21. BÊN NHAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lan Ngọc ôm chặt cô gái của cô thật lâu rồi nâng cả khuôn mặt nàng lên, hôn vào đôi mắt ngập nước ấy, rồi dẫn nàng đến bàn tiệc cô đã cho người chuẩn bị sẵn.

Cần thận kéo ghế cho nàng ngồi đối diện mình, cô nâng li rượu lên, nhìn nàng. - Chúc mừng giáng sinh, người yêu của em.

Thuỳ Trang mỉm cười, mới đồng ý làm người yêu đã xưng em ngọt sớt rồi, bất quá nàng thích. Thuỳ Trang nâng li rượu vang, chạm nhẹ vào li của người đối diện.

Từng dòng nước màu đỏ thẫm trôi nhẹ nhang vào khuôn miệng hai người, ánh mắt Lan Ngọc trở nên mông lung hơn, nhìn người yêu của mình, thấy muôn phần xinh đẹp.

Thuỳ Trang ngồi đối diện, xoa xoa chiếc nhẫn mình đang đeo, lòng ngây ngất. Lan Ngọc nhếch môi cười.

- Cả đời em, chỉ muốn đeo cho chị 2 chiếc nhẫn, đó chính là chiếc này, và chiếc nhẫn cưới.

Thuỳ Trang nghe bấy nhiêu đó, trái tim như mở hội rộn cả lên, bặm môi nền nụ cười hạnh phúc. Bắt đầu dùng dao cắt nhỏ miếng thịt.

- Cảm ơn em...

- Vì điều gì? - Lan Ngọc cắt miếng thịt trước mặt mình rồi ngước lên hỏi.

- Vì...vì hôm nay em đã đến. - Nàng bẽn lẽn nói một câu, mặt cũng đỏ ửng, không biết vì rượu hay vì ngại ngùng.

Lan Ngọc cười, cắt nhỏ miếng bò rồi đưa qua cho nàng. - Chị ăn nhiều một chút, ốm quá.

Cô nhìn nàng một vòng rồi nhíu mày, đứng dậy, cởi áo khoác, khoác lên vai cho nàng. - Đã bảo ra đường nhớ mặc áo ấm mà.

- Chị quên.

- Quên? Hay quá, lỡ chị bệnh rồi ai lo? - Cô cốc đầu nàng thật nhẹ rồi hỏi với giọng điệu lo lắng.

- Em lo, không phải em là người yêu của chị sao?

Lan Ngọc bó tay, cái gì cũng nói được hết. Cô ngồi lại chỗ của mình, nếm thêm ít rượu rồi cùng nàng ngắm nhìn thành phố đêm giáng sinh dưới ánh tráng huyền ảo. Thứ ánh sáng minh chứng cho tình yêu của hai người.

Thuỳ Trang còn nhanh tay trét một ít bánh kem lên mũi của Lan Ngọc, với hi vọng dù sau này có như thế nào, chúng ta sẽ yêu nhau thật bình yên. Mong rằng tình yêu chúng ta đủ lớn để dìu nhau vượt qua khó khăn.




Những dãy nhà cao tầng được trang trí đủ màu sắc, dòng chữ Giáng sinh vui vẻ được người ta treo đầy, những cây thông có đèn chớp nhá mọi nơi, người người cùng nhau nắm tay nhau đi trên con đường lạnh giá.

Bữa tối cuối cùng cũng xong, Thuỳ Trang khuôn mặt đỏ hồng nhìn cô. Mắt lờ đờ, có lẽ là nàng tửu lượng quá kém, chỉ mới vài li đã say mất rồi. – Ngọc, chị muốn đi xem hang đá ở nhà thờ.

Lan Ngọc nhìn mặt nàng xem xét, quả thật là say thật rồi. Nhưng cũng không dám cãi chị bé người yêu, đứng dậy, tiến tới chỗ nàng, xốc nàng đứng dậy. Nhà thờ ở gần đây, có thể đi bộ được, không cần đi xe.

Thuỳ Trang liu xiu loạng choạng đứng dậy, được Lan Ngọc đỡ lấy. Cô lắc đầu, ngồi khụy xuống. - Leo lên, em cõng chị đi.

Trang Pháp vì say nên cũng chấp nhận, ôm lấy cổ Lan Ngọc, áp đầu vào bả vai người ta, hơi rượu phả vào mũi Lan Ngọc nồng nàn.

Cõng nàng trên lưng, Lan Ngọc hướng về phía nhà thờ mà đi, bước đi có hơi xiu vẹo, nhưng vẫn cố. Lan Ngọc nhận ra đây là lần đầu tiên cô cõng ai đó ngoài cháu trai cô. Nhưng đó là khi bị Rio đòi cưỡi ngựa nên cô bất quá phải cõng nó trên lưng. Thế mà bây giờ,... Từ bao giờ mà cô gái trên lưng cô đã trở nên đặc biệt như vậy? Cô vừa suy nghĩ vừa cười khờ.

"Thuỳ Trang, chị biết gì không? Chị đã, đang và sẽ trở thành ngoại lệ của em đấy, chỉ có một mình chị thôi!"

Không khí lạnh bủa vây hai người, nhưng tại sao họ vẫn thấy ấm áp?

- Ngọc...hưm...

- Hả? - Lan Ngọc đắp một tiếng.

- Hôm nay, nếu em không đến, chị sẽ đồng ý quen với anh ta cho bỏ ghét. Hừ... người gì mà lúc nào cũng chậm trễ, đáng ghét. - Nàng lèm bèm, dụi dụi vào hõm cổ cô mà hít hà.

Lan Ngọc phì cười, lắc đầu, tiếp tục đi, không trả lời nàng, vì biết có nói nàng chưa chắc đã nghe.

- Lan Ngọc... hừm......Ngọc...

- Hả, em nghe.

- Chị yêu em. - Thuỳ Trang phả hơi nóng vào mang tai cô, giọng nói nhựa nhựa của người say rượu. Nhưng cũng đủ làm ai đó cười ngây ngốc.

Đi tầm 15 phút là đến nhà thờ. Họ đi vòng vòng xem đèn xung quanh nhà thờ.


********************************************


Lan Ngọc bật cười, xoay qua xoa đầu nàng rồi véo véo hai má của nàng. - Về thôi. Về khách sạn.

- Cái gì dọ Ngọc, chị chỉ mới đồng ý làm người yêu em mà em đã đòi đưa chị vô khách sạn rồi à?- Thuỳ Trang lơ thơ nhìn cô, đưa tay kéo dãn hai cái má bánh bao đó ra rồi nói lớn. Làm mọi người xung quanh nhìn hai người không chớp mắt.

Lan Ngọc thấy mọi người đang nhìn hai đứa, liền đưa tay lên miệng nàng rồi lôi nàng đi nhanh hơn. - Nói bậy còn nói lớn. Chị đang say, để chị ngủ ở nhà trọ em không an tâm, về khách sạn với em.

Thuỳ Trang gật gật đầu rồi leo lại lên lưng cho cô cũng về.

Cõng nàng lại chỗ cũ, cô lấy chiếc moto rồi nhướn mày, ý bảo nàng leo lên. - Ôm chặt vào, coi chừng ngã.

Thuỳ Trang ngoan ngoãn ôm chặt eo cô, dựa đầu vào lưng cô, thở đều đều.

Về đến khách sạn, Lan Ngọc cần thận bế nàng trên tay, bấm thang máy lên tầng 25 . Trong thang máy, cô ngắm nhìn người con gái trên tay, cười hạnh phúc. Ngoài ra, có thêm vài người nữa, bọn họ nhìn cô, rồi nhìn nàng đang say mèm trên tay cô. Nhìn cô y như mấy tên sàm sỡ chuyên dụ dỗ con gái nhà lành vào khách sạn làm chuyện đồi bại.

Lan Ngọc hằng giọng rồi nhìn họ. - Đây.... đây là bạn gái tôi. Đừng có hiểu lầm.

Bọn họ vẫn nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, nhìn Thuỳ Trang đã say mèm, nhìn lại mấy ngón tay rắn chắc của Lan Ngọc, ai cũng chẹp miệng, lắc đầu, thấy thương cô gái kia quá đi. >.<

Lan Ngọc mặc kệ, ôm chặt cô gái của mình, hướng phòng của mình mà đi.

Đặt nàng xuống giường, cô áp nàng dưới thân, nhẹ nhàng cắn lên miệng Thuỳ Trang.

- Ưm.... Ngọc......- Thuỳ Trang không kháng cự, chỉ khẽ rên lên một tiếng.

Lan Ngọc khẽ tách hàm răng của nàng, đầu lưỡi cô bá đạo cuộn lấy lưỡi nàng, kéo ra liều mạng mút liếm.

Cho đến khi Thuỳ Trang gần như không thở nổi cô mới buông miệng nàng ra, nhưng lại quay sang hôn lên mặt nàng, như là muốn nuốt hết nàng vào trong bụng Lan Ngọc.

Nàng nhìn cô chằm chằm, cảm giác hạnh phúc dâng lên, đưa tay sờ lên khuôn mặt của người mình yêu, nàng khẽ rơi một giọt nước mắt hạnh phúc.

Lan Ngọc đưa môi áp lên đôi mắt đó. Hôn thật khẽ. Lan Ngọc thấy nàng khóc, tưởng rằng nàng đang sợ mình muốn làm bậy, nên vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh đó thật âu yếm. - Trang ơi, đừng khóc. Ngủ nhé, đừng sợ, em không làm gì chị đâu, đừng lo nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro