Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Hồi ức khó quên.

Hồi đó là anh chủ động thân thiết với tôi trước.

Chủ động chào hỏi, chủ động nói chuyện, chủ động hỏi bài, chủ động ăn trưa cùng bàn với tôi. Ban đầu tôi có hơi không quen nên trực tiếp lơ đi. Chỉ chào hỏi lại một hai câu.

Thậm chí, tôi còn xin mẹ cho tôi đi học chỗ khác. Dù việc có bạn này là việc tốt. Nhưng tôi thực sự không quen. Hôm sau, anh đến lớp, hỏi tôi.
"Mộc Thiến! Tại sao cậu lại không học nữa? Tại tớ phải không ?  Tớ sẽ không làm phiền cậu nữa! Làm ơn đi học đi mà!"

Tôi lắc đầu.

"Không phải tại cậu."

"Vậy tại sao...?"

"Tớ cảm thấy tớ không tiến bộ lên được."

"Cậu học ở chỗ mới nào vậy?"

"Chỗ khác."

Cả ngày hôm đó, anh đeo bám, hỏi tôi, đúng một câu : "Cậu học ở chỗ quái nào vậy?"

Hôm tôi đến lớp học thêm, tôi thấy anh cũng đang ở trong lớp. Tôi ngạc nhiên .

"Làm sao mà cậu lại đến đây?"

"Trùng hợp thật, tớ cũng học ở đây."
Và sau lần đó, lần nào tôi đổi chỗ học thêm, cũng thấy anh ngồi trong lớp , cười vô tội. Đến khi mà mẹ tôi mời gia sư đến nhà...

Mẹ tôi cầm khay bánh , với ba cốc nước , đem để trên bàn. Tôi hỏi mẹ.

"Sao có đến tận ba cốc nước ạ?"

"Mẹ chưa nói à? Có một cậu bạn xưng là bạn cùng lớp đến xin học cùng."

Này... đừng nói là...

Tôi đã đoán đúng , tôi thấy anh cười vô tâm, dựa vào thành cửa, bộ dáng phong độ, tùy ý. 

"Thôi được rồi. Tớ sẽ không đổi chỗ học nữa. Làm ơn tha cho tớ đi."

Anh cười.

"Vậy mới ngoan chứ."

Anh chạy lại gần tôi , bàn tay to lớn xoa xoa đầu tôi. Tôi hơi khó chịu. Cầm lấy tay anh, hất ra. Bĩu môi.

" Đừng có chạm vào đầu tớ."

Anh cười cười, lại lấy tay bẹo má tôi. Anh ngạc nhiên, lấy cả hai tay bẹo má tôi. Bàn tay thô , to của anh chạm má có chút lạ lẫm. Đây là lần đầu có người sờ má tôi.

"Woa! Má cậu mềm quá!"

Má tôi nóng bừng. Giờ tôi mới nhận ra, tôi và anh đã trở thành bạn...

Lại có tiếng chuông cửa cắt đứt suy nghĩ của tôi. Hừ hừ. Tại sao cuối chương là suy nghĩ của tôi lại bị cắt đứt?

Tôi mệt mỏi chạy ra mở cửa. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới việc anh sẽ đến nhà, thậm chí còn đến mức là nhân lúc tôi còn đang sốc mà xông vào nhà tôi. Tôi chạy vào phòng khách. Thấy anh đang vắt chéo chân tự nhiên rót nước.

" Sao cậu lại xông vào nhà tôi?"

Anh nhướng mày nhìn tôi đầy kì lạ.

" Tại sao tớ không được vào?"

Anh nói tiếp.

"Cũng nên đổi cách xưng hô rồi nhỉ. Chúng ta cũng đều trưởng thành rồi mà."

"Ha. Cũng được thôi. Nhưng sao anh lại biết nhà tôi?"

"Cho người điều tra, em không biết sao? Tôi cho người theo dõi em từ hồi còn ở Mỹ."

"Anh! Vậy là xâm phạm đời tư của người khác!!!!"

"Tôi không quan tâm. Em biết tại sao tôi làm vậy không?"

"Tại sao? Nếu không quan tâm đến cảm giác của tôi vậy thì tại sao phải làm vậy?"

"Thực ra, lúc đó anh đi sang Mĩ là có việc. "

"Việc gì sao lại không thể nói cho tôi một câu chứ?"

"Ông già nhà tôi bị bệnh, tôi phải sang đấy để lo cho ông."

"Vậy thì tại sao? Tại sao anh lại không liên lạc gì cả suốt bốn năm? Cho người theo dõi tôi? Chỉ làm thỏa mãn tính cách biến thái của anh! Chứ không quan tâm đến tôi phải không?"

"Tôi không có số..."

"Nói dối!" Tôi hét lên. "Suốt mấy năm qua tôi không hề thay số! Rõ ràng anh thuộc lòng số̃ của tôi!"

"Em thật bướng bỉnh! Em đã không tin vậy thì tôi chỉ còn cách nói thật với em!"
.
.
.

"Anh mất trí nhớ ? "

"Phải."

"Vậy tại sao anh..."

"Tại sao tôi lại nhớ rõ? Đó là bởi vì cuốn nhật kí của tôi có nhắc đến em."

"Anh... anh không nhớ gì về đêm hôm đó hay sao?"

Anh làm bộ suy nghĩ một lúc rồi hỏi ngược lại tôi.

"Đêm hôm đó?"

Ầm ầm. Cả thế giới của tôi dường như sụp đổ. Đó là đêm mà hai chúng tôi đỏ mặt ngượng ngùng dò xét lẫn nhau.... đó là đêm mà tôi sẽ không bao giờ quên... Vậy mà anh nói quên là quên. Cảm xúc tuôn trào. Cảm giác nghẹn nghẹn ở cổ họng làm tôi khó chịu. Tôi cố nén khóc, dùng giọng bình thản nhất để hỏi anh.

"Vậy... từ lúc về nước đến giờ, anh đối với tôi là đang diễn kịch?"

Anh không trả lời. Giá như, anh trả lời là không, có khi tôi sẽ không đuổi anh ra nhanh như vậy.....

Tôi khóc, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuông bàn tay đang nắm chặt. Tôi hét lên, cúi đầu thấp xuống, tôi không muốn anh nhìn thấy tôi yếu đuối.

"Đi ra ngoài!"

Tôi đẩy anh ra, đóng sầm cửa lại.

Loạng choạng đi vào phòng ngủ, nằm úp mặt xuống giường. Trong đầu tôi chỉ còn một điều....

Anh đã quên tôi rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro