Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Thành những năm gần đây nhanh chóng nổi lên do các khu công nghiệp với khoa học kĩ thuật tiên tiến được xây dựng cạnh bờ biển thành phố, phía sau trường đại học, hằng năm dựa vào nơi này mà không ngừng đem đến các nhân tài kỹ thuật. Sau đó tiếng tăm lan rộng, rất nhiều trung tâm R&D(1) của các công ty lớn định cư ở đây, các loại thiết bị hỗ trợ mọc lên như nấm, giá phòng cũng trở nên đắt đỏ hơn.

Khu chung cư cao cấp Cẩm Giang được biết đến với thiết kế hoàn mỹ, gần khu R&D, vị trí tốt. Không ít nhà đầu tư và các công ty lớn hợp tác, dùng thù lao cao bằng giá một căn hộ ở khu Cẩm Giang để tuyển dụng chuyên viên cấp cao. Các tinh anh lần lượt chuyển đến, vì thế tiểu khu Cẩm Giang trở nên nổi tiếng, rất nhanh tiềm năng của Lâm Thành được mọi người xem trọng.

Nửa năm trước, bên ngoài tiểu khu mới mở một siêu thị, không lớn không nhỏ, lại gần khu phố sầm uất, làm ăn không tệ.

Hai ngày nay, nữ nhân viên thu ngân của siêu thị bỗng đổi thành một thanh niên tóc đen chân dài, áo sơ mi trắng đóng sơ vin, eo nhỏ tinh tế, hai chân thẳng tắp. Áo gi-lê đồng phục màu đỏ thẫm ôm lấy cơ thể, mặc vào quả thực ra dáng người mẫu, làn da trắng nõn, đôi mắt đen bóng, vừa đứng vừa tùy tiện mở ra một cuốn tạp chí .

Trong siêu thị, chị em phụ nữ bất kể giả trẻ lớn bé xuất hiện ngày càng nhiều, khóe miệng Tô Trường Đinh mang theo ý cười, thoải mái đối mặt với ánh mắt đánh giá của họ, không có chút gì gọi là thiếu kiên nhẫn, nhiều lắm chính là ôn hòa nói một câu: "Cảm ơn vì đã đến".

Tô Trường Đinh thuê hai cô gái làm nhân viên thu ngân, một người thì bị ốm, một người xin nghỉ để tổ chức sinh nhật cho bạn trai, các nhân viên còn lại đều có công việc riêng của mình, cậu đành phải tự mình làm thay.

Đứng cả một ngày, Tô Trường Đinh cười đến nỗi cơ mặt có chút cứng, ánh mắt của nhóm chị em bạn dì dần có chút thái quá, vào lúc bác gái thứ năm nhiệt tình đến nói muốn giới thiệu đối tượng cho cậu, cậu thiếu chút nữa chống đỡ không được, đành phải nói dối là đã có người mình thích.

Bác gái cầm lấy bịch muối, vẻ mặt tiếc nuối:" Cô gái con của chú họ ta thật sự rất tốt, cha cô ấy là giáo viên ....."

Tô Trường Đinh mỉm cười lễ phép.

Tiễn xong khách hàng cuối cùng, Tô Trường Đinh vươn vai, để những người khác về trước, chính mình ở lại dọn dẹp xong rồi đóng cửa. Lúc cậu định đi kéo cửa cuốn xuống, một người toàn thân mặc đồ trắng nhanh chóng tiến vào, tùy tiện lấy một món đồ trên kệ hàng, gấp gáp đặt lên quầy tính tiền. Nửa khuôn mặt giấu trong mũ tựa như cố ý, cúi đầu xem điện thoại di động.

Tô Trường Đinh cúi đầu nhìn, một hộp "áo mưa".

"Thanh toán qua WeChat".

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Tô Trường Đinh sửng sốt, "Yến Thư?"

Đối phương đột nhiên ngẩng đầu, mũ rơi ra phía sau, mái tóc xoăn rối tung vểnh lên, "Hơ? Tô Trường Đinh!"

Yến Thư là bạn học của Tô Trường Đinh thời đại học, ở cùng phòng ký túc xá bốn năm, tình bạn thân thiết. Sau lễ tốt nghiệp, Tô Trường Đinh không hề báo trước, cứ thế biến mất hai năm, bốn người trong ký túc xá ngay cả bữa cơm chia tay cũng chưa kịp ăn.

Yến Thư nhe hàm răng trắng, ngữ khí cường đại nói: "Lâu như thế nha! Cậu ở Lâm Thành sao không liên lạc với bọn tôi?!".

Tô Trường Đinh xin lỗi: "Việc này nói ra rất dài dòng".

"Vậy thì từ từ nói, đi, chúng ta tìm một chỗ để nói!" Yến Thư không cho cậu cơ hội từ chối, trực tiếp kéo người đi.

Tô Trường Đinh hạ mắt thấy hộp "áo mưa" bị bỏ quên trên quầy tính tiền, dùng ánh mắt dò xét nhìn Yến Thư, cậu ta vừa rồi giống như đang rất gấp?

Yến Thư xấu hổ đem nó bỏ lại trên kệ hàng, "Không cần nữa". Cậu mở di động, gõ một hàng "Gặp bạn học cũ, không trở về" rồi gửi đi.

Tô Trường Đinh có chút đồng cảm với người nhận tin nhắn kia, "Chúng ta hẹn ngày khác cũng được, giải quyết việc của cậu trước đi".

"Không có việc gì, dù sao là Phỉ Đồ nhờ tôi mua giúp, cũng không phải tôi dùng, để anh ta tự mua vậy." Một sợi tóc xoăn trên trán Yến Thư theo lời cậu nói mà vểnh lên, giống như đang cố gắng gào thét nó vẫn là một sợi tóc thuần khiết.

Tô Trường Đinh nháy mắt nhớ tới hình thức ở chung kì quái của Yến Thư và Phỉ Đồ, cũng không biết có nên khuyên cậu hay không.

Lúc trước hai người này một người là phú nhị đại(3) giả nghèo khó, một người là cao thủ tình trường giả anh trai lần đầu yêu đương, lừa đảo cùng lừa đảo quấn chung một chỗ, một hồi liền trở thành ở chung.

Hai người tìm một chỗ thoải mái trong quán bar, ánh đèn ấm áp, âm nhạc trầm lặng, tiếng nam nữ thấp giọng trò chuyện với nhau, xua tan một chút mệt mỏi cùng phiền não của một ngày dài.

Tô Trường Đinh cùng Yến Thư tiến vào khiến không ít người chú ý. Ở đây đều là người lăn lộn trong xã hội, nhìn thấy hai người mang dáng dấp của học sinh, trong lòng có chút hâm mộ cùng hoài niệm.

"Bây giờ cậu quay lại trường khẳng định vẫn là một cây cỏ non nớt trong khoa Sinh học a~" Yến thư cảm khái.

Thời gian thật ưu ái người có bộ dạng xinh đẹp, qua ngần ấy năm mà trước sau như một không thay đổi, ngoài ra ánh mắt âm trầm làm vẻ ngoài của cậu càng thêm chói mắt, không hề có dấu vết của tháng năm.

Tô Trường Đinh đã lâu không hồi tưởng lại chuyện thời đại học, mọi người đều nên hướng về phía trước, người vọng tưởng mà quay đầu lại cũng chỉ là người hay phạm sai lầm trong mọi việc. Thế nhưng cậu nhìn thấy Yến Thư vẫn một dạng đầu tóc xoăn rối tung màu hạt dẻ cùng khuôn mặt trắng nõn như búp bê, bỗng nhiên bật cười, có lẽ có một số người vẫn như cũ không thay đổi, nhưng cũng sẽ không phải là người kia.

"À, vậy cậu chưa từng gặp có lẽ là vì tôi vừa từ mặt trận Nigeria trở về..."

"Nigeria? Chậc, Tô Trường Đinh cậu được lắm. Yến Thư kinh ngạc, "Sao đột nhiên lại đến đó?"

"Lúc đó cũng không nghĩ nhiều, cậu cũng biết mà, tôi cùng Lục... vừa mới chia tay, cảm thấy ở lại Lâm Thành thật ngột ngạt, đúng lúc nhìn thấy vị giáo sư trước kia đã từng tới trường chúng ta diễn thuyết tuyển trợ lý, tự nghĩ mình đủ điều kiện liền đi báo danh". Tô Trường Đinh rũ mắt xuống, nhìn qua vừa vô tội vừa gợi đòn.

Trên tay vị giáo sư kia có một dự án hỗ trợ nông nghiệp của Liên Hợp Quốc, cùng chuyên ngành sinh học của Tô Trường Đinh cũng coi như có liên quan. Đó là một khoảng thời gian khó khăn nhưng cũng tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, ít nhất thì tình hình nông nghiệp lạc hậu ở đó khiến Tô Trường Đinh không rảnh để suy nghĩ về chuyện khác.

Yến Thư nhận ra xung quanh có rất nhiều người liên tục nhìn về phía này, không khỏi tiếc thay Lục Đình Châu.

Khụ khụ, cậu năm đó cảm thấy nhan sắc hai người rất xứng đôi.

Trong lòng cậu thật ra rất tò mò nhưng lại không dám mở miệng hỏi, lí do họ chia tay vẫn là một điều bí ẩn. Năm đó Tô Trường Đinh rời đi, Lục Đình Châu hướng bạn học thời đại học từng người từng người hỏi qua, mấy người cùng ký túc xá càng khỏi phải nói, bị dò hỏi năm sáu lần liền.

Đó là lần đầu tiên Yến Thư nhìn thấy Lục Đinh Châu nghiêm túc, áo sơ mi cài đến nút trên cùng, quần dài quá mắt cá chân, đeo kính mắt gọng vàng lại lộ ra vẻ mặt lo lắng, tinh thần sa sút, cầm một cái vỏ rỗng lơ đãng lắc lư, toát ra bộ dạng thâm tình trắc trở. Có một lần bọn họ cảm thấy Tô Trường Đinh là tra nam lừa tình, nhưng ở chung bốn năm đại học khiến họ xóa đi ý niệm này trong đầu.

Yến Thư lúc này cảm thấy khó chịu, Tô Trường Đinh tựa hồ có chút nhịn không nổi.

Cậu nhịn không để ý đến tình hình gần đây của Lục Đình Châu, sống một cuộc sống đơn giản, hết thảy đều rất tốt đẹp, cùng Lục Đình Châu không có quan hệ. Thế nhưng lúc này, Yến Thư xuất hiện, trong mắt lộ ra tia bát quái, giống như một khi Tô Trường Đinh mở miệng hỏi, hắn có thể đem cuộc sống hai năm này của Lục Đình Châu ra kể thuộc như lòng bàn tay.

Cái này quả thực quá cám dỗ.

Tô Trường Đinh biết đại khái Lục Đình Châu muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, dù sao lĩnh vực sinh học ở nước ngoài rất phát triển. Giữa họ cách nhau một cái Thái Bình Dương, cho nên hỏi một chút tin tức cũng không sao đi? Cậu nhất định nhất định sẽ không mơ mộng cái loại khả năng mờ mịt đó, đúng không?

Móng tay Tô Trường Đinh đâm vào lòng bàn tay, qua một phen đấu tranh tư tưởng, nhìn ánh mắt Yến Thư như muốn gào thét "Mau tới hỏi tôi đi!", thấy chết không sờn nói: "Anh ta hiện tại thế nào?"

"Vẫn còn ở lại trường chúng ta làm nghiên cứu sinh. Thậm chí còn tự mình quản lý dự án, rất là trâu bò đó". Yến Thư lưu loát nói.

Tô Trường Đinh không thể tin được, tuy rằng trường của bọn họ là trường nổi tiếng đứng đầu cả nước, nhưng Lục Đình Châu đã sớm có ý muốn xuất ngoại, mà hắn từ trước đến nay đều nghiêm khắc làm theo kế hoạch của bản thân, không phạm sai lầm.

"Có lẽ anh ta đã tìm thấy cơ hội nào đó tốt hơn..." Tô Trường Đinh lẩm bẩm.

"Vậy rốt cuộc tại sao hai người các cậu lại chia tay?" Yến Thư nhịn không được, cuối cùng cũng hỏi ra, rõ ràng rất quan tâm chuyện của cậu.

"Con đường này rất khó đi, chúng tôi không có khả năng". Cho đến hôm nay, Tô Trường Đinh đã có thể thản nhiên đối mặt với chướng ngại giữa hai người. Cậu hy vọng mình sẽ là một đoạn kỷ niệm trong lòng Lục Đình Châu mà không phải lo lắng, do dự, giấu diếm.

Yến Thư không khỏi tự mình não bổ một màn cha mẹ hai bên ngăn cản, cảm thấy thật sự là..... khó giải quyết.

Cậu vào nhóm gửi một cái tin nhắn, "Tôi gặp được Tô Trường Đinh rồi!" Trong nháy mắt, hai người kia đều sôi sục.

[Diệp Đông Dương]: mau bảo cậu ta nói chuyện! Nếu không ngày mai tôi liền bay đến đó đánh cậu ta!

[Lý Hạo Siêu]: trước kia ngay cả mật khẩu đăng nhập QQ cậu ta còn không nhớ được, tôi đoán cậu ta cũng đã quên chúng ta rồi!

[Diệp Đông Dương]: +1

[Yến Thư]: +2

[Lý Hạo Siêu]: ... Mẹ nó, thật sự đã quên?

Tô Trường Đinh đỏ mặt thừa nhận, cậu thích đặt nhiều loại mật khẩu khác nhau, bình thường nhớ rõ thì không sao, thỉnh thoảng quên mất cũng có Lục Đình Châu nhớ giùm cậu. Một thời gian sau tài khoản bị vô hiệu hóa, số di động cũng đổi vài lần, cậu thật không nhớ rõ.

[Diệp Đông Dương]: Tức chết ông mày rồi. Ông mày phải phải nghĩ cách trừng phạt cậu ta. [Hình ảnh.jpg] hahaha tấm này thế nào?

[Lý hạo Siêu]: +1 hahaha có thể có thể.

[Yến Thư]: +2

Yến Thư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: " Cậu còn nhớ đám người cùng phòng với cậu không?"

Con ngươi Yến Thư đảo một vòng, cùng Tô Trường Đinh đánh cược: "Tôi cá mật khẩu hòm thư cậu cũng quên rồi! Thua thì đáp ứng tôi một chuyện!".

Tô Trường Đinh vừa muốn lắc đầu, chuyện đã quá rõ ràng, có gì mà phải đánh cược. Yến Thư không nể tình mà lên án: "Cậu căn bản không biết bọn tôi đã gửi bao nhiêu thư cho cậu, cậu chưa bao giờ trả lời!".

Thật ra Yến Thư đang lừa cậu, lúc hắn gửi đoạn thư đầu tiên, kết quả là Lục Đình Châu trả lời: "Xin chào, tôi là Lục Đình Châu, nếu có tin tức của Trường Đinh, xin hãy liên lạc với tôi.". Lần thứ hai vẫn là câu nói này, hai lần cũng không phải là tin nhắn tự động. Yến Thư nhìn thấy, trong lòng có chút chua xót, không tiếp tục gửi thư nữa.

Tô Trường Đinh đuối lý, chỉ có thể bóp mũi ngầm thừa nhận.

"Cậu muốn tôi làm gì?"

Yến Thư mở từ trong di động ra một tấm ảnh chụp, cười như hồ ly trộm được gà con, "Ngày hè nắng chói chang, đương nhiên là làm một ít chuyện mát mẻ".

Tô Trường Đinh cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy một album "Ảnh ăn dưa", còn đặc biệt ở chỗ, khung cảnh là thao trường nơi tân sinh huấn luyện quân sự, một đám người bị nướng đến khuôn mặt ngăm đen, mồ hôi thấm ướt quân phục. Cậu thản nhiên ăn dưa hấu ướp lạnh, trở thành nhân vật kéo đầy cừu hận của tân sinh.

Tô Trường Đinh: "...Cuối cùng người bị đánh cũng không phải là cậu!"

Yến Thư ôm bụng cười: "Đây là phòng ký túc của chúng ta cùng nhau quyết định, ai bảo cậu để bọn họ uổng công lo lắng hai năm."

"Yên tâm, Tô tiên sinh, tân sinh năm nay của trường chúng ta chỉ có bảy ngàn sáu thôi." Yến Thư nghiêm mặt an ủi cậu.

Có an ủi cũng như không. Tô Trường Đinh vẻ mặt tuyệt vọng.

(1) Research & Development: nghiên cứu và phát triển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro