Chương 32 : Thái Thủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


**
Nói một chút về xưng hô. Lúc này Vương Nhất Bác đã phát hiện ra Tiêu Chiến là mèo của ẻm nên mình sẽ để ảnh gọi Tiêu Chiến là em, bỏ đi kính xưng, chỉ dùng lúc nào Tiêu Chiến giận mà thôi.

*****

Vương Nhất Bác dừng một lát, mới phát hiện tư thế của mình có chút không đúng, nào có chuyện đồ đệ ôm sư tôn vào lòng chứ, vội ho một tiếng nói: “Sư tôn lại té xỉu, để ta ôm người vào trước.”

Người trong lòng lại mảy may không rõ dụng tâm lương khổ của hắn, một tay đẩy hắn ra, thuận tiện còn đập đầu hắn một cái. Tiêu Chiến vuốt tóc trắng bị làm rối một chút, đôi mắt đẹp trừng hắn, ý tứ rất rõ ràng, nghiệt đồ, lại làm loạn lông bổn tọa!

Vương Nhất Bác ngồi dưới đất giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn tông chủ.

Tông chủ chẳng sửng sốt chút nào, ngược lại giật mình không thôi với hành động mới vừa rồi của hai người bọn họ: “Ngươi, hai người các ngươi……”

Thầm nói bản thân lại hồ đồ, Vương Nhất Bác từ mặt đất bò lên, thở dài, tông chủ nếu biết thần hồn Thanh Đồng có tổn hại, mà nhiều năm qua y vẫn sống tốt như vậy, tất nhiên biết y là yêu thú, quay đầu nhìn con hổ đang há hốc miệng, mày hơi nhíu.

- “Các ngươi đều đi ra ngoài, bổn tọa muốn…… Á……” Tiêu Chiến đứng lên, đột nhiên thét lớn một tiếng, một tay đỡ trán.

-''Tiêu Chiến !”

- “Sư tôn!”

Hổ mập cùng tông chủ đồng thời tiến lên, Vương Nhất Bác cách gần nhất lại nhanh hơn một bước, một tay ôm lấy người vào trong lòng,  bất chấp cái gì lễ pháp, nôn nóng nói: “Làm sao, đau đầu sao?”

Gương mặt trắng nõn toát ra một tầng mồ hôi, Tiêu Chiến nhắm chặt mắt, nói giọng khàn khàn: “Ôm ta về giường.”

Vương Nhất Bác nâng tay ôm ngang người, bước nhanh vào nội điện, nhẹ nhàng đặt người trong lòng nhân xuống giường lớn, sờ sờ khuôn mặt ướt mồ hôi kia, đau lòng không thôi: “Có đan dược.”

Tiêu Chiến nâng tay, tay áo rộng trượt xuống theo cánh tay, lộ ra vòng tay xanh bạc.

Vương Nhất Bác nâng tay cầm lấy, vật Đoán Thiên làm ra nhất định không phải bình thường, vòng tay này ngoại trừ chứng minh đây là mèo hắn ra, còn là vòng tay chứa đồ yêu thú có thể dùng, không gian bên trong rất lớn, làm chủ nhân, đương nhiên hắn có thể tùy thời tiến vào, tiện lợi cung cấp món ăn vặt cùng đồ chơi cho mèo nhà mình.

Những thứ có trong vòng tay chứa đồ rất nhiều, Vương Nhất Bác liếc nhìn thấy đặt ở gần nhất là một bình ngọc nhỏ, mặt trên có khắc “Thiên cấp Ngưng Thần đan”, cuống quít lấy ra, đổ một hạt xuống lòng bàn tay, đặt ở chóp mũi khẽ ngửi, là Ngưng Thần đan không sai, nhanh chóng đút cho Tiêu Chiến .

Một hạt đan dược đi xuống, sắc mặt Tiêu Chiếntốt chút, chỉ là còn có chút ủ rũ, không muốn nói chuyện.

Hổ mập vịn giường đứng lên đến, lo lắng nhìn, thấy sư tôn khỏe rồi , liền đưa đầu lớn lại gần muốn giúp y liếm mồ hôi, lại bị Vương Nhất Bác nhéo lỗ tai: “Đại Béo, đừng quậy.”

-“Grao –” Hổ ta rất là bất mãn đối với hành vi bất kính huynh trưởng như vậy của sư đệ.

Vương Nhất Bác đánh đầu hổ một chút, tiếp nhận khăn mềm thị nữ áo trắng đưa lên lên, giúp người trên giường lau mồ hôi, nói đùa, nếu để con hổ ngốc kia liếm đầy mặt nước miếng, mèo trắng nhỏ yêu sạch này còn không dựng lông sao.

Thiên Lang chân nhân nhìn thấy Vương Nhất Bác có thể động vào vòng tay chứa đồ kia, tức khắc hiểu rõ mọi chuyện, vỗ vỗ bả vai Vương Nhất Bác, ý bảo hắn đi ra ngoài một chút.

Vương Nhất Bác gật đầu ứng, giúp sư tôn đắp chăn, xoay người cùng tông chủ đi ra ngoài.

Hổ mập thấy người đi, liền lại gần, muốn giúp sư tôn liếm lông. Tiêu Chiến chẳng thèm mở mắt, nâng tay đập một cái lên cái đầu đầy lông kia. Hổ ta ngay lập tức thành thật lại, cụp tai đặt đầu ở bên giường, đôi mắt to như đôi chuông đồng nhìn sư tôn không chớp.

- “Tông chủ.” Vương Nhất Bác cùng Thiên Lang đi vào trong viện.

- “Ngươi chính là người dưỡng Tiêu Chiến rất nhiều năm?” Thiên Lang không còn vui cười như vừa nãy mà mắt lạnh nhìn hắn.

Vương Nhất Bác nhìn tông chủ: “Từ nhỏ y đã theo ta cùng một chỗ.”

- “Thả chó…… Khụ, lúc còn bé y theo ta tản bộ một lúc, liền bị cái đồ vô sỉ nhà ngươi ôm đi!” Nói đến đây, Thiên Lang liền thở không ra hơi, sư đệ bảo bối hắn ngóng tìm bao nhiêu năm, thật vất vả mới tìm được, lại bị thần hồn không trọn vẹn, thiếu chút nữa chết, bảo hắn làm sao không tức giận cho được.

Sờ sờ mũi, Vương Nhất Bác có chút chột dạ, năm đó hắn nhìn thấy này mèo nhỏ quá đẹp, chẳng thèm suy xét nó có phải yêu thú hay không, nhìn trái nhìn phải không thấy ai, liền nhét vào lòng ôm đi, mà hắn dùng thuyền bay đệ nhất đại lục Thái Huyền, một lần đi mấy vạn dặm……

Tông chủ đại nhân nhận một con mèo nhỏ làm sư đệ…… Vương Nhất Bác nheo mắt, đang định nói cái gì, liền bị một đấm ngay chính diện của tông chủ hù cho nhảy dựng. Một quyền của tu sĩ hóa thần, hắn chịu không nổi, trốn cũng trốn không thoát, nháy mắt rút thần hồn ra khỏi mặt.

“Rầm!” một tiếng, tông chủ đánh vào bất tẫn mộc, nhất thời kêu “Gấu” một tiếng. Hắn căn bản không có sử dụng linh lực a! Nắm tay bằng thịt này đánh vào thần mộc rất đau!

- “Tông chủ, ngài không có việc gì chứ?” Vương Nhất Bác nhịn cười, mặt mày thân thiết nói.

Thiên Lang chân nhân tức giận đến mức đi vòng vòng tại chỗ, nâng tay muốn đánh hắn, ngẫm lại, quên đi, nhe răng nói: “Tiêu Chiến nguyện ý giữ ngươi ở bên người ta cũng quản không được, chỉ có một điều, thân thể y hiện tại thật không tốt, đừng để cho y ra tay đánh nhau, còn có, ngàn vạn lần không thể để y tu luyện tiến cấp.”

Thần hồn không trọn vẹn, tu luyện đến hóa thần đã là đỉnh núi, nếu là đến độ kiếp, căn bản là không chịu nổi.

- “Ta biết,” Vương Nhất Bác nhíu mày, “ Thần hồn y hẳn là còn ở trên người ta, có cách nào cắt trả lại cho y hay không?”

Thiên Lang nghe vậy, dừng một chút, cẩn thận nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác, không giống giả bộ, hừ một tiếng nói: “Ngươi tưởng cắt bỏ thần hồn dễ dàng như vậy sao, trừ phi ngươi muốn biến thành kẻ ngốc.”

Thần hồn của Vương Nhất Bác không phải yêu hồn, chịu không nổi việc cắt bỏ, mà có cắt bỏ, cũng không nhất định có thể trả trở về. Thiên Lang nói cho Vương Nhất Bác, này pháp thuật cắt bỏ thần hồn này chính là cấm thuật, bọn họ biết cũng không hoàn chỉnh, năm đó Tiêu Chiến chỉ là gắng sức thử xem, vốn cũng không biết có thể thành công hay không.

Cuối cùng, Thiên Lang khiến Vương Nhất Bác lập huyết thệ đơn giản, không được nói ra bí mật nhìn thấy trong tông môn, liền hầm hừ phất tay áo đi.

Vương Nhất Bác đứng ở trong một sân hồi lâu, chậm rãi siết chặt nắm tay, cấm thuật thì như thế nào, dù cho phải đi khắp thiên hạ, hắn cũng nhất định phải tìm được biện pháp cởi bỏ.

Trở lại phòng, hổ mập thấy hắn tiến vào, im lặng ngẩng đầu.

Nâng tay sờ sờ đầu hổ, Vương Nhất Bác cúi người nhìn về phía người trên giường.

Tiêu Chiến vẫn chưa ngủ, ngửi được hơi thở của hắn liền mở mắt.

- “Còn đau không?” Vương Nhất Bác dịu dàng hỏi.

Tiêu Chiến không để ý đến hắn, chống hai tay muốn ngồi dậy.

- “Đừng lộn xộn,” Vương Nhất Bác nâng tay dìu y, “Em muốn cái gì, ta lấy cho em.”

- “Ta muốn phơi nắng.” Tiêu Chiến nâng tay đẩy hắn.

Hổ mập ghé vào bên giường, ngao một tiếng: “Sư tôn, ta cõng người đi.”

- “Em rốt cuộc cũng chịu nói chuyện với ta.” Vương Nhất Bác cười ôm lấy người đang giãy dụa, nhấc chân đi vào trong viện. Hổ mập bất mãn theo ở phía sau, muốn cắn mông hắn, thường ngày đều là ta chở sư tôn!

Ánh nắng ngày xuân vừa tới, chiếu vào xích đu trúc, ấm áp.

Vương Nhất Bác kéo tay trái Tiêu Chiến thưởng thức, thon dài trắng nõn, lòng bàn tay lại là hồng nhạt, giống hệt như đệm thịt mềm mềm hồng hồng kia, khiến người nhịn không được muốn cắn một ngụm. Vừa đưa tay kia tới bên miệng, liền cảm giác được một luồng khí lạnh,Vương Nhất Bác ngẩng đầu, thấy được một đôi mắt lạnh lùng trong trẻo đang nhìn hắn chằm chằm, nhất thời trong lòng sợ hãi.

Làm sao lại quên, hiện tại trước mắt không phải mèo, là mỹ nhân sư tôn của hắn!

Chột dạ đặt tay người ta về chỗ cũ, hai ngón tay vuốt vuốt vòng tay, bảo thạch dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng trong suốt, nhìn rất là đẹp: “Cái kia của ta không biết đã ném tới nơi nào, cũng đừng đeo cái này nữa.”

Vòng tay này là một đôi, cái của Vương Nhất Bác nhìn không khác lắm, là bao cổ tay hơi rộng một chút, lúc ấy tại Thập Sát cốc bản thân hắn thi cốt vô tồn, bao tay hẳn là còn, nhưng không biết bị ai nhặt đi.

Tiêu Chiến rút tay ra, buông mắt xuống không nói lời nào.

-“Tốt tốt, ta mặc kệ,” Vương Nhất Bác cười cười, “Ta chuẩn bị đi ra ngoài một khoảng thời gian……”

- “Làm chi?” Tiêu Chiến giương mắt nhìn hắn.

Đối mặt với Vương Tiểu Trảo, Vương Nhất Bác có thể dong dài một đống, nhưng nhìn sư tôn như vậy, nói chuyện làm việc cũng không dám tùy tính, dường như cả hai lại nhận biết nhau lại một lần nữa, có chút xa lạ kỳ dị, lại có chút thân cận khó dứt bỏ.

- “Đi ra ngoài rèn luyện, còn có, tìm Thái Thủy.”Vương Nhất Bác tha ghế trúc đến, ngồi ở bên xích đu.

Thái Thủy, là tên của thần khí Vương Nhất Bác chưa rèn xong kia.

- “Tìm cái phế vật kia?” Tiêu Chiến nhíu mày, y đối với cái thần khí chưa thành nọ rất không thích, nếu không phải vì cái đó chọc phải họa, tên ngu xuẩn này cũng không đến mức bị ngàn vạn người đuổi giết, cuối cùng rơi vào kết cục chôn xác xứ người. Nay thật vất vả mới sống lại, lại tìm cái kia làm gì?

- “Thứ đó có chỗ trọng dụng.".Vương Nhất Bác cười cười, biết mèo nhà mình không thích Thái Thủy. Hắn tìm thần khí, cũng không phải vì xưng bá thiên hạ, báo thù rửa hận, mấy cái này đều chỉ thuận đường làm mà thôi, càng quan trọng hơn là, muốn trị liệu mèo nhà mình, cần phải tìm được Thái Thủy.

Thần khí sở dĩ gọi là thần khí, cũng không phải có thể hủy thiên diệt địa như mọi người suy nghĩ. Pháp khí, linh khí là khí, phải vì người mà dụng, thế nên dù có linh tính, cũng không có linh trí, bởi thế cho nên dù có là tiên khí, cũng là chỉ để người chi phối. Chỉ có Thần khí, “khí” thoát khỏi gốc rễ bản thân, sinh ra linh trí.

Mà linh trí thần khí, chính là tự nhiên sinh thành trong thiên địa ngàn vạn năm, biết được một ít đại bí mật người thường không biết. Cho nên, Vương Nhất Bác trước tiên phải tìm được tên kia, hoàn thành bước luyện chế cuối cùng, để nó mở miệng nói chuyện, nói cho hắn biết phương pháp tu bổ thần hồn.

- “Nhưng mà ngươi mới vừa trúc cơ, đi chính là tìm chết.” Tiêu Chiến không chút khách khí tạt hắn bát nước lạnh.

Vài pháp khí Đoán Thiên tôn giả luyện chế khi còn sống kia, một khi xuất hiện, liền sẽ bị mọi người tranh đoạt, giá cao không nói, có thứ có tiền cũng mua không được. Huống chi là thần khí khiến hắn thịt nát xương tan kia, mỗi lần hiện thân, đều là một mảnh gió tanh mưa máu.

Vương Nhất Bác cười cười, hắn nói muốn cầm về, tự nhiên hắn có biện pháp.

Hổ mập nghe vậy, vịn chân Tiêu Chiến  lắc lư đầu, còn có ta sư tôn, để ta cùng sư đệ đi ra ngoài, cam đoan đưa hắn hoàn hoàn chỉnh chỉnh về nhà.

Nâng tay, một bàn tay đánh xuống đầu hổ, giọng nói Tiêu Chiến lạnh lùng: “Bổn tọa đi theo ngươi.” Sau đó, mắt mang chút ghét bỏ trừng hắn, ý tứ rất rõ ràng, nếu không có bổn tọa, phỏng chừng ngươi lại bị đánh thành cặn.

Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, chậm rãi khóe miệng cong lên: “Tốt "

****

Vở kịch nhỏ:

[tuần san bát quái của tông môn ta- số đặc biệt — phỏng vấn Tiêu Chiến chân nhân]

Phóng viên hổ vằn: Xin hỏi, lần đầu tiên ngài gặp được sư đệ  là ở nơi nào.

Khách quý Tiêu Chiến : Bờ sông

Phóng viên hổ vằn: Có phải tự sát vì tình cảm không trôi chảy rồi được anh hùng cứu mỹ nhân hay không?

Khách quý Tiêu Chiến : Mò cá mà thôi

Phóng viên hổ vằn:…… Nghe nói tông chủ đã đồng ý cho các ngươi ở cùng nhau đúng không?

Khách quý Tiêu Chiến : Chó ngốc có đồng ý hay không đâu có liên quan gì tới ta?

Phóng viên hổ vằn:…… Tốt, như vậy chính là được gia trưởng chúc phúc!

Khách quý Tiêu Chiến :[ vỗ bàn tay ] thật dễ nói chuyện!

Phóng viên hổ vằn: Trong lúc phỏng vấn không được ẩu đả phóng viên

Khách quý Tiêu Chiến :[ mài móng vuốt ] nói lại lần nữa

Phóng viên hổ vằn: Trong lúc phỏng vấn có thể tùy ý ẩu đả phóng viên QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro