Q1.C3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăm nghìn lần không nghĩ tới, lão bà giả lại là nam nhân, còn là một nam nhân có tướng mạo rất khá, Thanh Man kinh hãi. Tráng Tráng ngược lại là kích động, đêm thịt móng không ngừng vỗ vỗ má nàng: "Thật tuất tú! A Man, người này vóc dáng thật tuấn tú!"

"Miêu cô nương quá khen, không biết nên xưng hô thế nào?"

Bạch y nam tử phong tao nháy mắt, Tráng Tráng "Meo meo" che mặt, uốn cái đuôi ngượng ngùng nói: "Ta...Ta tên Tráng, à không Tiên Tiên, Ta tên Tiên Tiên, Tiên trong tiểu tiên nữ!"

"Tên rất hay." Thanh niên nói xong nhìn về phía Thanh Man, nở nụ cười sáng rực, mí mắt câu người, "Tiểu mỹ nhân, cô thì sao?"

Thanh Man hoàn hồn: "Ta...."

"Nàng tên Thanh Man!" Tráng Tráng ngượng ngùng xong vội vàng hỏi tiếp, "Mỹ.... Công tử, ngươi tên gì?"

"Tại hạ họ Bạch, tự chỉ có một chữ Lê."

"Bạch Lê? Tên thật là dễ nghe! Ngươi là loại yêu quái gì vậy? Phải... Phải mèo không? Hi hi"

"Ta là người" Nam tử cong môi, ý vị không rõ lướt mắt nhìn Thanh Man, "Cũng là người giống vị tiểu mỹ nhân này."

Ánh mắt của hắn hơi kì quái, Thanh Man sinh ra cảnh giác: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

"Hửm? Vì cô nương xinh đẹp." Giọng điệu nghe có vẻ tùy tiện, nhưng đại khái nguyên nhân là do dáng người đẹp, không làm cho người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại thêm mấy phần ý phong lưu hào phóng.

Tuy nhiên Thanh Man không có cảm giác gì, yêu quái thẳng thắn hơn người thường, lúc nhỏ nàng với Tráng Tráng và đám yêu tinh cùng nhau lớn lên, nghe đã thành quen mấy lời ca ngợi khoa trương, cho nên lúc này chỉ giơ tay níu lại con mèo mập sắp nhào tới trên người đối phương, bình tĩnh "Ừm" một tiếng chất vấn: "Đừng nịnh hót, nói mau, ngươi là ai, tại sao giả trang thành bà nội Triệu Sơn lừa gạt chúng ta?"

Thanh niên ngồi xuống cái ghế tre bên người, ngẩng đầu nhìn nàng lưu manh cười: "Đoán xem."

"..." Thanh Man vỗ vỗ đại khảm đao trong tay, "Ta đoán là ngươi thèm đòn."

Thanh niên lắc đầu: "Tiểu mỹ nhân đối đãi với ân nhân vừa cứu mạng mình như vậy hả?"

Tráng Tráng cũng quay đầu trừng nàng: "Đúng vậy, phải nói chuyện đàng hoàng, chúng ta làm người không thể vong ân phụ nghĩa, ta nói ngươi..."

Thanh Man nhéo lỗ tai con mèo háo sắc: "Ngươi tỉnh táo chút đi, hắn lai lịch không rõ ràng, đối với chúng ta cho dù có ác ý hay không, lỡ như hắn khiến chúng ta lơ là cảnh giác? Ngươi đã quên thời điểm chúng ta vừa xuống núi đã phải chịu những thua thiệt gì?"

Nhìn tiểu cô nương vừa nói vừa liếc mắt về phía mình, Bạch Lê không nhịn được cong môi: "Tiểu mỹ nhân yên tâm đi, ta đối với các cô không có ác ý, mục tiêu của ta là luồng sáng tím lúc nãy."

"Ngươi biết vật đó?" Thanh Man nửa tin nửa ngờ, lại chỉ sương mù phủ xung quanh ngày càng dày đặc hơn, giống như vậy mọi người bên trong ảo cảnh, "Vậy cái này, ngươi có thể phá giải nó chứ?"

Bạch Lê không trả lời ngay, mở hồ lô ngọc bích uống một hớp rượu, cảm khái: "Rượu ngon!"

Thanh Man: "...Buông hồ lô của ta ra, không ta đảm bảo đánh chết ngươi."

Bạch Lê chớp chớp mắt, quơ quơ hồ lô ngọc bích: " Không phải vừa rồi nói đưa ta làm quà tạ lễ sao?"

"Ai thèm tranh luận với ngươi!" Đây là rượu lão gia tử tự tay chưng cất, bên ngoài không mua được, khi nàng xuống núi đã trộm một ít mang theo, bình thường thèm còn không được chỉ nhấm nháp chút xíu, vậy mà người này... Nhớ tới thanh niên vừa mới uống một ngụm lớn, tiểu cô nương đau tim muốn chết, nhấc chân xông tới, "Trả cho ta!"

Chỉ mấy hớp rượu thôi mà, sao lại phản ứng lớn vậy, thanh niên trong nháy mắt kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười vô lại, đã giơ thật cao bình hồ lô trong tay: "Ôi, cô nương xinh đẹp sao có thể chơi xấu như thế!"

Dáng người hắn cao lớn đĩnh đạc, tiểu cô nương chỉ đứng tới bả vai hắn không ngừng dậm chân, làm thế nào cũng không với tới tay hắn. Lại thấy hắn cũng không nguyện đem bình rượu trả cho mình, hai gò má vì giận mà đỏ ửng, không nhịn được nhấc chân đạp hắn: "Ai chơi xấu, rõ ràng là ngươi cưỡng đoạt rượu của ta!"

Dáng vẻ nàng nổi cáu nhìn vui cực kì, Bạch Lê ha ha cười to, tránh được một cước phẫn nộ của nàng, né người lui về sau: "Được rồi được rồi, tay cô ngắn, không giành lại được đâu, chúng ta vẫn nên tiếp tục nói về chuyện của Tử Lưu hoa yêu chứ?"

Tên lưu manh này không chỉ đoạt rượu của nàng, còn giễu cợt nàng tay ngắn! Tiểu cô nương đáng yêu hít một hơi kìm nén trong ngực, cả người suýt nổ tung. Nàng nghiến răng, hồ lô cũng không thèm cướp, bắt cánh tay hắn lại cắn xuống.

Thanh niên đang bất ngờ không kịp đề phòng bị cắn một cái : "..."

Cuối cùng cũng xả được cơn giận, Thanh Man trong lòng đắc ý, mơ hồ không rõ mà nói: "Trả hay không trả?"

Nói xong sợ sắn chạy mất, nàng vội vàng cắn chặt làm răng, hai tay dùng sức ôm cánh tay hắn không thả.

Bạch Lê: "...Ta trả, Ta trả, quả ớt nhỏ, mau nhả ra."

Sớm như vậy phải tốt hay không! Thanh Man trong lòng hừ hừ cười, chờ chắc chắn lấy lại hồ lô, lúc này mới nhả miệng ra. Nhưng mà...

Mới vừa buông lòng miệng chút, hồ lô lại bị đoạt đi, Tiểu cô nương: "??!!"

Bạch Lê điểm chân nhảy lên cây đại thụ bên cạnh, lắc hồ lô nhìn nàng cười đểu: "Tiểu mỹ nhân, muốn ta đem trả hồ lô cho cô, dựa vào hàm răng sắc bén thế không được, đến đây, nói mấy lời dễ nghe nịnh nọt ta chút đi."
Thanh Man.... Xắn tay áo lên.

**

Gia gia của Thanh Man là một tu sĩ, thích thu thập các loại pháp bảo, lần đầu tiên Thanh Man xuống núi, có chút sợ hãi, liền đem tất cả các loại bảo bối lớn nhỏ trong nhà bỏ vào túi càn khôn mang bên người. Những thứ này đều là pháp bảo trừ yêu, cũng có thể dùng để chỉnh người, cho nên là dù sau khi xuống núi gặp rất nhiều người và chuyện hiểm ác, tiểu cô nương cũng chưa từng chịu thua thiệt gì, nhưng...

Nhìn tên này ngoài miệng thì nói "Chưa bao giờ bắt nạt cô nương, đặc biệt là những cô nương xinh đẹp", thực chất lại áp chế nàng không thể nhúc nhích chỉ trong hai chiêu, thanh niên còn thuận tay đoạt luôn túi càn khôn bảo bối của nàng, Thanh Man khóe miệng co quắp, cố gắng nhịn xuống tức giận trong lòng, nhìn hắn hắn nở nụ cười đầy xu nịnh: "Ô kìa, Bạch ca ca nhân thủ nhạy bén, A Man tự thẹn không bằng, tự thẹn không bằng nhé!"

Sắc mặt nàng thay đổi cực kì tự nhiên, rõ ràng vừa mới đó còn tức giận giương nanh múa vuốt, đảo mắt đã nhìn không ra nửa điểm khó chịu. Còn có tiếng gọi nghe như tiếng hát kia "Bạch ca ca..."

Bạch Lê thâm thúy nhíu mày, kinh ngạc vui vẻ nở nụ cười: "A Man muội muội quá khen, còn muốn tiếp tục không?"

Thanh Man nhịn xuống xúc động muốn cắn người, nháy mắt tròn vo, giống như thẹn thùng cười: "Không đâu, không đâu, Bạch ca ca sức lực khỏe như trâu, khí bạt sơn hà, A Man ngưỡng mộ trong lòng, cho nên hướng huynh lĩnh giáo một hai chiêu mà thôi, nào dám cùng ca ca đánh thật đâu?"

Bạch Lê lắc hai chân tặc lưỡi: "Thì ra là vậy à..."

"Đúng là như vậy! Bạch ca ca, rượu này cùng cái túi đều là di vật lão gia gia ta để lại cho ta, để ta luôn nhớ về người, huynh trả chúng lại cho ta được không? Tướng mạo huynh anh tuấn kiểu này, tính khí ôn nhu như vậy, chắc chắn sẽ không làm khó một đứa nhỏ đáng thương mồ côi cha mẹ như ta, có đúng hay không?" Thanh Man sẽ không thừa nhận chính mình vừa bắt nạt kẻ yếu, gia gia nói, cài này gọi là 'Thức thời mới là trang tuấn kiệt', gặp phải kẻ đánh không lại chạy không thoát, không giả vờ kinh sợ, chẳng lẽ chờ bị đối phương bóp chết sao?

Tiểu cô nương vừa nói, mặt lại vừa đỏ, nàng lớn lên trắng nõn đáng yêu, ánh mắt ửng đỏ, dáng vẻ nhỏ giọng xin tha này, trông giống con thỏ nhỏ đáng thương. Nếu không phải trước đó đã chiêm ngưỡng dáng vẻ cay cú của nàng, Bạch Lê cũng cho rằng tính cách của nàng vốn là như cục bông mềm mại đáng yêu. Thanh niên không nhịn được cười thành tiếng, vẻ mặt tràn đầy hứng thú nhìn nàng: "Muội nói đúng, nhưng mà bây giờ ta chưa thấy vui..."

Ta khinh, miệng đã cười đến lệch quai hàm còn nói ngươi không vui với ta?! Thanh Man trong lòng trợn trắng mắt, nhưng trên mặt vẫn phải cười ngọt ngào: "Kia, muội sẽ tiếp tục nói lời dễ nghe với Bạch ca ca!"

"Phải không?"

"Từ sau khi xuống núi, người đẹp trai nhất muội từng gặp chính là Bạch ca ca, tóc của huynh còn đen mượt hơn tóc muội, làn da của huynh so với củ hành tây còn trắng hơn, sống mũi thẳng tắp cao ngất như cây đại thụ kia, đôi mắt còn lớn hơn cái mông Tráng Tráng..."

Bạch Lê: "??!!"

"Ngươi nói ai mông lớn đấy!" Đang ngắm mỹ nam chảy cả nước miếng, Tráng Tráng lập tức nổi khùng, nhào tới cho tiểu cô nương một vuốt, "Chẳng qua nó chỉ có thêm chút xíu thịt, một chút xíu! Bình thường, cô nương xinh đẹp đều như vậy!"

Thanh Man một tay đem nó giữ lại, tiếp tục nở nụ cười ngọt ngào với Bạch Lê: "Còn có thân thể của Bạch ca ca, cứng rắn, săn chắc, cảm giác còn hấp dẫn hơn cả móng lợn!"

Vốn tưởng rằng nàng đang thay đổi phương pháp mắng hắn, nhưng cẩn thận nhìn lại phát hiện có lẽ không phải, thần thái và ánh mắt nàng đều nghiêm túc, hiển nhiên cảm thấy đây là ca ngợi thật lòng.

Bạch Lê: "... ..."

Tiểu cô nương đang ba hoa chích chòe này là từ nơi nào tới, đầu óc có vẻ không bình thường.

"Còn có tay của Bạch ca ca..."

Thanh niên giật giật khóe miệng, đem hồ lô và túi càn khôn ném vào ngực nàng: "Đủ rồi, thật lợi hại, đến đây, chúng ta nói chính sự đi."

Thanh Man vội vàng ôm chặt, nghĩ một chút, quyết định đem lời tán dương đã bị chặn trước miệng nói ra: "Tay của Bạch ca ca so với chân gà nướng càng mê người, dù sao huynh cũng là người đẹp nhất ta từng thấy!"

Bạch Lê: "... ..."

Đa tạ.

- Hoàn chương 3 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh