[Thập Thất ] ABO không điển hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lần thứ 30 trong thời gian phỏng vấn, hắn cảm giác được điện thoại di động trong túi mình rung lên, Đường Cửu Châu tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn đã sớm chửi thề.

Ai có thể gửi tin nhắn liên tục như thế này! Không có ngắt quãng! Thúc giục cái quái gì vậy?

Cho đến khi bên kia gọi đến, một lúc lâu sau điện thoại vẫn liên tục rung, ngay cả phóng viên truyền thông cũng không chịu nổi, liền ra hiệu tạm dừng phỏng vấn: "Ừm, lão sư Cửu Châu, có phải là có người muốn tìm anh hay không, hay là chúng ta hãy nghỉ ngơi trong vài phút. Để anh có thể xử lý công chuyện gấp? "

Đường Cửu Châu là một người đàn ông tử tế, không thể không treo mặt nạ cười của mình. Sự chuyên nghiệp của anh khiến anh cảm thấy rất tự trách. Anh liên tục xin lỗi, xua tay và rời khỏi phòng trong sự bối rối.

Ra ngoài, anh nhìn vào màn hình điện thoài "219", mạng gia đình của La Nhất Châu.

Ngay từ khi  bọn họ ra khỏi nhà kí túc xá Lang Phường, La Nhất Châu đã luôn muốn giải quyết vấn đề liên quan đến hóa đơn điện thoại của hai người, đã gói số điện thoại di động của họ vào một gói cước gia đình và các cuộc gọi họ gọi cho nhau đều miễn phí.

Sau khi xem qua 30 tin nhắn chưa đọc từ La Nhất Châu trên WeChat, Đường Cửu Châu đã đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Chắc chắn, ngay khi anh bắt máy, đầu dây bên kia liền có tiếng nức nở.

"Hu... anh, cuối cùng anh cũng quan tâm đến em, huhu.. Cửu Châu anh đang ở đâu?"

Đường Cửu Châu chưa kịp trả lời thì bên kia đã khóc to hơn: "Anh định chia tay em sao? Ưm ... anh, anh không thể làm chuyện này, đừng bỏ rơi em, làm ơn về nhà nhanh đi, được không?"

Đường Cửu Châu đỡ trán, cố hết sức an ủi: "Anh không có, anh yêu em nhất."

La Nhất Châu đang ợ hơi và không hề nghe những gì anh đang nói, cậu ấy tiếp tục khóc và lẩm bẩm một mình "Hừ! Anh chỉ là không yêu em! Nếu không, tại sao anh không gửi lại 30 tin nhắn WeChat cho em, ... Trước đây anh chưa bao giờ như vậy. "

Không ngờ một La Cửu Châu khi chảy máu, đổ mồ hôi cũng không khóc, lại có một giây phút nhạy cảm và yếu đuối như vậy. Đường Cửu Châu cảm thấy bất lực, thậm chí muốn cười một tiếng, lại sợ La Nhất Châu bị kích thích.

"Đừng khóc nữa. Anh tình cờ đang phỏng vấn nên không thể xem điện thoại của mình. Anh hứa sẽ quay lại sau nửa giờ nữa, được không? Bây giờ em có ở nhà không?"

La Nhất Châu đáp một tiếng "ừm" rất ngoan ngoãn, và cuối cùng dần dần ngừng khóc, kéo dài giọng nói cuối cùng: "Em sẽ đợi anh, anh -"

Giờ phút này, giọng nói của cậu ấy thậm chí có thể gọi là mềm mại như sáp, Đường Cửu Châu toàn thân tê dại, giống như đang nằm trên đống kẹo bông, vui sướng đến mức choáng váng.

Cái tên hiếm khi xuất hiện ngày thường đột nhiên đánh thức khát vọng được che chở của Đường Cửu Châu khi còn trẻ, anh đã quen với sự chăm sóc tỉ mỉ của La Nhất Châu. Giờ đây, sự thay đổi vai trò đột ngột đã thỏa mãn lòng hư vinh nhỏ bé của anh.

Đường Cửu Châu trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp, một nửa cảm thấy có lỗi với bạn trai, muốn chạy nhanh về nhà cùng hắn càng sớm càng tốt, nhưng tâm lý tiểu quỷ không khỏi nghĩ, hắn muốn thời kỳ mẫn cảm của La Nhất Châu kéo dài lâu hơn.

Kết thúc cuộc phỏng vấn bằng một cách ngắn gọn nhất có thể, Đường Cửu Châu thậm chí không kịp đợi người đại diện thu dọn đồ đạc và đưa về nhà, vội vàng chạy xuống lầu gọi xe rồi bỏ chạy, chỉ để lại WeChat yêu cầu nghỉ việc: "Kỳ nhạy cảm của Nhất Châu đã tăng cao, tôi phải quay về với anh ấy, xin nghỉ ba ngày. Công tác ngươi giúp ta sắp xếp.

Trước cửa nhà, xuyên qua cánh cửa gỗ nặng nề, bên trong nồng nặc mùi nhựa thông xông thẳng vào mũi. Ngay khi Đường Cửu Châu lấy chìa khóa ra mở cửa, La Nhất Châu vốn đã nghe thấy tiếng bước chân của anh, liền từ bên trong mở cửa.

Nhìn thấy La Nhất Châu đi chân trần trên sàn phòng khách trong mùa đông, Đường Cửu Châu không khỏi hơi nhíu mày, bước tới tìm cho anh đôi dép lê.

La Nhất Châu đang cẩn thận để ý đến khuôn mặt của người yêu, lùi về phía sau nửa bước như sợ hãi, không khỏi rơi nước mắt trong giây lát, co rụt cổ lại, không dám nhào tới ôm anh, xoa xoa. nước mắt nước mũi dính trên tay áo ngủ, một bên đáng thương xin lỗi: "hu ... Cửu Châu, em sai rồi, có phải là em làm phiền anh, anh đừng nóng giận, em sẽ không giục anh..."

Đường Cửu Châu không biết nên khóc hay cười, tìm dép để dưới chân cậu, chậm rãi nói: "anh không giận em, Cửu Châu sẽ không bao giờ giận Nhất Châu, được không? Anh cau mày chỉ vì em không mang dép. Em có đói không? Chúng ta ăn trước đi, Đã bật máy sưởi chưa? "

La Nhất Châu nghẹn ngào di chuyển từng bước nhỏ, nắm lấy eo Đường Cửu Châu, dùng tay cứng rắn đem Đường Cửu Châu kèo vào phòng không cho từ chối.

Một số người có vẻ mặt yếu đuối và hay khóc, nhưng họ mạnh mẽ hơn bất cứ ai khác trong hành động của mình.

Từ phòng khách đến phòng ngủ luôn có một đống lộn xộn trên sàn nhà. La Nhất Châu người luôn yêu thích sự ngăn nắp, sẽ không mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng, mọi thứ đã bị ném xung quanh.

Mặt đất đầy những mảnh vụn, một con cún lớn to cao hơn mình đang dính sát bên người, Đường Cửu Châu khó khăn lắm mới đi được mấy bước.

Cho đến khi hai người giống như trẻ em dính sát vào nhau đi vào tận phòng ngủ, La Nhất Châu vẫn còn hít hà sau gáy.

La Nhất Châu giống như muốn cắn tuyến thể của hắn, nhưng lại sợ hắn đau liền biến thành dày đặc nụ hôn, mỗi lần hít sâu, hắn lại hôn, hôn rồi lại nức nở.

Đường Cửu Châu cảm nhận được chất lỏng nhẹ nhàng ở sau gáy, không rõ là nước mắt của La Nhất Châu khi khóc hay là nước miếng trên đầu lưỡi khi liếm ở gáy.

Nhưng bất kể là như thế nào, Đường Cửu Châu vốn rất có kinh nghiệm, giờ phút này đã bắt đầu tự thuyết phục. Là một bạn đời, anh ấy đã nếm trải La Nhất Châu vô số lần, và anh ấy biết Alpha điên cuồng như thế nào trong giai đoạn phát tình.

Vì vậy, anh cố gắng chuyển hướng sự chú ý của La Nhất Châu trước: "Nhất Châu, em đang mặc bộ đồ ngủ của anh, nước mắt nước mũi dính hết vào bộ đồ ngủ của anh rồi. anh mặc gì để ngủ tối nay bây giờ?"

La Nhất Châu bị anh chất vấn, sững sờ suy nghĩ về những sai lầm của mình trong hai giây. Đột nhiên phản ứng lại, chỉ vào trên giường đau khổ nói: "Rõ ràng anh còn có nhiều quần áo như vậy!"

Chiếc giường là một cái tổ được bao bọc bởi quần áo của Đường Cửu Châu, chiếm hơn nửa chiếc giường đôi hai mét, dường như em ấy đã trút bỏ tất cả quần áo của Đường Cửu Châu mới có thể xây dựng một tổ ấm lớn như vậy.

Sau khi trong lòng cảm động, Đường Cửu Châu lại bắt đầu nổi lên tâm tư xấu xa, giả vờ trách móc: "Ồ, em dọn hết quần áo của anh lên giường rồi, đêm nay chúng ta không có chỗ ngủ. Em ngủ phòng khách đi."

"? "

La Nhất Châu vừa mới nín khóc, lại thành công bật công tắc nước mắt, một giọt nước mắt lớn như pha lê chảy dài trên mặt, nước mắt mũi đỏ bừng: "Anh chỉ là không muốn ngủ với em nữa! huhu, anh đang ngụy biện., huhu ..... Anh có biết không, em , em đã lấy rất nhiều quần áo của anh chồng chất lên nhau, chúng không mạnh bằng pheromone trên cơ thể anh. "

Anh nghẹn ngào cho đến khi không thở nổi, từ mắt đến mũi cả tai không bộ phận nào không đỏ bừng vì bất bình và xúc động: "Nhớ anh quá trời ơi, em không ngửi được thì chết mất, pheromone của anh ... ... "

Nhìn thấy túi khóc nhỏ thật sự không tốt, Đường Cửu Châu có chút tự trách chính mình nói đùa không đúng lúc, nhanh chóng ôm bạn trai phóng ra pheromone an ủi.

Mùi kẹo bơ cứng ngọt ngào và béo ngậy từ từ tràn ra sau gáy, tràn ngập khắp căn phòng, quyện vào đó là một loại pheromone khác, và làm giảm bớt mùi thông hăng hắc do quá nồng.

Vùi sâu trong vòng tay bạn trai, được bao bọc trong hương thơm cây thông yên tâm, Đường Cửu Châu thoải mái thở ra một hơi, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt bướng bỉnh vẫn còn vương trên má La Nhất Châu.

Trên thực tế, trong đáy lòng hắn thật sự thích La Nhất Châu kể cả trong thời kỳ mẫn cảm nhất, trái ngược cực lớn khiến trái tim Đường Cửu Châu run lên. Em ấy Alpha thường tự tin và vững vàng, mạnh mẽ và dịu dàng, dường như không bao giờ tỏ ra rụt rè trước mặt anh ấy. Chỉ trong giai đoạn nhạy cảm, anh mới có thể có đặc quyền nhìn thấy vẻ ngoài mạnh mẽ lẫn mong manh của La Nhất Châu, cảm giác thực sự như một chàng trai trẻ.

Hai người ôm nhau hồi lâu, cũng không thấy La Nhất Châu có ý định buông eo của Đường Cửu Châu ra, cằm hắn vẫn đặt trên vai Đường Cửu Châu, thỏa mãn xoa xoa hai má của anh người yêu.

Đường Cửu Châu xoa xoa cái đầu xù lông, lại sờ sờ mang tai đỏ bừng, quả là một ảo giác kỳ quái. Khi La Nhất Châu hành động như một đứa trẻ, cậu ấy dường như duỗi ra cái đuôi đằng sau của mình ra, vẫy và vẫy trước mặt anh.

Bề ngoài, con chó sói nhỏ trông có vẻ tốt và hài lòng, nhưng thực sự nhìn cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào anh mọi lúc, mong muốn tìm cơ hội để quấn đuôi của cậy ấy quanh cổ con mồi, sau đó tách anh ra và ăn thịt anh.

Dường như việc giải phóng pheromone thôi là không đủ để ổn định tâm trạng của La Nhất Châu. Có vẻ như anh ấy vẫn phải áp dụng một phương pháp thực tế hơn. Đường Cửu Châu trong lòng hạ quyết tâm, ngọt ngào nghĩ, Alpha trong giai đoạn phát tình thật sự rất khó đối phó. Anh dùng tay vuốt theo sau lưng của La Nhất Châu và chạm vào các tuyến của đối phương, siết chặt một cách gợi ý.

La Nhất Châu thân thể run lên, nước mắt lập tức ngừng lại, cả người nâng lên tinh thần lực, đè lên cổ tay Đường Cửu Châu, đẩy hắn vào trong "hang ổ quần áo" mềm mại mình bãy sẵn.

Phong Thủy xoay chuyển, La Nhất Châu lúc này đã ngừng khóc, đến lượt Đường Cửu Châu cũng bắt đầu vừa khóc vừa thở hổn hển.

Thời gian phát tình ba ngày đã qua, khi Đường Cửu Châu tiếp tục công việc với giọng nói khàn khàn, La Nhất Châu đã khôi phục lại vẻ ngoài mạnh mẽ không hề thay đổi trước khi sụp đổ.

Xoa bóp thắt lưng đau nhức, Đường Cửu Châu nghiến răng nghiến lợi nghĩ, đây có phải là cái giá phải trả để nhìn thấy túi khóc nhỏ kia không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro