30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùng 2 Hứa Ngôn có đi một chuyến tới thành phố của Thẩm Thực, đương nhiên là không phải đến tìm Thẩm Thực. Là đầy tháng con của bạn cùng phòng đại học. Vừa hay là do có trận tuyết lớn, nên hành trình đi Hokkaido bị lùi lại 2 ngày, không thì thời gian rất gấp gáp, Hứa Ngôn chưa chắc đã có thể tới được.

Vừa ăn xong bữa trưa từ nhà hàng đi ra, Hứa Ngôn tạm biệt với mấy đứa bạn cùng phòng, đi xuống thềm gọi xem. Điện thoại vang lên, là cuộc gọi từ Lâm Miên. Cô ấy từ hôm sau hôm đến tìm Hứa Ngôn thì luôn không cố định thời gian mà gọi điện làm phiền cậu, nói mấy câu chẳng liên quan gì, như kiểu Thẩm Thực bệnh rồi không đến thăm anh ấy sao, tôi sẽ không đính hôn với Thẩm Thực nữa cậu có nên suy nghĩ về việc quay lại với anh ấy không, chúc mừng năm mới nhé, Thẩm Thực xuất viện rồi lái xe rời đi có phải đến tìm cậu không các kiểu...

"Alo, cô Lâm."

"Hứa Ngôn." Gió ở đầu bên kia điện thoại rất to, Lâm Miên nói, "Tôi sắp nhảy lầu rồi."

"Ồ." Hứa Ngôn hỏi, "Tầng mấy đó."

"Tầng 36, từ tầng thượng."

Hứa Ngôn vừa định bảo cô đừng đùa nữa, thì Lâm Miên đột nhiên khóc, nói: "Bố mẹ tôi lại sắp xếp người gặp mặt, tôi không muốn đính hôn, tôi phải làm sao bây giờ..."

Hứa Ngôn ý thức rõ ràng chuyện này có thể là thật, cậu nắm chặt điện thoại, hỏi: "Giờ cô đang ở đâu."

"Hứa Ngôn, tôi có chút hâm mộ cậu, dù sao Thẩm Thực còn biết hối hận, nhưng tôi dù có làm thế nào, anh ấy cũng chẳng thèm quay đầu lại." Lâm Miên tự hỏi tự đáp, nói xong liền cúp máy, Hứa Ngôn gọi lại thì bị từ chối ngay.

Một cái đầu mà phải nghĩ cho 2 người, tuy không biết Lâm Miên là xúc động nhất thời hay là nghĩ không thông, nên cảm xúc của cô ấy không quá ổn định, làm ra việc không nên như vậy. Hứa Ngôn nghĩ cũng không nghĩ mà đã gọi ngay cho Thẩm Thực, rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối, Thẩm Thực do dự một lát rồi mới hỏi: "Hứa Ngôn?"

"Lâm Miên nói với tôi cô ấy muốn nhảy lầu, không biết có phải thật không." Hứa Ngôn nói rất nhanh, "Tôi hỏi cô ấy ở đâu, cô ấy không nói, chỉ bảo rằng sẽ nhảy từ trên tầng 36 xuống."

"Mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn ở khách sạn, anh bảo người đi tra một lát." Thẩm Thực ấn điện thoại nội bộ, dặn dò trợ lý mấy câu, không quá nửa phút đã có câu trả lời, "Khách sạn cô ấy đang ở vừa hay có 36 tầng, bây giờ anh sẽ qua đó."

"Gửi tên khách sạn cho tôi." Hứa Ngôn nói.

"Được." Thẩm Thực nói, "Em lái xe cẩn thận."

Đến trước cửa khách sạn, Hứa Ngôn ngẩng đầu, không nhìn thấy ai ở trên đỉnh, cậu nhanh nhanh bước vào sảnh, nghe thấy có người gọi tên mình: "Hứa Ngôn."

Là Thẩm Thực, chắc là cũng vừa đến, anh vẫy tay với Hứa Ngôn: "Đã báo cảnh sát rồi, dùng thang máy VIP, sẽ nhanh hơn một chút."

Hứa Ngôn chạy qua đó, bị Thẩm Thực dắt tay lên thang máy.

Con số tăng nhanh hơn, Hứa Ngôn rút tay ra, Thẩm Thực cầm phải khoảng không, rồi mới nói: "Lâm Miên vẫn luôn nháo loạn ở nhà."

"Cô ấy với bạn trai là chuyện như nào?" Hứa Ngôn hỏi.

"Bạn trai cô ấy đang lập nghiệp, điều kiện không quá tốt." Thẩm Thực nói, "Điều kiện gia đình cách biệt quá lớn, trận cãi nhau cuối cùng đối phương đã nhắc tới chia tay, Lâm Miên trong lúc xúc động đã đồng ý rồi, sau đó hai nhà chúng tôi liền bàn việc đính hôn."

"Lâm Miên nghĩ rằng bạn trai sẽ níu kéo, nhưng cho đến bây giờ, anh ta đều không chịu gặp Lâm Miên. Áp lực của Lâm Miên cũng không nhỏ, chắc là không chịu được nên mới thế này."

Hứa Ngôn gật đầu, không có sức mà nghĩ quá nhiều, thang máy mở ra, hai người bước ra ngoài, lại chạy thêm một tầng cầu thang nữa, cuối cùng cũng đến sân thượng.

Lâm Miên đứng trên vìa tường quay lưng với bọn họ, Hứa Ngôn không dám kích thích cô ấy, chỉ có thể nhỏ giọng gọi: "Lâm Miên."

Lâm Miên quay đầu lại, hai mắt đều đỏ ứng, trên mặt vẫn còn nước mắt, ăn mặc rất phong phanh, tóc bị gió thổi, cô ấy nghẹn ngào nói: "Tôi rất khó chịu."

"Tôi biết, nên mau qua đây đi, đứng ở đó rất nguy hiểm." Thẩm Thực nói, "Có chuyện gì thì tôi cũng giải quyết giúp cô."

"Anh không thể giải quyết nổi đâu." Lâm Miên lắc đầu, "Bố mẹ muốn tôi kết hôn với người khác, anh ấy lại chẳng muốn để ý tới tôi... tôi sắp bị ép tới điên rồi."

Hứa Ngôn sao cũng không thể tin nổi cô công chúa hoạt bát vui vẻ mình gặp lần trước đã trở nên thế này, cậu hỏi: "Anh ta không gặp cô thì cô liền nhảy lầu sao, vì một người chẳng coi trọng mình?"

Lâm Miên xoa mắt, không nói gì, hôm nay thời tiết không tốt lắm, mây trời xám xịt, cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng, đứng ở đó như đám mây trắng duy nhất. Hứa Ngôn nói: "Tôi biết cô rất buồn, nhưng nếu hôm nay cứ xúc động như thế, tất cả chuyện về sau sẽ không thể thay đổi được nữa."

"Nghe lời." Cậu vươn tay qua với Lâm Miên, "Qua đây trước đi, bên ngoài lạnh, cô mặc ít như thế, rất dễ bị ốm."

Lâm Miên mím môi nhìn cậu, vẫn tiếp tục rơi nước mắt, cô hơi quay người, dường như đã bị thuyết phục, nhưng không đợi cô bước về phía này, phía cửa thang bộ đã truyền đến tiếng bước chân, người phụ nữ khóc lóc như sụp đổ mà gào lên: "Miên Miên! Con sao lại phải làm chuyện ngu ngốc như thế!"

Là bố mẹ của Lâm Miên, Hứa Ngôn vô thức quay đầu liếc một cái, đang quay đầu thì nhìn thấy Lâm Miên nhanh chóng bước chân lại một bước về vìa tường, kích động mà hét lên: "Hai người đến đây làm gì!"

"Con xuống trước đi, xuống đây được không, mẹ xin con đấy!"

"Mày xem mày giống cái dạng gì!" Bố Lâm Miên trầm mặt, "Mau xuống đây!"

Lâm Miên đột nhiên yên lặng hẳn – đấy là dấu hiệu không tốt. Cô quay người, đi về phía trước 2 bước, đồ ngủ cũng bị gió thổi, cứ như sẽ bay ngay lập tức vậy, mẹ Lâm Miên tắt tiếng, kiệt sức mà ngất đi, bố cô ấy cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng, âm thanh phát run: "Miên Miên, con đừng xúc động, là chúng ta sai, con xuống đây trước đi."

Hứa Ngôn bình tĩnh nói: "Lâm Miên, mẹ cô ngất rồi, cô không xem sao?"

Lâm Miên dừng lại, quay đầu lại, trong cái lúc cô quay đầu, Thẩm Thực ở bên kia đã nhanh chóng chạy qua, ôm chặt eo cô mà nhảy xuống, hai người lăn một vòng dưới đất. Hứa Ngôn chạy đến bên hai người bọn họ, Lâm Miên đã ngất đi rồi, cậu quỳ xuống ôm người lên, Thẩm Thực nằm trên mặt đất ôm tay phải, nói: "Đưa cô ấy đến bệnh viện." Hứa Ngôn gật đầu, ôm Lâm Miên ra khỏi sân thượng.

Lâm Miên được đưa tới bệnh viện tư, Hứa Ngôn và Thẩm Thực giải thích tình huống với cứu hộ và cảnh sát xong thì xin lỗi. Tay phải gặp nhiều khó khăn của Thẩm Thực lại được quấn thêm lớp băng, vì lúc ngã xuống đất bị đập trúng, may là chỉ rách da chứ không gãy xương. Lâm Miên tỉnh lại rất nhanh, không chịu gặp bố mẹ mình, lúc Hứa Ngôn và Thẩm Thực về phòng bệnh, bên ngoài đang có trận mưa lớn, Lâm Miên nằm dựa trên gối, cả gương mặt đều ảm đạm thiếu sắc.

"Tại sao lại chỉ gọi cho tôi." Hứa Ngôn hỏi cô.

"Tôi cảm thấy cậu chắc chắn sẽ không tìm thấy tôi, tôi chỉ tìm một ai đó nói mấy lời cuối cùng." Lâm Miên nói, "Hứa Ngôn, cậu thật tốt, nói chia tay liền chia tay, cũng chẳng quay đầu lại."

"Lúc trước luôn chạy theo người ta, quá mệt, bây giờ muốn đi về phía trước thôi." Hứa Ngôn đến gọt táo cho cô, "Về sau đừng làm trò ngốc nghếch như vậy nữa."

Lâm Miên nhìn lớp băng trên cổ tay Thẩm Thực, nói: "Xin lỗi."

"Nói với cứu hộ công an, còn cả bố mẹ cô nữa." Thẩm Thực nói.

Lâm Miên thành thật gật đầu.

Hứa Ngôn đưa táo cho cô, đứng dậy định đi rửa tay, nhìn ra ngoài cửa sổ lại ngẩn ra: "Sao lại có người chạy trong mưa thế kia?"

Lâm Miên nghe thấy, nhanh chóng hất chăn ra bật dậy, cả người đều nhào đến cửa sổ, họ nhìn thấy một người đàn ông đã dầm mưa mà chạy tới bệnh viện, giữa đường gặp phải bảo vệ, dừng lại khoa tay múa chân, hình như là tìm người. Hứa Ngôn quay đầu nhìn thấy vành mắt đỏ ửng của Lâm Miên – là đang tìm cô ấy.

Bảo vệ vươn tay đưa ô cho người đàn ông kia, anh ta từ chối, quay người xông vào trong màn mưa.

Lâm Miên nhìn một lúc, rồi ngồi xổm xuống, mặt đều vùi vào cảnh tay, vai run lên mà khóc lớn.

"Lúc tôi ở bên anh ấy, anh ấy nghèo tới mức một đồng cũng chẳng có, bây giờ anh ấy tự mở công ty, rõ là mọi thứ đều đang trở nên tốt hơn, tại sao anh ấy lại không cần tôi nữa." Lâm Miên vừa khóc vừa nói, "Tôi biết anh ấy áp lực rất lớn trong công việc, nhưng tôi rất hiểu chuyện mà, tại sao lại anh ấy nói chia tay liền chia tay chứ..."

Bởi vì bước chân vào xã hội bắt đầu kiếm tiền nên đã dần ý thức được vấn đề nghiêm trọng của vấn đề, Hứa Ngôn rất muốn nói với cô, anh ta chắc là trong quá trình phấn đấu phát hiện chính mình vĩnh viễn không thể cho cô một cuộc sống giống như gia đình của cô. Người đàn ông trong phương diện này luôn có lòng tự tôn đáng thương lại bất lực, đây cũng chẳng còn cách nào hết.

Hứa Ngôn và Thẩm Thực đi ra khỏi phòng bệnh, quả nhiên nhìn thấy một người ướt đẫm toàn thân đứng trước mặt bảo tiêu, đôi môi trắng bệch, run cầm cập, nhưng vẫn rất điềm tĩnh nói: "Tôi là... một người bạn của Lâm Miên, nghe nói cô ấy bị bệnh."

Thẩm Thực ra hiệu cho bảo tiêu để anh ta đi vào.

Châu Sân đứng trong phòng bệnh, Lâm Miên đã ngồi lại lên giường, không nhìn anh ta: "Anh đến làm gì?"

"Em bao giờ mới có thể trưởng thành hơn?" Lưng của Châu Sân vẫn thẳng đứng, hỏi, "Sao lại có thể lấy chuyện như này ra đùa?"

Vai của Lâm Miên sụp xuống – đó chính là sự lạc lõng khi hy vọng bị dập tắt. Cô ấy nói: "Đúng thế, em chính là kiểu tính cách đại tiểu thư khiến người ta ghét, anh không phải luôn nói em như vậy sao."

Hầu kết của Châu Sân khẽ di chuyển, quay người đi ra ngoài, Lâm Miên ngay lập tức gọi anh ta: "Châu Sân!"

"Em muốn hỏi." Nước mắt lộp bộp rơi xuống chăn, Lâm Miên nói, "Anh còn yêu em không."

Trận mưa lớn đập vào cửa sổ, trong phòng rất yên tĩnh, rất lâu sau đó, Lâm Miên nghe thấy Châu Sân nói rằng: "Không yêu."

"Em biết rồi." Lâm Miên bỗng cười lên, nhìn bóng lưng anh, nói: "Sau này em sẽ không làm phiền anh nữa."

Châu Sân không nói gì, đẩy cửa ra chẳng quay đầu đi thẳng ra ngoài.

Hứa Ngôn và Thẩm Thực đứng ở hành lang, có hơi tối, Hứa Ngôn dựa vào tường, yên lặng rất lâu, cậu cầm lấy cổ tay của Thẩm Thực lên nhìn, lớp băng trên cổ tay được quấn rất chặt, mu bàn tay còn những lỗ tiêm khi ở bệnh viện lúc trước nữa, giờ đã kết vẩy rồi, vết bỏng lần trước cũng không lưu lại vết sẹo nào quá rõ ràng, vẫn ổn.

Nhìn vài giây thì Hứa Ngôn buông tay, rồi nói: "Trời mưa thì sẽ đau." Không phải câu hỏi, cậu hiểu rất rõ, bị thương đến xương cốt thì mỗi khi trời mưa đều sẽ đau, Thẩm Thực cũng chẳng ngoại lệ, trước đây Hứa Ngôn đều sẽ đúc thúc anh chườm nóng.

"Ừm." Thẩm Thực trả lời.

Hứa Ngôn còn muốn nói gì đó, Thẩm Thực lại đột ngột ôm chặt lấy cậu, Hứa Ngôn không lường được nên không kịp phản ứng, cả người đều bị ôm vào trong lòng. Thẩm Thực ôm rất chặt, hai người họ trước đây chưa từng ôm ấp thế này – nhiều nhất chỉ có ở trên giường, dục vọng điều khiến hay do tư thể yêu cầu.

Thẩm Thực vùi mặt vào bên cổ Hứa Ngôn, hơi thở ấm nóng thổi trên da cậu, cả người đều thả lỏng hơn. Hứa Ngôn chậm chạp giơ tay, lòng bàn tay đặt trên eo Thẩm Thực, dần dần đi lên, qua cơ thể đang dính chặt của hai người, vuốt ve lồng ngực. Nhịp thở của Thẩm Thực trở nên nặng hơn, sau đó Hứa Ngôn giữ chặt vai anh, dùng lực, lạnh lùng mà đẩy anh ra.

Thẩm Thực buông thõng tay, nói: "Anh đưa em tới khách sạn lấy xe."

"Không cần." Hứa Ngôn vỗ vai anh rồi đi đến cửa, mở cửa bước ra ngoài. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro