Chương 112: Phi Thăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác không chớp mắt, muốn từ trong mắt hắn phân biệt ra thật giả. Tu đạo thành tiên là tâm nguyện suốt đời của các tu sĩ, vì một yêu cầu nhìn như vô lý của y liền buông bỏ chuyện phi thăng, hơn phân nửa là dỗ y vui vẻ đi?

Nhưng mà không có! Trong đôi mắt sâu thẳm ôn hòa kia, không hề có bất cứ miễn cưỡng, là chân thật nghiêm túc trả lời câu hỏi của y.

- “Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao?” Tiêu Chiến hỏi từng từ.

- “Ta đương nhiên biết,” Vương Nhất Bác thu hồi khuôn mặt tươi cười, dần dần siết chặt cánh tay ôm Thanh Đồng, “Nếu thiên giới không có em, ta đi làm cái gì?”

- “ Vương Nhất Bác ……” thanh âm Tiêu Chiến có chút nghẹn, như có thứ gì chắn ở cổ, “Thiên giới có rất nhiều mỹ nhân, hình người so với ta còn đẹp hơn, thiên giới còn có toàn bộ tộc bạch hổ, ngươi muốn loại mèo gì đều cũng có thể tìm được.”

Lời này nói rất chậm chạp, dường như mỗi một từ đều dùng toàn thể sức lực, giọng nói của Vương Nhất Bác  cũng có chút khàn khàn, ngữ điệu lại thoải mái như trước: “Vậy, sẽ có mèo vì ta mà xé rách thần hồn sao?”

Đôi mắt lưu ly có chút phiếm hồng, Tiêu Chiến trừng mắt nhìn, không nói gì.

- “Vậy, sẽ có mèo thay ta chắn lôi kiếp sao” Vương Nhất Bác hơi hơi cười, hai mắt của mình cũng bắt đầu cay cay.

Tiêu Chiến nhếch môi run rẩy, một giọt nước mắt vẫn khống chế không được mà rơi xuống.

- “Vậy vài mỹ nhân đó, có tên là Tiêu Chiến sao?” Một câu cuối cùng nói ra, Vương Nhất Bác chính mình cũng nhịn không được mà rơi nước mắt, với hắn mà nói, Tiêu Chiến sớm đã không đơn giản là mèo hoặc là mỹ nhân, mà đó là mạng của hắn!

Những giọt nước mắt thật to từ đôi mắt lưu ly nhạt màu lăn xuống, Tiêu Chiến chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta…… không thể phi thăng …… mấy ngàn năm sau sẽ chết……”

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng hôn lấy đôi mi run rẩy kia, hôn tới một giọt nước mắt sắp rơi xuống: “Ta biết.”

- “Ngươi biết?” Tiêu Chiến mở mắt ra, sửng sốt nhìn hắn,“Lúc nào thì biết?”

- “Trước lúc em tỉnh lại,” Vương Nhất Bác sờ sờ cái má hơi lạnh, mèo này quật cường, trừ đôi lúc ngẫu nhiên trên giường bị bắt nạt đến mức khống chế không được thì chưa từng rơi xuống một giọt nước mắt nào, “Đoán được.”

- “ Vương Nhất Bác ……” Tiêu Chiến  nghẹn họng gọi tên của hắn, liền rốt cuộc nói không ra lời, cúi đầu, chôn mặt vào ngực hắn, chậm rãi, chậm rãi ôm lấy thân thể ấm áp kia.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, cố gắng làm dịu cơn đau cuồn cuộn không ngừng nơi ngực: “Em sống một ngàn năm, ta liền dưỡng em một ngàn năm, em sống một vạn năm, ta liền theo em một vạn năm, chờ đến khi em chết, ta liền tạo một chiếc quan tài, để hai ta cùng nằm, rất nhiều năm sau, trên quan tài liền có thể mộc ra một chồi non bất tẫn mộc mang đầy lông, chúng ta vĩnh viễn cũng không tách ra.”

Ngực truyền đến một mảnh nóng ướt, khi nghe đến “bất tẫn mộc mang đầy lông” thì người trong lòng lại không ngừng run run, cuối cùng, rốt cuộc cười ra tiếng.

- “Ta cũng chưa từng gặp qua bất tẫn mộc nào mà đầy lông.” Tiêu Chiến giương mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đỏ ửng tràn đầy ý cười.

- “Vậy cũng có khả năng là mèo nhỏ mọc lá cây.Vương Nhất Bác cũng cùng cười, nâng tay xoa xoa lỗ tai trắng tuyết kia.

- “Không cho chạm vào lỗ tai ta!”

- “Á, đau đau đau!”

Hai người chơi đùa ở trên bảo tọa một lát, Vương Nhất Bác lúc này mới ôm Tiêu Chiến đi tắm rửa.

Trong ma cung nơi nơi đều là hồ nước nóng, hôm nay tùy tiện chọn một cái nhảy vào. Ánh nắng hôm nay có chút độc, Vương Nhất Bác tìm hồ nằm ở  trong rừng.

Đại thụ che khuất bầu trời, cản ánh nắng lại, chỉ ngẫu nhiên để sót vài tia nắng len lỏi qua những tán cây, cực kỳ mát mẻ. Da thịt trắng mịn như ngọc dưới làn nước trong veo càng phát ra mê người, Vương Nhất Bác rửa một lát liền lại nhịn không được hôn lên.

- “Ưm…… Đừng……” Tiêu Chiến giật giật thân mình, muốn từ Vương Nhất Bác trong lòng tránh ra.

Vương Nhất Bác nhìn người yêu đẩy hắn ra rồi bơi tới bên kia ao liền có chút dở khóc dở cười, kết hợp với những lời Tiêu Chiến nói lúc trước là đoán được nhiều ít, là lo lắng tu vi hắn tăng lên quá nhanh, phi thăng sớm, để lại y một mèo ở đây.

Nhưng thực ra, song tu với hắn mà nói không có tác dụng lớn như vậy. Lúc trước tu vi tăng như bay, là vì hắn không có trở ngại tâm cảnh cùng thần hồn.

Nhân tu tăng tu vi, trừ linh khí tích lũy, càng quan trọng hơn là tăng tâm cảnh lên  cùng với tu luyện thần hồn. Lúc trước Vương Nhất Bác có được thần hồn kỳ hóa thần, bởi vậy vô luận là kim đan hay là nguyên anh, với hắn mà nói đều chỉ khác biệt ở chỗ linh khí tích lũy mà thôi, bởi vậy, song tu làm tăng nhanh linh khí tích lũy với hắn mà nói cực kỳ hữu dụng, có thể nói chỉ cần song tu là có thể tăng lên tu vi trở về hóa thần.

Nhưng hiện tại không giống, hắn đã trở lại đỉnh phong, thần hồn cùng thân thể là hợp nhất, muốn lên cấp thì không dễ dàng như vậy, còn phải thành thành thật thật tôi luyện tâm cảnh, tu luyện thần hồn, nếu bản thân hắn không đi tôi luyện, chỉ riêng song tu tăng lên linh lực thì căn bản không dùng được.

Bắt mèo chạy trốn trở về, Vương Nhất Bác cẩn thận giải thích cho y một phen.

- “Phải không……” Tiêu Chiến buông mắt, lúc trước là y nghĩ sai, “Quên mất ngươi là người……”

- “Ta không phải là người còn có thể là cái gì?” Vương Nhất Bác hôn hôn đôi tai bông bông có chút đỏ lên.

- “Khúc gỗ.” Tiêu Chiến lầu bầu một tiếng, há miệng cắn lấy cổ hắn.

Vương Nhất Bác nhịn không được cười nhẹ thành tiếng, sờ sờ tấm lưng bóng loáng: “Bảo bối, vì sao em không thể phi thăng?”

- “Yêu thú đều không có thể phi thăng,” Tiêu Chiến mở miệng, hơi mím môi nói, “Cụ thể là vì cái gì ta cũng không biết rõ, sau này ngươi hỏi sư tôn đi.”

- “Sư tôn?” Vương Nhất Bác sửng sốt, đột nhiên nghĩ đến tông chủ đời trước của Ốc Vân Tông, Thanh Minh chân nhân, có lời đồn đã phi thăng rồi, nhưng lúc trước rõ ràng còn đưa sói nhỏ qua cho lão để dạy bảo, có nghĩa là người đó vẫn còn ở nhân gian, xem ra cũng là yêu thú, “Sư tôn ở nơi nào, lão nhân gia người thích cái gì, ngày sau chúng ta cùng đi bái kiến người.”

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhướng lên, nhìn nhìn Vương Nhất Bác vẫn đang lên kế hoạch mang lễ vật gì đó: “Mấy ngày trước ngươi đã gặp qua rồi.”

- “Hả?” Vương Nhất Bác sửng sốt, hắn khi nào gặp qua Thanh Minh chân nhân chứ? Đoán chừng người nọ hẳn là đã là tu sĩ kỳ độ kiếp, nhân vật lợi hại như vậy…… Nhớ đến điều này, lưng Vương Nhất Bác đột nhiên cứng lại, tu sĩ vẫn ở kỳ độ kiếp sâu không lường được, hắn có thể gặp qua cũng chỉ có…… Minh Yên! Sẽ không phải như hắn nghĩ vậy chứ?

- “Hố hố, chủ nhân, tui biết là ai rồi nè!” Thái Thủy đang nằm dưới gốc cây giả làm nấm bay tới nói, ra chiều sung sướng khi người gặp họa.

- “Ngậm miệng,” Vương Nhất Bác xoa xoa ấn đường, cúi đầu nhìn Tiêu Chiến còn đang chơi với tóc hắn, “Cho nên ngày đó hắn nắm tay em là đang nhìn tu vi em?”

Tiêu Chiến lắc lắc đầu: “Sư tôn nói muốn xem thần hồn của ta tốt không.” Năm đó y vì Vương Nhất Bác xé rách thần hồn, nếu không phải Minh Yên tới kịp thời, y liền không sống nổi, sư tôn mấy năm nay nghĩ mọi biện pháp cũng không thể khiến thần hồn hồi phục lại như ban đầu, thậm chí đưa long châu cho y ôm ngủ, cũng chỉ có thể thoáng giảm bớt đau đớn cho y.

Vương Nhất Bác không hỏi kỹ thêm nữa, lúc trước hắn còn đang tính làm thế nào để đập Minh Yên một trận, để cho hắn biết rằng không thể nắm móng mèo nhà người ta, nhưng nay xem ra, Minh Yên hẳn là càng muốn đánh hắn một trận.

Vốn muốn ôm Tiêu Chiến từ bên trong suối nóng ra thân thiết một lần, hổ mập đột nhiên từ bên trong rừng cây chạy ra, trên đầu còn đội theo báo con mập mạp.

- “Grào grào!” Hổ mập hướng về phía Vương Nhất Bác kêu vài tiếng.

Tiêu Chiến đã biến thành mèo ngồi trên bờ giũ lông, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ mặc xong quần áo, nói với hổ mập: “Nói tiếng người.”

Con hổ mập sửng sốt, nhanh chóng biến thành hình người: “Bách Văn Các bên ngoài truyền đến tin tức khẩn cấp.”

Huyền Cơ cùng Viêm Liệt bình an về tới Ốc Vân Tông, nhưng cũng đã triệt để xé rách mặt với Thanh Vân Tông. Trong Thanh Vân Tông một mạch người Vân Tùng cơ hồ chết hết, nói là ma tu đột kích, nhưng trong Ốc Vân Tông lại dường như không có bất cứ thương vong nào. Làm người đứng đầu chính đạo,Thanh Vân Tông lập tức triệu tập tông chủ các đại tông môn chính đạo tiến đến thương nghị.

- “Thuộc hạ được đến tin tức, Thanh Vân Tông tuyên bố Ốc Vân Tông cấu kết ma đạo, tàn hại chính đạo, chuẩn bị dẫn mọi người tiến đến thảo phạt,” Quản sự Bách Văn Các quỳ ở trong đại điện trung,“Thám tử đến báo, Vân Trúc chân nhân ngầm nói điều này cho mấy chưởng môn, trong Ốc Vân Tông có rất nhiều yêu tu biến hóa, Tiêu Chiến chân nhân cũng vậy.”

- “Vậy Tiêu Chiến chân nhân đã là ma sủng của Đoán Thiên.” Vân Trúc sờ sờ râu, làm bộ đầy mặt đau đớn.

- “Trụy lạc.” Chưởng môn Linh Tiêu Môn nghiến răng nghiến lợi nói, làm một trưởng lão của một trong ba tông môn lớn trong chính đạo, thế nhưng lại đi làm ma sủng cho người ta, thật là khiến người khinh thường.

- “Y vốn là yêu thú, làm gì trụy lạc với không trụy lạc?” Chưởng môn Linh kiếm Môn xem nhìn vừa mắt, đâm gã một câu, nói giống như là người ta đi làm nam sủng vậy.

- “Mấy ma đầu kia, có tên nào không dùng ma sủng làm lô đỉnh? Ta nhìn lúc Đoán Thiên giấu mình ở Ốc Vân Tông, đã có gì đó với Tiêu Chiến chân nhân rồi.”

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn người, đứng ở một bên Vân Diên xanh cả mặt, không hề đề cập tới hôn ước chưa từng đạt thành giữa cô cùng Tiêu Chiến chân nhân.

Cuộc nói chuyện của các tông chủ chính đạo, truyền đến Vương Nhất Bác trong tay một chữ không sót, nhìn thấy lời nói của những người này, không khỏi cười lạnh. Mấy ngụy quân tử này, bản thân xấu xa, thì coi những người khác đều xấu xa hay sao? Người trong chính đạo, vẫn coi linh sủng là súc sinh mà nuôi, nếu là biến hóa, có lẽ sẽ coi như lô đỉnh mà dùng, người trong ma đạo dù có cùng ma sủng biến hóa có cái gì, thì cũng làm quang minh chính đại.

- “Một đám nói bậy!” Vương Nhất Bác bóp nát ngọc giản, bản thân Thí Địa với hắc yểm sư chính là trong sạch như nước đấy.

- “Hắt xì!” Đang nằm sấp trên mặt đất để đại sư tử đạp lưng, Thí Địa hắt xì một cái, xoa xoa mũi, “Lên trên một chút, ầy không phải, xích xuống dưới chút!”

Đại sư tử đang nheo mắt đạp đến vui vẻ, mới mặc kệ chủ nhân yêu cầu, muốn đạp ở đâu thì đạp ở đó.

- “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cho đạp đầu!” Thí Địa đẩy móng vuốt thật to trên đầu ra, mạnh nghiêng người chuẩn bị đập sư tử.

Đại sư tử mất thăng bằng ngã sấp xuống trên người Thí Địa, thân thể nặng mấy trăm cân “ầm” một tiếng, nặng nề đè xuống người Thí Địa, ép hắn tới mức không thở được một hơi, lập tức thét lớn một tiếng.

Đúng vào lúc này, một thị thiếp mới tới bưng một chén dưa hấu ướp lạnh yêu kiều tiến đến, chén ngọc trong tay thoáng chốc rơi xuống đất bể nát, hét lên một tiếng chạy ra ngoài.

Thí Địa nhìn nhìn bóng dáng thị thiếp kia, lại nhìn một đống lông xù còn đè trên người hắn, nhất thời đen mặt.

Vương Nhất Bác cẩn thận dặn dò thuộc hạ những chuyện cần làm sau đó, rồi suy xét lúc nào nên đi gặp Minh Yên. Tuy rằng hắn không ngại cùng Tiêu Chiến ở nhân gian chơi đùa, nhưng không thể phi thăng có nghĩa là thọ mệnh của hai người bọn họ vẫn sẽ đi đến điểm cuối cùng, tốt nhất vẫn là có thể tìm ra biện pháp khiến Tiêu Chiến phi thăng.

- “Yêu thú vì sao không thể phi thăng, ngươi biết không?” Vương Nhất Bác đổ một ly rượu chậm rãi uống cạn.

- “Không biết,” Thái Thủy lưu loát nói, ngay lúc đầu ngón tay Vương Nhất Bác nổi lên ngọn lửa mới cuống quít bổ sung, “Ấy da, lúc tui vừa sinh ra thì yêu thú có thể phi thăng, nhưng mà sau khi Tiên Ma đại chiến xong, linh khí thiên địa thay đổi, không biết có phải là nguyên nhân này hay không, có lẽ anh nên đi núi Thái Huyền nhìn thử.”

Núi Thái Huyền nằm ở cực tây đại lục Thái Huyền, toàn bộ sơn mạch cực kỳ dài, nghe nói là chủ chiến trường Tiên Ma đại chiến tám ngàn năm trước.

****Vở kịch nhỏ:

[weibo Thái Huyền hằng ngày ]

Đầu đề: Công bố luyến tình giữa Thí Địa ma tôn cùng hắc yểm sư

Hình minh hoạ: Thí Địa bị đại sư tử đặt ở dưới thân [ tiêu đề: Sư sư, người ta còn muốn!]

Vân đoan nhất khỏa trúc: Thói đời ngày sau, ma đạo thật sự là thối nát

Phong Phong Tố mỹ nhân: Thí Địa, không ngờ được ngươi là loại người này

Anh tuấn phong nhã Khổng Tước quân: Hình ảnh này rất là không phong nhã, hẳn là sẽ photoshop thêm một chút.

Hoa hồng ma đạo chí tôn đại Long Long: Yêu thú bộ tộc có hi vọng phục hưng [vẻ mặt thâm trầm]

Thiên Lang là sói không phải là gâu: Lầu trên +1 @ trảo trảo Tiêu Chiến: học học người ta một chút để có gì mà dùng.

Xác Huyền Cơ: Lầu trên +10086 @ trảo trảo Tiêu Chiến học học người ta

Đoán Thiên kỳ hạm điếm quan phương weibo: Hai lầu trên, dừng lại ngay!

Bàn cào mộc vương liệu: Chết mợ rồi, quên đổi sang acc clone.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro