Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Sơn CP – [ Thanh mộng áp ngân hà ] – Chương 30

Vết thương của Lê Thốc đang dần tốt lên, Lương Loan trong lòng cũng ổn định hơn nhiều.
Xuất viện thời điểm, Trương Nhật Sơn đi xe tới đón cậu về Phật gia phủ.
Lê Thốc ngược lại rất bất ngờ, còn tưởng những lời anh ta nói trước đó chỉ là nhất thời cao hứng, hóa ra anh ta đều là coi là thật.
Cũng tốt, ít nhất là một người xem lời hứa đáng giá nghìn vàng, đáng tín nhiệm.
Lê Thốc đến ở trong phủ Phật gia, người vui mừng nhất không ai khác chính là Lương Loan.
Trương Nhật Sơn không nhịn được nói xấu trong lòng, nhìn thấy Lê Thốc tiểu tử kia thì mặt mày liền hớn hở , còn vui mừng đến vậy?
Chờ sau khi vết thương của Lê Thốc hoàn toàn lành lại, Trương Nhật Sơn liền dẫn Lê Thốc đến một nơi khác.
"Nơi này bây giờ đã không có người ngoài, cậu đem hết toàn lực ra tay đi."
Lê Thốc nhíu mày: "Anh chắc chứ?"
Trương Nhật Sơn bĩu môi, "Tiểu tử, Lương Loan là bị bộ dáng hiền lành của cậu lừa, nhưng cậu không thể gặt được ta."
Lê Thốc không giống với dáng vẻ bề ngoài của hắn, cậu ta biết công phu, hơn nữa còn rất lợi hại.
"Được rồi, nơi này bây giờ cũng không có người khác, cậu không cần phải che giấu ta nữa."
"Vậy được, đây là do anh nói.”
Lê Thốc năm ngón tay mở ra rồi căng lại, cuối cùng tạo thành một thiết quyền, cậu cười quỷ dị "Đúng lúc, ta cũng muốn đánh anh lâu rồi!”
Trương Nhật Sơn nhún nhún vai: "Ta cũng vậy."
Hai người ra tay đánh nhau, ai cũng không chịu nhường ai, ra tay đều rất tàn nhẫn.
Nhìn thấy quyết tâm của bọn họ, không biết còn tưởng rằng họ có thù giết cha đây.
Lương Loan chạy tới thời điểm, hai người cũng đã đánh mệt mỏi, lưng tựa lưng ngồi dưới đất nghỉ ngơi.
"Các người là đang làm gì đây?"
Lương Loan vừa đến, Trương Nhật Sơn bọn họ lập tức từ trên mặt đất đứng lên, đứng cũng rất có quy củ.
Trương Nhật Sơn cười cười nói: "Ta đang dạy Lê Thốc luyện công phu."
"Luyện công phu kiểu gì mà đem người ta đánh thành như vậy a?" Lương Loan nhìn thấy trên mặt Lê Thốc đã có máu ứ đọng vài nơi.
Trương Nhật Sơn hết cách "Đã luyện công phu thì sứt đầu mẻ trán đều là ở khó tránh khỏi mà, hơn nữa cậu ra cũng đánh ta a!"
"Cái gì? Lê Thốc đánh anh?" Lương Loan nghi ngờ nhìn Trương Nhật Sơn, "Nhưng anh cũng không có bị thương gì a ."
Trương Nhật Sơn nghiêm túc trả lời: "Cô đương nhiên không thấy được, ta đây chịu đều là nội thương.”
Lương Loan dở khóc dở cười, ngay cả nội thương cũng xuất ra rồi sao?
"Được rồi, hai người đừng luyện nữa, nhanh theo ta đi lấy thuốc đi."
Lương Loan chuyên tâm thoa thuốc cho Lê Thốc, Trương Nhật Sơn gục xuống bàn kêu trời kêu đất than đau.
Lương Loan đánh phải đi tới hỏi anh: "Đau chỗ nào à?"
Trương Nhật Sơn nhanh chóng chỉ chỉ cánh tay: "Ừm, nơi này, đau. Bác sĩ Lương, cô vẫn là nhanh nhanh xoa xoa cho ta đi.”
Lương Loan vừa nghe anh nói đau, đành lấy nắm rượu thuốc bắt đầu thoa thoa lên cánh tay anh.
"Sau này phải chú ý một chút, đừng làm mình bị thương.”
Lương Loan vừa thoa vừa nghĩ linh tinh, Trương Nhật Sơn nhìn chằm chằm cô, khóe miệng nhướng lên độ cong hớn hở.
Trương Nhật Sơn tranh thủ ném cho Lê Thốc ánh mắt thập phần đắc ý, Lê Thốc trả lại anh một cái liếc mắt, đúng là ấu trĩ!
Trương Nhật Sơn ngồi không bao lâu thì rời đi, nói là Nhị gia đến rồi, có chuyện cần thương lượng, Trương Khải Sơn muốn anh mau chóng tới đó một chuyến.
Trương Nhật Sơn vừa đi, Lê Thốc tâm tình khoan khoái hơn nhiều.
Lương Loan thoa thuốc cho Lê Thốc thời điểm, không nhịn được đau lòng: " Trương Nhật Sơn này ra tay sao nặng như vậy a!"
Lê Thốc cắn môi, không nói gì. Kỳ thực cậu biết Trương Nhật Sơn lén lút đã hạ thủ lưu tình, bằng không cậu cũng không thể mà ngồi đây được.
Tuy rằng Lê Thốc bình thường kiệm lời ít nói, thế nhưng ngày hôm nay thực sự quá yên tĩnh, Lương Loan cảm thấy có chút kỳ quái: "Lê Thốc cậu làm sao, có phải có chỗ nào không thoải mái a?"
Hồi lâu, Lê Thốc buồn buồn nói: "Loan tỷ, ta đánh không lại anh ta."
Hóa ra là vì cái này a.
Lương Loan an ủi: "Vậy thì có làm sao, Trương Nhật Sơn tuy rằng lợi hại, nhưng Lê Thốc chúng ta cũng không kém a."
Lê Thốc ngước mắt, tầm mắt nhìn chằm chằm cô: " Nếu như sau này anh có bắt nạt cô, ta không thể giúp chị hả giận thì phải làm sao?"
Lương Loan nhất thời cảm thấy mũi cay cay, lại không nhịn được đưa tay xoa xoa vụn tóc ngắn của cậu.
"Có cậu ở đây, ta tin anh ta không dám bắt nạt ta đâu."
Bất cứ lúc nào, bất kỳ nơi đâu, cậu trước sau đều là cái thế tiểu anh hùng của ta.

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro