Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Sơn CP - [ Thanh mộng áp ngân hà ] - Chương 18

Trương Nhật Sơn ở dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn đem người vác về, anh một cước đạp mở cửa phòng, trực tiếp đem Lương Loan ném lên giường.
Lương Loan nhiệt độ trên mặt còn chưa giảm, đôi mắt long lanh nước mắt trừng anh: " Trương Nhật Sơn, anh vô lại!"
Thật là trước sau như một đều bá đạo!
Trương Nhật Sơn nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, dán mắt nhìn cô một chút, chợt phun ra một câu: " Lương Loan, cô có phải mập lên rồi không?"
Lương Loan nhất thời như bị sét đánh, anh vừa mới nói cái gì?
Quá đáng hơn còn ở phía sau, Trương Nhật Sơn nói tiếp: " Lúc trước ở sơn trại ôm cô về, cũng không có tốn sức như ngày hôm nay a. Xem ra mấy ngày nay cô dưỡng thật không tệ."
Trương Nhật Sơn cúi đầu nhìn một chút cái tay vừa mới không quá quy cũ, nhẹ nhàng vuốt vuốt lòng bàn tay, vẻ mặt như là dư vị.
" Cảm giác cũng tốt hơn nhiều."
Vừa nói xong, trước mặt bay đến một cái gối, nện thẳng vào mặt Trương Nhật Sơn.
Trương Nhật Sơn căn bản không có phòng bị, suýt chút nữa bị đập cho ngây ra.
Sau đó chỉ nghe thấy Lương Loan âm u nói: " Trương Nhật Sơn anh có phải muốn chết hay không?"
Phụ nữ đang nổi giận đều không nên chọc vào, nhìn vào phu nhân thì biết.
Thường ngày Phật gia lợi hại thế nào, nhưng đến khi phu nhân nỗi giận, thì Phật gia còn không phải ngoan ngoãn hạ mình xin lỗi.
Trương Nhật Sơn khom lưng nhặt gối trên đất lên, chậm rãi đi về hướng Lương Loan.
Mặc kệ là hiện tại, hay là ở tương lai xa xôi, Trương Nhật Sơn đều có bản lĩnh thể khiến cho Lương Loan phát hỏa.
Trương Nhật Sơn đứng ở trước mặt cô, khuôn mặt tươi cười: " Đánh cũng để cho cô đánh rồi, không còn giận ta chứ?"
Lương Loan quay mặt, vẫn là bộ dáng tức giận.
Trương Nhật Sơn đem gối đưa đến trước mặt cô, Lương Loan tức giận hỏi: " Anh muốn làm gì?"
" Nếu như cảm thấy một cái chưa đủ hết giận, cô có thể cầm cái này đánh ta tiếp, đánh đến khi cô nguôi giận mới thôi, ta bảo đảm tuyệt không đánh trả."
Lương Loan liếc mắt nhìn, dùng sức đánh vào gối, cho rằng ai cũng như anh bao lực như vậy a.
Trương Nhật Sơn giống như ra lệnh, cũng giống như dụ dỗ nói: " Lương Loan, nhìn ta."
Lương Loan như bị đầu độc, chầm cậm xoay qua.
Trương Nhật Sơn thở dài một tiếng: " Ta biết, cô là đang lo lắng cho Lê Thốc, nhưng mà sự việc không đơn giản như cô nghĩ."
" Lê Thốc là người chia bài của sòng bạc, hơn nữa còn là người nổi danh nhất, có thể thấy ông chủ coi trọng cậu ấy bao nhiêu."
Lương Loan là người thông minh, lời nói đến chỗ này, cô cũng hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của Trương Nhật Sơn.
Nói cho cùng thì cô cùng với Lê Thốc mới quen biết chưa được hai ngày, đối với cậu ấy hoàn toàn không biết.
Sự việc của sòng bạc, Lê Thốc rốt cuốc là tham dự bao nhiêu, không ai biết.
------------ Trương Nhật Sơn đang hoài nghi Lê Thốc.
Vì vậy khi chưa thế xác định Lê Thốc là vô tội, Trương Nhật Sơn không thể để cho Lương Loan đến gần cậu ta thêm.
Yên lặng được một phút, Lương Loan trầm thấp mở miệng: " Lê Thốc không phải người xấu."
Trương Nhật Sơn cũng thật hết cách, cô mới quen biết Lê Thốc chưa bao lâu, sao lại có thể tin tưởng cậu ta như vậy.
Vốn là còn muốn nói thêm cho rõ ràng, thế nhưng lại không thể chịu được dáng vẻ như đánh mất thứ gì đó của cô.
Anh đưa tay xoa xoa đầu Lương Loan: " Ở đây đừng tùy ý tin tưởng người khác như vậy, biết không?"
Lương Loan ánh mắt sáng quắc: " Nhưng ta chính là tin tưởng anh và Lê Thốc a."
Bọn họ như vậy mà lại là hai người quan trọng nhất đối với Lương Loan.
Trương Nhật Sơn ngẩng người, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên dịu dàng mấy phần: " Ta biết."
" Lương Loan, chuyện của Lê Thốc cứ giao cho ta, ta sẽ xử lý tốt. Trước lúc đó, cô tuyệt đối không được làm chuyện gì nguy hiểm."
................
Sòng bạc Tứ Hải.
Tiền lão đại hút xì gà, đang nhả khói, ông ta tựa bên cửa sổ nhìn thiếu niên nói: " Ta nghe nói hôm nay ngươi dẫn theo một phụ nữ đến sòng bạc, còn giúp cô ta thắng không ít tiền."
" Ừm." Một chữ quý như vàng.
" Người phụ nữ kia là ai vậy, trước đây tại sao không có nghe ngươi nhắc qua, nếu như bạn bè có thể cùng nhau ăn một bữa cơm a."
Tiền lão đại cẩn thận thăm dò, Lê Thốc là cây hái ra tiền a, ông ta không muốn để mất cây này.
Lê thốc vẻ mặt thản nhiên, làm cho người ta có một loại cảm giác u ám: " Trước đó cô ta có giúp ta một chút chuyện nhỏ, ngày hôm nay giúp cô ta thắng ít tiền coi như đền ân."
" Còn về phần sau này....." Lê Thốc dừng một chút, " Sau này sợ là chúng tôi cũng sẽ không còn gặp lại."

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro