Chương 86 : Nở Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trở lại cung Thanh Ninh, Vương Nhất Bác liền bị hung hăng chỉnh sửa một hồi, ôm đầu, chôn gương mặt tràn đầy vết cào trong chăn, chỉ chừa cái gáy ra ngoài, một bộ tùy người muốn chém muốn giết gì.

Tiêu Chiến dựa ở đầu giường, theo thói quen vươn ngón tay thon dài ra, chuẩn bị liếm liếm, bỗng nhiên dừng lại. Nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc, bên trong móng tay còn có vụn gỗ, cơ mà lại không có lông, không thể liếm.

Một cái đầu lớn tiến lại gần, chen đến giữa khuỷu tay và ngực Tiêu Chiến: “Tay dơ rồi sao? Chúng ta đi tắm rửa đi.”

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn hắn, há miệng, cắn.

- “Á, đau đau đau!” Vương Nhất Bác  bị cắn lỗ tai, vẫn như trước kiên trì không ngừng ôm mèo trong lòng đi tắm.

Vương Nhất Bác ôm mỹ nhân trần trụi, ngồi ở trong bể, một bên thì dịu dàng lau rửa cho y, một bên thì biến đầu ngón tay thành chồi non cho y chơi.

Tiêu Chiến vươn ngón tay thon dài ra, chọt chọt cái chồi xanh be bé kia: “Ngươi có thể nở hoa hay không?”

- “Bất tẫn mộc thông thường sẽ không nở hoa,” Vương Nhất Bác đặt cằm trên bờ vai trơn mịn kia, nhẹ nhạng cọ cọ cái gáy duyên dáng,
“Nhưng mà, ta thì có.”

- “Cho ta xem!” Tiêu Chiến hiếu kỳ chọt chọt tay hắn.

- “Ừm, hoa cũng không phải dễ dàng nở,” Hai tay Vương Nhất Bác giữ chặt lấy eo Tiêu Chiến, kéo y vào trong lòng ôm ôm,“Cần chút ngoại lực.”

- “Hở?” Tiêu Chiến khó hiểu, nở hoa còn cần ngoại lực gì?

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng ngậm cái lỗ tai trắng mịn, dịu dàng liếm láp, một đôi tay to, ở trong nước xấu xa chọc ghẹo.

- “Ừm……” Tiêu Chiến giật giật, muốn kéo lỗ tai ra, đột nhiên không biết bị chạm đến nơi nào, hừ nhẹ một tiếng chẳng còn sức.

Da thịt trắng mịn chạm nhau, Vương Nhất Bác đã sớm miệng khô lưỡi khô, từ lỗ tai một đường liếm qua, liếm sạch toàn bộ những giọt nước trên gương mặt mèo nhà hắn, cuối cùng tìm đôi môi mềm mại kia.

- “Bảo bối, nhìn, nở hoa rồi.” Vương Nhất Bác ở bên tai Tiêu Chiến nhẹ giọng dỗ dành.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn, liền thấy chồi xanh trên đầu ngón tay kia, toát ra một nụ hoa nho nhỏ, rồi sau đó, nháy mắt nở ra, hình dạng đơn giản, cũng không rực rỡ lắm, chỉ là cánh hoa kia màu đen, rất là kỳ lạ.

- “Bất tẫn mộc hàng năm đều bị thiêu đốt, đóa hoa màu đen này căn bản không thể sống sót, cho nên, cũng không nở hoa.” Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói, trong thanh âm mang theo vài phần thở dốc, chậm rãi nâng nơi mượt mà mềm mại kia lên.

-:“Như vậy…… A……” Tiêu Chiến bất ngờ không kịp phòng, bất chợt bị chui vào trong thân thể, đau đớn đánh ập tới làm y ngẩng cổ.

Vương Nhất Bác cắn hầu kết đang rung động: “Sư tôn trêu chọc khiến cây nở hoa rồi, thì phải để cho nó kết quả mới đúng.”

- “A……” Tiêu Chiến nói không ra lời, muốn vươn tay đánh hắn, chỉ là bản thân đang ngồi  quay lưng lại với Vương Nhất Bác, tay vươn không tới.

Trong đan điền, một chồi xanh be bé đang nở hoa, quấn lấy mèo nhỏ đang có ý đồ chạy trốn, nở một đóa rồi lại một đóa.

Ngày kế, Tiêu Chiến không thể đứng dậy.

Vương Nhất Bác thần thanh khí sảng từ trên giường đứng lên, đắp chăn lại cho mèo nhỏ đang ngủ nướng, tay chân rón rén đi ra ngoài.

- “Sư đệ, ngươi đi nơi nào?” Mạnh Hổ lại đây vấn an vừa vặn đụng phải hắn.

- “Oa oa!” Báo con trên đỉnh đầu cũng cùng chào hỏi.

- “Sư tôn còn đang ngủ, đừng làm ồn người,” Vương Nhất Bác lôi hai tên ngơ ngơ ra ngoài, “Ta muốn đi tìm Hoa Tình.”

- “Vừa khéo, ta cũng phải đi,” Mạnh Hổ trước mắt sáng lên, lôi báo con đang ngồi trên đầu xuống, nhét vào trong lòng Vương Nhất Bác, “Ngươi ôm một lát, cổ ta muốn gãy rồi.”

Vương Nhất Bác nhìn nhìn báo con trong tay, nặng không kém gì so với thân thể sư tôn, khó trách cổ Mạnh Hổ muốn gãy.

Đến bên trong hoa cốc, đôi mắt Hoa Tình tràn đầy máu hồng nhìn chằm chằm thứ trong chén ngọc.

Quả Văn Ngọc luyện hóa, tựa như keo, hòa cùng với Ngưng thần đan đã tan thành nước, thật có thể làm, chỉ là…… quả Văn Ngọc hắn vừa được đến tay, chỉ như vậy đã không còn rồi……

- “Hoa sư huynh không hổ là đệ nhất đan sư chính đạo!” Vương Nhất Bác cười tủm tỉm thò tay lấy chén ngọc kia qua, bị Hoa Tình nhanh chóng cướp lại.

- “Không được!” Hoa Tình rốt cuộc phản ứng lại, “Thằng nhóc ngươi nói cho ta quả Văn Ngọc, kết quả là vẫn là dùng đến trên người ngươi!”

Vương Nhất Bác nắm tay để bên môi, ho nhẹ một tiếng: “Ta là thành tâm thành ý muốn đưa quả Văn Ngọc cho sư huynh, sư huynh lại đại công vô tư luyện chế nó thành thuốc cho ta, thịnh tình không thể chối từ, vì bồi thường sư huynh, nơi này ta có……”

Mắt Hoa Tình sáng lên: “Ngươi còn có quả Văn Ngọc?”

- “Không có,” Vương Nhất Bác nói như định đóng cột, rồi sau đó rẽ, “Nhưng mà, còn có cái này, nếu sư huynh không ghét bỏ……”

Nói rồi, từ trong vòng tay chứa đồ móc ra một đống hột ngọc trắng. Ngày thường Tiêu Chiến ăn quả Văn Ngọc, đều là Vương Nhất Bác cắt thành từng mảnh nhỏ, hột quả rồi cùi quả, đều bị để qua một bên. Dù sao cũng là thiên tài địa bảo, Vương Nhất Bác không nỡ ném.

- “Không ghét bỏ, không ghét bỏ!” Hoa Tình kích động không thôi ôm lấy đống hột ngọc kia, hột quả Văn Ngọc cũng giống như thịt quả, đều là thiên tài địa bảo, vẫn có thể luyện nguyên anh đan như thường, một bó to như vậy, có thể luyện không biết bao nhiêu.

Vương Nhất Bác nhân cơ hội lấy chén ngọc lại, tự mình tìm bình ngọc đổ vào.

- “Hoa Tình, ngươi có đi Ma cung không?” Mạnh Hổ vỗ vỗ Hoa đan sư kích động không thôi.

Hoa Tình bị móng vuốt hổ mập chụp được một cái lảo đảo cả người, không kiên nhẫn vẫy tay: “Không đi không đi!” Hắn muốn luyện đan, nào có sức đi nhìn ma cung gì gì đó. Đoán Thiên tôn giả là luyện khí sư, hắn đối ma cung Đoán Thiên một chút hứng thú cũng đều không có.

- “Vậy ngươi đưa lệnh bài cho ta dùng đi.” Mạnh Hổ tiếp tục vỗ hắn.

Hoa Tình móc lệnh bài ra, ném cho Mạnh Hổ, giống đuổi ruồi bọ mà đuổi ba người bọn họ ra ngoài, phong đan phòng, thông tri toàn bộ tông môn, không có chuyện miễn tới quấy rầy hắn.

- “Đại sư huynh cũng đi?” Vương Nhất Bác nhướn mày nhìn Mạnh Hổ.

- “Nếu hiện tại mọi người đều biết ta là linh sủng của sư tôn, tự nhiên là muốn cùng đi.” Mạnh Hổ gãi gãi đầu, vì an toàn của hắn, về sau liền phải đối ngoại tuyên bố hắn đã đính huyết khế cùng sư tôn.

Rất nhanh đến xuất phát ngày, các tông môn đều có thuyền bay thống nhất.

Tiêu Chiến muốn đi, lần này Ngọc Ly nói cái gì cũng không đi, Bạch Lạc nói cỏ ở ma giới ăn không ngon, Tử Mạch thấy Bạch Lạc không đi, cũng không đi, cuối cùng, Ốc Vân Tông cũng chỉ có người Ốc Thiên Động đi.

Huyền Cơ cũng không muốn đi, bị tông chủ đạp một cước: “Không thấy Thanh Vân Tông có hai người sao? Vạn nhất bọn họ khi dễ Chiến Chiến  thì làm sao đây?”

Vì thế, Huyền Cơ chỉ đành không tình nguyện đi theo.

Tiêu Chiến ghét bỏ nhìn nhìn thuyền bay Ốc Vân Tông, không muốn đi lên.

Từ nơi này đến ma cung Đoán Thiên cực kỳ xa xôi, còn phải ở trên cái thuyền nhỏ nhàm chán kia qua ngày, thật là mất hứng. Vì thế quay đầu, nhìn Vương Nhất Bác.

Đôi mắt lạnh lùng trong veo, chỉ có Vương Nhất Bác có thể xem hiểu ý tứ ẩn chứa trong đó, ánh mắt mang theo một chút làm nũng lại có một chút vênh váo sai khiến, nhìn đến mức cả người hắn đều mềm đi, muốn cái gì cũng đồng ý tất. Lập tức lấy ra thuỷ tinh cung: “Sư tôn, chúng ta ngồi cái này đi.”

*****
Vở kịch nhỏ:

[Phần bên trong ma cung đều là thứ tốt]

Tu sĩ giáp: Ôi chao, linh ngư thuộc tính băng!

Móng Nhỏ: Đồ ăn vặt của ta!

Tu sĩ ất: Ôi chao, gỗ Phù Tang vạn năm!

Móng Nhỏ: Bàn cào của ta!

Tu sĩ bính: Ôi chao, cát hải hồn cực phẩm!

Móng Nhỏ: Cát mèo của ta!

Tu sĩ đinh: Ôi chao, bên trong cát còn có tinh thạch!

Móng Nhỏ:…… Phân của ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro