Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Sơn CP – [ Thanh mộng áp ngân hà ] – Chương 47

Trương Nhật Sơn đem Lương Loan mang về phủ đệ, sau đó tự mình dạy công phu cho Lê Thốc và cô.
Trương Nhật Sơn hiểu rất rõ, một khi Uông gia biết sự tồn tại của Lương Loan, họ nhất định sẽ đến đem cô về.
Anh ngoại trừ việc thường xuyên đề phòng người Uông gia, còn nỗ lực huấn luyện hai người bọn họ, đặc biệt là Lương Loan, cô ấy cần có năng lực tự vệ.
Anh bây giờ chỉ có thể cầu nguyện, mong Lương Loan có thể thức tỉnh chậm một chút.
Thế nhưng nên đến thì ngày đó vẫn phải đến.
Ngày đó sau buổi trưa, Lương Loan vốn đang rất tốt lại đột nhiên nổi cơn điên.
Trương Nhật Sơn bọn họ chạy đến thời điểm, Lương Loan hai mắt đều đã biến thành màu đen quỷ dị, bên hốc mắt còn mơ hồ hiện ra hồng quang yêu nghiệt, quan binh nằm ngổn ngang trên đất, liên tục kêu rên.
Lương Loan vừa mới học công phu có mấy ngày không thể nào lợi hại như vậy, đó có lẽ là do huyết mạch của cô trao cho cô sức mạnh.
Là một loại bản nảng sau khi thức tỉnh.
Đúng lúc Hoắc Tam Nương bọn họ cũng ở quý phủ, vừa nhìn thấy tình hình liền biết có gì đó kỳ lạ.
Hoắc Việt xông lên trước: "Phật gia, người này nhìn cổ quái như vậy, không bằng ta thay ngài diệt trừ.”
Lương Loan vẫn chưa thể khống chế sức mạnh của mình, tuyệt không phải là đối thủ của Hoắc Việt.
Trương Nhật Sơn gào thét: "Hoắc Việt ngươi dám!"
Trương Nhật Sơn một quyền vung về hướng Hoắc Việt, về sau chiêu nào chiêu nấy đều ác liệt, làm cho hắn liên tiếp lui về phía sau.
"Trương phó quan ngươi tại sao muốn ngăn cản ta, người này  kỳ quái như vậy, nếu như cô ta làm ra cái gì nguy hại đến Phật gia thì làm sao?"
Trương Nhật Sơn từng chữ từng câu: "Không ai có thể ở trước mặt ta làm tổn thương cô ấy."
Lê Thốc nghe tin chạy đến, nhìn thấy Trương Nhật Sơn đang cùng Hoắc Việt giằng co, cậu bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên: "Loan tỷ không được!"
Lương Loan từ phía sau chưởng một chưởng trên lưng Trương Nhật Sơn, Trương Nhật Sơn lảo đảo vài bước, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Hoắc Việt nhìn thấy nhất thời nở nụ cười: "Ha ha, Trương phó quan ngươi xem ta nói không sai chứ, ngươi muốn bảo vệ cô ta, thế nhưng ả lại muốn giết ngươi!"
Bên này Trương Khải Sơn không tự chủ nhíu mày, Tề Thiết Chủy gấp đến độ như kiến ở trên lò lửa chạy tán loạn: "Phật gia ngươi thật không định ra tay sao? Phó quan đã bị thương!"
"Ta đã hứa với phó quan, nhìn thêm một chút đã."
Trương Khải Sơn tay ở sau lưng lặng lẽ nắm thành quyền, đây là đã thức chưa? Phó quan tốt nhất không có chuyện gì, bằng không….
Trương Nhật Sơn xoay người nhìn Lương Loan, Lương Loan như con rối, cả người đều mang một luồng lệ khí.
"Lương Loan là ta, ta là Trương Nhật Sơn a." Trương Nhật Sơn chậm rãi đi đến bên cô.
Lương Loan căn bản không có phản ứng, chỉ theo bản năng công kích Trương Nhật Sơn.
Hết lần này đến lần khác Trương Nhật Sơn đều không né không tránh, Tề Thiết Chủy lẩm bẩm: "Điên rồi điên rồi, phó quan đây là điên rồi a!"
Lương Loan hiện tại đã mất khống chế, phó quan muốn dựa vào sức một mình hắn muốn thức tỉnh cô ấy lại, quả thực là suy nghĩ hão huyền!
Hoắc Việt trong mắt loé ra một tia tính kế chuẩn bị ở sau lưng hạ độc thủ, Lê Thốc đúng lúc chặn tại trước mặt hắn.
"Đối thủ của ngươi hiện tại là ta."
Lê Thốc cùng Hoắc Việt đánh nhau, cậu sử dụng chiêu thức cùng với Trương Nhật Sơn giống như đúc, nhưng mà so với Trương Nhật Sơn thì ác hơn.
Cậu lo lắng Lương Loan, thế nhưng cậu biết cậu biết bây giờ việc cậu chỉ có thể làm chính là giúp bọn họ ngăn trở Hoắc Việt tên tiểu nhân này.
Trương Nhật Sơn dùng tay lau máu ở khóe miệng, vẻ mặt kiên nghị không có ý quay đầu "Lương Loan em đã hứa với ta, dù có chuyện gì cũng sẽ không quên chính bản thân mình là ai, em đã hứa với ta!"
Lương Loan vung ta lên cao bỗng nhiên liền dừng ở giữa không trung.
Hứa với ta, dù thế nào cũng không quên mình là ai.
Hứa với ta!
Hứa với ta!
...
Ngay trong khoảnh khắc đó trong đầu Lương Loan bỗng nhiên tuôn ra rất nhiều hình ảnh, cuối cùng dừng lại hình ảnh gương mặt một nam nhân.
"Trương, Trương Nhật Sơn ."
Màu đen trong mắt Lương Loan chậm rãi rút đi, khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Cô tỉnh rồi.
Nhưng cô dường như cả người bị rút cạn khí lực, không ngừng hướng trên mặt đất ngã, may là Trương Nhật Sơn đúng lúc tiếp được cô.
Trước khi hôn mê Lương Loan nắm thật chặt  xiêm y của anh, khó khăn phun ra vài chữ: "Trương! Nhật! Sơn!"
Trương Nhật Sơn không để ý vết thương trên người, đem cô ôm chặt hơn: "Ta ở đây."
Lương Loan em đừng sợ, ta ở ngay đây.
Lê Thốc đem Hoắc Việt đạp lăn dưới đất, Hoắc Việt muốn đứng lên, Lê Thốc lại một cước đạp ở ngực hắn.
"Mặc kệ ngươi đang có ý đồ gì, ngươi tốt nhất là tránh xa hai người bọn họ một chút."
Lê Thốc cười: "Quang cước bất phạ xuyên hài, họ Hoắc kia, muốn đấu tàn nhẫn, ngươi đấu không lại ta."

** Quang cước bất phạ xuyên hài : chân trần thì sợ gì người đeo giày. Chân trần giẫm lên giày đẹp thì giày dơ, giày đẹp có giẫm lên chân trần thì cũng chẳng sợ dơ hơn. Vua cũng thua thằng liều, không có gì để mất.

Bởi vì người chỉ muốn chiếm được càng nhiều thì càng sợ mất đi.
Mà cậu cái gì cũng không sợ.
Lê Thốc dời chân, Hoắc Việt từ dưới đất bò dậy, hắn cảm thấy chịu nhục chuẩn bị sẽ cùng Lê Thốc đánh một trận, lại bị Hoắc Tam Nương ngăn lại.
"Ngươi còn ngại không đủ mất mặt sao? Còn không mau lui xuống!"
Hoắc Việt không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể lui ra, dù sao Hoắc gia hiện tại vẫn là cô ta định đoạt.
Nhìn thấy Lương Loan rốt cục yên tĩnh, Tề Thiết Chủy cũng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng bề ngoài của Lê Thốc lại làm cho hắn rất bất ngờ.
"Ta lần đầu tiên nhìn thấy Lê Thốc, liền nhìn ra hắn từ nhỏ đã là người hung ác, thật không nghĩ đến phó quan đem hắn dạy đến lợi hại như vậy."
Trương Khải Sơn lắc đầu: "Không, trước đây hắn vốn đã rất lợi hại, chỉ là học quá nhiều trái lại hỗn tạp. Phó quan chỉ là đem hắn dẫn về đường ngay."
Hắn là trời sinh võ học kỳ tài, đợi một thời gian thành tựu của hắn nhất định sẽ cao hơn hiện tại rất nhiều, đánh bại một tên Hoắc Việt tính là gì .
"Thế nhưng Phật gia,người như vậy tính tình lạnh lùng, có thù tất báo, cũng là người rất dễ dàng mất khống chế."
"Yên tâm, chỉ cần có hai người bọn họ ở bên, Lê Thốc vĩnh viễn sẽ không mất khống chế."

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro