Chương 7 : Dẫn Khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại gia giương móng vuốt lên, nhắm ngay gương mặt đang cọ loạn xạ kia, quật thẳng xuống.

-“Đau đau đau!” Vương Nhất Bác liên tục kêu thảm thiết, lại không thể bỏ được cái bụng lông mềm mại kia, vì thế, hai bàn tay tuyết trắng kia luân phiên liên tù tì, hung dữ đập hắn một trận.

Sau một lát, Vương Nhất Bác mang cái đầu ổ gà ngồi xổm bên cạnh đống lửa, mèo trắng nhỏ ngồi trên tảng đá ở kề bên hắn, tao nhã liếm móng vuốt.

Thịt hươu nướng chảy mỡ, nhỏ xuống lửa, ngọn lửa mang theo sắc xanh của gỗ lập tức vọt cao lên, nướng phần da vàng giòn, mùi hương quả toát ra từ chất gỗ hòa lẫn vào mùi thịt quay, lập tức réo gọi trùng tham ăn trong bụng ra

-“Meo meo!” Mèo nhỏ liếm móng vuốt xong rồi, khụt khịt mũi, hướng về phía Vương Nhất Bác kêu một tiếng.

Thanh âm êm ái gọi khiến tâm Ma Tôn muốn chảy ra, nhịn không được lại gần: “Móng Nhỏ, muốn ăn thịt hươu? Đến hôn một chút, ta cắt thịt cho em ăn.”

Mèo trắng nhỏ nghiêng đầu, xem mấy nơi vừa bị cào trên mặt người này, vậy mà không chảy máu, chỉ có vài vết xước trắng trắng. Xem ra đổi thân thể rồi thì da mặt dày hơn lúc trước rất nhiều, vì thế, ngắm chuẩn đường cong duyên dáng của cằm, há mồm, cắn!

“Au~~!” Giữa núi rừng truyền ra tiếng hét thảm thiết, làm chim muông giật mình bay vút.

Lại bị mèo đại gia thưởng cho một vòng dấu răng, Vương Nhất Bác cuối cùng cũng thành thật, ngoan ngoãn cắt thịt hươu nướng thành từng lát mỏng, đặt lên lá cây đã dùng nước suối rửa, đưa tới trước mặt mèo nhỏ.

Nhìn cục lông ghét bỏ ngửi ngửi, thử cắn một ngụm, sau đó ăn từng miếng từng miếng nhỏ, Vương Nhất Bác nhịn không được khóe miệng cong lên, bản thân cũng cắt một miếng thịt hươu ăn.

Chim thú nơi này quanh năm ăn cây cỏ có chứa linh khí, máu thịt của nó cũng chứa đầy linh khí, so với thịt bình thường ăn còn ngon hơn rất nhiều, không cần gia vị dư thừa gì, chỉ cần rải một tầng muối là được. Thịt hươu ngoài giòn trong mềm, vừa vào miệng, mùi hương quả nồng đậm tràn ngập miệng lưỡi, không có vị ngọt, chỉ mùi thanh ngát không nói nên lời, át đi mỡ hươu béo ngậy rất tốt.

Một người một mèo ăn hết sức ngon miệng, sau khi ăn no, Vương Nhất Bác định tắt lửa đi, nhưng lại phát hiện nước suối không thể dập tắt lửa trong gỗ được, chỉ đành để nửa con hươu qua một bên, để củi cháy hết.

Mèo nhỏ liếc liếc Vương Nhất Bác bó tay, nâng một chân bé bé mềm mềm bông bông lên, khua khua vài cái, lại đột nhiên đặt xuống dưới đất,“Rắc rắc rắc” Một bông tuyết thật nhỏ ngưng tụ trên tảng đá bên dưới móng vuốt, như một con rắn mảnh mai vội vã trườn tới, chạy thẳng đến đống lửa kia, nháy mắt đông cứng cả lửa lẫn gỗ, ngọn lửa màu xanh ban đầu còn kiêu ngạo, nháy mắt đã ỉu xìu, giữa băng đá từ từ thu nhỏ lại, rồi dần biến mất không thấy.

Vương Nhất Bác đi đến bên dòng suối rửa tay thuận tiện sửa lại đầu tóc ổ gà, trở về liền nhìn thấy một tảng băng đồ sộ như vậy.

-“Móng Nhỏ……” Vương Nhất Bác ngẩn người, đột nhiên nhớ tới một chuyện, cuống quít ngồi xuống cổ, ôm mèo nhỏ vào lòng.

Mèo trắng nhỏ hiển nhiên không muốn để cho hắn ôm, xoay tới xoay lui muốn cào hắn.

-“Móng Nhỏ,” Vương Nhất Bác lo lắng nâng mèo nhỏ lên, để ngang tầm mắt mình,“Để ta xem xem.”

Vương Tiểu Trảo lợi hại như vậy, hắn cũng không tin người khác nhìn không ra nó có căn cốt kì giai, nhiều năm như vậy cũng không biết có bị người khác bắt được hay không, có bị người khi dễ hay không……

Đôi mắt lưu ly nhạt màu từ từ giương lên, nhìn vẻ mặt lo lắng của Vương Nhất Bác, mèo nhỏ hừ một tiếng, xem như đồng ý.

Vương Nhất Bác ôm mèo nhỏ đến trước mặt, cúi đầu, dùng trán chạm vào cái đầu bông xù kia, thần hồn chạm nhau, vẫn giống như trước là một mèo nhỏ dã tính khó thuần, chưa từng cùng ai ký qua huyết khế.

-“Móng Nhỏ thật lợi hại.” Vương Nhất Bác rất là vui mừng, hôn một cái lên đầu mèo nhỏ.

Cái đuôi mèo nhỏ nhất thời cứng ngắc, khốn, khốn kiếp! Dám khinh bạc sư tôn! giãy dụa nhảy xuống, đứng ở trên đùi Vương Nhất Bác hung tợn trừng hắn, đợi người nọ nhịn không được lại đưa mặt lại gần liền lập tức xoay người, quất đuôi vào mặt hắn.

Vương Nhất Bác nhịn không được cười khẽ ra tiếng, nâng tay vuốt lông cho đại gia.

Tu Chân giới, bởi vì tám ngàn năm trước đại chiến thần ma, dẫn đến khí tức Ma Giới tiết ra ngoài. Linh khí đại lục Thái Huyền sớm đã không thuần, tu sĩ dùng tu luyện, rất dễ tẩu hỏa nhập ma, phải dựa vào đan dược hoặc linh bảo phụ trợ, mới có thể thuận lợi tiến cấp. Mà càng tu luyện lên cao, tâm ma lại càng nặng, có đôi khi chỉ cần đánh nhau một trận đều sẽ khiến linh khí bạo loạn.

Sau này, mọi người phát hiện, có một thứ so với đan dược càng dùng tốt hơn, đó chính là yêu thú.

Yêu thú khác với dã thú, là thú có linh trí có thể tu luyện, chúng nó trời sinh đã có thần hồn mạnh mẽ, mà loại thần hồn này cực kỳ thuần khiết ấm áp, ký kết huyết khế với yêu thú, thuần dưỡng nó thành linh thú, có thể hóa giải tâm ma của tu sĩ, bình ổn linh khí bạo loạn. Bởi vậy, yêu thú vô chủ vẫn là đối tượng mọi người điên cuồng tranh cướp, căn cốt càng tốt, càng có nhiều trợ giúp với tu sĩ hơn.

-“Móng Nhỏ, đã ba trăm năm, sao em chỉ mới lớn được chừng này vậy?” Vương Nhất Bác vươn ngón tay ra, đo đo chiều dài mèo nhỏ, mèo nhỏ vẫn chỉ lớn bằng bàn tay, dài khoảng bảy tất, vẫn là bé con nho nhỏ.

Mèo nhỏ không để ý tới hắn, vẫn chậm rãi liếm móng vuốt.

Vương Nhất Bác kéo cục lông lại, ôm ở bên trong khuỷu tay, chầm chậm vuốt bộ lông bóng mượt: “Nhiều năm như vậy không có ta ở bên cạnh em, có người nào dám bắt nạt em không? Người nào dám bắt nạt em, về sau nhìn thấy thì chỉ cho ta xem, ta thay em đập hắn đến kêu cha gọi mẹ luôn.”

Được vuốt thoải mái, Vương Tiểu Trảo cũng không lại giãy dụa, nhu thuận ngồi phịch xuống cánh tay ấm áp kia, cái đuôi thật dài nhẹ nhàng buông xuống, theo động tác của Vương Nhất Bác, mũi đuôi chầm chậm vẫy nhẹ. A, chất vải quần áo này không tốt, rất thô ráp, ngủ không thoải mái. Ngày mai phải cấp tên ngu xuẩn này một bộ quần áo mới.

Nghĩ nghĩ, cục lông tròn vo liền ngủ.

Vương Nhất Bác cười cười, cúi đầu dùng má cọ cọ lưng mèo nhỏ, hắn đối với người khác chẳng bao giờ chịu cho sắc mặt tốt cả, đối với mấy tiểu thú lông xù thì kiên nhẫn vô hạn, đặc biệt là đứa nhóc tính tình không tốt này. Từ lúc lão khốn kiếp kia chết, hắn cũng chỉ có thể gần gũi con mèo này thôi.

Đối Vương Nhất Bác đến nói, Vương Tiểu Trảo không chỉ là yêu thú hắn muốn giữ lấy, mà còn là tồn tại thân thiết nhất thế gian này.

Đem cục bông đang ngủ say ôm vào lòng, Vương Nhất Bác cầm ngọc giản ra, quả nhiên, nướng hươu xong, ngọc giản liền xuất hiện chương thứ hai.

Chương thứ hai trong [ Nhiên Mộc Quyết ], phần dẫn khí. Chọn nơi yên lặng dẫn linh khí thiên địa nhập vào  kinh mạch, mộc dẫn đầu, hỏa theo sau, mộc chảy tứ chi, hỏa nhập đan điền.

Chỉ có một câu? như vậy Vương Nhất Bác lặp lại nhìn đi nhìn lại vài lần, thật sự chỉ có một câu như thế.

Công pháp bình thường, phần dẫn khí thiên sẽ rất dài, từ khẩu quyết tâm pháp làm thế nào để dẫn khí, đến dẫn khí như thế nào, linh khí ra sao, đều sẽ giải thích hết một lượt. [ Nhiên Mộc Quyết ] này hình như một chút cũng không dành cho người mới bắt đầu xem, ngược lại dường như là dùng cho tu sĩ tu luyện đại thành học lại từ đầu……

Nghĩ đến điểm này,Vương Nhất Bác  đột nhiên cả kinh, cúi đầu nhìn ngọc giản trong tay, lúc này mới nghĩ đến, ngọc giản dùng thần hồn khắc lấy, đương nhiên cũng cần đưa thần hồn vào mới đọc được, không có thần hồn tu sĩ, căn bản không xem được ngọc giản! Phàm nhân nhập môn, đều phải đọc sách!

-“Sư tôn……” Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, nói như thế, Tiêu Chiến chân nhân ngay từ đầu đã biết, hắn là quỷ nhập xác khác sống lại, cho nên không có kiên nhẫn diễn trò với hắn, trực tiếp đập ngọc giản vào mặt hắn.

-“Meo?” Trong lúc mơ ngủ mèo nhỏ nghe được thanh âm của Vương Nhất Bác, mơ mơ màng màng lên tiếng.

Vương Nhất Bác vỗ vỗ cục bông trong lòng, có chút lo lắng, nếu sư tôn nhìn ra được hắn không bình thường, vậy tông chủ thì sao? Thông thường mà nói, người nhập xác khác sống lại, chỉ cần bản thân không để lộ,  người khác cho dù pháp lực cao thâm đến mức nào cũng nhìn không ra, trừ phi có bí pháp đặc biệt gì.

Nhưng mà, nếu sư tôn biết mà lại không có một chưởng đánh chết hắn, ngược lại còn cho hắn công pháp thích hợp, vậy thì xem ra, ít nhất Tiêu Chiến chân nhân không có ác ý với hắn, ngày sau phải chủ động thú nhận với sư tôn, đồng thời giải thích tình huống mới được.

Tìm được mèo nhà mình, tâm tình Vương Nhất Bác rất tốt, những chuyện khác luôn có biện pháp giải quyết, không gì phải lo lắng

Để mèo nhỏ vào trong lòng cho ấm, Vương Nhất Bác bọc nửa con hươu còn lại trong chiếc lá bự rồi xách đi, lại đạp nát đám băng mà Móng Nhỏ làm đông lại kia, chắc chắn rằng mộc trung hỏa bị dập tắt, lúc này mới vui mừng rời núi.

Trở lại cung Thanh Ninh, xa xa đã thấy trước cửa tiểu mình viện tụ tập một đám người.

-“Gặp qua sư thúc!” Mọi người thấy Vương Nhất Bác đến đây, đều khom mình hành lễ, dù là phát ra từ nội tâm hay là làm bộ làm tịch, ít nhất ngoài mặt đều rất cung kính.

Vương Nhất Bác hơi hơi gật đầu: “Các ngươi đến đây có chuyện gì?”

Mọi người nhìn nhau, đẩy qua đẩy lại cuối cùng đẩy Tố Hằng, người mà Vương Nhất Bác quen biết nhất ra, Tố Hằng rất là ngượng ngùng, kiên trì nói: “Khởi bẩm sư thúc, sư phụ ra bên ngoài du lịch đã hơn ba tháng, tục vụ trong động vẫn không có người xử lý, mấy sư huynh đệ chúng con cũng chỉ quản được một đầu, nay sư thúc tới đây, nên giao những chuyện này cho sư thúc xử lý.”

Cái gọi là tục vụ, chính là mấy việc vặt vãnh trong môn phái. Tuy rằng mọi người tới đây tu tiên, nhưng chi phí ăn mặc, tình nghĩa tới lui, những chuyện như vậy đếm không xuể. Lúc trước ở Ma cung của hắn, cũng có tổng quản chuyên môn đến xử lý, bản thân hắn cũng thường xuyên xử lý vài sự vụ.

Nhưng mà, hiện tại hắn không có tu vi, để cho hắn chủ trì mọi chuyện trong Ốc Thanh Động…… Vương Nhất Bác thản nhiên nhìn một vòng, vẻ mặt mọi người không giống nhau, nhưng người đến xem náo nhiệt chiếm đa số, tức khắc hiểu rõ.

Nói đến cùng, mấy vị thiên kiêu chi tử này vẫn không thích nhìn một người song linh căn được nhận làm đệ tử thân truyền của động chủ.  Muốn biết phàm nhân này đến tột cùng có năng lực gì, thuận đường đem mấy chuyện tục vụ làm trì hoãn tu luyện nọ kia đẩy ra ngoài, nhất cử lưỡng tiện.

-"Đưa vào trong phòng, để ta xem trước, còn những đệ tử quản lý việc trong động, sau buổi tập sáng mai đến đây báo cáo,” Vương Nhất Bác cầm nửa con hươu trong tay giao cho Tố Hằng, “Hôm nay săn được ở sau núi, các ngươi phân chia nhau ăn đi.”

Nói xong, cũng không đợi mọi người phản ứng, trực tiếp đi vào phòng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cầm sổ sách bảo ấn trong tay bưng vào trong phòng, Tố Hằng thì xách thịt hươu đứng ở ngoài cửa.

Vương Nhất Bác vẫy vẫy, ý bảo mọi người có thể đi.

Nhìn sổ sách xếp thành núi nhỏ trên bàn, Vương Nhất Bác cười nhạo, đây là đem tất cả sổ sách trong vòng một trăm năm lại? Trước mặc kệ nó cái đã, từ trong vòng tay chứa đồ lấy ra một khối linh thạch, cẩn vào một góc trong sân, một vầng sáng nhàn nhạt nháy mắt bao phủ toàn bộ tiểu viện.

Đây là trận pháp cấm chế tiểu viện tự có, dùng linh thạch là có thể mở ra, đêm nay hắn thử dẫn khí nhập thể, không thể để người quấy rầy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro