17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí trong giây lát trở lên rất kì lạ, Lý Tử Du ngồi giữa 2 bọn họ, hoang mang mà quay qua quay lại nhìn. Hứa Ngôn thấy cứ tiếp tục thế này thì sẽ có người nghi ngờ cậu yêu thầm Lý Tử Du mất, cậu ngẩng đầu thấy Thẩm Thực từ phía bên kia đi qua đây, bên phía đó mọi người đang hát hò, nhét mic vào trong tay anh, lại bị Thẩm Thực nhét lại – từ chối ca hát. Đợi anh ngồi xuống lần nữa thì Hứa Ngôn lại đem cốc rượu đẩy sang bên anh, nói: "Cậu uống." Trực tiếp đẩy cái nồi này cho Thẩm Thực, Khâu Hạo cũng không đến mức đòi rượu từ chỗ Thẩm Thực.

Thẩm Thực không biết chỗ này vừa xảy ra điều gì, đầu anh hơi choáng, cả người đều lõm vào ghế sofa, nhìn lên cốc rượu một lúc rồi hỏi Hứa Ngôn: "Sao cậu không uống."

"Sáng mai tớ có việc bận, tửu lượng lại không tốt, uống vào sợ mai không dậy được." Hứa Ngôn thành thật nói. Tim cậu đập rất nhanh, thật sự không muốn nói chuyện với Thẩm Thực mà.

Thẩm Thực dụi lông mi một lát, vươn tay cầm cốc rượu, Khâu Hạo bên kia suýt thì không kìm được đứng lên, nhưng rồi lại mím chặt môi ngồi xuống. Thẩm Thực uống hớp rượu, mọi người lại kêu gào bảo tiếp tục chơi xúc xắc, anh lắc đầu, dựa vào sofa không động đậy. Hứa Ngôn vừa định lấy hết can đảm sáp lại hỏi có phải anh có chỗ nào không thoải mái, điện thoại của Lý Tử Du bên cạnh vang lên, là bạn cùng phòng của cô gọi nói đang ở gần đây, hỏi cô có muốn cùng nhau về không.

"Anh đưa em về là được rồi." Khâu Hạo ôm chặt cô, nói.

Lý Tử Du vẫn đang do dự, Hứa Ngôn mở lời: "Cũng khá muộn rồi, hay là cậu về với bạn cùng phòng đi, hai bạn gái thì cũng tiện hơn." Quá khó rồi, không có chứng cứ mà nói với Lý Tử Du rằng bạn trai của cậu có vấn đề, thêm nữa Khâu Hạo là bạn của Thẩm Thực, hôm nay lại là sinh nhật của anh, chuyện này nhìn thế nào thì cũng khó thể nói rõ ràng ngay bây giờ được.

"Vậy tớ về trước nhé, mai còn có tiết." Lý Tử Du lảo đảo đứng dậy, Khâu Hạo liếc Hứa ngôn một cái, Hứa Ngôn cũng bình tĩnh nhìn lại cậu ta.

Khi họ rời đi Hứa Ngôn cũng đi cùng ra sảnh, xuống tầng, Hứa Ngôn đích thân nhìn Lý Tử Du ngồi lên xe taxi với bạn cùng phòng mới thở ra một hơi. Khâu Hạo đứng bên đường, Hứa Ngôn đi qua, nói: "Đưa thẻ phòng cho tôi." Khâu Hạo châm điếu thuốc, liếc nhìn cậu rồi đưa thẻ phòng qua. Hứa Ngôn cầm lấy xong cũng chẳng nói gì, quay người về khách sạn.

Mọi người trong sảnh vẫn đang chơi đến vui vẻ, ngược lại thì Thẩm Thực lại nằm dựa trên trên sofa nhắm mắt, Hứa Ngôn đi qua, cúi người nhìn anh, hỏi: "Không khỏe ở chỗ nào à?" Thẩm Thực nhẹ nhàng mở mắt, không nói gì, Hứa Ngôn thấy mặt anh có vẻ hơi hồng, không nhịn được vươn tay ra sờ - rất nóng, thật sự là uống quá nhiều rồi.

Người bạn bên cạnh hỏi: "Hay là đưa Thẩm Thực về trước."

Hứa Ngôn gật đầu, lại nhớ đến cái phòng mà Khâu Hạo dùng căn cước của cậu để thuê vẫn chưa trả, không dùng thì cũng phí, cậu nói: "Để Thẩm Thực ngủ một tối ở khách sạn đi, các cậu tiếp tục chơi, tớ đưa cậu ấy về."

Cậu đỡ Thẩm Thực dậy, bạn bè mở cửa giúp, rồi tiễn họ đến thang máy. Hứa Ngôn đỡ Thẩm Thực, ra hiệu ok với bạn bè: "Chơi tiếp đi, lát nữa tớ sẽ về luôn, sáng mai còn phải ngồi xe với bạn trong lớp." Cậu bạn kia gật đầu, dặn dò cậu mấy câu, cửa thang máy đóng lại.

Hứa Ngôn ôm eo của Thẩm Thực đi tìm phòng, hơi thở của Thẩm Thực rất gấp gáp, Hứa Ngôn quay đầu, thấy mặt anh đỏ lạ thường, liền hỏi: "Không thoải mái à?" Thẩm Thực thiếu kiên nhẫn nhíu mày, vươn tay kéo thắt lưng, rên một tiếng: "Nóng..." Hứa Ngôn dỗ anh: "Được được, tìm được phòng thì cởi đồ cho cậu."

Đến khi tìm được phòng, trạng thái của Thẩm Thực đã có chút lạ thường, mày nhíu chặt, vành mắt ửng đỏ, thái dương cũng lấm tấm mồ hôi. Hứa Ngôn quẹt thẻ phòng, dìu Thẩm Thực đi vào, đóng cửa lại, cậu còn chưa kịp cắm thẻ vào ổ, đã bị lực mạnh đẩy về phía sau. Lưng đụng vào tường, Hứa Ngôn trong bóng tối kinh ngạc mở to mắt, vừa định lên tiếng, cả người Thẩm Thực đã đè lên. Lúc này không kịp phản ứng, Hứa Ngôn còn tưởng Thẩm Thực trêu cậu, nhưng rất nhanh, có thứ gì đó chuẩn xác dính trên môi, rất nóng – Thẩm Thực đang hôn cậu.

Thẩm Thực vươn tay ôm chặt lấy Hứa Ngôn, cách một lớp quần áo Hứa Ngôn vẫn cảm thấy thân nhiệt nóng của anh, còn có cả nhịp tim của cậu mạnh mẽ mà đập. Huyệt thái dương của Hứa Ngôn giật giật, như đang đánh trống ấy, cơ thể cũng hưng phấn kích động lên, sau lưng thì tê rần. Nụ hôn của Thẩm Thực cứ như đang cắn, anh nắm chặt cằm của Hứa Ngôn, ương ngạnh chen đầu lưỡi vào. Hứa Ngôn kêu vài tiếng mơ hồ, cảm thấy có gì đang chọc trên bụng, cậu đột nhiên đẩy Thẩm Thực ra.

Mắt thích ứng được với bóng tối, có thể miễn cưỡng nhìn thấy gương mặt của đối phương. Hứa Ngôn thở dốc, miệng vẫn còn nước, cậu giơ tay lau đi, âm thanh run rẩy hỏi: "Cậu biết tớ là ai không?" Dù cậu có vui vẻ quá mức, thì lúc này cũng phản ứng được là Thẩm Thực đang say rượu, có những thứ có thể tự gạt mình, nhưng không thể không rõ ràng.

Thẩm Thực không trả lời, rất nhanh lại sáp đến, cúi đầu hôn lên cổ và yết hầu của Hứa Ngôn, Hứa Ngôn cứng đờ ra, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh trầm thấp của Thẩm Thực: "Ngôn Ngôn?" Âm thanh hơi khàn, là cảm giác của dục vọng và gấp gáp. Hứa Ngôn không còn nghĩ được gì, máu sôi lên, linh hồn cũng sắp run lên, cậu vươn tay ôm chặt lưng Thẩm Thực, hôn lên khóe môi anh. Hai người dính lấy nhau, Hứa Ngôn cởi áo ngoài, tay Thẩm Thực cũng luồn vào trong áo của câu, sờ đến eo, rồi sờ lên trên, đầu ngón tay như bật lửa, đốt một đường, hai chân Hứa Ngôn đều nhũn ra.

[Không làm, chỉ sờ, lược bớt.]

Hai chân Hứa Ngôn lúc xuống giường vẫn còn phát run, lòng bàn tay ẩm ướt, không biết là của Thẩm Thực hay của cậu. Cậu vào nhà vệ sinh xử lý sạch sẽ, cầm khăn ấm ra lau mặt và cổ cho Thẩm Thực, rồi lại dùng khăn lau những chỗ cần lau. Cuối cùng Hứa Ngôn đắp chăn cho anh, ngồi cạnh nhìn anh. Cậu không biết là do rượu khiến Thẩm Thực bộc lộ hay là mất lý trí, nhưng nhỡ may – nhỡ may Thẩm Thực thật sự có cảm giác với cậu thì sao?

"Sinh nhật vui vẻ." Hứa Ngôn nhỏ giọng nói. Cậu sáp lại hôn lên trán Thẩm Thực, rồi lại hôn lên mũi anh, lên trên mặt, rồi hôn lên đôi môi và cằm anh. Thẩm Thực nhíu mày, Hứa Ngôn còn tưởng anh khó chịu, đang định ngẩng đầu, Thẩm Thực lại mở miệng ra, Hứa Ngôn thử liếm môi anh, thò lưỡi vào thăm dò, bị Thẩm Thực mút lấy. Hai người lại hôn nhau thêm một lúc, Hứa Ngôn thấy Thẩm Thực hơi mở mắt, nhìn cậu, nhưng ánh mắt rõ ràng là không tỉnh táo. Rất nhanh, Thẩm Thực lại nhắm mắt lại, nghẹo đầu rồi ngủ mất.

Hứa Ngôn ở lại trong phòng đến hơn 10h, xác nhận được Thẩm Thực ngủ rồi thì mới bò dậy mặc áo khoác, nhẹ nhàng ra ngoài, cố về kí túc trước giờ giới nghiêm.

Hứa Ngôn không ngủ cả đêm, buổi sáng hôm sau tỉnh giấc lại vẫn rất có tinh thần ngồi xe cùng các bạn. Lộ trình là 2 tiếng rưỡi, cậu không dám nhắm mắt, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ mất tin nhắn của Thẩm Thực, cho đến khi sắp xuống xe, câu "Tỉnh chưa, đầu còn đau không" gửi đi vẫn không có lời trả lời. Ngược lại là bạn ngồi cạnh đã ngủ được một giấc – cậu ấy là bạn cấp 3 của Thẩm Thực, tối qua cũng tham gia tiệc sinh nhật đến muốn mới về nên buồn ngủ gần chết.

"Sao tinh lực mày tốt thế?" Cậu ta ngáp một cái, "À, hôm qua mày về sớm."

Cậu ta vừa nói, Hứa Ngôn đã cảm thấy như khung cảnh tối qua được chiếu lại trong đầu cậu, tim đập nhanh hơn, cậu giả vờ tự nhiên nói: "Đúng đấy, qua về sớm hơn chúng mày."

"Ầy, cũng không biết qua một đêm, khả năng thoát độc thân của Thẩm Thực có cao hơn không." Người bạn này đột nhiên nói một câu mất não.

Hứa Ngôn đờ người ra, còn tưởng là cậu ta biết chuyện mình với Thẩm Thực... nhưng tuyệt đối không có khả năng này, cậu nhìn ngoài cửa sổ, rồi quay đầu lại, bình tĩnh hỏi: "Là sao cơ?"

"Thì, haiz, cũng không phải chuyện gì mới cả." Bạn học đổi một tư thế thoải mái hơn, dựa vào ghế, nói, "Hồi cấp 3 Thẩm Thực có một người bạn gái, là giáo hoa, đại mỹ nữ, tên là Thang Vận Nghiên. Sau đó Thang Vận Nghiên đi du học, hai người liền chia tay, nhưng cũng không cắt đứt liên lạc. Tháng trước lướt weibo tôi còn thấy cô ấy về nước nhân dịp kì nghỉ, định vị là ở thành phố của chúng ta, đăng một bức ảnh, đối diện là một chàng trai, chỉ lộ cổ tay, nhưng đồng hồ trên tay giống hệt với chiếc Thẩm Thực hay đeo, nên chắc là cậu ấy."

"Rồi hôm qua, khi mà cắt bánh xong, Thẩm Thực có nhận một cuộc điện thoại, tôi liếc qua một cái, là Thang Vận Nghiên gọi đến, Thẩm Thực liền ra ngoài nghe máy, lúc về còn uống không ít rượu. Haiz, tao đúng là hóng hớt, nhưng hơn 2 năm Thẩm Thực cũng không yêu ai, cậu ấy chắc chắn vẫn còn tình cảm với Thang Vận Nghiên, tao đoán là sẽ quay lại với nhau."

"Hai người họ cũng thật hợp, gia đình Thang Vận Nghiên có tiền, thông minh thành tích lại tốt, ra nước học thiết kế, còn đang học đại học đã có thể tiếp cận với những lão làng trong giới, cùng đi xem show, thật là hâm mộ." Cậu ta nói tiếp, đột nhiên cười lên, ép giọng bé xuống nói: "Tình cảm của Thẩm Thực với cô ấy hồi cấp 3 khá tốt, bên ngoài thì không thấy gì, nhưng có một lần tôi nghe thấy cậu ta gọi "Nghiên Nghiên", rất thuận mồm, chắc là những lúc ở riêng đều gọi như thế. Mẹ ơi, người kiểu như Thẩm Thực mà cũng gọi bạn gái như thế, làm tao cũng ngốc luôn!"

Cậu ta nói xong, xe cũng dừng lại, mọi người lần lượt thu dọn đồ xuống xe, Hứa Ngôn cũng tê liệt mà đứng dậy, vươn tay lấy balo, bình nước lạnh bên túi rơi xuống, đổ ập vào đầu cậu. Bạn họ ngạc nhiên hô một tiếng, hỏi cậu có đau không, Hứa Ngôn hoang mang đứng đực tại chỗ, sắc mặt hơi trắng, rất lâu mới phản ứng lại, nói: "Không đau, không có gì đâu."

(言言(Yán yán): Ngôn Ngôn và妍妍(Yán yán): Nghiên Nghiên là từ đồng âm trong tiếng Trung.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro