Xe đẩy cách Lâm U tiểu gia chỉ chừng mười phân, Lâm U khẽcúi thân thể tròn vo, chuẩn bị nhảy. 9cm, 8cm, . . ."Tiểu Lệ!"Ngay lúc đó, đột nhiên lại có người gọi y tá tỷ tỷ, y tátên Tiểu Lệ kia dừng bước.Chính là bây giờ! ! ! Lui về sau lấy đà, chân trước vươnra! Lâm U tiểu gia vươn thân hình giọt nước của mình, tận lực nhảy xa một chút.. . Ân, mặc dù cậu nhìn thế nào cũng thấy là hình tròn.Rầm đùng!Một chuỗi âm thanh vang lên. Lâm U chẳng thèm để ý đến chỗđau, vội vàng chôn mình trong một đống vật nhỏ hỗn tạp."Ơ?""Tiểu Lệ? Cô làm sao vậy?""Không có chuyện gì, hình như tôi vừa nghe được tiếng gìđó."Tiểu Lệ lắc đầu, sau đó nhướng mày nhìn Lưu Mai mới tới, "Cậu cóchuyện gì? Không phải là muốn thay tớ đi kiểm tra cho Mục đại thiếu sao?" LưuMai nghe vậy đỏ mặt, nhưng vẫn cắn răng nói: "Tiểu Lệ, tôi, tôi cần cơ hội này!Cho dù chỉ xuất hiện trước mặt Mục đại thiếu, cũng tốt lắm rồi!"Tiểu Lệ liếc mắt: "Tớ khuyên cậu không nên mơ tưởng chuyệnhảo huyền, thân phận của Mục đại thiếu là gì, thân phận của cậu là gì, đừng nóilà cậu, dù có là con gái của chủ nhiệm Trương, không phải cũng bị Mục đại thiếuđuổi ra ngoài đó sao?"Nhưng bất kể Tiểu Lệ nói như thế nào, Lưu Mai vẫn sống chếtkhông chịu đi. Cuối cùng Tiểu Lệ cũng phát cáu, "Cậu mau nhường đường! Đây làcông việc của tớ! Làm chậm trễ thời gian của Mục đại thiếu cậu không chịu tráchnhiệm được đâu! Đừng ép tớ nói với viện trưởng Âu Dương!"Lưu Mai vành mắt đỏ lên, há miệng còn muốn nói gì, một âmthanh ôn hòa khác liền vang lên: "Đây là chuyện gì?"Tiểu Lệ nghe thanh âm đó lập tức đứng thẳng người: "Bác sĩLỗ, sao anh lại tới đây?"Lỗ Viễn mặc một bộ đồ trắng đứng đó, vẻ ngoài tuấn mỹ hợp vớinụ cười ôn hòa trên mặt, thật là một vẻ đẹp mê người. "Tôi biết Mục ca xảy rachuyện, cho nên muốn đi thăm một chút, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, tôi tới bệnhviện chăm sóc anh ấy.""Mấy cô đang làm gì vậy? Bây giờ là lúc phải làm kiểm tracho Mục ca sao?"Tiểu Lệ nghe vậy hung hăng trừng mắt liếc Lưu Mai một cái,nàng ta lại bày ra vẻ mặt ủy khuất. "Tôi biết rồi, tôi lập tức đi ngay!"Lỗ Viễn nghe vậy lắc đầu cười cười: "Được rồi, để tôi làmcho. Đúng lúc các cô sang phòng của viện trưởng Âu Dương một chút đi, báo cáotình hình ngày hôm nay. Dù sao chuyện làm trễ nãi thời gian kiểm tra của bệnhnhân, vẫn nên càng ít thì càng tốt."Lời này làm cho Tiểu Lệ tức giận, còn Lưu Mai thì tái nhợtcả mặt.Nhưng lúc này tâm tình Lỗ Viễn rất tốt nên không chú ý vẻ mặthai người họ, tự nhiên tiếp nhận chiếc xe đẩy chở Lâm U, thản nhiên đi tới trướccửa phòng vip."Bác sĩ Lỗ? Cậu đến rồi sao?"Hai người canh giữ trước cửa có chút ngạc nhiên, mà Mục Nhị,Mục Ngũ ngồi trên ghế bên cạnh trông chừng cũng ngẩng đầu nhìn Lỗ Viễn.Vẻ mặt Lỗ Viễn tương đối bình tĩnh, cười nói: "Tôi lo nhữnghộ lý khác làm việc không chu đáo, dù gì tôi cũng học y dược, hộ lý cũng họcqua, vẫn là tôi chiếu cố Mục ca sẽ tốt hơn."Nghe được lời của hắn, hai vệ sĩ giữ cửa lộ ra thần sắc cảmđộng, ngay cả Mục Nhị, Mục Ngũ không có thiện cảm với hắn cũng có chút ngạcnhiên, nhưng so với Mục Ngũ đang cao hứng, Mục Nhị đẩy gọng kiếng vàng, nhớ tớimột câu nói của Lâm Lâm:Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều rõ.Tâm tư của vị Lỗ thiếu gia này đối với ông chủ, hễ có tiếpxúc qua, cũng đoán được lờ mờ. Nhưng dù vậy lúc này hắn cũng không có lý do gìđể ngăn cản Lỗ Viễn, dù sao lý do của Lỗ viễn rất đầy đủ, cũng vì tốt cho ôngchủ của bọn họ, thật là làm cho người ta không biết phải làm sao."Nếu như vậy, Lỗ thiếu gia cứ vào trong đi. Nhưng bây giờtâm tình của ông chủ không được tốt, hy vọng cậu đừng nói lung tung làm cho ôngchủ mất hứng."Lỗ Viễn và Mục Nhị nhìn nhau trong chốc lát, sau đó dời mắt,nói: "Nhị tiên sinh yên tâm, tôi chỉ làm kiểm tra cho Mục ca, tiêm chút đườnggluco, nếu Mục ca không muốn nói chuyện với tôi, tôi sẽ đi ngay."Đến bước này rồi, Mục Nhị không thể tiếp tục ngăn cản đượcnữa, chỉ có thể kêu hai người gác cửa tránh ra.Lỗ Viễn đẩy xe đẩy, khóe miệng nhếch lên đi vào phòng bệnh.Mà lúc này Lâm U • chuột Hà Lan • tiểu gia ở trong xe đẩynghe được toàn bộ câu chuyện, hai mắt đậu đen bốc lửa điên cuồng gặm một cuộnbăng nhỏ.Mẹ nó! Âm hồn không tan! Tìm đường chết! Thật không ngờ tênhèn hạ vô sỉ như mi lại nhân lúc chủ nhân mắt mù của cậu yếu ớt mà chen chânvào! ! ! Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục! ! ! Còn nữa, tiêm đườnggluco?! Làm như tiểu gia không thấy trong túi mi có một lọ LSD vậy! ! !Đừng tưởng rằng tiểu gia bây giờ là chuột Hà Lan thì khôngcó cách nào trừng trị mi! Một lát nhất định phải cắn chết mi! ! !Răng rắc.Lâm U chuột Hà Lan phát hiện cậu đã gặm thủng cuộn băng rồi.Bình tĩnh đem cuộn băng bị gặm nát quăng đi chỗ khác, ừm,băng gạc thật vô dụng, lần sau phải đổi lại đậu phộng mới được.Mục Viêm Khiếu cảm nhận được Lỗ Viễn đi vào, cũng ngẩng đầulên. Cặp mắt đen bóng vô hồn nhìn về phía Lỗ Viễn."Lỗ Viễn?" Thanh âm Mục Viêm Khiếu khe khẽ khàn khàn.Khi Lỗ Viễn nhìn thấy Mục Viêm Khiếu không khỏi trợn to haimắt.Lúc này quanh thân Mục Viêm Khiếu mang theo một loại hơi thởu buồn, thần sắc mỏi mệt và uể oải, mặc dù còn mơ hồ có lệ khí phát ra, nhưng MụcViêm Khiếu lúc này, quả thực so với người ba ngày trước hắn nhìn thấy hoàn toànbất đồng. Như là, khác biệt giữa thiên đường và địa ngục.Nhưng khi Lỗ Viễn thấy Mục Viêm Khiếu như vậy, trong lòng hắntuôn trào một loại cảm giác vui mừng khôn xiết, cái bộ dáng này của Mục ViêmKhiếu mới là cái hắn mong chờ, trạng thái thích hợp nhất để hắn chen chân vào!Khi Mục Viêm Khiếu bị mù thì không trở nên như vậy, thế mà một con vẹt chết đilại thành ra thế này?!Lỗ Viễn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng lại cảm thấy lo sợ.May là bọn họ đã nhanh chóng xử lý con vẹt kia, mặc dù tình huống vô cùngnghiêm trọng, một nửa sản nghiệp đã công khai của Trịnh gia và Trần gia đều bịcướp đi. Nhưng chỉ cần Mục Viêm Khiếu tiếp tục trở thành như thế này, thì hắncăn bản không có cách nào đấu lại ba người liên thủ cùng nhau! Chỉ cần nghĩ đếnđây, một người cao cao tại thượng vậy mà rất nhanh liền có thể vào tay mình,toàn thân Lỗ Viễn cũng kích động đến run lên."Mục ca, tôi tới kiểm tra thân thể cho anh một chút, mặtkhác, tinh thần và trạng thái cơ thể của anh cũng không tốt, tôi cần phải tiêmcho anh ít đường gluco, để tránh cho anh ngã quỵ."Lỗ Viễn rất thông minh không đề cập đến vẹt Lâm U, càngkhông có lắm mồm nói thêm gì nữa. Từng học qua tâm lý nên hắn biết, vào lúcnày, tinh thần Mục Viêm Khiếu chỉ hơi chao đảo, chưa có chán nản hoàn toàn, tuyệtđối không thể kích thích, hoặc là an ủi. Bởi vì sẽ làm cho người ta cực kỳ chánghét bạn. Chỉ cần mỗi ngày tiến thêm từng bước, qua nhiều lần, Mục Viêm Khiếu tựnhiên sẽ chủ động mở miệng nói chuyện với một người ngoài như hắn.Mà trên thực tế hành động của Lỗ Viễn quả thật làm cho MụcViêm Khiếu cảm thấy thả lỏng, bây giờ hắn không muốn có bất kỳ người nào nhắc tớiLâm Lâm trước mặt hắn. Lỗ Viễn không nhiều chuyện, hắn cũng không cần suy nghĩnhiều.Mục Viêm Khiếu gật đầu với Lỗ Viễn, cái gì cũng không nói,chỉ nằm yên cho Lỗ Viễn làm kiểm tra.Hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi. Tâm tình Lỗ Viễn cũngcàng ngày càng kích động.Cùng lúc đó, Lâm U đã bò xuống khỏi xe đẩy, thật nhanh chạyđến chân giường, lặng lẽ leo lên khăn trải giường đang rũ xuống.Lâm U vừa trèo vừa cảm thấy đau khổ. Bây giờ không phải làvẹt, không thể mở miệng nói chuyện. Cũng không có cách nào trực tiếp nói cho chủnhân mắt mù biết Lỗ Viễn lát nữa sẽ tiêm LSD cho anh ấy. Cái thứ này thật sự rấtđộc hại, làm cho người ta bị nghiện còn không nói, nếu tiêm vào trạng tháiphòng bị sẽ giảm xuống, đến lúc đó chỉ cần Lỗ Viễn nói nhỏ bên tai Mục Viêm Khiếuđiều gì, Mục Viêm Khiếu sẽ ghi nhớ vào tiềm thức.Mẹ nó! Càng nghĩ càng tức giận! ! !Thật vất vả Lâm U mới bò tới giường, núp phía sau gối đầu củaMục Viêm Khiếu, liếc mắt liền thấy được hai mắt Lỗ Viễn đang lóe lên ánh sángdâm tà, cầm lấy ống tiêm chuẩn bị tiêm cho Mục Viêm Khiếu.Ngay thời khắc chiếc kim bén chọn sắp đâm vào cánh tay MụcViêm Khiếu, Lâm U chợt hô to xông tới."Chít chít! Chít chít chít chít! ! !"Lỗ Viễn và Mục Viêm Khiếu sửng sốt.Rồi sau đó Lỗ Viễn thấy một con chuột Hà Lan màu cà phê đốmtrắng nhào đến, hung hăng cắn cánh tay của hắn!"A———!"Lỗ Viễn bị đau, nhìn con chuột Hà Lan bỗng nhiên xuất hiệncảm thấy nghi ngờ, là ảo giác sao?! Tại sao hắn lại cảm thấy ánh mắt con chuộtđó lại quen thuộc như vậy?!Giống như, ánh mắt của con vẹt đã chết kia?!Lỗ Viễn chợt run lên, sau đó cắn răng quăng con chuột vẫnđang liều chết cắn cánh tay hắn ra, "Con súc sinh ở đâu ra, chết tiệt! ! !"Phịch một tiếng.Lâm U nặng nề va vào vách tường, rồi rơi xuống. Vào lúcnày, Lâm U cảm giác xương toàn thân mình đều đã gãy, đau đến không thể hừ ra tiếng."Lỗ Viễn."Sắc mặt Mục Viêm Khiếu trở nên lạnh lẽo: "Cậu mới vừa nóicái gì?" Hắn bây giờ kỵ nhất là hai từ 'đáng chết' và 'súc sinh', mà Lỗ Viễn lạimột hơi nói ra tất cả.Trừ điều đó ra, mặc dù Mục Viêm Khiếu nhìn không thấy vừa rồiđã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa theo âm thanh truyền tới, kết hợp với lời nói củaLỗ Viễn, . . . cũng có thể đoán được đại khái sáu bảy phần.Lỗ Viễn nghe được lời của Mục Viêm Khiếu cũng dừng lại. Cóchút buồn bực lời nói mình vừa thốt ra trong lúc cấp bách. . . ," Mục ca. . .không biết từ đâu lại xuất hiện một con chuột, tự nhiên xông tới cắn tôi mộtcái, cũng chảy máu rồi."Khi Mục Viêm Khiếu nghe được hai chữ con chuột theo bảnnăng cau mày lại, Lỗ Viễn còn chưa kịp cao hứng, đã nghe Mục Viêm Khiếu mở miệnggọi: "Mục Nhị! Mục Ngũ!"Ba giây sau, Mục Nhị Mục Ngũ nhanh chóng vào phòng."Ông chủ?""Bác sĩ Lỗ bị con chuột cắn bị thương rồi, Mục Nhịanh đưa bác sĩ Lỗ đi kiểm tra, cẩn thận vi khuẩn truyền nhiễm. Mục Ngũ ở lạixử lý con chuột kia." Lỗ Viễn Lỗ Viễn há hốc mồm, hắn còn chưa tiêm LSD mà!"Mục ca, anh còn chưa tiêm gluco mà, nếu tôi đi rồi,..."Lỗ Viễn nói còn chưa dứt lời Mục Nhị liền cắt ngang: "Bácsĩ Lỗ, cậu bây giờ đã là người bị thương, lòng tốt của cậu chúng tôi xin nhận,nhưng không biết con chuột kia có nhiễm bệnh dịch gì hay không, cậu vẫnnên đi kiểm tra vết thương của mình một chút đi. Về phần ông chủ, kiểm tra rồilà được, gluco không tiêm cũng không sao."Lỗ Viễn không cam lòng muốn nói điều gì, nhưng Mục Nhịcương quyết mời ra ngoài.Con súc sinh chết tiệt! Ánh mắt Lỗ Viễn thâm độc, cúi đầu,trong lòng bực bội vô cùng. Làm hư chuyện lớn của hắn! ! !Sau khi Mục Nhị và Lỗ Viễn đi khỏi, Mục Viêm Khiếu ngồi ởtrên giường tiếp tục giả vờ làm khúc gỗ. Mục Ngũ gãi gãi đầu, nhìn một vòngtrong phòng bệnh, phát hiện Lâm U nằm trên mặt đất run run."Ơ. . ." Mục Ngũ cúi đầu nhìn con chuột Hà Lan tròn vo cònrất sạch sẽ này, cay mày: "Lão đại. . . Đây không phải là chuột bình thường, làchuột Hà Lan." Mục Viêm Khiếu khẽ động chân mày. "Không phải chuột? Mục Ngũ corút khóe miệng nhìn ông chủ nhà mình chưa bao giờ chú ý tới con vật khác ngoàivẹt ra: "Chuột Hà Lan còn gọi là guinea pig, không giống chuột, cũng coi như làmột loại thú nuôi trong nhà, rất nhỏ, rất tròn, ừm, rất dễ thương. . . Hơn nữacũng không mang bệnh dịch. Rất sạch sẽ."Mục Viêm Khiếu mở mắt ra. Lỗ Viễn nói cho hắn biết đó là mộtcon chuột. Mà Mục Ngũ lại nói đây là một con chuột nuôi làm thú cưng trong nhà.Mặc dù cũng là loài chuột, nhưng chênh lệch không khỏi quálớn. Hơn nữa. . . Con chuột cưng này từ lúc nào mà lại lao ra cắn Lỗ Viễn? Tạisao một con chuột cưng không rõ ra sao lại xuất hiện trong phòng bệnh? Còn quacửa mà không bị phát hiện? Nơi này là tầng trên cùng, khả năng bò lên có lẽ.Chẳng lẽ, Mục Viêm Khiếu bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng.Mà vì khả năng này, làm cho hô hấp có chút dồn dập."Mau! Đem, đem con chuột kia ôm lại đây! Nhanh lên mộtchút!"Lâm Lâm đặc biệt chán ghét Lỗ Viễn, đây là chuyện người ở Mụcgia đều biết. Mà con chuột này lại nhằm vào lúc Lỗ Viễn muốn tiêm gluco chomình mà nhào ra cắn! Như vậy, như vậy có thể hay không, hắn đột nhiên có một ýnghĩ kỳ lạ, nhưng lại là một ý nghĩ vô cùng tốt?! Lâm Lâm dù sao cũng không phảivẹt bình thường, nếu là vẹt tinh. . . , có phải còn chưa chết hay không?!Cho dù chỉ là một linh hồn nhập vào thân những con động vậtkhác, đó cũng là chuyện tốt đẹp nhất rồi! ! !Mục Ngũ nhìn ông chủ đột nhiên kích động có chút kinh ngạc,rõ ràng trước kia ông chủ ghét chuột nhất a? Lúc này vậy mà chủ động đòi ôm?Ngô, bất quá, là do con chuột Hà Lan này quá dễ thương sao. . . Mục Ngũ cúi ngườixuống ôm lấy Lâm U, sau đó cay mày."Ông chủ, con chuột Hà Lan này bị bác sĩ Lỗ dùng sức quăngvào tường, tình huống bây giờ. . .rất không khỏe."Mục Viêm Khiếu trợn tròn hai mắt. Hô hấp cũng cứng lại.

Ta nói, LSD là một loại chất thức thần khá mạnh, dù chỉ với một liều lượng cực nhỏ. Khi được hấp thụ, ảnh hưởng của nó tác động lên người dùng bao gồm: tâm lý, thị giác (nhắm mắt lẫn mở mắt), ý thức, nhận thức về thời gian, không gian, những trải nghiệm tâm linh...

Thường được bán dưới dạng những mẫu giấy thấm nhỏ có in họa tiết như trong hình.

Đính chính lại đây mới là chuột Hà Lan mà tác giả đề cập tới. Chúng ta hay gọi nó là chuột lang hoặc là con bọ. Hôm trước không có tên tiếng anh nên tra ra con chuột Hà Lan khác =]]].

=((( Lúc trước cũng có nuôi một bầy như này. Nghĩ lại thật là một câu chuyện đẫm máu và nước mắt

Chương35: Mất rồi lại đượcTâm tình Mục Viêm Khiếu lúc này không thể dùng bất kỳ từ ngữgì để hình dung, hắn cảm thấy mình đang mừng như điên, lại cảm thấy vô cùng tứcgiận và khổ sở.Hé miệng môi mấp máy nhiều lần, Mục Viêm Khiếu mới phát ramột thanh âm trầm thấp khàn khàn: "Ôm tới. . . Cẩn thận một chút."Mặc dù Mục Ngũ không biết nguyên nhân gì làm cho ông chủnhà mình bỗng nhiên biến thành bộ dáng như bây giờ, nhưng vẫn nghiêm túc thihành mệnh lệnh này.". . .Chít. . ." Lâm U tiểu gia yếu ớt kêu một tiếng.Trong nháy mắt Mục Viêm Khiếu quay đầu, gần như cắn răngnói: "Nhẹ chút! ! !"Cả người Mục Ngũ run lên. Vội vàng đem vật nhỏ khẽ khàng đặtvào bàn tay đã sớm mở ra của ông chủ nhà mình. Rồi rướn cổ lên hóng chuyện."Anh có thể ra ngoài."Đáng tiếc Mục đại boss làm sao có thể để cho người khác quấyrầy thế giới riêng của hắn và ' Lâm Lâm hư hư thực thực này", vì thế không chútdo dự bảo Mục Ngũ rời đi. "Không cho bất kỳ người nào vào đây. Mặt khác, đithăm dò xem Lỗ Viễn tới nơi này đã thông báo với bác sĩ Âu Dương chưa. Còn nữa,nói cho Âu Dương Minh, Lỗ Viễn tính toán tiêm gluco cho tôi, hỏi ông ấy đây làtốt hay xấu."Mục Ngũ vốn vì không thể thấy được chuyện náo nhiệt hay quỷdị gì nên đã buồn bực lắm rồi, sau khi nghe lời của ông chủ nhà mình, sắc mặtcàng trở nên không tốt. Mặc dù đầu óc của hắn là tệ nhất trong năm người, nhưnghắn cũng không có đần độn! Nghe được câu này của Mục boss, chỉ cần hơi động nãolà có thể đoán ra được, cho rằng Lỗ Viễn muốn làm hại ông chủ?Trong nháy mắt Mục Ngũ liền nghiêm túc hẳn lên, hùng hổ đira ngoài.Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Mục Viêm Khiếu và Lâm U• chuột Hà Lan tàn tật • tiểu gia vẫn còn đang run run, thần sắc uy nghiêm lạnhlùng mới vừa rồi của Mục Viêm Khiếu biến mất sạch sẽ, đưa tay nhẹ nhàng vuốt vebộ lông mềm mại âm ấm, khi khi câu nói ra khỏi miệng, vẫn mang theo chút run rẩyrõ ràng, thậm chí còn ẩn ẩn ý tứ cầu xin mà hắn không hề phát hiện."Mày là. . . Lâm Lâm. . .sao?"Lâm U tiểu gia nghe được câu này cả người run lên một chút.Nhưng không phải kinh hãi, mà là đau. Cậu cảm thấy cái tên Lỗ Viễn chết tiệtkia khi nãy ném mình đã làm gãy vài khúc xương, bây giờ thở mạnh cũng đau.Nhưng cái này cũng không phải chuyện trọng yếu, quan trọng chính là. . ., cậu cảmthấy thân thể này chịu dằn vặt như vậy, đoán chừng không cầm cự được mấy ngày.Mục Viêm Khiếu đợi rất lâu cũng không thấy Lâm U trả lời,tâm tình càng ngày càng nặng nề. Không thấy một tia hy vọng nào lại một lần nữađánh tan tất cả suy nghĩ của hắn! Dưới tình thế cấp bách Mục Viêm Khiếu nhẹnhàng lay động sinh vật hình tròn trong tay, thanh âm khàn khàn mang theo chútvội vàng nói: "Lâm Lâm! Mày là Lâm Lâm sao? Mở miệng nói với tao đi! Một câuthôi cũng được! ! !"Nếu như lúc này trong phòng bệnh còn có người khác, như vậyhình ảnh trước mắt bọn họ sẽ là đại thiếu Mục gia chịu kích thích quá lớn dẫn đếntinh thần không bình thường ___ cầm một con chuột Hà Lan, vô cùng thâm tình, muốncùng con chuột nói chuyện và vân vân, ha ha, đại thiếu, thời điểm Mục gia phá sảnsắp tới rồi sao?Nhưng mà bây giờ trong phòng bệnh không có người nào khác,chỉ có một người kiên định tin thú cưng của mình vẫn còn sống, cùng với, mộtcon chuột, kiên định tin rằng mình tuyệt đối sẽ không chết.Thế là, Lâm U tiểu gia hừ hừ hai tiếng, đặc biệt miễn cưỡngvà mang theo oán trách giơ móng vuốt lên, dùng móng tay sắc bén nhất vẽ lungtung trong lòng bàn tay chủ nhân mò mẫm nhà mình.Khi Lâm U bắt đầu vươn móng vuốt ra, thân thể Mục Viêm Khiếutrong nháy mắt liền trở nên cứng ngắc, hắn ngừng thở, sống lưng thẳng tắp, giốngnhư đang chờ đợi điều gì liên quan đến sự sống chết, động cũng không dám động.【 Nữ...mã...sơ...trùng】( 女... 马... 疋... 虫...)?!Trong chốc lát Mục Viêm Khiếu có chút phản ứng không kịp,đây là chữ gì, ách?Bỗng dưng, bên tai Mục Viêm Khiếu vang lên âm thanh câu nóicửa miệng mà vẹt nhà mình mỗi khi tức giận đều thốt ra: "Mẹ nó." (妈蛋)Mục Viêm Khiếu mạnh mẽ hít vào một hơi, trong lòng mừng nhưđiên không biết làm sao biểu đạt cho phải! Cho dù câu trả lời của Lâm Lâm khônggiống với bất kỳ tưởng tượng nào của hắn, nhưng mà! Ngoài Lâm Lâm nhà hắn ra!Còn có con chuột nào sẽ viết chữ lên lòng bàn tay hắn?! Một con chuột bình thườngsẽ không viết chữ! Dù là ghép vần cũng không! ! !"Lâm Lâm. . .! ! ! Mày thật sự còn sống! Thật sự còn sống!"Mục Viêm Khiếu kích động cả người run rẩy, không chút nghĩ ngợi cúi đầu hôn lênbộ lông ấm áp kia.Nhưng không đợi tâm tình hắn kích động thêm chút nào, lòngbàn tay bỗng nhiên đau xót, cũng cảm giác được Lâm Lâm vừa mới hung hăng cắnvào tay hắn một cái.Mục Viêm Khiếu: ". . ." Lâm Lâm nhà hắn tính tình vẫn thẳngthắng như vậy! Thật tốt!Nhưng Mục Viêm Khiếu cũng biết chắc là Lâm Lâm muốn nói gìđó với hắn. Vội vàng duỗi thẳng bàn tay đang rãnh, chờ đợi cái móng vuốt nhỏ mềmsắc bén kia vẽ xuống tay mình thay cho lời nói.【Mẹ nó! 】【Cút sang mộtbên! 】【 Tiểu giađau muốn chết anh còn không biết gọi bác sĩ sao?! 】【 Ha ha, tôicòn sống, sau đó lập tức sẽ phải chết. Đau, chết! Chủ! Nhân! Ngu xuẩn! 】Trên mặt Mục Viêm Khiếu vừa lộ ra một nụ cười rạng rỡ lại bắtđầu từng chút từng chút trở nên cứng ngắc. Đến cuối cùng, sự cứng nhắc đã bị sựđau lòng cực độ và tức giận thay thế, khi Lâm U tiểu gia đã hoàn toàn phủ phụcnằm bất động trong lòng bàn tay hắn, trái tim Mục Viêm Khiếu chợt lạnh ngắt, hắnsợ, mới vừa mất lại có được, vừa được yêu thương cưng chiều lại biến mất lần nữa."Lâm Lâm? Lâm Lâm mày không sao chứ?!" Mục Viêm Khiếu khẩntrương hỏi, vừa hướng phía ngoài phòng bệnh la lớn: "Mục Nhị! Mục Ngũ! Nhữngngười khác! Ai cũng được mau lại đây! ! !"Mục Nhị lúc này đã đem Lỗ Viễn nhét vào một phòng bệnh để hắntự sinh tự diệt, cách phòng bệnh vài chục bước liền nghe ông chủ nhà mình điêncuồng gọi về, cả người giật mình, rồi sau đó dùng tốc độ nhanh nhất vọt vàophòng bệnh."Ông chủ?! Ngài có chuyện gì?! Ngài thế nào?!"Vẻ mặt Mục Nhị cảnh giác và lo lắng, đại thiếu nhà bọn họ từkhi nhập viện một lời cũng không nói, ai gặp cũng không muốn nói chuyện, bây giờlại đột nhiên mở miệng gọi người, tuyệt đối có chuyện lớn phát sinh."Đi bắt Vương Tiêu lại đây! Nói cho cậu ta biết tôi muốn cậuta chữa cho một con chuột!"Mục Nhị: ". . .?!"ÔNG CHỦ! ! ! Ngài xác định tinh thần ngài bình thường sao?!Náo động lớn như vậy là muốn bắt cóc đại thiếu Vương gia tới chữa cho một conchuột?! Cho dù ngài khẳng định là đang tỉnh táo, nhưng mà đại thiếu Vương giachịu tới mới là lạ đó! ! !"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh đi!"Mục Nhị co rút khóe miệng nhìn thoáng qua con chuột Hà Lanmàu cà phê đốm trắng trong lòng bàn tay ông chủ, cuối cùng xoay người đi bắtcóc Vương Tiêu.Hmm, dù sao đối với năm anh em bọn hắn lời của ông chủ làthánh chỉ, hắn tuyệt đối sẽ không cãi lệnh. Huống hồ trừ việc đó ra, Mục Nhị nhạycảm phát hiện, vẻ mặt, khí sắc, thậm chí là bầu không khí u buồn chung quanhông chủ nhà mình đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn. Đến nỗi hắn cảm giác ông chủđã khôi phục trạng thái giống như khi Lâm Lâm vẫn còn sống.Mục Nhị nghĩ tới đây thần sắc cứng đờ, quay đầu nhìn thoángqua con chuột Hà Lan đang thật thà cúi đầu 'săn sóc' trong lòng bàn tay ông chủ.". . . Lối suy nghĩ của lão tử thật thích hợp để viết tiểu thuyết." Tạisao trong nháy mắt hắn có thể cảm thấy, con chuột Hà Lan trong tayông chủ kia chính là Lâm Lâm? Thi thể của Lâm Lâm là do chính hắn đem hỏa thiêurồi chôn mà.Nhưng, như vậy cũng tốt, cho dù ông chủ chuyển qua thíchcon chuột này, chỉ cần nó có thể làm cho ông chủ không đắm chìm trong nỗi buồnmang tên Lâm Lâm nữa, thì đó chính là chuyện tốt!Mục Nhị gật đầu, mang tâm tình cũng không tệ lắm rời đi.Mà lúc này đây, tâm tình Lâm U tiểu gia siêu cấp hỏng bétđang bị đau mà còn gặp chủ nhân mắt mù cứ ghé vào tai cậu nói nhỏ, phiền nãokhông dứt. Cậu không thể giống như lúc trước tùy tiện rống một câu 'anh đó cóphiền hay không!' chỉ có thể chậm chậm viết chữ, cuối cùng dứt khoát dùng răngcửa sắc bén của mình lần thứ hai cắn tay Mục Viêm Khiếu.Mục Viêm Khiếu cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy tê dại: ". .."Rốt cục cũng yên tĩnh rồi. Tiểu gia hài lòng gật đầu, tiếptheo sau đó thong thả ung dung nằm úp xuống. Nhưng sau một khắc thân thể của cậuliền bị Mục Viêm Khiếu nâng lên, nhẹ nhàng mà đặt xuống cái gối mềm mang mùihương vô cùng quen thuộc của cậu."Lâm Lâm, mày không cần quan tâm tới tao, an tâm mà ngủ đi.Tao bảo đảm sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào lại gần làm mày bị thương nữa. Tao đãkêu Mục Nhị đi tìm Vương Tiêu rồi, rất nhanh thôi cậu ấy sẽ tới đây chữa trịcho mày."Trả lời Mục Viêm Khiếu chính là hai âm thanh khe khẽ củaLâm U: "Chít chít."Thần sắc Mục Viêm Khiếu chớp mắt trở nên ôn nhu vô cùng."Mày không cần phải để ý đến tao, tao sẽ nhỏ giọng nói chuyện,mày cứ xem như là hát ru đi. Không cần trả lời tao, chỉ là tao . . .quá cao hứng,quá vui sướng rồi. . . Nếu như không phải mày trực tiếp nói cho tao biết mày đãtrở lại, tao sợ, đây chỉ là một giấc mơ." Nói tới đây, Mục Viêm Khiếu cúi đầucười một tiếng: "Lâm Lâm, nếu như mày là con gái. . ., có lẽ tao sẽ trực tiếpcưới mày."Thân thể tròn vo của Lâm U trong nháy mắt cứng đờ."Hmm. . .Nếu như là con trai cũng không sao, dù sao chỉ cầnmày có thể biến thành người, vậy thì ở bên cạnh chăm sóc tao cả đời có đượckhông? Thật ra thì cho dù mày không cách nào hóa thành hình người cũng không cóchuyện gì lớn, chỉ cần. . . Mày vẫn ở bên cạnh tao, chăm sóc tao là tốt rồi."Thanh âm Mục Viêm Khiếu nói tới đây trở nên nhẹ vô cùng, giốngnhư là sợ đánh thức sinh linh trong tay của hắn, sợ nó không muốn ở lại, hoặclà lại một lần nữa không chút do dự bỏ đi.Bỗng nhiên Mục Viêm Khiếu cảm thấy lòng bàn tay truyền đếncảm giác tê dại, chỉ chốc lát sau, hai mắt Mục Viêm Khiếu chợt đỏ lên, trái timgiống như được cái gì to lớn và ấm áp nhồi đầy, làm cho hắn vào giờ khắc này, cảmthấy vô cùng hạnh phúc, không nhịn được thấp giọng cười khẽ.【Chủ nhân nguxuẩn! Tiểu gia chỗ nào cũng có mặt! 】Chương36: Lại thấy Lâm LâmVương Tiêu run rẩy ngón tay của mình, trên mặt là thần sắcvặn vẹo hận không thể chém chết cái tên trước mặt, hướng về phía Mục Viêm Khiếuhét lên: "Mục Viêm Khiếu!""Đầu óc của anh bị chó ăn sao! ! ! Anh để cho cáitên Mục Nhị ngu ngốc kia mang theo mười mấy người y như lưu manh đem tôi lôi tớiđây, tôi còn tưởng là chuyện gì lớn! Mẹ nó anh vậy mà bảo tôi đến đây xembệnh cho một con chuột?!"Mục Viêm Khiếu nghe Vương Tiêu gầm thét, chân mày khôngnhíu, mặt cũng không nhăn, nhưng khi hắn cảm giác vật nhỏ bên cạnh có chút khóchịu giật giật lỗ tai, sắc mặt liền thay đổi:"Đừng có lớn tiếng như vậy, cậu không biết thính giác độngvật nhạy cảm hơn con người sao? Nhất là loài chuột.""Không đúng, lúc trước Mục Ngũ có nói, nó không phải là chuột,là thú cưng, chuột Hà Lan."Thời gian căng thẳng khi nãy, Mục boss đối với chuyện LâmLâm được gọi là chuột Hà Lan không có phản ứng gì nhiều, bằng chứng là bản thânhắn cũng gọi là chuột. Nhưng bây giờ vừa nghe người ngoài đem Lâm Lâm của hắn gọithành con chuột vừa bẩn vừa xấu xí, mục boss tỏ vẻ, hắn rất không cao hứng.Vương Tiêu thiếu chút nữa bị phản ứng của Mục Viêm Khiếulàm cho tức chết.Hắn làm sao lại không biết Mục Viêm Khiếu, Mục đại thiếugia cũng có lúc đối đãi với thú cưng ôn nhu như vậy? Lúc trước cái con vẹt tênLâm Lâm kia thì còn có khả năng, ít ra có thể nói, có chút hữu dụng, nhưng bâygiờ lại là cái con chuột Hà Lan đang nằm trên gối mềm kia? Này trừ bánmanh, nó còn có thể làm gì?!". . .Chuột Hà Lan, thú cưng. . . Ha ha." Cuối cùng tất cảgiễu cợt của Vương Tiêu hóa thành một câu như vậy. Nhưng sau khi giễu cợt xong,hắn cũng không còn cách nào khác tiến lên trước một chút, nhìn con chuột nhỏ lọtvào mắt xanh của đại thiếu Mục gia. Hắn cũng muốn xem, vật nhỏ này rốt cuộc làcó bệnh nặng gì, lại khiến Mục Viêm Khiếu sai người lôi hắn tới đây."Chậc, xem bổn bác sĩ y như bác sĩ riêng của thú cưng, đoánchừng cả thành phố A, cũng chỉ có Mục đại thiếu anh làm như vậy thôi."Vương Tiêu đưa tay quyệt miệng, "Tới đây cho tôi xem xem, đúng rồi, tên của nólà gì?"Mục Viêm Khiếu nghe vậy ngừng một chút, cuối cùng vẫn làdùng ngữ khí khẳng định:"Lâm Lâm."Vương Tiêu: ". . ."Mục Nhất, Mục Nhị đứng xem: ". . ."Vương Tiêu hung hăng co rút khóe miệng, hồi lâu vẫn nhịnkhông được mà hỏi: "Anh không định sẽ đem tất cả thú cưng mà anh cảm thấyvừa mắt đều gọi là 'Lâm Lâm' đó chứ? Anh không biết 'Lâm Lâm' sẽ khócsao?"Nghe vậy Mục Viêm Khiếu đặc biệt bình tĩnh sờ sờ lỗ tai nhỏcủa Lâm Lâm nhà mình, sau đó vươn bàn tay ra.【Cái tên bácsĩ ngu ngốc kia! Tiểu gia chưa bao giờ khóc! Còn có! Đừng nói nhảm nữa đượckhông? Ông đau sắp chết rồi đây! ! ! 】Vì thế Vương Tiêu liền nhìn thấy Mục Viêm Khiếu đặc biệt quỷdị đưa tay trêu chọc con chuột Hà Lan nho nhỏ thật lâu, chờ đến khi Mục ViêmKhiếu thu tay lại, đã nghe Mục boss nói một câu mang theo sát khí:"Lâm Lâm chưa bao giờ khóc. Nói nhiều như vậy làm gì? Mautrị bệnh! Trị không hết. . ."Lúc này Vương Tiêu hoàng toàn xù lông rồi, "Trị không hếtthì anh làm gì?"Mục Viêm Khiếu yên lặng, suy nghĩ một chút rồi thở dài:"Tôi hy vọng cậu có thể hết lòng chữa trị cho nó, bây giờ nó đang rất khó chịu."Vương Tiêu: ". . ." Tôi nói đột nhiên lại đổi tần số như vậylà tốt hay sao? Tỏ ra yếu thế ông cũng sẽ không mềm lòng! ". . .Coi như, là tôitrả lại ân tình lúc trước đã chiếu cố em trai tôi."Sau khi nói xong Vương Tiêu cúi người xuống bắt đầu kiểmtra cho chuột Hà Lan • Lâm U, nhưng sau khi chạm vào sống lưng và bụng, nghe đượctiếng kêu chói tai thì chân mày liền nhíu lại."Có chuyện gì đã xảy ra? Con chuột Hà Lan này sao lại bịthương thành như vậy?" Hắn vốn cho là chỉ bị một chút chuyện nhỏ, nhưng bây giờxương sườn cũng gãy vài cái, nội tạng bị tổn thương, dưới tình huống như vậy,con vật nhỏ này hoàn toàn sống không tới ba ngày.Mục Viêm Khiếu nghe được lời này của Vương Tiêu, trong lòngđã sớm có dự cảm không tốt, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được lộ ra thần sắcdữ tợn. Lúc này hắn tức giận Lỗ Viễn, nếu không phải cậu ta muốn tiêmgluco cho mình, Lâm Lâm cũng sẽ không cho là Lỗ Viễn muốn hại mình mà lao rache chở, Lâm Lâm cũng sẽ không bị Lỗ Viễn quăng vào tường làm tổn thương nội tạng.Mặt Mục Viêm Khiếu âm trầm, hướng về phía Vương Tiêu nói:"Có thể trị được chứ?"Mặc dù Vương Tiêu cảm thấy Mục Viêm Khiếu thật xui xẻo,nhưng hắn cũng không phải là người mềm lòng, trực tiếp đưa ra câu trả lời phủ định."Nói thật tôi cảm thấy ánh mắt của anh không tệ, nếu là đổithành chuột Hà Lan bình thường, đoán chừng bây giờ đã kêu loạn cắn bừa, nhưngnó chỉ nằm bất động ở đó. Dù vậy thên thể của nó vẫn rất yếu, bị thương rất nặng,sống không quá ba ngày."Trong nháy mắt, bầu không khí trong phòng bệnh cũng trôi chậmlại.Mục Nhất và Mục Nhị thấp thỏm trong lòng nhìn ông chủ nhàmình, sợ ngài ấy vì chuyện thú cưng vừa mới nhìn trúng sống không tới bangày mà làm ra chuyện đặc biệt kinh khủng gì.Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, sau khi Mục Viêm Khiếunghe xong kết luận của Vương Tiêu, sắc mặt mặc dù khó coi tới cực điểm, tay phảisiết chặt, gân xanh trên cổ cũng nhìn thấy rõ ràng, nhưng tay trái run rẩy vẫnnhẹ nhàng vuốt ve con chuột Hà Lan giống như đang ngủ thiếp đi kia.Hồi lâu, Mục Viêm Khiếu mới nói: "Tôi biết rồi, cậu chuẩnbị cho tôi chút thức ăn có thể giảm đau trong ba ngày cho nó, tôi muốn ba ngàysau của nó sẽ trôi qua thật tốt, không còn đau đớn nữa."Mặc dù Vương Tiêu cảm thấy cử chỉ này của Mục Viêm Khiếuhơi thừa, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, dù sao đi nữa, cũng nên an ủi con người xuixẻo này một chút, huống hồ yêu cầu của Mục Viêm Khiếu cũng không cao."Được rồi. Anh để cho người khác tới lấy cũng được. Mặtkhác, nếu xem xong cho Lâm Lâm rồi, tôi nói, anh có cần ta kiểm tra đầu choanh không?"Mục Viêm Khiếu đối với cái lời chế giễu này không thèm đểý, nhưng Lâm U tiểu gia đang nhắm mắt dưỡng thần vừa nghe đã thấy khó chịu rồi!Trước mặt những người không bị mù, đặc biệt hung tợn quay đầu,chậc, không cẩn thận lại động tới thân thể tàn tạn sắp chết, ách, không thể sođo, dù sao bây giờ cậu cũng không có cổ! Hướng về phía Vương Tiêu chítchít chít chít!Vương Tiêu thấy bộ dạng đặc biệt ngu xuẩn lại dễ thương củacon chuột Hà Lan kia nhịn cười không được, ha ha hai tiếng rồi nói với Mục ViêmKhiếu: "Đại thiếu, anh nhìn con chuột nhỏ của anh đi, tôi nóianh đầu óc không tốt nó còn tức giận nữa kìa!"Còn câu trả lời của Mục đại thiếu chính là xòe bàn tay ra,im lặng trong chốc lát, rồi mới dùng âm thanh đặc biệt lạnh lùng nói: "Đúng vậya, Lâm Lâm nói đầu tôi rất bình thường. Mà đầu óc của cậu mới không bìnhthường, hai anh em Vương gia các người đầu óc đều không được bình thường." Cũngkhông thêm Vương lão gia vào câu nói.Tiếng cười của Vương Tiêu trực tiếp nghẹn ở cổ.Mục Viêm Khiếu còn đặc biệt bình tĩnh bổ thêm một đao:"Nghe nói tiểu tử Vương Diêu kia còn đang tìm một con vẹt thông minh hiểu ý lạixinh đẹp giống như Lâm Lâm nhà tôi thì phải?"Vương Tiêu: ". . ." Anh đến chết vẫn khen vẹt nhàanh như vậy sao?Mục Viêm Khiếu cười chế nhạo một tiếng: "Cũng không chịu kiểmtra đầu óc của hắn một chút, Lâm Lâm nhà tôi tùy tiện tìm một con vẹt cũng cóthể so sánh sao? Về chơi với trứng đi."Vương Tiêu tức sùi bọt mép, nhưng sự thật thì không thể phảnbác nghiến răng nghiến lợi xông ra ngoài. Nhất định hôm nay cách mở mắt rời giườngcủa hắn không đúng! Nếu không hắn làm sao có thể bị tên Mục Viêm Khiếu này hạithảm như vậy ! ! !Chờ sau khi Mục Viêm Khiếu dùng vẻ mặt bình tĩnh chọc VươngTiêu tức giận bỏ đi, Mục Nhị, Mục Nhất mới ngẩng đầu đặc biệt cẩn thận quan sátông chủ đại nhân nhà mình.Tình huống không đúng, đặc biệt không đúng!Coi như là ông chủ một lần nữa lại tìm thấy thú cưng dễthương quên đi nỗi buồn vì Lâm Lâm, cũng không thể có bộ dạng bình tĩnh giốngnhư Lâm Lâm chưa chết! Còn nữa, họ vừa nghe ông chủ gọi con chuột này là cáigì? Lâm Lâm! Vẫn là Lâm Lâm a! Này, này, chẳng lẽ là ông chủ bọn hắn tưởng niệmLâm Lâm quá nên phát điên luôn rồi?! Còn nữa, trước khi nói chuyện lại đem bàntay chạm với móng vuốt của con chuột Hà lan kia để làm gì? Ha ha, chẳng lẽ là đểtrao đổi cảm ứng tâm linh?Mục Nhị nặng nề vuốt mặt một cái, cảm giác não mình lạiphình to ra rồi.Mà Mục Nhất lại nhìn chằm chằm Lâm U hồi lâu, cuối cùng hípmắt, bỗng nhiên nói một câu: "Ông chủ, giờ ăn cơm tối cũng qua rồi, một ngàynay ngài vẫn chưa ăn cái gì, bây giờ muốn ăn không? Còn nữa, Lâm Lâm ăn gì bâygiờ?"Mục Viêm Khiếu nghe vậy nhìn thoáng qua Mục Nhất, thần sắckhông thay đổi: "Bò beefsteak, thịt sườn kho tàu, tôm sú nướng, gà hầm nấm, mộtviên ô mai, một quả nho mỹ."Mục Nhị nghe vậy trực tiếp há to miệng, ánh mắt nhìn MụcViêm Khiếu cũng thay đổi!! Những thức ăn mà ông chủ vừa kể đều là những thứ LâmLâm thích ăn là chuyện tốt sao!Mà Mục Nhất chỉ có chút không ngờ tới nhìn thoáng qua chuộtHà Lan Lâm Lâm, cuối cùng cũng giật giật khóe miệng xưa nay chưa thấy, "Tôi lậptức đi chuẩn bị. . . còn kem Haagen-dazs thì sao?"Lần này không đợi Mục Viêm Khiếu trả lời, Lâm U tiểu gia liềntrực tiếp quay đầu chít chít hai tiếng, nghe đặc biệt vui sướng.Cho Mục Nhất rất hiểu lòng người 32 likes! ! !Mục Viêm Khiếu nghe phản ứng của Lâm U cũng nhịn không đượccười một tiếng. Rồi sau đó trầm tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: "Sau ngày này muốn ăngì thì cứ ăn. Muốn làm gì, tao cũng sẽ theo cạnh mày."Lâm U tiểu gia nghe vậy hận không thể ngửa mặt lên trờihuýt sáo! Mẹ nó con đường gian khổ đi tìm chủ nhân mò mẫm cuối cùng cũng chấm dứt!Coi như anh có mắt, còn biết đối xử tốt với tiểu gia!Nghĩ tới đây Lâm U bỗng nhiên dừng lại, sau đó móng vuốt nhỏdùng sức vẽ loạn trong lòng bàn tay Mục Viêm Khiếu.Hai mắt Mục Viêm Khiếu vốn còn mang theo ấm áp nhìn móngvuốt nhỏ của Lâm U vẽ lung tung trong tay mình, từ từ trở nên lạnh lẽo. Cuốicùng dưới ánh mắt soi mói, suy nghĩ viễn vông của Mục Nhị, thanh âm Mục ViêmKhiếu chậm rãi vang lên."Mục Nhị. Cẩn thận đi điều tra Lỗ Viễn một chút.""Ông chủ?" Mục Nhị có chút bất ngờ, mặc dù hắn cảm thấy LỗViễn đối với ông chủ bọn họ có chút không bình thường, nhưng cũng chỉ cho là LỗViễn kia muốn bò lên giường Mục Viêm Khiếu mà thôi."Khi cậu ta chuẩn bị tiêm 'đường gluco' cho tôi. LâmLâm ngửi thấy một mùi làm cho người ta không thoải mái." Thanh âm Mục Viêm Khiếulúc này giống như gió rét ngày đông, lạnh lẽo kinh người.Mà sắc mặt Mục Nhị lúc này cũng rất khó coi.
________________________Trong khi Mục đại thiếu vừa kêu thủ hạ đi điều tra chuyện củaLỗ Viễn, vừa quyết định chăm sóc Lâm U thật tốt trong ba ngày cuối cùng.Ở Mục gia, Mục lão gia ngồi trên chiếc ghế bạch đàn củaông, bàn trà trước mặt bày ra ba món đồ cổ bằng ngọc, mà đối diện với ông, làLâm lão thái gia tiên phong đạo cốt."Lâm đại huynh!"Mục lão gia đang định bày ra vẻ bi thống, dựa vào tấn côngbằng tiền bạc và tình cảm để vị huynh trưởng thần tiên lão gia này cho mìnhchút gợi ý, kết quả mới vừa đặc biệt đau khổ la lên một tiếng, đã bị Lâm lãothái gia ngăn lại."Tiểu Mục tử! Đừng gào khóc thảm thiết cho tôi xem nữa! Tôibiết ông muốn cái gì!" Lâm lão thái gia vô cùng câm nín, phương pháp tìm của Mụclão gia thực sự làm cho ông phiền muộn không dứt, nhưng hết lần này tới lần kháccứ bị ông ta tìm được. Cộng thêm cháu cố nhà mình lại có duyên kiếp vớicháu trai của ông ta, ông lại không tiện phất tay áo rời đi, thật là! Nếu khôngphải thấy ở đây còn có mấy món đồ cổ, lão nhân gia đây sẽ trở mặt đó nga!"Ba ngày sau tôi sẽ sai đệ tử mang tới cho ông một con mèo,ông đem nó cho cháu trai ông là được. Cứ tin lời của tôi, mặc dù cháunhà ông có tử kiếp, nhưng cuối cùng sẽ gặp dữ hóa lành, đừng có vì chút trởngại nho nhỏ mà kêu trời gọi đất nữa đi!" Lâm lão thái gia bĩu môi nhỏ giọngnói thầm một câu: "Ai biết dựa vào cái tính cách của đứa nhỏ tài hoa tuyệt thếnhà mình, chịu hành hạ bao nhiêu ngày mới trở về đây."Mục lão gia nghi ngờ: "Đại huynh, huynh vừa mới nói cáigì?"Lâm lão gia trực tiếp vung tay áo, đem đồ cổ trên bàn thu vàotay, sau đó thân hình khẽ động, tựa như, đã đi được vài thước. "Tôi cái gì cũngkhông nói! Ông cứ đợi nhận mèo đi!"
_____________Lâm gia. Phòng khách."Tại sao mệnh số Lâm Lâm lại thay đổi? Nó phải chuyểnđổi bao nhiêu lần nữa?" Lâm Huyền Địa nhìn đại ca văn vẻ nhưng lòng dạ âm hiểmnhà mình bói toán, vẻ mặt này, không khoa học. "Lâm Lâm rất thông minh a! Hai lầnchết nhanh như vậy sẽ không có chuyện gì chứ?!"Lâm Huyền Địa càng muốn hỏi, chẳng lẽ là bởi vì cái tên MụcViêm Khiếu kia quá ngu xuẩn nên mới liên lụy Lâm Lâm nhà ông cũng ngu theosao?!Lâm Huyền Thiên liếc nhìn em trai cường tráng giống như thổphỉ, lại nghĩ tới cái ý nghĩ ngu ngốc của hắn, khóe miệng co rút: "Anh phải nóivới em bao nhiêu lần, đây là số mệnh của Lâm Lâm, số mệnh trước giờ đều khôngthể đoán trước, không liên quan đến vấn đề thông minh!""Còn nữa, không nên cứ đứng đây mà suy luận cái gì 'khoa học'!Trước kia mỗi lần Lâm Lâm nhắc tới không phải em sẽ đánh nó sao?"Lâm Huyền Địa nghe vậy lúng túng gãi gãi đầu, vội vàng nóilảng sang chuyện khác:"Nghiêm túc mà nói! Lần sau đi đưa mèo cho tên Mục Viêm Khiếukia cứ để em! Phải nhìn xem cái tên tiểu tử kia rốt cuộc là cái dạng gì, nếunó không xứng với Lâm Lâm nhà em, mỗi ngày đánh nó ba lần!"Bốp.Lâm Huyền Địa bị vợ đánh."Vợ?!" Tại sao em lại đánh anh trước mặt nhiều người như thế!Nhất là trước mặt đại ca!"Đứng đắn một chút, lần này chúng ta sẽ đưa loài mèo nàocho Lâm Lâm? Bản thân em rất thích mèo Ba Tư. Mọi người thấy sao?"Lâm Huyền Thiên nhìn mọi người nhiệt liệt thảo luận, nhiệtliệt đến nỗi thiếu chút nữa em dâu đã đánh nhau với mấy anh chị họ bên chi thứ,nhịn không được nhu nhu trán. Lâm gia bọn họ không thể có người nào bình thườngmột chút sao?! Để một người bình thường như hắn cực khổ chống đỡ cả gia đình làchuyện tốt sao.Còn nữa, mèo meo meo và vân vân còn phải thảo luận sao,đương nhiên là mèo hổ khí phách uy vũ!

Ta nói, đây là mèo Ba Tư

Đây là mèo hổ Toyger

Chương37: Tức đỏ con mắt

Mục Viêm Khiếu ở lại bệnh viện Đệ Nhất một ngày. Ngày thứhai liền đóng gói tất cả đồ đạc trở về biệt thự 'nhà nông vui mừng'.Bác sĩ Âu Dương kiêm viện trưởng đối với chuyện này tỏ vẻ rấtbất mãn, dù thế cũng không bắt buộc Mục Viêm Khiếu ở lại. Nhưng chuyện làm bácsĩ Âu Dương thở phào nhẹ nhõm chính là, mảnh thủy tinh trong não Mục Viêm Khiếucuối cùng cũng ổn định rồi. Không giống người nào đó vô cùng bất ổn.Tâm tình Mục Viêm Khiếu coi như không tệ nói với Âu DươngMinh, đó là do công lao của chuột Hà Lan • Lâm Lâm trong tay hắn. Phản ứng củaÂu Dương Minh chính là đặc biệt không nể mặt hỏi một câu: "Con chuột này chíchngừa chưa?"Mục Viêm Khiếu và Lâm U = 皿 =, nhất là Lâm U tiểu gia, nếu như không phảinghĩ đến chân mình quá ngắn không thích hợp vồ tới, móng vuốt quá nhỏ không thểđả thương người khác, nếu không cậu sẽ đại diện cho thú cưng trăm họ tiêudiệt cái ông bác sĩ hại người này!"Nhưng mà đại thiếu này, chuyện của Lỗ Viễn tôi xin lỗi cậu,đây là sơ xuất của bệnh viện, tuyệt đối không có lần sau."Mục Viêm Khiếu nghe vậy gật đầu, trong chuyện này chính hắncũng buông lỏng cảnh giác, tư liệu về Lỗ Viễn kia hắn đã để cho Mục Nhị điềutra qua rồi, kết quả điều tra là 'hết sức bình thường'. Kết quả như vậy, làmcho Mục Viêm Khiếu và Mục Nhất, Mục Nhị, Mục Tam, Mục Tứ nhận định Lỗ Viễn tuyệtđối không tầm thường.Mục Nhị và Mục Tam vẫn tiếp tục kết hợp điều tra tin tức vềLỗ Viễn. Mà trên đường trở về, Mục Nhất đã đem danh sách tư sản của Trịnh giavà Trần gia thu về tay đọc cho ông chủ nhà mình nghe."Đem thẻ ngân hàng của Lâm Lâm bổ sung thêm một cái, sau đóchuyển một trăm ngàn vào."Đây là là câu duy nhất mà Mục đại thiếu nói với Mục Nhấtsau khi nghe báo cáo.Tuy nói thân phận của Lâm Lâm lần này Mục Nhất và Mục Nhịcũng đã suy nghĩ qua, nhưng bây giờ nghe ông chủ nhà mình nói như vậy. . ., vẫncó chút, ừm, kích thích trái tim nhỏ.Lúc này, Lâm U đang ăn thức ăn giảm đau nghe thấy lời củachủ nhân mắt mù nhà mình thì giật giật hai lỗ tai nhỏ tròn tròn. Vội dùng móngvuốt lay lay y phục Mục Viêm Khiếu, tỏ vẻ muốn nói ra suy nghĩ của mình!Mục Viêm Khiếu cúi đầu, sau đó rất phối hợp đưa tay phải rađặt trước mặt chuột Hà Lan Lâm U.【Tiểu giakhông lấy tiền. . . tôi muốn khu vui chơi! 】Sau khi Lâm U viết xong, Mục Viêm Khiếu khựng lại một chút,rồi nắm lấy móng vuốt nhỏ trong tay.Sau đó?Cũng không có sau đó.Lâm U: "! ! !" Tôi nói này, đây là phản ứng gì chứ! Anh dámkhông đếm xỉa đến tiểu gia tôi?! Chuột Hà Lan Lâm U dưới cơn nóng giận điên cuồngdùng móng vuốt lay lay áo sơ mi hàng hiệu của chủ nhân mắt mù nhà mình, Mục Nhịvà Mục Ngũ bên cạnh nghe thấy tiếng sột soạt sột soạt nhịn không được mím môi.Tới khi Lâm U phát điên sắp dùng đến răng cửa của mình, MụcViêm Khiếu cuối cùng cũng thở dài, hướng về phía Lâm U mở miệng: "Những thứ đồthực dụng kia cho mày, mày cũng không có cách nào quản lý, hơn nữa tình huốngbây giờ còn chưa ổn định, vẫn là trực tiếp cho mày tiền thì tốt hơn. Nếuthấy không được, thì đổi thành vàng thỏi vậy.""Như thế là tốt rồi, chúng ta nhất định không nên đi khuvui chơi nữa. Được chứ?"Lâm U trầm mặc. Thanh âm mang theo mấy phần run rẩy kia làmcho cậu không biết nên trả lời thế nào, chờ một lát lâu sau, cậu khôngvui lay lay tay áo đã bị cào bung sợi ra, vương móng vuốt nhỏ đến tay chủ nhân,bắt đầu vẽ loạn:【Được rồi, dùsao tiểu gia cũng không phải là người tham tiền háo sắc! Ừm, tất cả tiền bạc đềulà vật ngoài thân! Ngày mai chúng ta đi tắm nắng một ngày, thế nào? 】Cảm nhận vết cào hơi ngứa ở lòng bàn tay, khóe miệng MụcViêm Khiếu khẽ nhếch: "Được thôi."Nửa ngày thứ hai trôi qua, Lâm U • chuột Hà Lan • tiểu giatrải nghiệm cuộc sống hạnh phúc như heo. Thật ra thì cũng không coi là đặc biệtgiống heo, việc cần phải làm là buổi tối ngủ cùng chủ nhân, ngày thứ hai thức dậyrời khỏi cái nệm êm ái, sau đó xiêu vẹo trải qua một ngày nhàm chán với chủnhân, cùng nhau xem Bình thư và chuyện cười bách khoa toàn thư.Cuộc sống trôi qua yên bình mà hạnh phúc, thậm chí Lâm U đãquên, cậu đã ở trong sự yên bình đó mà đi đến cuối con đường sinh mệnh mộtlần nữa.Cho đến xế chiều ngày thứ ba. Biệt thự nhà nông vui mừng củaMục Viêm Khiếu nghênh đón một vị khách đặc biệt.Người tới là một vị cường tráng khỏe mạnh. Bộ râu quai nónhung tợn, lông mày hình chữ nhất vểnh lên, và cái mũi diều hâu thẳng thớm. Nhìnthế nào cũng thấy đây là thủ lĩnh một băng cướp nào đó.Đi cùng vị khách này là Mục lão gia."Ông nội? Sao ông tới đây? Còn một vị khách nữa?"Mục Viêm Khiếu nghe phía trước truyền đến âm thanh một cuộcđối thoại, một trong hai giọng nói đó là ông nội mình.Mục lão gia nghe Mục Viêm Khiếu mở miệng, vốn còn đang chàohỏi Lâm Huyền Địa lại lập tức quay sang với cháu trai của mình. "Viêm Khiếu!""Làm sao con lại thành ra như vậy? Nhức đầu sao? Lúc trướclà ông không tốt, không nên nói vẹt của con như vậy. Lần này ông có tìm một conmèo nhỏ cho con, con yên tâm đi, thân thể con mèo này rất khỏe mạnh, nhất địnhcó thể ở bên cạnh con một thời gian dài."Lão gia tử không đợi Mục Viêm Khiếu mở miệng đã nói mộttràng dài như vậy, những người khác không có gì, Mục Viêm Khiếu ngược lại cảmthấy rất áy náy."Xin lỗi ông nội, lúc ấy tâm tình không tốt, đã nói nặng lời."Mục lão gia nghe vậy trong lòng mới thả lỏng, vội đáp lời:"Nào có nào có, con có nói nặng gì đâu. Được rồi, lại xem ông nội tìm cho conthú cưng mới này, con mèo nhỏ này rất đẹp mà cũng oai lắm nha!"Mục Viêm Khiếu • bị mù: ". . ." Đừng nói với con chuyệnxinh đẹp, cũng đừng nhắc tới dễ thương, có thể đổi thành sờ rất thích hay là rấtthông minh không? Ít nhất hai cái này có thể mò mẫm cảm nhận được.Mục lão gia nói xong hình như cũng ý thức được mình vừa nóicái gì, nhìn sắc mặt đứa cháu lớn của mình thấy không có biến hóa đặc biệt gì,mới hắng giọng long trọng giới thiệu người đưa mèo đứng phía sau."Vị này là tiên sinh Lâm Huyền Địa. Ừm, nhà bọn họ làchuyên gia nuôi dưỡng, loại thú cưng thông minh nào cũng nuôi. Viêm Khiếu, vẹtlần trước chính là bọn họ mang tới. Con tới chào hỏi đi."Mục Viêm Khiếu nghe vậy chân mày cau lại, nghe qua giốngnhư Lâm Lâm bị hắn bắt tới? Cái dạng này xem ra, người của Lâm gia ở Tần Lĩnhchẳng lẽ là bọn chuyên săn bắt thú trái phép?!Vừa nghĩ như vậy, khí thế quanh thân Mục Viêm Khiếu liền tỏara xung quanh. Cặp mắt sâu thẳm thẳng tắp nhìn về phía Lâm Huyền Địa, mang theokhí thế cực kỳ sắc bén.Chân mày Lâm Huyền Địa cau lại.Thằng nhóc này mặc dù hai mắt bị mù không thấy gì,nhưng ánh mắt và khí thế thì rất tốt. Thoạt nhìn rất có phong độ khi xưa củamình, ngay cả điểm lớn lên nhìn rất đẹp trai này cũng giống!Nhưng mà, cho dù mày lớn lên có đẹp trai đi nữa, giống lãotử đến đâu, trừng mắt với lão tử như vậy là muốn gánh xui xẻo sao?!"Ơ, Mục lão gia, thằng nhóc nhà ông trừng tôi kìa, dầugì tôi cũng đặc biệt mang thú cưng đến cho nó. Nó hung dữ như vậy, làm thúcưng của nó chẳng phải sẽ chịu ngược đãi sao?"Lâm Huyền Địa nói đến đây, liền nhìn về phía trước ngực MụcViêm Khiếu. Chỗ đó có một con chuột Hà Lan màu cà phê đốm trắng. Không cần suynghĩ ông cũng có thể xác định con chuột này chính là đứa con tuyệt thế tàihoa của ông."Chậc, con chuột này nhìn thật khờ. Sắp chết sao?" LâmHuyền Địa chống lại một cặp mắt đậu đen nho nhỏ, bộ mặt bày ra vẻ châm biếm lớnnhất.Mà lúc này Lâm U tiểu gia tỏ vẻ, cậu vô cùng muốn giảchết a! Giả chết! Tại sao người cha thổ phỉ của cậu lại chạy đến đây? Chaà, người đang cười nhạo đứa con của vợ mình đó biết không? Còn có, những ác quỷmỗi ngày đều bị cha đánh ba lần đâu?! Người lơ là nhiệm vụ rồi đấy, biết không?Vì thế, cha nhanh đi về đi. Đừng có nhìn đến hả hê như vậy được chứ."Ha ha." Đây chính là tất cả câu trả lời của Lâm Huyền Địavới con mình."Nếu như ông còn không lễ phép với Lâm Lâm của tôi như vậy,ông có thể mang con mèo trong tay ông về được rồi." Đang lúc Lâm Huyền Địa ra sứcgiễu cợt con trai mình, Mục Viêm Khiếu bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng.Lâm Huyền Địa nghe vậy khóe miệng co rút dữ tợn: "Lâm Lâm củacậu?"Vẻ mặt Mục Viêm Khiếu tĩnh lặng như nước: "Vậy thì sao? Tôikhông cho phép bất kỳ ai tổn thương đến Lâm Lâm của tôi, dù bằng lời nói, haylà hành động."Lâm Huyền Địa nghe nói như thế thì trầm mặc, rồi sau đó cườimột cái chế nhạo, vẻ mặt cũng từ vui tươi hớn hở trở nên sắc bén: "Cậu bảovệ nó? Vậy một thân thương tích đó từ đâu mà ra? Sống qua được xế chiều hômnay, đó là sự bảo vệ của cậu? Nếu là nói như vậy, đừng nói cậu để cho tôiđi, con mèo này tôi tình nguyện mang về nuôi đến chết cũng còn tốt hơn để nó gặpchuyện không may!"Mục Viêm Khiếu bị nói trúng chỗ đau, sắc mặt âm trầm."Một tên săn trộm ở Tần Lĩnh mà cũng không biết xấu hổ nóinhững lời như vậy trước mặt tôi?"Lâm Huyền Địa hít một hơi: "Cậu nói gì? Ai săn trộm?! Tiểutử kia cậu muốn bị đánh phải không? Nói cho cậu biết tôi đã không vừa mắt cậu từlâu rồi! Có tin lão tử cho cậu một đạo thiên lôi hồn phi phách tán không hả?!"Mục Viêm Khiếu cũng tức giận không thể kiềm chế, "Có bảnlĩnh thì cứ thử, xem người nào chết trước?"Trong nháy mắt, không khí trong biệt thự nhà nông vui mừngtrở nên bức bách.Mục lão gia vội vàng che trước mặt Lâm Huyền Địa, "Ôi chao,Lâm tiểu huynh đệ, Viêm Khiếu vừa mới mất con vẹt nó yêu thích nhất, tâm tìnhkhông ổn định, cậu không nên so đo cùng một đứa trẻ như vậy. Khụ khụ, con mèonày cứ để ở đây đi, cậu lâu rồi chưa xuống núi phải không? Đợi một lát, ông giànày dẫn cậu đi ăn một bữa ngon lành!"Mà lúc này Lâm U cũng rất nôn nóng ở trong lòng chủ nhân mắtmù lăn qua lăn lại, mẹ nó chủ nhân mắt mù! Anh bị mù còn chưa tính, vấn đềngoài cơ thể chúng ta tạm thời không thể giải quyết. Nhưng anh không thểngu ngốc như vậy a! Đó là cha tôi, nói như thế nào thì sau này hai người cũnglà ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp nhau (?), bây giờ anh xấc xược như vậysau này biết chuyện rồi sẽ rất thảm a?!Thật vất vả đem tay Mục Viêm Khiếu đặt dưới móng vuốt củaLâm U, Lâm U vội vàng vẽ xuống mấy chữ.【Người này làhàng xóm của nhà tôi, lúc trước tôi có gặp mặt ông ấy rồi! Sau này có chuyệncòn phải tìm ông ấy giúp đỡ đó! Anh hung dữ cái gì?! Còn có, con mèo ông ấymang tới là thân thể sau này của tôi, anh định để cho tôi sau khi chết liềncuốn theo chiều gió sao?! 】【 Mau mau xinlỗi! Mau tỏ ra yếu thế! Mau cúi đầu! 】 Chít chít chít chít! Ông nội nó sau này coichừng bị cha tôi đột nhiên mỗi ngày đánh ba lần đó!Mục Viêm Khiếu bị lượng tin tức khổng lồ này làm cho choángváng, chờ tỉnh táo lại rồi thì vẻ mặt bắt đầu rạn nứt.Mới vừa rồi hắn còn dùng giọng điệu đặc biệt coi trời bằngvung như nói với người hầu xem ai giết ai trước, bây giờ. . . Mục đại thiếu cảmthấy toàn bộ ác ý của thế giới này đều đổ dồn về hắn."Hừ! Tiểu tử! Cậu nhìn cái gì! Nhìn lại cậu cũngkhông có chỗ nào giống lão tử!" Lâm Huyền Địa thấy ánh mắt Mục Viêm Khiếu lạinhìn về phía mình, hầm hừ nói một câu.Mẹ nó con của lão tử cũng đưa cho mày rồi, còn vìmày chết đi sống lại. Bây giờ lão tử tới mày lại dám giở trò thọc gậybánh xe quét sạch cảm tình?! Vợ à, anh rất muốn trực tiếp xông tới đánhcho cái tên thoạt nhìn không đối xử tốt với con chúng ta kia.Mục Viêm Khiếu bị Lâm Huyền Địa rống đến cứng đờ, sau đódùng toàn bộ sự tự chủ của mình hít một hơi thật sâu, phun ra một câu nói:"Ông đi đâu ăn cơm? Tiền bạc cứ tính cho tôi."Lâm Huyền Địa: ". . ." Cái cậu kia sao lại đột ngộtquay 180° rồi? Nhất định là đứa con tài hoa tuyệt thế đã nói gì với mày rồi.Nhưng mà, mày nghĩ cho Lâm đại gia ta một bữa cơm rồi đuổi đi sao?!". . . Ba bàn cơm đủ món kiểu Mãn Hán, tôi đóng gói mang về,như vậy sẽ không so đo với cậu nữa." Hừ!Một nhà lớn nhỏ trong Mục gia: ". . ."Lâm U tiểu gia: ". . ." Ăn như trâu uống nước! Tiểu giakhông nhận ra ông!

Lúc cha Lâm tức giận sẽ kêu mày, bình tĩnh sẽ kêu cậu cho hợp với tính nóng nảy của ông ấy =o= mong mọi người không rối

Ta nói, bàn ăn kiểu Mãn Hán là một loại tiệc lớn thời nhà Thanh. Bàn ăn bao gồm 108 món, 54 món miền Bắc và 54 món miền Nam chia ra ăn trong ba ngày. Bao gồm đủ loại thức ăn từ mặn đến ngọt, từ chưng, xào, nướng đến nấu lẩu, ...

Chương38: Thu phục mèo mậpCuối cùng Lâm Huyền Địa vẫn mang theo ba bao thức ăn to vềnhà.Mặc dù mọi người Mục gia tỏ vẻ không thể nào đoán được vịthủ lĩnh thổ phỉ lớn lên trông rất anh hùng này làm sao đem từng đó thức ăn trởvề mà không bị tổn hao gì, nhưng điều này cũng không cảm trở tâm tình cướp củangười giàu chia cho người nghèo của Lâm cha.Đương nhiên làm cho tâm tình của Lâm cha vui vẻ trọng điểmkhông phải là ba bàn thức ăn được đóng gói này, mà là ít nhất ông cũng xácđịnh được lời nói của Lâm Lâm nhà mình trước mặt chủ nhân bị mù kia rất có trọnglượng! Trừ chuyện đó ra thì việc thằng nhóc họ Mục kia đối xử tốt với conông cũng làm cho Lâm cha an tâm không ít.Tuy nói tên tiểu tử kia ông nhìn sao cũng không thấy vừamắt, nhưng có thể xác định nó thật rất để ý tới con của mình, Lâm Huyền Địatỏ vẻ sau này ông có thể an tâm ăn cơm đi ngủ đánh cương thi rồi. À, gầnđây cương thi biến mất rất nhanh rồi, hình như yêu ma quỷ quái nhiều hơn mộtchút.Về phần Lâm U tiểu gia trơ mắt nhìn cha mình đem ba bao thứcăn rời đi mà không nói với cậu câu nào, tâm tình của cậu đối với ngườicha thân thích này chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung.Ha ha.Lâm U • chuột Hà Lan tiểu gia sắp chết, không biết có phảido sắp chết hay không, lúc này tự nhiên lại hồi tưởng những đắng cay ngọt bùiđã trải qua, nhớ năm đó cha cậu không đáng tin đến cỡ nào a. . .Khi cậu nghiêncứu thành công thuốc có hai công dụng nên đem đi hạ độc cha cậu một trămngày! Năm đó thật là quá nương tay mềm lòng rồi."Ông nội, sắc trời không còn sớm, ông có muốn trở về nhàcùng con không?" Mục Viêm Khiếu mở miệng. Bây giờ bọn họ đang ở một quán cơmvùng ngoại ô, nơi này có bàn tiệc Mãn Hán chính tông nhất, đương nhiên giá tiềncũng đặc biệt chính tông. Vì tạo quan hệ tốt với hàng xóm của Lâm Lâm, Mục ViêmKhiếu có thể đặc biệt kết thân có thể khuất phục đi theo đến tận đây để trả tiền.Mục lão gia trầm ngâm một lát vẫn lắc đầu: "Không được, ôngphải về trước, ngày mai có hẹn đi câu cá với lão Vương rồi, mình con mangchuột Hà Lan về đi, ừm, về con mèo kia, con đừng để cho nó ăn con chuột HàLan kia là được rồi."". . ." Mục Viêm Khiếu im lặng, sau đó gật đầu: "Được, conbiết mà ông nội. Ông đi đường cẩn thận. . . Mấy ngày nữa con sẽ đi thành phố Bthăm Viêm Minh một chút, xem công việc của nó thế nào rồi."Nghe được đứa cháu lớn của mình nói những lời này tâm tìnhnặng nề của Mục lão gia cũng tốt lên không ít, vỗ vỗ vai Mục Viêm Khiếu nói:"Con chỉ cần biết rằng, con là trụ cột của ông và em trai là được rồi. Ngàn vạnlần phải chiếu cố bản thân cho tốt."Mục Viêm Khiếu gật đầu."Còn một chuyện nữa, con mèo kia ông nghe nói nó rất ngoanngoãn dễ thương, là giống mèo cụp tai Scotland, con tốt hơn nên chăm sóc cho nókỹ một chút a! Đây cũng là mèo cao cấp của Tần Lĩnh! Cũng có linh tính giốngnhư con vẹt kia đó!"Mục Viêm Khiếu nghiêm mặt đưa ông nội mình ra xe, sau khilên xe mới co rút khóe miệng.Dù cho hắn không hiểu biết nhiều về động vật hay là thúcưng, nhưng ít ra cũng biết 'mèo cụp tai Scotland' tuyệt đối không thể xuất hiệnở Tần Lĩnh, mà phàm là động vật xuất thân ở Tần Linh, tám chín phần không thểnào ngoan ngoãn. . .Ông nội, ông xác định không có bị cái người trông giống nhưthủ lĩnh thổ phỉ kia lừa gạt chứ? Mục Viêm Khiếu yên lặng suy nghĩ.Mà bây giờ tâm tình Lâm U trong lòng hcậu có hơi kíchđộng. Móng vuốt nhỏ vẽ loạn trong lòng bàn tay Mục Viêm Khiếu.【Mèo cụp taiScotland! Tiểu gia thích! 】Mục Viêm Khiếu khẽ mỉm cười,"Thích là tốt rồi, tao sẽ chuẩnbị tốt mọi thứ. Nhưng mà, tao vẫn muốn hỏi, mày làm sao nhập vào, giếtlinh hồn vật chủ sao?"Lâm U nghe thế há mồm hung hăng cắm chủ nhân mắt mù một ngụm.Người đạo gia coi trọng nhân quả, mặc dù chỉ là linh hồn độngvật, đó cũng là sinh linh vô tội, cưỡng ép linh hồn rời khỏi sẽ bị thiên đạoghi nhớ, cậu làm sao mà độ kiếp?【Nó vừa chếtthì tôi nhập vào. 】Cho nên lúc này, con mèo cụp tai nhốt trong chiếc lồng kiahẳn là đã chết, mà lúc cậu nhập vào, chỉ có thể chờ đến lúc bản thân chếtđi thì cái chức năng tiến vào thân thể mới khởi động hoàn hảo.. . . Ha ha, tự nhiên lại phát hiện tiểu gia đang dùng mạngcủa mình để biểu diễn thế giới muôn loài.Lâm U tiểu gia không khỏi buồn bực.Mục Ngũ rất nhanh liền lái xe đưa mọi người trở về biệt thự'nhà nông vui mừng'. Mà cái quan tài đựng mèo cụp tai Scotland do Lâm Huyền Địamang tới vẫn còn đặt trên cái bàn gỗ ở sân phía đông nam.Mục Viêm Khiếu suy nghĩ một chút, để tránh trong lúc chờ đợixảy ra điều gì đáng sợ, không khoa học dọa đến bọn đàn em của mình nên cuốicùng Mục Nhị, Mục Tam, Mục Tứ, Mục Ngũ cũng trở về biệt thự bên cạnh, đồng thờigiao cho mỗi người bọn họ đi tìm cách chăm sóc tốt cho mèo cụp tai Scotland.Bây giờ, trong viện chỉ còn lại Mục Viêm Khiếu, chuột HàLan Lâm U và Mục Nhất.Mục Nhất đi theo Mục Viêm Khiếu lâu nhất. Đương nhiên biếtrằng lúc này ông chủ có chuyện đặc biệt quan trọng cần làm. Nhưng chuyện nàyngay cả Mục Nhị cũng không thể tham dự, Mục Nhất nhìn chằm chằm khu vực xungquanh ông chủ, quyết chí tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ thứ gì ngoài ý muốnxuất hiện.Mục Viêm Khiếu mở miệng: "Mục Nhất, lát nữa nếu nhưanh có thấy cái gì, nghĩ đến cái gì, không có lệnh của tôi, tuyệt đốikhông nên hành động thiếu suy nghĩ."Con ngươi Mục Nhất co rút lại, rất nhanh đáp lại một tiếng'vâng' gọn gàng linh hoạt.Vì thế Mục Nhất liền thấy Mục Viêm Khiếu đem con chuột HàLan mà ông chủ luôn ôm trong ngực một khắc cũng không rời, từ từ bỏ xuống. Màvật nhỏ be bé, mềm nhũn kia hình như cũng không nỡ rời xa, dùng cái đầu nhỏ cọcọ ông chủ nhà hắn. Sau đó liền nằm bất động tại chỗ."Mục Nhất, đi đem con mèo kia lại đây. "Thanh âm Mục ViêmKhiếu có chút không ổn định, dừng một chút lại nói: "Hình dạng nó trông thếnào?"Lúc này Mục Nhất đã đem cái lồng quan tài kia cầm tới, ngheđược câu hỏi thì sửng sốt, nói thẳng: "Ông chủ, cái lồng này không phải trongsuốt, chưa có mở ra nên không biết hình dạng con mèo này ra sao."Mục Viêm Khiếu à một tiếng, đang muốn mở miệng, bỗng nhiêntrước cửa vang lên tiếng chuông. Kèm theo tiếng chuông này, là một âm thanhhưng phấn tới cực điểm giống như. . . Mèo kêu?!"Meo meo ngao ngao ngao ngao_____! ! !" 【 Lâm Lâm,cái con chim tà ác dám đùa giỡn ông ! Mau ra đây cho meo meo ông! Meo meo ông tớichơi với mày đây đừng trốn nữa! 】Trong nháy mắt sắc mặt Mục Viêm Khiếu có chút vặn vẹo, dựavào tiếng mèo kêu này, hắn có thể đoán được người này từ đâu tới.Nhưng mà, xuất hiện vào lúc này, đừng có hại người như vậyđược không?!Càng làm cho Mục Viêm Khiếu cảm thấy tâm tình lạnh càngthêm lạnh chính là, hắn nghe thấy tiếng mèo kêu rất nhanh đã chạy tới gần chânhắn, hình như còn mang theo tiếng gió vù vù hưng phấn như tìm được thức ăn?!"Mày dám ăn con chuột của tao, ta, liền đemmày đi hầm! ! !"Dưới tình thế cấp bách, Mục Viêm Khiếu hướng về phía chungquanh rống một tiếng. Hắn sợ nếu không nhanh lên thì con mèo này sẽ quấy rầysinh mạng mới ra đời, Lâm Lâm nhà hắn.Nhưng mà bi kịch chính là, Mục Viêm Khiếu chậm một bước.Khi mập meo meo Gia Phỉ đặc biệt vô tội ngẩng đầu lên, miệngngậm thi thể chuột Hà Lan • Lâm Lâm, Mục Nhất hung hăng co rút khóe miệng, hướngvề phía ông chủ nhà mình dè dặt mà nói: "Ông chủ, hình như, . . Lâm Lâm đã chết.. . Hơn nữa, còn bị Gia Phỉ ngậm trong miệng rồi."Mục Viêm Khiếu lúc này đã có ý định ăn sống con mèo mập nàyrồi! ! !Khi Mục đại thiếu muốn giở thủ đoạn độc ác, đột nhiên, mộttiếng mèo kêu cực kỳ đặc biệt, len lỏi qua cánh cửa của cái lồng màu đen kiavang lên.Khi Mục Viêm Khiếu nghe thấy âm thanh đó trong lòng khẽ động,cho dù hắn không hiểu rõ mèo con là như thế nào, nhưng hắn có thể khẳng định,tiếng kêu vừa rồi dù thế nào cũng không thể là tiếng của một con mèo nhỏ 'ngoanngoãn dễ thương'. Trong phút giây đó, đại thiếu gia Mục gia cảm thấy, hắn có thểđã bị cái ông chú trông rất giống thủ lĩnh thổ phỉ kia, hãm hại rồi.So với sự nghi ngờ của đại thiếu gia Mục gia, thân thể mèomập Gia Phỉ miệng còn đang ngậm thi thể chuột Hà Lan • Lâm Lâm đã hoàn toàn cứngngắc rồi. Bản năng nói cho nó biết, mẹ nó, có một thằng cha ghê gớm xuất hiện!Mình có thể sẽ bị ăn hiếp meo meo gào khóc! Q_Q.Sau đó, mập meo meo Gia Phỉ thấy, từ cái lồng màu đen kia,một bóng đen to gấp rưỡi thân hình của nó, nhìn qua trông rất giống một con mèođặc biệt hung ác, đặc biệt nham hiểm?! Đang dùng ánh mắt chế giễu nhìn mình,sau đó. . . Lộ ra một nụ cười dữ tợn.Mập meo meo Gia Phỉ: "! ! !" Ông chủ cứu mạng! QAQ! Ôngkhông tới đây nhanh nhanh thì tiểu khả ái nhà ông sẽ bị cắn, chết đó! Meo meo!Vì thế, chờ chủ nhân của Gia Phỉ, ông Ngả Bá Đặc nhận đượcsự cho phép, từ từ thưởng thức căn biệt thự này đi đến nơi, đập vào mắt chínhlà một con mèo lớn trông giống báo con đang nhào tới Gia Phỉ nhà ông, nhe rănggầm gừ.Ngả Bá Đặc thiếu chút nữa mắc bệnh tim mà chết.Hút một ngụm khí lạnh gào to: "Này! Mục! Cậu không thể làmnhư vậy! Gia Phỉ nhà tôi là tâm can bảo bối của tôi! Dù nó có xúc phạm cậu tôicũng sẽ bồi thường! Nhưng cậu không thể để cho linh miêu cắn chết nó như vậy! !! Tôi sẽ liều mạng với cậu! ! !"Đến tận lúc này, đại thiếu Mục Viêm Khiếu mới biết được.'Con mèo cụp tai yếu đuối đáng yêu' mà hắn vẫn tưởng thật ra là một con linhmiêu còn chưa trưởng thành. . . Chuyện này giống như một em gái xinh đẹp đángyêu đột nhiên biến thành một người phụ nữ to cao vạm vỡ. . . Ha hả!"Meo meo. . . Rống!" 【Mẹ nó! Lần sau nếu còn tùy tiện ăn thi thể củatiểu gia nữa có tin ta một ngụm cắn chết mày hay không?! Hửm?! 】"Meo meo ô TAT." 【Biết rồi! Lâm gia tha mạng, tiểu nhân khôngdám nữa! 】 Ông nói a! Mày là yêu tinh trong truyền thuyết sao!Đúng không đúng không! Lúc trước mới là vẹt, bây giờ lại là mèo lớn, vậy mà cònnói con chuột tao đang ngậm trong miệng là tiền thân của mày?Ô ô, năm nay là năm hạn của meo meo ông, tại sao lại ngaylúc yêu tinh phát bệnh thì tới chơi làm gì?!"Khụ. Lâm Lâm. Không nên kích động." Ngay lúc Ngả Bá Đặcnôn nóng không chịu được nữa, Mục Viêm Khiếu rốt cuộc mở miệng. Đương nhiên lúcnày hắn đã ổn định tinh thần xong rồi.Thật ra thì nghĩ lại linh miêu cũng rất tốt không phảisao, trước kia hắn có thấy qua hình ảnh của linh miêu, loại động vật họ mèo nàytương đối mạnh mẽ, ít nhất vào thời điểm này, tính mạng của Lâm Lâm có thể đảmbảo.Vì thế Mục Viêm Khiếu liền ngồi xổm xuống muốn sờ thân thểthú cưng mạnh mẽ mà thông minh nhà mình một cái. Sau đó sờ soạng hồi lâu, cũngkhông sờ được cái gì?!Cuối cùng vẫn là Mục Nhất ở một bên nhịn không được, hokhan một tiếng, nói: "Ông chủ, tay dịch xuống một chút, đây chỉ là linh miêuchưa trưởng thành, đại khái chỉ mới có sáu tháng. . .Ân, nhưng mà cũng đủ đánhthắng tất cả những con mèo khác rồi."Mục đại thiếu nghĩ là rất lớn: ". . ." Cái cảm giác bị lọthố này là sao?Lâm U • thú dữ chưa trưởng thành • tiểu gia tỏ vẻ, đối vớicái thân thể mới này, tiểu gia đặc biệt hài lòng! So với cái loại mèo mập đần độnchỉ đáng làm đồ nhắm này, chỉ cần gặp mặt là có thể đùa giỡn, ha ha, cũng có thểđi tới đập cho nhát chết tươi!Cho người nhà đã chuẩn bị thân thể này 32 likes!Lúc này, Lâm cha mới vừa đi tới Tần Lĩnh hung hăng hắt hơimột cái. Ông xoa xoa lỗ mũi cười hắc hắc, suy nghĩ vì con của ông, mèo cụptai và vân vân cứ vứt qua một bên, linh miêu lớn mới là anh hùng! Một mình đổilại thú cưng và vân vân ông mới không để ý chuyện này đâu~

Ta nói, ta rất thích linh miêu (lynx).

Còn đây là mèo cụp tai Scotland cũng rất ngầu a. >.<

Chương 39: Tin vui ngoài ý muốnNgài Lâm U • linh miêu nhỏ bây giờ đang rất thích thú, biểuhiện là cậu đang dùng một tư thế rất trâu bò nằm trên đùi chủ nhân.Ừm, ngoại trừ thỉnh thoảng phải nhìn mặt cái tên mập ú nằmúp sấp phía bên kia, tiểu gia cảm thấy chỗ nào cũng cực kỳ tốt đẹp.Mà bên phía đối diện cậu và Mục Viêm Khiếu, mập meo meo GiaPhỉ bị ăn hiếp lông tóc bù xù vẻ mặt đau khổ như gặp phải mối thù sâu nặng đangcuộn mình trong lòng ông chủ của nó, nếu như không phải ý thức được bản thânđánh không lại cái tên ác bá to hơn mình một vòng nhỏ phía đối diện, meo meoông Gia Phỉ tỏ vẻ, ông nhất định phải đánh cho mặt tên này nở hoa mới thôi! ! !Tâm tình hai con thú không giống nhau, mà tâm tình hai ngườichủ như Mục đại thiếu và Ngả Bá Đặc lão gia gia cũng có chút vi diệu.Ngả Bá Đặc nhìn linh miêu nhỏ Lâm U hồi lâu rốt cuộc cũngkhông nhịn được, vô cùng đau đớn mở miệng: "Này, Mục, tại sao cậu lại nuôi mộtcon linh miêu vậy? Phải biết rằng lúc trước chúng ta còn nói chuyện vẹt TinhCương nhỏ bé đáng yêu thế nào, cậu vì nó mà món lợi đưa tới cửa cũng khôngđồng ý, nhưng bây giờ, Mục, đây là cậu có mới nới cũ hay sao?"Mục Viêm Khiếu nghe Ngả Bá Đặc nói khóe miệng co rút, vẻ mặtcũng không dễ coi chút nào.Tuy nói hắn đã biết hơn nữa có thể khẳng định chắc chắn conlinh miêu trong lòng chính là vẹt Tinh Cương lúc trước đã bầu bạn với hắn ,nhưng bây giờ mỗi khi nhớ tới thời điểm Lâm Lâm chết đi, trái tim hắn vẫn sẽ corút đau đớn. Cái loại cảm giác đất rung núi chuyển này hắn không muốn trải quamột lần nào nữa.Huống hồ gì cái chuyện giả tưởng như vậy cũng không thể tùytiện nói ra, Mục Viêm Khiếu cảm thấy, dù hắn đồng ý nói cho Ngả Bá Đặc biết, ôngấy cũng sẽ cảm thấy đầu óc mình không bình thường, chứ không bao giờ chịu tinlinh miêu này chính là vẹt Tinh Cương Lâm Lâm lúc trước.Vì thế Mục đại thiếu đổi lại thành một câu chuyện dễ chấpnhận hơn.". . . Lâm Lâm lúc trước vì bảo vệ tôi mà quay về thiênđình rồi."Ngả Bá Đặc hít hà một tiếng, nói: "Ôi! Chúa ơi! Mục, chuyệnquan trọng như vậy sao cậu không nói sớm?!"Mục Viêm Khiếu cười khổ một tiếng: "Mấy ngày qua tôi cũngvì chuyện này mà. . .trở nên mơ mơ màng màng, không để ý đến bản thân, làm saocòn thời gian nói cho ông biết? Mà con linh miêu này là do tôi mời một học giảbói toán phương đông tới xem, biết nó là Lâm Lâm đầu thai thành, nên tôi mớicho người đi tìm về, quyết định đối xử với nó thật tốt.""Wow! Phương đông thật thần kỳ! Lúc trước tôi có nghe nói đạosĩ thiên sư phương đông rất lợi hại, thậm chí có thể tính trước vài điều! Cậu lạicó thể vì Lâm Lâm mà hao tâm tổn sức như thế, tin tưởng tôi, Lâm Lâm sẽ rất vuivì hành động này của cậu!" Ngả Bá Đặc cảm động. Mà hai con vật họ mèo nằm nghecũng vểnh ria mép của mình lên tỏ vẻ IQ của chủ nhân thật thấp."Meo meo ngao." Gia Phỉ dùng móng vuốt che cái mặt mâm củamình.【 Meo meo ôngđây thật không ngờ lão chủ nhân sẽ đi tin tưởng mấy lời bịa đặt này! Quả nhiên,xảo quyệt nhất chính là con người! ! ! 】Lâm U tiểu gia đối diện cũng 'Ngao ô' một tiếng.【Ơ, không camlòng sao? Không cam lòng thì đi mua não bạch kim cho chủ nhân ngươi dùng đi a!Nói dối trắng trợn như vậy mà ông ta cũng tin, tiểu gia rốt cục cũng tin tưởngchủ nhân tao dù mù cũng có thể xưng bá thiên hạ. 】"Ô! Meo meo ngao ngao ngao ngao!" 【Không chomày giễu cợt chỉ số IQ của chủ nhân tao! 】"Meo meo~ ngao rống! ! !" 【Tiểu gia cứ giễu cợt đấy! Không phục thì lạiđây chiến một trận! ! ! Đánh mày nằm dài luôn tin không?! 】Mục Viêm Khiếu vẫn còn đang suy tư nên trả lời sự cảm tháncủa Ngả Bá Đặc thế nào, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu giận dữ càng ngàycàng lớn. Đang muốn nhướng mày nói cái gì đó, kết quả tay ôm không chắc, linhmiêu nhỏ trong lòng liền dùng sức nhảy xuống, sau đó nữa, hắn nghe thấy âmthanh nặng nề của hai con vật quấn lấy nhau lăn lộn tạo thành. Kèm theo đó, làtiếng la lo lắng của Ngả Bá Đặc:"Này này! Không không không! Gia Phỉ không nên cùng Lâm Lâmđánh nhau! Linh miêu này là bạn thân Lâm Lâm lúc trước của mày đó!Mày xem, tên của bọn nó rất giống nhau, đều là Lâm Lâm a, từ từ nói chuyệnnào! Ngàn vạn lần không nên đánh nhau!" Ngả Bá Đặc ở bên cạnh ngăn hai con mèovây đánh nhau, cuối cùng Lâm U tiểu gia đặc biệt mạnh mẽ túm mèo mập Gia Phỉ rồiquăng ngã một lần nữa, Ngả Bá Đặc thở dài: "Gia Phỉ, tiểu bảo bối, trọng điểmlà mày căn bản không thể nào đánh lại nó, tại sao mày cứ ngu ngốc nhưvậy đây?""Meo meo ngao ngao ngao! ! !" 【Ông mớingu! ! ! Cả nhà ông đều ngu! ! ! Nói tôi ngu thì ông có lợi ích gì hảchủ nhân! Rốt cuộc tôi vì cái gì mới đi đánh nhau với kẻ địch mạnh như vậy chứ?!】"Meo meo." 【Ha ha. 】"Lâm Lâm? Được rồi, mày còn chưa trưởng thành, đừng cứđánh nhau mãi như thế, không tốt cho thân thể đâu." Mục Viêm Khiếu vươn haitay, tiểu linh miêu Lâm U thấy thế bĩu môi, giũ giũ lông vài cái, sau đó như mộtcon mèo nhẹ nhàng chạy đến bên chủ nhân, sau đó nhảy lên. . . bả vai Mục ViêmKhiếu.Cái đuôi nhỏ bé vui vẻ đu đưa, cùng với hai dúm lông nhỏtrên lỗ tai vểnh lên cho thấy cậu đang rất vui vẻ.". . . Meo meo ô ô!" 【 Meo meo ông không chơi với mày nữa! Bạnbè đoạn tuyệt! Không bao giờ. . . dẫn mày đi ăn cá nữa! 】Bắt nạt ôngquá đáng.Phản ứng của linh miêu Lâm U đối với chuyện này chính là,run run hai lỗ tai nhọn. Chậc, trên lỗ tai có hai dúm lông nhọn trông rất ngu,cậu hoàn toàn không hiểu bọn chúng có ích lợi gì? Cảm nhận sức gió và mùinguy hiểm sao? Ha ha.Ngả Bá Đặc nhìn Gia Phỉ nhà mình tức giận gục trên mặt đấtkhông chịu đứng lên, ân, kéo kéo khóe miệng. Cái bộ dạng vô lại này lâu rồi mớithấy, mỗi khi nó bị bắt nạt tức giận lên đều sẽ làm như thế. Xem ra, quả nhiênLâm Lâm cũng không phải thú cưng bình thường a. Nhưng làm chủ nhân như ông,cũng phải ra mặt giúp đỡ một chút chứ.Vì thế Ngả Bá Đặc ôm lấy mập meo meo Gia Phỉ chơi xấu nằm ìtrên đất, mỉm cười an ủi vỗ vỗ lưng nó rồi ngồi lại ghế salon, mở miệng nói vớiMục Viêm Khiếu:"Ha hả, Mục, bây giờ tôi cũng thật sự cảm thấy con linhmiêu nhỏ này là con vẹt trước kia rồi. Cho tới bây giờ, tôi cũng chỉ có thể gặphai đứa có thể làm cho Gia Phỉ nhà tôi phục tùng như vậy."Mục Viêm Khiếu vội ho một tiếng, "Ngài quá khen rồi."Ngả Bá Đặc cười híp mắt lắc đầu: "Không phải không có, tôicũng không nói xạo. Nhưng nếu đã như vậy, tôi nghĩ mục đích tôi tới đây hẳn sẽkhông trở thành công cốc. Mặc dù không giống với ý định ban đầu, nhưng nghĩ lạivẫn không có biến hóa gì lớn.""Ngài đang nói tới cái gì?" Mục Viêm Khiếu có chút nghi ngờ.Chẳng lẽ hôm nay Ngả Bá Đặc không phải đặc biệt mang theo Gia Phỉ ngu xuẩn nhàông ta đến chơi sao?Ngả Bá Đặc sờ sờ bộ lông mềm mại của Gia Phỉ nhà mình. "ChúLa, đem vật kia của Gia Phỉ tới đây đi."Chú La giống như Mục Nhất nãy giờ vẫn đứng sau Ngả Bá Đặcnghe vậy cúi người, một tay đặt trước ngực: "Xin chờ một chút, lão gia."Mục Viêm Khiếu không hiểu ra sao: "Thứ gì vậy?"Lâm U tiểu gia cũng trực tiếp nghiêng đầu, hai dúm lôngtrên lỗ tai cũng nghiêng theo."Một chút kinh hỉ nho nhỏ mà thôi." Ngả Bá Đặc cười một tiếng:"Tôi nghĩ cậu sẽ thích."Nghe được lời này của chủ nhân mập meo meo Gia Phỉ lập tứcchấn chỉnh tinh thần, hướng về phía Lâm U kêu vài tiếng meo meo ngao meo meongao, bộ dáng kia thần thái kia quả thực không thể nào ngu xuẩn hơn khinh ngườihơn, làm Lâm U •linh miêu • tiểu gia cảm thấy ngứa móng vuốt.Sau đó. . .Lâm U tiểu gia mà chủ nhân vô cùng cưng chiều, xoay ngườihướng về phía ghế salon phía sau Mục đại thiếu sột soạt sột soạt dùng mức màimóng vuốt.Mục Viêm Khiếu nghe thấy tiếng này trên trán bật ra một sợigân xanh, cái con này dù trở thành linh miêu vẫn không thể trở nên cao cao tạithượng, cứ phát bệnh thần kinh như vậy mãi sao! ! ! Cũng may nó sẽ không nóichuyện, nếu không chẳng phải mỗi ngày đều là bi kịch bị kích thích đến nhức đầusao?! Nhưng mà, vì chút giao tiếp phải có, có lẽ hắn cần chuẩn bị điện thoạibàn phím nhỏ? Để cho mèo bự nhà mình dùng móng vuốt nói chuyện?Vừa nghĩ như vậy Mục đại thiếu liền không chút do dự đưatay bắt lấy cái đuôi ngắn cỡ bàn tay cứ phe phẩy trước mặt, dùng sức kéo vàotrong lòng."Meo meo____ ngao?! 【Mẹ nó! Đứa nào túm đuôi tiểu gia! Không muốnsống meo meo?! 】"Lâm Lâm, mày dùng bộ da của ghế salon giá trị mười vạnmài móng vuốt, cảm thấy thế nào?" Còn có, móng vuốt cứng như vậy chủ nhân sẽkhông yên lòng để điện thoại cho mày sờ đó?Lâm U • linh miêu • mài móng vuốt trực tiếp cứng ngắc: ". .."Tôi không có nói gì, thật ra tôi chỉ sờ sờ một chút thôi,ai bảo nó không bền chắc làm gì. Hơn nữa, khi tiểu gia làm vẹt cũng không có sởthích sờ sờ đồ. Nhưng mà bây giờ không biết vì cái lông gì mà tiểu gia cảm thấyngứa móng vuốt!"Meo meo ô~" 【A ha ha ha ha! 】Mập meo meo Gia Phỉ đối diện bày ra vẻ giễu cợt ác ý nhất.Lâm U tiểu gia âm trầm nhìn nó một cái, sau đó quyết định không so đo với conmèo không biết nói chuyện này.Nhưng khi Lâm U đang định quay đầu tỏ vẻ khinh bỉ, bỗngnhiên cậu nghe thấy một âm thanh rất kỳ quái, ân, giống như âm thanh củamáy móc nhưng êm tai hơn một chút, mà kèm theo âm thanh này là tiếng mèo kêu,làm cho Lâm U tiểu gia quay ngược đầu về sau, thiếu chút nữa đem cổ mình vặngãy! ! !"Khụ khụ! A ha ha ha ha! Lâm,Lâm? Cái đồ ngu ngốc này! Vậymà lại lấy ghế salon mài móng! Mập meo meo ông có nguyên cây cột chuyên dùng đểmài móng! Ha ha ha! Meo meo ông còn có thể nói! Mày có không? Mày cókhông meo meo?!"Mục Viêm Khiếu kinh ngạc: ". . ."Lâm U tiểu gia khiếp sợ: ". . . "Ngả Bá Đặc lão gia gia mỉm cười lộ vẻ đắc ý: "Ha hả. Đồchơi nho nhỏ thôi, tôi nghĩ những người khác cũng sẽ không để ý thành quảnghiên cứu này của tôi đâu. Nhưng Mục, cậu nhất định sẽ thích, hơn nữa cònrất cần nó. Như thế nào? Đây là dụng cụ chuyển đổi giọng nói tôi tiêu hao hết mộttrăm mười mấy triệu mới nghiên cứu ra, nó có thể căn cứ vào tần số và sóng âm củatiếng kêu thú cưng, đem ý tứ muốn biểu đạt trực tiếp chuyển hóa thành tiếng nóicủa con người.""Hơn nữa cái mày nhỏ này cũng có nhiều giọng nói để lựa chọn,bây giờ là mèo, chó, chim, mấy loại thú cưng bình thường đều có thể chuyển đổiphiên dịch, âm thanh bao gồm giọng bé trai, bé gái dễ thương, giọng tổng tàiđiên cuồng bá đạo, giọng người dẫn chương trình truyền thống, cùng với mười mấyloại giọng kiều mỵ, ôn hòa cho cậu lựa chọn, ha ha, Gia Phỉ nhà tôi là giọngOrléans địa phương, như thế nào? Dễ nghe không?!"Mục Viêm Khiếu nghe được câu cuối cùng, vốn muốn nói một lờikính nể cũng trực tiếp câm nín, giọng bé trai, bé gái dễ thương cùng tổng tàiđiên cuồng bá đạo và vân vân. . . Ngài lớn như vậy còn có cái hứng thú trẻ connhư thế sao? Hơn nữa vừa nghĩ tới ngày sau thú cưng bệnh thần kinh của mình sẽdùng cái thần khí vừa nghe đã làm người ta phát điên này, trên mặt Mục đại thiếukhông khỏi mang theo một tầng u sầu.Hắn có thể đoán được tương lai khổ cực lầm than rồi.Không có rào cản ngôn ngữ, con mèo bự nhà hắn sẽ vượt khỏithành phố A, khống chế toàn cầu. Nếu như nó được ra nước ngoài mà nói.So sánh với tâm trạng lo lắng nửa vui nửa buồn của Mục ViêmKhiếu, Lâm U • linh miêu nhỏ hai mắt lúc này đã phát sáng như đèn pha ban đêm!Ông trời ơi tiểu gia vừa mới nghe được cái gì! Cái máy nhỏ có thể cho phép tiểugia nói chuyện! Còn có thể lựa chọn âm thanh để nói chuyện! ! ! Nga meo meo~trên thế giới này còn có thứ gì tốt đẹp hơn nữa chứ?!"Đương nhiên, tần số tiếng nói của Gia Phỉ nhà tôi rấtphong phú, vì thế có thể nói được nhiều câu khác nhau. Vấn đề này có liên quantới chỉ số IQ." Ngả Bá Đặc không quên khoe khoang IQ của Gia Phỉ nhà mình mộtchút: "Nếu như là động vật không đủ thông minh, tiếng nói được dịch ra sẽ rấtđơn điệu."Vẻ mặt Mục đại thiếu không chút thay đổi, đặc biệt hy vọngha ha.Ông vĩnh viễn sẽ không biết Lâm Lâm nhà tôi tiếng nói phongphú thế nào, mỗi một câu nói đều có hiệu quả đáng sợ.Chương 40: Khí phách uy vũMặc dù ở trong lòng Mục Viêm Khiếu đã dự liệu được sau đó sẽphát sinh chuyện 'chấn động lòng người', nhưng chuyện hại người chính là lãogia gia Ngả Bá Đặc cảm thấy trên thế giới này tuyệt đối sẽ không có động vậtnào thông minh hơn mèo mập Gia Phỉ của ông ấy.Vì thế, mặc dù Mục đại thiếu đã ngầm tỏ vẻ có thể mua lạicái máy chuyển đổi giọng nói kia, nhưng Ngả Bá Đặc vẫn cười híp mắt nói: "Nga,Mục, không nên xấu hổ như vậy! Mặc dù tôi biết Gia Phỉ của tôi vô cùng thôngminh, nhưng tôi thấy Lâm Lâm của cậu cũng không tệ. Ít nhất, giá trị sức mạnh củanó cao hơn Gia Phỉ rất nhiều không phải sao?"Mục Viêm Khiếu nghe vậy nhíu mày, ông cụ này chẳng lẽ đangđịnh dùng lời lẽ để giễu cợt trí thông minh của Lâm Lâm?! Chuyện này thật là. .. Ha ha."Nếu ngài cũng đã nói như vậy, tôi cũng muốn để cho Lâm Lâmthử dùng cái máy kia một lần. Tiện thể kiểm tra chất lượng và hiệu quả của cáimáy này như thế nào. Tôi nghĩ, cái máy này chắc ngài sẽ không cho miễn phí đâuhả?"Ngả Bá Đặc nghe vậy cười một tiếng: "Ha ha! Mục, cậu vẫn nhạybén như vậy! Thật là khiến người ta không thích nổi mà! Bất quá cậu nói rấtđúng, mặc dù tôi cũng rất thích Lâm Lâm của cậu, nhưng mà nói thế nào cái máynày cũng hao tốn không ít sức lực và tiền tài của tôi, mặc dù tôi không địnhdùng nó để kiếm tiền, nhưng nói chung là cậu cũng nên ủng hộ chút kinh phínghiên cứu phải không?"Mục Viêm Khiếu gật đầu: "Ngài nói rất có lý.""A, nhưng mà Mục này! Nếu như Lâm Lâm của cậu có thể dùngtiếng kêu phong phú của nó nói thành một câu chuyện, ừm, ít nhất phải sinh độngdễ thương như Gia Phỉ nhà tôi, như vậy tôi có thể miễn phí cho Lâm Lâm của cậumột cái máy chuyển đổi giọng nói." Ngả Bá Đặc cười mở miệng, "Dù sao, bất kể làngười hay động vật thông minh, đều phải có chút ưu tiên, không phải sao?"Nghe được lão gia gia Ngả Bá Đặc nói mấy câu đó, không đợiMục đại thiếu mở miệng nói chuyện, Lâm U • linh miêu • tiểu gia liền mãnh liệtxoay người nhào tới trước mặt Ngả Bá Đặc, meo meo kêu gào hai tiếng.【Nhanh đem đồvật trình lên cho tiểu gia! Xem tiểu gia đọc diễn cảm thơ cổ cho ông nghe!Hay là, ông thấy bài Thục đạo nan của Thái Bạch thế nào? Đặc biệt hữu tìnha! ! ! 】Mục Viêm Khiếu nghe được câu sau của Ngả Bá Đặc cũng biết vịnày đang tự nhảy vào con đường chết, cũng không nói cái gì, trực tiếp gật đầu:"Nếu như vậy, để Lâm Lâm thử một chút đi. Tôi tin nó nhất định sẽ rất vui."Ngả Bá Đặc nghe vậy phất phất tay, chú La quản gia lập tứctiến lên đeo cái máy kia vào cổ Lâm U, cái máy giống như một mặt dây chuyền lớn.Đi cùng cái máy này còn có một cái hộp nho nhỏ cỡ nửa bàn tay, có nút bấm. NgảBá Đặc ở một bên giới thiệu: "A, cái hộp này là hệ thống lực chọn ngữ điệu tiếngnói, thế nào? Lâm Lâm nhà cậu muốn chọn loại âm thanh nào? Tôi đề cử giọngbé trai dễ thương nga! Nhất định rất khả ái.""Nhưng mà, Lâm Lâm nhà cậu rất ngoan đó, lần đầu tiên GiaPhỉ mang cái này, còn từ chối sợ hãi rất lâu đó."Mục Viêm Khiếu chỉ gật đầu không nói. Mà linh miêu Lâm U ngẩngcao đầu kiêu ngạo, ánh mắt tỏ vẻ mọi người không nên đánh đồng tiểu gia với conmèo ngu xuẩn kia, hoàn toàn không cùng một cấp bậc không phải sao?"Ừm, ngữ điệu giọng nói cứ để cho Lâm Lâm chọn đi, tôi tintưởng nó sẽ có âm thanh mà nó thích." Mục đại thiếu vừa nói, vừa nghiêng mình vềphía trước, thật ra thì tâm trạng của hắn hoàn toàn không bình tĩnh như bềngoài, có cơ hội nghe được tiếng nói của thú cưng nhà mình, ai mà không kích độngcho được.Lâm U nhìn giới thiệu trên cái hộp nhỏ phiên dịch các loạiâm thanh tiếng Trung. Ngả Bá Đặc cười híp mắt tỏ vẻ 'Lâm Lâm cậu đãcó thể mở miệng nói chuyện', trực tiếp dùng móng vuốt nhấn xuống một cái nútmàu đen.Sau đó, hướng về phía cái mặt dây chuyền meo meo vài tiếng."Khụ! Tôi nói tiểu gia câm nín nhiều ngày như vậy rốt cuộccó thể nói chuyện rồi! Ông lão thích tiếng nói phong phú? Tôi đây đọc cho ông mấybài thơ mà tôi thuộc thế nào? Hắc hắc, chỉ bằng con mèo mập nhà ông, cũng dámđem đi so với tiểu gia? Không sợ gió lớn cắt đứt đầu lưỡi sao. Trên thế giớinày, người có thể so sánh với tiểu gia tôi, còn chưa ra đời đâu!"Ông lão Ngả Bá Đặc: ". . .! ! ?"Mập meo meo Gia Phỉ: "! ! ! Ông nội nó! Fuck meo meo! ! !"Mục đại boss đã sớm đoán được kết quả: "Lâm Lâm,mày chọn giọng tổng tài khốc phách duệ sao? Đổi đi, tao không thích."Linh miêu Lâm U • tổng tài khốc phách duệ ngẩng cao đầu:"Meo meo rống! Anh không thích thì ông phải đổi lại? Anh cho rằng anhlà ai? Bằng cái lông gì chứ? Ha ha!"Trán Mục đại thiếu bật ra một sợi gân xanh: "Bằng việc tâmtrạng tao không tốt thì ngày mai mày chỉ có thức ăn cho mèo để ăn."". . . ! Phản đối! Anh là giai cấp bóc lột! ! !"Mục Viêm Khiếu rất bình tĩnh 'nhìn' về phía âm thanh trầmthấp từ tính mà lại cố ý pha trò.Linh miêu Lâm U tiểu gia nhìn chủ nhân mắt mù nhà mình hìnhnhư thật sự đã định ngày mai phải cho cậu ăn thật nhiều thức ăn cho mèo rồi,vẻ mặt uể oải, có chút không tình nguyện nhấn xuống một cái nút khác, sau đó,âm thanh người dẫn chương trình đặc biệt rõ ràng xuất hiện:"Được rồi, khi chúng ta đối mặt với giai cấp bóc lột, nếukhông thể phản kháng, cũng chỉ có thể đối mặt. Nhưng, nhân dân cả nước sẽ khôngquên giây phút đẫm máu và nước mắt này, một ngày nào đó, chúng ta sẽ vùng dậy!Lật đổ những người đang đè lên đầu lên cổ chúng ta, giành được hạnh phúc, ổn địnhcuộc sống. Phía dưới là tóm tắt bản tin mở đầu. . ."Ngả Bá Đặc lão gia gia đã bắt đầu co giật khóe miệng: ". .. ".Mập meo meo đột nhiên cảm thấy hình tượng đối thủ cao lớnthêm: ". . ."."Cái tin mở đầu kia là sao?" Mục Viêm Khiếu trầm mặc chốclát, sau đó cố gắng xoa huyệt thái dương hỏi.Linh miêu Lâm U • người dẫn chương trình tin tức cũng khônggiải thích được, nghiêng nghiêng đầu, không quên nháy mắt bán manh: "Meo meongao? Ơ, cái này rất kỳ quái a, tôi cũng không rõ lắm. Phía dưới là tóm tắt bảntin mở đầu."Mục Viêm Khiếu quay đầu, mặt không biểu cảm, Ngả Bá Đặc thấyhai con mắt đen thui kia thì ho khan một tiếng, "Chuyện này, có khả năng tiếngTrung vẫn chưa điều chỉnh tốt, bỏ giọng người dẫn chương trình đi, tôi đã nói,cho Lâm Lâm nhà cậu sử dụng giọng bé trai dễ thương đi.""A, nhưng mà hai đoạn nói chuyện vừa nãy thật làm cho ngườikhác phải giật mình!" Lúc này Ngả Bá Đặc mới kịp phản ứng, ánh mắt nhìn về phíaLâm U mang theo sự khâm phục và không tưởng tượng nổi: "Nó nói được như vật thậtlà làm người ta phải khâm phục, tưởng như là một con người thật sự! ! !"Mục Viêm Khiếu nghe những lời ca ngợi đó khẽ nhếch môi, đốivới một người nuôi thú cưng, ca ngợi thú cưng của hắn chính là sự lấy lòng tốtnhất. Nhưng nụ cười trên mặt Mục Viêm Khiếu vừa mới xuất hiện không tới ba giâyliền cứng ngắc lại, hai hàng lông mày rậm nhếch cao, từ từ nhíu lại, lẩm bẩmtrong miệng."Tưởng như là một con người thật sự. . .?"Không biết tại sao, những lời này lại làm cho hắn xúc độngtrong lòng, hình như có chuyện gì rất quan trọng, nhưng hắn đã quên, mà chuyệnđó có liên quan đến 'người' .Lúc trở thành linh miêu thính giác của Lâm U có dấu hiệu 'đẩylên mức cao nhất', khi cậu nghe được Mục Viêm Khiếu không tự chủ lặp lạicâu nói kia, hai dúm lông đặc biệt nhạy cảm trên tai run rẩy giật mình, đặc biệtnhanh trí nhấn xuống cái nút màu vàng, trong nháy mắt mọi người liền nghe thấymột thanh âm trong trẻo mềm mại:"Chủ nhân mắt mù ~ anh còn muốn cái gì? Anh thấyâm thanh này thế nào ~ có phải rất rất rất dễ thương không? Chủ nhân hôn hôncái nào? Chủ nhân ôm ôm một cái nào?"Cái giọng bé trai trong nháy mắt làm cho Mục đại thiếu kíchđộng đến nỗi suy nghĩ cặn kẽ gì cũng tan thành mây khói rồi, run rẩy một chút mớikhôi phục lại như cũ, vuốt vuốt chân mày của mình, Mục Viêm Khiếu nói: "Da gàtao nổi hết lên rồi, mày không thể đổi lại cái giọng nào bình thường mộtchút được sao?"Mục đại thiếu cảm thấy Lâm Lâm bây giờ có thể tùy tiện thayđổi giọng nói, so với vẹt Lâm Lâm hay phát bệnh thần kinh lúc trước còn làm ngườita đau đầu hơn! Ít nhất trước kia nó chỉ dùng tiếng nói làm cho người ta kinh sợmà thôi, nhưng bây giờ, ngay cả ngữ điệu cũng có thể biến đổi thành nhiều loạikhác nhau để kích thích người ta. . . Một lần nữa thật sự muốn hỏi Ngả Bá Đặckhông có chuyện gì lại thiết kế nhiều giọng nói như vậy làm chi, ông như vậy làgiúp thú cưng thành tinh đó có biết không?!Vì thế tiếp theo đó mọi người trong phòng khách gồm ba ngườimột mèo mập tiếp tục nghe linh miêu tiểu gia khí thế bừng bừng từng bước từngbước thử nghiệm các loại âm thanh, ngay cả Mục Nhất và chú La cũng cảm thấy,chuyện thử giọng này không cần 'alo' 'hello' mà lại dùng 'sàng tiền minh nguyệtquang!' 'hãn tích hòa hạ thổ!' 'cử đầu vọng minh nguyệt!' 'nông phu do ngạ tử!'những câu thơ đó của linh miêu Lâm U, quả thật không thể dùng tài hoa tuyệt thếđể khái quát, nó đã đạt đến độ cao tài hoa tuyệt thế mà trước nay chưa có ai từngđạt được.Đến lúc Mục đại thiếu chuẩn bị không nhẫn nhịn nữa, linhmiêu tiểu gia rốt cuộc chân thành nhấn xuống một cái phím màu xanh nhạt, xoayngười nhảy vào trong lòng chủ nhân, vui vẻ vẫy đuôi, một âm thanh ôn hòa như ngọcvang lên: "Viêm Khiếu. Rốt cuộc có thể nói chuyện với anh rồi. Tôi rấtvui."Hai mắt Mục Viêm Khiếu trợn to, rồi từ từ đưa tay vuốt ve bộlông mềm mượt kia, chẳng biết tại sao trái tim lại đập nhanh như muốn nhảy rangoài, tỏa ra một cảm giác vô cùng vui vẻ."Lâm Lâm." Mục Viêm Khiếu gọi tên Lâm U. Giống như một lầnkhông thể nói hết sự vui sướng của hắn, một lần rồi lại một lần cứ lặp đi lặp lạicái tên này làm cho hắn cảm giác mình không còn cô đơn nữa, có một con thú cóthể bầu bạn với hắn cả đời: "Lâm Lâm, mày trở lại rồi."Đây là một người một mèo? Hình ảnh ôm nhau trước mặt làmcho Ngả Bá Đặc cảm động, mà trong cảm động lại có một chút ghen tỵ, đây là cáigì! Cho là một người một mèo các người tuyệt lắm sao! Tôi cũng có Gia Phỉ củamình!Vì thế Ngả Bá Đặc liền vươn tay ôm Gia Phỉ vào trong lòng,âm thanh đặc biệt ôn hòa: "Gia Phỉ bảo bối của ông!"Phản ứng của mập meo meo Gia Phỉ là trực tiếp đặt hai cáimóng vuốt lên mặt lão chủ nhân nhà mình, đặc biệt nghiêm túc nói: "Lão chủnhân! Gia Phỉ đói đụng! Buổi tối chúng ta ăn tôm biển đi ~ meo meo ~"Ngả Bá Đặc co rút khóe miệng: ". . ." Ông nội nó,mày không thể làm cho tao cảm động một chút sao?Nhưng cuối cùng Ngả Bá Đặc vẫn rất ân cần tiếp nhận yêu cầuvề bữa tối của mập meo meo nhà mình, thuận tiện cắt ngang một người một mèođang thân thiết phía đối diện, "Mục, này, được rồi, đừng tình chàng ý thiếp nữa!Tôi biết các cậu tình cảm sâu đậm, ừm, còn nữa, cái máy này tặng cho Lâm Lâm vậy,nó thông minh quá, thật làm cho người ta kinh ngạc! Quả thật Gia Phỉ nhà tôikhông thể xếp cùng lứa với nó được!"Mục Viêm Khiếu nghe vậy âm thầm liếc mắt, ông già này đếnchết cũng không chịu thừa nhận có động vật còn thông minh hơn mèo mập nhà ôngta."Khụ khụ, nhưng tôi cũng nói rồi, lần cải thiện tiếp theo cậu nhấtđịnh phải trả tiền đó! Tôi sẽ không đem đồ tặng hai lần đâu!""Thật ra thì nếu như ngài không đưa ra đề nghị kia, tôi sẽtự động trả tiền." Mục Viêm Khiếu nhướng mày, ông cho rằng tôi rất muốn nghethú cưng của mình phát bệnh thần kinh sao? Đã sớm nhắc nhở ông còn không nghe."Ha ha, tốt lắm tốt lắm, không nói chuyện này nữa, như thếnào, buổi tối đi ăn tôm hùm không? Tôi tin rằng Gia Phỉ nhà tôi và linh miêu củacậu sẽ rất thích."Mục Viêm Khiếu suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, ở nơimà Ngả Bá Đặc nhìn không thấy lặng lẽ dùng tay áo lau nước miếng sắp chảy xuốngcủa mỗ linh miêu. Quả nhiên Lâm Lâm nhà hắn bất kể là lúc nào hay là thân phậngì, đối với chuyện ăn uống vẫn rất chấp nhất.Ách. . . vì cái lông gì bỗng nhiên lại nghĩ đến ông chú đãđóng gói ba bàn ăn kiểu Mãn Hán kia?!"Chà chà, quyết định như vậy đi, khi nào thì đi? Chúng tacó thể đi lên du thuyền, còn có thể ra boong tàu câu cá,..."Leng keng.Đang lúc Ngả Bá Đặc vui vẻ kể về nơi sẽ dùng bữa tối, bỗngnhiên ngoài cửa vang lên tiếng chuông.Mục Nhất lấy tốc độ cực nhanh mở viedeo xem, thấy được ngườibên ngoài thì sắc mặt trầm xuống."Là ai?" Mục Viêm Khiếu mở miệng, âm thanh lạnh lùng nghiêmnghị như đã đoán được người đến không hề tốt lành gì."Ông chủ, là Trần phu nhân và Trịnh phu nhân."Chân mày Mục Viêm Khiếu nhăn lại, dì cả và dì nhỏ của hắn.Hai người đến đây lúc này, bất kể là muốn làm cái gì, cũng không phải tới thămhắn."Nga Mục, xem ra buổi tối cậu không thể đi ăn cùng tôirồi?" Ông Ngả Bá Đặc là một người đặc biệt tinh ý trong những người tinh ý, từvẻ mặt của Mục Viêm Khiếu liền có thể nhìn ra sự việc không tốt.Trên thực tế Mục Viêm Khiếu cũng nghiêm mặt gật đầu: "Ngạiquá, Ngả Bá Đặc, lần sau mời ngài và Gia Phỉ cùng đi ăn đồ nướng, lần này khôngtiếp được được thật có lỗi."Vì lúc lúc Trịnh phu nhân và Trần phu nhân đi theo phụ họatiến vào sân nhà Mục gia, liền thấy Mục Viêm Khiếu ôm một con mèo to hơn mèobình thường một vòng, vẻ mặt mỉm cười đưa tiễn Ngả Bá Đặc và một. . . con mèo mậpso với những con mèo bình thường khác thì mập hơn một vòng nhỏ."Hừ, vì nịnh bợ quý nhân mà sử dụng tất cả thủ đoạn rồi,lúc trước là một con vẹt, lần này trực tiếp đổi thành mèo? Quả nhiên trong sốnhững đứa con cháu thì đứa này có tâm tư nặng nhất, tới cuối cùng vẫn có ý đồcướp đoạt của cải người khác."Trần phu nhân nhìn thấy Mục Viêm Khiếu thì tức trong lòng,nghĩ đến chuyện Trần gia đột nhiên gặp chuyện không may và tài sản bị chiếm đoạt,bà liền hận cái gai trong mắt như Mục Viêm Khiếu không thể nhanh chóng biến mất!So với dì nhỏ Mục Viêm Khiếu biểu lộ cảm xúc ra ngoài mặt,vẻ mặt mẹ của Trịnh Du Hổ rất ổn định.. Chẳng qua, sau khi Ngả Bá Đặc ôm Gia Phỉrời đi xong, hai mắt bà ta mới hiện ra vẻ tàn khốc, trang trọng cất bước đi vềphía Mục Viêm Khiếu đang đứng, tới bên cạnh, hàng chân mày dài nhỏ nhướng lên:"Viêm Khiếu dì cả tới thăm con."Trên mặt Mục Viêm Khiếu không có biểu hiện gì, cũng khôngtránh ra cho hai bà dì vào nhà: "Lâu rồi không thấy, dì cả sao lại có thời gianrãnh rỗi đến thăm tôi?"Bà ta lấy tay vuốt tóc mình: "Dì nghe A Hổ nói con mù rồi,vốn thân thể cũng khỏe mạnh lắm, nhưng hình như mấy bữa trước chuyển biến xấuphải nhập viện? Dù sao chúng ta đều là người một nhà, sức khỏe của con rất quantrọng, dì và dì nhỏ muốn đến thăm con một chút.""Sao thế, con không mời chúng ta vào nhà? Coi như là dì vàdì nhỏ của con già rồi lẩm cẩm, chẳng lẽ con cũng lẩm cẩm rồi sao?"Mục Viêm Khiếu nghe dì cả kia thầm ám chỉ, hừ lạnh một tiếngxoay người rời đi.Trịnh phu nhân thấy Mục Viêm Khiếu phản ứng như vậy khóe miệngkhẽ nhếch, chỉ cần Mục Viêm Khiếu còn băn khoăn, hôm nay bà tới đây cũng khôngphải uổng phí.Nhưng Mục Viêm Khiếu không nói lời nào không có nghĩa Lâm Utiểu gia sẽ không nói, đừng nói hai người này chẳng qua chỉ là dì của Mục ViêmKhiếu, coi như là Mục lão gia đích thân đến, tiểu gia cậu cũng sẽ không lolắng điều gì.Vươn móng vuốt đè xuống phím màu đen."Ngu thấy sợ, ông đang định đi ăn cơm, kết quả bị mấy ngườikhông biết điều đến phá, cũng không phải nghèo đến độ cần đứa cháu bên ngoạigiúp đỡ, bản thân cũng có con lại không chịu ở nhà dạy bọn nó cách làm ra tiền,lại chạy tới định lừa gạt tiền của cháu trai? Thật có triển vọng!"Âm thanh đểu cáng vang lên, hai vị phu nhân vừa ngồi xuống,liền nghe thấy một giọng nói vô cùng ác ý giễu cợt mình, dù là người tỉnh táonhư Trịnh phu nhân cũng trực tiếp thay đổi sắc mặt."Viêm Khiếu, trong nhà của con còn có người không cógia giáo như vậy? Khách tới còn không biết ra chào hỏi, mở miệng đã nói những lờiác ý như vậy. . .muốn thế nào?" Bà Trịnh trợn mắt lông mày dựng ngược. "Còn nữa,ai mà to gan như vậy, chuyện nhà họ Trương chúng ta mà cũng dám xen vào?"Mục Viêm Khiếu nghe mấy lời này trong lòng cảm thấy rấtvui, thật đúng là. . .cúi đầu sờ sờ thú cưng nhà mình 'ngây thơ' chơi đùa vớimáy chuyển giọng, Mục Viêm Khiếu không trả lời bà Trịnh. . ., ngược lại còn nóithẳng: "Không biết dì cả và dì nhỏ tới đây có chuyện gì? Nếu thật sự tới thămtôi . . ., hai người cũng thấy rồi đó, tôi cũng còn khỏe lắm, hai dì có thể đểđồ đó rồi đi."Mấy lời này làm cho Trịnh phu nhân và Trần phu nhân cứng đờ,trời mới biết hai bà đâu có mang theo cái gì. Chỉ tới hỏi tội mà thôi.Lừa gạt hồi lâu cuối cùng cũng không thể lừa gạt nữa, Trầnphu nhân dứt khoát không che giấu nữa, lập tức dùng giọng bề trên dạy dỗ concháu nhìn về phía Mục Viêm Khiếu nói: "Viêm Khiếu, dì nghe A Hạc nói con thumua mấy sản nghiệp Trần gia rồi? A Hạc nói mấy sản nghiệp này rất quan trọng vớinó, lúc ấy nó nhất thời lơ là nên kinh doanh không tốt, bây giờ nếu mấy sảnnghiệp này đã đến tay con, tốt xấu gì cũng là hai anh em họ của con, đến lúc đódì kêu A Hạc mời con một bữa cơm, con đem mấy sản nghiệp này trả cho nó đi. Nóinhư thế nào đi nữa sản nghiệp của Mục gia cũng rất lớn, con còn kế thừa tài sảnvà thế lực của ba dì, tiếp tục gây chú ý bằng sản nghiệp của Trần gia cũngkhông tốt. Có phải hay không?"Bà Trần nói qua loa mấy lời, hình như nàng không coi đó làsản nghiệp cả tỷ đồng, mà chỉ như một chiếc Chery QQ mà thôi.Nhưng mà, Lâm U • linh miêu • tiểu gia thấy, cho dù là mộtchiếc Chery QQ! Cũng không phải một bữa cơm là có thể cho không! Nếu dễ dàngnhư vậy, cậu mời chủ nhân mắt mù nhà mình ăn vài bữa, chẳng phải sẽ trựctiếp biến thành tỷ phú sao?Vì thế, tiểu gia đặc biệt không nể mặt."Ha ha."Chương 41: Kẻ là đại vương"Ha ha" vừa ra, ai dám tranh phong?Vào lúc này chỉ dùng có hai chữ lại có thể thay thế toàn bộcác từ láy biểu thị sự ác ý trước mặt, cho dù Mục Viêm Khiếu hắn không mấy quantâm tới hai người phụ nữ trung niên, cũng đặc biệt nhạy cảm nắm bắt được toantính đích thực của 'ha ha'."Rốt cuộc là người nào? Đừng tự mình giả thần giả quỷ! ! !"Trần phu nhân thừa nhận thực lực của mình rõ ràng không caonhư chị cả của mình, nghe thấy tiếng ha ha liền lập tức đứng lên, nhìn xungquanh phòng hồi lâu, cuối cùng trừng mắt chỉ vào mũi Mục Nhất nói: "Ai chomày cái lá gan ngay lúc chủ nhân nói chuyện lại chõ mồm vào?!"Mục Nhất nằm cũng trúng đạn nhìn thoáng qua thú cưng củaông chủ đang nằm trên ghế sa lon tà mị híp mắt xem cuộc vui, bất giác cảm thấymột loại cảm xúc nhức trứng nhàn nhạt dâng lên.Nhưng dù vậy, Mục Nhất thuộc hạ tốt cũng không bán đứng mỗmèo bự mà ông chủ nhà hắn yêu thương cưng chìu."Tao đang nói chuyện với mày!"Bà Trần tức giận, định nói thêm gì đó, âm thanh nổi giậnngang ngược đó bỗng nhiên biến đổi, giọng nhỏ nhẹ, âm thanh nghiêm túc khôngnhanh không chậm vang lên:"Có vài người a, không có đầu óc thì không nói, ít nhất đừngđi ra ngoài chi cho mất mặt, dù gì ở nhà cũng sẽ không làm rơi hết mặt mũi.Nhưng hết lần này tới lần khác cái loại người này cứ không chịu sống yên ổn, thếnào cũng phải đi ra ầm ĩ một phen ~ ui chao, mỗi lần như vậy lại làm cho ngườixem như chúng tôi cũng thấy nhàm chán, chậc chậc chậc chậc, không thèm để ý đếnchủ nhân một chút sao? Cái loại người này a, có táng gia bại sản cũng đáng đời,bị người ta đuổi khỏi nhà a~."Mục đại thiếu hung hăng co rút khóe miệng. Vậy mà còn có giọngthái giám! ! ! Ngả Bá Đặc là fan não tàn thể loại cung đấu sao? !Đến lúc này, dù bà Trần nhìn chung quanh tìm không ra kẻ đầusỏ gây chuyện, thì dì cả – Trịnh phu nhân vẫn ngồi trên ghế sa lon ung dung thảnnhiên quan sát rốt cục cũng chú ý tới mỗ mèo bự phía đối diện thoạt nhìn vôcùng bình thường, nhưng trên thực tế là đang đùa giỡn các bà."Viêm Khiếu, con đang chuẩn bị cái trò hề gì đây? Con mèokia của con đang chơi cái thứ gì?" Mặc dù bà Trịnh phát hiện Lâm tiểu gia khôngbình thường, nhưng dựa theo suy nghĩ của một người bình thường mà nói, một conmèo, dù cho có nghịch thiên cỡ nào, nó cũng không thể mở miệng phun tiếng người.Kết quả Mục Viêm Khiếu không trả lời, đưa tay đem linh miêunhà mình ôm vào lòng. Mà lúc này, bà Trịnh chợt nhìn thấy con mèo bự kia đang mởto đôi mắt như viên pha lê mà trừng mình, nhe hàm răng nanh dài. . . cái miệngđỏ như chậu máu.Mặc dù hiệu quả hình ảnh dọa người không tốt thế nào, hình ảnhcó thể không đủ kinh khủng, thanh âm cũng có thể góp phần!"Bà đoán đi? Đoán đúng thì gia gia ta có thưởng, đoán khôngđúng ném ra ngoài đánh một trăm gậy ~"Bà Trịnh: ". . ." Mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh. Mà bà Trầnđứng bên cạnh lúc này trong nháy mắt đã lui vài bước đến phía sau Mục Nhất, hétlên một tiếng: "Yêu, yêu quái a a a —! ! !"Lâm U • thái giám tổng quản • tiểu gia nghe thấy lời này tỏvẻ tương đối không thoải mái, ngay lập tức hung hăng nghiêng đầu sang chỗ kháchướng về phía bà Trần rống lên một tiếng meo meo!"Lớn mật! Vậy mà nói gia gia ta là yêu quái? Gia gia ta làyêu quái vậy bà chẳng phải là nên xuống địa ngục làm ác quỷ rồi? Táng tận lươngtâm, chuyện xấu cũng chẳng chừa, ta nhổ vào ~ nói ra câu này cũng làm ô uế miệngcủa gia gia ta á a a ~""Nói, mèo nói chuyện! Tôi, tôi, tôi thấy được một con mèobiết nói chuyện!" Bà Trần sắc mặt trắng bệch, đưa tay định lấy điện thoại di độngbáo cảnh sát, đến lúc này Mục đại thiếu rốt cuộc cũng mở miệng vàng: "Dì nhỏ,dì không thể yên tĩnh một chút sao? Nhìn kỹ nghe kỹ một chút, nếu như Lâm Lâmtrong lòng tôi thật sự là một con yêu quái, dì sao có thể còn sống tới bâygiờ?"Bà Trần nghe câu này xong sắc mặt lúc trắng lúc hồng, caumày bán tín bán nghi đi tới trước mặt linh miêu nhỏ Lâm U, lại gần tỉ mỉ nhìn kỹ,lại bị Lâm U tiểu gia tâm tình khó chịu trực tiếp phi lên, cào cho một nhát vàomặt."A a —! ! ! Mày, mày là đồ súc sinh! ! !"Bà Trần hét lên một tiếng, che gương mặt đã chảy máu.Mà Lâm U đối với chuyện này chỉ liếc mắt rồi trở về hang ổtrong lòng chủ nhân nhà mình, "Bà bị súc sinh đả thương, đây không phải là ngaycả súc sinh cũng không bằng sao?"Bây giờ bà Trịnh cuối cũng cũng nhìn rõ. Bà nghe con mèokia lúc nói chuyện, vẫn có thể nghe thấy mấy tiếng mèo kêu, mặc dù tiếng mèokêu kia tương đối kỳ quái, nhưng quả thật bà đã nghe được. Mà đại khái hai bagiây sau, những lời vừa nghe được kia mới phát ra từ cổ con mèo bự."Tiểu đông tây thật tinh vi." Bà Trịnh nhướng mày. "Bất quágiả thần giả quỷ lại không dễ thương đâu. Viêm Khiếu, con đã phóng túng cho mèonhà mình làm ầm ĩ, vậy chúng ta liền nói ngắn gọn đi. Con cảm thấy đề nghị củadì nhỏ con mới nói như thế nào? Nếu con đồng ý, ba ngày sau chúng ta sẽ hẹn gặptại nhà hàng đặc biệt ở Neville."Mục Viêm Khiếu nghe đến đó cười chế nhạo một tiếng: "Dì cả,suy nghĩ của tôi giống như Lâm Lâm vừa mới nói. Anh em ruột thịt còn phải tínhtoán rõ ràng, huống chi chúng ta là anh em họ hàng. Về phần tài sản của ông nội,khi ấy không có bản lĩnh cướp về tay, bây giờ lại càng không có tư cách hay lýdo làm tôi phải nhượng bộ. Nếu không thì hai dì đây cho là, mắt của tôi vì saomà thành ra như bây giờ?""Con có ý gì?! Con nói như vậy là do A Hạc nhà dì gây ra?"Bà Trần bụm mặt cười lạnh:"Đừng có nói giỡn, so với A Hạc nhà dì còn ngang ngược hơnmột đứa con nít.""Với lại, con đã không muốn cùng chúng ta giảng hòa êm đẹp,vậy được thôi, di vật của mẹ và cha con hẳn là con cũng không muốn đâu, uổngcông dì cố tình giữ gìn lâu như vậy, thôi thì dứt khoát ném xuống biển cho rồi."Bà Trần nói xong lời này liền xoay người muốn đi. Đúng như dự liệu của bà,thanh âm Mục Viêm Khiếu vang lên."Dì nhỏ, dì vừa mới nói gì?" Sắc mặt Mục Viêm Khiếu cực kỳkhông tốt,"Dì sao lại có thể có di vật của cha mẹ tôi?"Lúc cha mẹ hắn qua đời hắn đã mười tuổi rồi, di vật cha mẹlà hắn và ông nội cùng đi thu thập, hắn có thể khẳng định tuyệt đối không hề bỏsót bất kỳ thứ gì, nhưng bây giờ ý của dì nhỏ đây là sao?Bà Trần nhìn thấy sắc mặt Mục Viêm Khiếu rốt cuộc cũng thayđổi, có chút sảng khoái nở nụ cười, "Dì là em của mẹ con, dì làm sao lạikhông thể có? Dù sao thì dì đã nói đến nước này rồi, nếu như con còn muốn di vậtcủa cha mẹ mình, vậy thì biết điều một chút ba ngày sau đi đến nhà hàng đặc biệtở Neville. Nếu như con hi vọng những thứ đó chìm xuống biển, vậy thì dìcũng không còn cách nào khác."Mục Viêm Khiếu thần sắc khó lường, vuốt bộ lông ấm áp củaLâm U: "Dì đang uy hiếp tôi?"Bà Trần cười một tiếng: "Dì làm sao dám uy hiếp Mục đạithiếu? Chẳng qua chỉ nhắc nhở mà thôi. Nhân đây nhắc cho con một tý, đến hômđó, chuẩn bị xong hợp đồng chuyển nhượng."Sau đó bà Trần liền lớn lối mang cái mặt có sáu vết cào rờiđi, mà bà Trịnh thì nhìn Mục Viêm Khiếu đang trầm tư một chút, lời nói mangtheo ý tứ sâu xa: "Mặc dù dì nhỏ của con dùng cái biện pháp này có hơi quáđáng, nhưng rốt cuộc thì bà ấy cũng vì nghĩ cho con không phải sao? Di vật củacha mẹ tất nhiên là chuyện quan trọng nhất, tiền tài gì đó, là vật ngoài thân,luôn luôn có thể kiếm lại."Mục Viêm Khiếu ngẩng đầu lạnh lùng cười một tiếng: "Chuyệnnày không phiền đến dì cả hao tâm tổn trí. Tạm biệt, không tiễn."Bà Trịnh nghe vậy cũng không giận, dù sao cuối cùng được lợikhông phải là các bà sao? Bà và bà Trần cũng đã giao ước xong cả rồi, thu hồi sảnnghiệp Trịnh gia và một nửa của Trần gia. Hơn nữa, cho dù sau này Mục Viêm Khiếumuốn trả thù, cũng chỉ nhằm vào bà Trần mà thôi, bà ấy và Trịnh gia không có nửaxu quan hệ — ai kêu bà ấy nghĩ ra cái ý tuyệt diệu này làm chi?Người thông minh, mới là người thắng cuối cùng.Cho đến sau khi bà Trần và bà Trịnh rời đi mười phút MụcViêm Khiếu và Lâm U tiểu gia mới bắt đầu trao đổi, ừm, vì không khí trao đổinghiêm túc, tiểu linh miêu Lâm U còn đặc biệt đem thanh âm của mình điều chỉnhđến nút âm thanh ôn hòa như ngọc màu xanh nhạt kia — tiểu gia vụng trộm cho rằng,cái thanh âm này rất giống với thanh âm của cậu đó."Lâm Lâm. Mày nói xem, mấy bà ấy đang gạt tao, hay làmấy bà ấy thật sự có di vật của cha mẹ?" Mục Viêm Khiếu cúi đầu mở miệng.Lâm U gục ở trong lòng chủ nhân mắt mù nhà mình run run lỗtai, sau đó thuận tiện đem đầu tựa lên trên hai móng vuốt thịt thịt, "Thật thìsao, bất kể mấy bà ta có phải có di vật của cha mẹ chúng ta hay không, trọng điểmlà có cái gì thì phải nắm chắc trong tay, thịt tới miệng cũng không thể đem đicho người khác!"Mục Viêm Khiếu nghe vậy không nhịn được bật cười, quả nhiênbất kể là cái dạng gì, cái vật nhỏ nhà hắn này vĩnh viễn cũng có thể nắm chắctrọng điểm như thế, vĩnh viễn hiểu rõ nhất trong lòng hắn muốn làm cái gì."Lâm Lâm nói không sai, bất kể vật kia có hay không, đồ đếntrong tay tao, thì không để cho người khác làm gì được nữa." Mục Viêm Khiếu lạnhlùng cười một tiếng: "Huống chi, cho tới bây giờ tao cũng không chấp nhận uy hiếp."Vì thế một chủ một thú cứ vừa tùy ý vừa nghiêm túc như vậyquyết định ba ngày sau hành động. Mục Viêm Khiếu cũng cho Mục Nhất đi báo cho MụcTam, Mục Nhị, Mục Tứ, để bọn họ trong ba ngày này điều tra một chút về chuyệndi vật của cha mẹ hắn. Tuy rằng Mục Viêm Khiếu rất rõ ràng chuyện không thể nàotra ra manh mối trong ba ngày, nhưng chỉ cần là chuyện có thật, hắn đợi bao lâucũng được — cái gọi là quân tử báo thù, mười năm không muộn.Mục boss đối với sự tình ba ngày sau biểu hiện tương đốibình tĩnh, nhưng đối với Lâm U tiểu gia mà nói, tương lai ba ngày sau cậu khôngđịnh giống như chủ nhân mắt mù nhà mình cái gì cũng không làm. Nếu chuyện này xảyra lúc cậu không nhập vào thân động vật, nghe hiểu tiếng động vật, có lẽ cậu trừviệc là người làm 'linh dược' không tuân theo quy định thì cũng không còn biệnpháp nào khác. Nhưng mà bây giờ, tuyệt đối có sự khác biệt rất lớn rồi đó! ! !Lâm U cậu • linh miêu • bá chủ động vật tiểu gia tuyệt đốicó thực lực có thời gian phái vô số mật thám đi giám thị nghe ngóng tin từ haibà dì kia a! Đây quả thật là oanh động trời xanh đó được hay không? Cho nên tiểulinh miêu Lâm U sau khi ăn cơm tối xong, vênh váo tự đắc, cong cái đuôi lên, dựngcao lỗ lai, nện bước mèo duyên dáng đi tới vườn hoa 'nhà nông vui mừng' trongsân, sau đó dưới tình huống Mục đại thiếu bày ra vẻ mặt nghi ngờ và không giảithích được, thân thể cong lên hạ xuống, ngửa đầu gào ngao ngao mấy tiếng.Biệt thự Mục gia vùng ngoại thành, vào lúc đêm tối tám giờsắc trời đã sớm đen lại, một tiếng mèo rống có chút khí phách này, làm cho cảnhđêm thêm vài phần tiêu điều xơ xác.Sau đó, tình cảnh làm cho năm người Mục Nhất đến Mục Ngũ têdại da đầu từ từ hiện ra trước mắt của bọn hắn, Mục Ngũ lui về phía sau vài bướcmới kiềm chế không cho mình rút súng tự động hướng về phía những thứ đó mà cànquét."Meo meo ngao ~~!"Một tiếng mèo kêu. . . mặt đối mặt trên trăm con chuột tinhthần đặc biệt liều chết xông pha, mắt chuột gian giảo, đợi chờ đại vương hạ lệnh.

Ta đã về a, thành thật tạ lỗi cùng mọi người vì bây giờ mới đăng truyện. Chỉ vì bàn phím hư chứ không phải lỗi tại ta đâu. Vừa dành dụm tiền mua bàn phím vừa xài bàn phím ảo click a click rất là khổ bức a TT^TT

Chương 42: Quản chế tiểu độiCuộc sống của những con chuột ở vùng lân cận vườn hoa biệtthự Mục gia gần đây có chút ăn hại.Mảnh đất này của bọn chúng vốn là khu nhà giàu hoàng kim,tuy rằng nhà cửa phòng ốc của những người giàu này quét dọn vô cùng sạch sẽ hơnnữa còn tử thủ canh phòng những con chuột nghiêm ngặt đến trình độ biến thái,nhưng khu nhà giàu thì chính là khu nhà giàu, cho dù không thể vào phòng để kiếmăn, vườn hoa bên ngoài biệt thự còn có cây ăn quả các loại hoặc hoa cỏ dùng đểăn, thậm chí là một vườn rau nhỏ.Lại thêm mật độ tương đối thưa thớt, cuộc sống gia đình tạmbợ của những con chuột trôi qua khá tùy tiện.Nhưng mà, cái loại tùy ý này liền kết thúc vào một ngày nọ,có một con chuột nhỏ, lỗ tai nhỏ tròn, bộ lông trắng điểm màu cà phê đến ở. Mộtđứa kỳ lạ không biết tên nào đó sợ hãi, tự mình cống nạp một cái hang thoải máivà một núi đậu phộng nhỏ đầy quái gở. Chờ bọn chúng tỉnh táo lại liền cảmthấy cực kỳ tức giận, dưới sự phẫn nộ quyết định muốn đi quần ẩu cái tên mới tớikhông biết sống chết kia.Nhưng ngay lúc bọn chúng còn chưa kịp hành động, một con chồngià nua đã sống lâu đời, rất được lòng những con chuột thậm chí là những động vậtxung quanh tôn kính tỏ vẻ, không muốn chết thì đừng có đi tìm đường chết nữa, bởivì nó cũng vừa mới cúng một bụi đậu phộng rồi.Vì thế mấy con chuột liền yên lặng. Nếu như ngại sống nhiềuthì cứ ông đây xông lên một lượt thay vì cống nạp đậu phộng, con chuột nhỏ nàyhình như thật sự không thể chọc đâu.Nhưng ngay khi mấy con chuột hơi buồn bực chuẩn bị quyết địnhnhượng lại cái hang thoải mái kia và đậu phộng, bọn chúng lại phát hiện, conchuột nhỏ kia không chịu yên ổn chút nào, vậy mà lại chạy lên xe của con người.Sau đó. . . lúc trở lại, con chuột nhỏ này đã được chủ nhânMục gia chủ động đưa đồ ăn rồi.Đối với chuyện này, không riêng gì mấy con chuột, những độngvật ở khu vực hoàng kim cũng tỏ vẻ, con chuột nhỏ này quả nhiên thuộc loại trâubò — nhìn đi, người ta mới ra ngoài có một ngày, liền được con người cung phụngmỗi ngày đó. Đậu phộng bóc vỏ cũng không có gì lạ!Những con chuột còn vì thế mà tụ lại một chỗ thảo luận, chủđề chính là, bàn về tầm quan trọng của tướng mạo.Ha hả.Vốn những con chuột còn cho là cuộc sống liền có thể yên lặngmà trôi qua bình thản như vậy.Nhưng ba ngày sau, mấy con chuột phát hiện con chuột nhỏ thầnkỳ kia đã chết. Mà gần như cùng lúc đó, một con mèo bự mới, hung hãn xuất hiệntrên địa bàn biệt thự Mục gia.Khi một con chuột tiểu đệ đối với lão đại của mình tỏ vẻ,trừ việc đó ra còn có chuyện khi con mèo mập một phát đã cắn chết con chuột nhỏlại bị con mèo bự kia hung hăng đánh cho một trận, tập thể mấy con chuột cóchút gút mắt, tại sao một con mèo, lại báo thù cho một con chuột vậy? Chuyệnnày thật không khoa học.Vì thế con chuột lão đại phải viếng thăm ông chồn một lần nữa.Chồn ông tỏ vẻ, nhất định phải tạo quan hệ tốt với con mèobự này, nó còn lợi hại hơn con chuột nhỏ kia, hình như, là cấp đại ca đích thực.Cho nên mấy con chuột nhận chỉ thị của lão đại, nhất địnhlúc cần thiết, phải tạo mối quan hệ tốt với kẻ thù không đội trời chung!Đối với cái chỉ thị này, một con chuột tương đối thẳng thắngnói ra tiếng lòng của chúng chuột:【Tạo quan hệtốt chẳng lẽ lại là dâng mình lên cho nó cắn vài hớp sao? 】Chuột lão đại liếc mắt, tự nghĩ đi, lão tử cũng không phảilà người!Cũng may, ngay lúc bọn chuột cảm thấy chuyện tạo quan hệ tốtthật là khó, tập thể nghe được một tiếng mèo kêu làm cho bọn chúng cảm thấy runrẩy tận sâu trong xương tủy.【Con chuộtnào không muốn chết thì đi ra ngoài a! Có chuyện cần tụi bây làm đây! Làmxong tiểu gia có thưởng! Làm không tốt thì hang ổ chuột của tụi bây đều sụphết! 】Vì thế, vào buổi tối trăng mờ gió lớn, bọn chuột một truyềnmười mười truyền trăm, sau khi nghe Lâm U tiểu gia gọi về, dùng tốc độ nhanh nhấttụ tập đến biệt thự nhà nông vui mừng.Chuột lão đại bớt thời gian nhìn quanh một vòng, sau đó tứcgiận điên cuồng dùng móng vuốt đào bới, lúc này còn tụ tập đông đủ hơn lúc nótriệu tập ngày thường a!Mục Viêm Khiếu nghe thấy tiếng Mục Ngũ không ngừng hít thở,nghĩ một chút hình như Mục Ngũ đang rất sợ hãi và vân vân, sau đó, mặc dù hắnkhông nhìn thấy gì, nhưng toàn thân vẫn nhanh chóng nổi da gà.Cái thứ có thể làm cho Mục Ngũ sợ hãi đến như thế, dườngnhư trừ những động vật có tốc độ sinh sôi nảy nở cực đặc biệt, cũng chưa từngcó thứ nào khác."Lâm Lâm, mày rốt cuộc muốn làm gì?" Mục Viêm Khiếu cóchút không hiểu được ý nghĩa của việc triệu tập mấy con chuột. Nhưng mà rấtnhanh, thì hắn biết bảo bối yêu thương nhà mình đang đánh cái chủ ý gì."Khụ khụ." Lâm U • tiểu linh miêu • âm điệu đại ca xã hộiđen: "Hôm nay mời mọi người tới đây a, không có việc gì khác, cái chính là lãođại ta cần các người giúp chút việc. Đi giám thị hai người kia cho ta một chút,ở nhà làm cái gì, nói gì, giấu cái thứ đồ gì quan trọng, trong ba ngày! Ngườinào mang đến tin tức khiến ta hài lòng, ta sẽ cho người đó ăn phao câu gà!""Chi chi! ! !""Chi chi chi!""Chi chi chi chi!"Trong nháy mắt cả bầy chuột xôn xao. Đại khái ý tứ mấy conchuột muốn tỏ vẻ là: Cả ba ngày đều có phao câu gà sao?!Lâm U tiểu gia nghiêng cái đầu của mình, sau đó dưới ánh mắtnhư dao của năm người Mục Nhất đến Mục Ngũ dùng cái chân mềm núc ních thịt càocào lỗ tai, ơ, quả nhiên làm linh miêu là tốt nhất, tự mình có thể sờ tới lỗtai nè!Trọng điểm là cậu cào tai suy tư một chút, đến lúc sắpmở miệng, thanh âm lạnh lùng như đối mặt nguy hiểm của Mục boss vang lên:"Mày đây là muốn tao nuôi mấy trăm con chuột này sao?"Tiểu linh miêu Lâm Lâm trong nháy mắt ý thức được hình nhưchủ nhân mắt mù nhà cậu không thích chuột, ừm, được rồi, nói thật thì,chính cậu cũng không thể nào thích được."Yên lặng yên lặng! Suy xét đến tính gian khổ của nhiệm vụnày, vì thế, người già yếu không được đi, không đủ thông minh không thể đi, trínhớ không tốt cũng không cần! Tóm lại, cần hai mươi dũng sĩ tham gia hành động,nếu làm được việc, lão đại tất nhiên có trọng thưởng! Mỗi ngày một đùi gàchiên! Phần thưởng khác để sau!"Lần này, sau khi Lâm U tiểu gia nói xong, những con chuộtphía dưới chẳng những xôn xao, mà còn giống như bùng nổ bắt đầu chi chi chichi, cuối cùng sau khi trải qua một phen so đo làm Mục Ngũ Mục Tam nhìn mà da đầungứa ngáy, hai mươi con chuột cường tráng bộ dạng vênh váo đắc ý đi ra. Trongđó có chuột lão đại.Lâm U nhìn hai mươi con chuột thân thể cường tráng béo tốt,âm thầm cảm thấy, nhiệm vụ lần này nhất định có thể hoàn thành viên mãn."Tốt! Các người, bắt đầu từ ngày mai! Các người phải đigiám thị hai bà lão kia!"Tiếp đó, chuột lão đại có tố chất dày công tu dưỡng chuyênnghiệp chi chi hai tiếng.Trong nháy mắt Lâm U tiểu gia khựng lại.Mục Viêm Khiếu nhướng mày: "Mày có phải quên hỏi chỗ ởcủa hai dì tao rồi hay không?""Tôi nói! Chủ nhân mắt mù anh rất nghịch thiên nha!chúng ta tâm linh tương thông quả thật có thể tâm đầu ý hợp ha ha ha!"Mục Viêm Khiếu: ". . ." Cái loại cảm giác trong nháy mắt tiếpxúc vẹt thần kinh này là sao đây?Sau đó Mục Viêm Khiếu nói cho Lâm U địa chỉ của hai dì. Hơnnữa, mặc dù không thể nào tin được 'con chuột còn thuộc loại trâu bò hơncamera', nhưng, ừm, coi như là, cho hai dì của hắn cơ hội tiếp xúc thân mật vớichuột cũng làm người ta vui vẻ trong lòng rồi.Dĩ nhiên, tâm linh tương thông với đại thiếu cũng làm Lâm Utiểu gia tự nhiên nghĩ đến một chuyện, lúc mấy con chuột khác cho là không còngì ngon ngọt cho mình thử nữa, đại vương Lâm U tỏ vẻ quyết đoán, cậu có thểcung cấp một túi gạo lâu năm cho mọi người cùng chia sẻ, điều kiện trước hếtlà, mỗi khi đi đến hai chỗ đó phải lưu lại dấu chân hoặc, dấu vết tồn tại củamình. Nếu có thể cắn nát vật phẩm quý trọng gì đó mang tới đây, thì sẽ cho mộtcái phao câu gà!Ngay sau đó, tất cả chuột hăng hái bừng bừng tản đi, Mục đạithiếu và năm tiểu đệ bị gió lạnh tạt cho lạnh ngắt, không khỏi khẳng định tronglòng, ba ngày trong tương lai của hai dì kia sẽ rất. . . đặc sắc."Ách. . . Tôi đột nhiên cảm thấy, tổ chức có lãnh đạo độngvật thật đáng sợ." Mục Tam vừa chơi đùa cái máy trong tay, vừa nhỏ giọng cảmthán với Mục Ngũ. Người sau đặc biệt xúc động gật đầu, "Còn nữa, anh khôngcảm thấy, sự xuất hiện của bạn 'Lâm Lâm' mới tới so với chuột Hà Lan quỷ dị hơnsao, còn bệnh thần kinh hơn vẹt tiểu Lục không thấy sao?""Ai, tôi còn tưởng chỉ có tôi cảm thấy không bình thường chứ!"Mục Tứ gia nhập thảo luận, "Thì ra là các anh cũng cảm thấy "Lâm Lâm" đặcbiệt thần kỳ? Chuyện này rốt cuộc là vì sao vậy chứ?"Âm thanh không chập chùng của Mục Nhất chợt vang lên: "Cậu đoánxem?""A!" Mục Ngũ chợt lui về sau một bước, sau đó mang vẻ mặtđưa đám nói: "Đại ca đừng dọa người a! Tôi ghét ma quỷ nhất đó!"". . .Ba người các cậu đừng ở đó đùa giỡn nữa, mau mautrở về phòng!" Mục Nhị đẩy mắt kiếng trước lúc ông chủ lợi dụng việc công trảthù riêng lôi ba người Mục Tam, Mục Tứ, Mục Ngũ đi, thẳng đến chỗ Mục bosskhông nghe được mới thấp giọng nói: "Ngu quá đi! Lâm Lâm là vẹt tinh! Không dễchết như vậy đâu! Hiểu không?!"Vì thế nên trong nháy mắt, Mục Tam, Mục Tứ, Mục Ngũ đều đãhiểu rõ ràng!Mà Mục Ngũ thật thà còn đặc biệt bội phục: "Tôi nói này! TiểuLục thật uy vũ nha! Nhưng mà tiểu Lục không chết thật quá tốt!"Mục Tứ gật đầu: "Ừ, đúng là tốt thật. Nhưng bây giờ phảilàm sao?Tai nạn xe tôi an bài hẳn là đã dụng cho Trần Du Hạc vào bệnh viện rồi,về phần Trịnh Du Hổ, hắn có thể không bị thương nặng gì, chỉ là bị thương nhẹchút thôi."Mục Tam cắt ngang: "Vậy thì sao? Bất kể như thế nào cũng làdo họ gây ra, may mà tiểu Lục là vẹt tinh, không thì chẳng phải tiểu Lục chếtthảm rồi sao? Còn nữa, nói cho cùng bản thể của tiểu Lục cũng bị bọn họ giết chết!Ừm, miễn là giết chết tiểu Lục, thì sẽ bị chính nghĩa trừng phạt!"Ba người kia đồng ý gật đầu.Sau đó, lẽ trời cũng đồng ý gật đầu. Đúng vậy, trước đó ôngchủ các anh đụng Lâm Lâm, mặc dù đây là số mệnh đã định, còn Mục Viêm Khiếucũng là người bị hại, nhưng vì đại diện cho sự trừng phạt của chính nghĩa, đờinày của ông chủ các anh phải dây dưa với dược sĩ bệnh thần kinh đó. Ha ha.Mười giờ tối.Mục Viêm Khiếu co rút khóe miệng bắt lấy mỗ mèo bự đang màimóng vuốt trên ghế sa lon không biết mệt đến trên giường. Ngay lúc tiểu linhmiêu Lâm U không chịu được định dùng khăn trải giường mài móng, đặc biệt bìnhthản ném tới một câu: "Cào nữa thì cắt chân."Linh miêu Lâm U: ". . . " Được rồi, mặc dù cậu biếtđây chỉ là uy hiếp, nhưng cậu hiểu mà."Lâm Lâm.""Chuyện gì.""Lâm Lâm.""Hửm, có chuyện gì?""Lâm Lâm.""Tôi nói anh mà la nữa có tin tôi cào mặtanh không?!"Mục Viêm Khiếu cúi đầu cười một tiếng, đưa tay vuốt bộ lôngmượt mà của linh miêu, "Mày thật sự trở về rồi."Lâm U tiểu gia không nhịn được liếc mắt: "Nói nhảm, mau,ngày mai tiểu gia muốn đích thân đi xem xem hai mụ dì kia đang làm gì,anh nên biết rằng, tiểu gia không chỉ có thể ra lệnh cho chuột! Bay trêntrời, bơi trong nước, chạy trên bờ! Miễn là có đầu óc! Tiểu gia đều có thể lừabọn chúng tới giúp!"Lâm U vừa nói vừa ngẩng cao cái cằm nhỏ của cậu lên,ai ui, tại sao tự nhiên cảm thấy hình ảnh của mình thật cao thượng vậy? Mớinghĩ thôi cũng kích động rồi!Mục Viêm Khiếu nghe giọng mèo bự nhà mình đặc biệt phơi phới,kéo khóe miệng, trực tiếp đưa tay kéo mèo bự vào trong lòng, sau đó nói: "Ngủ.Muốn mơ thì phải ngủ vào buổi tối mới chân thật."Tiểu linh miêu Lâm U đầu tiên bị hoài bão ấm áp kia làm dậylên nổi nhớ nhung cọ a cọ, tiếp đó bỗng nhiên xù lông:"Meo meo ngao ngao ngao ngao! ! !" Ông nội nó! Anh muốnnói tiểu gia nằm mơ ban ngày sao?! Có tin ngày mai tiểu gia sẽ trở thành bá chủtrong phạm vi mười kilomet xung quanh biệt thự không hả? Tiện thể tôi cũng thuluôn lễ vật của mấy đứa tiểu đệ luôn đó?!—————————Lúc này, hai vị dì Trần và Trịnh lúc xế chiều còn mang theovẻ mặt đắc thắng rời khỏi Mục gia, tại phòng vip trong bệnh viện của thành phốA, con của hai bà gần như đồng thời gặp phải 'tai nạn xe cộ' đang dùng sắc mặtcực kỳ khó coi mà nhìn hai bà."Mẹ! Mục Viêm Khiếu khinh người quá đáng! Hắn vậy mà lại muốnđụng con và biểu ca! Bất kể như thế nào, chúng ta phải thu phục hắn thật tốt!Không làm cho hắn táng gia bại sản, con tuyệt đối không cam lòng! ! !" Trần DuHạc vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy vô cùng dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi."A Hạc con yên tâm đi, đối phó với người điên như vậy,chúng ta tuyệt đối không nương tay!" Bà Trần căm hận mở miệng, bà muốn chừa lạicho Mục Viêm Khiếu một chút sản nghiệp sống qua ngày, nhưng hiện tại xem ra, bàvẫn còn quá mềm lòng, đối với cái loại người tùy tiện giết người như Mục ViêmKhiếu, dù có hai bàn tay trắng, vẫn đáng.Bên kia, bà Trịnh đứng cạnh Trịnh Du Hổ, tầm mắt vừa gặpnhau liền tách ra, trên mặt cùng một màu sắc tức giận không cam lòng.

Ta nói, làm biếng edit lời của tác giả quá nên tạm thời bỏ qua đi ha =]]] (đại ý tác giả muốn dặn Lâm Lâm coi chừng tình địch ấy mà).

Chương 43: Xui xẻo đáng đời nhàmiTrần Du Hạc và Trịnh Du Hổ tuy là gặp phải tai nạn giaothông, nhưng cũng giống như lúc Mục Viêm Khiếu gặp phải tai nạn xe, đều khôngchết được, nhiều lắm thì bị thương nhẹ mà thôi.Thật ra nhìn từ phương diện khác mà nói, hai phe Mục ViêmKhiếu và Trịnh Du Hổ, mấy năm trước tranh đoạt thế lực và tài sản của nhà họTrương, đã hình thành thói quen 'không có chuyện gì thì gây tai nạn giao thôngcho đối phương' hoặc 'không có việc gì làm thì tìm cách nào đó kích thích đốiphương'. Vì vậy, bọn hắn đối với chuyện dự phòng nguy hiểm cũng có chuẩn bị rồi.Mà sở dĩ tai nạn xe lần trước Mục Viêm Khiếu gặp thiệt thòilớn như vậy, một phần là do thuộc hạ thân tín Mục Thất phản bội, ngoài ra, chỉcó thể nói, vận khí của hắn xui xẻo. Có thể là, đại nạn của hắn đã xảy ra rồi.Cho nên lần tai nạn này Mục Tứ an bài, Trịnh Du Hổ bịthương không nặng, hay nói là cánh tay bị gãy xương. Mà Trần Du Hạc so với TrịnhDu Hổ thì bị thương nặng hơn không ít, nhưng vết thương này cũng chỉ là taychân bị gãy vài chỗ, còn những bộ phận mấu chốt như là đầu, tim và tiểu đệ đệ,hắn không hề bị tổn thương chút nào.Lúc Mục Tứ nhận được báo cáo từ đàn em của hắn, đối vớichuyện này còn cảm thấy hơi tiếc nuối.Sau Trịnh Du Hổ và bà Trương chạy chữa xong liền trực tiếptrở về nhà. Mà Trần Du Hạc và mẹ của hắn cũng chỉ có thể nán lại bệnh viện vàingày, mười con chuột cường tráng được phân đến theo dõi bà Trần hết sức buồn bực,bọn chúng chán ghét mùi thuốc khử trùng, cho dù thức ăn ở nhà ăn bệnh việnkhông tệ cũng không thể bù đắp điểm này.Ngày theo dõi thứ nhất.Tại biệt thự, bà Trịnh đang ăn súp có tác dụng làm đẹp mà đầubếp đặc biệt làm cho bà. Mùi vị của súp trước sau như một đều rất ngon, chẳngqua khi ăn đến muỗng thứ ba, có một mùi vị quỷ dị truyền ra từ đầu lưỡi.Bà Trịnh khẽ nhíu mày, đem thức ăn nhổ ra trên khăn ăn, sắcmặt nháy mắt xanh mét."Đầu bếp đâu?! Đây là cái gì?! Chuyện gì xảy ra?!"Đầu bếp Trịnh gia nghi ngờ đi ra, kết quả liền thấy trênkhăn ăn có một thứ nhìn đặc biệt giống sản phẩm bài tiết của động vật.Sắc mặt đầu bếp biến đổi liên tục, hắn khổ bức mà nghĩ, nếuhắn nói đây là một phần ô mai đen, bà chủ có tin hay không đây?"Người quét dọn đâu? Cũng kêu đến đây cho tôi!"Rất dễ nhận ra bà Trịnh không phải người dễ bị gạt, không đợiđầu bếp mở miệng, đã kêu người quét dọn ra rồi. Chẳng qua sau khi mở miệng bàliền đổi ý. Kêu nữ quản gia vẫn luôn túc trực bên người hủy bỏ chỉ thị vừa nói,nhưng cũng gọn gàng linh hoạt mà cho sa thải người dọn dẹp.Tiếp theo đó bà Trịnh nhìn về phía đầu bếp.Đầu bếp nhìn sắc mặt bà Trịnh thì biết kế sách của mìnhkhông tốt lắm, lập tức tùy ý nhún nhún vai, tháo mũ của mình xuống, quay vềphía bà Trịnh nói: "Phu nhân, thật ra thì những lời này tôi đã muốn nói từ lâurồi, bà đối với chuyện ăn uống bắt bẻ thái quá, lại cứ khăng khăng không hiểuđược thức ăn ngon đích thực cần phải dùng như thế nào. Bà không ăn mấy 'thức ănthừa' kia, bà cho rằng đó là thứ không sạch sẽ, nhưng tôi đã làm đầu bếp riêngcho rất nhiều người, hầu như không có ai giống như bà. Phải biết rằng thức ăn rấtquý giá, mỗi lần thấy bà lãng phí lương thực như vậy tôi cũng rất muốn bỏ phânchuột vào chén của bà."Ánh mắt sắc như dao của bà Trịnh mãnh liệt bắn về phía đầubếp."Anh cũng gan lắm. Cho anh làm đầu bếp cho Trịnh gialà để mắt tới anh rồi, đã như vậy còn không biết ơn, sau này việc ăn uống ởthành phố A anh vĩnh viễn cũng đừng tham gia nữa!"Đầu bếp mặt tròn khẽ chậc một tiếng, nhún nhún vai mà đi.Thật ra thì dựa theo nhận xét của hắn, Bà Trịnh còn tốt hơn đại thiếu gia, ngườitrước sẽ chỉ làm hắn thất nghiệp, người sau thì. . .phòng chừng sẽ lấy luôn mạngnhỏ của hắn."Ai, thứ lỗi cho tôi đời này phóng túng không kềm chế đượcthích nói thật." Dù nơi này không lưu hắn, thì nơi khác sẽ lưu hắn, hắn có tàinghệ, làm thế nào cũng không chết đói được.Ở nơi đầu bếp mặt tròn còn có thể nghe được động tĩnh ở nhàhọ Trịnh, trong nhà chợt truyền ra tiếng thét chói tai, đầu bếp mặt tròn nghe vậyngoáy ngoáy lỗ tai, "Há há, nghe như là xảy ra chuyện tốt đẹp gì rồi!"Mà trên thực tế, cũng thật như vậy.Sau khi đuổi đi một nhóm người dọn dẹp, người mới còn chưatìm hiểu kỹ, dù sao đầu năm nay lý lịch mấy người làm chuyên nghiệp cũng khôngtốt lắm, vì thế bà Trịnh hiếm khi lại nhìn thoáng qua nhà bếp và phòng ngủtrong nhà mình.Kết quả vừa nhìn, phòng bếp không có vấn đề gì lớn — ừm,nhiều lắm thì mấy góc khuất có mười mấy viên phân chuột, nguyên liệu nấu ăntrong tủ lạnh bị cắn thành các loại hình dáng mà thôi. Dù sao Trịnh gia cũng cótiền, không vấn đề gì, cái này thật không ăn nhằm gì.Nhưng mà! Điều khiến bà Trịnh không lòng dạ nào bình tĩnhđược chính là, khi bà mở phòng thay đồ của mình ra, tủ đồ trang sức vòng đeotay, cảnh tượng bên trong như có bão quét qua thật làm cho người ta giận sôingười! ! !Cái quần trị giá ba mươi vạn của bà bị cắn thủng mười mấy lỗlớn! Đôi giày trị giá tám mươi vạn của bà bị cắn đến hở miệng! Quá đáng nhất làcái áo khoác lông chồn trị giá hai trăm vạn của bà còn bị hành hạ tới mảnh nằmđây mảnh đằng kia, quả thật khiến bà nổi điên mà.Mà đồ trang sức vòng đeo tay còn tổn thất nặng hơn phòngthay đồ. Không phải đồ trang sức này nọ bị hỏng, mà là hơn phân nửa đều, không,cánh, mà, bay! ! !Ngày thường tủ trang sức của bà chỉ có chia chìa khóa để mở,hơn nữa còn cài đặt hệ thống quản chế bảo vệ, những thứ đồ này sao có thể bặtvô âm tín như vậy chứ?! Phải biết rằng giá trị số trang sức đó đã qua hàng triệurồi! Đó chính là sáu phần tài sản của bà đó! ! !Sắc mặt bà Trịnh vô cùng âm u, trong mắt lóe lên tia quangmang âm độc dữ tợn: "Điều tra cho tôi! Dốc sức điều tra! ! ! Tôi muốn kẻ trộmchết không tử tế! ! !"Chẳng qua là sau khi tra ra kết quả điều tra lại làm cho nhữngngười hiểu rõ sự tình ngay cả thở mạnh cũng không dám — bọn họ từ hình ảnhtrong camera tìm ra 'đầu sỏ' phá hư quần áo và ăn cắp châu báo vô cùng dễ dàng.Sự thật làm cho người ta không thể nào tin được, từ máy quay an ninh có thể thấymười con chuột mập khổng lồ!Qua camera, mấy con chuột này rất thuần thục mà đem hộp đựng,hộc tủ cắn ra một lỗ lớn, sau đó vụng về mà ngậm hoặc đeo hay trùm trang sứclên người, rồi lại 'đeo' châu báu đa dạng chủng loại, từ lỗ nhỏ trong phòng chạyra ngoài.Quả thực, y như là có người kiểm soát mấy con chuột này điăn trộm!Nhưng thật sự có chuyện tình ly kỳ như vậy sao? Người nàomà có thể khống chế chuột a? Còn nữa, những thứ châu báu kia cũng là hàng có chấtlượng và số lượng giới hạn, muốn lén bán ra lấy tiền cũng khó nưã là.Nhưng bà Trịnh không quản nhiều điều như vậy, bà chỉ bày rabộ mặt lạnh lùng, gọi cảnh sát tưởng thành phố A tới, cho hắn ba ngày để pháán. Bà tin chắc đây là một âm mưu nhằm vào nhà họ Trịnh! ! !Nếu như không phải bà Trịnh có thể khẳng định Mục Viêm Khiếutuyệt đối sẽ không có lòng dạ thảnh thơi và thủ đoạn đi làm ra loại chuyện nhưvậy, bọn họ thật muốn cho rằng, đây là một sự trả thù của Mục Viêm Khiếu —— vìbà và bà Trần dám uy hiếp hắn.Bà Trịnh bên này bị mười con chuột bự một phen cướp sạch,mà Trần Du Hạc và bà Trần bên kia cũng không tốt hơn bao nhiêu.Mười con chuột theo dõi bà Trần quyết định lựa chọn phươngpháp cấp bách nhìn chằm chằm người ta, vì thế tạm thời tài sản bà Trần không gặptai họa, bất quá tài sản bà ấy so với họ Trịnh cũng kém quá nhiều, đi phá hoạicũng không đã nghiền.Cho nên mười con chuột bự liền linh hoạt đổi sang hành hạcơm canh hai vị này.Trần Du Hạc cũng có vệ sĩ, nhưng Trần gia thì không thể sovới Trịnh gia, dĩ nhiên càng không so được với Mục gia. Vì thế dù vệ sĩ rất lợihại, nhưng tuyệt đối không có hiệu quả một con ruồi cũng không buông tha như Mụcđại thiếu lúc trước. Huống hồ chi, coi như là vệ sĩ của Mục đại thiếu, cũng đấukhông lại chuột Lâm Lâm đó.Lần này mười con chuột đồng thời bắt tay hành động, cả đêmlàm thông lỗ thoáng gió trên trần nhà, vách tường, cửa, sau đó dùng cả đêm chếtạo rác rưởi và tìm kiếm cứ điểm giám sát, dĩ nhiên lành nghề như bọn chúng đitrên đường cũng không tránh khỏi mấy con mèo hoang lén lút trong bệnh viện.Sau đó thiếu chút nữa phát sinh thảm họa, chuột bự giữ cửakhai ra danh tiếng lão đại nhà mình.Danh tiếng không thể nào dùng được. Nhưng mèo hoang sau khinghe mười con chuột này nói đang làm tiểu đệ cho một con mèo lớn khác, cân nhắcxem con mèo nào mà có ý nghĩ đểu như vậy, cuối cùng cũng không ra miệng với mườicon chuột. Nhưng cũng tạo thành kết quả sau khi kết thúc ngày thứ nhất Lâm U tiểugia tự mình tới đây xem tình hình cuộc chiến, trực tiếp gặp gỡ năm sáu con mèohoang."Meo meo ô?" Mày làm gì thế? Mười con chuột này là màysai tới đây làm việc?Tiểu linh miêu Lâm U nghe vậy gật đầu mèo của mình một cái:"Meo meo ngao." Đúng nha, tụi bây đi chỗ khác mà ăn, bọn chúng làm việc ởđây! Muốn bồi thường tao mời tụi bây một bữa hoành tráng được không? Cánhgà hay khô cá cơm?"Meo meo ngao ngao ngao! ! !" Cho một lô khô cá cơm! Khôngkhông, không đủ, hai lô! ! !Lâm U nheo mắt mèo của mình lại, cái đuôi cân nhắc vui vẻ lắcqua lắc lại, "Meo meo ô ~" Không thành vấn đề! Trước tiên xem kịch xong đã!Meo meo?Năm sáu con mắt đủ màu lớn nhỏ không đồng nhất nhưng conmèo nhỏ nhanh trí nhất nghiêng cái đầu be bé của mình, xem kịch gì đây? Xem kịchkhông phải là thứ loài người thích sao?Kết quả sau một khắc tập thể bọn họ liền nghe được tiếngthét chói tai đến từ biệt thự phòng bệnh phía đối diện.Meo meo ô. . . Âm thanh này thật chói tai, không dễ nghechút nào."A a a ——! ! ! Phân chuột! Quá nhiều phân chuột! ! ! Trêngiường của chúng tôi sao lại có nhiều phân chuột như vậy! ! ! Trời ơi ——! ! !Tóc của tôi! Trên tóc cũng có! ! !"Mười con chuột bự nghe tiếng kêu như muốn sụp đổ kia đồngloạt nhìn về phía tiểu linh miêu, người sau nhe hàm răng nanh ra lên tiếng, tỏvẻ tiểu gia đây rất hài lòng! Chuột bự mới thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng mộtđêm huy động nhiều phân như vậy, thật ra thì cũng không dễ dàng gì đâu. . .Trần Du Hạc bị tiếng kêu của mẹ mình đánh thức, một bụngoán khí, chẳng qua không đợi hắn nổi giận, hắn liền ngửi thấy bên cạnh mình cómùi khác thường, hai mắt trợn to, hắn thấy hai chân và cánh tay đang bị treo củamình đều dính phân chuột, mà ở phần thạch cao trên đùi hắn, hình dáng đám phânchuột nhìn như là 'SB'?Bây giờ hắn còn chưa tỉnh ngủ sao?! Trần Du Hạc khiếp sợcũng không biết nói làm sao rồi.Qua một lúc lâu, hắn mới nổi giận gầm lên một tiếng: "Đikêu viện trưởng của các người đến đây cho tôi ——! ! !"Tiểu linh miêu gia gia lúc này dẫn theo năm sáu con mèo, đồngloạt đứng trên cây ngô đồng bênh ngoài phòng bệnh, nhìn người bên trong gặpchuyện mất khống chế cứ rống lên liên tục, tâm tình cực kỳ vui vẻ, cao hứng liềngiơ móng vuốt lên dùng đầu lưỡi liếm liếm.Năm sáu con mèo khác trông thấy, cũng nhiễm phải loại tâmtình vui vẻ này, cũng đồng loạt giơ móng lên, bắt đầu liếm lông. Cái đuôi còn lắctới lắc lui, đặc biệt vui thích."Meo meo ngao ô~" Mấy con chuột tiếp tục cố gắng đi! Buổi tốitrở về nhà luận công ban thương cho các người!Lâm U tiểu gia ngao ô một tiếng, nhắm mắt mèo, che cái miệngnhỏ nhắn, thoạt nhìn giống như đang cười trộm đắc ý. Há há, đây mới là màn mở đầuthôi, vẫn mơi có một ngày, tiểu gia xem hai ngày sau chỉnh cho các người gà chókhông yên thần kinh suy nhược! ! ! Dám uy hiếp chủ nhân mắt mù của tôi? Đóchính là uy hiếp tiểu gia! Ngược đãi mấy người cũng không chết được đâumeo meo! ! !"Meo meo?' Xong kịch rồi sao? Muốn ăn khô cá cơm?"Meo meo!" Đi! Khô cá cơm tiến lên! Tiểu gia mời một bữakhô cá cơm đặc biệt meo meo ha ha ha!Lúc này, ẩn nấp dưới một gốc cây trong bệnh viện, một chiếcHummer cải trang đang đậu, Mục Ngũ và Mục Tam đeo máy nghe trộm được một loạttiếng mèo kêu không hiểu đầu đuôi ra sao, ngô, đây là tình huống tiểu Lục muốnthu đàn em sao? Sao lại có nhiều mèo như vậy?

Ta nói, SB là viết tắt của từ "sha bi" mà có nghĩa giản đơn là "tên khốn ngu ngốc".

Chương44: Ý nghĩ kỳ lạMục Ngũ dưới sự nhắc nhở của boss nhà mình, rốt cuộc cũngchạy đua mua về năm bao khô cá cơm trước khi linh miêu Lâm U mang tiểu đội mèonhỏ về nhà.Làm một con mèo có khứu giác tuyệt đối thật là đáng sợ. KhiLâm U vừa ngửi được mùi còn đang đặc biệt phác thảo lại hình dạng, mấy con mèokhác đã khó lòng dằn nổi mà nhảy đến trước mặt xe Hummer, hướng về phía cửa xecó ba người đang ngồi mà meo meo gọi.Cái bộ dáng làm nũng ngóc đầu ngồi chồm hỗm kia, không cóchút sợ người lạ nào, còn đặc biệt ra vẻ kiêu ngạo đáng yêu.Lâm U tiểu gia thấy thế không khỏi cảm thấy ngứa móng. Sáucon ngồi ngay ngắn một hàng dưới đất là muốn giành sự chú ý của chủ nhân mắt mùnhà cậu phải không meo meo?!Nhìn Mục Ngũ và Mục Tam quả thực thiếu chút nữa hai mắt bắnra quả tim hồng kìa! Mẹ nó! Các anh lại cam tâm đầu hàng khô cá cơm! ! !Này hai người hầu kia, chẳng lẽ không biết tiểu gia mới làchủ của mấy bao khô cá cơm kia sao? Cào nát mặt các anh có tin không?!Đang lúc mèo bự Lâm U uống giấm chua, không ngừng dùng móngvuốt cào cào, Mục Viêm Khiếu đứng lên từ chỗ ngồi, sau đó nói: "Lâm Lâm? Saomày không lại đây?"Tháng năm cũng coi như là mùa hè rồi, Lâm U nhìn phần đấtdưới bóng cây, lại nhìn cái đệm xa hoa trên đùi người đang ngồi trong xeHummer, cuối cùng cũng bị viên đạn bọc đường ăn mòn, meo meo ngao một tiếng, nhẹnhàng nhảy lên xe, sau lại nhảy đến trên đùi chủ nhân mắt mù nhà mình.Quả nhiên cảm giác thật tốt biết bao, còn nữa, linh miêu quảthật rất giỏi! Vừa nhảy một cái là tới nơi rồi! Nhớ năm đó. . . À, ngày đó, cậu trèolên bánh xe thật là lâu! Đúng là câu chuyện đẫm nước mắt!"Nhìn mày hình như đang rất vui?" Mục Viêm Khiếu vuốtbộ lông mềm mượt kia, mang theo nụ cười trêu chọc đùa nghịch dúm lông ngắn trênlỗ tai kia, chọc cho lỗ tai tiểu linh miêu phải run lên vài lần, nói: "Không ngờmày có thể chỉnh người ta tới như vậy, ở nhà của mày, mày cũng thu thập mấyngười làm mày mất hứng như vậy sao?"Hừ. Ai dám chọc tôi mất hứng?" Khi đi ra ngoài, tiểu linhmiêu Lâm U cũng mang theo cái máy chuyển giọng nói kia, trực tiếp đem thanh âmchỉnh thành loại ôn nhu trong trẻo, bất quá cũng chính từ lúc này, Lâm U tiểugia quyết định mỗi ngày sau này sẽ đổi một chất giọng mới, đi đùa giỡn chủ nhânmắt mù nhà mình — ví như, mỗi sớm tỉnh dậy nhìn về phía chủ nhân mắt mù nói,đoán xem tôi là ai?Được rồi mặc dù dám làm như vậy chỉ có một mình Lâm U cậu,nhưng hàng này mỗi ngày vẫn cứ làm mà không biết mệt."Thật sao, vậy thì tốt." Mục Viêm Khiếu cười nhạt. Gần đâytâm tình boss biến chuyển tốt hơn, trên khuôn mặt băng sơn co quắp cũng sẽ cóthay đổi nhẹ. "So với chuyện tao nghe được có người khi dễ mày, đương nhiênmày đi khi dễ người khác vẫn tốt hơn."Lâm U nghe nói như thế khụ một tiếng, sau đó dùng móng vuốtkhẩy lỗ tai, cuối cùng dứt khoát đem đầu tựa vào lòng chủ nhân mắt mù nhà mình,một bên còn không nhịn được cười ngây ngô, chủ nhân nhà cậu thật tri kỷnha.Thật ra thì khi còn bé Lâm U cũng không bị khi dễ gì, cùnglắm thì bị cô lập mà thôi. Chuyện này đối với một đứa trẻ bình thường là khókhăn, nhưng với người có xu hướng tình cảm bằng 'không' mà nói, nửa phút đồng hồcũng không thấy đây là gian nan.Cho nên vào lúc này, nhẹ nhàng vỗ về thú cưng nhà mình,khóe miệng Mục Viêm Khiếu khẽ nhướng lên, hai người cùng cười ngây ngô Lâm U vừacọ cọ chủ nhân, không hề ý thức được, khi bọn hắn đối mặt nửa còn lại của mình,khi bọn hắn ở cạnh nhau, sự lạnh lùng và vô tình lúc trước giống như bông tuyếtgặp mặt trời, nhanh chóng tan rã."Meo meo~ dù sao cảnh tượng náo nhiệt của dì Trần chúng tacũng xem rồi, giờ trở về nhà đi? Buổi tối còn có chuột phía bên dì Trịnh tớibáo cáo công việc đó! Tôi còn phải nhắc nhở bọn chúng một chút, tuy nói vì làngày thứ nhất tập kích bất ngờ nên hầu như không gặp phải công kích hay trở ngại,nhưng hai ngày mai và mốt, tuyệt đối sẽ không giống như thế, nếu bọn chúngkhông chuẩn bị tốt sẽ chết sạch cả đám."Mục boss rất tán thành ý kiến của Lâm Lâm nhà mình. . .,trong lòng còn cảm thán một tiếng Lâm Lâm của hắn quá thông minh. Ừm, cái sựthông minh này cực kỳ giống con người, nếu như. . . Nếu như nó thật sự có thểbiến thành người mà nói. . .Mục Viêm Khiếu nghĩ như vậy, chợt phát hiện tâm tình mìnhtrở nên kích động và mong chờ. Hắn có chút không tin ấn ấn ngực, sau cười cườibất đắc dĩ, hắn vậy mà lại chờ mong Lâm Lâm thật sự biến thành một con người. Bắtđầu từ khi nào, mấy câu lảm nhảm của Mục Nhất, Mục Nhị lúc rãnh rỗi, cũng có thểảnh hưởng tới hắn vậy?"Này này, uy uy! Anh đang suy nghĩ cái gì đó chủ nhânmắt mù? Tôi nói đây là mấy đàn em mà tôi mới thu nhận! Khô cá cơm tôi muốn giữlại cho tụi nó!"Mục Viêm Khiếu bị cào nhẹ, rốt cục hồi thần lại, sau đó hokhan một tiếng gật đầu: "Tùy ý mày, dù sao cũng là của mày."Những lời này làm cho mèo Lâm U gia gia như mở cờ trong bụng,đồng thời cũng làm cho sáu đàn em mèo nhỏ vây xem bội phục sát đất. Meo meongao~ lão đại này thật lợi hại nha! Có thể làm cho con người nói gì nghe nấyđó!Nếu như tôi cũng có một con chủ nhân biết nghe lời như vậythì tốt biết bao! By: Sáu đàn em mèo nhỏ."Ha ha, anh nói rồi đó!" Tiểu linh miêu Lâm U ngẩngcao cái đầu, sau đó nói với đàn em của mình: "Giúp tao trông coi mấy con chuột ởbệnh viện kia một chút, bọn chúng sẽ không về đây trong mấy ngày nữa. Lần sautao tới sẽ cho tụi bây thêm một ít khô cá cơm!"Đáp lại là mấy tiếng mèo kêu vô cùng phấn khởi —— mặc dùcái việc lão đại tới làm tụi nó ù ù cạc cạc, nhưng miễn có khô cá cơm, thì thậtsự quá tốt rồi.Trên đường trở về, Mục Viêm Khiếu vẫn cứ cau mày trầm tư, tựahồ đang suy nghĩ về một chuyện quan trọng nào đó. Thế cho nên Mục Tam báo cáo mấylần, hắn cũng không buồn để ý.Vì thế Mục Tam phẫn nộ buồn bực ủy khuất dùng ánh mắt cầuxin quyền trợ giúp nhìn về phía Lâm U tiểu gia.Thật ra thì tiểu gia vốn đang cuộn thành một cục tròn to tonhắm mắt dưỡng thần. Nhưng đó cũng không phải chuyện 'chung thân đại sự' gì nênrất nhanh liền đón nhận sự van xin của Mục Tam.Nhẹ chậc một tiếng, Lâm U vỗ chân một cái. Móng vuốt sắcbén thu vào trong, vỗ vỗ mu bàn tay của Mục đại thiếu bằng bàn chân toàn đệm thịtcủa mình mà thôi.Bất quá hiệu quả cũng rất rõ ràng."Lâm Lâm?" Mục Viêm Khiếu không hiểu chuyện gì xảy ra."Chủ nhân mắt mù. Lần thứ hai rồi đó! Rốt cục anh đangsuy nghĩ cái chuyện chung thân đại sự gì vậy? Nhanh nhanh thành thật khai báora đi!"Đôi mắt mèo màu hổ phách của Lâm U nhìn chằm chằm chủ nhânmắt mù nhà mình, cậu cũng cảm thấy có chút không ổn, chủ nhân có tư duy mạnhmẽ nhà cậu lại gặp phải chuyện khó khăn gì? Vậy mà có thể làm cho anh ấy vướngmắc đến độ thành ra như vậy?Mục Viêm Khiếu nghe được câu hỏi đó của Lâm U đầu óc khôngbiết bị co rút thế nào, vậy mà lại nghe chính miệng mình nói ra suy nghĩ cứ lởnvởn trong đầu."Tao đang nghĩ không chừng có lúc mày sẽ biến hình?"Lâm U trợn to hai mắt."Và còn, nếu quả thật mày có thể biến hình, ừm, tao cóthường đọc qua một số câu chuyện về phương diện này, tao đang đoán, mày sẽbiến ra hình dạng nào đây?" Mục Viêm Khiếu cúi đầu mở miệng, giống như độc thoạimột mình: "Có phải giống như trên sách nói, biến thành một con hồ ly tinh đặcbiệt lẳng lơ?" Rồi sau đó hắn cười cười: "Sao có thể như vậy chứ, tao nghe nóichỉ có hồ ly tinh khi biến thành người mới trở nên cực kỳ xinh đẹp. Mày làvẹt tinh, a, mặc dù so ra có hơi kém hồ ly tinh, nhưng bù lại, nghe Mục Nhịmiêu tả màu lông rất đẹp, bộ dạng mày chắc cũng rất đẹp."Cái. . . gì?Đối với chuyện chủ nhân mắt mù nhà mình tự tưởng tượng ra,Lâm U tiểu gia trả lời: "Ha ha."Động não cũng không cần động mạnh như vậy chứ? Mặc dù trướcđây ông đây đã chấp nhận cho anh tự tưởng tượng nói tiểu gia là vẹt tinh,nhưng thế không có nghĩa tiểu gia là vẹt tinh nha! Hơn nữa còn biến hình và vânvân, anh nói tôi làm sao mà biến đây? Nếu thật sự có thể tự mình biến tôiđã sớm không làm động vật rồi, trực tiếp biến về nhà quả thật không còn gì tốtđẹp hơn đâu.Mục đại thiếu bị cười nhạo: ". . ." Hắn nên biết Lâm Lâmnhà mình không đáng yêu như thế chứ. Nhưng hắn không cần để ý nhiều là được."Thật ra vừa rồi tao đang suy nghĩ một chuyện. Nếu như mỗi lần mày đều cóthể nhập vào con vật, vậy, người thì sao?"Thân hình Lâm U tiểu gia ngay lập cứng còng, mạnh mẽ ngẩngđầu lên.Mục Viêm Khiếu vẫn tiếp tục nói: "Nếu như, tao nói nếu như,tao tìm được một người chết, để bên cạnh mày, đem thân thể bây giờ củamày lúc chết đặt cạnh một chỗ, mày có thể. . . trở thành người kiakhông, hả?!"Ngay lúc này, Mục đại thiếu lại bị một cái vuốt mèo sắc nhọncào đau.Linh miêu Lâm U tiểu gia kéo Mục Viêm Khiếu ra khỏi suynghĩ viển vông của mình, bốn chân chạm đất, ánh mắt trong suốt mà nghiêm nghị.Bộ dáng chú mèo lười biếng mới nãy giờ đã không thấy đâu, thay vào đó là mộtloại hình tượng thần côn cao cao tại thượng."Cho anh một lời khuyên giúp anh sống lâu, khôngnên có ý định dùng sức mình mà thay đổi sự sống chết của bất kỳ ai. Nghịchthiên là một chuyện mà cho dù anh có tìm ra cái lý do hợp tình nào đichăng nữa, theo lẽ trời mà nói, cũng là chuyện tuyệt đối không thể dung tha."Chủ nhân mắt mù não bị teo đến cỡ nào mới nghĩ ra loại phương pháp tổn hại côngđức như thế chứ! Con người suy cho cùng cũng là một loại động vật, nhưng nhânquả của người so với động vật còn lớn hơn! ! !Giọng Lâm U lúc này vô cùng lạnh lùng, thấy vậy trong lòngMục Viêm Khiếu quýnh lên, đưa tay bắt lấy chân trước của mèo bự kéo vào lòng."Tao nói, mới vừa rồi chẳng qua là nghĩ cách khác mà thôi."Hắn cũng biết lai lịch con vẹt nhà mình chắc chắn khá là đặc biệt, hơn nữa chotới tận bây giờ, cho dù Mục Viêm Khiếu trì trệ thế nào đi nữa, cũng có thể nhậnra, Lâm Lâm đến đây thật ra cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên gì.Sau hai lần Lâm Lâm chết cuối cùng cũng trở về bên cạnhmình, Mục Viêm Khiếu bắt đầu suy đoán, đây có lẽ là, số mệnh đã định. Mà bảnthân hắn thì vô cùng cảm tạ cái loại số mệnh này, nếu như có cơ hội đánh tancái đã định này, vậy hắn tình nguyện giữ nguyên như bây giờ, vĩnh viễn dậm chântại chỗ.Quãng đường còn lại tràn ngập không khí trầm mặc. Lâm U gụctrong lòng chủ nhân mắt mù nhà mình, đột nhiên cũng bắt đầu nhịn không được màsuy nghĩ, lúc nào cậu mới có thể trở về thân xác của mình, sau đó dùngthân phận một con người, đến tìm chủ nhân mắt mù phiền toái? Dù nói như thếnào, vị này cũng thiếu cậu tiền bồi thường chuyện tông xe rồi bỏ chạy đó.Sau nửa giờ, trong ánh nắng chiều chiếc xe chạy vào gara biệtthự nhà họ Mục.Từ trong xe bước xuống, Lâm U tiểu gia vốn còn đang u buồnlẩn quẩn trong nháy mắt đã bị ánh sáng phản chiếu trong vườn chiếu mù hai cặp mắtmèo bằng titan hợp kim!—— Meo meo chết tiệt! Ai tới nói cho tiểu gia biết, cái đốngvàng bạc kim cương này là chuyện gì xảy ra meo meo?!

Ta nói, dạo này bị đau mắt, không dò chính tả được, mọi người thấy chỗ nào sai nhớ nhắc mình nha. TT^TT

Chương 45: Thích nghe ngóngLâm U tiểu gia bị vàng bạc và kim cương trên đất chiếu đauđến độ thiếu chút mù mắt mèo rồi.Mới vừa chớp mắt lúc trước thôi, đi cùng với chủ nhân mắtmù nhà cậu mà không ngừng xoắn xuýt, trong đầu tràn ngập ý nghĩ 'tôi nóidù trời có sập cũng có người muốn hãm hại chúng tôi sao'? Mà giờ vừa xuốngđã thấy châu báu, dưới bóng cây bên cạnh là mười con chuột đang dàn hàng, trongchút chốc liền hiểu rõ mọi chuyện."A ha ha ha! Ha ha ha ha!" Linh miêu cười lớn trực tiếp chạyđến trước mặt tiểu đội chuột nhỏ số một: "Mấy thứ đồ này là tụi bây vậnchuyển từ nhà dì Trịnh tới đây sao?"Dẫn đầu tiểu đội một là chuột lão đại, nó có chút không hiểuvị vua mèo đang đứng trước mắt nó đang quá vui hay là bị kích thích nữa, nhưngnghĩ lại trong cái hiểm có cái ăn! Vì thế liền gật đầu, chi chi chi chi vài tiếng.【Chúng tôiđem mấy thứ lớn nhất, sáng nhất, không đựng trong lồng thủy tinh mang hết vềđây rồi, ngài cảm thấy thế sao? Những thứ này có thể xem là thành quả của chúngtôi không? Có thể thêm mấy cái đùi gà được không? 】Trong lòng chuột lão đại lo lắng không yên, nhưng nó vẫnquyết định rồi, nếu như vua mèo không chịu, nó nhất định phải vì đàn em củamình mà tiếp tục cố gắng! Cũng bởi vì, nó nghe nói con người rất xem trọng mấythứ đồ tỏa sáng lấp lánh này mà!Vua mèo Lâm U cũng không làm chuột lão đại phải thất vọngnhiều. Lập tức nhe nguyên bộ răng nanh của mình, đi đến tặng cho chuột lão đạimột cú đập khen ngợi mạnh như hổ Orz."Yên tâm đi! Đảm bảo cho các người ăn uống no say! ! !"Mười con chuột bự đặc biệt hưng phấn. Chi chi chi chi kêuloạn hết lên.Nhưng sau khi để bọn chúng cao hứng xong. Vua mèo Lâm Lâm rấttrịnh trọng nói cho chúng nó biết ngày mai phải thật cẩn thận."Ngày mai tụi bây đừng đi vào trong nhà nữa, chuyệnhôm nay phát sinh đột ngột, bọn họ không có chuẩn bị nên các người mới không cóbao nhiêu tổn thất, nhưng đến ngày mai, khắp ngôi nhà kia chắc chắn sẽ tràn ngậpbẫy rập nhằm vào tụi bây. Vì thế tụi bây chỉ cần trốn trong hang chuột dướiđất, nghe ngóng hành động và mấy cuộc trò chuyện của dì Trịnh là được, có chuyệnlớn gì liên quan đến 'giấy tờ' 'di vật', nhất định phải nói cho tao biết."Đối với lời cảnh báo này của vua mèo Lâm U mười con chuộtchi chi tỏ vẻ đã hiểu rồi.Nhưng Lâm U vẫn hơi lo lắng, dù sao chuột cũng không phảingười, so với sự xảo quyệt của con người, dù là một con chuột thông minh cũng rấtdễ bị con người giết chết.Sau đó vua mèo Lâm Lâm vẫy vẫy móng vuốt ra hiệu cho mấycon chuột rời đi. Tiếp đó, kêu meo meo ngao mấy tiếng rồi nhào lên đống vàng bạckim cương .Mục Viêm Khiếu lúc này cũng đã nghe Mục Tam thuật lại chuyệnchâu báu trong vườn, sau khi nghe xong có chút tức cười. Hắn và Trịnh Du Hổ đấunhau lâu như vậy, đối chọi gay gắt cùng hai dì ngoài sáng trong tối cũng qua mấynăm rồi, trước là bỏi vì Trịnh Du Hổ là người giảo hoạt âm hiểm nên vẫn khôngthể hoàn toàn đánh gục được hắn, hai người tuy là anh em họ nhưng lại giống nhưkẻ thù của nhau, chưa từng nói tới chuyện tình thân bao giờ.Nhưng sau là vì, bất kể dì Trịnh hay dì Trần tại sao cứ laođầu tìm chỗ chết, hắn trước sau vẫn không nhớ được, mẹ từng cười kể với hắn, bàcó hai chị em, một người thì có chủ kiến, người còn lại thì hoạt bát đáng yêu.Khi các bà còn nhỏ, tình cảm rất gắn bó.Vì thế Mục Viêm Khiếu đối với hai người dì này, luôn khôngthể nào tàn nhẫn mà xuống tay được. Mặc dù hắn đang ở trong thời điểm tranhgiành thế lực và quyền thừa kế với Trịnh Du Hổ, Trần Du Hạc, đã mấy lần dồn đốiphương vào chỗ chết. Nhưng hai bên đều tương đối ăn ý không hề xuống tay với nhữngngười khác.Đối với điểm này, Mục Viêm Khiếu cùng Trịnh Du Hổ coi đâynhư là ranh giới cuối cùng.Nhưng mà, lúc phải đối mặt với nhau, hai bên lại hận khôngthể khiến cho đối phương lập tức chết đi. Không hề thấy chút khoan dung nào.Chính bởi vì Mục Viêm Khiếu vẫn phản đối chuyện mạnh tay vớidì Trịnh và dì Trần, nên hai người dì này thỉnh thoảng vẫn lượn lờ trước mặt hắnchứng tỏ sự tồn tại của mình. Có đôi khi Mục Viêm Khiếu thấy phiền mời hai bàra ngoài, còn hay bị dì Trần khóc lóc om sòm kể lể ngoài cửa mấy tiếng. Dần dà,lời đồn Mục đại thiếu lòng dạ độc ác lan ra bên ngoài. Nhưng trên thực tế, MụcViêm Khiếu đối với hai người dì của mình chưa từng làm gì quá đáng.Hôm nay nghe được chuyện đống châu báu này Mục đại thiếu cảmthấy vui vẻ tự đáy lòng, thậm chí còn vui đến nỗi cười ra tiếng. Hắn có thể ướctính gần đúng dì cả nhà họ Trịnh của hắn có tổng cộng bao nhiêu châu báu, mỗi mộtlần nghe Mục Tam báo tên món đồ, Mục đại thiếu có thể khẳng định, tất cả mấy thứnày cũng chiếm hơn phân nửa gia sản của dì Trịnh rồi ha? Chậc chậc, hơi độngnão một tí là có thể biết dì Trịnh của hắn tức giận đến cỡ nào."Nè ~ Chủ nhân mắt mù anh đang rất vui sao?" Lâm U ngướccái đầu lông lá bù xù của mình lên thắc mắc, "Vui vì bánh từ trên trời rớt xuốngsao?"Mục Viêm Khiếu nghe vậy lắc đầu, khóe miệng vẫn còn nhếchlên: "Mấy thứ đồ này trên thị trường rất đáng giá, nhưng mà dì Trịnh chắc chắnđã báo cảnh sát rồi, vì thế không thể đem chúng ra bên ngoài, giá trị sẽ giảm rấtnhiều."Vua mèo Lâm Lâm cào cào chân mình trên nền đất, cái đuôi ngạokiều cong lên: "Vậy thì sao, cùng lắm thì nung thành vàng thỏi hoặc là dứtkhoát đúc thành tượng của mèo gia gia tôi đi! Phần đá quý vào dây chuyền kimcương thì gỡ ra làm dây chuyên hay đồ trang trí! Không thì chia lẻ ra bán, dùsao cũng đáng giá mười mấy hai mươi vạn."Mục Viêm Khiếu cười ra tiếng, tán thành: "Ừ, bán lẻ là mộtý hay, ít nhất cũng có mấy trăm vạn. Còn vàng, cho người đúc thành tượng củamày, làm thành linh vật giữ nhà!"Vua mèo Lâm U vẫy vẫy cái đuôi, hừ, coi như anh biếtđiều, phải biết rằng linh miêu cũng có thể trấn trạch. Huống hồ chi là tư thếoai hùng như cậu đây."Không đúng, hồi nãy anh cười cái gì?"Mục Viêm Khiếu khụ một tiếng, "Tao chỉ vừa nghĩ tới vẻ mặtdì cả lúc này tâm tình đã vui vẻ lắm rồi."Lâm U tiểu gia gật gật cái cằm nhỏ của mình, híp mắt tặngthêm một câu: "Còn sắc mặt của dì nhỏ nhà mẹ anh, sắc mặt em họ anh nữa, cũnglàm cho người ta vui sướng lắm."Lần này là Mục Viêm Khiếu thật sự cười phá lên, lắc đầu nắmlấy móng vuốt mập của Lâm U ngạo kiều vào tay, ôm cổ mèo, đi về phía nhà mình.Vuốt ve bộ lông của vật nhỏ trong tay, ánh mắt Mục Viêm Khiếusáng lên, hắn càng ngày càng thích Lâm Lâm nhà mình rồi.Hôm thứ hai, cũng chính là ngày theo dõi kế tiếp, hai mươicon chuột bự đi theo dõi quả nhiên gặp phải sự phản công mạnh mẽ, buổi tối lúctrở về tiểu đội một hy sinh hai con chuột bự, mà tiểu đội hai dù có tiểu độimèo bảo hộ cũng có một con ra đi.Hơn nữa tin tức bọn chúng mang về không hề có cái mà Lâm Umuốn nghe, chỉ là vài chủ đề của mấy người làm ăn với nhau.Vua mèo Lâm U có chút thất vọng, bất quá hắn vẫn cho tiểu độigiám sát thật nhiều đồ ăn an ủi chúng, dù sao vẫn còn ngày cuối cùng, nói khôngchừng sẽ có thu hoạch gì đó.Chuyện xảy ra quả đúng như vậy.Trưa ngày thứ ba lúc Lâm U đang nằm dài trên nệm êm ra dángnữ vương chờ chủ nhân mắt mù đút tôm nướng bóc vỏ cho mình, bỗng nhiên ngay cửasổ liên tiếp vang lên mấy tiếng mèo kêu.Nếu như là Mục gia ngày thường khẳng định sẽ cho rằng đâylà mèo đang kêu la om sòm và vân vân, nhưng vua mèo Lâm U nghe mấy tiếng mèokêu như thế, trong nháy mắt đứng thẳng người, hai ba bước liền nhảy ra khỏi cửasổ, đến dưới một gốc cây bên ngoài."Meo meo ngao meo meo ô! ! !""Meo meo?""Meo meo meo meo!""Meo meo ngao!"Phiên dịch như sau:【Báo cáo đạivương, chúng tôi đã nghe cái bà già nóng nảy điên khùng kia nói đến 'di vật' rồi!】【Thật sao? Divật ở đâu? 】【Bà ta nói ởtận cùng bên trong tủ áo khoác của bả, như thế thì sẽ không ai nghĩ được đồ quýgiá như thế lại không để trong két sắt! A ha ha ha! 】Lâm U tiểu gia giật giật khóe miệng, mẹ nó vị dì nhỏ này tưtưởng thật đơn giản. . . Ừm, dẫu sao cũng là cấp bậc phu nhân có giá trịhơn trăm triệu mà, còn cái thói quen đem đồ quý giá giấu trong tủ áo khoác thậtlà, mới nghĩ thôi cũng thấy không ổn rồi. Nói đi cũng phải nói lại, chuyện tìmkiếm này cũng thật khó khăn —— Ước tính sơ bộ thì vị này cũng có chuẩn bị sơ sơnăm sáu tủ áo khoác rồi chăng, muốn tìm đồ thì thật sự có hơi khó khăn."Meo meo ô ~" Công việc thật cực khổ, chúng tôi đang ăn cơmđó, muốn ăn chung không?"Meo meo!" Tốt quá rồi! Có thể bỏ bao không meo meo? Cònnăm anh em chưa ăn cơm nữa nè."Meo meo." Yên tâm! Thức ăn còn nhiều lắm! ! !Vì thế Mục đại thiếu co rút khóe miệng nghe mèo kêu một tiếngrồi lại một tiếng, không còn biết mùi vị gì nữa. Cái loại cảm giác thế giới haingười bị phá hư một chút cũng không tốt đẹp gì hết! Ngay cả mèo dễ thương cũngtheo con đường không dễ thương luôn rồi!Cho đến cuối cùng, Mục đại thiếu vẫn không thể không kêu mộtđàn em vệ sĩ tới, cho anh ta ôm con mèo màu vàng da hổ, mang theo một túi tômnướng và hai con cá kho chở đến trước bệnh viện quý tộc.Cuộc đời thật là đáng sợ, làm cho đứa đàn em N sùng bái hắnkhông có năng lực tiếp nhận chuyện này!Từ khi nào mà ông chủ oai phong khí phách nhà hắn lại cúimình trước loài mèo như vậy?! Nghe nói đoạn thời gian trước còn điên cuồng sayđắm vẹt Tinh Cương và chuột Hà Lan! ! ! Tốc độ có mới nới cũ của ông chủ nhà hắnkhông phải hơi nhanh rồi sao?! Đây là muốn nuôi đủ mười hai con giáp sao? Nhưngmà, những con khác thì không nói, rồng phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ dùng cángựa hay rắn biển thay vào?. . . Thật là đáng sợ mau ngừng tưởng tượng thôi!Vì lẽ đó mà vị tiểu đệ N cứ xoắn xuýt như vậy mà ôm mèo tiểuđệ truyền tin ra đi. Để lại trong biệt thự là Lâm U • tiểu linh miêu •khuôn mẫu của cuồng phách duệ tiểu gia và chủ nhân mắt mù nhà cậu đang thìthầm qua tai."Chậc, chủ nhân mắt mù, nếu biết đồ ở đâu rồi, vậy thìnhanh nhanh phái người đi trộm a! Ngày mai là gặp mặt rồi, ha, bọn họ muốn épchúng ta đi vào khuôn khổ! Không quản bọn họ dẫn theo bao nhiêu người ra vẻ! Mộtvuốt của tiểu gia ta xoẹt qua đảm bảo hủy dung tất cả bọn chúng! Meo meo! Đếnlúc đó không có gì dựa vào, còn diễn thế nào được nữa, đùa chết bọn họ!"Mục Viêm Khiếu hơi nhức đầu day day huyệt thái dương, hômnay hắn đã nhiều lần nhường nhịn Lâm Lâm nhà mình chuyện đổi giọng, nhưng cáigiọng điệu này thật sự là, mới nghe thôi cũng làm hắn ngứa tay mà.Đặc biệt thiếu đánh mà."Được rồi, xế chiều tao sẽ kêu Mục Tứ dẫn người đi xem thử,nhưng độ phòng vệ nghiêm ngặt của Trần gia mặc dù không bằng Trịnh gia, nhưngcũng không kém nhiều đâu, bảo an đầy đủ, đoán chừng không dễ trộm đâu." MụcViêm Khiếu nói tới đây dừng một chút, sau đó hai mắt của vua mèo Lâm U sáng ngời,bật cười hắc hắc hắc hắc, mống vuốt vung lên đặc biệt có phong phạm mà nói: "Lolắng cái rắm! Có vua muôn loài tiểu gia hiệu lệnh trăm họ ở đây! Còn sợ mởkhông được tủ áo của Trần gia sao! Há há há! ! !"Mục đại thiếu co rút khóe miệng, có chút câm nín mà nói:"Theo tao được biết, Trần lão tam đặc biệt thích nuôi chó. Chó càng dữ ông ấycàng thích. Vì thế. . ."Vua mèo • Lâm Lâm nghiêm túc ngồi thẳng người.Mẹ nó, chẳng lẽ xế chiều này cậu sẽ gặp gỡ thiên địchrồi diễn ra đại chiến chó mèo thực thụ meo meo? Làm một con vua mèo, cậu tuyệtđối không thể lại vết nhơ thua một con chó khi còn sống được!Ồ, cậu cần đàn em và chiến hữu!Chương 46: Giương đông kíchtây.Sở dĩ Mục Viêm Khiếu nói cho bảo bối Lâm Lâm nhà mình chuyệnTrần Du Hạc có nuôi chó, ý định ban đầu là muốn cho con mèo bự này hiểu, mặc dùbản thân nó rất trâu bò, nhưng so với Becgie Đức, Husky kéo xe hay chó chăn cưùcỡ lớn lớn mà nói thì linh miêu vẫn rất nhỏ bé, nên tự lượng sức mình.Huống chi, linh miêu khi lớn lên mặc dù tương đối hungmãnh, nhưng bây giờ thân thể của Lâm Lâm nhà hắn mới hơn sáu tháng, so với conmèo bình thường chỉ lớn hơn một vòng mà thôi.Nhưng làm cho Mục đại thiếu nhịn không được phải co rútkhóe miệng chính là, vua mèo linh miêu nhà hắn hoàn toàn không có một chút ý thứcbiết khó mà lui. Ngược lại khi hắn vừa nói đứt lời, mèo nọ trực tiếp yêu cầu MụcTam đem cho nó cái điện thoại di động được đặt riêng theo kích cỡ thú cưng chonó gọi điện thoại.Nội dung cơ bản như sau:"Người anh em, tiểu gia muốn đi lăng nhục một đám chó ngu,đi cùng không?""Ai nha mèo gia gia tao đây đã sớm không vừa mắt tất cả chóngu trên đời rồi, chuyện vui vẻ như vậy sao mèo gia gia tao đây lại có thể khôngtham gia vào? Mày chờ đi! Tao còn vài đàn em nữa! Tao bắt bọn chúng cùng tớiluôn!""Vậy được a! Đúng sáu giờ chiều ở đường XXX biệt thự XX tậphợp góc sân phía đông bắc, không gặp không về a!""Yên tâm! ! !"Vì thế sắc mặt Mục đại thiếu đặc biệt câm lặng mang theovài phần u buồn, thú cưng nhà hắn rất có tinh thần mạo hiểm và dũng khí khôngbiết sợ là gì, luôn khiến hắn phải bận tâm, đây không phải chuyện có thể khiếnngười ta vui mừng.Lâm U tiểu gia cúp điện thoại, đồng hồ đang chỉ hai giờ chiều,thời gian tiếp theo cậu bắt đầu làm đủ loại chuyện không yêntĩnh, nếu không phải lay Mục Tam đi lấy máy nghe trộm, thì chính là đi cùng MụcNgũ làm một trận thượng cẳng chân hạ cẳng tay.Nói chung ba giờ còn lại, vua mèo Lâm U đem bốn chữ "khôngthể chờ đợi" phô bày ra phải gọi là vô cùng nhuần nhuyễn.Làm Mục Viêm Khiếu thiếu chút nữa không nhịn được trực tiếpxách cổ mỗ linh miêu lên mà trách móc, đúng năm giờ tiếng chuông đồng hồ vanglên. Lâm U trực tiếp nhảy phốc một cái vào lòng chủ nhân mắt mù nhà mình nói:"Chủ nhân mắt mù! Năm giờ rồi! Năm giờ rồi ~ chúng ta đitìm kho báu trong tủ quần áo đi! Người ta rất là mong chờ đó nha!"Mục Viêm Khiếu: ". . ." So với cái giọng giả gái uốn éonày, hắn cảm thấy có thể chấp nhận giọng tổng tài khốc phách duệ hơn."Còn nữa, đi một chuyến tới bệnh viện, đón sáu tiểu đệvà mấy con chuột làm thuê đi luôn ~ bọn họ có thể phát huy tác dụng nga~ ~ ""Đổi lại tiếng người." Cuối cùng Mục Viêm Khiếu vẫn chịukhông được."Đừng mà đừng mà ~ chủ nhân không thương người ta nữa sao~"Cách.Mục đại thiếu sôi máu bẻ gãy cái thìa bạc trong tay. Sau đóMục Ngũ nhanh chóng đi lên đổi lại thanh âm cho cái máy."Tôi nói dù sao đó cũng là bạc anh tốt xấu gì cũng nênchú ý một chút được không?! Phí phạm như vậy ông nội anh có biết không?!"Lần này rốt cuộc thanh âm cũng bình thường rồi. Nhưng mà giọngnói và nội dung có chút kỳ lạ.Mục Viêm Khiếu hừ lạnh một tiếng: "Ông nội tao có biết cũngkhông nói gì, ngược lại sẽ. . . cho tao thêm mười mấy bộ thìa bạc nữa để tao bẻchơi mày biết không?"Vua mèo Lâm U: ". . .! ! !" Mẹ nó! Đẳng cấp nhà giàu đạigian đại ác mà! ! !Sau đó Mục đại boss liền mang theo thú cưng Lâm Lâm nhàmình đi đến khu nhà cao cấp Trần gia, dĩ nhiên trên đường còn đặc biệt vòng quabệnh viện quý tộc cấp cáo đón sáu con mèo và năm con chuột đi — để lại năm conchuột ở lại theo dõi bà Trần và Trần Du Hạc, phòng ngừa có tin tức quan trọnggì lộ ra."Meo meo ngao ngao! ! !""Meo meo. . .Ô ô! ! !""Meo meo –! ! !""Chi chi chi chi! ! !"Mấy con vật lần đầu tiên được ngồi phương tiện giao thông đồsộ như thế, trong lúc nhất thời có hơi hưng phấn và kích động, ân, đương nhiên,trừ mấy đứa hưng phấn, còn có đứa không thích ứng nổi — một con mèo choai choaicó bộ lông trắng pha lẫn chút đen vì bị say xe, nên vừa lên là đã ngã xuống đấtngất đi, cặp mắt mở to nhìn chằm chằm, còn thở hổn hển không đứng dậy được.Đối với chuyện này, vua mèo Lâm U vươn móng vuốt cườngtráng của mình ra, sờ sờ cái đầu đốm tỏ vẻ an ủi.Năm giờ năm mươi phút chiều, Mục đại thiếu và Mục Nhất, MụcNgũ ngồi trong xe dựa vào máy nghe trộm theo dõi động tĩnh trong biệt thự nhà họTrần. Mà vua mèo Lâm U thì trực tiếp dẫn đám đàn em và tiểu đệ tạm thời theovách tường chạy vào sân biệt thự Trần gia nhanh như chớp."Chậc chậc. . . biệt thự Trần gia cũng không tệ nha, mớinhìn cũng thấy rất lớn rồi." Vua mèo Lâm U ngẩng đầu nhìn biệt thự, nhịn khôngđược cảm thán một tiếng. Hòn non bộ có nước chảy, còn có vườn cây cảnh được cắttỉa chỉnh tề, phong cách kiến trúc Châu Âu phô bày ra vẻ cao quý của nó, từ xanhìn vào cửa, khoảng sân nhỏ bên trong có vệ sĩ đi tới đi lui, người giúp việcvà nhân viên dọn dẹp thần sắc căng thẳng."Lâm Lâm! Mày có thể nghe thấy tao nói gì không?" Bỗngnhiên, giọng của Mục Viêm Khiếu thong thả vang lên bên tai, cái dúm lông ngu ngốctrên tai Lâm U chịu không được giật giật, cọ qua cọ lại, sau đó đem tai nghe cỡnhỏ đẩy đẩy ra. Thính giác động vật rất nhạy cảm đó được không, âm thanh lớn tớiđiếc tai luôn rồi!"Lâm Lâm?""Nghe thấy nghe thấy! Nói nhỏ một tí, làm sao vậy?""Áp sát góc tường phía đông bắc tụ hợp cùng Gia Phỉ, có bavệ sĩ vừa đi tới chỗ tụi mày."Vua mèo Lâm U nhanh chóng quay đầu, quả nhiên thấy xaxa phía đối diện có vệ sĩ mang theo súng và côn cảnh sát vừa nói vừa cười."Meo meo ô." Nhanh đi theo tao, có người đến!"Meo meo ngao!""Chi chi chi."Trong bụi cỏ truyền ra tiếng vang rất nhỏ, lúc ba vệ sĩ đitới, chỉ thấy bóng một con mèo trắng."A? Hình như vừa rồi tôi thấy một con mèo trắng?" Vệ sĩ Anghi ngờ nói với người bạn bên cạnh."Mắt cậu bị gì hả? Đừng nói tới mèo hoang phạm vi xungquanh đây đều bị bắt ném đi, coi như thật sự có một con mèo hoang xông vào,trong sân này cũng còn ba con chó lớn! Cậu thấy cái con Becgie kiakhông?Chậc chậc, cái bộ dáng kia của nó, tôi mới nhìn thôi ruột gan đã kinh hãirồi!" Vệ sĩ B nhìn vệ sĩ A khinh bỉ, "Đừng nghi thần nghi quỷ nữa, anh đây nóicho cậu biết a, công việc ở chỗ này đúng là quá khó khăn, tiền lương caođãi ngộ tốt thì không nói, mấu chốt nhất chính là nơi đây là nhà họ Trần a! Trầngia là một trong mười đại gia tộc ở thành phố A, có ai lại không có mắt, tới Trầngia gây chuyện như vậy?"Vệ sĩ A nghe vậy ngẫm lại cũng cảm thấy quả thật đúng nhưthế, chợt phát hiện vệ sĩ C vẫn không mở miệng phát biểu ý kiến, dùng cùi chỏthọt hắn: "Mày cảm thấy thế nào?"Vệ sĩ C nhíu mày, "Cái con Becgie kia không phải là chóngoan, Rottweiler cũng không tệ lắm."Vệ sĩ A, B: ". . . " Hỏi một đằng trả lời một nẻo như cậu,làm sao chúng ta còn có thể làm việc vui vẻ với nhau được chứ?!Ngay lúc đó, mấy con chó nhốt trong chuồng ở góc tây nam bỗngnhiên sủa to, lập tức không chỉ bao gồm ba vệ sĩ vừa rồi, mà tất cả các nhânviên bảo an cũng tăng cường cảnh giác!Chó đang sủa! Chẳng lẽ có ai đó đột nhập?!Mà bây giờ, tại góc sân phía đông bắc vua mèo và mèo đạigia đã hội họp cho bọn tiểu đệ làm quen với nhau. Lâm U mang theo sáu đàn emmèo, mà Gia Phỉ mặc dù chỉ dẫn theo có ba đứa, cho dù Lâm U là kẻ nhà quê khôngam hiểu giống mèo các loại, cũng có thể nhận ra ba đứa đàn em này tuyệt đối làgiống thuần chủng có giá trị không nhỏ."Meo meo ngao!" 【Không ngờ mày cũng có thể thu đàn emnha! 】"Nói nhảm, không biết tao là ai sao." Lâm U •linh miêu •vua mèo liếc mắt, "Chuyện xưa để sau rồi hẳn nói, bây giờ chúng ta phân công mộtchút. Nói trước, nếu như chuyện này thành công, tối nay mở tiệc linh đình cho tụibây ăn ói ra mới thôi!"Trong lúc nhất thời mấy đứa đi theo Lâm U có chút ngu ngơ,ăn tới ói? Hình như rất cao cấp đó!Nhưng mà đối với mèo mập Gia Phỉ và chúng tiểu đệ quý tộc củanó mà nói, cái chuyện này không hấp dẫn tí nào, mỗ mèo mập ta thật sự đã từngăn quá no đến ói rồi đây — đoạn lịch sử đen tối đó tuyệt đối không thể đem ranói tới!"Meo meo!""Vậy chúng ta cũng bắt đầu thôi." Lâm U hắng giọng một cái:"Gia Phỉ mày dắt theo tiểu đệ của mình đi khiêu khích ba con chó kia, tốt nhấtlà khiến cho chúng nó đuổi theo tụi mày, làm cho bọn chúng không có thờigian mà chú ý đến tình hình trong nhà.""Ban Điểm và Đại Bạch năm người tụi bây đi trợ giúp Gia Phỉ,thuận tiện ở đây chi viện cho tao, chỉ cần thấy tao đi ra, tụi bây nhất địnhphải yểm trợ tao rời đi!""Còn Lục Thử, Thất Thử năm người tụi bây, cùng đi theo tao,chúng ta đi làm việc lớn!""Meo meo meo meo!" 【Chờ một chút! Mấy đứa khác tao không nói,nhưng còn tao! Tại sao không cho tao theo mày làm chuyện lớn?! 】Gia Phỉ duỗimóng vuốt về phía Lâm U, nhìn qua như là muốn ngăn cản người khác bỏ đi.Lâm U • tiểu linh miêu gia gia nghe vậy dùng một vẻ mặt vừatế nhị vừa mang chút thương hại nhìn mèo mập Gia Phỉ nói: "Vì mày quá mập."Gia Phỉ • mèo mập gia gia: "! ! !" Mẹ nó mèo gia gia tao muốnxù lông! Mẹ nó đây là mày đang kỳ thị trắng trợn! Mày cho làmày tốt hơn gia gia tao ở chỗ nào chứ?! Có tư cách gì mà bảo ông mập! ! !Cuối cùng của cuối cùng, Gia Phỉ vẫn trừng mắt tức giậnnhìn Lâm U tiểu gia rời đi, sau đó quyết định đem một bụng phẫn nộ này trút lênđầu đám thiên địch.Vì thế, có thể dễ dàng hiểu được tại sao ba con chó đang anổn bỗng nhiên lại sủa ầm lên như vậy."Ô gâu gâu gâu gâu gâu gâu! ! !" 【 Con mèokhông biết sống chết nào dám đi vào địa bàn của bố?! Không muốn giữ lại cái mạngnhỏ của mình nữa phải không! ! ! Không muốn chết thì nhanh nhanh ra đây cho bố!Xem tao làm sao một phát cắn chết mày! ! ! 】"Gâu gâu gâu." 【 Becgie cậu không nên kích động, sau khira khỏi trường đấu chó ngầm cậu không phải đã hứa sẽ không nổi điên nữasao, cái bộ dáng la lối om sòm bây giờ là sao đây? 】"Ngao ô gâu gâu gâu gâu! ! ! 【Collie ông đừng khuyên tôi nữa! Máu tôi đangsôi lên rồi đây! Nhất định tôi phải mạnh tay cắn chết mấy con mèo kia! ! ! Cònnữa, chó mèo không phải là kẻ thù của nhau sao? Cùng nhau rống đi! ! ! 】Chó Collie ba năm tuổi: "Gâu." Miệng còn hôi sữa không thèmđộng não, mấy đứa như cậu tôi đây đã thấy nhiều rồi, con Becgie ngu xuẩnnhất là cậu! ! ! Không thấy tụi mình đang bị buộc sao? Người anh em, cậu bịđiên như thế anh chị em nhà cậu có biết không?!Con Rottweiler từ đầu đến cuối không hề lên tiếng giật giậtlỗ tai của mình, ngẩng đầu nhìn mấy con mèo nhỏ đang gây hấn cách đó không xa,bất động một lúc, rồi từ từ nằm xuống, gối đầu lên hai tay, không nói một lời,nằm xem náo nhiệt.". . . Gâu?" 【 Lão đại, anh không nói tiếng nào cũng khôngcó thái độ gì chỉ xem náo nhiệt thôi sao?! 】Rottweiler bảy tuổi: "Ô. . . Gâu."【 Không cógì, không có gì, tuổi trẻ mà, chung quy cũng có những việc cần trải qua trong đời!Như là, đấu một trận giành tôn nghiêm với mấy con mèo tìm tới cửa chẳng hạn! 】". . . " Collie thừa ra buồn bực càu nhàu mấy tiếng, cònRottweiler thì nhẹ nhàng khịt mũi mấy cái, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía biệtthự."Ô gâu gâu gâu gâu! ! !"Con Rottweiler đột nhiên sủa to, thần sắc như gặp kẻ địchnhìn về cửa sổ thứ tư trên tầng ba!Mà lúc này đây, trong trong phòng thứ hai trên tầng ba, điqua ba đường ống, trèo lên mái nhà, phá vỡ vách ngăn cuối cùng xong, Lâm U tiểugia tỏ vẻ, không biết thì thôi, biết rồi cũng phải giật mình!Cậu không phải bất ngờ vì chuyện phòng riêng của bà Trầncó mấy trăm bộ đồ, mà là vì trên trái đất này hình như không có nơi nào mà mấycon chuột không thể mò tới được! Vốn dĩ cậu còn tưởng muốn đi vào cửa sổphòng thay đồ đang đóng ít nhất cũng cần tới nửa giờ, thậm chí còn tốn nhiều thờigian hơn mới đúng, nhưng giờ mới qua có mười phút, năm con chuột bự kia đã cóthể tìm ra cách vào phòng thay đồ rồi.Ngước cái đầu bự của mình lên, nhìn cái lỗ nhỏ bị khoét ratrên trần nhà, Lâm U • tiểu linh miêu gia gia tỏ vẻ, có lẽ từ rày về sau, cậu nênnghiêm túc cân nhắc chuyện chính thức thu nạp mấy con chuột bự này vào tổ chức?Cái loại kỹ thuật động vật trâu bò không nơi nào không nhúng tay vào này hìnhnhư rất khó tìm thấy đó nha —— dù sao đây cũng không phải chốn hoang dã, con têtê gì đó và vân vân cũng không cần nghĩ tới nữa.Vài giây sau khi Lâm U thả hồn trôi dạt về một phương nàođó, bỗng nghe thấy tiếng chó sủa liên tiếp đặc biệt có khí thế.Ừm, nếu như đem mấy tiếng gâu gâu đó đi phiên dịch, sẽ lànhư vầy:【Có trộm! Trộma! ! ! 】【Mau bắt trộma! Mèo vào phòng thay đồ a! Còn rất nhiều chuột nữa! ! ! 】【Mau bắtchúng! Anh đứng im đó thật ra là muốn ông đây ra tay sao? Được thôi mau thảbọn tôi ra! Mau mau giết chết mấy con mèo kia! ! ! 】"Chi chi?!""Đúng rồi đó, lũ chó phát hiện ra chúng ta rồi, điều nàycho thấy Gia Phỉ làm việc không chu đáo, phương pháp giải quyết bây giờ chínhlà nhanh nhanh đi tìm chỗ cất giấu di vật của cha mẹ chủ nhân mắt mù, mau lênmau lên mau lên nào! Khẩn trương lên! Miễn là thứ gì nhìn không phải quần áothì quăng ra đây! ! !"Thế là, chỉ vì cái câu chỉ thị đối với chúng động vật mànói thì rất là mù mờ, dẫn đến tình huống năm con chuột quăng ra đủ thứ vật phẩmtừ năm tủ đồ khác nhau ——Bên ngoài tủ số một là quần tam giác và các loại nội ysexy.Ngoài tủ số hai là các loại hộp châu báu lóng lánh.Phía ngoài tủ số ba là vài hộp bao cao su?!Tủ quần áo số bốn và cuối năm cuối cùng cũng bình thường đượcmột chút, rất nhiều tiền bị quăng ra. Chính xác, là mấy em tiền xinh xinh đượcbuộc thành từng cọc.Mãi đến mười phút sau Lâm U tha từ tủ quần áo số bảy ra mộtcái túi cũ nhìn có vẻ là di vật ra, nhìn qua đống bừa bộn trên mặt đất.Nhìn sao cũng là mấy thứ đồ khiến cho người ta tưởng tượnglung tung và nôn mửa các kiểu.". . ." Nếu như cậu đem thói quen thích giấu đồ và tiềntrong tủ quần áo của bà Trần công khai ra ngoài, có phải sẽ phát sinh chuyệnthú vị gì hay không?"Lâm Lâm! Tới giờ vẫn chưa tìm được đồ sao? Không thấy cũngmau quay về đi! Có con chó dẫn theo một đám người chạy về phía biệt thự đó! !!" Thanh âm lo lắng của Mục Viêm Khiếu truyền ra qua tai nghe, Lâm U vội lắc lắcđầu hoàn hồn, sau đó meo meo một tiếng bảo mấy con chuột nhanh chóng rút lui!Chờ mấy con chuột tẩu thoát qua lối đi xong, vua mèo Lâm U trực tiếp dùng móngvuốt xô cửa sổ, ngay lúc ngoài cửa truyền đến âm thanh ồn ào, rồi tiếng chìakhóa leng keng, cậu nhảy ra ngoài.Ừm, rất tốt rất tốt, đối diện có một cái cây to, chắc cậu cóthể nhảy qua đó.Co người, cúi đầu, đạp mạnh chân sau!Thời điểm cửa lớn bị mở toang, bảy tám vệ sĩ, một quản giavà hai bảo mẫu bị cái đống lộn xộn trên đất dọa sợ."Đây, đây là trộm viếng thăm sao?!" Bảo mẫu nhịn không đượchét lên một tiếng. Dù cô không phải vệ sĩ, nhưng xảy ra chuyện như vậy, dựatheo tính tình của phu nhân, những người thấy cảnh này sẽ không còn quả ngon màăn!"Không thể nào! Chúng tôi canh phòng nghiêm ngặt như vậy!Dù là bộ đội đặc chủng cũng không thể im hơi lặng tiếng mà đột nhập!" Vệ sĩ B sắcmặt cực kém, mới vừa rồi hắn còn bảo không có người nào có gan động tới Trầngia. Nhưng tình cảnh bây giờ , quả thật đúng là tát vào mặt hắn một cái!"Mèo!" Đột nhiên, vệ sĩ C chỉ vào cái cây to ngoài cửa sổmà kêu lên.Vệ sĩ B nghe vậy chậc một tiếng: "Bây giờ là lúc nào rồi màcòn nhìn con mèo?! Mau xem làm sao mới bắt được tên trộm kia kìa! ! !"". . . Tôi nghĩ, chắc là hắn nói con mèo đang ngậm cái túikìa." Sắc mặt quản gia xoắn xuýt, có chút không tin nói: "Anh cứ xem dấu chântrên mặt đất và bệ cửa sổ đi, tôi cảm thấy cái 'người' đi ăn trộm chính là, conmèo da báo kia."Vì thế, chó canh cửa mới sủa to như vậy."Ô. . .gâu gâu gâu gâu gâu! ! !" 【Có bản lĩnhthì quay lại đánh với tao một trận! ! ! Đồ ăn trộm! ! ! 】Con Becgie điên cuồng dùng chân cào cào bệ cửa sổ. Bất quátrả lại nó là bóng lưng tiêu sái của mèo đuôi ngắn.Lâm U •linh miêu đạo tặc bay trên trời tỏ vẻ, làm như tiểugia cũng không có đầu óc như mày vậy? Hình thể bất đồng thì đấu làm sao đượcchứ! Chờ tiểu gia tao giao đồ cho chủ nhân mắt mù xong, xem tiểu gia dẫn Gia Phỉtới quần đấu ba con chó âm hiểm tụi bây như thế nào! ! !Chó ngu và vân vân, là thứ đáng ghét nhất! ! !Chương 47: Chuyện này khôngkhoa họcTrong tiếng sủa vang dội của Becgie, Lâm U tiểu gia ngậmcái túi thoạt nhìn rất cũ kia, đặc biệt kiêu ngạo xoay người rời đi. Cho dù quảngia và các vệ sĩ có dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo xuống lầu, cũng không thểtìm ra một cút tung tích của mỗ mèo bự.Bất đắc dĩ, quản gia chỉ có thể dẫn theo đám vệ sĩ, đi tớibên cạnh chuồng chó gỡ sợi dây buộc ba con chó ra, muốn tụi nó dẫn mình đi tìmcon mèo đã cắp cái túi đi. Nhưng điều khiến họ phải câm nín chính là, sau khi gỡdây cho ba con chó xong, ba con chó tinh nhuệ này, vậy mà lại chạy như điêntheo ba hướng khác nhau, cái điệu bộ đó quả thực là bát mã nan truy, làm chongười ta câm nín luôn.Đúng là ba con chó to lớn này cũng tìm được mèo, nhưng, mộtđám năm sáu con mèo kiêu ngạo đứng trên bờ tường, con trắng bóc, con hoa hòe vàvân vân không con nào giống con nào, nhưng vẫn không có con mèo nào có hai dúmlông ngốc trên tai, màu lông trông như báo cả.Cuối cùng quản gia và bọn vệ sĩ chỉ có thể mang theo tâm trạngđưa đám không công mà lui. Mặc dù quản gia không biết trong túi kia chứa cáigì, nhưng chỉ cần nhìn thấy con mèo kia lật tung bảy cái tủ, không lấy tiền,không lấy châu báu, chỉ tha mỗi cái túi đó đi, cũng đủ thấy được, đồ vật bêntrong đó trân quý cỡ nào.Được rồi, thật ra thì dựa theo tính cách của phu nhân, hễlà đồ giấu trong tủ quần áo, đều là đồ rất quý đó. Trong tủ quần áo có đồ chơitình thú hay tiền bạc thì cũng không có gì lạ, nhưng một cái túi cũ, nhìn thôicũng thấy rất đặc biệt rồi. Ông hầu như có thể mường tượng được, sau khi phunhân trở về biết chuyện này, sẽ tức giận đến cỡ nào.Chuẩn bị mà không tốt thì tất cả bọn họ sẽ trực tiếp bị đuổiviệc! Đây thật là một tục lệ bi thương mà, quản gia nghĩ.Nhưng mà, cho dù quản gia, vệ sĩ, bảo mẫu, người làm vườn ởbiệt thự Trần gia hôm nay có buồn bực hay mặc niệm chuyện bỗng dưng có một conmèo bự từ trên trời rơi xuống như thế nào. Dưới bóng cây cách biệt thự khôngxa, bên trong chiếc xe Hummer đã qua cải tạo, Lâm U • linh miêu • đạo tặc baytrên trời tiểu gia gia hoàn thành xong nhiệm vụ, miệng ngậm một cái túi cũ, đặtlên đùi chủ nhân mắt mù nhà mình. Cái dúm lông ngốc đang giật giật hay cái đuôiđang đung đưa kia cũng đều cho thấy tiểu gia bây giờ đang cực kỳ vui vẻ."Các đồng chí khổ cực rồi! Hành động của các đồng chí hômnay rất tốt! Thưởng mỗi người một túi khô cá cơm, đợi lát nữa đưa các người vềnhà xong, nhiệm vụ lần này có thể hoàn thành viên mãn rồi meo meo~"Vua mèo Lâm U xoay người về phía năm sáu con mèo tiểu đệđang ngồi sau xe nhìn cậu, huơ huơ móng vuốt khen ngợi biểu hiện xuất sắc hômnay của bọn chúng trong việc dụ dỗ đám chó ngu ngốc. Mấy đứa đàn em nghe vậykhoái chí vẫy vẫy đuôi, cảm thấy lão đại của mình thật là tốt.Chẳng qua so với Lâm U bên này dùng một túi khô cá cơm thưởngcho tiểu đệ hoàn thành nhiệm vụ, thì đối với mèo mập Gia Phỉ mà nói, ba đứa đànem mà nó dẫn tới hình như có chút khó đối phó, tốt xấu gì người ta cũng là mèoquý tộc mỗi ngày đều ăn tôm hùm tươi và cá ngừ, một túi khô cá cơm là cái thứgì chứ, thật sự không thể nào làm bọn chúng hài lòng — mấy thứ bình thường nàychính tay chủ nhân đút cho chúng, cũng phải xem tâm trạng chúng có muốn ăn haykhông nữa đó!Vì thế Gia Phỉ gặp phải vấn đề nan giải rồi, làm sao qua cửacủa tiểu đệ nó đây? Gia Phỉ bèn ngẩng cái mặt bự như ổ bánh mì của mình lênnhìn về phía Lâm U tiểu gia, dù nói gì đi nữa thì ông đây dẫn đàn em tới cũnglà để giúp mày, bây giờ không thể bình định tiểu đệ, một câu cậu mạnh khỏecũng muốn ông đây tự mình nói ra mới được sao.Lâm U • vua mèo linh miêu sau khi tiếp nhận được ánh mắt củamèo mập Gia Phỉ, trong lòng tỏ vẻ khinh bỉ các loại. Mày đó, ngay cả đànem của mình cũng không trị được, không biết xấu hổ mà còn phô ra cho người taxem như vậy? Còn chuyện giúp đỡ, hình như lúc đó cậu còn thấy con mèo quýtộc lông dài vì chạy trốn quá chậm mà thiếu chút nữa đã bị mấy con chó ngu xuẩnkia táp đuôi đó, khi ấy nếu không có tiểu đệ của cậu bay ngang qua ra taygiúp đỡ, cái con mèo quý tộc lông dài kia sẽ không ở đó mà kiêu ngạo nữa đâu, sẽkhóc lóc om sòm lên rồi!Bất quá, mặc dù trong lòng của vua mèo Lâm U đối với mấycon mèo quý tộc này có hơi câm nín, nhưng vì suy nghĩ cho sự ổn định của độimèo, nên trấn an thì cứ trấn an, nên thưởng thì thưởng. Vì cái nhỏ mà đánh mấtcái lớn không phải chuyện mà vua mèo Lâm Lâm có thể làm ~Ngay sau đó Lâm U quay đầu về phía ba con mèo quý tộc vẫnđang ngẩng cao đầu nói: "Tụi bây không muốn khô cá cơm, vậy tụibây muốn gì cứ trực tiếp nói với tao! Về cơ bản mà nói chỉ cần không phảimấy phần thưởng ăn hại như giết chó hay một xe chuột chết và vân vân, cái gì taocũng có thể cho tụi bây."Ba con mèo quý tộc nghe vậy tụm lại meo meo ô meo meo mấytiếng, sau khi thảo luận xong, ngậm ngùi phát hiện ra thứ bọn chúng muốn khônghề giống nhau, việc thảo luận bị hủy bỏ, tất cả đều muốn có phần thưởng củariêng mình!"Meo meo ô! ! ! 【 Khô cá cơm gì đó thật sự là khẩu vị quá nặng,bổn mèo tôi thích một túi khô mực hơn, vừa có thể ăn vừa cải thiện sức nhai,quan trọng nhất là chủ nhân sẽ không phát hiện tôi ăn vụng mực nữa! Ghét chủnhân không cho tôi ăn mực nhất, còn nói cái gì mà một con mèo quý tộc thì khôngnên ăn loại khô mực giá rẻ này, hắn không biết trước khi được hắn nuôi, tôi mỗingày đều chực chờ ở khu phơi ăn trộm mực sao? 】". . . " Lâm U câm nín. Thật sự cậu đã cho rằng hàngnày là một con mèo quý tộc thuần chủng mỏng manh yếu ớt a! Loại cảm giác mọi thứsụp đổ này là sao đây?! "Khụ khụ. Tốt lắm, cậu muốn khô mực đúng không? Đểlát nữa tôi kêu đàn em đi mua cho cậu, chờ đi."Sau khi con mèo Ba Tư trắng tuyền phát biểu xong, liền nhảyvề chỗ ngồi chờ khô mực của mình. Mà tiếp sau nó, con Ragdoll tai đen thẹnthùng cào cào, nhìn thoáng qua Đại Bạch đang ăn khô cá cơm cách đó không xa, nhẹnhàng nói với Lâm U: "Meo meo ô ~~"【Cái kia, cóthể giới thiệu tôi với con mèo trắng vừa khôi ngô vừa uy vũ kia không? Hai chúngtôi có thể tìm hiểu nhau sâu hơn một chút, thuận tiện báo đáp ơn cứu mạng của hắnluôn ~ 】Lâm U trầm mặc, tôi nói này người anh em, cậu xác địnhđó là ân cứu mạng mà không phải là cứu đuôi sao? Hơn nữa chỉ cứu cái đuôi có mộtchút, đã nghĩ tới chuyện tìm hiểu nhau sâu hơn và vân vân, cái loại lòng dạ TưMã Chiêu này có thể thu liễm một chút được không?! Còn nữa, cái này không quantrọng, quan trọng là. . . nếu như tôi không nhìn nhầm thì, hai người các ngươikhông phải đều là giống đực khỏe mạnh cả sao? Là đực đó! Giới tính giống nhaulàm sao có thể nói chuyện yêu đương, cậu không muốn sau này có một thằngnhóc nối dõi sao?!Có lẽ do ánh mắt Lâm U quá trắng trợn, con Ragdoll chỉ cầnmấy giây đã hiểu ánh mắt hắn muốn nói gì, có chút bất mãn và ngạo kiều nói:"Meo meo ngao ngao!" 【Giới tính giống nhau thì có sao? Anh và chủ nhânanh không phải cũng cùng giới tính đó sao! Anh với lão đại Gia Phỉkhông phải cũng giống giới tính sao? Có tư cách gì mà đi nói tôi hừ! 】
Lâm U nghe vậy sửng sốt, sau đó trong nháy mắt đã = 皿 = rồi.Tôi nói con mắt nào của cậu thấy tôi và Gia Phỉ mờ ám hả?!Đùa ông hả! Chủ nhân mắt mù nhà tôi lạnh lùng đẹp trai bá đạo khí phách như vậytôi còn không dụ dỗ hắn, mà lại đi mờ ám với con mèo mập Gia Phỉ kia, làm như đầutôi cũng chứa bã đậu như cậu vậy?!Lập tức nhe răng với con Ragdoll, sau khi đối phương khiếpđảm lui về sau mấy bước mới quay đầu về phía Đại Bạch đang ăn khô cá cơm nói:"Đại Bạch lại đây, con Ragdoll này nói muốn báo đáp ân cứu mạng củamày nè! Định bụng muốn mời mày và các bằng hữu của mày đến nhà cậuta chơi mấy ngày, mỗi ngày đều có khô cá cơm để ăn đó nha!"Đại Bạch vốn còn đang vùi đầu ăn uống hăng say, nghe đượccâu đó của lão đại tân nhiệm thì lập tức ngừng ngốn nga ngốn nghiến, cái đuôihơi vung, nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt con Ragdoll, "Meo meo?""Meo meo~""Meo meo.""Meo meo meo meo~~"Nghe Đại Bạch nhà mình và Ragdoll dùng ngữ khí hoàn toàn bấtđồng nói chuyện với nhau, Lâm U tiểu gia tỏ vẻ, quả nhiên đàn em của cậu làloại chất lượng cao cấp, nhìn qua rõ ràng là bộ dạng đẹp trai điên cuồng bá đạokhí phách, nếu như đổi thành con người mà nói, đó chính là cấp bậc anh trai MụcNhất tàn khốc đó!Thật vất vả trị xong con Ragdoll, ba đứa chỉ còn lại mìnhcon mèo lông ngắn Anh quốc. Hàng này cấp bậc thoạt nhìn không giống với hai đứakia, tựa hồ Gia Phỉ áp chế nó cũng có chút gượng ép."Meo meo."Không chờ Lâm U mở miệng, hàng này đã trực tiếp quăng ra điềukiện của mình, mà vua mèo Lâm U sau khi nghe điều kiện của nó tỏ vẻ, sau này cóhành động. . . cũng không mang cái con này theo nữa! Một lần đi đi lại lại thôimà cũng tốn mười vạn đồng là muốn đi ăn cướp sao? Mặc dù cậu là một phúông giàu có bất động sản thậm chí còn vượt qua một trăm triệu, nhưng thân là mộtcon mèo, mày muốn nhiều tiền như vậy thì có lợi ích gì chứ? Chẳng lẽmày có thể quẹt thẻ giống như ông đây sao? Mở ba lô nhỏ của mày chotiểu gia ngó ngó thử xem, nếu có thẻ vàng tiểu gia liền cho mày! ! !Kết quả con mèo Anh quốc này cũng chỉ dùng mấy giây đã hiểuđược ý tứ trong mắt vua mèo Lâm U, đừng thấy nó không giấu đồ gì trong người,nó chỉ cần hướng về phía sau bóng cây kêu mấy tiếng, vua mèo Lâm U liền thấyhai con mèo lông ngắn khác vui vẻ ngậm một cái bao nhỏ khoan khoái chạy tới,không cần mở cái bao kia vua mèo Lâm U cũng có thể đoán được, trong đó nhất địnhcó vài cái thẻ vàng.". . . Meo meo." 【Đợi lát nữa cho mày quẹt thẻ. 】Vua mèo phô trương Lâm U không khỏi hạ mình so sánh, ngay cảtiếng người cũng không muốn cùng con mèo này nói chuyện, chủ nhân con này tuyệtđối là một siêu cấp gian thương, không thì cũng là một ông chủ siêu cấp lớn, nếukhông thì không thể nào nuôi nổi con mèo ham làm giàu như vậy.Rốt cục cũng giải quyết xong ba đàn em của Gia Phỉ, vua mèoLâm U tỏ vẻ sau này tuyệt đối không mang theo Gia Phỉ đi vui đùa cùng nữa, nếuGia Phỉ nhất định phải tham dự, sống chết gì cũng không được mang theo hai đứaRagdoll và mèo lông ngắn này, trừ phi bọn chúng cái gì cũng không muốn!Lúc này Mục Viêm Khiếu cũng cho Mục Nhất cùng Mục Tam kiểmtra đồ trong cái túi cũ kia, làm cho người ta cảm thấy cao hứng chính là, trongcái túi quả thật có đồ liên quan tới mẹ Mục. Nhưng tính đi tính lại mà nói. . .cũng không thể xem là di vật được — không biết bà Trần từ lúc nào chụp được hơnmười tấm hình của mẹ Mục, trong đó có hai tấm là ảnh chụp chung của ba Mục và mẹMục, bốn năm tấm là ảnh một nhà Mục Viêm Khiếu.Tuy nói Mục viêm Khiếu không thể nào nhìn thấy mấy tấm hìnhnày, nhưng cầm chúng trong tay rồi từ từ vuốt phẳng, tựa hồ cũng có thể cảm nhậnđược mấy phần gia đình vui vẻ ấp áp tự trong lòng. Ngoài ra, trong túi còn mấybức thư, hẳn là thư mẹ Mục viết cho ông bà ngoại của hắn.Đồ trong túi nhiều như vậy, không có gì quan trọng. Nhưng MụcViêm Khiếu cũng rất hài lòng, mang theo vài phần tâm tình vui vẻ, Mục boss rahiệu với Mục Nhất, một nhóm mấy người mấy mèo cộng thêm năm con chuột liền trởvề nhà. Dĩ nhiên, Gia Phỉ và tiểu đệ của nó cộng với sáu đứa đàn em của vua mèoLâm U đều đưa về đến nhà, nhiệm vụ lần này có thể xem là thành công viên mãn.Trong một góc xe mà Mục Viêm Khiếu nhìn không thấy, tiểulinh miêu Lâm U nhìn thứ Mục Nhất cầm trong tay, bốn năm tấm hình bị rạch cắt,đôi mắt mèo màu hổ phách ánh lên mấy phần ác liệt.Nếu như vừa rồi không phải Mục Nhất hành động mau lẹ, chọnlấy mấy tấm hình bị cắt này để riêng ra, chỉ sợ tâm tình của chủ nhân mắt mùnhà cậu sẽ không còn khoái trá như vậy nữa, còn có thể tức đến đau đầu nữa— cho dù là ai nhìn thấy hình cha mẹ mình bị rạch cắt ở mặt sẽ không thể nàovui được, đừng nói tới mặt em trai và mình cũng bị rạch đến biến dạng. Hận thùvà ác độ cỡ nào, mới có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy với một nhà chịgái của mình chứ.Nghĩ đến đây Lâm U tiểu gia dùng móng vuốt đầy thịt củamình vỗ vỗ bàn tay chủ nhân mắt mù tỏ vẻ an ủi, híp mắt nghĩ lần sau phải tớiphá hoại bà Trần một chuyến nữa. Chỉ thiệt hại vài tấm hình mà nói đối với bàTrần thật không đáng nói tới, một đống phân chuột cũng sẽ không tạo thành tổnthất lớn gì, chỉ bằng chuyện bà ta rạch hình này, không dọn sạch tài sản của bàthật có lỗi với người toàn năng như cậu quá, ừm, mèo cưng mới đúng!Nhưng như vậy xem ra chủ nhân mắt mù không nhìn thấy cũngcó chỗ tốt a, dùng một câu kinh điển để hình dung chính là 'mắt không thấy tâmkhông phiền'.Đồng thời, ngay lúc tiêu linh miêu Lâm U và chủ nhân mắt mùnhà cậu nghênh ngang rời đi, mẹ con bà Trần tại bệnh viện quý tộc cũng nhậnđược tin khẩn của quản gia. Bà Trần nghe thấy tủ quần áo của mình bị lục tung tớiđáy, bàn tay cầm điện thoại tức đến run rẩy. Không nói đến mấy thứ tiền bạc vàđồ dùng khiến cho bà phải xấu hổ, điều khiến bà không thể nào chấp nhận chínhlà, món đồ ngày mai bà dùng để uy hiếp Mục Viêm Khiếu vậy mà lại bị một con mèocuỗm mất!Đây là hài quốc tế sao? Một con mèo lại có thể không đếm xỉađến mười mấy bảo vệ và ba con chó săn cỡ lớn của A Hạc, ngay trước mắt mọi ngườitha đồ đạc của bà mà chạy trốn! Bà Trần cực kỳ tức giận, hướng về phía quản giachửi ầm lên một trận, thật vất vả mới phát tiết xong, bà Trần xoay người vềphía con mình nói: "Không phải con đã nói ba con chó kia tất cả đều là giốngthuần chủng rất hung dữ sao?! Sao mà ngay cả một con mèo hoang cũng không bắtđược?! Mất công dùng nhiều tiền như vậy đi nuôi ba thứ phế vật! ! ! Chuyện nàychờ con khỏe lại liền đem bọn chúng cho đi hay giết thịt hết đi! Trần gia chúngta không chứa mấy thứ phế vật như vậy! ! !"Trần Du Hạc nghe xong mấy câu đó của mẹ mình bày ra vẻ xemthường, ba con chó kia là hắn dùng một khoản tiền lớn mới mua được, nuôi lâucũng có cảm tình. Đừng nói đem đi giết, dù đưa cho bất cứ ai hắn cũng không thấyvui."Mẹ, người cũng không chịu suy nghĩ cho kỹ, cái con mèo ăncắp kia khẳng định là do Mục Viêm Khiếu điều khiển! Ngày hôm qua không phải dìcả nói với mẹ châu báu trong nhà bị chuột trộm đi sao? Giờ cũng là chuột vớimèo, mặc dù giống loài không tương tự, nhưng cả hai lần đều là động vật đi trộmđồ, nghĩ làm sao cũng không tránh khỏi có quan hệ! Hết lần này tới lần khác gâybất hòa với mẹ và dì cả , tại thành phố A này, trừ Mục Viêm Khiếu ra còn có ainhư vậy? Khẳng định là hắn không sai đâu! Những người khác không thể có lá gannày!"Bà Trần nghe lời của con mình xong sắc mặt biến hóa, lờinày mặc dù có chút mò trăng dưới nước, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì quả thật cóthể có chuyện như thế! Dù sao bằng thế lực Trịnh gia và Trần gia ở thành phố Anày, người có lá gan đồng thời đắc tội cả hai bên, tính ra cũng không có mấyai. Huống chi, châu báu và đồ trang sức của chị cả bà thì không nói, nhưng cáitúi cũ kia của bà, chính là thứ bà tốn bao tâm sức dùng để bức bách Mục ViêmKhiếu. Vật này ngoại trừ Mục Viêm Khiếu, căn bản không có ai thèm để ý tới."Giỏi lắm đồ tiện chủng! Vậy mà cũng đi làm cái chuyện trộmcắp như vậy rồi! Không sợ mất mặt Mục gia và Trương gia nữa rồi!" Bà Trần càngnói càng nóng máu, lời nói ra cũng nghiến răng nghiến lợi, giống như muốn ăn sốngMục Viêm Khiếu đến nơi.Trần Du Hạc nhìn bà má nhà mình như vậy cũng im lặng, nhưngso với chuyện tức giận vì bị trộm, thứ khiến Trần Du Hạc để ý hơn là biến hóa gầnđây của Mục Viêm Khiếu. Hắn cảm thấy người anh họ thứ hai này sau lần bị tai nạnxe liền trở nên có chút quỷ dị, dựa vao cái bộ dạng thấy ai cũng ra vẻ ngươi chọcta ta liền chém cả nhà ngươi, sau khi bị tai nạn vậy mà đi trải nghiệm lần đầunuôi vẹt. Nuôi một con thú cưng cứ như thuốc chữa tinh thần cũng không phảikhông thể, nhưng con vẹt kia làm hắn nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.Có lẽ mới đầu hắn không có ý thức được, nhưng kể từ lần thủ hạ của anh họ cả,người gọi là Linh Hữu kia chỉ điểm con vẹt này không bình thường, hắn liền xemxét lại con vẹt kia, lập tức có cảm giác không bình thường.Sau này lại có chuyện con vẹt kia vì cứu anh họ thứ hai củahắn mà chết, anh họ của hắn bị đả kích trở nên cực kì tàn nhẫn, bệnh tình cũngtừ đó mà chuyển biến xấu, mắt thấy sẽ cận kề cái chết, đột nhiên lại xuất hiệnmột con chuột! Khi hắn nghe Lỗ Viễn nói còn chút xíu nữa là có thể nắm giữ MụcViêm Khiếu, lại bị một con chuột cắt ngang, suy nghĩ Trần Du Hạc trong nháy mắtthông suốt. Cảm thấy có lẽ con chuột kia chính là vẹt chuyển thế? Nhưng chuyểnthế báo ân và vân vân không phải chỉ hồ ly tinh mới có sao? Con chuột này làchuyện gì xảy ra? Cuối cùng con chuột cũng chết, sau đó mẹ hắn lại mang cái mặtbị mèo cào về nhà, nói cho hắn biết sau khi Mục Viêm Khiếu mất đi con vẹt đãnuôi một con mèo rồi. . .Trần Du Hạc nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy, trương lai bọnhọ muốn trị chết chướng ngại lớn nhất Mục Viêm Khiếu, chuẩn bị không tốt khôngphải đối phó với năm người Mục Nhất đến Mục Ngũ này, mà lại là một thứ sẽ biếnthành các loại động vật, một con quỷ sao?Tôi nói cái này thật không khoa học! Đây chẳng lẽ không phảilà thế giới bình thường sao?! Quỷ, yêu ma và vân vân, không nên tồn tại ở thếgiới này mới đúng a! ! !Trong lúc Trần Du Hạc nghĩ như vậy, bầu trời phía trên bệnhviện nổi lên một trận cuồng phong, trên không trung mà mọi người không nhìn tới,một con Kim Sí Đại Bàng có đuôi cá màu vàng chở trên lưng một đống đồ vật, lắclắc cái đuôi, bay đi cực kỳ nhanh."A Hạc? A Hạc con đang nghĩ gì vậy? Sao lại sững sờ rồi?Khuya hôm nay chúng ta thu thập một chút đến nhà dì cả con đi, thương lượngchuyện ngày mai phải làm sao một chút. Tuy nói đồ đã bị hắn cầm đi, nhưng dùnói thế nào, ngày mai chúng ta cũng phải đem những thứ mà tiểu tiện chủng MụcViêm Khiếu kia đã đoạt của hai nhà chúng ta đòi lại. Anh họ cả của con có nhiềucách nhất, khẳng định nó sẽ nghĩ ra một phương pháp tốt."Trần Du Hạc bị mẹ mình nói cho hồi hồn, gật đầu lung tung.Trong lòng suy nghĩ, nếu như lần này phương pháp xử lí của anh họ vì động vậtmà không có hiệu quả, vậy hắn nhất định sẽ đi Ngũ Đài Sơn, núi Võ Đan tìm một vịcao tăng đắc đạo tới đây, thu phục con yêu ma quỷ quái đang ở cạnh giúp đỡ MụcViêm Khiếu!Nhưng mà. . .trên căn bản. . . loại chuyện này, không thểphát sinh sao?Chương 48: Mạch nước ngầm bắt đầukhởi động.Buổi tối hôm đó, bà Trần dẫn theo Trần Du Hạc đi đến nhà bàTrịnh.Trong biệt thự Trịnh gia, mẹ con bà Trịnh đã sớm chờ ởphòng khách, vẻ mặt hai người họ xanh mét y hệt mẹ con bà Trần."Chị cả, cái tên tiện chủng kia thật quá ghê tởm! Chẳng nhữngđể cho mấy con chuột trộm châu báu của chị, sau còn đem mấy tấm hình em cất giấucũng trộm đi luôn. Làm sao bây giờ? Hình bị lấy đi rồi chúng ta sẽ không có biệnpháp nào uy hiếp nó nữa, chúng ta phải bất lực đem lợi ích sắp đến tay tặng chonó sao?! Mấy thứ sản nghiệp kia tăng lên tới hàng tỷ rồi! Sắp tương đươngvới một nửa Trần gia!"Bà Trần vừa mới ngồi xuống ghế sa lon đã bắt đầu oán tráchvà mắng mỏ Mục Viêm Khiếu, điều này thật sự không thể trách bà không bình tĩnh,nhiều của cải như vậy bất kể đặt trước mặt người nào, cũng khó ai có thể bìnhtĩnh nổi.Bà Trịnh nghe được lời đứa em thứ ba của mình sắc mặt càngthêm khó coi, dù sao so với bà Trần chỉ tổn thất một xấp hình cũ, tủ quần áo bịlục lọi thật là thiệt hại nhỏ bé không đáng kể, mấy bộ quần áo và trang sức củabà bị mấy con chuột kia phá hoại hoặc mang đi giá trị đã qua trăm triệu!Tổn thất lớn như vậy khiến ba ngày nay bà không cách nàonghỉ ngơi cho tốt được, chỉ cần vừa nhắm mắt lại sẽ nhớ tới mấy thứ châu báugiá trị liên thành kia. Quả thật là vô cùng đau đớn."Chị à em đang nói chuyện với chị nha! Đừng chỉ ngồi đó, emnhìn mà sốt ruột!"Bà Trịnh giận dữ liếc đứa em thứ ba của mình một cái, lạnhlùng nói: "Em nóng lòng thì có ích gì? Thứ quan trọng không phải do em giữ rồibị trộm đi sao? Ban đầu chị đã nói như thế nào? Đem thứ kia giao cho chị cho bảođảm, nhưng em lại sống chết cũng không muốn, nói để ở chỗ mình mới an toàn nhất,bây giờ thì sao? Chị cũng chẳng muốn nói em gì nữa rồi."Bà Trần bị chị của mình dạy dỗ một trận, mặc dù trong lòngkhông vui vẻ gì, nhưng rốt cuộc cũng không nói thêm lời nào. Dù sao bà Trịnhnói rất đúng, đồ là bị trộm trong tay bà, bà phải chịu tránh nhiệm chính. Nhưngtrách nhiệm thì trách nhiệm, chuyện quan trọng bây giờ không phải nên bàn bạcngày mai làm sao đem sản nghiệp thu vào tay sao? Đây mới chính là trọng điểmnha."Chị cả, em biết sai không phải được rồi sao? Chị cũng đừngcó làm ầm lên nữa, mau mau để cho A Hổ nghĩ biện pháp, đầu óc nó rất thôngminh, khẳng định có thể nghĩ ra cách tốt nhất! ! !"Cuối cùng bà Trịnh cũng không nói nữa, giống như bà Trầncũng quay đầu nhìn về phía con mình, thật ra thì suy nghĩ hai bà rất giốngnhau, bà Trịnh vô luận có xảy ra chuyện gì đi nữa, dù tình huống có hỏng bét thếnào, con trai bà đều có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết vấn đề, không có gìcon trai bà không làm được.Trịnh Du Hổ nhìn ba người trong nhà đồng loạt nhìn về phíamình, có chút bất đắc dĩ vuốt vuốt chân mày. Chỗ này trừ mẹ hắn có thể đảmđương chút chuyện, hai người còn lại không gây cản trở cũng đã may mắn lắm rồi.Nhưng vấn đề bây giờ là, bọn họ đã như châu chấu bị buộc dây, hắn không thểnghĩ gì được nữa.Suy nghĩ xong mấy vấn đề này, Trịnh Du Hổ dùng giọng bìnhtĩnh nói: "Chuyện này con đã có sắp xếp khác rồi, mọi người không cần quan tâm.Bất kể nói như thế nào, bởi vì sơ xuất của dì nhỏ làm chúng ta mất đi một cơ hộikiếm tiền, tiếp theo có chuyện hệ trọng gì vẫn là giao cho mẹ con đi!"Bà Trần nghe thế mặc dù có chút không vui, nhưng bà cũng biếtmình có bao nhiêu phân lượng, cuối cùng cũng cố mà gật đầu, sau đó vui vẻ ra mặt."Dì đã nói rồi mà, A Hổ của chúng ta là thông minh nhất!Cái tên tiện chủng Mục Viêm Khiếu kia dù xoay trở thế nào, cũng trốn không khỏibàn tay của chúng ta đâu! Đến lúc đó mấy thứ sản nghiệp kia chúng ta chia đều!Sau đó hai nhà tụ họp ăn một bữa cơm, tăng thêm một chút tình cảm đi."Bà Trần nói cùng con trai mình dào dạt hứng thú suy đoánngày mai Mục Viêm Khiếu sẽ có những vẻ mặt nào, bà hoàn toàn không chú ý tới,trên ghế sa lon cách đó không xa, chị và cháu của bà đang dùng một ánh mắtkhinh thường, nhìn bà. Trần Du Hạc không có kiên nhẫn nghe mẹ mình lảm nhảm, mắtliếc về phía anh họ mình, sau đó sửng sốt, lại dùng tốc độ cực nhanh thu hồiánh nhìn."A Hạc? A Hạc? Sao con lại bắt đầu ngẩn người rồi? Mẹ vừanói gì con có nghe không? Ngày may chúng ta nhất định phải mang theo một cáicamera thu nhỏ, sắc mặt Mục Viêm Khiếu lúc đó khẳng định rất đẹp mắt. Ha haha!"Trần Du Hạc nghe nói như thế không nhịn được đột nhiên đứngdậy, dưới cái nhìn kinh ngạc của ba người trong phòng, ngừng một chút mới nói:"Tối nay con chưa có ăn cơm, giờ đói bụng rồi muốn ra ngoài ăn một chút, dì cả,anh cả, con đi trước đây."Bà Trịnh cười gật đầu, Trịnh Du Hổ bên cạnh thì hơi nhíumày, hình như cảm thấy đứa em họ thứ ba này của mình có gì đó không đúng lắm.Nhưng mà bất kể thế nào, thằng nhóc này cũng không phảingười có thể gánh vác chuyện lớn gì, không đáng để lo.————————————Đúng mười hai giờ trưa ngày thứ hai, Mục Viêm Khiếu dẫntheo tiểu linh miêu của mình cùng với Mục Nhất Mục Nhị đi tới nhà hàng đặc biệtNeville.Bọn họ vừa mới bước vào cửa chính nhà hàng, bồi bàn liền tiếntới: "Mục tiên sinh, Trịnh tiên sinh đã chờ ở phòng vip trên tầng thượng, xinngài đi theo tôi."Mục Viêm Khiếu gật đầu, ôm tiểu linh miêu của mình, vẻ mặtnhư cũ đi theo. Lâm U lúc này gục trên bả vai chủ nhân nhà mình, nhỏ giọng nhắcnhở phương hướng.Không lâu sau khi bọn họ đi vào thang máy, tại cửa lớn nhàhàng liền xảy ra một cuộc tranh chấp."Sao các người không cho mèo nhỏ của tôi vào trong?! Tôi mớithấy có con còn lớn hơn nó được ôm vào trong nhà hàng kìa, các người cũng đâucó ngăn cản! Tại sao đến lượt tôi các người nhất định phải ngăn cho bằng được?!Mấy người sợ tôi không có tiền sao? Hay thú cưng cũng phải bỏ tiền theo lượt?Chỉ cần các người nói ra, tôi nhất định bỏ tiền cho nó mà!" Một người đàn ôngtrung niên cao lớn vạm vỡ trên cổ mang một sợi dây chuyền vàng to cỡ ngón tay lớntiếng la hét, một vẻ các người không giải thích rõ ràng cho tôi, tôi liền đập bảnghiệu của mấy người.Mấy người bồi bàn bị hắn quấy nhiễu đến không còn cách gì,cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói ra sự thật: "Nhà hàng này có đầu tưchính là vị anh họ của người nọ. Mà theo tin tức mới nhất chúng tôi vừa nhận được,vị kia đã thu mua cổ phần của anh họ ông ấy rồi, nói cách khác, cái vị vừa ômcon mèo bự kia vào không ai khác chính là ông chủ của chúng tôi. Vậy ngài nóiđi, chúng tôi ai lại dám ngăn cản, bắt ông ấy bỏ mèo của mình lại chứ?"Bồi bàn vừa nói xong mấy lời này, liền định bất kể như thếnào cũng phải giữ vững nguyên tắc bước vào nhà hàng thì không thể mang theo thúcưng. Cho dù tên nhà giàu mới nổi trước mặt không bỏ qua cứ tranh luậnmãi, hắn cũng muốn giữ vững nguyên tắc này!Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, sau khi tên nhàgiàu nọ nghe bồi bàn giải thích xong, hơi sửng sốt một chút, sau liền xoayngười rời đi. Trước khi đi còn đặc biệt tỏ vẻ hiền lành khoát khoát tay: "Ôi trời,sớm nói rõ kia là ông chủ của mấy người không phải được rồi sao! Đặc quyền vànguyên nhân này tôi vẫn có thể hiểu cho, dù sao cũng là ăn trong quán của mình!Không sao, không ăn được tôm hùm bự, chúng ta liền đi ăn tôm hùm nhỏ sốt chuacay a, dù gì cũng là tôm nha, cũng không có khác biệt gì lớn."Bồi bàn: ". . ." Chúng tôi vô cùng hiểu rõ, cực phẩm tômhùm bự ở nhà hàng năm sao chúng tôi so với tôm hùm sốt chua cay ở quán ven đườnglàm sao giống nhau được . . .Xỉu a! Nếu thật sự giống nhau chúng tôi làm saocòn chỗ đứng trên giang hồ a, dứt khoát ra ven đường bán hàng luôn! ! !Bây giờ, trong phòng vip tại nhà hàng đặc biệt Neville, MụcViêm Khiếu mang theo Mục Nhất Mục Nhị cùng tiểu linh miêu nhà mình đối mặt vớibốn người bà Trịnh và Trịnh Du Hổ ngồi nghiêm chỉnh, chuẩn bị trải qua một trậnchiến ác liệt không phải ngươi khó chịu thì chính là ta xui xẻo."Mục Viêm Khiếu! Con nói đi! Con có đem," Bà Trần thấy MụcViêm Khiếu rồi cũng có chút thiếu kiên nhẫn, vỗ bàn định hỏi, lại bị bà Trịnh cảnlại."Viêm Khiếu, hợp đồng chúng ta muốn con đem tới chưa? Lấyra cho dì nhìn một chút, nếu dì cảm thấy hài lòng, sẽ đem di vật của cha mẹ cotrả lại cho con." Bà Trịnh tiếp lời mắt cũng không chớp mà quăng ra một câu nóidối, mà ánh mắt bà vẫn cứ lộ ra vẻ tự nhiên, giống như chỉ cần Mục Viêm Khiếulàm được yêu cầu của bà, bà sẽ thật sự đem di vật ra cho hắn.Đối với chuyện này, không đợi Mục Viêm Khiếu mở miệng, LâmU tiểu gia liền ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, bàn chân mập ú chỉ vào bàTrịnh không chút lưu tình nói: "Giả bộ, bà giả bộ! Bà đang giả bộ nha! Mẹ nókhông biết lừa gạt người khác sẽ bị sét đánh sao?! Đừng tưởng rằng bây giờ trờinắng, sẽ không có chuyện ngũ lôi oanh đỉnh xảy ra nha! Bà nói láo không cần kịchbản như vậy, con trai bà có biết không?"Sắc mặt bà Trịnh chợt trầm xuống.Sau đó Trịnh Du Hổ đưa tay đè mẹ mình lại, thâm sâu nhìnLâm U tiểu gia một cái, mới nói với Mục Viêm Khiếu: "Xem ra vụ trộm ở nhà chúngta và dì ba đích thật là do cậu làm, đã như vậy, chuyện di vật cũng đừngnhắc tới nữa. Chúng ta nói chuyện khác đi."Mục Viêm Khiếu nghe vậy lắc đầu: "Cơm có thể ăn bậy, lờikhông thể nói bừa, dì cả và dì nhỏ bị trộm? Chuyện này tôi mới nghe lần đầu, vìthế anh đừng có đổ cho tôi. Chuyện có thể nói, nhưng nếu như không nói rõ, tôisẽ không an tâm, ai biết mấy người có ghi âm hay không đây?"Trịnh Du Hổ hừ lạnh một tiếng. Trong lòng biết không thểnào bẻ cong lời Mục Viêm Khiếu được nữa, cũng không nóng nảy, trực tiếp quăngcho Mục Viêm Khiếu một phần tài liệu, khẽ cười nói: "Tôi nghĩ dựa vào nội dungcủa tài liệu này, đổi lấy một nửa sản nghiệp Trịnh gia và Trần gia mà cậu đãthu vào tay, cậu cảm thấy thế nào?Mục Viêm Khiếu nghe vậy nhướng mày, "Một tài liệu bình thường?Suy nghĩ của anh không khỏi quá kỳ lạ rồi."Mà Trịnh Du Hổ vẫn cười như cũ: "Rốt cuộc có phải tài liệubình thường hay không, tôi có suy nghĩ kỳ lạ hay không? Cậu cứ xem sẽ biết.A, tôi nghĩ bây giờ cậu cũng không nhìn thấy, vậy thì để Mục Nhất đọc chocậu nghe đi. Tôi tin cậu sẽ đồng ý trao đổi với tôi."

chương 49: Chị dâu hư hư thựcthực.Lời của Trịnh Du Hổ làm Mục Viêm Khiếu không nhịn được khẽcau mày, hắn có một dự cảm không tốt lắm, đem văn kiện kia giao cho Mục Nhị, MụcNhị thần sắc trịnh trọng mở văn kiện ra, sau mấy phút sắc mặt biến hóa.Lâm U tiểu gia ngẩng đầu, nhìn Mục Nhị cúi đầu nói với MụcViêm Khiếu mấy câu, sau đó khí thế quanh thân Mục Viêm Khiếu biến đổi, cặp mắtsâu thẳm kia thẳng tắp bắn về phía Trịnh Du Hổ."Anh động đến Viêm Minh, có biết sẽ có hậu quả gì không?" Mặcdù Mục Viêm Khiếu và Trịnh Du Hổ chỉ ngầm ra ước định không tổn thương ngườithân, nhưng đây là chuyện song phương cam chịu, vừa rồi Mục Nhị nói cho MụcViêm Khiếu biết là Trịnh Du Hổ động tay động chân với Mục Viêm Minh ở thành phốB, thế cho nên hắn mới lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.Trịnh Du Hổ nghe Mục Viêm Khiếu nói, sắc mặt trầm xuống, bấtquá cuối cùng vẫn là ung dung cười cười: "Hai người chúng ta có làm giao ướcchính thức nào chưa? Nguyên vốn là đối thủ tranh giành anh chết tôi sống, cóchuyện gì mà không thể làm chứ?"Mục Viêm Khiếu nghe vậy hồi lâu vẫn không mở miệng, sau đóbỗng nhiên lại nở nụ cười, "Anh đã nói như vậy, thế thì chúng ta không còn gìphải do dự nữa. Dựa vào bản lãnh, sống chết do mạng, giàu sang ở trời, sau nàyđừng trách sao tôi không nói đến tình cảm. Nói như thế nào cũng là do các anhra tay trước."Trong phòng ăn, bà Trần và Trần Du Hạc đối với cuộc đối thoạicủa Mục Viêm Khiếu cùng Trịnh Du Hổ có hơi mờ mịt, bất quá chuyện này không cầnhiểu cũng được, bây giờ nên xem ai hơn ai một bậc kìa. Bà Trần cười một tiếngchế nhạo nói: "Mày còn có mặt mũi đi nói chuyện tình cảm sao?! Mày trộmchâu báu của dì cả mình rồi còn đồ đạc của tao nữa, còn nói đến tình cảm sao? Nựccười, chúng ta đã sớm không còn tình cảm gì rồi! Một câu thôi, sản nghiệp màmày đã đoạt của tụi tao, mày có trả lại hay không? Không trả thì đừngtrách sao tụi tao không khách khí! ! !"Mục Viêm Khiếu cười lạnh một tiếng đứng lên: "Cho dù tôi cótrả lại cho các người những thứ vốn là thuộc về tôi đi nữa, tôi cũng không tincác người thật sự có lòng nhân từ cao cả mà thu tay không đối phó với tôi. Vậynên vẫn là thôi đi! Muốn chó dữ không cắn người, cho nó một miếng thịt thôi vẫnchưa đủ đâu, thủ đoạn và phương pháp tốt nhất vẫn là giết hết không còn một mốngmới được."Nói xong lời này Mục Viêm Khiếu liền đứng dậy rời đi, đểlại cho bốn người Trịnh Du Hổ một bóng lưng lạnh lùng.Trịnh Du Hổ hoàn toàn không ngờ được cho dù có động đến MụcViêm Minh cũng không thể làm Mục Viêm Khiếu thối lui, ngược lại còn phá vỡ mộttia băn khoăn cuối cùng của hắn, nhìn bộ dạng lúc sắp rời đi của người kia, sợrằng cuộc sống sau này của bản thân sẽ có phiền toái lớn rồi đây."Chậc. Tôi cũng không tin cậu chưa dùng đến bản lĩnhthật sự, vẫn luôn nể tình đâu! Nếu cậu thật sự có bản lãnh như thế, sao lạithành ra tình trạng cái gì cũng không nhìn thấy như bây giờ?!"Trịnh Du Hổ lạnh lùng mở miệng, đầy vẻ dữ tợn.———Ra khỏi nhà hàng đặc biệt Neville, Mục Viêm Khiếu bảo MụcNhất trực tiếp lái xe đến sân bay, hắn muốn dùng tốc độ và thời gian nhanh nhấtbay đến thành phố B. Bởi vì căn cứ theo một phần văn kiện mà Trịnh Du Hổ mới vừađưa ra kia, tình huống bây giờ của Viêm Minh cực kỳ bất ổn — chuyện không ổnnày không phải nói thân thể của em hắn có vấn đề, mà là chuyện em hắn gặp phải,nếu như một bước lựa chọn sai lầm, sẽ trực tiếp làm công ty ở thành phố B tổnthất nguồn lợi nhuận lớn đến vài tỷ, mà tổn thất này càng về sau sẽ càng trởnên nghiêm trọng, cuối cùng không thể nào giải quyết được.So với chuyện công ty sau này sẽ thành ra bộ dạng gì, điềukhiến Mục Viêm Khiếu lo lắng hơn chính là một khi Mục Viêm Minh lựa chọn sai lầm,cho dù hắn chỉ là con nhà giàu, nhưng làm một người có lương tâm, là một hình mẫucon nhà giàu có tự tôn, Mục Viêm Minh trong tương lai năm năm sau, cũng khônggượng dậy nổi, nếu tố chất tâm lý kém một chút mà nói, có lẽ từ nay về sau hắnsẽ không còn tự tin tham dự vào chuyện có liên quan đến công ty nữa. Chuyện nàyđối với Mục gia mà nói, tuyệt đối là đả kích không nhỏ. Mà đối với bản thân MụcViêm Minh cũng là như thế."Meo meo.""Không cần lo lắng, kỳ thực, tôi nói mặc dù em trai nhàanh có hơi ngốc, có hơi vô tâm, còn có chút vụng về, nhưng khẳng định biếtđâu nặng đâu nhẹ, cũng biết lắng nghe ý kiến người khác, sẽ không có vấn đề gìlớn đâu." Tiểu linh miêu Lâm U cuộn tròn trong lòng chủ nhân mắt mù nhà cậu,dùng cái chân nhỏ vỗ vỗ cánh tay căng thẳng kia tỏ vẻ an ủi.Mục Viêm Khiếu được thú cưng nhà mình an ủi một chốc, sắc mặtvẫn căng thẳng từ lúc ra khỏi khách sạn cuối cùng cũng dịu lại. Vuốt qua vuốt lạibộ lông mềm mại của Lâm Lâm, Mục Viêm Khiếu cũng cảm thấy em trai đáng lo nhàmình có lẽ sẽ không làm cho hắn nóng ruột như trong tưởng tượng."Sau khi đi thành phố B có lẽ tao sẽ bận nhiều việc, có thểkhông chiếu cố mày cho tốt, đến lúc đó tao sẽ bảo Viêm Minh đi theo mày, bấtkể mày muốn đi đến đâu, muốn làm gì hay chơi gì nó cũng sẽ theo mày.Vì thế phải chú ý an toàn, không nên tự mình động kinh đi tìm đường chếtbiết chưa?"Lâm U tiểu gia nghe vậy nhất thời nổi giận, vươn móng vuốtra cào chủ nhân mắt mù nhà cậu một cái: "Có anh mới đi tìm đường chết!Mỗi ngày anh đều đi tìm đường chết! ! ! Nếu không có tiểu gia tôi đâyanh không biết đã gặp phải bao nhiêu khó khăn rồi? Đụng mạnh chút nữa làchết rồi có biết không?!"Mục Viêm Khiếu nghe vậy giật khóe miệng, khẽ liếc mắt, lườitranh cãi cùng tiểu ngu ngốc này. Thật ra hắn rất muốn "ha ha" một tiếng, nhưngsợ thú cưng nhà mình phát cuồng, nên vẫn là thôi đi!Mọi người đến sân bay, Mục Nhất cùng Mục Nhị đi thăm dòchuyến bay, đúng lúc thấy có chuyến bay nửa giờ sau sẽ cất cánh đi thành phố B.Cứ như vậy, bọn họ không phải quay về nhà đi bằng trực thăng nữa.Mà trong nửa giờ này, Mục Viêm Khiếu gọi điện thoại cho emtrai mình, Mục Viêm Minh trong điện thoại đã cố giữ cho giọng vui vẻ, còn tỏ ramọi chuyện vẫn rất thuận lợi. Nhưng Mục Viêm Khiếu hiểu rất rõ đứa em trai phiềnphức nhà mình, ngay từ câu đầu tiên, Mục Viêm Khiếu đã biết cảm xúc Mục ViêmMinh có điều bất thường, liền xác định có chuyện đã xảy ra chuyện ở thành phốB."Ha ha, anh hai, anh ở bên đó nhớ chú ý sức khỏe a! Dù nóinhư thế nào, ông ở Mục gia vẫn phải dựa vào anh! Mặc dù em đây nhận nhiệm vụlúc lâm nguy, nhưng chỉ cần không xảy ra rắc rồi gì lớn là em đã cám ơn trời đấtrồi!"Mục Viêm Khiếu nhướng mày muốn nói gì đó, bỗng nhiên bên cạnhlại chìa ra một cái chân nhỏ mập mập, đặt lên di động trực tiếp gào lên: "Chú ýsức khỏe em gái mi a! Cái đứa phiền phức như cậu làm cho tiểu gia đây sôicả người! Nhìn xem tôi có quất chết cậu hay không, đừng tưởng rằnganh của cậu dễ nói chuyện thì tôi cũng dễ như vậy, nuông chiều con nít sẽlàm cho chúng nó trở nên hư hỏng không biết sao? Một đứa trẻ ngoan là phải đánhmới được!"Mục Viêm Minh nghe thấy trong điện thoại có mấy tiếng mèokêu meo meo, nhưng trọng điểm là kèm theo mấy tiếng meo meo này là giọng nói củamột người đàn ông, Mục Viêm Minh có thể khẳng định hắn tuyệt đối chưa từng nghequa cái thanh âm này, nhưng cái giọng nói đặc biệt quen thuộc lại gợi đòn nàylà sao đây?! Sao lại có cảm giác rất quen thuộc với cái người đang nói chuyệnnày vậy?! Đây nhất định là ảo giác, người có thể ở bên cạnh anh hai của hắntrung khí mười phần mắng người của ảnh còn chưa ra đời đâu! Dù sao anh haicủa hắn mặc dù luôn dùng biện pháp khác nhau để trừng trị hắn, dùng từ ngữ kíchthích hắn, dùng các loại đe dọa làm hắn sợ hãi, nhưng người anh trai này luônbao che khuyết điểm, nếu có người cũng đối xử với hắn như anh hai, thì người đókhông phải chị dâu, cũng là ông của hắn! ! !Vì vậy người đàn ông này là sao đây? Nhất thời thẫn thờ,không đợi hắn mở miệng hỏi thăm đó là ai, bên kia điện thoại liền trực tiếp dậpmáy.Cho nên em nhỏ Mục gia chỉ có thể dùng vẻ mặt xoắn xuýtnhìn điện thoại mà ra sức động não, cuối cùng mặt hắn bỗng nhiên hiện lên vẻ hoảngsợ, rống lên một tiếng: "A! Tôi nói không lẽ người kia chính là chị dâu tươnglai của tôi sao?! Từ lúc nào mà anh mình không thích nữ lại chạy đi tìm đàn ôngrồi?! Thảo nào đến tận bây giờ anh ấy vẫn sống chết không chịu kết hôn, thì ranguyên nhân cuối cùng là do giới tính không đúng!""Ừm. . . Nói đi cũng phải nói lại, nghe tiếng hình như ngườiđàn ông kia ăn ở với con tiểu linh miêu hung tàn kia rất tốt? Chậc chậc, đâyđúng là kỳ tích mà."Mục Viêm Minh nghĩ đi nghĩ lại nhịn không được bật cười, màMục Cửu đứng bên cạnh hắn lúc này dùng vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thépnói: "Nhị thiếu, trọng điểm không phải nửa giờ nữa ông chủ sẽ tới đây sao? Lúctrước chúng ta ra bốn quyết định, có đến hai cái là sai lầm, anh cảm thấy ôngchủ đến rồi sẽ xử lý chúng ta như thế nào đây?"Mục Viêm Minh nhất thời một chữ cũng không thốt ra được, vẻmặt còn mang nét cười thoáng cái cứng đờ, cuối cùng khóc không ra nước mắt nói:"Tiểu Cửu! Anh không thể nói chút chuyện tốt cho tôi nghe được sao? Anh chê tôimấy ngày qua còn chưa đủ thảm đúng không?!"Mục Cửu liếc mắt đặc biệt không nể mặt, "Nhị thiếu, anh phảitin rằng, những ngày qua, anh có thảm nhiều thế nào, tôi so với anh còn thảmhơn gấp mười lần."Mục Viêm Minh hướng về phía Mục Cửu tốn hơi thừa lời, ngườisau thần sắc không thay đổi: "Tôi cảm thấy vì sự thất bại trong công việc lànnày, tương lai của tôi trong 20 năm tới sẽ không được phát lương rồi, đến lúcđó muốn tìm Tiểu Thập tụ tập cũng không được, phỏng chừng trong tất cả mọi ngườitôi là thảm nhất rồi."Mục Viêm Minh nghe nói như thế rốt cục có cơ hội phản bác,đặc biệt nghiêm túc nói: "Anh sai rồi, thảm nhất không phải anh mà là Mục Thấtchết không toàn thây mới đúng." Vừa nói vừa vỗ vỗ bả vai Mục Cửu: "Được rồi đượcrồi, anh vẫn là nên cùng tôi nghĩ cách làm sao đối mặt với anh hai đi, ít nhấtcũng phải đảm bảo sau khi gặp anh hai rồi vẫn có thể sống tốt, về phần nhữngcái khác, đến lúc đó rồi tính sau!"Trong nháy mắt phòng làm việc trở nên âm u. Mục Viêm Minhcùng Mục Cửu lôi tất cả văn kiện ra, lục lọi kiểm tra đối chiếu một lần, làm cúgiãy chết cuối cùng.Sản nghiệp Mục gia ở thành phố B trong quá trình mở rộng gầnđây gặp phải chút khó khăn, mà các nhân viên làm việc cho nhà họ Mục cũng cảmnhận thấy sự bất thường đó —— Hình như không biết từ lúc nào, cho dù bọn họ cócố gắng làm việc đến đâu cũng cảm thấy không bình thường, đến lúc nhìn thấythành tích cuối tháng lại càng cảm thấy không bình thường.Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hình như công ty đang gặp khókhăn?!Trong lúc các nhân viên bàn luận xôn xao, thảo luận xem rốtcuộc là nguyên nhân gì đã dẫn đến cục diện bế tắc như bây giờ, có nhân viên bỗngnhiên phát tán một tấm hình, đó là tổng tài nhà họ Mục mà tất cả bọn họ đều biếtđến, là đại boss trong giới thương mại. Trong tấm ảnh, dáng người nọ nghiêm túcvà trang trọng, Mục Nhất và Mục Nhị đi theo trước sau như một sắc mặt nghiêm trọng.Dù nhìn như thế nào đi nữa, đây đều là một tấm hình đặc biệt có phong cách, từgóc độ nào cũng cho thấy hình tượng ông chủ vô cùng to lớn.Nhưng có một điểm không được hoàn mỹ, có thể nói là, điểmkhông đồng bộ chính là ông chủ lớn của bọn họ trong ngực còn ôm theo một conmèo, dù cho con mèo kia nhìn đặc biệt dễ thương đi chăng nữa, nhưng cái bộ dạngnằm bò trên bả vai ông chủ, tai và đầu ngẩng cao kia, thật giống như nhân vật lợihại nhất trong tấm ảnh không phải là Mục boss, mà chính là nó.【Mục boss bấtngờ xuất hiện tại thành phố B! ! ! Chúng ta rốt cục thoát khỏi tình trạng nghĩmãi vẫn không ra nguyên nhân gây nên đình trệ rồi! ! ! 】【Nhưng mà,con mèo kia chẳng lẽ chính là linh vật trong truyền thuyết của ông chủ ở thànhphố A sao? Nhìn sao cũng là bộ dáng mất nết nha?! 】Các nhân viên ở thành phố B mang theo nghi vấn này tiếp tụclàm việc và chờ đợi điều sẽ xảy ra sau đó, mà trong phòng làm việc trên tầngthượng của tổng công ty Mục gia tại thành phố B, đứa con ở bên ngoài lớn lốiphá phách không ai bì nổi của nhà họ Mục, giống như mắc phải bệnh cúm gà, cái cổcúi gục xuống, chờ đợi sự giáo huấn của anh hai đang ngồi ở bàn làm việc phía đốidiện.Mục Viêm Khiếu nghe Mục Nhị tổng kết các tài liệu và nghịquyết trọng đại của tất cả sản nghiệp ở thành phố B, càng nghe sắc mặt càngkém, mãi đến khi nghe xong quyết định cuối cùng, Mục Viêm Khiếu chợt vỗ bàn mộtcái, cái tiếng vang đó to đến nỗi suýt chút nữa dọa Mục Viêm Minh té ngồi dướiđất, bắp chân cũng run lên cầm cập."Đến tận bây giờ, em vẫn muốn nói với anh rằng mọi chuyệnbên này đều rất tốt sao? Cho em mười phút, dùng lời nói ngắn gọn thuật lại choanh biết, rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến em làm ra quyết định ngu xuẩn nhưvậy.""Meo meo~""Thật ra nếu như cậu nói không được ~ tôi cũng có thể nóigiúp cậu một chút ~ nói cho cùng ~ vẫn là chỉ số IQ của cậu làm cho người ta phảinóng ruột à nha ~ két két két!"Mục Viêm Minh mạnh mẽ trợn trừng hai mắt, nhìn con mèo biếtnói kia, cuối cùng vẫn nhịn không được, đặt mông ngồi bệch xuống đất.Tôi nói a. . . Cái con mới vừa nói chuyện. . . Chẳng lẽ làmèo yêu sao?!Mèo yêu hư hư thực thực Lâm U nhìn bộ dạng của Mục nhị thiếugia, đặc biệt khinh thường xoay đầu đi, mèo yêu em gái cậu! Chỉ số IQ ngu ngốclàm cho người ta nổi nóng mà!Chương 50: Cáo mượn oai hùm.Nhị thiếu Mục Viêm Minh bị dọa đến bị dọa đến ngồi bệt trênmặt đất, Mục Cửu bên cạnh nhìn thấy bộ dáng đó của hắn khóe miệng cứ co giậtmãi. Cho dù đã sớm biết chỉ số IQ của nhị thiếu nhà hắn có thể làm người ta lolắng, nhưng làm cho người khác lo lắng như bây giờ, hắn thật muốn đập cửa mà chạy."Nhị thiếu, mèo, có đeo thiết bị! ! !" Mục Cửu đưa ra gợi ýhữu nghị.Mục Viêm Minh nghe Mục Cửu nói khẽ sững sờ, thật lâu sau mớikịp phản ứng Mục Cửu muốn nói là con mèo kia khẳng định có mang thiết bị trợgiúp mới có thể nói chuyện. Nghĩ tới đó, Mục Viêm Minh thở phào nhẹ nhõm, sauđó mặt trở nên đỏ bừng, phản ứng của mình vừa rồi hơi quá rồi thì phải."Khụ khụ! Cái kia, dù sao thì, ừm, tự nhiên mèo lại đi nóichuyện sẽ khiến người ta giật mình mà! Tôi dám khẳng định người giật mình vìchuyện này không chỉ có mình tôi thôi đâu! Bất kể là ai thì cũng phải giật mìnhmấy phút."Đối với hành vi tự tìm lối thoát cho mình, phản ứng của MụcNhất, Mục Nhị, Mục Cửu là yên lặng khinh bỉ, còn linh miêu Lâm U tiểu gia thìtrực tiếp trả về hai chữ."Ha ha."Mục Viêm Minh âm thầm lý sự, mẹ nó thật muốn đem con mèokia đi làm long hổ đấu a! Mệt hắn còn tưởng rằng mình vừa mới nói chuyện với chịdâu tương lai cơ đấy! Phải biết rằng một con mèo mà dám giáo huấn hắn như vậy,còn nói chỉ số IQ của hắn làm cho người ta lo lắng, nhị thiếu hắn tuyệt đốikhông thể nhịn nữa! ! !"Sao thế, nhìn cậu hình như muốn đánh tôi thì phải?" Tiểulinh miêu Lâm U cười cười âm hiểm: "Có bản lĩnh thì lại đây đánh tôi đi? Tớiđây đánh đi! Cho cậu cũng không dám!"
Mục Viêm Minh nghẹn một cục máu ở cổ không thể nhổ ra cũng không nuốt vào được,thiếu chút nữa là nhịn tới chết.Khi Mục nhị thiếu sắp bị Lâm U tiểu gia ức hiếp tức sắp chết,Mục Viêm Khiếu trực tiếp xách cổ thú cưng nhà mình lên, cánh tay vung qua bên cạnh,Mục Nhị nhanh tay lẹ mắt vội vàng tiểu bảo bối tròn vo này, có chút xấu hổ nói:"Ông chủ? Chuyện này là sao?"Mục Viêm Khiếu nói thẳng: "Tôi muốn cùng Viêm Minh một đốimột kiểm điểm lại sai lầm trong mấy ngày nay, anh mang Lâm Lâm đi xung quanhcông ty hoặc gần đây một vòng đi, một giờ sau rồi tới tìm tôi."Mục Nhị giật giật khóe miệng, sau lại đặc biệt gọn gànglinh hoạt ôm Lâm U tiểu gia còn đang giãy dụa, nhanh chóng đi ra ngoài. Chậc chậc,sắc mặt ông chủ nhất định là rất tức giận rồi, có thể không đối mặt trực tiếp vớithảm trạng đó, thật sự là quá tốt rồi.Đợi Mục Nhị đóng cửa phòng giám đốc lại xong, nói với conmèo còn đang vùng vẫy trong ngực: "Tiểu Lục nha! Muốn ăn gì? Muốn chơi gìkhông? Chỉ cần chú mày nói ra dù có lên trời xuống đất anh hai cũng dẫn chúđi!"Lâm U nghe vậy dùng móng vuốt mập mập của mình ghét bỏ đẩymặt của Mục Nhị ra, tiểu gia còn cần anh mang tôi đi lên trời xuống sao? Có chủnhân mắt mù toàn năng của tôi ở đây, không ai có thể uy hiếp lợi dụng tôi cả! !! Tiểu gia là thú cưng của Trung Hoa dân quốc, không ham giàu sang, không khuấtphục cường quyền, dù có nghèo khổ cũng không thay lòng! ! ! 32 likes cũng khôngđủ để hình dung tiểu gia tôi! ! !". . . Được rồi, nhìn bộ dạng ngươi khẳng định là không muốnđi đâu rồi, anh hai dẫn chú đi thăm quan công ty nhé! Nhân tiện ghé nhà ăn côngty một chút, nói không chừng sẽ có thứ chú mày thích ăn đó."Đến đây Lâm Lâm • thú cưng tốt của Trung Hoa dân quốc mới cốmà gật đầu, sau gục trên bả vai Mục Nhị, từ trên cao mà nhìn xuống ánh mắt ngạcnhiên của toàn thể nhân viên công ty.Chậc, nhìn gì thế? Chưa thấy linh miêu nào đẹp trai như tiểugia sao? Bổ sung kiến thức đi! Nên biết mình kiến thức nông cạn! Hừ! Con ngườingu xuẩn!Sau một canh giờ, Mục Nhị đón nhận cái nhìn chăm chú nhiệtliệt trước nay chưa từng có của công nhân viên, với tình huống như thế, Mục Nhịrất rõ nguyên nhân là do con mèo bự trong ngực cứ hết nhìn đông lại nhìn tây,nói thật ra bộ dáng Tiểu Lục bây giờ so với mèo bình thường rất khác nhau, rõràng nhất là cái đuôi to ngắn ngủn và hai dúm lông ngốc trên lỗ tai, nếu nhưchú ý tới hai điểm này, vẫn có không ít người có thể nhận ra Tiểu Lục là mộtcon linh miêu.Mà cái loại linh miêu này, người bình thường muốn nuôi rấtkhó. Hơn nữa Tiểu Lục được ông chủ trực tiếp ôm tới, dù là người ngu cũng biết,đây là thú cưng rất hot trong truyền thuyết ở thành phố A của ông chủ.Cuối cùng vẫn là có người không nhịn được sự hiếu kỳ đối với'thú cưng của ông chủ', dùng một loại tư thế anh dũng hy sinh vọt tới bên ngườiMục Nhị, lớn tiếng nói: "Phó tổng, tôi có thể chụp chung một tấm với con mèo bựnày được không? Lúc trước tôi đặc biệt vô cùng sùng bái con thú cưng có thể biếnboss từ một người cuồng công việc thành người cưng chiều vật nuôi này đó! ! !Hôm nay thật vất vả mới thấy nó, bất kể như thế nào tôi cũng muốn chụp chung vớinó một tấm hình, cho dù anh có trừ một tháng tiền lương của tôi đi chăng nữa! !! Tôi cũng không sợ! ! !"Mục Nhị đẩy gọng kiếng vàng của mình lên, trong lòng thầmtính toán, ba ba ba tính thật lâu, sau đó mỉm cười nói: "Chuyện này có gì khôngthể chứ? Cậu sùng bái nó như vậy, bản thân Tiểu Lục cũng rất vui. Nhưng mộttháng tiền lương không thể cùng chụp chung với nó một tấm ảnh, ít ra cũng phảiba tháng lương mới được chụp chung, cậu còn muốn nữa không?"Anh thanh niên tưởng chừng sắp đạt được mục đích nghe vậy sửngsốt, sau nửa ngày dùng ánh mắt khổ đại thù sâu nhìn Lâm U tiểu gia hồi lâu, đếnkhi Lâm U không nhịn được muốn vung cho cậu ta một tát, người này vậy mà lại cắnrăng gật đầu chấp nhận."Thành giao! Tôi dùng ba tháng tiền lương để trả phí một tấmhình chụp chung với nó! ! ! Dù sao tiền có thể kiếm, có cơ hội cùng linh miêu củaboss chụp ảnh tính ra không chừng chỉ có duy nhất một lần thôi! ! !"Vì thế, trong ánh mắt thưởng thức của Mục Nhị, anh thanhniên trẻ tuổi này cuối cùng cũng được chụp vài tấm hình với Lâm U tiểu gia. Cânnhắc việc người này vậy mà nguyện ý dùng ba tháng tiền lương để được chụp ảnhchung, dù có ngạo kiều như tiểu linh miêu Lâm U, vẫn rất nể tình không lộn xộn,chớp mắt và vân vân, thậm chí còn dùng cái chân nhỏ mập ú của mình gác lên mặtngười nhân viên nọ, tỏ vẻ ông cho cậu chút mặt mũi đó.Rồi sau đó, Mục Nhị hỏi những người vây xem khác có muốn chụpảnh thân mật với tiểu gia một lần hay không, giá tiền lần này còn cao hơn trước—— nửa năm tiền lương.Đối với chuyện này, vốn nhiều nhân viên còn muốn chụp ảnhchung nhất thời tức giận bất bình, sao có thể tăng giá một cách chóng mặt như vậychứ! Còn chưa qua năm phút đồng hồ nữa mà!Mà đáp án của phó tổng Mục Nhị chính là: cơ hội thường chỉđến một lần, vì thế khi thấy có cơ hội, phải nhanh tay bắt lấy nó, nếu để nó vụtmất thì người hối hận chính là bản thân mình.Nghe xong câu này, rất nhiều công nhân viên dùng một loạiánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Mục Nhị, trời ơi, phó tổng đúng là phó tổng a!Ngay cả chụp hình thôi mà cũng có thể tận dụng đem ra thuyết giáo một trận, thậtsự quá lợi hại mà! ! !Chẳng qua sau khi nghe giảng đạo xong, có người còn muốndùng tiền lương trong nửa năm của mình để được chụp ảnh cùng Lâm Lâm, phó tổngMục Nhị lại thẳng thừng chỉ cho bọn họ biết cái gì là 'cơ hội chỉ đến một lần'."A, mặc dù tôi cũng rất muốn trừ tiền lương của các bạn,nhưng rõ ràng Tiểu Lục không còn vui vẻ nữa, thời gian cũng hết rồi mọi ngườichờ cơ hội lần sau đi nha!" Nói xong Mục Nhị liền ôm Lâm U tiểu gia đặc biệt ngạokiều đi lên tầng thượng.Để lại đằng sau chúng công nhân viên cắn răng nhéo đùi đầyân hận.Và sự thật đã chứng minh, người thanh niên duy nhất có cơ hộichụp hình cùng Lâm U tiểu gia rất có mắt và rất dứt khoát, bởi vì sau đó bất kểđại boss có tới bao nhiêu lần đi nữa, cũng không mang theo thú cưng nữa, bọn họcũng không còn cơ hội chụp hình cùng 'linh miêu dễ thương' nữa. Dù cho có giaora một năm tiền lương hay mười năm thì cũng không ích gì.Mục Nhị mang theo Lâm U tiểu gia đi đến trước cửa phòng chủtịch, chưa kịp mở cửa lớn ra đã nghe bên trong truyền tới một trận gào khóc thảmthiết, Mục Nhị giật giật khóe miệng, phòng chủ tịch được thiết kế cách âm,nhưng ở cửa vẫn có thể nghe được một chút tiếng động, kết quả trực tiếp nghe thấy.. .Chậc chậc, ông chủ ra tay thật tàn ác, vào rồi phải hòa giảimột chút. Mục Nhị ôm mèo Lâm U nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền nghe thấy lời dặn dòcủa Mục Viêm Khiếu."Năm ngày sau, em đừng đi đâu hết, cứ ngây ngốc sống ở thànphố B với Lâm Lâm đi! Nếu để anh phát hiện em đi đến chỗ không nên đến, gặp ngườikhông nên gặp, thì sau này cứ đến sống ở chỗ ông luôn đi!" Mục Viêm Khiếu mangtheo giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mở miệng: "Vậy mà lại ngu ngốcđi tin lời của mấy đứa hồ bằng cẩu hữu kia, trước khi em chính thức tiếp nhậncông việc, lo mà học cách nhìn người cho tốt đi! ! ! Không phải cứ mở miệng nịnhnọt nói anh mạnh khỏe thì thật sự đối đãi tốt với em! Còn nữa, người có bảnlãnh, sẽ không bao giờ tự xem thường bản thân mình! ! !"Mục Viêm Minh bị giáo huấn đến nỗi đầu cũng không ngẩng lênđược, thật ra thì hắn cũng biết chuyện lần này là do mình tin 'bạn tốt' mà làmsai hai quyết định sai lầm, nếu như không xử lý cho tốt, rất có thể hắn sẽ trựctiếp làm cho dản nghiệp ở thành phố B phá sản trong tương lai. Nhưng dù vậy, MụcViêm Minh đối với chuyện anh hai mắng mình không biết nhìn người, không biết trọngdụng nhân tài rất bất mãn. Thật ra hắn cũng có mắt nhìn người chứ bộ! Chỉ làquá nhẹ dạ mà thôi, chuyện này cũng không phải vấn đề gì lớn! Anh hai thật làchuyện bé xé ra to.Nhưng ngoài mặt, Mục Viêm Minh vẫn cuống cuồng gật đầu, bộdáng nhìn đặc biệt giống như biết lỗi sửa sai."Anh hai, em biết sai rồi! Anh yên tâm đi, sau năm ngày emnhất định không đi đâu hết ở cạnh hầu hạ Lâm Lâm thật tốt! ! ! Nó muốn em điđông em sẽ không đi tây, nó muốn em đuổi chó em sẽ không bắt gà! ! !"Phốc! ! !Mục Nhị nhịn không được, cười ra tiếng.Trong nháy mắt ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn,thân thể Mục Nhị cứng đờ, theo phản xạ có điều kiện chỉ về phía Lâm U tiểu giatrong lòng mình: "Mới vừa rồi không phải tôi, là Lâm Lâm cười đó."Chỉ trong nháy mắt Mục Nhị liền bị Lâm U đánh cho một vuốt,sau đó buồn bực nhìn nó thong thả liếm móng meo meo hai tiếng."Ha ha, tưởng tiểu gia không biết nói sao? Tùy tiện để anhmở miệng hãm hại tiểu gia sao?!"Mục Nhị: ". . ." Thú cưng của ông chủ quá thông minh, rấtmuốn ra tay trừng trị lại không có cách nào sao?!Bất quá nốt nhạc đệm này cuối cùng cũng làm cho mây đengiăng đầy trên khuôn mặt của Mục đại thiếu hòa hoãn không ít, vươn hai tay đónlấy mèo bự nhà mình từ tay Mục Nhị, Mục đại thiếu vuốt vuốt bộ lông mềm mạikia, mở miệng vàng ngọc: "Đi ăn tối đi. Thời gian cũng gần tới rồi."Trong nháy mắt độ hảo cảm của Mục Nhị với Lâm U tiểu giatăng lên vù vù như gió bão —— đây chính là thần mèo cứu mạng a! ! !——————————Cùng lúc đám người Mục Viêm Khiếu rời khỏi công ty, mộtnhân viên tương đối đàng hoàng chững chạc gửi đi một tin nhắn —— 【BOSS đã tới,không thể lợi dụng sơ hở nữa, làm sao bây giờ? 】———【Dẫn dụ nhị thiếu vào con đường trụy lạc, tự mình nghĩ cách.】Chương 51: Tự mình đào hố.Ngày thứ hai sau khi Mục Viêm Khiếu đến thành phố B, MụcViêm Minh liền bỏ được gánh nặng trên người, chỉ cần năm ngày tiếp theo hắn hảohảo trông nom vị thú cưng của vua, địa vị còn cao hơn cả hắn, mèo bự đại gia làđược rồi.Với kết quả như thế, Mục Viêm Minh vẫn khá vui mừng, dù gìliên tục làm việc suốt hai tháng, làm hắn ý thức sâu sắc được thiếu sót của bảnthân và gian khổ của việc kiếm tiền, hơn nữa bản thân Mục Viêm Minh đối với việclễ nghĩa qua lại trong làm ăn và giao lưu kết bạn không thuần thục cho lắm, vìthế năm ngày nghỉ ngơi này hắn khá là mong chờ.Chẳng qua năm ngày tốt đẹp mà Mục nhị thiếu gia mong chờtrong tương lai còn chưa bắt đầu, đã tan vỡ trong nháy mắt — Vào sáng sớm ngàythứ hai Mục Viêm Khiếu và Mục Nhất, Mục Nhị cùng đến công ty, tại biệt thựở thành phố B, chỉ còn lại hai chủ tớ Mục Viêm Minh và Lâm U cùng với Mục Cửuvà Mục Thập chịu trách nhiệm chăm lo cuộc sống và việc làm ăn của Mục nhị thiếu.Vốn Mục Viêm Minh còn cho rằng mình có thể ngủ bù lấy sức,dù sao người chủ còn lại trong nhà không phải là hắn sao? Chỉ cần hắn không muốndậy, Mục Cửu cùng Mục Thập có thể dùng một chậu nước lạnh giội cho hắn tỉnh dậyhay sao?! Cho nên Mục nhị thiếu không có áp lực gì định ngủ thẳng đến mười giờsáng, kết quả vừa mới tám giờ, đã bị một chậu nước lạnh giội thẳng từ đầu đếnchân, ngay lập tức hét to vùng dậy, vừa nhảy vừa la: "Mẹ nó! ! ! Đứa không mắtnào dám giội nước lạnh vào ông?! Không muốn sống nữa rồi phải không?!"Kết quả la xong lại không hề có ai đáp lại như trong dự định,Mục nhị thiếu chỉ nghe thấy hai tiếng mèo kêu. Nhìn men theo thanh âm, trên đầugiường của mình, có một con báo hoa văn, hình thể so với mèo bình thường lớnhơn một vòng, 'mèo bự' trên hai lỗ tai còn kèm theo hai dúm lông ngắn, kiêu ngạongẩng cao cái đầu mình lên, ánh mắt nó nhìn hắn giống như đang nhìn một kẻ ngu."Mày, mày, mày, mày! Mày đúng là con mèo độc ác! ! !Mày dùng nước lạnh giội tiểu gia?!" Mục nhị thiếu hổn hển vuốt mấy giọt nướcrơi xuống từ trên đầu mình, ánh mắt kia nhìn Lâm U như hận không thể trực tiếpbắt nó nuốt sống. Dù sao Mục nhị thiếu lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên đangngủ bị người ta giội nước lạnh, loại chuyện thất đức này đừng nói tới người ôngthương cháu của hắn, ngay cả anh hai luôn lãnh tâm lãnh phế hễ rảnh rỗi là hànhhạ hắn cũng không đối với hắn như vậy! ! !Bất quá đối với vua mèo • linh miêu Lâm U mà nói chỉ tríchcủa Mục nhị thiếu gia không đáng để vào mắt, thậm chí còn đặc biệt không nể mặtkhinh bỉ nói: "Mở to con mắt ngọc ngà của cậu ra một chút, nhân tiện mở lạicông tắc IQ để suy nghĩ đi, dù tôi lớn lên so với mèo bình thường anh minh thầnvõ hơn, tư thái ưu mỹ, thông minh sáng suốt. . . vân vân, nhưng tôi cũng khôngcách nào bưng một chậu đầy nước lạnh giội từ trên đầu cậu xuống được chứ? Chỉ sốIQ của cậu thật là làm người ta phải lo lắng mà, anh hai và ông cậu có biếtkhông?!"Mục nhị thiếu nghe Lâm U tự tân bốc mình và châm chọc hắn,vẻ mặt không thể dùng từ 'giỡn mặt' hay '囧' để hình dung rồi, trong mắt lộ ra hungquang, sắc mặt dữ tợn không thể hình dung bằng lời."Mục Cửu, Mục Thập! ! !" Cũng vì anh hai nên hắn không thểđối đầu trực tiếp với con mèo này, vì thế Mục nhị thiếu liền đem toàn bộ lửa giậncủa mình chuyển sang người đàn em Mục gia đứng bên cạnh. "Từ khi nào mà lágan của các anh trở nên lớn như vậy rồi? Lời của một con mèo còn quan trọng hơnlời của tôi sao?! Các anh cũng không nghĩ xem, không chừng con mèo này ngay cảmình đang nói gì còn không biết! Nó chẳng qua chỉ đeo một cái máy có thể nói tiếngngười mà thôi! ! ! Bản thân nó vẫn là một con thú?! A –! ! !"Mục nhị thiếu vừa ngưng nói, ngay lập tức đã hét to kêuđau, Mục Viêm Minh không ngờ được che lấy mặt mình, thanh âm cũng trở nên thảmthiết: "Mày là con súc sinh chết tiệt! ! ! Dám cào tao?!"Mục Cửu cùng Mục Thập không nghĩ đến chuyện sẽ tiến triểnthành cái dạng này, tuy rằng trước đó hai người bọn họ còn ôm cái ý nghĩ muốn'để cho nhị thiếu ăn chút đau khổ' mới theo ý kiến của mèo bự mà làm việc,nhưng bây giờ nhị thiếu gia cả mặt đỏ như máu, nhất thời bọn họ không biết làmsao mới tốt.Dĩ nhiên, tình huống như thế nếu như phát sinh trên người bọnMục Nhất, Mục Ngũ, năm người này nhất định chẳng cần suy nghĩ mà tiếp tục xuốngtay với nhị thiếu, nhưng hiển nhiên Mục Cửu cùng Mục Thập không phải là người củatrung ương, tự nhiên cũng không biết con mèo bự này là tượng trưng cho ý nghĩachân lý ở cả Mục gia 'trừ Mục đại boss, Lâm Lâm chính là lão đại'."Các người còn đứng ngây ra đó làm gì?! Đem con mèo này đilàm thịt cho tôi!" Mục Viêm Minh trong lúc nóng giận rống lên, chẳng qua là khiánh mắt của hắn đụng phải ánh mắt của Lâm U nãy giờ vẫn ngẩng cao đầu, không khỏirụt người lại, nghĩ đến tốt xấu gì con mèo này cũng là thú cưng của anh hai, MụcViêm Minh cắn răng sửa lời nói: "Thôi, tiểu gia bây giờ không muốn gặp nó nữa,đem ném ra ngoài hoặc nhốt vào lồng đi! Thật tức chết mà! ! !"Mục Cửu và Mục Thập nghe vậy hai mặt nhìn nhau nửa ngày trời,Mục Cửu mới cắn răng đi về phía Lâm U. "Cái kia, mày cũng thấy đó, mày gây họarồi, vì thế vẫn nên ở lại sân trong đi! Chờ ông chủ về là tốt rồi."Vua mèo Lâm U nhìn cái mặt thấp thỏm của mấy đàn em Mụcgia, quyết định vẫn là không nên làm khó tên tiểu quỷ này, dù sao Diêm vươngđánh nhau bất kể là đánh nhau hay là khuyên giải, chung quy vẫn là cấp bậc Diêmvương mới được.Trước khi bị ôm đi, vua mèo Lâm U vẫn dùng một loại ánh mắtnhìn Mục Viêm Minh đặc biệt làm cho người ta làm cho người ta nổi giận, sau đóvậy mà vẫn biết điều để Mục Cửu ôm đi.Mục Viêm Minh đối với chuyện này thậm chí một chút phản ứngnghi hoặc, trong ấn tượng của hắn, con mèo bự này cho tới bây giờ không hề tốtnhư vậy a? Bất quá nhị thiếu gia trời sinh tính tình lạc quan, ngay lập tứckhông thèm nghĩ nhiều liền chuẩn bị đi tắm sau đó lại bắt đầu một ngày mới tốtđẹp.Trong thời gian nhị thiếu đi tắm, vua mèo Lâm U ở sân tronglại cực kì thong thả, trong ánh mắt khiếp sợ của Mục Thập, từ phía ngoài biệtthự đi lên căn phòng trên tầng hai của mình, dùng móng vuốt đào mới ra một cái'điện thoại di động đặc chế cho thú cưng của Mục Tam' đời mới nhất.Chưa đến hai giây, đầu dây bên kia điện thoại đã được kết nối,truyền đến âm thanh của Mục đại boss mang theo vài phần quan tâm và lo âu: "LâmLâm? Mày làm sao vậy? Sao lại gọi điện thoại cho tao? Xảy ra chuyện gìsao?"Lúc này Mục Thập đã chấn kinh đến nổi không khép hàm lại được,trong đầu đã âm thầm lặp lạo nhiều lần câu mẹ nó. Động vật vậy mà có thể gọi điệnthoại! ! ! Mà quan trọng hơn là, ông chủ phía bên kia vậy mà đối với chuyện nàykhông hề cảm thấy kỳ quái! ! ! Ngược lại còn bày ra bộ dáng chuyện đương nhiênlà thế! ! ! Cào a, cào a, cào a! Đây chỉ là một con linh miêu thôi phải không?!Không phải là linh miêu thôi sao! ! ! Sao lại biểu hiện ra đây là chuyện đươngnhiên vậy? Hình như hắn mới là người không có tam quan bình thường! ! !"Meo meo." Lâm U tiểu gia bắt đầu tố cáo theo lẽ thường:"Em trai của anh nói tôi là súc sinh chết tiệt, nguyên nhân chỉ vì tôi thấy hắnngủ nướng nên kêu hắn dậy mà thôi. Còn nữa, hắn còn nói IQ của tôi không đủ đểhiểu bản thân mình đang nói gì. Xét thấy tiểu gia từ nhỏ đến lớn chưa bao giờphải chịu sự coi thường và nói xấu quá đáng như thế, vì thế tiểu gia gọi điệnnói cho anh biết, tôi muốn thay anh hảo hảo dạy dỗ cái người em trai mà tiểugia nhìn thế nào cũng thấy là kẻ thiếu giáo dục của anh."Mục Viêm Khiếu: ". . ." Sao hắn bỗng nhiên lại có loại dự cảmem trai của mình sẽ bị người ta đùa chết vậy? Nghĩ lại dù sao Mục Viêm Minhcũng là em ruột của mình, Mục đại thiếu vẫn đưa ra một lời cầu tình thích hợp:"Ân, tùy mày dạy dỗ, dù sao cũng phải sửa đổi hiện trạng bây giờ của nó mộtchút, nhưng nhất định không được đùa chết hoặc đùa quá thảm, nói thế nào thìsau này nó cũng sẽ sống cùng với mày."Lâm U tiểu gia nghe đến đó hất hất lông mày không hề tồn tạicủa mình, dùng móng vuốt hung hăng cào cào, ha ha hai tiếng: "Yên tâm, tổ huấnLâm gia 'không giết kẻ ngu'."Anh trai của kẻ ngu tỏ vẻ hơi đau buồn và nhức trứng.Sau đó Lâm U tiểu gia bình tĩnh cúp điện thoại, trong ánhnhìn nghi ngờ của Mục Thập, lại bấm một dãy số khác. Mà lúc này, cảm giác của Mụcđại thiếu ngồi trong phòng làm việc là các loại bất an, cuối cùng vẫn nhịnkhông được cho Mục Nhất về biệt thự xem tình huống thế nào. Dĩ nhiên, lệnh củađại thiếu là: Chỉ cần nhị thiếu không bị ngược đến chết, Lâm Lâm nhà mình là đốitượng bảo vệ ưu tiên.【Alo alo? Aiđó? Đây là chuyển phát nhanh toàn cầu Thần Châu! Người anh em số này tôi chưa từngthấy a? Từ đâu mà biết số công ty chúng tôi vậy? Có chuyện gì nói mau, đại ca rấtbận rộn đó! 】Trong điện thoại Mục Thập nghe thấy một tràng âm thanh quỷdị tuyền tới, không phải do âm thanh khó nghe, mà là âm thanh này quá dễ nghe,cho dù là loại giọng nói mang theo chút bực mình, lại làm cho hắn sinh ra cảmgiác tim đập nhanh. Mục Thập nhíu mày.Bất quá vẻ mặt Lâm U tiểu gia đặc biệt bìnhtĩnh, chỉ thấy nó nói với điện thoại: 【Tiểu Ngư, là tao, mày lấy trong kho củacửa hàng ra một bao Z lớn cho tao, thù lao mày muốn bao nhiêu? 】Chỗ nàykhông nói Tiểu Ngư là nam hay nữ nên mình để là anh :vĐiện thoại dừng lại trong phút chốc, sau đó vang lên tiếngthét chói tai đầy kinh ngạc:【Ôi chao tôi chết mất! ! ! cái tên tài hoa âm u như cậu vẫnchưa chết! ! ! Gần đây cậu đi đâu vậy?! Cậu có biết cửa hàng sắp bịchiếm rồi hay không?! Danh sách giao dịch đã có hơn trăm người không đợi được mỗingày đều vây trước cửa hàng chuẩn bị quang minh chính đại cướp đoạt đó! ! ! Nếukhông phải tiểu thúc hung tàn nhà cậu thả năm sáu con thú dữ trông giúp,tiệm của cậu đã sớm bị người ta đoạt mất rồi! ! ! 】Lâm U nghe vậy thở dài một hơi, cậu biết sau khi mìnhgặp chuyện không may cửa hàng sẽ trở nên nát bét. Nhưng dù cậu muốn đi cứucửa hàng của mình thế nào đi nữa, bằng thân thể bây giờ của cậu, thật là khónhư lên trời. . . Không nhịn được cào cào cho hả giận,linh miêu Lâm U tâm tìnhkhông tốt nói: 【Dù sao tình huống bây giờ của tao rất đặc biệt tạm thờikhông trở về được, những chuyện khác mày cũng đừng hỏi nhiều, nhanh chuyểnđồ vật tao muốn đến đây, đến lúc đó trả cho mày gấp đôi! 】Giọng nói bên kia điện thoại mang theo chút ý cười: 【Xía, tiểugia trước gia thật sự rất thiếu tiền, nhưng bây giờ mỗi phút đều có thể kiếm mấytrăm vạn, mấy đồng tiền đó của cậu thì có làm sao ~ cậu gặp nạn rồi,lần này giao hàng coi như ông miễn phí cho đó, khi nào rảnh thì giới thiệu bạnbè đến chuyển phát nhanh Thần Châu của tôi là được a! Hắc hắc hắc, mấy ngày hômtrước tôi còn được một con cương thi đi tây về tặng quà cho đó ~ nhưng mà tôithấy kỳ lắm nha, đầu năm nay sao mà cương thi lớn lên nhìn chẳng giống cươngthi chút nào vậy? 】Lâm U đối với cái nghi ngờ này bỉu môi: 【 Mày quảnhắn lớn lên giống hay không giống cương thi làm cái gì, đầu năm nay có chỗ nàocòn cương thi chứ? Dù sao chỉ cần người ta không có thiếu tiền mày khôngphải được rồi sao. Câm miệng, đừng nói nhiều, mau đưa hàng! 】Tiểu gia muốn dùng 'thánh dược trị bệnh nổi loạn tuổi dậythì, bệnh kiêu ngạo, IQ thấp' vô địch cả tu chân giới đi dạy dỗ cái tên em trainhìn sao cũng không nhờ cậy được gì kia!Ha ha, nếu chủ nhân mình biết, nhất định sẽ cho mình 32likes.Chương 52: Đều phi khoa học!Không nói đến chuyện khi mà Mục Viêm Khiếu biết em traimình bị dạy dỗ thảm như thế nào sẽ bày ra vẻ mặt gì, có thật sẽ khen Lâm U haykhông. Nhưng làm một thành viên của đội vệ sĩ Mục gia, Mục Thập đặc biệt muốnthưởng cho con linh miêu này 100 likes.Mục Thập cho là, dù con linh miêu này có gọi điện thoại tìmchuyển phát nhanh và vân vân, nhưng bây giờ bất kể chuyển phát nhanh thứ gì, dùcó chuyển phát trong nội thành, thì sau khi gọi điện nửa ngày đồ mới được chuyểnđến, thậm chí nếu như có nhiều thứ tương đối khó mua mà nói. . ., cho dù trongnội thành đi nữa, một lần chuyển phát cũng mất hết một ngày.Nhưng mà, làm cho hắn không thể không trợn to mắt chính là,trong vòng nửa tiếng sau khi con linh miêu này cúp điện thoại xong, trên bầu trờibỗng nhiên xuất hiện một trận cuồng phong, sau đó? Sau đó cái gì hắn cũng khôngbiết nữa.Mục Thập không hề biết, bản thân hắn đã bỏ lỡ một cơ hội chứngkiến một chuyện tình thuộc loại trâu bò, thậm chí còn thần kỳ đến nỗi có thểđem ra so với thần thoại và các truyền thuyết của trẻ con. Ngay lúc ấy trên bầutrời nổi lên một trận cuồng phong, cây cối bốn phía trong biệt thự Mục gia bịtrận gió này thổi cho ngã trái ngã phải, mà hễ là phạm vi 500 thước bên trong,có lẽ những người có thể chứng kiến được chuyện này, đều bị ngọn gió ma quáinày thổi cho mất ý thức trong nháy mắt, ngã xuống đất không dậy nổi — Đươngnhiên, chỉ ngã xuống đất hôn mê mà thôi, không có bị thương tích to tát gì chocam.Lâm U có chút câm nín nhìn con Kim Sí Đại Bàng, thể tích cóthể coi như mười sân banh ghép lại, từ trên trời giáng xuống, cảm thấy nó nhấtđịnh là rất ghét thu nhỏ thân hình, cho nên mỗi lần hạ xuống đến nơi rồi nó mớithu nhỏ thể hình của bản thân lại."Này này, nếu không thu nhỏ lại mày định gặp lực lượng duytrì trật tự Côn Lôn đóng phạt sao? Dù cho đang ở biệt thự thì cũng có nhiều ngườirãnh rỗi nhức trứng lắm đó."Giọng tiểu linh miêu Lâm U trong trận gió to này quả thậtlà nhỏ đến nỗi khiến người ta nghe không rõ, mà hình thể của cậu bây giờ so vớicon chim đại bàng to bằng cả vùng trời kia chỉ bằng một cọng lông của nó. Nếunhư cảnh này để cho người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng con mèo bựnày sẽ bị chim to đè chết.Nhưng điều kỳ lạ chính là, khi Lâm U tiểu gia giở giọngkhinh khỉnh nói dứt lời xong, con Kim Sí Đại Bàng khổng lồ kia trong phút chốcđã thu nhỏ lại bằng cỡ một con diều hâu bình thường, bộ móng vàng rực dưới ánhmặt trời càng thêm sắc bén, hung hiểm.Đây chính là một con chim thần của đất trời tạo ra. Trừ cáiđuôi kỳ quái mang hình dáng đuôi cá xòe rộng ra, tất cả những điểm khác đều rấthoàn mỹ. Ngay cả cái đuôi cá xòe rộng kia, nếu tách ra nhìn riêng, vẩy cá màuvàng mang theo hơi nước nhàn nhạt cũng tạo thành vẻ xinh đẹp rực rỡ.Bất quá, mọi mỹ cảm hư ảo đều tan biến trong nháy mắt khicon đại bàng này mở miệng."Ôi, tôi chết mất! Ôi, cười chết tôi rồi! ! ! A ha ha haha! ! ! Kỳ tài Lâm gia cậu vậy mà biến thành một con mèo?! Vậy mà lại còn là mộtcon mèo nhỏ yếu ngu ngốc? Cậu có thấy mất mặt không chứ! Tiểu gia có thể đoánđược tại sao cậu vẫn không xuất hiện rồi! ! ! Cậu nói coi tôi có nên chụp lạicái bộ dạng này hay không? Nếu vậy bất kể là yêu ma, quỷ quái, phật pháp, đạogia gặp cậu cũng cũng vui mừng mà cười ha ha! Mà mấy cái đứa lúc trước bị cậuchỉnh đốn nhất định sẽ vô cùng vui mừng mà đem hình của cậu đi rêu rao khắp nơiđó nha!"Lâm U nghe vậy không nhịn được dùng móng vuốt hung hăng càocào, không biết tại sao, khi cậu gặp mặt con chim vàng rực kia, đặc biệt muốnnhào tới cắn chết nó. Mà thực tế thì cậu cũng làm vậy rồi.Đừng nói đối diện là một con Kim Sí Đại Bàng, nó có đượchình dáng như bây giờ chỉ mới nửa năm mà thôi. Vì thế, đối với phản ứng khi gặpnguy cấp của loài chim, nó vẫn là kém xa lơ xa lắc.Thành ra đợi đến khi nó kịp phản ứng, nó đã bị Lâm U đặc biệthung ác mạnh mẽ nhào đất vật ngã xuống đất, nhân tiện cũng in lại trên cổ mộthàng dấu răng nhỏ ứa máu."Nói nhảm nhiều vậy làm gì? Nếu không giao đồ cho tao, cẩnthận tao cắn chết mày ngay đó!"Kim Sí Đại Bàng lắc lắc đuôi cá của mình, bịch một cái, liềnbiến thành một chàng trai anh tuấn mặc quần áo viền chỉ vàng.Chỉ thấy chàng trai kia im lặng nhấc tay trái của mình, taykia thì gãi gãi đầu tóc xoăn đen vốn có, rồi xách tiểu linh miêu đang đu trướcngực mình lên, cười ha ha nói: "Mấy tháng không gặp, tính cậu vẫn nóng nảy nhưvậy! Được rồi được rồi, nhìn cậu xui xẻo đến độ này tôi cũng không trêu đùa cậunữa, đồ đạc đều ở đây hết, cậu hẳn chưa quên cách mở nó ra đâu nhỉ? Tôi còn cóviệc bận cần phải làm, đi trước đây!"Mèo gia gia Lâm U nhìn cái hộp nhỏ được tạo thành từ vảy cávàng, coi như hài lòng gật đầu. Phất phất móng vuốt cho có lệ để con người chimnày đi nhanh chút, nhưng người nọ sau khi thấy động tác này của Lâm U, còn đingược trở về cười hắc hắc hai tiếng."Tôi nói này kỳ tài Lâm gia, cậu thật sự buộc phải ở đâyhay là hoàn toàn không muốn đi? Dựa vào bản thân cậu và thực lực của nhà họLâm, cho dù tránh không khỏi chút kiếp số, nhưng có cần thiết phải chờ chực bênngười một phàm nhân như thế không? Sao thế? Chẳng lẽ cậu thích phàm nhân kia? Hắchắc, cậu cũng nên hiểu cho rõ, dù cậu không theo huyền thuật, nhưng vẫn có linhlực trời sinh, thậm chí nếu như cậu dốc lòng tu hành, với đẳng cấp bây giờkhông chừng sẽ còn lợi hại hơn cả tiểu thúc của cậu, tuyệt đối có thể so với đệtử Côn Lôn chính tông. So ra thì, cái người phàm kia dù ở thế giới con người cótiền có thế, nhưng mấy cái khác thật sự là không có chút ưu điểm nào, cậu xác địnhchính là hắn sao? Không sợ mấy người suốt ngày vây quanh cửa tiệm nhà cậu thươngtâm hay ghen tỵ sao?"Lâm U tiểu gia nghe vậy mắt cũng không thèm chớp một cái, vừadùng vuốt mèo đẩy vảy cá, vừa kiêu căng không thèm để ý nói: "Sao mày biết anh ấy ngoàicó tiền có thế thì không còn ưu điểm gì khác? Mày làm sao biết, anh ấy làmột người phàm cái gì cũng không biết? Tiểu Kim Ngư này, mày tiến vào giới tuchân bao nhiêu năm rồi? Chưa tới nửa năm phải không? Thậm chí mấy tháng trước,mày còn không có khả năng duy trì nguyên thân của mình, còn cần thuốc của tao tớiphụ trợ mới không phát cuồng, để xảy ra chuyện như vậy, mày cũng đừng có mà tùytiện kết luận về người khác nữa.""Người ta nói đạo lý vô tình. Trong mắt của tao, chuyện tuđạo vốn là một nghề nghịch thiên. Bất kể dùng từ ngữ hoa lệ gì trau chuốt chonó, nghịch thiên chính là nghịch thiên, vì thế người tu đạo mới khó mà phithăng thành tiên như vậy. Đến thời đại bây giờ, linh khí mỏng manh vẩn đục, ngườicó thể thành tiên càng ít ỏi, cho dù có ngàn vạn năm tuổi, đến cùng chẳng phảicũng giống như người phàm, trở về với trời đất hay sao? Vậy thì, cũng đừng cócưỡng cầu, cứ theo con tim của mình, không oán, không hận, không bi, tìm mộtngười có thể cùng mày vượt qua một đời, cuộc sống cũng vui vẻ rồi."Kim Sí nghe đến đó khiêu khiêu đôi lông mày đẹp đẽ củamình: "Vấn đề là hắn có thể cùng cậu vượt qua cả đời sao? Nhìn thế nào thì tuổithọ của cậu cũng rất dài không phải sao?"Lâm U nghe vậy chớp chớp đôi mắt mèo của mình, lộ ra mấycái răng nanh: "Làm sao mày biết anh ấy không thể?"Kim Sí: ". . ." Không nên nhiều lời với mấy người điênnghiên cứu dược học này, nhớ lúc trước mình bị cậu ấy hành hạ chết đi sống lạilà vội vàng vỗ cánh bay đi.Nghĩ gì làm đó là một thói quen tốt, vì thế trong vườn lạinổi lên một trận cuồng phong, con đại bàng cánh vàng vừa biến mất lại xuất hiện,đồng thời quạt cánh nhanh chóng bay mất. Ân, dựa theo đặc tính của tên kỳ tàiLâm gia kia, nó thật có chút hoài nghi mắt nhìn người của kỳ tài Lâm gia làchính xác đúng không? Có tiền lệ nửa năm trước vẫn là kẻ bình thường như nó,người kia sau này dù có biến thành cái gì nó cũng không giật mình đâu!Ha ha, có thể thành đôi với kỳ tài Lâm gia, người kia códòng máu hiếm khắc chế thuộc tính kỳ tài hay sao? Ai u, loài nào có loại huyếtmạch này nhỉ? Phật gia? Đạo gia? Yêu tộc? Ha ha, có chút thú vị rồi đây.Khi Kim Sí Đại Bàng vỗ cánh đi trong chớp mắt, tất cả mọingười trong vùng phụ cận vốn còn đang ngất xỉu cũng nhanh chóng khôi phục ý thức.Mục Thập cố gắng đứng dậy, trước tiên đề phòng nhìn xung quanh, không phát hiệncó gì bất thường mới thở dài một hơi. Bằng sự cảnh giác của hắn, vậy mà cũng cólúc vô thức té xỉu, nếu như kẻ thù nhân lúc này làm bị thương người hắn cần bảovệ vậy thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được rồi. Nghĩ đến chuyện này,Mục Thập liền có thể chấp nhận tại sao mình đứng hạng mười, nếu như đổi thànhlão đại mà nói. . ., chắc chắn sẽ không bị kinh sợ mà ngất đi như thế.Cũng may hiện trường không phát sinh chuyện tình không thểcứu vãn, trừ việc bên cạnh con mèo bự nhiều thêm một cái bọc đồ to quỷ dị.Mà lúc này đây, trong bán kính 400 thước xung quanh biệt thựMục gia, Mục Nhất trên mặt tràn đầy khiếp sợ ngây ngốc đứng ngẩn ra tại chỗ,trong đầu vô thức hiện lên hình ảnh hắn vừa mới trông thấy ——Một con chim khổng lồ màu vàng từ trên trời đáp xuống, conchim này to đến lạ lùng, nhưng lạ không phải ở chỗ này, mà là con chim to kiahoàn toàn không bị ai phát hiện, hễ ai ngẩng đầu nhìn đều bị hôn mê bất tỉnh,mà khi đó ý thức của hắn cũng tương đối hỗn loạn. Mục Nhất có thể khẳng định,nếunhư lúc đó hắn cũng chịu không được mà ngất đi, vậy thì trí nhớ về con chim kiasẽ biến mất không còn lại gì.Đứng ngẩn tại chỗ suốt năm phút, Mục Nhất hung hăng đấm chomình một quyền. Không được nghĩ nhiều nữa, nghĩ nữa thì thế giới của hắn sẽ sụpđổ mất. Dù sao hắn đã có thể tiếp nhận chuyện bên người ông chủ nhà mình có mộtcon 'vẹt tinh' dù có chết cũng có thể đổi thân thể khác tiếp tục ra vẻ mềm mạiđáng yêu. Vậy một con chim khổng lồ màu vàng và vân vân, có gì không thể chấpnhận chứ? Dù sao cũng là phi khoa học mà thôi.Ừ, trọng điểm bây giờ là nhanh đi đến biệt thự, hình như chỗcon chim màu vàng kia vừa đáp xuống chính là biệt thự Mục gia, Mục Nhất điên cuồngtưởng tượng xem con chim kia và vẹt tinh có quan hệ gì, dù sao, bọn chúng đềulà chim không phải sao? Còn nữa, trước khi đi ông chủ đã đặc biệt dặn dò, nhấtđịnh phải đề phòng chuyện Lâm Lâm dạy hư Nhị thiếu. Hắn lúc đó còn nghĩ, dù LâmLâm có là một con vẹt tinh thông minh ngạo kiều ghê gớm cỡ nào, lấy hình thể củanó so với Nhị thiếu, sẽ không thể nào hành hạ Nhị thiếu được mới đúng.Nhưng bây giờ xem ra, rất có thể hắn đã nghĩ sai rồi. Nếunhư không chạy nhanh tới biệt thự mà nói thì. . ., không chừng Nhị thiếu sẽ bịLâm Lâm hành hạ đến chết mất. . .Không thể không nói, Mục Nhất làm lão đại của đội vệ sĩ Mụcgia, cái loại trực giác dã thú vẫn là rất chuẩn. Khi Mục Nhất vội vội vàng vàngchạy đến biệt thự, cái lưới dẫn đến thế giới bi thảm của Mục nhị thiếu đã mở rathật to, còn nuốt chửng Nhị thiếu của chúng ta vào trong đó."A ——! A a a! Trời ơi! Tôi nhìn thấy cái gì thế này?! Mục Cửu,Mục Thập! ! ! Mau tới đây nhanh lên! ! ! Có yêu quái a a a! ! !"Mục Nhất cách một quãng xa cũng có thể nghe thấy sự hoảng sợtrong tiếng hét của Nhị thiếu, khóe miệng nhịn không được co giật dữ dội, tiếnghét thê thảm như thế, ôi, sao bỗng nhiên lại muốn biết phương pháp dọa người kiaquá? Cái này nếu như dùng để tra khảo bức cung nhất định sẽ hiệu quả lắm đây.+ + + + + + + + +Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Tiểu phiên ngoại:Kim Sí Đại Bàng: Mặc dù năm nay điểu gia gia ông đây haimươi sáu tuổi, nhưng dựa theo tuổi của thần thú thượng cổ mà nói, tôi vẫn cònlà một đứa bé siêu sơ sinh, ngày quốc tế thiếu nhi phải có phần của tôi!Mỗ cương thi trong rừng sâu: Theo thuộc tính của cương thi,trên căn bản không phải cương thi biết bay đều tính là trẻ con. . . Được rồi,tôi không phải là một đứa trẻ nữa. Mặc dù tôi mới có hai mươi bốn tuổi thôi.Tiểu gia: . . . Nhìn cái gì! Một tháng sáu gì chứ! ! ! Đừngcó xem ông như là một con mèo nhỏ! ! ! Tuổi thật của ông đã hai mươi lăm rồi!Hai mươi lăm rồi đó! ! !

:v Vì tiểu Kim Ngư là chim nên cho Lâm em kêu ẻm bằng mày tao nhé

Chương 53: Lạy Lâm đại tiên.Tuy nói tiếng hét của Mục nhị thiếu nghe có hơi khủng bố vàthảm thương, nhưng Mục Nhất cũng không có lo lắng đến nỗi trực tiếp xông vàonhà cứu chủ, nói cho cùng mặc dù âm thanh này nghe có chút thảm thiết, nhưngcòn chưa tới mức tê tâm liệt phế, nói cách khác, tình huống của nhị thiếu bâygiờ là do áp lực tâm lý quá lớn, những chuyện khác không sao cả.Mà trong biệt thự lúc này, Mục Thập và Mục Cửu đang đứngtrước cửa phòng tắm, nhìn nhị thiếu gia chỉ bọc một tấm khăn trải giường nhảylên nhảy xuống, hồ ngôn loạn ngữ, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì chophải.Rõ ràng bây giờ trong phòng ngoài trừ hai người bọn họ rachỉ còn lại một con mèo bự nhìn thế nào cũng không thể khiến người ta cảm thấysợ hãi, nhưng nhìn biểu tình của nhị thiếu, quả thực giống như nhìn thấy ngườichết, hay thể loại người đã chết sống lại vậy."Nhị thiếu, cậu nhất định phải bình tĩnh! Cậu làm sao vậy?Muốn chúng tôi gọi bác sĩ không?" Mục Cửu không nhịn được tiến đến hỏi thăm, kếtquả lại bị Mục Viêm Minh giương nanh múa vuốt đánh trở lại."Yêu quái! Ác quỷ! Đừng tới gần tôi! ! ! Mặc dù lúc đó tôicũng có mặt, nhưng mà tôi tuyệt đối không hề tham dự! ! ! Các người chết rồikhông nên tới tìm tôi mới đúng! Lúc ấy tôi muốn báo cảnh sát, nhưng bọn họ ngườiđông thế mạnh, với lại tôi và mấy người không quen không biết, vì mấy người màđắc tội bọn họ, khẳng định không được đâu mà!"Nghe đến đó, bất kể là Mục Cửu, Mục Thập hay là Lâm U tiểugia cũng nhịn không được nhướng lông mày, thần sắc Mục Cửu cùng Mục Thập bỗngtrở nên nghiêm túc. Lời vừa rồi bất kể nghe thế nào, đều giống như chuyện khôngtốt lành gì, thậm chí còn có thể là án mạng.Mục Cửu suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thận trọng xoayngười về phía vua mèo Lâm U: "Mày rốt cuộc đã làm gì nhị thiếu vậy? Bây giờ trạngthái tinh thần của nhị thiếu vô cùng bất ổn, nếu như mày muốn cho nhị thiếu mộtbài học, vậy thì mục đích của mày đã đạt được rồi, mau thu tay lại đi! Dù gìmày cũng chỉ là một con vật, nếu như nhị thiếu thật sự xảy ra chuyện gì, đếnlúc đó mày gánh không nổi đâu."Vua mèo Lâm U nghe vậy, xoay người lại cho Mục Cửu một bónglưng đặc biệt tiêu sái.Mục Cửu thấy thế chân mày nhướng lên thật cao, còn muốn nóigì đó, thân thể bỗng nhiên cứng còng. Vài giây sau mới theo phản xạ có điều kiệnđứng thẳng người hướng về phía người vừa đến, nói: "Đại ca! ! !""Đại ca! ! !" Mục Thập cũng nhanh nhẹn quay lại chào hỏi.Mục Nhất hướng về hai đàn em gật đầu, sau đó dưới ánh mắtkhó hiểu của hai người ngồi xổm xuống, miễn cưỡng từ cái mặt than của mình nặnra một nụ cười, hướng về phía mèo bự kiêu ngạo kia, nói: "Lâm Lâm này, ông chủkêu tôi tới chuyển lời."Lâm U nghe vậy hai dúm lông ngốc trên lỗ tai khẽ run lên,sau đó dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào Mục Nhất."Khụ, ông chủ cũng cảm thấy nên dạy dỗ nhị thiếu một phen,nhưng dù sao đó cũng là em ruột của ông chủ, nói dù thế nào cũng muốn lưu lạingười nối dõi tông đường cho Mục gia."Lâm U tiểu gia • giới tính nam • nghe câu này xong thânhình cứng lại một chút, nghiêng đầu suy ngẫm chốc lát, cuối cùng đồng ý gật đầu— nghĩ đến sau này cậu và Mục Viêm Khiếu có thể sẽ cùng nhau sống qua một đời,lão đại Mục gia có thể đoạn tử tuyệt tôn, thế thì vì nghĩ cho đời sau của Mụcgia, vẫn là giữ lại một mạng của Mục Viêm Minh vậy.A! Thật ra mà nói, cậu cũng không định lấy mạng nhỏ của MụcViêm Minh. Thật đó, tiểu gia chẳng qua chỉ muốn dọa hắn một trận mà thôi.Đến giờ, Mục Viêm Minh vẫn còn gào khóc thảm thiết, Lâm Utiểu gia vẫy vẫy móng vuốt, hướng về phía mấy người vệ sĩ Mục gia nói: "Mấy ngườira ngoài, ở ngoài đó chờ tôi."Mục Cửu cùng Mục Thập nghe nói như thế vốn còn do dự muốnnói gì đó, nhưng trước khi bọn họ mở miệng Mục Nhất đã nắm cổ hai người, thẳngtắp rời phòng.Rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại vua mèo Lâm U và nhị thiếuMục gia.Nhị thiếu còn đang gào khóc, Lâm U lấy từ trên bệ cửa sổ xuốngmột bọc đồ gì đó, không hề dây dưa mà đem bọc bồ này vẩy lên trên đùi Mục ViêmMinh. Được rồi! Thật ra thì tiểu gia định trực tiếp đổ từ trên đầu xuống, tiếcrằng chênh lệch chiều cao hơi lớn một chút, nên chỉ có thể vẩy lên đùi mà thôi.Khoảng một phút sau, cuối cùng Mục Viêm Minh cũng ngưng gàokhóc. Nhưng vẻ mặt và đôi mắt vẫn đong đầy hoảng sợ, sau khi yên tĩnh lại cũngkhông thuyên giảm được chút nào — Mục Viêm Minh không thể tin vào trí nhớ củamình nữa, mới một phút trước thôi hắn vậy mà chỉ quấn một cái khăn, giương nanhmúa vuốt không ngừng la hét?! Sao hắn có thể làm ra chuyện mất mặt như thế chứ?!Vừa rồi nhất định là áo giác hoặc là trí nhớ bị nhầm thôi phải không?!Nhưng việc đối mặt với con mèo bự kia cũng nhắc nhở hắn, nhữngchuyện vừa rồi đúng là hiện thực đau thương. Hơn nữa chuyện quỷ dị như vậy, mườiphần thì cũng tám chín phần có liên quan đến con mèo bự này! ! !"Mày, mày rốt cuộc là thứ gì?!" Thanh âm Mục Viêm Minh hơirun, chuyện vừa rồi khiến hắn nhận thức được con mèo này rất có thể là một vấnđề đặc biệt nghiêm trọng, sau khi nghĩ đến đó, trên mặt Mục Viêm Minh bỗngnhiên hiện lên vài phần hung ác: "Mày theo bên cạnh anh hai tao, rốt cuộc là cóý đồ gì?! Anh hai xem ra rất coi trọng mày, anh ấy đối với mày gần như là xuấtphát từ nội tâm, nếu như mày muốn làm chuyện gì tổn hại đến anh hai tao, tiểugia tao dù cho có bị đánh mắng thế nào, cũng phải giết mày cho bằng được!! !"Nghe được mấy câu nói đó của Mục Viêm Minh, Lâm U tiểu giacũng có chút ngoài ý muốn nghiêng cái đầu của mình, cậu vẫn cho rằng Mục ViêmMinh là bùn loãng không trát nổi tường mà thôi, nhưng bây giờ xem ra. . . Cũnglà bùn loãng thượng hạng đó chứ.Ân, cuối cùng cũng thấy được một chú hy vọng cải thiện rồi."Nói đi! Rốt cuộc thì mày muốn gì? Mày là yêu quái phươngnào?! Tao nói rồi, cho dù có cái máy đó thì cũng không thể nói được như vậy! !! Suy nghĩ và giọng nói của mày cực kỳ giống một con người, làm một con mèo thìmày thật sự rất kỳ quái! ! !" Hai chân Mục Viêm Minh run lấy bẩy, nhưng trên mặtvẫn kiên cường nói ra lời dọa dẫm.Lâm U tiểu gia không hề có ý tốt bỗng nhiên nhe mười mấycái răng nanh của mình ra với Mục Viêm Minh, sau đó thân hình mạnh mẽ nhảy lênghế salon, thản nhiên mở miệng:"Nếu cậu đã biết bổn đại tiên ta không phải là người thường,vậy ta đây cũng không cần phải giấu diếm gì nữa. Dù ta có đem thân phận thật sựcủa mình nói cho cậu, chỉ bằng loại người thành sự thì ít, thất bại có nhiềunhư cậu, bùn loãng không thể trát tường, tuyệt đối không thể làm gì được ta."Mục Viêm Minh nghe vậy tức giận không thôi, rồi lại buồn bựcphát hiện, bây giờ mình đúng thật là không thể làm gì con mèo bự này. Chỉ có thểnghiến răng nghiến lợi nói: "Bộ dạng của mày có chỗ nào giống tiên chứ! Yêutinh thì giống hơn đó! ! ! Rốt cuộc mày muốn làm gì? Nếu như mày thiếu tiền haylà muốn vô vàn đồ ăn, chỉ cần mày nói một tiếng, tao nhất định sẽ tìm mọi cáchthỏa mãn mày! Nhưng mà, mày tuyệt đối không được làm gì anh hai tao hết! ! !"Lâm U yêu tinh nhướng mày: "Ví như?""Ví như, ví như hút, hút tinh khí của anh hai tao, dươngkhí và vân vân?" Mục Viêm Minh ấp a ấp úng, sau cùng thì mặt đỏ rần cả lên.Đối với chuyện này, Lâm U hung hăng khinh bỉ. Mẹ nó, đầunăm nay trẻ con đều hay tưởng tượng mấy thứ to lớn như vậy hay sao?"Ha ha. Cậu không muốn ta hút dương khí của anh hai cậu?"Mục Viêm Minh đặc biệt trịnh trọng gật đầu."Tốt! Dù sao thì ta tới nơi này coi như là để báo ân và báooán, có thể nghe theo lời ta, ta liền báo ân anh hai cậu mà không báo thù." LâmU tiểu gia nói láo ngay cả mắt cũng không thèm chớp. Dù sao thì dựa theo trí tưởngtượng của nhị thiếu bây giờ, bất kể cậu nói gì hàng này nhất định sẽ tin sái cổ.Quả nhiên Mục Viêm Minh nghe mèo bự Lâm U nói xong liền thảlỏng cả người. Chỉ cần con mèo bự trước mắt này thừa nhận nó là yêu tinh, nhữngthứ khác đều có thể tiếp nhận. Bất quá, trong suy nghĩ của hắn, yêu tinh trongtruyền thuyết tìm đến người ta không phải báo ân thì cũng là báo oán đó sao? Tạisao con yêu tinh này tìm anh hai của hắn, lại muốn báo ân rồi còn báo oán nữa?"Ơ, xem ánh mắt ti hí nghi ngờ của cậu, nhất định là đangnghĩ tại sao bổn đại tiên ta tìm anh hai của cậu vừa muốn báo ân lại muốn báooán phải không?" Lâm U thu bộ dạng quấn quýt của Mục Viêm Minh vào mắt, đặc biệtra dáng thần thông mở miệng.Mà Mục Viêm Minh bởi vì bị nói trúng nỗi lòng, lập tức cảkinh lui về sau một bước, bất quá thể loại này vào mắt mèo đại tiên chứng tỏ hắnthật sự muốn biết nguyên nhân."Xía, cái này có gì mà nghĩ không ra?" Lâm đại tiên lắc lắccái đuôi cụt lủn của mình: "Năm đó ở Tần Lĩnh ta bị thợ săn bắt được suýt bị giếtbị bán, kết quả được anh của cậu bắt gặp, hắn cứu ta, đây chính là ân; màsau khi hắn cứu ta xong, hắn lại bắn chết cả nhà đại bá của ta. Vì thế đó, cậuhiểu chưa?"Mục Viêm Minh buồn bực gật đầu, cảm thán trong lòng, anhhai của hắn sao lại tình cờ cứu được con mèo tinh này lại giết họ hàng của nó vậy?Nếu như cứu thôi thì tốt rồi a!"Cái kia, nếu như tao nghe lời mày thì mày sẽ không tìm anhhai tao báo thù, chỉ báo ân thôi phải không?" Nhị thiếu Mục gia không nhịn đượcmuốn xác nhận lại một lần nữa, sau nhận được sự khẳng định của Lâm đại tiên. MụcViêm Minh đứng yên tại chỗ xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng đặt mông ngồi xuống đất,đặc biệt nhận mệnh nói: "Được rồi! Từ nay về sau mày muốn làm gì tao thìlàm, chỉ cần mày đừng tổn thương anh hai và ông nội của tao là được."Mèo đại tiên Lâm U dùng móng vuốt cào cào ghế salon bằng dathật, "Nghe nói chữ tín của nhân loại không thể tin, tuy nói cậu hứa hẹn rất tốt,bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, nhưng để mối thù của ta không uổng phí, ta vẫn nêncho cậu xem một vài thứ."Mục Viêm Minh nghe vậy, chẳng biết tại sao khẽ run rẩy, hắncảm thấy hình như có chuyện không hay sắp xảy ra."Đi, đem kiện hàng trên bệ cửa sổ kia lại đây. Cẩn thận mộtchút, nhẹ chân nhẹ tay, đây là đồ có giá trị liên thành đó ~"Mục Viêm Minh thân thể cứng ngắc đi tới bên cạnh cửa sổ,khom lưng, cầm cái bọc kia trở về."Đem cái bọc đó để lên bàn, thấy mấy cái bình nhỏ màu sắckhác nhau không? Dựa theo màu sắc, đem chúng nhỏ lên bàn, xem thử hiệu quả rasao đi meo meo~"Mục Viêm Minh nhìn thoáng qua mèo yêu trên ghế salon đối diện,tâm tình nó hình như rất tốt, sau cùng run run cầm lấy cái bình màu sắc khác nhau,theo thứ tự nhỏ xuống trên bàn cẩm thạch.Xì xì! Cạch! ! ! Răng rắc!. . .Mục Viêm Minh nhỏ mỗi bình một giọt, bàn đá cẩm thạch phátra một tiếng hét đáng sợ, mặc dù tiếng thét này không có tình cảm phong phú nhưcon người, nhưng cũng đủ làm cho người nghe sợ run cả người.Mục nhị thiếu đặc biệt có cốt khí không hề phát run, hắn chỉlà không khống chế được tay của mình, hình như không nhúc nhích được nữa rồi."Hắc hắc, sợ rồi sao ~ Bổn đại tiên là tới báo ân, sao lạidùng mấy thứ này đi đối phó các cậu được? Đến, mau đem mấy thứ nguy hiểm nàygom lại đi! À, nhân tiện nhắc nhở luôn, mấy bọc giấy màu sắc khác nhau lại càngkhông nên đụng đến, nếu như mấy thứ vừa rồi là công kích vật lý, vậy mấy bọc giấynày, hắc hắc, . . . Cũng giống giống thế, cậu hiểu chứ ~"Mục Viêm Minh thiếu chút nữa đem cái bọc trên tay ném xuốngđất! Thời đại nào rồi a! Ai có thể nói cho hắn biết tại sao vũ khí sinh hóa lợihại thế này lại do một con mèo yêu chế tạo ra không?! Còn nữa, quan trọng hơnlà, nếu như hắn không nghe theo lời con mèo yêu này. . . vậy mất thứ đồ khôngrõ lai lịch này sẽ phải dùng trên người hắn! ! !Đời người quả thật không còn chuyện gì thảm hơn được nữa rồi— bị một con mèo yêu uy hiếp và vân vân.Vì thế, đợi đến lúc Mục Nhất và Mục Cửu, Mục Thập nghe nhịthiếu gọi vào trong phòng, liền thấy nhị thiếu gia luôn không sợ trời không sợđất, ta không làm lão đại thì không ai dám làm, ngồi đàng hoàng bên cạnh vuamèo Lâm U, thỉnh thoảng lại hỏi han ân cần, khiến người ta hoài nghi hàng nàycó phải nhị thiếu gia hay không.". . . Nhị thiếu?" Mục Cửu không nhịn được mở miệng xác nhận.Mục Viêm Minh trước mặt Lâm đại tiên như vậy cũng vì bị cưỡngép không thể không làm, nhưng cũng không có nghĩa trước mặt ai hắn cũng như vậy.Vì thế Mục Cửu đương nhiên trở thành đối tượng phát tiết của Mục nhị thiếu: "Muốngì? Xem cái mặt của anh kìa? Bản thiếu gia có chỗ nào nhìn lạ lắm sao? Cònkhông mau thu hồi cái bộ dạng ngu xuẩn của anh lại!"Mục Cửu: ". . ." Tôi nói này nhị thiếu, cậu có thể đừng kiếmchuyện nữa được không! ! ! Phiền tôi mới nãy còn tội nghiệp cho cậu đó! ! !"Khụ, nhị thiếu, không phải cậu không thích nhìn thấy conmèo này sao?" Mục Thập tốt bụng cho Mục Cửu một cái thang đi xuống. Kết cuộc bikịch phải cùng hứng chịu nòng pháo oanh tạc của Mục Viêm Minh: "Anh nói đùa gìvậy? Lâm Lâm anh minh thần võ như vậy, khí phách, đáng yêu, hiểu rõ lòng người,bản thiếu gia sao có thể chán ghét nó được? Bản thiếu gia còn hận không thể mộtngày 24 giờ đều ở bên cạnh nó, ngủ cũng ôm nó đó!"Mục Thập: ". . ." Nhị thiếu, cậu thật không phải bị thứlinh tinh gì đó nhập vào người chứ? Loại đổi ý nhanh như chớp này thật sự quáquỷ dị a. Còn nữa, cho tôi nhắc nhở một chút, nếu 24 giờ cậu đều ôm nó, đại thiếusẽ không vui đâu. . .Bất quá đối với nghi hoặc của Mục Cửu cùng Mục Thập, Mục Nhấtlão đại của đội vệ sĩ Mục gia vẫn tương đối bình tĩnh. Bây giờ Mục Nhất đã xácđịnh, hễ là chuyện có liên quan đến Lâm Lâm, dù có kỳ quái thế nào cũng trởthành bình thường. Ngay cả cái chết cũng không thể áp chế nó, thế gian này còngì có thể trị được? Ngược lại, nó ngay cả chết cũng có thể vượt qua, còn có ngườinào mà nó không thu phục được chứ?Nhị thiếu? Ha ha. Đại thiếu còn bị thu phục, ngoan ngoãn giốngnhư Nhị Thập Tứ Hiếu*, còn nhị thiếu hả, thật sự là kém quá xa.Vì thế Lâm U đại tiên khoái trá thu phục được một đứa em cứngđầu như nhị thiếu, trong không khí hài hòa trước nay chưa từng có ở biệt thự,nghênh đón đại thiếu Mục gia về nhà."Các người tụ lại trong phòng làm gì vậy?" Mục Viêm Khiếu vừavào nhà đã thấy em trai mình vẻ mặt đặc biệt cung kính ôm thú cưng nhà mình, màMục Nhất, Mục Cửu, Mục Thập còn đàng hoàng đứng ở bên cạnh nhìn hai người họthân thiết.Nhìn từ góc độ của hắn, em trai luôn không vâng lời kia,bây giờ đang dùng một vẻ mặt đặc biệt ôn hòa nhìn Lâm Lâm giương nanh múa vuốthình như là đang dạy bảo gì đó, một chút mất kiên nhẫn cũng không hề có, đã vậycòn thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ biết vâng lời?Mục đại thiếu co rút khóe miệng lui về sau một bước.. . . Nhất định là cách mở cửa không đúng.Chắc không phải là hắn đi nhầm phòng đâu.

*Nhị Thập Tứ hiếu là hai mươi buốn người con hiếu thảo nhất trong sử Trung Quốc.

++++

Ta nói này nhị thiếu, dù cưng có vâng lời cỡ nào thì anh hai cưng vẫn bị hút tinh khí thôi =]]] (if you know what i mean...)

Chương 54: Chớ có sờ cái đuôiMặc dù Mục Viêm Khiếu cho rằng mười phần thì cũng hết támchín phần là mình đã đi nhầm phòng, nhưng hắn vừa mới lui về sau một bước, đã bịMục Nhị cùng Mục Ngũ đi theo nhắc nhở kéo trở về hiện thực tàn khốc."Ông chủ? Sao mới vào đã lui ra rồi? Trong nhà có chuyện gìkhông?" Mục Nhị vừa nói vừa kêu Mục Ngũ nhanh đi xem xem chuyện gì xảy ra, kếtquả Mục Ngũ vào nhanh mà ra cũng nhanh, vẻ mặt ngu ngốc có chút không giảithích được nói: "Anh Hai, không có gì cả! Trong nhà đặc biệt bình thường, hơn nữakhông khí còn đặc biệt tốt nữa!"Mục Nhị nghe thế thầm thả lỏng, sau bỗng nhiên cứng người lại.Thần kinh hắn không có thô như Mục Ngũ đâu, dựa theo tính tình và biểu hiện lúctrước của nhị thiếu, không khí trong nhà rất tốt đại diện cho tình uống bất thườngđang diễn ra.Nghĩ tới đây Mục Nhị định tự mình vào xem một chút, nhưngcuối cùng bị Mục Viêm Khiếu căn cản."Vào nhà đi!" Dù bất kể chuyện gì xảy ra, ít ra Mục Nhấtcũng không có cảnh báo gì, còn Mục Cửu và Mục Thập ở trong, vốn không thể phátsinh chuyện gì uy hiếp tính mạng hắn đâu.Mà ở trong phòng Mục Viêm Minh và Lâm U đại tiên cũng thấyđược anh hai và chủ nhan của mình sửng sốt không bước vào, cứ tiến tiến lùilùi, đang lúc cùng nghĩ xem người này rốt cuộc bị cái gì, ba người Mục Viêm Khiếucuối cùng cũng đi vào.Lâm U đại tiên nhanh chóng vỗ một vuốt lên đùi Mục ViêmMinh, người sau giật mình một cái, nhanh chóng đứng dậy từ ghế salon, thân hìnhkhép nép vô cùng căng thẳng, sắc mặt cung kính mang theo chút lấy lòng nói:"Anh hai đã về! Anh hai thật vất vả! Anh hai nhanh ngồi xuống nghỉ một chút đi!! ! Anh hai đói bụng không? Anh muốn ăn gì em đi mua! ! !"Lần này không riêng gì Mục Viêm Khiếu cảm thấy sự bất thường,ngay cả Mục Nhị và Mục Ngũ cũng dùng ánh mắt như thấy yêu quái mà nhìn Mục ViêmMinh. Còn Mục Nhất và Mục Cửu, Mục Thập mặc dù đối với chuyện này đã có chuẩn bịtâm lý, nhưng thời điểm phải đối mặt, vẫ bị kinh hãi không thôi.Ngoại trừ mèo đại tiên Lâm U và bản thân nhị thiếu ra, tấtcả mọi người trong nhà đều cảm thấy nhị thiếu đoán chừng đã uống lộn thuốc rồi."Anh hai? Sao anh còn đứng đó? Mau lại đây ngồi đi! Cứ đứngnhìn mãi không tốt đâu! ! !"Mục Viêm Minh đặc biệt chân chó tiến lên dìu anh mình ngồixuống ghế salon. Mặc dù Mục Viêm Khiếu đối với biến hóa của đứa em trai mà mìnhvẫn luôn phiền lòng cảm thấy giật mình, nhưng nghĩ đến nội dung cuộc điện thoạimà thú cưng nhà mình gọi đến trước đó liền trở nên bình tĩnh. Thầm thán phục,quả nhiên yêu tinh chính là yêu tinh! Không uổng công bọn họ tu luyện nhiều nămnhư vậy, thời gian mới trôi qua có bao nhiêu đâu? Đã đem em trai dạy dỗ chẳnglo gì nữa.Bất quá Mục đại thiếu vẫn bày ra vẻ nghi ngờ và chút lờikhen thích hợp với em trai mình: "Viêm Minh, em uống lộn thuốc sao? Sao bỗngnhiên trở nên hiểu chuyện như vậy rồi?"Mục Viêm Minh nghe được câu hỏi vừa khen vừa châm chọc, đầutiên là buồn bực trề môi, vẻ mặt đặc biệt đau lòng và xúc động. "Anh hai, anhyên tâm đi! Vì sự an toàn của anh, vì sự an toàn của cả nhà chúng ta sau này,em nhất định hối cải làm người, trở thành một người thật tốt!"Mục Viêm Khiếu: ". . ." Đã giám định xong, em trai của hắnchính là uống lộn thuốc. Hơn nữa không thể cứu được rồi.Mục nhị thiếu nhìn anh hai nhà mình trên mặt hoàn toàn là vẻkhông cho là đúng, ở trong lòng lặng yên lau giọt nước mắt chua xót. Anh hai à!Anh chắc chắn không biết vì anh, em trai đã bị một con mèo yêu uy hiếp! Vì antoàn tính mạng của nhà chúng ta sau này, em nhất định sẽ hy sinh vì hạnh phúc củanhà họ Mục!Mẹ ơi, tự nhiên cảm thấy mình thật vĩ đại. Mục nhị thiếunghĩ như vậy, lặng yên cho mình 32 likes.Mục Viêm Minh mang cái vẻ mặt mình là chúa cứu thế nhức trứngnhất định không thể để anh hắn nhìn thấy, nếu không hàng này rất nhanh sẽ nhậnđược 'quả đấm yêu' của anh hai rồi.Mà chính bởi vì không nhìn thấy cái bản mặt nhức trứng kia,không khí nhà họ mục lúc này vẫn rất tốt."Được rồi, ngày mai còn nhiều việc hơn phải hoàn thành,nhanh ăn tối nghỉ ngơi đi." Mục đại boss hạ lệnh, Mục Cửu cùng Mục Thập vộivàng dặn dò đầu bếp làm cơm. Bất kể là trong biệt thự ở thành phố A hay B, ngườinhà họ Mục vẫn không thích dùng mấy thứ như nhân viên phục vụ này nọ, nhiều nhấtcũng chỉ là đầu bếp chuyên nghiệp, người làm vườn và nhân viên abro vệ àm thôi,đại bộ phận lực lượng đều đến bảo vệ trụ sở tư mật.
Bữa ăn tối đối với Lâm U đại tiên mà nói là tương đối thịnh soạn. Tôm bạc nướng,cá Pecca hấp, mì gà xé sợi Tứ Xuyên, súp thập cẩm cải thảo, món ăn mặc dù khôngnhiều lắm không nhiều lắm nhưng mùi vị cùng chủng loại quả thật khá hợp khẩu vịmỗ mèo bự.Thật vất vả ăn xong cơm tối, qua thời điểm ngắm trăng sáng,đến lúc đi ngủ, một tay Mục Viêm Khiếu mò qua chỗ mèo bự đang dùng móng vuốt đậpcái nệm nhỏ cho êm, có chút thích thú vuốt hai dúm lông ngốc trên lỗ tai nó hỏi:"Mày xế chiều làm gì vậy? Sao Viêm Minh bỗng nhiên biến thành cái bộ dáng kia rồi?"Mèo đại tiên Lâm U nghe vậy cười hắc hắc, hướng về phía chủnhân mắt mù nhà mình 'meo meo meo meo' vài tiếng. Cái đuôi nhỏ ngắn ngủn khoáitrá lắc tới lắc lui.Mục Viêm Khiếu nhướng mày, "Mở miệng nói tiếng người."Lâm U tiểu gia sửng sốt khựng lại một chút mới đặc biệtkiêu ngạo nói: "Hắc hắc, anh chỉ cần biết rằng, từ nay về sau cái đứa em traikhiến anh lo lắng kia sẽ phải nghe theo chỉ đạo của tiểu gia tôi, không còn quầnáo lụa là mà hướng theo con đường phát triển toàn diện đức, trí, thể, mỹ, thanhniên năm tốt! Cho tôi một tháng, tôi nhất định có thể đem hắn dạy dỗ ổn thỏa!Dĩ nhiên, chỉ trên phương diện tư tưởng và xử sự đối đãi của hắn, trên phươngdiện thông minh và công việc còn cần anh tiếp tục cố gắng."Mục Viêm Khiếu nghe vậy thấp giọng cười khẽ, theo sống lưngmèo bự mò tới chóp đuôi của nó, vuốt vuốt rồi nói: "Chỉ cần mày có thể dạy hắncách suy nghĩ đúng đắn, phương diện công việc và thông minh, tao chỉ cần batháng là có thể dạy dỗ hắn thật tốt."Lâm U tiểu gia không nhịn được meo meo một tiếng, "Dừng,tôi đã nói rồi, thật ra thì công việc của mấy người cũng không phải đặc biệt tolớn gì, ba tháng có thể học xong toàn bộ cách xử lý công vụ của công ty, thật sựlà rất đơn giản."Mục Viêm Khiếu đưa tay trực tiếp nhéo chóp đuôi thú cưngnhà mình, "Mày cảm thấy rất đơn giản? Như thế nào? Để tao huấn luyện ba thángthử xem? Mày sẽ là con mèo đầu tiên trên đời có thể xử lý công vụ công ty rồi."Chóp đuôi của Lâm U tiểu gia bị bóp chặt, bàn tay mang theonhiệt độ như lửa đốt kia làm cậu nhịn không được khẽ run một chút, cái loại cảmgiác đặc biệt kỳ quái lại để cho người ta cảm thấy vô cùng lo lắng, giãy giụamãi vẫn không thoát được, cuối cùng Lâm U tức giận, dùng sức xoay người táp tớibàn tay tàn ác kia!Thuận tiện kèm theo một tiếng gầm tức giận: "Mẹ nó! Buôngđuôi tiểu gia ra! ! !"Đáp trả cậu là nụ cười nhẹ xấu xa của Mục boss: "Ha ha. Cóbản lĩnh mày cắn tao đi?"
Mèo đại tiên Lâm U: ". . ." Có tin tiểu gia một vuốt cào trầy mặt anh không?Hay là, cào hư trứng của anh?!Dĩ nhiên, mèo bự Lâm Lâm vẫn không triệt để thực hành uy hiếp,nếu không sáng ngày thứ hai thức dậy,trạng thái Mục đại thiếu gia cũng sẽ khôngcó 'vẻ mặt sáng láng' như vậy, ngược lại là 'vẻ mặt tiều tụy' rồi."Viêm Minh, hai ngày này em có thể mang Lâm Lâm ra ngoài đidạo, đi xem mấy nơi thú vị, có ý nghĩa trong nội thành thành phố B. Em tìm ngườicùng theo chơi với Lâm Lâm cũng được, nhưng mà, chỗ nào nên đi chỗ nào khôngnên đi, anh nghĩ em cũng biết rồi chứ hả?" Mục đại thiếu ôm thú cưng bảo bối vẫncòn đơn phương giận dỗi hắn trong ngực, dùng loại vẻ mặt trên cao nhìn xuống mởmiệng.Mục Viêm Minh vừa nghe có thể ra ngoài, hiển nhiên là vuisướng nhướng mày, khuôn mặt hưng phấn đồng thời gật đầu nói: "Anh hai yên tâm!Coi như em thiếu một tay một chân cũng không để Lâm đại tiên, ách không phải,là để Lâm Lâm thiếu gia thiếu một cọng lông nào! Anh hai cứ làm việc thật tốtđi! Chờ em thả lỏng hai ngày xong, em liền trở về giúp anh hai đỡ bận bịu! ! !Anh hai đi thong thả! ! ! Anh hai an tâm! ! !"Mục Viêm Khiếu không nhịn được vuốt vuốt ấn đường của mình,cảm thấy em trai mình hình như từ một loại khiến người ta lo lắng, chuyển sangloại khiến người ta sốt ruột như điên khác rồi.Khẽ thở dài một cái, Mục đại thiếu lại đem thú cưng nhà mìnhvuốt từ đầu tới chân, sau khi nhận được cái phủi vuốt ghét bỏ của mèo ta, mớiđem Lâm Lâm thả xuống, còn mình thì cùng Mục Nhất, Mục Nhị rời đi.Thật vất vả chờ Mục đại thiếu rời đi, Mục Viêm Minh hưng phấngào thét một tiếng, "Bản thiếu gia cuối cùng có thể đi ra ngoài! Ha ha ha! Nhấtđịnh phải đi KTV chơi đùa một bữa thỏa thích! ! !"Mục nhị thiếu cứ như vậy cười cười định đi gọi cho đám hồ bằngcẩu hữu của hắn, kết quả vừa đi được một nửa, liền thấy mèo đại tiên Lâm Lâm vôcùng thanh cao khí phách như vua chúa đang đứng trên tay vịn ghế salon, dùngđôi mắt màu hổ phách như ngọc lưu ly sâu thẳm mang theo chút tà khí nhìn mình.. . Nhị thiếu trong nháy mắt suy sụp."Khụ cái kia, Lâm Đại, ách Lâm Lâm a, tao định dẫn mày đi mộtchỗ vui chơi rất khá, thấy sao?"Mục Viêm Minh bị mèo đại tiên ngó chừng hơi có chút lo lắng,bất quá thử nghĩ xem dù có là yêu quái, nó khẳng định chưa từng đi KTV, nếu vậythì mình vẫn có thể dụ dỗ nó tới đó!"Chỗ vui chơi rất khá?" Mèo đại tiên Lâm Lâm rất tùy ý nângmóng lên bắt đầu dùng lưỡi liếm."Đúng vậy, đúng vậy! Có ăn, có uống có thể chơi đùa, còn cóem gái xinh đẹp, biểu diễn đặc sắc quả thực náo nhiệt cũng không thiếu gì a!" MụcViêm Minh cố gắng dùng những từ ngữ tốt nhất tô điểm cho cái chỗ kia, sau cùngcòn thêm một câu: "Đặc biệt chơi rất vui! ! !"Lâm U nhìn nhị thiếu muốn cứng rắn chơi đầu trí cùng mình,cái đuôi ngắn ngủn vung lên, "Ha ha."Mục Viêm Minh: ". . ." Tại sao ngay cả yêu quái cũng ha ha!Hắn có cảm giác chỉ số IQ bị khinh bỉ?!"Ta cũng biết một chỗ đặc biệt tốt, chỗ đó cũng có sơn hàohải vị, rượu ngon món lạ, quỳnh lâu ngọc vũ, giai nhân khuynh thành, thậm chíthứ gì cậu có thể nghĩ đến, nơi đó cũng sẽ có, cậu có muốn đi xem hay không?"Mèo đại tiên Lâm U chậm rãi từ từ nói ra làm cho Mục Viêm Minh ngứa ngáy tronglòng. Không riêng gì Mục Viêm Minh, ngay cả Mục Ngũ, Mục Cửu, Mục Thập nghe đượcmiêu tả nơi đó xong, cũng sinh ra tò mò với cái chỗ thần kỳ kia.Mục Viêm Minh có hơi nghi ngờ: "Mày nói là sự thật? Thật sựcó chỗ nghĩ gì có đó hay sao?! Nếu quả thật có thì, . . . ở thành phố B taokhông thể nào không biết!"Lâm đại tiên chậm rãi kéo ba cánh môi của mình, lộ ra một nụcười quỷ dị: "Đương nhiên là có cái chỗ kia, ta dẫn cậu đi xem! Sau khi xemxong cậu sẽ cảm thấy vô cùng khiếp sợ và vui sướng." Ha ha.Chương 55: Khẩu phật tâmxà. Mục Viêm Minh cảm giác mình bị chơi xỏ.Hơn nữa còn là cái loại bị đùa bỡn từ đầu tới cuối và khinhbỉ cực điểm chỉ số IQ của hắn.Khi hắn hăng hái bừng bừng, mang theo sự mong đợi tràn trềtheo sát mèo đại tiên Lâm U tới chỗ mà theo lời nó là rất thần kỳ kia xong, hắnkhẩn cấp xuống xe, ngẩng đầu liền thấy được vài chữ vàng to chói lọi.Thư viện thành phố B.Mục Viêm Minh không thể tin nổi quay đầu lại, nói với mèo bựđang được Mục Ngũ ôm trong ngực: "Theo mày đây chính là cái chỗ vô cùng thần kỳkia?!"Mèo đại tiên Lâm Lâm gật đầu bình tĩnh.Mục nhị thiếu thấy Lâm U gật đầu xong, thanh âm đề cao đếnmấy chục đề-xi-ben: "Mày xác định nơi này chính là chỗ nghĩ gì sẽ có cái đó vàvân vân các loại hay sao? Có mỹ nữ, có thức ăn ngon, có nhà đẹp giường êm?! Màyđùa tao hả?! Nơi này trừ sách ra thì còn cái gì đâu? Hoàn toàn là một cái khochứa giấy vụn mà thôi! ! !"Mèo đại tiên Lâm Lâm nghe vậy trực tiếp ha ha hai tiếng, "Vẻmặt thật khó nhìn. Xem ra bằng trí thông minh của cậu không có cách nào hiểu đượcdụng tâm lương khổ của bổn đại tiên rồi. Mục gia ở thành phố B hẳn là rất cónăng lực đi? Kêu bọn họ đặc biệt an bài cho cậu một căn phòng yên tĩnh, ta nghĩchúng ta cần một đối một nói về làm người thế nào, mới không cô phụ ân đức màanh hai cậu đã cứu mạng ta ban đầu phải không?"Lúc này cả người Mục Viêm Minh đều không khỏe nổi, hắn đặcbiệt muốn động thủ với con mèo yêu đã ra tay phá hư hành trình tốt đẹp đến barđêm hội họp của hắn, nhưng mà bất kể là từ phương diện tình nghĩa hay là phươngdiện thực lực bản thân, Mục nhị thiếu đều cảm giác mình không phải là đối thủ.Đây là loại bứt rứt cỡ nào chứ."Làm sao vậy? Chẳng lẽ cậu không muốn? Ha ha! Không muốncũng được thôi! Ngay cả sách cũng không muốn nhìn, có thể thấy sự cam đoan trướcđó của cậu là hoàn toàn không đáng tin, người như thế vẫn là sớm chết sớm siêusinh thì tốt hơn, tránh cho đến khi nào đó lại trở thành tai họa nhân gian."Mục nhị thiếu giật mình một cái, một câu phản bác cũngkhông dám nói ra. Vẻ mặt đưa đám vội vàng cam đoan với mèo đại tiên: "Đâu có!Mày nghĩ nhiều rồi! Tao lâu lắm rồi chưa có tới chỗ nào tốt đẹp như vậy đâu,trong lúc nhất thời kích động quá mức mà thôi. Tao đặc biệt cao hứng, thật đó,tao cao hứng muốn chết luôn rồi nè!"Mèo đại tiên Lâm Lâm nheo mắt, hài lòng gật đầu."Vậy thì vào đi thôi! Thời gian rất gấp, nhiệm vụ quan trọng.Chúng ta không thể lãng phí sinh mệnh!"Mục nhị thiếu nặng nề lê bước cùng Mục Ngũ ôm Lâm U tiểugia, Mục Cửu, Mục Thập phía sau đi vào thư viện thành phố, đại khái nửa phút đồnghồ sau đó, một chiếc xe Buick màu đen dừng lại cách xa bọn họ không xa.Sau khi cửa xe mở ra, bên trong ló ra hai cái mặt đại chúngcực kì bình thường, nhưng lúc này trên hai khuôn mặt đại chúng đó lộ ra vẻ kinhhãi cực độ, cơ hồ đến nỗi vặn vẹo luôn rồi."Fuck! Mới vừa rồi không lẽ tao nhìn nhầm rồi?! Tao lại thấyNhị thiếu Mục gia phàm là thấy đồ có chữ viết sẽ bày ra vẻ chán ghét ném đi lạibước vào thư viện rồi?! Loại xác xuất này so với trời sập còn hi hữu hơn nha! Nếukhông ghi hình lại làm bằng chứng, chỉ qua báo cáo bằng miệng của tao, thiếugia nhất định sẽ cho rằng tao đang đùa giỡn cậu ấy nữa đó! ! !" Nói chuyệnchính là một trong hai người có khuôn mặt đại chúng, chỗ đặc sắc của gã là, gãmặc một cái quần cộc vô cùng bắt mắt.Sau khi nghe hắn nói xong, người có vẻ mặt đại chúng bên cạnhcũng xoắn xuýt nói: "Điều này thật không khoa học nha! Nhị thiếu Mục gia vậy màlại chủ động bước vào thư viện, phía sau không có đại thiếu ép buộc hay ngườinào khác dùng súng uy hiếp, nói chuyện này ra bất kể là với ai cũng không ngườinào tin được đâu.""Vậy kế tiếp làm sao đây? Chúng ta phải đem chuyện này nóicho thiếu gia biết sao? Dù thiếu gia ra lệnh cho tụi mình theo dõi đường đi củaMục nhị thiếu, lại không nói không thể để nhị thiếu tiến vào thư viện." Mặt đạichúng mặc quần cộc cau mày mở miệng. Mà tên đại chúng nề nếp bên cạnh cũng tở vẻđồng ý, "Mày nói không sai, dù sao chúng ta chỉ cần đem tin tức Mục nhị thiếu ởchỗ này báo cho thiếu gia là được rồi, đến lúc đó tin rằng thiếu gia anh minhthần võ, khẳng định cậu ấy biết bước kế tiếp nên làm như thế nào! Đây không phảichuyện mấy tiểu lâu la tụi mình có thể tham dự vào!"Vì thế hai người mặt đại chúng này cắm cọc ngoài thư việnhơn nửa tiếng, không phát hiện dấu hiệu Mục Viêm Minh sẽ đi ra, liền quyết đoánlên xe, lái xe về hang ổ của mình. Đem tin tức này nói cho thiếu gia, thiếu giatới nhất định sẽ trực tiếp gặp gỡ cái tên Mục Viêm Minh kia. Sau đó nữa thiếugia có thể tiếp tục lừa dối hắn rồi! Hắc hắc, thiếu gia của bọn họ thật lợi hại,Mục nhị thiếu thật khờ.Lúc này Mục nhị thiếu có chỉ số IQ bị khinh bỉ, tiếp theođó tình thương cũng bị khinh bỉ, đang ngồi trước một cái bàn xa hoa đọc sách,tư thế nghiêm chỉnh vẻ mặt đau khổ nhìn mỗ mèo yêu đang ngồi chồm hỗm trước mặtmình."Xin mày thả tao đi đi! Thiệt tình tao vừa nhìn thấy sáchđã nhức đầu rồi! Dù là báo cáo tài vụ hay văn kiện của công ty, tao cũng phải cắnrăng mới nhìn được, tốt xấu gì bây giờ cũng là thời gian nghỉ ngơi của chúngta, mày cũng đừng hành hạ tao như vậy nữa!"Miêu lão sư Lâm U đối với cầu xin tha thứ của nhị thiếuhoàn toàn không đếm xỉa, chỉ đem móng vuốt xù lông của mình đặt lên quyển sáchtrước mặt nhị thiếu nói: "Nhìn xem phần mở đầu là chữ gì?"Mục Viêm Minh buồn bực cúi đầu, sau đó uể oải mở miệng đọc:"Khẩu phật tâm xà.""Từ thứ hai?""Tiếu lý tàng đao.""Từ thứ ba?""Tâm thuật bất chính, qua cầu rút ván, cáo mượn oai hùm, cốlàm ra vẻ, không có lòng tốt, biết người không biết lòng, chậc! Đây là loạisách rách nát gì thế? Thành ngữ trong này sao không có cái nào tốt hết vậy?!" MụcViêm Minh liên tục đọc nhiều từ, càng đọc càng thấy kỳ lạ, cho dù hắn khôngthích đọc sách thì hắn cũng mang danh du học sinh, là người có văn hóa, tựnhiên biết rõ mấy từ này đại biểu cho ý nghĩa gì.Miêu lão sư Lâm U thấy phản ứng của Mục Viêm Minh chỉ meomeo hai tiếng, tiếp đó nhìn hắn đặc biệt chăm chú nhìn hắn nói: "Cậu cũng biếtmấy từ này không tốt, nhưng mà hiểu nghĩa của nó rồi sao cậu lại không biết sửdụng nó thế?"Mục Viêm Minh nghe vậy, đặc biệt không phục liền phản bácngay tại chỗ: "Cái gì gọi là bản thiếu gia không biết sử dụng chứ? Đối với mấyloại người tâm thuật bất chánh, tiếu lý tàng đao, khẩu phật tâm xà kia, bảnthiếu gia biết rất rõ! Tao tuyệt đối không qua lại với người không rõ! ! !""Ha ha."Mục Viêm Minh bị kích thích đến xù lông: "Mày đừng nghi ngờ!Nếu không bản thiếu gia tìm vài đứa bạn cho mày nhìn thử ? Vòng qua vòng lại đềulà tuổi trẻ tài cao!"Mục nhị thiếu nói xong, không đợi vua mèo Lâm U cười lạnhhay phản bác, cửa lớn phòng vip thư viện bị người ta thô lỗ đẩy ra. Tiếng vanglớn làm cho một mèo và mấy người trong phòng nhịn không được nhíu mày, được rồi,mặc dù vua mèo gần như không có lông mày, nhưng cái đuôi đột nhiên giơ lên cũngcho thấy tâm tình tiểu gia lúc này không tốt xíu nào."A ha ha ha ha! Mục nhị! Đúng là mày ở trong thư viện nha!Tao nghe mấy đứa bạn nói thấy mày đi vào thư viện thành phố còn tưởng tụi nó giỡnvới tao đó! Tao nhớ mấy đứa khác từng nói, dù cho thư viện có núi vàng núi bạcmày cũng sẽ quay đầu đi tìm chỗ tiêu tiền mà không thèm ngó núi vàng núi bạc mộtcái! Hắc hắc, sao lúc này lại rảnh rỗi có lòng chạy đến thư viện thế? Ai u! Màyvậy mà dẫn theo một con mèo! Tao nói nha, mày không phải vì anh hai tới đây mấyngày, nên muốn đổi biện pháp muốn hắn vui lòng chứ? Từ khi nào mà Mục nhị thiếucủa chúng ta trở nên nghe lời như vậy? Được rồi, được rồi! Dù sao bây giờ cũngkhông có người ngoài, mày còn ở đây giả bộ làm gì? Nhanh cùng anh em đi đến mộtchỗ, nơi đó mới mở liên hoan độc nhất vô nhị, nghe nói mấy thứ bên trong rấttiêu hồn à nha ~"Người tới mặc một chiếc áo sơ mi màu hường phấn, bên dướilà cái quần cộc hoa hòe rất có phong cách Ha-oai, chân mang một đôi sandal lảođảo đi đến bên cạnh Mục Viêm Minh, tựa như anh em tốt đưa tay khoác lên vai hắn,rồi không cố kỵ chút nào nói ra một tràng phía trên.Vốn sơ mi hồng cho rằng sau khi mình dứt lời, nhất định MụcViêm Minh sẽ đặc biệt vui vẻ vứt cho hắn một cái ánh mắt đúng là anh em tốt, rồihất sách cùng hắn rời khỏi cái thư viện ăn hại này, nhưng làm cho sơ mi hồng cảmthấy đặc biệt bất ngờ không thể chấp nhận chính là, khi hắn nói mấy câu đó xongMục Viêm Minh vậy mà trực tiếp hất vai đem tay của mình đẩy ra, sau đó vẻ mặtnghiêm túc đến kỳ lạ."Từ tam thiếu, không thấy tôi đang đọc sách sao? Cho dù anhlà bạn của tôi, trước khi vào phòng cũng nên gõ cửa! Lỡ như trong phòng tôiđang có chuyện quan trọng gì thì sao?" Mục Viêm Minh nói với Từ tam thiếu nhưngmắt vẫn nhìn mỗ mèo bự, sợ nó mất hứng liền đem mình và Từ Tam giết một lượt ——nếu như chuyện nó là mèo yêu để cho người khác biết được, nó nhất định sẽ giếtngười diệt khẩu! ! ! Còn nữa. . . Từ Tam thật là . . . bình thường nhìn cũngchân chó lắm mà, sao giờ lại không đứng đắn như vậy chứ? Làm mình mới nói xongđã bị nghi ngờ rồi, thật mất mặt.Mục Viêm Minh đối với Từ Tam như vậy thật ra là có ý tốt,nhưng Từ Tam thoáng cái thay đổi sắc mặt. Từ hơn hai năm trước bắt đầu quen biếtMục Viêm Minh, mấy tháng đầu Mục Viêm Minh đối với hắn còn mang theo chút cảnhgiác, sau đó phàm là hắn nói cái gì cũng đều thuận theo sự kiêu ngạo của nhịthiếu mà nói, Mục Viêm Minh đối với đề nghị của hắn bắt đầu không cự tuyệt nữa.Thậm chí đến cuối cùng, chỉ cần hắn mở miệng, Mục Viêm Minh cũng sẽ vì đủ loạinguyên nhân mà cảm thấy hứng thú đến
tham dự.Giống như một năm trước, bọn họ lôi kéo Mục Viêm Minh thamdự một buổi chôn người. Mặc dù Mục Viêm Minh không muốn, thậm chí khi bọn họđào hố cũng không biết muốn làm cái gì, mặc kệ như thế nào thì lúc đó hắn cũng ởđó rồi, thì cũng thành một hôị rồi. Từ Bác Văn thậm chí đã cho rằng Mục ViêmMinh sớm trở thành một người trong nhóm bọn họ rồi, nhưng bây giờ xảy ra chuyệngì vậy? Đề nghị của mình, lại bị hắn cự tuyệt?!"Mục nhị, mày sao vậy? Ban ngày không có chuyện gì nổi điênhề hề hà hà chạy tới thư viện đã kỳ quái rồi, bây giờ ngay cả bạn bè tụ tậpcũng không tham gia? Mày cũng không nể mặt anh em quá rồi đó! Nhanh đi, đừng ởđây vẽ vời nữa, thu dọn đồ đạc cùng anh em đi đến chỗ kia chơi một chút, đảm bảomày vui đến quên cả trời đất luôn!"Từ Bác Văn nói rồi đưa tay kéo cánh tay Mục Viêm Minh, xembộ dạng là định mạnh mẽ kéo người đi.Sắc mặt Mục Viêm Minh lúc này không tốt lắm, mệt hắn vừa rồicòn vì mạng nhỏ của Từ Tam mà nói rất nhiều lời hữu ích với mèo yêu nữa! Thái độhiện tại của người này là sao thế? Trừ anh hai của hắn ra, không ai có thể ép hắnlàm chuyện hắn không muốn!Mục Viêm Minh nghĩ như vậy, mắt lơ đãng thoáng qua, liền thấyđại tiên ngồi trên bàn sách chậm chạp mà kiên định đem móng vuốt của mình đặtlên hai chỗ "khẩu phật tâm xà" và "biết người không biết lòng' trên sách.Trong nháy mắt này, Mục nhị thiếu bỗng cảm thấy nhiệt độtrên mặt mình tăng cao, lòng cũng bắt đầu phiền não."Bản thiếu gia nói không đi, Từ Tam cậu tính trói tôi đemđi hay sao?!"Chương 56: Đều vì lợi ích.Mục Viêm Minh dưới sự dẫn dắt của mèo đại tiên Lâm Lâm, vốncó thể giả bộ chối từ hoặc là không để ý đến tình huống bị Từ Bác Văn lôi đi, lạibiến thành một đoạn tranh chấp kịch liệt.Từ Bác Văn thật sự là không thể nào tưởng tượng Mục ViêmMinh vậy mà lại có phản ứng kịch liệt như thế, chẳng những không thèm cho hắn mặtmũi thậm chí còn có biểu cảm và thái độ như muốn vạch rõ ranh giới.Nghĩ đến cái chỗ "ngợp vàng son" có những nhân vật tai to mặtlớn đang chờ đợi, Từ Bác Văn cũng không còn ý định lôi kéo mãi như vậy nữa, sắcmặt lạnh xuống trực tiếp nói: "Nhị thiếu, nói như thế nào thì mày cũng khôngthông minh bằng đại thiếu nhà mày nhỉ? Dù sao thì anh hai mày cũng dựa vào thựclực của hắn, mà mày thì không đủ thực lực, nên nghĩ xem phải dựa vào ai đó phảikhông nào?"Mục Viêm Minh nghe vậy nhíu mày, nhìn sắc mặt bỗng nhiênthay đổi của Từ Bác Văn, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác bấtan."Chuyện gì xảy ra với anh vậy? Chỗ tốt cũng không cần đingay trong ngày hôm nay, hôm nay bản thiếu gia phải nán lại trong thư viện,cùng lắm thì mai hay vài ngày nữa chúng ta tụ tập cùng nhau, anh bây giờ nổiđiên cái gì?"Từ Bác Văn cười lạnh: "Tao nổi điên vì cái gì chứ? Hai đứamình rốt cuộc là ai nổi điên chứ? Hôm nay tao nhất định phải đưa mày đi đến mộtchỗ quan trọng, nếu mày bây giờ không đi cùng tao thì không còn cảm tình gì nữa,đến lúc hạ màn rồi xem ai xấu mặt thì biết."Mục nhị thiếu nghe nói như thế dù có ngu thế nào cũng biếtngười này không tốt lành gì. Chẳng qua trong lúc nhất thời hắn không thể hiểu nổi,rõ ràng lúc trước là bạn bè lúc nào cũng tụ tập chung một chỗ, giải buồn, saohôm nay bỗng chốc đã thay đổi rồi? Vì thế nhị thiếu còn đặc biệt ngầm lại lờinói và hành vi trước đó của mình, sau đó càng buồn bực phát hiện biểu hiện củahắn có thể nói là bình thường, mà Từ Tam thì một chút cũng không bình thường.Bất quá cho dù là như thế, Mục Viêm Minh vẫn không thể nàotin được mình lại kết giao với một đứa bạn "khẩu phật tâm xà", tốt xấu gì đốiphương cũng là người có máu mặt ở thành phố B, dù không bằng Mục gia bọn họ,nhưng cũng không đến nỗi làm ra chuyện gì quá trớn chứ! Đương nhiên, Mục nhịthiếu vẫn quyết định, sau khi xử lí chuyện hôm nay xong , trở về hắn phải cho TừTam vào sổ đen, hắn cũng không muốn lúc mình đang làm gì đó lại đột ngột bị ngườita làm phiền, lôi đi một lần nào nữa.Bất quá bây giờ, Mục Viêm Minh vẫn định mềm mỏng xử lí tìnhhuống bây giờ. Dĩ nhiên, cho dù dùng tới vũ lực bọn họ cũng không thua đâu."Được rồi Từ Tam, hôm nay anh cứ về đi, tôi chắc chắn sẽkhông đi cùng anh đâu. Sau này nếu không có chuyện gì quan trọng anh cũng đừngtới tìm tôi nữa, tôi cảm thấy hai chũng ta không cùng một loại người." Nói cáchkhác chính là, thuộc tính bất đồng không thể thoải mái chơi cùng nhau nữa.Nghe được lời này của Mục Viêm Minh, Từ Bác Văn triệt để nổigiận.Tuy nói lúc trước hắn nịnh bợ Mục Viêm Minh chính là vì muốnđược gần gũi cây to Mục gia, còn hao phí hết hai năm, hiệu quả thoạt nhìn cũngkhông tệ lắm. Nhưng hắn vừa xu nịnh Mục Viêm Minh, vừa tức giận bất bình tronglòng. mục nhị thiếu xét về bản lĩnh và tư chất thật sự kém hắn quá xa, một ngườinhư vậy bắt hắn phải khúm núm lấy lòng, chẳng phải cũng bởi vì cây cổ thụ chọctrời Mục gia này sao? Nếu như cây to này ngã xuống, Mục nhị thiếu này dù xáchgiày cho hắn cũng không xứng.Vì thế, cho dù Từ Bác Văn đang nịnh bợ Mục Viêm Minh, nhưngkhi hắn nhận được tin tức truyền đến từ một cây cổ thụ khác ở thành phố A, liềnkhông chút do dự quyết định trở mặt — dù sao vị kia cũng đảm bảo với hắn, chỉ cầncó thể dẫn Mục Viêm Minh tới chốn "ngợp vàng son" kia tạo một chút nhược điểm đểnắm trong tay, hay taoh chuyện gièm pha gì đó, vậy thì hắn sẽ có được sự ủng hộcủa vị kia, bảo vệ hắn vượt qua anh cả và anh hai của mình, thuận lợi đoạt đượctất cả sản nghiệp của Từ gia.So với chuyện cần phải nịnh bợ người khác mới nhận được mộtchút ích lợi, rõ ràng giao dịch với người kia sẽ mang đến cho hắn lợi ích thiếtthực hơn. Huống chi, thế lực của vị kia rất lớn, chuyện này hầu như tất cả hồ bằngcẩu hữu của Mục Viêm Minh ở thành phố B đều tham dự vào. Bọn họ ít nhiều gìcũng có được lời hứa và lợi ích từ vị kia.Đến nước này còn tình bạn với Mục Viêm Minh? Ha ha! Vậy thìcó là gì chứ? Từ đó giờ trong đám con cháu thế gia chưa bao giờ có tình bạn mộtcách triệt triệt để để. Đại thiếu Mục gia sau khi biết chuyện sẽ trả thù? vậythì có sao đâu chứ? Hắn cũng không thể nào đắc tội cả giới thượng lưu thành phốB, được rồi, cho dù hắn có thể, nhưng muốn thì cũng nên cân nhắc nhược điểmđang trong tay bọn họ không phải sao?Sau cùng, về phần Mục Viêm Minh trải qua chuyện này như thếnào? Có thể thế nào được nữa? Mấy chuyện bê bối của đám con nhà giàu tụ tập hútthuốc phiện, quả thực tháng nào chả có một tin, có gì lạ đâu?Vô luận thế nào, hôm nay Mục Viêm Minh đi thì đi, không đicũng phải đi. Đây không phải chuyện hắn có thể chọn lựa.Lúc Mục Viêm Minh cùng Mục Ngũ, Mục Cửu, Mục Thập trongphòng đều cảnh giác nhìn Từ Tam, phòng ngừa hắn đột ngột làm ra chuyện gì đó, TừBác Văn bỗng nhiên mở miệng nói với Mục Viêm Minh: "Mục nhị thiếu, mày còn nhớngày 18 tháng 6 năm ngoái ở công viên Haijing không?Lâm U và ba người Mục Ngũ không hiểu, tại sao Mục Viêm Minhnghe câu này xong, sắc mặt bỗng nhiên từ hồng thành trắng, cuối cùng thì xanhmét.
Mục Viêm Minh đến tận bây giờ mới hoàn toàn biết được người trước mặt muốn vạchmặt cùng hắn rồi, mà so với chuyện này, hắn hoàn toàn hiểu rõ rằng trên phươngdiện giao du với 'bằng hữu' này, hắn hoàn toàn không nhìn rõ được bản chất ngườita. Mãi cho đến bây giờ, Mục Viêm Minh mới cảm nhận được sự tức giận và xấu hổtrước nay chưa từng có —— mệt cho hắn còn thề son sắt rằng, hắn tuyệt đối sẽkhông qua lại với người không rõ ràng."Từ Tam! Anh có ý gì?! Chuyện ngày 18 thàng 6 đó tôi hoàntoàn không biết gì, là tôi thuận đường bị các anh lôi kéo rồi nói muốn đi liênhoan, ai biết các anh tự dưng giữa đường quẹo lại nói muốn đi công viên Haijing!! !" Mục Viêm Minh đen mặt, mặc dù hắn cực kì tức giận, nhưng hắn cũng tự biếtchuyện kia ít nhiều gì mình cũng có chỗ sơ hở, cho đến bây giờ chuyện này trôiqua một cách dễ dàng làm hắn rất hối hận. hắn biết rõ năng lực của mình không bằnganh hai, mặc dù học vị của hắn sau khi dát vàng lên có thể đem so với anh,nhưng việc làm chân chính ở Mục thị, vẫn là do anh hai hắn đứng ra quản lý.Đối với chuyện này Mục Viêm Minh cũng có thời gian không phục,nhưng thứ nhất vì hắn vẫn chịu sự giáo dục và chăm sóc của anh hai, thứ hai làhắn đã thấy qua bộ dạng anh mình liều mạng làm việc vì nhà họ Mục, gần đây so vớimột năm trước, Mục Viêm Minh đã rất bình tĩnh đón nhận kết quả 'anh hai mạnhhơn mình, nhà họ Mục giao cho anh vẫn tốt hơn'.Mặc dù lời này hình như không đủ kiên trì cho lắm, nhưng MụcViêm Minh tốt ở chỗ là hắn có thể nắm rõ được địa vị của mình, và cái gì nêncũng như không nên làm. Vì thế mới nói, Mục nhị thiếu mặc dù có quần áo bảnhbao một chút,không có chí cầu tiến một chút, đôi khi hơi chập chờn một chút. .. Nhưng so với bọn tiểu bối, con cái nhà giàu khác suốt ngày vì quyền thừakế mà bày ra thủ đoạn tranh giành cấu xé lẫn nhau kia, vẫn đỡ lo hơn nhiều ha.
Vì đó Mục Viêm Minh biết, ngày hôm đó hắn lên xe cùng đám người nọ đi công viên'chôn người' này nọ, là một việc khá gay go. Mặc dù lúc hắn lên xe không hề biếtchuyện gì, nhưng chuyện này nếu quả thật bị lộ ra, vẫn sẽ mang đến cho nhà họ Mụcmột sự đả kích nhất định. Trọng điểm là, hắn có thể sẽ phải đối mặt với 'quả đấmgiáo dục đầy yêu thương của ông nội và anh hai' đã lâu rồi chưa gặp lại.Cuối cùng Mục Viêm Minh lựa chọn trầm mặc. Mặc dù thỉnh thoảnghắn ngủ còn có thể mơ tới thân thể tàn tạ của cô gái kia, sẽ bị hoảng sợ mà tỉnhgiác, hắn vẫn lựa chọn im lặng. Trên thực tế hắn cũng biết, vì tham dự vào chuyệnnày toàn bọn công tử nhà giàu có tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố B, cho dù thậtsự có người để lộ chuyện này, kết quả cuối cùng nhất định sẽ là chuyện lớn hóanhỏ.Nhưng nói thật, mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, hắn sẽ cảm thấyhoảng sợ không thôi."Đừng nói như mày rất vô tội!" Từ Tam nhìn vẻ mặt của MụcViêm Minh nở nụ cười lạnh, "Dù gì cuối cùng mày cũng đã lên xe, hơn nữa khi màythấy được chuyện đó cũng không lựa chọn đi nói cho những người quản lí kia biết,đó cũng chính là phạm tội. Tao cũng không nhiều lời nữa, tóm lại, nếu như khôngmuốn anh hai hoặc ông mày biết chuyện, vậy thì mau theo tao một chuyến. Nếukhông, chuyện này mà truyền ra ngoài, tao nghĩ mày cũng biết sẽ có hậu quả gì rồiđó."Mục Viêm Minh tức giận nắm chặt hai tay, không nhịn đượcrun rẩy. "Từ Tam, tôi thật không ngờ anh là người như vậy! Chỉ tại mắt tôi mù,không thèm nghe lời anh hai mới hồ đồ giao du với anh!"Từ Bác Văn nghe vậy cười một tiếng: "Tao bây giờ nói màynghe một tin tốt hơn thì thế nào? Lần này không chỉ có tao, Lưu Nhị, Trịnh Đại,Tôn Đạt, mấy người bọn họ đều ở chỗ đó chờ mày! Xem ra không riêng gì tao, mấyngười khác cũng không tốt lành gì phải không?"Nghe đến đó phần lớn vẻ phẫn nộ trên mặt Mục Viêm Minh cũngbiến thành kinh nghi (ngạc nhiên nghi ngờ): "Anh nói mọi người đặc biệt tụ tậpcũng vì chờ tôi? Anh mới vừa rồi còn nhắc chuyện ở công viên, chẳng lẽ chuyệnkia bị đưa ra ánh sáng rồi? Thế nên anh mới đi tìm tôi thương lượng?"Từ Bác Văn nghe vậy không bác bỏ cũng không khẳng định,nhưng cũng thu lại bộ dạng vô lại và uy hiếp vừa rồi, lập lờ nước đôi mở miệngnói: "Dù sao cũng là việc tương đối quan trọng, có thể liên quan đến sự pháttriển của gia tộc mấy người chúng ta sau này, nhất định phải cùng mày thảo luậnmột phen mới được, mày thật sự không đi không được đâu mà!""Người anh em mày suy nghĩ chút đi, chuyện gấp như vậy taocũng có hơi tức giận, thà rằng trở mặt cùng mày cũng không nên kéo mày đi đếnđó sao? Nếu như không phải chuyện khẩn cấp đến độ đó, thiệt tình tao cũng khônglàm như vậy đâu! Mất hết tình cảm sao!" Từ Bác Văn vừa nói thấy sắc mặt MụcViêm Minh có chút buông lỏng, lập tức nói tiếp: "Nhị thiếu, nhìn xem tụi tao nhềungười như vậy chỉ đợi có mình mày, mày mau theo tao đi! Tao đảm bảo mày đi rồisẽ biết dụng tâm lương khổ của tụi tao mà, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện làmmất tình cảm đâu! Được không, nhị thiếu?"Mục Viêm Minh nghe đến đó thật sự đã không còn kiên địnhnhư mới vừa rồi, dù sao trừ sự kiện kia ra, hắn và nhóm người này cũng chung đụngvới nhau rất tốt, những người này cũng đã từng giúp hắn không ít việc, mặc dùsau đó hắn cũng đáp trả lại rồi, nhưng bọn hắn hẳn cũng có thể coi là bạn tốtchứ hả?""Nhị thiếu, mày đừng do dự nữa, thời gian cấp bách nha! Vệsĩ Mục gia mày mang theo đâu, để bọn họ đi theo thì còn gì phải lo lắng chứ?"Chính một câu nói sau cùng này, làm cho Mục Viêm Minh bỏ đichút do dự còn sót lại. Hắn trực tiếp xoay người, nhìn về phía Lâm U trên bànsách bên cạnh, rồi tiến đến run run ôm lấy nó, lặng lẽ nói bên tai mèo đạitiên: "Nghe bọn họ nói có chuyện rất quan trọng, không thì chúng ta đi một chuyếnxem sao? Dù sao cũng có bọn Mục Ngũ đi theo! Hơn nữa, tôi đảm bảo, sau khi giảiquyết xong chuyện này trở về tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ về nguyên tắc giao hữu,thuận tiện nghiêm túc kiểm điểm hành động lúc trước của mình. Được không?"Mèo đại tiên Lâm U suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là cơ hộitốt để Mục Viêm Minh biết được hắn lúc trước tệ hại cỡ nào, dù sao cũng có bangười Mục Ngũ đi theo, hơn nữa mình cũng có mang theo bao vảy lân kia, có thể ứngphó phần lớn chuyện rồi.Vì thế, mèo đại tiên thận trọng gật đầu, Mục Viêm Minh mớixoay người gật đầu với Từ Bác Văn.Trong nháy mắt Từ Bác Văn liền lộ ra nụ cười cực kỳ vui vẻ.Thời gian là bốn giờ rưỡi chiều, cách giờ ăn tối có nửa tiếng.Mục Viêm Minh mang theo vua mèo Lâm U cùng ba người MụcNgũ, Mục Cửu, Mục Thập đi theo xe Từ Bác Văn về phía ngoại ô thành phố. Dù MụcViêm Minh nguyện ý đi theo Từ Bác Văn cùng đến cái chỗ kia xem rốt cuộc đã phátsinh chuyện gì, nhưng Mục nhị thiếu vẫn có ý định kết thúc chuyện này trước sáugiờ, rồi lại chạy về biệt thự ăn cơm cùng anh hai nhà mình.Chẳng qua là sự thật thường không thuận lợi như trong tưởngtượng, ước chừng nửa giờ sau xe của Từ Bác Văn dẫn bọn họ dừng trước cửa mộtnơi nguy nga lộng lẫy. Nếu như đổi lại ngày thường, Mục nhị thiếu nhất định sẽcảm thấy đây là một nơi rất khá, nhưng người mời là Từ lão tam, việc này thật sựrất khó nói.Cũng không biết tại sao,thời điểm Mục Viêm Minh xuống xenhìn cánh cổng hoa lệ trước mắt, cảm xúc dâng lên trong lòng cũng không còn làcái loại hưng phấn ngày trước, ngươc lại còn có cảm giác hoang đường –nhìn namnam nữ nữ lục tục từ trên những chiếc xe hạng sang bước xuống, nhìn thần sắc phảnnghịch và điên cuồng trên khuôn mặt bọn họ, Mục Viêm Minh thật sự là không thểtiếp nhận lúc trước mình cũng giống như bọn họ, thoạt nhìn nổi loạn như thế.Chuyện này giống như một người say mèm xen lẫn trong mộtđám sâu rượu, đột nhiên thanh tỉnh lại. Hắn thật sự không thể tiếp nhận mìnhcũng từng có lúc say đến không còn là mình nữa.Bất quá, chỗ tốt vẫn lộ rõ rồi không phải sao? Ít nhất saukhi thấy được bộ dạng của mấy người đó xong, tin rằng Mục nhị thiếu thật lâusau này cũng không còn có hứng thú với mấy loại địa phương xa hoa đồi trụy nàynữa. Thậm chí nếu như nói ngược lại thì. . ., nói không chừng sau này Nhị thiếucó thể rời xa chỗ này. Hắc hắc, thật là là cho người ta cao hứng đúng không?Chuyện này có thể giảm bớt cho Mục gia biết bao nhiêu tiền đó nha.Trong lúc Mục Viêm Minh dán mắt vào bốn chữ to mạ vàng 'ChỉTúy Kim Mê' mà vẻ mặt khó lường, Từ Bác Văn từ trên xe bước xuống đi tới bênngười Mục nhị thiếu vỗ vỗ bờ vai hắn, nhưng lại bị nhị thiếu khẽ cau mày bướcqua, né tránh.Từ lão tam đối với cái nhìu mày này vậy mà không hề nổi giận,ngược lại còn cười nói: "Nhị thiếu mày nhìn đi, đây là chỗ họp hội bạn bè mới mởở thành phố B chúng ta đó. Phàm là ai từng tới nơi này cũng khen nó không dứtmiệng, mày nhìn thử xem bây giờ trời còn chưa tối đâu, vậy mà người tới đâycũng chật ních rồi."Trên mặt Mục Viêm Minh lúc này cũng không có nhiều biểu cảmgì, cái bộ dạng xa cách mang theo chút phòng bị này nhìn qua có hơi tương tự vớianh hai hắn. "Được rồi, vào nhanh đi! Thời gian của tôi không nhiều lắm, lát nữacòn phải về nhà cùng ăn cơm với anh hai của tôi nữa! Có chuyện gì thì chúng tanói nhanh một chút xong rồi tôi sẽ đi. Bản thiếu gia tự nhiên lại cảm thấy, sovới mỗi tối hay thường thường lại đi tới chỗ này làm người điên, còn không bằngtrở về cùng ông nội xem phim tình cảm thiếu não còn làm người ta có hứng thúhơn."Từ Bác Văn nghe nói như thế ha ha nở nụ cười: " Nhị thiếunghe ý tứ câu này của mày sao mà giống mày đang muốn cải tà quy chánh quá vậy?Lời này đừng nói là tao, hễ là ai từng quen mày cũng sẽ cười rụng răng hết đónha? Nhị thiếu Mục gia của chúng ta vốn thích vui đùa trăng hoa, vậy mà cũng cóngày nói rằng không bao giờ tới chỗ như thế này nữa? Đây giống như đang so sánhvới mèo nói sau này sẽ không bao giờ ăn mặn nữa vậy!"Mục Viêm Minh nghe câu này xong trên mặt không nhịn được màphát cáu, hắn muốn nói gì đó phản bác, lại bị cái vuốt mèo trong lòng đè xuốngmột cái, ghìm lại lửa giận. Mục Viêm Minh cúi đầu muốn trách móc mấy câu, bỗngnhiên hoảng sợ nhìn thấy con mèo bự trong lòng hắn không biết đang làm gì, móngvuốt nho nhỏ nhẹ nhàng vỗ, một viên thuốc tròn nhỏ màu đỏ liền đập vào trên bắpchân Từ Bác Văn, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.Không biết tại sao, mặc dù Mục Viêm Minh không biết viênthuốc nhỏ này có công hiệu gì, nhưng chỉ trong chớp mắt đó hắn cảm thấy, mèo đạitiên không động thủ với mình nhìn sao mà đáng yêu thế chứ, làm cho người ta hậnkhông thể đem con cá hồi ngon nhất dâng lên miệng nó."Nè, nghe nói lúc trước mày từng giúp anh hai tao cào mặtdì ba phải không? Khi đó anh hai tao khẳng định rất là vui!" Mục Viêm Minh lấylòng kể ra công lao vĩ đại của Lâm đại tiên, nhưng mà mèo bự thật sự không hề cảmkích tí xíu nào, cao ngạo dùng cái đuôi quét qua dưới cằm nhị thiếu, rồi lạicao ngạo meo meo hai tiếng.Mặc dù trước mặt người ngoài mèo đại tiên Lâm U không mở miệngnói tiếng người, nhưng Mục Viêm Minh từ hai tiếng mèo kêu và ánh mắt khinh thườngkia, nhìn thấu ý nghĩa mà mèo đại tiên muốn biểu đạt —Đừng tưởng rằng tiểu gia ta đang giúp cậu, thật sự là cậungu ngốc hết thuốc chữa mà vừa lúc ta cũng nhìn mặt hắn không vừa mắt mà thôi.Nếu như không phải vì anh hai của cậu, tiểu gia ta nhìn cậu bị gài bẫy cũngkhông thèm để ý đến cậu đâu.Mục Viêm Minh liếc mắt khinh bỉ, được rồi! Hắn biết mà, conmèo bự này làm sao cũng không nhìn hắn vừa mắt, tựa như công việc mình có làmthế nào cũng không vừa ý anh hai, sự tồn tại của hắn chỉ cần ngoan ngoãn nghe lờilà tốt rồi.Chậc, nhưng mà sa ngã đến mức để một con mèo nói ra câunày, Mục Viêm Minh cảm thấy mình khiêm nhường quá mức rồi."Nhị thiếu, chúng ta đi vào thôi! Tất cả mọi người đều chờ ởđây rồi." Từ lão tam đúng lúc mở miệng, thanh âm của hắn vì quá kích động mà đãtrở nên run rẩy, cứ như chỉ cần Mục Viêm Minh bước qua cái cửa này, sẽ giốngnhư chim bị giam trong lồng, dù có cách cũng không thể bay lên được nữa.Mục Viêm Minh nhíu mày lần nữa, nghĩ tới viên thuốc nhỏ màuđỏ kia, cuối cùng còn quay đầu ý bảo ba người Mục Ngũ, Mục Cửu, Mục Thập đuổitheo, mới bước vào nơi xa hoa trụy lạc này.Chỗ này không hổ là đã dùng 'Chỉ Túy Kim Mê' làm tên.Đó là cảm giác đầu tiên sau khi Mục Viêm Minh và mấy ngườiLâm U tiến vào, cửa lớn của Chỉ túy kim mê mặc dù xanh vàng rực rỡ nhìn quê mùamuốn chết, nhưng sau khi tiến vào bên trong thì hoàn toàn không giống như vậy nữa.Nếu nói không phô trương mà xa hoa, đại khái chính là chỗnày rồi –cầu nhỏ cổ kính băng qua dòng nước, đình đài lầu các, mấy cô hầu mặcsườn xám lộ ra vóc người tuyệt đẹp, nếu mọi người không nhìn thấy mấy thiết bịchạy bằng điện, chỉ sợ ai tiến vào chỗ này cũng cho rằng mình đã xuyên vào tiêncảnh tuyệt đẹp rồi.Lâm U chú ý tới, cách bày trí cổ xưa mà cao cấp ở nơi này,hắn lại thấy vài loại vật trang trí chiêu tài, trừ tà, thậm chí là phòng ngừatai hoạc cùng các phù trận đơn giản. Tuy nói uy lực của mấy thứ trang trí vàphù trận này nhỏ đến đáng thương, nhưng làm cho hắn không thể không sinh lòng cảnhgiác chính là, những thứ này đều chính xác cả. Nói cách khác, sau lưng cái nơihội họp này có đạo gia chống lưng, dù có cao tay hay không thì cũng là hàng thậtgiá thật."Cô lỗ cô lỗ."Vua mèo Lâm U không vui càu nhàu mấy tiếng, đây có nghĩa làhành động của hắn có thể sẽ không được thuận lợi cho lắm. Nhưng mà có quan hệgì chứ? Dù cho có là một người thông minh, cũng sẽ không chú ý đến một con mèothoạt nhìn đặc biệt bình thường lại không có yêu khí.Dưới sự hướng dẫn của hầu gái và Từ lão tam, bốn người mộtmèo Mục Viêm Minh đi tới sân sau của một biệt viện, từ cửa nhìn ra ngoài, trongviện trồng các loại cây hạnh, cây đào, hải đường cùng ngô đồng, cộng thêm tiếngđàn phát ra từ phía cửa vào cổ kính, đặc biệt vui tai vui mắt.Thấy cảnh sắc như vậy, đừng nói sao Mục Viêm Minh hơi lơlà, ngay cả Lâm U tiểu gia đối với loại địa phương này hoàn toàn không có hảo cảm,cũng nhịn không được cảm thán trong lòng phong cảnh chỗ này quả không tệ.Nhưng mà tất cả tốt đẹp trong ấn tượng mà thôi, khi Từ lãotam vung tay cho người phục vụ lui xuống, mở cánh cửa gỗ tròn tròn ra xong liềnbiến mất không còn chút gì. Dù Nhị thiếu Mục gia đã sớm thấy mấy cuộc tụ họp đầydâm loạn, nhưng công khai làm trên ghế dựa trong sân, trên bàn, thậm chí trênxích đu cũng có các cặp nam nữ đến cả nam nam cũng có, đang ôm thành một đoànđiên cuồng vận động, trong nháy mắt kích động muốn tông cửa bỏ chạy.Bởi vì hình ảnh quá mức gai mắt này, Mục Viêm Minh theo phảnxạ có điều kiện che kín mắt mèo bự trong lòng mình, vào giờ khắc này điều mà MụcViêm Minh nghĩ dĩ nhiên là 'để cho thú cưng anh hai thích nhất thấy được nhữnghình ảnh hoang đường như thế, không biết sau khi anh hai biết chuyện rồi, có thểđem mình nhốt lại hay không?!' Dù sao làm hư một con mèo nhỏ nhắn thuần khiếtvà vân vân. . .Trong lúc Mục Viêm Minh xoắn xuýt vì đã làm hư mèo nhỏ vàvân vân, Từ lão tam đã bước vào trong nói với mấy người đang điên cuồng kia:"Được rồi, được rồi, nhìn xem tụi bây làm ra cái dạng gì kìa? Người tao đã mangđến rồi, tụi bây đừng chỉ biết làm bản thân thoải mái mà quên mất mục đích chủyếu mà chúng ta tới đây nha! Nếu không đến lúc khai báo kết quả không tốt chúngta ai đừng đừng hòng qua được!"Chỉ một câu nói như thế, giống như có ma lực khiến bọn concháu nhà giàu của thành phố B chấm dứt mấy hành động điên cuồng, đồng thời cũnglàm cho Mục Viêm Minh suy cho cùng đã không còn thiếu não ý thức được, có chuyệnkhông tốt sắp xảy ra. Thân thể nhanh hơn ý nghĩ, Mục Viêm Minh trực tiếp xoayngười muốn bỏ đi, chẳng qua vào lúc này đã chậm mất rồi.Cái đình viện trong chỗ tụ họp này vốn xa xôi và bí mật, màlúc bọn Mục Viêm Minh tới cái chỗ này, những người vốn đang ẩn núp cũng chặn bọnhọ lại rồi.Mục Ngũ trong lúc quan trọng cũng biết đã xảy ra vấn đề rồi,lúc hắn bước vào đình viện này cũng cảm thấy nơi đây có không ít người bất luậnlà thân thể hay kỹ năng đánh nhau đều không tệ, chẳng qua khi đó hắn cho rằngnhững ngươi này là vệ sĩ của bọn con nhà giàu kia, vì thế mặc dù có đề cao cảnhgiác cũng không hề lôi kéo Mục Viêm Minh rời đi.Mà vì quyết định đó, làm cho rất nhiều ngày sau đó Mục Ngũđối với quyết định này của mình cảm thấy bất mãn và ân hận không thôi, dĩ nhiênđối với nhị thiếu đầu sỏ gây ra chuyện này, Mục Ngũ cơ hồ từ nay về sau chưa từngnhìn hắn với sắc mặt tốt lành gì.Mười mấy người cường tráng mặc quần áo bó sát bao vây bốnngười bọn họ, chung quanh sân nhỏ im lặng đến đáng sợ, thanh âm còn sót lại làtiếng thở dốc của nữ nhân trong sân và tiếng cười âm hiểm đắc ý của bọn nhàgiàu.Lúc này Từ Bác Văn đang ngồi trên một cái ghế bằng trúc,nhìn vẻ mặt phẫn hận của Mục Viêm Minh nói: "Nhị thiếu, mày không nên nhìn nhưvậy, thực tế tao cũng không muốn làm ra mấy chuyện này với mày đâu, chỉ vì ngườikia ra giá quá cao mà tao lại không có cách nào chối từ, hơn nữa tất cả mọi ngườiđều tham dự, vì mọi người mà nhị thiếu tốt bụng của chúng ta vẫn nên phối hợp mộtchút đi!"Vào lúc này Mục Viêm Minh cũng hoàn toàn tỉnh táo lại rồi,đầu tiên hắn cúi người thả mèo bự xuống, nhìn nó chạy đến cạnh góc tường, sau mớinói với mấy người Từ Tam: "Cho nên nói, chuyện này từ đầu tới cuối đều cho cácanh bố trí cho tôi một cái lồng? Căn bản không hề có chuyện gì quan trọng muốncùng tôi thương lượng phải không?"Mấy công tử trong viện nghe thế liền cười phá lên, Từ BácVăn lại càng trực tiếp cười nói: "Nhị thiếu, tụi tao nếu thật có chuyện gì muốnthương lượng cùng mày, còn phải đặc biệt van xin mày đến chỗ này sao? Trực tiếpnói chuyện với mày không phải được rồi sao? Huống chi nếu có chuyện gì cần phảivan xin mày, tao lúc trước có ngu mới đi uy hiếp mày đó!"Mục Viêm Minh cảm giác hai tay của mình run run mất kiểmsoát. Cho tới bây giờ, hắn mới hoàn toàn biết mình giao du với loại bạn bè gì,cũng mới đây thôi hắn mới cảm nhận rõ, hắn từng trẻ con, ngu xuẩn, vô năng tớicỡ nào.Một loạt thành ngữ mà mèo đại tiên chỉ ra cho hắn ở thư việnbay qua bay lại trong đầu hắn, Mục Viêm Minh từ căm phẫn cực độ cuối cùng chỉcòn một tiếng chê cười, nhìn ba người Mục Ngũ, Mục Cửu cùng Mục Thập bị bao vâytấn công, lấy trứng chọi đá khiến cả người bị thương, trái lại làm cho đám côngtử trong viện sửng sốt.Chỉ thấy Mục Viêm Minh đặc biệt lưu manh dựa vào cửa lớn,sau lại nói với mấy người trong viện: "Rốt cuộc các người muốn làm gì thì nóithẳng ra đi! Tìm mười mấy người đánh ba vệ sĩ của tao, tụi bây cũng thật khôngbiết xấu hổ. Mặc dù tụi bây có không biết xấu hổ đến cỡ nào, nhưng tao còn muốngiữ thể diện, có chuyện gì đâu chứ? Nói thẳng ra, tụi bây không nên ra tay vớivệ sĩ và mèo cưng của tao, tao cứ dựa theo yêu cầu của tụi bây mà làm, đảm bảocho tụi bây hài lòng, thế nào?"Mấy người đàn ông trong viện nghe thế khẽ ngồi ngay lại,sau liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng một người đàn ông xem ra là thủ lĩnhcười một tiếng, gật đầu: "Được đó nhị thiếu, xem ra lúc này mày cũng biết điềurồi, tao cũng không có nhiều thời gian. Đã như vậy anh đây cũng không muốn đắctội chú mày nữa, chỉ cần mày chọn ra một người trong sáu bảy nam nữ bên trong rồilàm, sau đó lại uống ly rượu trước mặt tao, tụi tao lập tức thả người, sau nàysẽ không xuất hiện trước mặt làm mày chướng mắt nữa."Nghe nói như thế ánh mắt Mục Viêm Minh dừng một chút, dùsao hắn cũng trưởng thành trong cái vòng lẩn quẩn giả tạo này, rất nhanh đã hiểuý tứ của bọn họ. Mục Viêm Minh cúi đầu, trong mắt hiện lên mấy phần dữ tợn,nhưng lúc ngẩng đầu lên sắc mặt hắn lại khôi phục như bình thường."Hừ, chỉ một chút chuyện hư hỏng như vậy thôi sao? Bản thiếugia còn tưởng phải làm gì nữa chứ? Được thôi! Tụi bây tìm một người sạch sẽ lạiđây, cứ làm trò trước mặt tao, bản thiếu gia sẽ cho tụi bây thấy thế nào làlong tinh hổ mãnh."Lúc này mèo đại tiên Lâm Lâm từ đứng ở góc tường, sau lạibò lên một cây đại thụ, tiếp đó lại đem mình núp sau tán lá, không nhịn được liếcmắt, cảm thán Mục Viêm Minh cũng không hề ngu xuẩn lắm. Mà bên cạnh nó, là mộtcái hộp bằng vảy lân đang mở ra, bên trong là thuốc bột, thuốc viên màu sắc rựcrỡ, thoạt nhìn dễ có đến mười mấy hai mươi bao.

Chỉ túy kim mê: ngợp trong vàng son; xa hoa đồi truỵ

Chương 58: Mèo ta phản công.Tuy rằng Mục Viêm Minh không muốn trực tiếp uống ly rượu đỏbỏ thêm vật liệu kia, cũng không muốn chọn ra một trong số mấy người đó làmchuyện nọ, nhưng mà, vẻ mặt Tôn Đạt cầm đầu mấy người con cháu thế gia kháccũng không có vẻ gấp gáp gì. Tựa hồ từ góc độ của bọn hắn mà nhìn, Mục ViêmMinh giống như con vịt đã nấu chín trên tay bọn họ, dù có cho cánh cũng khôngbay ra ngoài được.Cho nên đối với yêu cầu của Mục Viêm Minh, Tôn Đạt vẫn choTừ Bác Văn đi khỏi tiểu viện tìm một người sạch sẽ tới. Mà sau khi Từ Bác Vănđi mất, mấy vị nhị thế tổ kia lại hoàn toàn mặc kệ Mục Viêm Minh, thoải mái vẫytay cho bọn hắn mấy người tới phục vụ bên cạnh.Nhưng mặc dù là thế, Mục Viêm Minh cũng không có cách nàođi khỏi. Dù sao mười mấy tên vệ sĩ kia chẳng có ai hiền lành, mà vệ sĩ của hắntuy rằng không bị quần đấu nữa, nhưng lại bị bảy người gắt gao theo dõi ở gócsân.Lúc này, tựa hồ tất cả mọi người tất cả mọi người đều quênmất, lúc mới tiến vào chỗ này, Mục Viêm Minh ôm trong lòng con mèo bự da báo,trên tai còn có hai dúm lông ngốc."Ha ha người đẹp, mau tới hầu hạ bản thiếu gia cho tốt, hầuhạ bản thiếu gia thoải mái, bản thiếu gia sẽ đầu tư cho cưng quay một bộ phimtruyền hình, trở thành minh tinh nổi tiếng!""Ai nha, Tôn thiếu! Anh nói phải giữ lời đó nha! Vì mấy lờinày của anh, Phi Phi sẽ cho anh thấy bản lĩnh xuất chúng cả mình nè ~"Mục Viêm Minh nghe đoạn đối thoại này thiếu chút nữa ói đầysân, sau lại đặc biệt nhức trứng nghĩ rằng, dường như từ rất lâu rồi, hắn cũngđã nói những lời vô nghĩa như vậy.Mà mèo đại tiên trên tàng cây nghe nói như thế cũng thiếuchút nữa run tay ném mấy viên thuốc trong tay đi. Chậc, nhị thế tổ thật là mộtđám chỉ biết dùng tiền để thể hiện sự tồn tại của bọn họ.Những người này nếu nói là trên danh nghĩa con ông cháu chalại càng hỏng bét, ít nhất trong đám con ông cháu cha còn có khoảng phân nửangười kế tục có thể làm cho gia tộc phát triển hoặc ít ra cũng giữ gìn được cáiđã có!Lắc đầu, Lâm đại tiên nhanh chóng dùng móng vuốt của mìnhđem các loại thuốc bột khác nhau trộn lẫn, so với mấy viên thuốc thì loại nàyít nhất phải qua nửa tiếng mới thấy công hiệu, hiện tại thứ bột cậu đang điềuchế chính là thứ sau khi rải lên mười mấy giây là có thể thấy được công hiệu.Sau một phút đồng hồ, mèo đại tiên Lâm U nhìn đống bột màuđỏ tía trước mặt đã điều chế xong, vẻ mặt có chút xoắn xuýt. Cậu có chút phânvân không biết có nên dùng loại thuốc này để đối phó đám con nhà giàu trong việnnày không. Dù sao, thứ này trong tiệm của cậu có công dụng tương đối mạnh, coinhư đối phó mấy tiểu yêu bình thường hay ma tộc cấp thấp cũng đủ để bọn chúngdây dưa một hồi, nếu dùng để đối phó người bình thường thì. . . , chỉ sợ hậu quảkhá nghiêm trọng.Căn cứ vào nguyên tắc người đạo gia không thể tùy tiện ratay với người bình thường, Lâm U tiểu gia nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ mất mộtphút đồng hồ, cuối cùng vẫn ra quyết định, cậu đây không phải tùy tiện ra tay,mà là cố ý ra tay. Cho nên, nguyên tắc là thứ gì vậy? Có thể ăn không.— Thật ra thì, nguyên nhân để Lâm U tiểu gia quyết địnhdùng thứ thuốc bột màu tím để đối phó mấy tên nhà giàu trong chỗ này, chủ yếunhất vẫn vì cái người gọi là Tôn Đạt kia, đối với một loại thanh niên trong việnthoạt nhìn vẻ mặt không tình nguyện cho lắm, phun ra một câu nói."Bản thiếu gia kêu tới hầu hạ là phúc khí của các người,bao nhiêu người nịnh bợ bản thiếu gia cũng không được đây đó! Đừng có phụ lòngtốt của tao, nể mặt lại không biết xấu hổ! Phải biết rằng,tao nếu có thể đem tụibây tới đây, có nghĩa là tao đã nắm chắc tụi bây rồi bất kể bây có đi tìm côngan hay mấy người thích làm việc nghĩa kia cũng được thôi, bọn họ không ai có thểđộng đến bản thiếu gia! Mau biết điều một chút mà qua đây hầu hạ, nếu không taotrực tiếp giết bọn bây rồi quăng xuống biển cũng không ai tới quản được! ! !"Lâm U tiểu gia cảm thấy, mặc dù cậu trời sinh tương đốilãnh đạm, không có lòng dạ đồng tình với người khác, cũng từng nghe Mục Nhấtcùng Mục Nhị thảo luận làm sao đem người đã giết thân thể con vẹt của hắn quăngxuống biển. Nhưng so với sự cảm động và nguôi giận trong lòng khi đó, bây giờnghe thấy câu nói không khác mấy của tên nhà giàu Tôn Đạt này, cậu chỉ cảm thấytrong đầu đầy cảm giác buồn nôn và nguyện vọng mãnh liệt hận không thể trực tiếpthiến cái tên tai họa kia."Meo meo ô ~" Nhỏ giọng kêu một tiếng, mèo đại tiên Lâm U cảmthán dùng móng vuốt đem thuốc bột màu tía kia bôi lên lá bùa vàng vàng, từngcái từng cái thả xuống.Vô cùng kỳ diệu, mấy lá bùa màu vàng này giống như có mắt,từ trên cây rơi xuống lại không trực tiếp đáp xuống đất, ngược lại còn chao đảo,tựa như lá cây, bám vào mấy tên nhà giàu đang hành sự và mười mấy hộ vệ.Khụ khụ,các người đã thích làm loại chuyện này như vậy, thếthì lần này cho các người thoải mái tới bến luôn! Đây cũng là thuốc trợ hứngcao cấp ngay cả người trong giới ma tộc cũng vô cùng tôn sùng đó nha, dĩ nhiêntác dụng phụ là sau đó toàn thân sẽ vô lực một tháng, nhưng không ai có thể phủđịnh, đây quả thật là một thứ tốt có thể giải quyết tranh chấp một cách hòabình không phải sao?Ân, hơn nữa bùa chú cũng phân ra hai loại chính phụ, vì thếsẽ không ngộ thương đâu! Giá tiền cũng quá rẻ, chỉ cần 998! 998 đồng linh thạchcấp thấp là có thể mang về nhà! ! ! Đây tuyệt đối không phải đang quảng cáo, dùsao thứ đồ chơi này trong tiệm của cậu dễ cháy hàng nhất, chẳng qua chủ tiệmLâm U có chút không thể hiểu được tại sao tới mua bột phấn và bùa, phần lớn đềulà phái nam.Mắt thấy lá bùa kia sắp bay tới trên người mục tiêu trongviện, trong chiếc hộp vảy lân của Lâm đại tiên bỗng nhiên kêu lên vang dội, làtiếng chuông điện thoại Bạch nương tử truyền kỳ, đủ để kinh động đến tất cả vệsĩ và đám nhị thế tổ trong viện. . .Vua mèo Lâm Lâm lúc nghe thấy tiếng chuông này chân trượt mộtcái, thiếu chút nữa té từ trên cây cao xuống, sau đôi mắt mèo hổ phách lập tứcnhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động đặc chế cho thú cưng đang điên cuồngkêu càng ngày càng to, , trong lòng gào thét vô số lần 'chủ nhân mắt mù lại hãmhại thú cưng nữa rồi'."Người nào? Ai ở trên tàng cây?!" Trong chớp mắt, mười mấyvệ sĩ vốn đang giám sát ở trong sân và vây quanh ba người Mục Ngũ đồng loạt đưamắt nhìn về gốc ngô đồng khổng lồ phía giữa. Bọn họ tuyệt đối không hề nghe lầm,âm thanh mới vừa rồi là chuông điện thoại di động, rõ ràng cái viện này đã bị bọnhọ giám sát hết rồi, sao lại còn có chuông điện thoại xuất hiện được nữa?! Làcá nơi nào tới lọt lưới vậy?!Mười mấy người này trong vài giây, dùng hết tốc độ nhanh nhấtcủa mình, chạy như điên về phía cây ngô đồng.Cũng chính vì động tác này, bốn năm người phản ứng nhanh nhấtcuối cùng cũng không bị lá bùa nọ dán lên, do đó còn có cơ hội chạy trốn, đây đốivới bọn họ rõ ràng là chuyện tốt, nhưng đối với Lâm mèo bự mà nói, điều này thậtsự là cục diện gay go rồi đây. Từ trong tối lộ ra ngoài sáng, từ có thể đánhlén đánh bất tỉnh biến thành chỉ có thể lấy cứng đối cứng, quả thật là không chịuđể cho mèo ta sống yên ổn mà!Một vuốt đem cái hộp vảy lên đóng lại rồi đeo trước ngực, đồngthời cũng đem di động giắt lên cổ mình, Lâm U tiểu gia mới bấm nút nhận cuộc gọi,không đợi Mục Viêm Khiếu biểu đạt sự quan tâm và lo lắng của mình, mèo bự Lâm Uđang tức giận lại bắt đầu gào thét với chủ nhân mắt mù nhà mình:"Mẹ nó! Anh gọi điện thoại cũng không biết nhìn thời giansao?! Sao chúng ta không có một chút ăn ý nào hết vậy?! Đã ở chung chỗ, chunggiường chung gối lâu như vậy rồi! Sao anh có thể ở thời điểm mấu chốt như thếmà cản trở tôi?! Vốn tôi định đánh một trận phục kích thật đẹp, nhưng chỉ vì cúđiện thoại này của anh, trong sạch của đứa em trai đáng lo của anh khó mà giữđược, mà tôi, tiếp theo cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này rồi! ! !"Khi mèo bự Lâm U vừa né mấy viên đạn bọn vệ sĩ bắn ra, vừaoán tránh chủ nhân mắt mù của mình, Từ Bác Văn dẫn theo một cô gái nhỏ vàotrong viện. Chẳng qua cảnh tượng trong viện lúc này, lại làm cho Từ Bác Văntrong phút chốc không thể phản ứng kịp, mà chờ đến khi hắn kịp phản ứng, hắn đãhoảng sợ run cầm cầm lên, còn thiếu cướp đường chạy như điên mà thôi.Lúc này bên kia điện thoại, Mục đại thiếu bởi vì Lâm U gàothét mà trầm mặc vài giây rốt cuộc tiếng nói trầm thấp âm u cũng ra khỏi miệng:"Mục Tam định vị thấy các người đang ở Chỉ Túy Kim Mê? Là Viêm Minh mang mọingười đến đó sao? Nếu là như vậy, dù hắn chết cũng giữ không được trong sạch củamình, mày cũng khó có thể giữ mạng.""Lâm Lâm, cần phải chống đỡ đến mười phút, bọn tôi sẽ tớingay."Mặc dù thanh âm Mục Viêm Khiếu không có mang theo nhiều cảmxúc quan tâm lo lắng cho mấy, nhưng sau khi Lâm U nghe hắn nói xong, vẫn trựctiếp thở phào nhẹ nhõm, ngay cả cảm xúc gắt gỏng, xoắn xuýt vừa rồi cũng dịuđi, trong đầu toàn là ý nghĩ 'chỉ cần tiểu gia chống đỡ được mười phút đồng hồ,chủ nhân mắt mù nhà mình sẽ đến chỉnh chết bọn bại hoại này!', thật mới nghĩ đếnthôi đã thấy cả người tràn đầy động lực, mười phút là có là gì chứ! Tiểu gia cóthể chống đỡ mười giờ nữa! Dĩ nhiên là có sự giúp đỡ của thuốc bột và bùa ~ bấtquá đây cũng là bản lĩnh của tiểu gia, không phải sao?Bây giờ áp lực của Lâm U so với vừa nãy đã khá lên nhiều,dù sao trừ năm vệ sĩ thoát khỏi truy kích của thuốc bột và bùa, còn dư lại đạikhái mười một vệ sĩ, và sáu tên con nhà giàu, bao gồm cả Từ Bác Văn thì mọi ngườiđều trúng đích. Lúc này bất kể là viên thuốc nhỏ màu đỏ lúc trước quăng vào bắpchân Từ Bác Văn, hay thuốc trợ hứng cao cấp của Lâm U vừa rồi, cũng đã phát huycông hiệu. Tình cảnh trong viện thoáng cái đã biến hóa tới mức nghiêng trời lệchđất —Vốn bọn vệ sĩ đang tận chức tận trách sắc mặt bỗng nhiên bắtđầu biến thành đỏ sậm, chỗ quần bó sát người che cái địa phương kia, dùng tốc độmắt thường có thể thấy được nhanh chóng phồng lên, vốn bọn họ vẫn có thể nỗ lựckhắc chế bản thân, đến khi trừ Từ Bác Văn ra năm công tử nhà giàu bỗng nhiênđiên cuồng vuốt ve bản thân, thậm chí còn đem mình cởi sạch trơn, bày ra 'tư thếphong tình' mười một vệ sĩ kia hoàn toàn không khống chế bản thân được nữa, đồngloạt gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt như sói nhào về phía chủ nhân của mình.Sau đó, Mục Viêm Minh và năm người vệ sĩ còn tỉnh táo kia,với năm sáu người phục vụ không trúng thuốc bột, trợn mắt há hốc mồm nhìn mườimột vệ sĩ cùng năm người bọn Tôn Đạt điên cuồng làm chuyện trẻ nhỏ không nênlàm nào đó, trình độ kịch liệt và tiếng người kêu la như sấm, âm thanh hưng phấnkia, quả thực làm cho người ta muốn cướp đường chạy thật nhanh."Ta nói. . . Thật sự không muốn nghĩ, thảm trạng như vầy rấtcó thể là do tên yêu quái kia làm ra." Mục Viêm Minh nhìn Tôn Đạt cường tráng bịáp ngã xuống đất lẩm bẩm tự nói: "Mình có nên cảm tạ nó hay không, ban đầu nókhông có hành hạ mình tàn ác, bi thảm như vậy?"Lâm U tiểu gia lúc này vừa phóng lên cây ngô đồng với tìnhhuống trước mắt tỏ vẻ hơi hài lòng, cái chính là hình ảnh này có chút thê thảmkhiến cậu không nỡ nhìn, bất quá, điều này cũng nói lên rằng mèo gia gia đâykhông thể chọc. Phải biết rằng, cậu một người không có linh lực, chút xíu linhthuật còn không biết lại có thể trong giới tu tiên tự do tự tại, không bị yêuma quỷ quái xem thường, nếu như không có vài phần bản lĩnh, không thì sớm đã bịăn sống nuốt tươi rồi, sao có thể khoái trá đến tận bây giờ đây?Mà vào lúc này, Mục Viêm Minh nghe được tiếng kêu thảm thiếtcủa Từ Bác Văn, hắn nhanh chóng quay đầu lại nhìn sang, chỉ thấy khuôn mặt TừBác Văn hoảng sợ nắm quần áo và da mình, miệng kêu ầm lên: "Đi mau! ! ! Cútngay! Cách xa tao ra! ! ! Mấy thứ ma quỷ rắn rết tụi bây! ! ! Tao ghét rắn nhất!! ! Mau cút ngay! ! ! Mày, mày, còn mày nữa! ! ! Tụi bây không phải tao hại chết!! ! Tại tụi bây không biết nghe lời, muốn dựa vào đứa con trong bụng mà tiếnvào nhà họ Từ! ! ! Nhưng tụi mày không thèm nghĩ xem, con cái của đám kỹ nữkhông chút địa vị như tụi bây, sao có thể xứng đáng làm vợ tao chứ?! Tao còn muốndựa vào con dâu họ Từ để làm một cái đám hỏi thật lớn đó! Vì thế bọn mày đều phảichết! Đều phải chết ——! ! !"Mục Viêm Minh hung hăng giật giật kéo miệng, sau ánh mắt chợtlóe, chậm rãi móc ra điện thoại di động của mình, mở chức năng camera.Được rồi, có tiện nghi không chiếm là vương bát đản, đây làđạo lí vàng anh hai đã bảo với hắn. Hắn cảm thấy bây giờ dùng vô cùng thích hợp.Hơn nữa, dùng phương pháp của những người này bêu xấu lại chính họ, hắn là ngườicầm chuôi, thật sự là càng so càng làm cho người ta cảm thấy hả lòng hả dạ.Trong lúc Mục Viêm Minh đưa tay lấy điện thoại di động ra bắtđầu quay, năm vệ sĩ bên cạnh không trúng bùa rốt cuộc cũng phản ứng lại, họ đenmặt đánh về phía Mục Viêm Minh, bụng nghĩ tuyệt đối không thể để cho anh taquay được mấy cảnh này, nếu không sau này bọn họ đừng hòng lăn lộn chi nữa.Nhưng chẳng qua, không có bọn vệ sĩ ỷ đông mà thắng, MụcNgũ, Mục Cửu và Mục Thập ba người trong góc khởi động cổ và cổ tay, trên mặtmang thần sắc dữ tợn, tàn bạo chụp lấy năm vệ sĩ kia.Ba đánh mười sáu bọn họ đánh không lại thì không có gì hayđể nói, nhưng mà ba đấu năm, còn cho rằng bọn họ đánh không lại sao? Không đánhchết tụi bây, ông đây không phải là người trải qua huấn luyện ma quỷ cực kỳ tànác của Mục Nhất Mục gia! ! !Cũng không biết tại sao, vua mèo Lâm U ngồi chồm hổm trêntàng cây có cảm giác, thấy có chút sợ hết hồn hết vía, hình như dưới tình huốngtất thắng này, cậu đã không để mắt đến một việc tương đối quan trọng, có thểmang đến cho họ mối hiểm nguy khôn cùng.. . . Rốt cuộc là cái gì đây?Lâm U không tự chủ dùng vuốt cào thân cây, phiền não nghĩ,cậu nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra được.Chương 59: Sét đánh giữa trờiquang.Khi Lâm U đứng trên cây ngô đồng cào cào móng vuốt củamình, nhìn xung quanh xem rốt cuộc có chuyện gì mà cậu đã bỏ quên, Lâm U cũngkhông biết, trên một cây dâu tằm lớn ở giữa viện, đang có một người ngồi ở đấy,dùng vẻ mặt kinh ngạc mang theo vài phần ngoan tuyệt, nhìn về phía cậu trên câyngô đồng.Nếu như không phải hắn tận mắt nhìn thấy, Linh Hữu tuyệt đốisẽ không tin tưởng trên thế giới này thật sự có một con mèo như vậy. Thay vìnói đang đứng trên cây ngô đồng kia là một con vật, Linh Hữu càng cảm thấy nênnói quái vật khoác da động vật thì chính xác hơn — Có dạng động vật bình thườngcó thể mở miệng phun tiếng người hay sao? Có loại động vật nào biết nghe điệnthoại sao? Lại có động vật bình thường đến nỗi có thể từ trên cây ném ra một loạigiấy màu vàng quỷ dị, làm cả đám người trong viện có đến tám phần bị trúngchiêu. Không phải chỉ là biến thành thần trí không rõ, mà ngay cả chủ ý của bảnthân cũng không giữ được, chỉ để lại thứ nguyên thủy nhất, dục vọng điên cuồng.Loại động vật này thật đáng sợ, hay nên nói sự tồn tại nàyđã quá mức nghịch thiên, may mắn là bản thân mình sợ những người này làm việcbê bết nên lén theo đến đây, mới nhìn thấy một màn quan trọng như thế này. Nếunhư hắn không đến đây, vậy thì hắn không dám nghĩ đến nữa, đợi đến một ngày kiaông chủ của hắn thiết kế tất cả kế hoạch xong xuôi như hôm nay để Mục Viêm Khiếuchui đầu vào, cuối cùng lại bởi vì con quái vật này mà việc sắp thành lại bại,ông chủ nhất định sẽ vô cùng tức giận. Thậm chí, nếu như con quái vật này nhẫntâm một chút, cuối cùng rất có thể con đường chết mà ông chủ thiết kế cho MụcViêm Khiếu đi, sẽ hoàn trả lại cho ông ấy mất.Nghĩ tới đây, sát khí trong mắt Linh Hữu càng thêm dày đặc,hôm nay dù cho hắn có phải liều mạng, cũng phải đem thứ quái vật này giết chếthoàn toàn, có một thứ như vậy bên cạnh Mục Viêm Khiếu, đối với ông chủ mà nóituyệt đối không phải là một chuyện tốt.Có lẽ là bởi vì sát khí của Linh Hữu quá nặng nề, Lâm Uđang cào cây bỗng nhiên dựng đứng lông tơ cả lên, chợt nhìn về góc sân phíanam, ở trên trên dâu tằm to chẳng kém cây ngô đồng của cậu là bao, bên trongtán lá tươi tốt đang lay động theo gió kia, lại nhìn không ra điều gì bất thường.Lâm U: "?" Chẳng lẽ cảm giác của mình sai rồi sao? Sao vừarồi cậu lại cảm thấy có sát khí từ trên cây kia bắn lại đây? Nhưng đã nhìn mộtcái rồi, không phát hiện cái gì bất thường cả.Đang lúc Lâm U xoắn xuýt xem có nên đi qua bên cây dâu tằmxem một chút hay không, phía ngoài viện bỗng nhiên vang lên tiếng người huyênnáo. Hai cái lỗ tai của Lâm U chẳng mấy chốc đã dựng thẳng lên, cái đuôi ngắnngủn cũng bất giác lắc a lắc. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, người tới khẳngđịnh chính là chủ nhân mắt mù của cậu! ! !Cửa tiểu viện cuối cùng được mở ra, mà người mở cửa chínhlà ai đó mà Lâm U tiểu gia mong muốn gặp được nhất.Mục Viêm Khiếu tiến vào, trên tai là một tai nghe điện thoạicỡ nhỏ, vang lên tiếng nhắc nhở của Mục Nhất: "BOSS, nhị thiếu ở hướng 3 giờcách chỗ ngài sáu thước. Trong viện có mười sáu vệ sĩ, mười một người đang cùngông chủ của họ làm loại chuyện đó, năm người bình thường khác bị Mục Ngũ, Mục Cửucùng Mục Thập cột vào góc rồi."Mục Viêm Khiếu nghe được hồi báo và nhắc nhở của Mục Nhất,trênmặt mang theo sát khí lạnh như băng chẳng có biến hóa gì. Ngay cả em trai của hắnthấy hắn đến đặc biệt chạy tới chào hỏi, cũng bị hắn bỏ lơ hoàn toàn.Cặp mắt đen nhánh thâm thúy nhìn về phía Mục Viêm Minh, trựctiếp nhìn Mục Viêm Minh đến cả người run rẩy. Lúc này Mục Viêm Minh tương đốiminh mẫn, anh hai hắn đang sinh khí, hơn nữa còn là nổi trận lôi đình."Lâm Lâm đâu?" Mục Viêm Khiếu rốt cục cũng mở miệng, hỏithăm thú cưng lúc nào cũng thích làm nũng lại còn đặc biệt ngạo kiều của hắn. Bấtquá trong lòng hắn, Lâm Lâm đã sớm không phải là thú cưng, mà là 'người nhà',thậm chí, có lẽ đem so với người nhà, còn thân mật hơn một chút.Đó là sinh mệnh sẽ theo hắn suốt đời này.Mục Viêm Minh nghe âm thanh anh hai mình lạnh như băng, lậptức liền sợ run cả người, chỉ dựa vào âm thanh mà xem xét, hắn biết, nếu nhưbây giờ Lâm Lâm xảy ra một chút vấn đề gì thôi, hắn có thể sẽ bị anh hai của hắntrực tiếp đánh chết luôn. Thật đó, không phải nói giỡn đâu, Mục Viêm Minh ởtrong lòng hung hăng dựng thẳng ngón giữa với ông trời, trong mắt anh hai của hắn,Lâm Lâm so ra còn quan trọng hơn kia kìa."Anh hai anh yên tâm! Anh hai anh ngàn vạn lần đừng kích động!Lâm Lâm rất tốt đang trên tàng cây, trước đó em và ba người Mục Ngũ bị bọnchúng vay khốn, may mà Lâm Lâm không biết đã dùng biện pháp gì, làm cho chúngta thoáng cái đã chuyển bại thành thắng rồi! Anh nhìn anh nhìn đi, mấy thứ ngườinày định bụng hãm hại em nay đã tự mình hại mình rồi! Anh hai, Lâm Lâm thật làlợi hại!"Mục Viêm Khiếu nghe em trai nói, sắc mặt căng thẳng rốt cuộccũng thả lỏng. Bên tai truyền đến âm thanh nhắc nhở của Mục Nhất, đại thiếu Mụcgia đi mấy bước đến cây ngô đồng ở giữa sân, ngẩng đầu, đưa tay phải của mìnhra, giọng nói trầm ấm: "Lâm Lâm, đến chỗ tao nào."Thật ra thì Lâm U đã sớm nghĩ trực tiếp nhào tới trong ngựcchủ nhân mắt mù rồi, chỉ là khi cậu muốn phóng xuống, mới hậu tri hậu giác pháthiện, mẹ ơi, cây ngô đồng này sao lại cao như vậy?! Mặc dù cậu là một con linhmiêu thuộc loại trâu bò, nhưng mà khoảng cách cao như vậy vạn nhất không may, cậuchẳng phải sẽ trực tiếp té xuống đất sao?! Như vậy thật sự quá mất mặt linhmiêu và tiểu gia ta rồi, vì thế Lâm U tiểu gia liền đặc biệt ngạo kiều ngồi chồmhổm tại chỗ.Mãi cho đến khi chủ nhân mắt mù tiêu sái đi đến trước mặt cậu."Meo meo ngao~" Lâm U gào một tiếng, sau đó dùng một loạikhí thế hổ dữ vồ núi, nhào về phía Mục Viêm Khiếu.Dường như mọi chuyện đều thuận lợi.Chỉ là đến khi thân thể khỏe mạnh của Lâm U dùng móng vuốtnhỏ bé của mình nhảy đến trong lòng Mục Viêm Khiếu, Mục Nhất vốn giống như mộtpho tượng đá đứng bên cạnh Mục Viêm Khiếu, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắtnổi lên sự tàn khốc, mà thân thể hắn thì lại giống như một con báo lao đến conmồi, nhanh chóng và hung mãnh phi qua chỗ gốc dâu tằm trong sân."BOSS, trên cây dâu tằm có người." Trước khi đi Mục Nhất bỏlại một câu như thế.Mà Mục Viêm Khiếu và Lâm U nghe câu này xong thân thể cũngcứng đờ.Lâm U cứng người vì đã nghĩ cũng thấy sợ, cậu không hề pháthiện có người trên cây dâu tằm kia, song song đó trong lòng cũng thầm cám ơn trờiđất mới vừa rồi người kia không có cho cậu hay Mục Viêm Khiếu một viên đạn nào.Mà vẻ mặt Mục Viêm Khiếu lại càng âm trầm, hắn nghĩ nếu nhưkhông phải Lâm Lâm đàng hoàng núp trên cây ngô đồng, cành lá ngô đồng rậm rạpche chắn thân ảnh của Lâm Lâm, chỉ sợ không đợi hắn đến đây tiếp ứng, Lâm Lâmđã chết dưới súng người nọ rồi."Về đi." Mục Viêm Khiếu nói hai chữ này xong, gọn gàng linhhoạt ôm Lâm Lâm xoay người đi. Hắn không thể để vật nhỏ trong lòng lộ ra trướcmắt người chẳng rõ là kẻ địch hay không, chưa kể rất có thể người đó còn cóthân thủ cao hơn hắn, đó càng không thể đánh cuộc.Mục Viêm Khiếu rời đi phải nói là không chút lưu luyến gì,phản ứng nhanh đến nỗi làm cho Mục Viêm Minh ngơ ra. Bất quá cũng may có Mục Cửuvà Mục Thập đặc biệt dùng mắt ra hiệu cho hắn, Mục Viêm Minh nhìn một chút thấyđiện thoại cũng đã ghi hình xong, cũng không ở lâu, nhanh chóng đuổi theo anhhai của mình. Cùng lúc đó, Mục nhị thiếu thầm cầu nguyện trong lòng, trên đườngtrở về nhất định không được xảy ra chuyện gì nữa, nếu không hắn chịu không nổinữa đâu.Mục Nhất đuổi theo Linh Hữu khoảng mấy trăm mét, có chút ãonão phát hiện mình đã để mất mục tiêu. Nhưng bằng thân hình và động tác bước đicủa người hắn vừa truy đuổi, Mục Nhất cũng có thể xác định thân phận của ngườikia là ai.Chuyện này quả nhiên là Trịnh Du Hổ có gan làm ra, ngay cảthủ hạ đắc lực nhất của hắn cũng phái đi làm việc, xem ra Trịnh Du Hổ cũng cóchút nôn nóng. Bất quá, nếu như sớm biết là Linh Hữu, nên để cho Mục Tứ đốiphó. Dù sao hai người kia có sở trường truy tìm dấu vết và ẩn nấp, chạy trốn,mà tốc độ của mình quả thật không thể bằng hai người họ.Để Linh Hữu chạy mất, Mục Nhất không do dự liền quay trở về,dù sao quan trọng vẫn là bảo vệ sự an toàn của ông chủ nhà mình. Mặc dù Linh Hữucó lẽ đã biết một chút tin tức gì đó, nhưng chỉ cần hắn ở đây, ít nhất có thể bảođảm an toàn cho đại thiếu và Lâm Lâm.Khi Mục Nhất vừa rời đi gần một phút, trong bụi cỏ cách đókhông xa lộ ra khuôn mặt trắng bệt của Linh Hữu. Khả năng cảm ứng của Mục Nhấtđối với phạm vi chung quanh thật sự quá mạnh, hại hắn đánh mất cơ hội tốt diệttrừ cái thứ quái vật kia. Nhưng mà tên kia cho rằng không có mình ở đây con yêuquái đó sẽ an toàn sao? Đừng có mơ mộng xuân thu hão huyền nữa!Muốn trách chỉ có thể trách vận khí của con quái vật kiaquá kém, ở Chỉ Túy Kim Mê vừa vặn có một người có thể hoàn toàn khắc chế nó!"Côn Dư! Bên kia rốt cuộc anh đã chuẩn bị xong chưa? Conyêu quái kia bây giờ đã đi ra cửa rồi, nếu để cho nó chạy trốn khỏi Chỉ Túy KimMê, bất kể là ngọc thạch hay là bảo vật mà anh muốn toàn bộ đừng hòng có được!"Linh Hữu cầm máy truyền tin trong tay mở miệng uy hiếp, màngười bên kia, đối với sự uy hiếp này không hề để bụng, chỉ nói: "Tôi nói, bảosao hôm nay rút được một quẻ hạ hạ. Ra là có yêu quái quấy phá ở chỗ này, hừ,anh yên tâm đi, chỉ cần thứ kia không phải là người phàm, mà là mấy thứ yêu maquỷ quái kia, tôi nhất định có thể giết sạch! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếunhư không phải yêu ma gì đó, mà là động vật bình thường hoặc con người, sét trừyêu của tôi đánh xuống, chỉ sợ sẽ đánh hỏng bọn họ, tổn hại công đức của tôi,các anh muốn bồi thường làm sao đây?"Linh Hữu nghe Côn Dư nói, mặt lộ ra sự khinh thường hòa vớinụ cười lạnh lùng. Nói dễ nghe như vậy, còn sét trừ yêu nữa chứ? Nếu như ngườinày thật sự là đạo trưởng tiên phong đạo cốt trong truyền thuyết, là ngời đạidiện cho chính nghĩa mà nói, cũng sẽ không vì ngọc thạch và bảo vật, giúp bọn hắnlàm nhiều chuyện nhận không ra người như vậy.Nói cho cùng cũng là một người tham lam hiểu sơ chút tà thuật,vì tiền tài cả thôi."Anh yên tâm, đừng nói đánh hỏng bọn họ, chỉ cần anh có khảnăng thoáng cái đánh cho bọn họ không còn lại gì, nói không chừng ông chủ củatôi sẽ đưa cho anh cả mỏ ngọc. Chỉ là trước kia cũng cho anh thử qua rồi, mấythứ vu cổ thuật, tà pháp nguyền rủa của anh đối với Mục Viêm Khiếu kia căn bảnchưa từng có tác dụng. Thậm chí với bất luận kẻ nào trong Mục gia chẳng chẳngcó tác động gì hết. Nói thì nói đừng có thổi phồng quá là được."Côn Dư nghe vậy có chút thẹn quá thành giận nói: "Tôi lúctrước không phải chưa từng nói với các anh rồi sao! Người Mục gia có người đạopháp cao thâm che chở! Tôi xa xa đã nhìn qua bố cục nhà ở của bọn họ, nó đa trảiqua thiết kế của cao nhân mới được như vậy! Loại bố cục này ở linh giới chúngtôi cũng chỉ có một số ít gia tộc lớn hoặc đại môn phái mới có thể bố trí được!Nếu không anh cho rằng với tướng mạo xem ra tuyệt đối không sống hết năm nay củaMục Viêm Khiếu kia, làm sao bây giờ có thể hoàn hảo sống tốt mà chỉ mù một đôimắt thôi?!"Linh Hữu không muốn nghe hắn dài dòng, chỉ thừa nhận:"Không nói mấy người nhà họ Mục nữa. Tôi chỉ hỏi anh, anh có thể giết chết conmèo mà Mục đại thiếu đang ôm trong lòng hay không? Chỉ cần con mèo kia chết, tạichỗ đã hẹn lúc trước, tôi sẽ lập tức cho người đưa qua cho anh."Côn Dư đối với tên mãng phu Linh Hữu hoàn toàn không hiểutình huống linh giới bọn họ là gì cũng không muốn nhiều lời, nhưng nghĩ đến ngườinày là thuộc hạ đắc lực nhất của Trịnh Du Hổ, Côn Dư vẫn nghiêm túc trả lời:"Anh yên tâm, chỉ cần tôi ra tay, con mèo kia dù không chết cũng phải chết."Linh Hữu nghe câu này mới xem như hài lòng mà cúp máy.Mà lúc này đây,Lâm U được Mục Viêm Khiếu ôm, chạy tới đại sảnhcủa Chỉ Túy Kim Mê. Dọc đường cảm xúc của Lâm U không thể nào tốt lên được, cậuthật sự không rõ, ngay cả người núp trên cây dâu tằm cũng tìm ra rồi, tại sao cảmgiác lo âu trong lòng cậu vẫn không biến mất? Ngược lại còn ngày càng nghiêm trọnghơn?! Đây chứng tỏ là chuyện này vẫn chưa kết thúc sao? Lâm U khẽ thẳng người,nhìn bốn phía một chút, thật sự là nghĩ mài không ra rốt cuộc người nào có thểdưới mắt năm người vệ sĩ hung hãn đắc lực nhất quân đoàn Mục gia Mục Nhất, MụcNhị, Mục Tam, Mục Tứ, Mục Ngũ, tổn thương đến cậu và Mục Viêm Khiếu."Lâm Lâm?" Mục Viêm Khiếu cảm nhận được tiểu gia hỏa tronglòng khẽ cử động, dừng bước khẽ cúi đầu. "Mày làm sao vậy?"Lâm U nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định không nên thoáithác chuyện này, ngẩng cái đầu nhỏ lên thì thầm bên tai Mục Viêm Khiếu: "Tôi códự cảm đặc biệt không tốt, cảm thấy hôm nay tôi nhất định sẽ chết ở chỗ này."Mục Viêm Khiếu nghe nói như thế thân thể chợt thẳng băng,bóng lưng thẳng tắp kia như một mũi dao bén nhọn.". . .Chớ nói nhảm, chúng ta lập tức có thể về nhà rồi."Mặc dù Mục Viêm Khiếu nói như vậy, nhưng khí thế cả ngườicũng trở nên ác liệt và cảnh giác đến cực hạn. Hắn không muốn nói cho tiểu giahỏa trong ngực, từ sáng tới giờ, chưa có phút giây nào hắn cảm thấy bình tĩnhcho được. Vô luận là làm cái gì hắn đều không có cách nào tĩnh tâm được, tronglòng luôn có cảm giác nóng nảy không yên, dường như hôm nay sẽ có chuyện gì đócực kì tồi tệ xảy ra. Cũng chính bởi vì thế, Mục Viêm Khiếu mới chủ động gọi điệncho Lâm U, một khắc kia khi hắn gọi điện thoại, thậm chí hắn còn lỡ tay làm rớtbể chén trà đặt chế theo hình dạng mà Lâm U muốn mà mấy ngày trước hắn cùng cậuđã mua trong một gian hàng chợ đêm nọ.Bây giờ nghe được Lâm U cũng có cảm giác bất an không tốtgiống như mình, mặc dù Mục Viêm Khiếu trong đầu không ngừng nhắc nhở mình đâychỉ là một loại dự cảm mà thôi, nhưng trong lòng hắn lại có một âm thanh nói rằng—— Lâm Lâm không qua cửa ải này rồi."Mục Nhất, các anh chú ý xung quanh thật kĩ. Trên đường trởvề tuyệt đối không cho phép có chuyện ngoài ý muốn phát sinh." Cuối cùng MụcViêm Khiếu không nhịn được, hạ lệnh này. "Không tiếc bất cứ giá nào."Qua năm phút, không khí mặc dù khẩn trương nhưng không cógì ngoài ý muốn phát sinh, mắt thấy sắp đến nơi chiếc xe cải tiến vô cùng kiêncố, Mục Viêm Khiếu bỗng nhiên dừng bước, ngoài dự đoán bước lùi về sau một khoảngdài, thậm chí động tác này còn đụng cho Mục Viêm Minh lảo đảo, nhưng Mục ViêmMinh lại không có oán trách gì.Bởi vì vào lúc này, hắn đang trợn mắt há mồm nhìn chỗ anhhai vừa đứng bốc lên một đám sương mù màu đen! ! !"Đây, đây là chuyện gì xảy ra?! Các anh có nhìn thấykhông?! Vừa rồi tự nhiên nó lại xuất hiện giữa không trung! ! !" Âm thanh MụcViêm Minh khiếp sợ, nhưng bây giờ lòng hắn lại càng thêm bội phục anh hai củamình, thậm chí ngay cả cái này cũng có thể dự liệu được?!Nhưng vào lúc này, Mục Viêm Khiếu cùng Lâm U, Mục Nhấtkhông có một ai mang vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí Lâm U còn vùng vẫy muốn nhảy từtrong ngực Mục Viêm Khiếu xuống đất! ! !Mục Viêm Khiếu gắt gao ôm lấy Lâm U, dùng giọng ra lệnhnói: "Lâm Lâm, không được lộn xộn."Lâm U cho đến bây giờ mới biết được cậu tính sai cái gì. Cólẽ biến thành động vật rời xa khỏi linh giới, được Mục Viêm Khiếu cưng chiều đếnmất luôn cảnh giác, thế mới quên mất, trong thế giới người bình thường còn cónhững người tà linh vì tư dục, tham lam của bản thân mà không chú ý đến quy địnhcủa linh giới, vi phạm pháp lệnh trong thế giới bình thường.Răng rắc! ! !Trên bầu trời trong xanh đột nhiên vang lên tiếng sấm rền,hầu như tất cả mọi người ở trước cửa Chỉ Túy Kim Mê đều ngẩng đầu lên, đều cóthể thấy được tia chớp lớn màu tím đen kia. Mà làm cho người ta không khỏi phảikinh hô chính là, tia chớp bỗng lóe ra giữa không trung này, đánh thẳng xuống đầumột người đi đường! ! !"Viêm Khiếu! Anh thả tôi xuống! Thứ này anh chặn không đươcđâu, sẽ làm anh bị thương đó! ! !" Lâm U bây giờ càng giãy dụa kịch liệt hơn, lầnnày cậu một chút cũng không muốn vì mình mà Mục Viêm Khiếu lại bị thương lần nữa,mặc dù đây chẳng qua sẽ bị bỏng, cũng không phải trí mạng gì.Chỉ là người ôm cậu còn kiên quyết hơn, Mục Viêm Khiếu lúcnày không trốn tránh nữa, chỉ đem hai tay liều chết che chắn cho Lâm U thật chặt,che đi phần lớn thân thể của cậu, thản nhiên nói: "Cho dù mày muốn chết, cũngphải chết trong lòng tao, không thể đi đâu, ai cũng không được mang mày đi."Lâm U thoáng cái dừng lại. Mang trên mặt mấy phần bất đắcdĩ.Cùng lúc đó, Mục Viêm Khiếu cũng hạ lệnh cho Mục Nhất:"Nhìn cho tôi xem xung quanh ai đang thao túng thứ này, nếu mục tiêu của hắn làLâm Lâm, nhất định sẽ muốn tận mắt nhìn thấy nó chết, vì thế hắn ta sẽ ở đây,tôi muốn anh nhớ kỹ người đó. Trong vòng ba ngày, tôi muốn nhìn thấy tin hắn bịchết cháy."Mục Viêm Khiếu nói xong sờ sờ bộ lông của Lâm U, nhẹ nhàngnói: "Hắn hại ngươi, hắn không thể sống."Trong khoảnh khắc đó, tia chớp tím đen trên đầu đánh xuống.Chương 60: Rùa con mai xanh.Tia chớp màu tím đen giữa trời quang ập xuống đầu,so vớilúc giông tố nhìn thấy cũng phát hoảng.Lúc này, có vài người vây xem tại bãi giữ xe ở cửa chính củaChỉ Túy Kim Mê, hoảng sợ nhìn tia sét màu đen kia đánh xuống chỗ người đàn ôngmặc áo khoác đen, trong lòng mọi người hầu như đều có chung một suy nghĩ — ngườinày bị đánh xong, đoán chừng không chết cũng bị thương nặng.Chẳng qua đợi đến khi tia sét tím đen kia biến mất, ngườivây xem ở cửa cũng chỉ thấy người đàn ông thân hình cao lớn nọ lung lay mộtchút, nhưng không trực tiếp bổ nhào xuống đất hay kêu gào thảm thiết và vân vânnhư họ tưởng tượng.Có người còn không tin những gì bản thân thấy được, trực tiếpquát to lên: "Cha mẹ nó! Vừa rồi lão tử nhìn lầm rồi sao? Tia sét lớn như vậy bổxuống người, vậy mà người này lại không tổn thương xíu xiu nào sao?! Cái, cáitia chớp đen đó đánh xuống làm gì chứ? Bán manh sao?"Lúc này không ít người bên cạnh cũng tỏ vẻ đồng ý gật đầu.Chẳng qua trong đám người bọn họ, có một thanh niên ăn mặc như người bình thường,sơ mi trắng quần đen, mặt mũi như ngọc nhưng không chút huyết sắc, nghe bọn họnói hắn khẽ cười lạnh một tiếng.Đây nguyên bản cũng không phải dùng để tấn công người kia,sao lại xảy ra hiệu quả gì được chứ? Nhưng, nghĩ đến con linh miêu thoạt nhìn rấtđang yêu kia sống không nổi nữa, chủ của nó cũng không rục rịch gì, dù mình cóbị thương cũng không chịu đặt con linh miêu kia xuống, khăng khăng muốn thúcưng của mình toàn thây, còn mong có thể ngăn cản chút ít cho nó.Ha, cái đó cũng không liên quan gì tới hắn, hắn đến đây chỉmuốn mua cơm, nghe nói thức ăn ở nơi này mùi vị tương đối khá, mấy người hắnnuôi trong nhà gần đây càng ngày càng hay bắt bẻ, mặc dù trong lòng hắn khôngmuốn làm chân chạy mua cơm, nhân tiện nuôi mấy miệng ăn trong nhà và vân vân,nhưng bất đắc dĩ trong tất cả mọi người hắn có lực chiến đấu yếu nhất, hơn nữachỉ có mình hắn không sợ ánh mặt trời. Nghĩ đến đã nhiều năm như vậy cũng cóchút cảm tình, ân, vẫn không nên để bọn họ chết đói thì hơn.Người thanh niên suy nghĩ mấy thứ này xong liền đi vài bướcvề Chỉ Túy Kim Mê, chỉ là lúc này có một người qua đường sượt qua vai hắn, làmhắn phải dừng lại.Khẽ quay đầu nhìn lại, đó là một người đàn ông trung niênăn mặc giàu sang, thậm chí còn có bộ dáng nhà giàu mới nổi, thoạt nhìn ngườinày có vẻ mặt thân thiện, nhưng hai hàng lông mày nhiễm chút tà khí và oán khí,người nọ trong mắt mọi người quả thực như đang viết lên trán bốn chữ 'tôi làngười xấu'.Người này nắm trong tay một viên thạch anh nhỏ màu đen,trong mắt là sự điên cuồng nhìn người đàn ông bị sét đánh kia.". . . Ai nha. . . Đây là muốn thu phục linh hồn yêu quáisao? Hắc hắc, mình rốt cuộc có nên giúp hay không ta?"Người thanh niên suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng quyết định việckhông liên quan đến mình, thì cứ kệ cho nó xảy ra vậy. Chỉ là khi hắn vừa bướctới trước một bước, chợt nghe người đàn ông mặc áo khoác đen gọi một cái tên bằngchất giọng trầm thấp xen lẫn thống khổ. "Lâm Lâm.". . . Lâm Lâm? Cái tên này sao quen tai vậy ta? Thanh niêncúi đầu suy nghĩ một chút, sau vỗ mạnh tay một cái. "Chính là cháu của tên đạosĩ thúi kia?" Sắc mặt thanh niên có hơi xoắn xuýt nói ra câu này, suy qua nghĩlại rồi thở dài, hồi trước hắn và đạo sĩ thúi qua lại thiếu tên kia một cáinhân tình, lần này nếu như hắn kéo đứa cháu của người nọ về, nói không chừngcái tên đạo sĩ thúi kia sẽ không tìm mình gây phiền toái, không còn truy cứu nữa.Vì thế thanh niên vung tay lên, con quạ đen vốn đang đậutrên cửa lớn Chỉ Túy Kim Mê bỗng dang rộng cánh, rồi sau đó như một thanh kiếmsắc bén lao về phía người đàn ông trung niên có ánh mắt điên cuồng kia.Lúc này, mèo gia gia Lâm U bị tia sét tím đen đánh đến hấphối đang nằm trong lòng chủ nhân mắt mù nhà cậu, meo meo meo an ủi hắn. Bởi vìmáy phiên dịch đã bị tia sét kia bổ một phát hỏng luôn rồi, vì thế bây giờ mèogia gia chỉ có thể đau khổ dùng tiếng mèo kêu, đồng thời đem móng vuốt đặt lêntay chủ nhân nhà mình, muốn truyền đạt ý tứ 'không nên lo lắng'.Cũng may thay, vì Mục Viêm Khiếu liều mạng bị thương cũngphải ôm chặt thú cưng nhà mình trong lòng, tia chớp màu tím đen kia cũng vì MụcViêm Khiếu, nên mới không đánh cho Lâm U đen thành cục than. Nếu không, tâmtình của Mục đại thiếu lúc này không phải bất ổn và đau lòng như vậy thôi đâu,không chừng sẽ trực tiếp nổi điên lên, chạy đi tìm cái tên triệu hồi tia sétkia, không đập chết người thì không dừng lại.Lúc này cảm xúc của Mục Viêm Khiếu cũng không tốt lắm, mặcdù hắn biết Lâm Lâm nhà mình sẽ không vì cái chết này mà rời xa hắn mãi mãi,nhưng cái loại cảm giác thứ quan trọng của mình trong lúc không kịp chuẩn bịtinh thần lại đột ngột rời đi như vậy, làm cho một khắc kia tim hắn như ngừng đập,rồi máu toàn thân dường như cũng không tuần hoàn được nữa.Vô cùng đau lòng và không nỡ."Lâm Lâm, tao lập tức dẫn mày về nhà. Sau đó, tao sẽ luôn ởnhà chờ mày trở lại."Trả lời Mục Viêm Khiếu là tiếng mèo kêu ngày càng suy yếu,mềm nhũn, khàn khàn, trong lòng Mục Viêm Khiếu, giống như đang có ai dùng mộtcái chùy to hung hăng đánh vào tâm hắn vậy."Mày nhất định phải trở lại, nếu như nửa đường mày lại chạytheo người khác, tao dù có đào sâu ba thước, lật cả Tần Lĩnh lên, cũng phải bắtmày đem về." Mục Viêm Khiếu gần như cắn răng thấp giọng rít ra mấy lời này."Mày có nghe chưa?"Mà lúc này, tiếng mèo kêu yếu ớt cũng chẳng còn nữa, cóchăng chỉ là thân thể mềm mại, còn dư lại hơi ấm, nằm trong lòng Mục Viêm Khiếu.【Thiết, vì thếmới nói anh chính là chủ nhân ngu ngốc, tiểu gia nếu đã nói muốn theo anh, óccó bệnh hay sao lại theo người khác chứ? Nhưng coi như anh cũng thông minh chútchút, không thấy tiểu gia thì biết phải đi Tần Lĩnh tìm, chỉ là lúc đó không biếtanh có thể chịu đựng cha mẹ như thổ phỉ như bà hoàng, bác cả là ông tổ âm hiểmhay tính toán, còn có đủ loại thân thích bê bết khác hay không mà thôi. 】Quỷ hồn Lâm U tiểu gia bay bay trên không nhìn bộ dạng chủnhân mắt mù như đang chịu tang cha mẹ, mặc dù ngoài miệng không nể mặt oántrách, nhưng hai tay không thể chạm vào thực thể lại đặt trên vai chủ nhân nhàhắn. Động tác này thoạt nhìn giống như linh hồn sau lưng người khác, mà cũngchính vì điều này làm Lâm U không nhìn thấy người đàn ông trung niên đang bướcnhanh về phía mình.Bỗng, Mục Nhất ngẩng đầu lên, nói vói người đó: "Ông làmgì? Không được tới gần chỗ này. Nếu không đừng trách tôi không khách khí."Cũng lúc đó, Lâm U bỗng nhiên cảm thấy một lực hút khổng lồtừ phía sau, lực hút lớn so với lần gặp phải quạ đen còn lớn hơn, hơn nữa còncó cảm giác đau đớn như linh hồn đang bị xé rách.【Chuyện gì xảyra?! 】 LâmU kinh hãi trong lòng, xoay người liền thấy một người đàn ông trung niên mangtheo oán khí ngút trời đối mặt với mình, mà trong tay hắn là quỷ ngọc có thểgiam cầm hồn phách.【Cha mẹ nó!Có cần đuổi tận giết tuyệt như vậy hay không?! Đánh chết tiểu gia thì khôngnói, còn muốn giam cầm tiểu gia để làm ác quỷ cho riêng ông?! Mẹ nó biết thânphận của tiểu gia là gì không?! Nói ra hù chết ông luôn có tin không a! ! ! 】Nhưng vấn đề bây giờ là quỷ hồn Lâm U tiểu gia, không cócách nào nói chuyện.Sự thật bi kịch như thế đó.Trong lúc Lâm U cho rằng mình sẽ bị hút vào quỷ ngọc, cậuthấy một thân ảnh quen thuộc, từ trên cửa lớn cao cao, mang theo luồng gió đengào thét mà tới!Lâm U: . . . Tại sao mỗi lần chịu đại hình chết đi đều gặpphải quạ đen vậy?Nhưng khiến người ta phải kinh ngạc chính là con quạ đenkia lại trực tiếp nhào tới tay phải người đàn ông trung niên, móng vuốt sắc nhọntách bàn tay phải của hắn ra, làm Côn Dư bị đau la lên một tiếng, quạ đen khôngchút do dự cúi người xuống, cái mỏ sắc mổ một ngụm nuốt quỷ ngọc kia vào bụng,sau quay đầu nhìn thoáng qua quỷ hồn Lâm U đang đổ mồ hôi lạnh bên cạnh, đặc biệtngạo kiều quay đầu, vỗ cánh bay đi.Đến đây, căn bản không cần Mục Nhất phải đoán, hắn cũng cóthể biết được người đàn ông trước mặt chính là đầu sỏ gây nên cái chết lần nàycủa Lâm U. Nhỏ giọng đem tình huống nói lại cho Mục Viêm Khiếu, Mục Viêm Khiếumạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳng như đang nhìn chằm chằm Côn Dư."Mang đi."Đè nén sự phẫn nộ và nghi ngờ mới nổi lên, Mục Viêm Khiếuhướng về phía đám người Mục Nhất ra lệnh.Mục Nhất nghe vậy cũng không quản trước mặt đám đông bắtngười sẽ gây ra hậu quả gì, cùng Mục Ngũ trao đổi ánh mắt, vài giây sau đó mạnhmẽ kiên quyết túm người lên xe.Lại sau đó, trong ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của quầnchúng vây xem, đoàn xe Mục gia rời khỏi chỗ này.". . . Côn Dư quả nhiên là ngu xuẩn." Lúc này, trong cáingõ cạnh cửa lớn Chỉ Túy Kim Mê, Linh Hữu nhìn đoàn xe rời đi, sắc mặt không tốt.Mặc dù con mèo kia thoạt nhìn đã chết rồi, nhưng mà Côn Dư bị bắt, đại biểu chokhông ít chuyện xấu xa cực kỳ bí ẩn mà ông chủ ngấm ngầm lâu nay sẽ bị Mục ViêmKhiếu phát hiện, bây giờ hắn chỉ có thể nhanh chóng trở về báo lại cho ông chủ.Về phần Mục Viêm Khiếu bên kia, hy vọng hắn sẽ trong lúc nóng giận mà giết chếtCôn Dư.Ước chừng sau năm phút, thanh niên áo trắng quần đen kia cầmmột cái hộp thức ăn tinh xảo ra khỏi Chỉ Túy Kim Mê. Rồi sau đó quẹo trái quẹophải trên con đường nhỏ, không biết từ lúc nào, thân ảnh nọ dần dần biến mất.Lại thêm năm phút nữa, tiểu thúc Lâm gia mặt mũi mang theovài phần tà khí lại vừa anh tuấn tột cùng cũng đến chỗ này, nhưng tâm tình hắnlúc này đương nhiên không tốt tí nào, hắn nhìn dấu chân lưu lại trên đường nhỏ,lại nhìn hướng đi của đoàn xe Mục gia, mày kiếm anh tuấn nhíu chặt, dường nhưđang đưa ra lựa chọn khó khăn.". . . Tiểu quỷ ngu cuẩn đáng chết thúi tha." Cuối cùng, tiểuthúc Lâm gia vẫn ảo não than một tiếng, xoay người đi về phía đoàn xe Mục giađã rời đi. Bất quá, hắc khí quanh thân tiểu thúc biểu hiện tâm tình của hắn lúcnày đã xuống đến mức thấp nhất.————————Sau nửa tiếng, nhà họ Mục ở thành phố B.Mục Viêm Minh đang vô cùng lo lắng đứng trong phòng, nhìnanh hai từ lúc về đến giờ vẫn ngồi trên ghế salon ôm thi thể mèo bự không nói mộtlời, thiếu chút nữa hắn đã kêu cứu với mấy vệ sĩ Mục gia ngoài cửa. Hắn càngngày càng cảm thấy khổ sở hơn, tình huống bây giờ, hắn căn bản mở miệng cũngkhông dám, sợ anh hai trong lúc quá nóng giận mà lôi hắn ra ngoài chôn sống.Mục Viêm Minh đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn anh hai phíađối diện như không còn hồn phách ôm con mèo không còn nhúc nhích trong lòng, cảmgiác áy náy ào ào kéo đến, đè ép đến nỗi hít thở cũng không xong.Chợt hít sâu một hơi, Mục Viêm Minh cắn răng mở miệng: "Anhhai! ! ! Chuyện lần này là lỗi của em, anh muốn đánh muốn phạt gì em cũng khôngphản kháng, chỉ cần anh đừng ngồi như vậy nữa, không tốt cho sức khỏe đâu!"Nhưng mà dù Mục Viêm Minh có lấy hết dũng khí mở miệng thìanh hai của hắn cũng chẳng mảy may thay đổi xíu nào. Hồi lâu, hắn nghe thấy giọnganh hai khàn khàn mở miệng nói: "Đi ra ngoài."Mục Viêm Minh nghe vậy há miệng còn muốn nói thêm gì nữa,nhưng cuối cùng vẫn uể oải chán nản thở dài, biết điều xoay người ra khỏi cửa.Nhưng Mục Viêm Minh mới ra khỏi phòng được một phút, MụcViêm Khiếu cùng mấy vệ sĩ Mục gia trong phòng liền nghe thấy tiếng thét của MụcViêm Minh.Thanh âm kia nghe qua đặc biệt thê thảm đáng thương, giốngnhư là hắn bị người nào đó hung hăng tẩn cho một trận.. . . Nhưng mà, trong sân nhà Mục gia lúc này sao có thể cóngười khác được chứ?! Mục Nhất hai mắt mở to, thậm chí bản thân hắn cũng khônghề phát hiện?!Khi Mục Viêm Khiếu nghe thấy âm thanh này đầu tiên là caumày, vài giây sau chợt đứng lên, vội vàng chạy ra cửa, dọc đường đụng ngã khôngít đồ.Mở cửa, thanh âm Mục Viêm Khiếu mang theo chút nghi ngờ vàchờ mong: "Lâm Lâm? Là mày trở về sao?"Mà lúc này, tiểu thúc Lâm gia đứng ở cửa lớn nhà họ Mụcnhìn bộ dạng ngu xuẩn của người mở cửa, kéo kéo khóe miệng, lời nói mang chú áckhí: "Ban ngày ban mặt cậu nằm mơ cái gì vậy?"Thân hình Mục Viêm Khiếu chợt cứng đờ. Rồi sau đó khí thếquanh thân trong nháy mắt trở nên sắc bén đến cực điểm, tốc độ biến đổi làm chotiểu thúc phải nhíu mày."Anh là ai? Có quan hệ gì với Lâm Lâm?"Mục Viêm Khiếu nhạy cảm phát hiện hơi thở người này lúcnghe hắn nhắc tới Lâm Lâm có hơi dao dộng, mà dựa theo câu trả lời ác ý của hắn,đại thiếu thậm chí còn cho rằng, đó là một tên bại hoại bắt được hồn phách củaLâm Lâm. Bây giờ tới đây để bàn điều kiện với hắn."Bất kể anh muốn như thế nào chúng ta cũng có thể thương lượng,nhưng nếu Lâm Lâm xảy ra chuyện bất trắc gì, tôi nhất định sẽ làm cho anh hối hậnvì đã sinh ra trên thế giới này."Tiểu thúc Lâm gia nghe vậy lại giật giật khóe miệng. Ngu ngốcchính là ngu ngốc, quả nhiên cùng với đứa nhỏ ngu ngốc nhà hắn là một đôi tạohóa gây dựng. Lười tranh luận với con người đầu óc không bình thường này, tiểuthúc trực tiếp đem trong tay con rùa đen nhỏ có cái mai màu xanh trong tay némvào mặt Mục đại thiếu. Trong sự kinh ngạc của người kia mở miệng nói: "Sau nửacanh giờ nó sẽ chết, sau đó nên làm cái gì, có cần tôi dạy cho cậu không?"Trong lòng Mục Viêm Khiếu khiếp sợ, nhất thời chưa kịp mởmiệng. Rồi sau đó hắn nghe thấy tiếng cười lạnh tràn đầy ác ý của người kiatruyền tới: "Dĩ nhiên, nếu như cậu đây muốn trực tiếp bắc nồi lên chưng,tôi cũng không có ý kiến gì."Mục Viêm Khiếu: ". . .""Ngoài ra, đứa em trai này của cậu làm phiền người khácquá, tôi thay cậu với cái đứa ngu ngốc kia đánh nó một trận, cậu hẳn làkhông có ý kiến gì chứ?" Lâm tiểu thúc vừa nói vừa đạp một cước lên cái ngườiđang nằm trên đất, sau mới không chút do dự xoay người rồi đi, trước khi đi vẫnkhông quên uy hiếp."Nói cho cái đứa ngu ngốc kia, tôi không muốn có lần thứ bathu dọn cục diện rối rắm giùm nó nữa. Vì nó đã thiếu tôi hai lần ân huệ, nếunhư còn lần thứ ba nữa, vậy thì nó dứt khoát chết luôn đi cho xong chuyện."Mà lúc này đây, cái người bị gọi là ngu ngốc, vẻ mặt buồn bực,trong lòng xoắn xuýt nhìn bóng lưng rời đi của tiểu thúc nhà mình, yên lặngnghĩ đến khi mình vượt qua kiếp nạn, khôi phục hình người, cậu có thể bị vị tiểuthúc hay ghi thù và trả thù này nô dịch đến chết hay không. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro