5. Thành Phố Của Những Kẻ Đang Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con heo thật sự rất buồn cười. Cứ khăng khăng rằng ở đươi mấy con dốc đó có một cái gì đó. Hóa ra cũng chẳng có gì. Toàn là những mái nhà ngói đỏ cùng vài vườn hoa thấp lè tè. Lên, xuống, thè cả lưỡi ra mà thở vì mệt. Đến cái hẻm con dốc thứ n, tôi đứng trên vỉa hè và bảo con Heo xuống đi. Coi có gì vui nữa không. Nếu vui, thì đứng dưới đấy mà cười vọng lên, và tôi sẽ cười cùng em, chứ tôi hết sức để xuống đó chứng kiến những niềm vui bé nhỏ của em rồi.

Rồi tôi cứ đứng mãi ở trên, chờ một tiếng cười trong trẻo vọng lên. Nhưng không thấy. Lo lắng, nôn nao, tôi đành bước xuống.

Sau này, khi không còn bên nhau nữa tôi sẽ nhớ mãi đến cảnh tượng ngày hôm đấy. Cái khung cảnh mà con bé con đang đứng lặng giữa một rừng hoa dã quỳ vàng óng. Mắt như muốn nhắm lại vì cứ ngỡ mặt trời rọi thẳng vào tim.

Lúc ấy, một ngày mùa đông thật đẹp, tôi đã buột miệng nói với em một câu mà chính tôi còn không ngờ đến

"Anh chưa từng biết là có thể tồn tại đến tận hai mặt trời trên đời này, ngay lúc này".

Sau đó tôi nắm chặt tay em đi lặng yên trên con đường dốc nhỏ. Không nói gì cả. Gió lạnh ào thẳng vào tim. Lạnh toát. Nhưng bàn tay ai đó lại ấm áp hơn tất thảy.

                              ***

Sau chuyến đi, phải mất gần một tuần tôi mới gặp lại em, vì công việc quá nhiều.

Buồn cười thật đấy, chẳng biết sao tôi lại bồn chồn suốt trong buổi họp sáng hôm ấy. Mong gặp em quá đỗi. Ở bên em chẳng bao giờ hết niềm vui. Chỉ cần nhìn cái dáng lùn tịt đi từ đằng xa đã thấy mắc cười rồi. Chưa kể lúc nào miệng em cũng toe toét. Tự động tôi cũng cười theo.

- "Em cười gì mà như đười ươi thế kia?"

- "Chẳng biết, thấy vui thì cười"

- "Gặp anh vui đúng không?" . Tôi hỏi

- "Ừ. Anh như cái sở thú ý, một sở thú đầy khỉ. Không ai đi sở thú mà nhịn được cười cả"

- "!!!!!!"

Vậy đấy, đôi khi tôi nghĩ sẽ thật tốt nếu được em yêu, nếu trở thành người yêu của em. Từ bao giờ, tôi không còn nhìn những cô gái đẹp trên đường, nói chuyện với những cô gái sành điệu trong trường nữa. Điện thoại tôi đầy ngập tin nhắn của em, và tin nhắn của người khác luôn bị xoá bớt đi mỗi khi hộp thư đầy. Nhưng nếu như vậy, thì thứ tình cảm thiêng liêng bao nhiêu năm qua của chúng tôi sẽ mất đi.

Tình yêu tàn nhẫn lắm. Yêu tôi, cũng tàn nhẫn lắm. Tôi không bao giờ muốn em khóc, em đau vì tôi. Con người, giỏi nhất là che giấu chính mình. Che giấu luôn sự ghen tuông đến ngộp thở khi bắt gặp ánh mắt ai đó nhìn em đến say mê. Vờ đi tất cả những điều ấy, tôi nói nhỏ với em:

- "Hình như cậu ấy thích em. Thích lắm luôn"

- "Thì sao? Ý anh là em nên tiến đến cua hay là cho nó một đấm vào mặt vì cái tội nhìn gái đẹp không xin phép?"

- "Nếu em đẹp thật thì chắc anh bị ăn cả chục cú đấm rồi nhỉ? Haha. Giỡn đấy, anh thấy nó cũng được đấy. Em thì lại đang ế kia, quá chuẩn..."

- "Anh muốn tống khứ em đi, để anh được tự do đi cua gái chứ gì?". Em vặn vẹo trả lời tôi

- "Nào phải! Anh nói rồi, nếu sau này có ngày em ế thì về anh nuôi, anh thương...Nhưng là sau này đấy nhé! Cho nên, bây giờ, kiếm người yêu đi, bé con à"

Tôi chẳng kịp nhìn thấy mắt em buồn rười rượi, chẳng kịp nghe nhịp tim mình nhói lên một cái. Chỉ thấy em tiến đến chàng trai đó,  nói gì đó và cười. Vẻ hân hoan lan tỏa trên khuôn mặt cậu ta. Tôi muốn tiến đến, cho cậu ta một đấm, kéo em đi. Nhưng rồi tôi vẫn ngồi đó như một thằng đần...

                             ***
Trên đường về, em hỏi tôi một câu, mà tôi không thể trả lời được.

"Nếu em nắm tay người khác, thay vì anh, anh có buồn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro