Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương Sơn CP -- [ Thanh mộng áp ngân hà ] -- Chương 6

Trong phòng, Doãn Tân Nguyệt hỏi : " Bát gia ngươi thật sự đều hỏi rõ ràng, phó quan thật sự nói như vậy sao?"
Bát gia gật gật đầu : " Không những vậy, phó quan còn nói là gai mắt Lương Loan cô nương a."
" Vậy sao." Doãn Tân Nguyệt nói lẩm bẩm, không lẽ bọn họ có hiểu lầm, phó quan đối với Lương Loan thật không có ý gì sao?
" Bát gia, dựa vào sự hiểu biết của ngươi đối với phó quan, ngươi cảm thấy hai người bọn họ có hy vọng không ?"
" Ta ?" Bát gia chỉ chỉ chính mình, anh tập trung suy nghĩ nói, "Lương Loan cô nương đúng là phó quan cứu ra từ bọn thổ phỉ, ta cho rằng phó quan sở dĩ cứu cô ấy có thể chính là vì nhất thời mềm lòng, thật không có ý gì khác."
" Không được !" Doãn Tân Nguyệt đánh một cái lên bàn, đứng lên, " Không có ý gì là thế nào !"
Bát gia bị Doãn Tân Nguyệt hù dọa nhảy dựng lên, anh vỗ vỗ ngực mình nói : " Phu nhân cô làm gì mà để ý chuyện Lương Loan cô nương như vậy a, không lẽ cô là thật sự muốn tác hợp hai người bọn họ a !"
Doãn Tân Nguyệt liếc nhìn anh : " Bằng không ngươi cho là thế nào ! Phó quan bây giờ cũng trưởng thành, cả ngày ở cùng với đám đàn ông các ngươi, người ta không cần phải lấy vợ, thành gia lập thất a!"
Bát gia rụt cổ lại : " Chúng tôi ở cùng nhau có gì không tốt."
Doãn Tân Nguyệt liếc mắt nhìn anh một cái : " Hmm? Ngươi nói cái gì ?"
" Không, không, không, ta là nói phu nhân nói rất đúng, suy nghĩ rất có lý."
Bát gia do dự một chút, vẫn là đem suy nghĩ trong lòng nói ra : "Nhưng mà phu nhân cho dù muốn sắp xếp chuyện hôn nhân cho phó quan, cô cũng phải tìm hiểu rõ một chút chứ. Lương Loan cô nương mặc dù trông xinh đẹp, nhưng lai lịch không rõ a."
Doãn Tân Nguyệt trong mắt hiện ra tất cả đều có tính toán: " Ngươi thì biết cái gì, lần đầu tiên nhìn thấy Lương Loan liền cảm thấy rất hợp ý. Hơn nữa theo quan sát của ta, ánh mắt cô ấy nhìn phó quan rất khác biệt a."
" Có sao ? Ta thật không nhìn ra."
Doãn Tân Nguyệt không nhẹ không nặng hừ một tiếng : " Ngươi thì nhìn ra được cái quỷ gì ! Nói tóm lại không thử thì làm sao biết, đúng rồi, phó quan đâu?"
Bát gia vội vàng trả lời : " Cậu ta cùng mấy huynh đệ đi uống rượu rồi, ta còn có việc Phật gia giao phó, nên không có đi chung với cậu ta."
" Cái gì ? Uống hoa tửu!" Doãn Tân Nguyệt trừng to mắt, " Phó quan gần đây muốn tạo phản sao, lúc về xem ta thế nào chỉnh đốn hắn!"
Bát gia nhanh chóng che miệng lại, phó quan ngươi cũng đừng nên trách ta, ta rõ ràng nói là uống rượu, uống hoa tửu chính là phu nhân nói a.
Thật ra Trương Nhật Sơn thật sự chỉ là đi uống rượu mà thôi, bởi vì gần dây anh thật sự rất buồn phiền, cho nên mới uống rượu giải buồn.
Nhưng mà uống có vài chén, phiền muộn trong lòng không những không có vơi đi, ngược lại càng thêm trầm trọng.
Trương Nhật Sơn cảm thấy uống thêm cũng không có ý nghĩa, liền thanh toán tiền cho huynh đệ ăn uống được tốt, còn mình thì vội vàng trở về phủ.
Lương Loan ngồi ngẩn người bên cửa sổ, cửa bị người dùng sức đẩy ra, phát ra tiếng " Rầm."
Lương Loan quay đầu lại, liền nhìn thấy Trương Nhật Sơn đang từ từ đi về hướng cô.
Anh vừa mới đến gần, Lương Loan nghe được mùi rượu nhàn nhạt - còn lẫn lộn mùi hương son phấn .
Lương Loan chau mày, " Anh đi uống rượu?"
" Ừm."
" Cùng với phụ nữ uống rượu?" Lương Loan nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Trương Nhật Sơn ngồi đối diện cô, kìm lòng không được bật cười : " Đúng vậy, cô làm gì mà tức giận như vậy a?"
" Không có, anh nghĩ nhiều rồi. Anh muốn làm gì đó là chuyện của anh, không liên quan gì đến ta."
Phật gia nói phụ nữ đều là khẩu thị tâm phi, bây giờ xem ra cũng có vài phần đạo lý.
*Khẩu thị tâm phi : suy nghĩ và lời nói không giống nhau.
Cô rõ ràng là tức giận, nhưng ngoài mặt lại biểu hiện như không có việc gì.
Trương Nhật Sơn hứng thú nhìn người đối diện, không tô son điểm phấn, khuôn mặt sạch sẽ, trên người cũng không có mùi hương gay mũi khó chịu.
Cô ấy so với những người kia đẹp hơn nhiều.
Lương Loan bị anh nhìn chăm chú toàn thân sợ hãi, " Anh làm gì nhìn ta như vậy ?"
Trương Nhật Sơn có lý chẳng sợ nói : " Tất nhiên là giám sát cô a."
Lương Loan nén giận trong lòng, lập tức đứng lên : " Ta phải nghỉ ngơi, mời anh ra ngoài."
Trương Nhật Sơn lười nhát mở miệng : " Cô ngủ của cô, ta giám sát là việc của ta, chúng ta không can thiệp chuyện của nhau."
Lương Loan bây giờ thật không muốn nói chuyện với anh, không cũng già mồm cãi lại, trực tiếp cởi giày, chui vào chăn."
Cô xoay người đưa lưng về phía Trương Nhật Sơn, cô vẫn như cũ cảm giác được ánh mắt người kia nhìn tới nhìn lui trên người cô.
Rõ ràng Trương Nhật Sơn không có ý muốn ra ngoài.
Anh gần đây rất phiền muộn, bởi vì luôn nằm mơ, hơn nữa đều cùng mơ thấy một người, cùng một bức họa khuôn mặt.
Anh giống như là bị yêu tinh câu dẫn hồn phách.
Chưa từng có người nào dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, loại cảm giác này anh không thể nói rõ ràng, trước giờ anh cũng chưa từng đối với ai như vậy cả.
Lúc đầu Lương Loan đúng là giận hờn, nhưng mà rất nhanh cô thật sự ngủ đi.
Trương Nhật Sơn dứt khoác đứng lên, cánh tay chống đỡ bên giường, nghiêm túc nhìn Lương Loan một hồi.
Sau đó anh lại cúi người sát vào chút, còn đưa ra một ngón tay chọc chọc vào mặt cô.
Anh chậm rãi nói ra hai chữ : " Yêu tinh !"
Vẫn là cái loại yêu tinh quấy nhiễu giấc mộng người ta.

PS: ôi cha mẹ tui ơi !!! Sao mà cute thế không biết. Yêu tinh cơ đấy. Loan tỷ ơi, tỷ là yêu tinh đấy, cáo già trăm năm rất hợp vs yêu tinh .hahahahha!!!!!!!!!!!!!!!!! Nguyễn Mỹ Diệu

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro