Chương 55: Hiểu Lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửu Hồn tinh màu tím bởi vì chạm rỗng, mà thoạt nhìn nhan sắc nhạt đi rất nhiều, hiện ra một màu nhàn nhạt như phấn, khiên bạc khảm nạm bên ngoài bao lấy mỗi một góc cạnh của tinh thạch, được mài mượt mà vô cùng, tuyệt sẽ không cắt phải da thịt. Nằm trong lòng bàn tay trắng nõn đến gần như trong suốt, càng lộ ra ánh sáng long lanh của tinh thạch.

Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thản nhiên nhìn Vương Nhất Bác trên mặt đất, không quan tâm, cũng không cười nhạo, chỉ là nhìn như vậy: “Ngươi bế quan mười ngày, là vì luyện này?” Quả nhiên thực dụng tâm, hừ.

- “Ừ……” Vương Nhất Bác thở hổn hển, chuẩn bị bò lên, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nhào người qua, “Ấy, đừng!”

Liền thấy bàn tay trắng nõn kia đột nhiên lật lại, mặt dây chuyền Cửu Hồn tinh trong lòng bàn tay cứ như vậy rớt thẳng xuống đất. Vốn dĩ Tiêu Chiến chỉ là không vui, chưa từng thấy tên ngu ngốc này ngoại trừ luyện đồ cho y thì để bụng như thế với bất kỳ ai. Nay thấy Vương Nhất Bác không kể thân thể suy yếu, chạy tới đây, nhất thời cơn giận dâng lên, vung tay, mặt dây chuyền xém một chút rơi xuống tay Vương Nhất Bác, nháy mắt đã ra ngoài, nặng nề đập xuống lô luyện khí, phát ra tiếng vỡ vụn rõ ràng.

Mảnh tinh thạch bị bể văng lên đến mặt, Vương Nhất Bác lập tức biến sắc, nhịn không được lớn tiếng nói: “Em làm cái gì!” Vội đứng lên, nhanh chóng nhặt mặt dây chuyền lên, một luồng thần hồn vây ở trong đó lập tức muốn dật tán, Vương Nhất Bác mau mau nắm mặt dây chuyền trong lòng bàn tay, bình tâm tĩnh khí, hấp thu luồng thần hồn không dễ dàng rút ra kia trở về.

Một luồng thần hồn cũng không nhiều, hắn bị tổn chút này thì cùng lắm lắm đau đầu vài ngày rồi thôi, nhưng trong này còn có thần hồn của Vương Tiểu Trảo. Đối với thần hồn không trọn vẹn như y mà nói, mỗi một chút thần hồn đều cực kỳ trân quý, nếu bởi vì tổn thất một chút này mà dẫn đến về sau không thể chữa trị hoàn toàn, Vương Nhất Bác thật sự là không có chỗ để khóc.

Tiêu Chiến bị hắn bất thình lình quở trách làm hoảng sợ, lui về phía sau một bước, rồi sau đó ngây ngẩn cả người. Vương Nhất Bác, lại dám vì luyện chế pháp khí cho người khác mà gầm rống với y! Chậm rãi xoay người, nhanh bước rời khỏi địa hỏa thất này.

Vương Nhất Bác mất sức rất nhiều mới hấp thu thần hồn trở về, mở mắt ra lau lau mồ hôi lạnh trên trán, linh lực nguyên bản đã hao tổn không còn, bị chà đạp như vậy, chỉ cảm thấy trước mắt từng trận đen. Nuốt một viên đan dược hồi khí, lại hấp thụ một viên linh thạch, lúc này mới có khí lực tu bổ lại Cửu Hồn tinh bị bể.

May chỉ là bị quăng bể, tuy rằng thần hồn đã lộ, nhưng ngược lại pháp trận trong đó vẫn còn tốt, Vương Nhất Bác lại lấy một chút nguyên liệu khác, tu tu bổ bổ, rất nhanh đã sửa tốt vết vỡ ở bên ngoài, thoạt nhìn cùng ban đầu giống hệt nhau.

- “Tuy rằng tui không định nhắc nhở anh, chủ nhân của tui, thế nhưng vừa rồi anh dọa mèo con bỏ chạy, lại không chịu đi dỗ, đêm nay cũng đừng mơ mà trèo lên giường người, chậc chậc.” Miệng rộng đồi mồi lành lạnh nói.

Vương Nhất Bác lúc này mới nhớ đến, hồi nãy mình cuống cuồng, lại phát giận với sư tôn, vỗ ót, nhấc chân chạy ra ngoài, mới vừa ra tới cửa liền ngã. Vừa luyện khí xong, lại hao phí thần hồn, hiện tại cả người Vương Nhất Bác đều không có một chút sức nào, nếu đưa gối đầu qua, lập tức liền có thể ngủ.

Vỗ vỗ mặt, để mình thanh tỉnh một chút, Vương Nhất Bác từ trong vòng tay chứa đồ lấy ra một hạt đan dược nuốt vào, cảm giác thân thể một lần nữa có khí lực, lập tức đứng lên, hướng cung Thanh Ninh đi.

- “Y đây là làm sao?” Vương Nhất Bác vừa đi vừa hỏi Thái Thủy, mấy ngày này hắn luyện khí, mèo nhỏ cũng không có theo hắn, giờ vừa thấy mặt liền cáu kỉnh này nọ, tất nhiên là có nguyên nhân.

- “Còn có thể như thế nào, mèo tức giận còn nói lý do sao?” Thái Thủy sung sướng khi người gặp họa,“Tâm lang quân đã đổi, lưu luyến mãi không về,  ý ỷ y y, lưu luyến mãi không về, thiếp đây phải làm sao*……” Nói nói, không ngờ lại ê a xuớng ca,  làn điệu không biết học được ở nơi nào, trăm chuyển ngàn vòng, rất là ai oán.

*Xin đọc với giai điệu cải lương

- “Ngậm miệng!” Vương Nhất Bác xoa xoa thái dương, đầu có chút ân ẩn phát đau, làm một Ma Tôn, tính tình hắn không tính là tốt, kiên nhẫn cả đời, dịu dàng, đều dùng hết trên mèo cưng, chuyện hôm nay, nói không tức giận là giả, đại gia này được chiều đến càng ngày càng kỳ cục. Thế nhưng, Cửu Hồn tinh vừa vỡ một cái, bản thân hắn đã có chút đau đầu, liền sợ Tiêu Chiến xảy ra chuyện gì.

Tới trước cung Thanh Ninh liền dừng lại, khoảng một hơi thở sau đã nhấc chân đi vào, Vương Nhất Bác vừa tự phỉ nhổ mình trong lòng, vừa đẩy cửa nội điện ra.

Cửa là nửa khép, không có bố trí cấm chế, Vương Nhất Bác tay chân rón rén đi vào đi, liếc nhìn liền nhìn thấy người nằm trên giường, quay lưng lại nên hắn không thấy rõ mặt, chắc là còn đang giận dữ. Trèo lên giường, Vương Nhất Bác hơi mím môi, kéo kéo bả vai sư tôn, chậm rãi lại gần: “Cái kia…… Tiêu Chiến !”

Lời dỗ mèo còn chưa nói ra, Vương Nhất Bác đột nhiên kinh hô một tiếng, nhanh chóng nửa ôm người nằm trên giường vào trong lòng, một tay nôn nóng nâng tuấn nhan tái nhợt: “Làm sao? Đau không?”

- “A……” Màn mi dài khẽ run rẩy, hơi hơi mở, đầu đầy mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống, há miệng thở dốc, lời thốt ra khỏi miệng cũng chỉ là tiếng rên rỉ đau đớn trầm thấp, tay nắm chặt sàng giường, đã nổi lên gân xanh.

Hỏng, một phát vừa rồi tất nhiên đã động đến thần hồn Tiêu Chiến .

Tiêu Chiến đau đến không nhìn thấy rõ người đớn, trong lúc hoảng hốt cảm giác được là Vương Nhất Bác đến đây.

Người này, từ lúc y còn rất nhỏ đã ôm y đi, cho y ăn ngon, chơi đùa vui vẻ, tùy ý y hết cào lại căn, giữa đêm rét lạnh cho y kéo áo hắn ra mà ôm ngủ. Những yêu thương này, dù là sư phụ, sư huynh cũng không cho được. Đối với mèo nhỏ mất đi cha mẹ ngay khi còn bé tí mà nói, tên khốn mỗi khi cười nhìn có chút ngốc, là tất cả của y.

Chưa từng nghĩ tới, sẽ có ngày Vương Nhất Bác không còn yêu chiều y nữa. Biết hắn thích mấy thứ lông xù gì đó, nhưng cũng chỉ là thích mà thôi, Vương Tiểu Trảo rất rõ ràng, vài vật nhỏ kia đối với Vương Nhất Bác cũng không bằng một phần vạn mình, cho nên, khi y biết Vương Nhất Bác giúp Sương Nhẫn luyện khí, mặc dù y có chút để ý, những cũng không giận dữ nhiều.

Chỉ là lần này dường như không giống tựa hồ với lúc trước, người này không cần thù lao gì, vì luyện chế thứ như vậy mà tiêu phí mười ngày, mệt như chó chết, còn không cho y đụng đến mặt dây chuyền, thậm chí còn nổi giận với y.

Ngực bỗng nhiên tê rần, Tiêu Chiến vội vã rời khỏi địa hỏa thất, không muốn ở chỗ đó thêm một chút nào nữa, y tuyệt không muốn nhìn thấy gương mặt tức giận của Vương Nhất Bác.

- “Ngươi…… Tránh ra……” Giọng nói Tiêu Chiến run rẩy, nâng tay đẩy hắn.

Vương Nhất Bác đau lòng ghê gớm, làm sao mà nghe y, lục lọi  Ngưng thần đan trong vòng tay chứa đồ, lại bởi vì Tiêu Chiến lộn xộn, căn bản không bắt được cổ tay y.

- “A……” Thật vất vả bắt được cổ tay, Tiêu Chiến đột nhiên kêu đau một tiếng, hai tay mạnh nâng lên, ôm lấy đầu.

- “Tiêu Chiến, Tiêu Chiến!” Vương Nhất Bác ôm chặt lấy người, “Ngoan, không sợ, ta ở trong này.”

- “Ừ…… Đau…… Đau quá……” Tiêu Chiến đã có chút thần trí không rõ, tựa vào lồng ngực quen thuộc, thanh âm nhỏ bé yếu ớt, giống như đang làm nũng.

Vương Nhất Bác nghe đến tâm muốn nát ra, ôm y muốn đi tìm tông chủ, lại bị tay tay kia bám chặt cổ, môi mỏng mất đi màu máu chậm rãi kề sát lại, hôn môi hắn thật sâu.

Động tác ôm người lập tức dừng lại, Vương Nhất Bác mở to hai mắt nhìn, nhìn mỹ nhân trong lòng giống như mèo nhỏ, cọ nhẹ trên môi hắn không theo tiết tấu gì, chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng, nhất thời quên hết mọi thứ. Chậm rãi ôm sát cái tên vụng về này, một tay Vương Nhất Bác nắm chặt gáy y, trả lại một nụ hôn thật sâu.

Hương vị trong veo dây dưa giữa đôi môi, xúc cảm hơi lạnh làm người ta mê say, hơi thở phát ra từ tiếng hừ nhẹ kia chọc người phát cuồng, lướt qua liền ngưng, thoáng xoa dịu xúc động nổi lên, Vương Nhất Bác mạnh mẽ thu lại tâm thần, nhắc nhở chính mình, người trong lòng đang trong đau đớn, mình không thể sa vào hưởng lạc mà không để ý chết sống của y.

Đang định dời môi mình ra khỏi nơi tuyệt vời kia, bỗng nhiên nghe được tiếng lầm bầm thoải mái từ cổ họng Tiêu Chiến tràn ra, Vương Nhất Bác sửng sốt, cẩn thận cảm thụ, thân thể căng cứng trong tay đã từ từ buông lơi, thậm chí mang theo chút thoải mái biếng nhác.

Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ hôn có thể giảm đau? Vương Nhất Bác bị chính ý tưởng vớ vẩn này của mình làm kinh hãi, chậm rãi tách ra, môi mỏng kia lại giống như lần trước kề sát lại đây.

Xem ra là thật có thể giảm đau, lại có chuyện tốt như vậy!

Trong lòng Vương Nhất Bác ngũ vị trần tạp, đủ loại tạp niệm ùn ùn kéo đến.

Y là mèo của mình, tùy theo bản năng khi dễ y như thế là không tốt…

Y là sư tôn mình, cợt nhả y như vậy dường như là khi sư diệt tổ……

Thế nhưng, dụ hoặc như thế, là Phật Tu cũng ngăn cản không nổi……

Nhưng mà, mình thích y, cũng không định ngăn cản……

Y tỉnh lại, có thể cào mình thành vụn bào hay không……

Cuối cùng, tất cả tạp niệm rối thành một cục, vỡ nát thành cặn, chỉ để lại một câu, “Có lợi mà không chiếm là đồ ngu!”

Vì thế, Vương Nhất Bác vâng theo bản tính Ma Tu, tùy tâm sở dục, ôm mỹ nhân trong lòng ngã xuống giường mềm mại, hôn thật sâu đôi môi ngọt ngào kia, một tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại.

Thần hồn không ổn, mái tóc đen như mực ban đầu biến thành màu tuyết, tản ra trên chăn nệm mềm mại, đôi mắt Tiêu Chiến biến thành lưu ly nhạt màu, đẹp không gì sánh nổi.

Vương Nhất Bác vừa chiếm tiện nghi, vừa xoa đầu cho y, làm dịu cơn đau đầu.

Thái Thủy im ắng biến thành nến, ngồi xổm trên đầu giường giả chết. Thời điểm như lúc này, dù không có mắt cũng biết phải ngậm miệng, bằng không khi hai người bừng tỉnh, chờ đợi nó chính là khảo nghiệm lửa băng giao hòa.

Từ lúc trong Ma cung bắt đầu luyện chế thần khí, con mèo này liền không thiếu lần phun băng với nó, khi đó nó vẫn là linh trí nhu nhược vừa bị Vương Nhất Bác từ trong thiên tài địa bảo bóc ra, rất yếu ớt! Bị đông lạnh như vậy, rất là đau, thế nên dù cho nay không gì không thể phá xác ra ngoài, nó vẫn như trước rất sợ hãi vụn băng của con mèo kia.

Về mộc trung hỏa phần kia…… Thái Thủy làm bộ rớt một giọt dung dịch màu đồi mồi, nói là rơi nước mắt.

-“Ư……” Đôi môi thân thiết, đau đầu kịch liệt nhất thời được xoa dịu, theo nụ hôn càng sâu, nửa thần hồn kia tựa hồ cũng có thể thoáng tiếp xúc, cảm giác gương vỡ lại lành như vậy, thật sự rất tốt. Tiêu Chiến dần dần khôi phục thần trí, ý thức được chính mình đang làm gì, lại không có đẩy Vương Nhất Bác, mà là tùy ý hắn làm.

Thứ nhất là không có sức, vả lại rất là thoải mái.

Nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng trong trẻo kia mở, lẳng lặng nhìn hắn, trong đôi mắt lưu ly nhạt màu một mảng thanh minh, sư tôn thanh tỉnh! Thanh tỉnh rồi còn mặc hắn khinh bạc!

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy một luồng lửa nhanh chóng dấy lên trong cơ thể, thiêu tất cả lý trí có được thành tro tàn, càng hôn càng sâu, bàn tay đang vuốt máy tóc cũng chậm chậm dời xuống, đưa vào trong lớp áo màu tuyết.

- “A!” Tiêu Chiến mở to hai mắt, người này, đang làm cái gì? Bây giờ không có lông, vậy mà còn dám sờ loạn! Bàn tay buông ở một bên chậm rãi giơ lên, năm vuốt sắc bén lạnh lẽo nháy mắt mở ra.

- “Á! đau đau đau!” Thân mật lưu luyến, lấy tiếng kêu thảm thiết của Vương Nhất Bác tuyên cáo chung kết.

Thái Thủy vui vẻ bay qua, biểu lộ đồng tình với chủ nhân nhà mình, biến thành một đống vụn bào đồi mồi, tỏ vẻ cùng chủ nhân đồng cam cộng khổ. Vương Nhất Bác cực kỳ cảm động, thưởng nó một quả cầu lửa.

- “Ấy da! nóng nóng nóng!” Thái Thủy uất uất ức ức bay đi, biến thành hoa đồi mồi rơi xuống trên cửa sổ, lại tung ra vài cái cánh hoa giả nhu nhược.

Vương Nhất Bác sờ sờ mặt, chạm phải mấy đường trắng trên cổ, nhìn Tiêu Chiến quay lưng lại không nói một lời, từ sàng giường bò qua, từ phía sau ôm lấy người: “Còn đau không?”

Tiêu Chiến không nói một lời giơ tay lên, vài vuốt sắc kia còn chưa có lùi về đi.

Vương Nhất Bác ngượng ngùng rút tay lại, từ trong tay áo móc ra mặt dây chuyền Cửu Hồn tinh vừa luyện thành, chậm rãi đưa đến trước mặt Tiêu Chiến : “Này, em mang đi, ta thu hồi thần hồn bên trong rồi, không sợ bể.” Mãi nghĩ đến việc tu bổ thần hồn cho y, quên mất mỹ nhân lạnh lùng trong trẻo này thực ra là mèo đại gia hiếu động, đụng đụng chạm chạm đều rất nguy hiểm. Chuyện xảy ra mới vừa rồi khiến lòng hắn đến nay còn sợ hãi, cũng không dám lại phóng thần hồn vào.

Tiêu Chiến nhìn mặt dây chuyền đưa đến trước mặt, trừng mắt nhìn, đây là, cho y? Chậm rãi vươn tay, nắm mặt dây chuyền kia trong bàn tay: “Ngươi không phải luyện cho Sương Nhẫn sao?”

- “A?” Vương Nhất Bác bị câu hỏi không đầu không đuôi này làm đơ người, nửa ngày mới hiểu được lại, miệng chậm rãi nhếch lên, càng nhếch càng lớn, gần đến lỗ tai mới dừng lại, ho nhẹ một tiếng, từ trong vòng tay chứa đồ móc ra một viên cầu, “Đây là giúp Sương Nhẫn luyện, cậu ấy cho ta khiên bạc, ta cuối cùng giữ được lời hứa.”

Tiêu Chiến nhìn nhìn viên cầu kia, khiên bạc bao lấy bên trên rất là tùy tính, thoạt nhìn loạn thất bát tao, tinh thạch rõ ràng cũng được cắt đơn giản thô bạo, có nơi còn lộ góc cạnh. Lúc này mới vừa lòng, cầm mặt dây chuyền trong tay nhét vào phía dưới gối đầu, đem nửa bên mặt vùi vào trong gối đầu mềm mại.

Vương Nhất Bác nằm phía sau y, nhìn đôi tay màu tuyết bông bông ở trên đầu, khẽ nhấp khẽ nhấp biến thành màu phấn hồng.

- “Bổn tọa mệt mỏi, ngươi lui xuống đi.” Thanh âm du dương mang theo chút biếng nhác, vẫn lạnh lùng uy nghiêm như trước, chỉ là đôi tai càng lúc càng hồng, xoay trái xoay mà không biết.

Vương Nhất Bác cảm giác mũi ngứa ngáy, nhanh chóng che mũi, tự niệm Thanh Tâm quyết một lần, kéo chăn mỏng một bên đắp lên người, lại không định đi, vươn tay ra kéo mỹ nhân không được tự nhiên vào trong lòng.

- “Ngươi……” Tiêu Chiến xoay người lại trừng hắn, lại người ta nhẹ hôn lên khóe môi, lỗ tai trên đầu lập tức vẫy, trên mặt lại tràn đầy hờ hững.

Vương Nhất Bác cố nén cười đến bụng đau, mặc kệ Tiêu Chiến trừng hắn như thế nào, duỗi chân ra ôm lấy người, sờ sờ bên mặt tuấn mỹ vô song kia: “Ngoan, ta cũng rất mệt, luyện khí mười ngày, thần hồn lại bị quẳng ngã, lúc này bò cũng không bò được, chúng ta cùng nhau ngủ một lát.”

**""""
Vở kịch nhỏ:

[ nàng tiên cá chi mèo nhỏ ]

Thiên Lang [ Phù thủy chó ]: Ngươi quyết định sao? Biến thành người, nếu hắn không yêu ngươi…

Móng Nhỏ [Vương tử mèo]: Ta quyết định, mặc kệ trả giá đắt như thế nào.

Vương Nhất Bác [Vương tử nhân loại]: A, yêu dấu, em trả giá đắt gì thế?

Móng Nhỏ: Nếu ngươi không yêu ta lại, thân thể của ngươi liền biến thành vụn bào

Vương Nhất Bác:…… Dường như có chỗ không đúng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro