Chương 1: Đi theo cô ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cuối tháng mười, Như Xuyên đã vào cuối thu, cả thành phố có mưa mấy ngày liên tiếp.

Trong bầu không khí triều ý giống như là ngưng tụ thành băng, ướt lạnh giao mùa, mưa lớn tựa hồ không muốn trở lại yên tĩnh , ngẫu nhiên nện vào trên cửa, phát ra tiếng cộc cộc.

Trong căn phòng tối, kín mít, chiếc rèm cửa che đi hết tất cả cảnh sắc bên ngoài, một cách chặt chẽ, không kẽ hở. Ở trên cánh cửa gỗ màu trắng khảm ba thanh khóa màu bạc, một loạt từ đầu đến cuối, nhìn kiềm chế mà âm trầm.

Chiếc đèn ở trên trần nhà được bật lên, tỏa ra màu vàng ấm áp, màu sắc nhu hòa. Căn phòng trở nên sáng sủa một cách rõ nét, không phải chìm vào giấc ngủ, không có một tia sáng giống như lúc trước.

Ở chiếc giường gần cửa sổ, chiếc chăn màu lam phấn hở ra. Cô gái bên trong cuộn tròn mình, hai mắt nhắm lại, lộ ra gương mặt trắng nõn cùng sợi tóc mềm mại.

Tựa hồ ngủ không được ngon, Thư Niệm không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, dưới ánh mắt màu nâu xanh vừa mới tỉnh, lông mi thỉnh thoảng phát run. Tiều tụy mà lại bất an.

Đột nhiên, xa xa truyền đến những tiếng cùm cụp , vang lên dữ dội.

Là cửa trước nơi cửa bị mở phát ra âm thanh. Trái tim Thư Niệm run sợ, lập tức mở mắt ra. Thần sắc cô đình trệ, tỉnh một lát, trán toát mồ hôi lạnh.

Nhớ tới âm thanh vừa nghe được, Thư Niệm chậm rãi xuống giường, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc yếu ớt.

Cô đạp trên tấm thảm mềm mại, ngừng lại ở trước cửa phòng.

Đứng ở chỗ này, ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng mẹ cô, Đặng Thanh Ngọc lầm bà lầm bầm. Cơ thể cô như cũ cảnh giác mười phần , nắm lấy vào phía dưới hai thanh khóa, ở một mình trên phía dây xích khóa. Thư Niệm cẩn thận từng li từng tí mở cửa, vẻn vẹn chỉ mở ra một khe hở nhỏ.

Xác định người bên ngoài là Đặng Thanh Ngọc, Thư Niệm mới hoàn toàn trầm tĩnh trở lại. Cô mấp máy môi, gãi đầu, tìm kiếm đôi dép lê không biết mình đá ở nơi nào.

Sau khi đi vào, cô bước ra khỏi phòng.

Phòng ở tính ra không lớn, ước chừng năm mười mét vuông. Một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh, kèm theo một cái ban công nho nhỏ. Lúc này rèm cửa đã bị kéo ra, ngoài cửa sổ, trừ cây nhãn rậm rạp cành lá thì chỉ có thể nhìn thấy những hạt mưa rơi không ngừng xuống dưới.

Bầu trời âm trầm, màn đêm còn chưa buông xuống. Có một chút gió chui vào qua kẽ hở, giống như trộn lẫn với băng, lạnh.

Thư Niệm không khỏi run cầm cập.

Phòng khách không trải thảm, dép lê đi trên sàn phát ra âm thanh không nhỏ, rất nhanh ánh mắt Đặng Thanh Ngọc nhìn tới.

" Sắc mặt làm sao kém như vậy? Ngủ không ngon ? "

Thư Niệm lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: " Sao mẹ lại đến đây? "

" Hôm qua gọi điện cho con, nghe tiếng ho khan, vừa vặn dì út đưa tới một thùng lê, liền mang tới cho con một ít. "

Đặng Thanh Ngọc chỉ chỉ vào phòng bếp, " Một túi ở trong tủ lạnh, còn túi này đang chuẩn bị làm lê ngâm đường phèn cho con. "

Thư Niệm cầm lấy cốc nước trên bàn trà, đến máy đun nước bên cạnh rót nước, nhẹ giọng lên tiếng: " Cám ơn mẹ. "

Đặng Thanh Ngọc ừ một tiếng, dọn dẹp phòng khách đơn giản, vừa nói: " Gần đây thời tiết chuyển mùa, chính con cũng phải chú ý một chút. Cửa sổ không nên đóng kín quá, cũng phải mở cho thông gió, đừng để buồn mà sinh bệnh. "

Thư Niệm gật đầu: " Được. "

Đem nước uống quá nửa, Thư Niệm đưa cốc nước trở lại bàn trà bên cạnh, bắt đầu nấu nước.

Bình nước ấm công suất cao, cũng không lâu lắm liền xuất hiện tiếng nước sôi, hơi nước lượn lờ. Thư Niệm mở túi nhựa, đặt lên bàn trà, lấy mấy hộp thuốc ở bên trong, đọc kĩ sách hướng dẫn.

Đặng Thanh Ngọc không nhìn xuống, ngôi xuống ôm lấy gối trên ghế sa lon, thuận miệng hỏi: " Không phải phát sốt chứ?"

Thư Niệm ngẩng đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Không có, chỉ ho khan một chút."

Đặng Thanh Ngọc không nói gì nữa, nhìn Thư Niệm một chút. Môi của bà hơi nhếch, con mắt đảo qua, nghiêm túc nhìn chằm chằm trên tờ giấy nhỏ một lần nữa.

Sau đó, Đặng Thanh Ngọc tiến vào phòng bếp.

Lúc trở lại phòng khách, thấy Thư Niệm vẫn duy trì tư thế cũ, không nhúc nhích. Sống lưng thẳng tắp, mái tóc mềm mại hơi rũ xuống, xõa tung. Ngũ quan tinh xảo nhu hòa, nhìn giống như một hài tử chưa lớn. Dép lê ở dưới chân bị cô đá văng ra.

"Đây là cái gì?"

Đặng Thanh Ngọc đi đến bên cô, chợt nhớ tới: "Ngày hôm nay thứ năm à? Không phải lát nữa con muốn đi tìm bác sĩ tâm lý à?"

" Vâng"

Thư Niệm cất kĩ thuốc : " Mỗi tuần đều muốn đi "

Bầu không khí lại trở về trạng thái yên tĩnh. Đặng Thanh Ngọc ngồi xổm người xuống, dọn dẹp dép lê của cô, âm thanh nhỏ nhẹ mà thận trọng:

"Niệm Niệm, con nói con đi đến bác sĩ tâm lí cũng phải một năm rồi, con cảm thấy có ổn lên không ? "

Thư Niệm dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ một lát, chần chờ trả lời: "Có lẽ có."

Đặng Thanh Ngọc nhìn đồng hồ định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng, đưa tay vuốt vuốt đầu cô: "Vậy là tốt rồi."

Bà nở một nụ cười: "Mẹ muốn hỏi một chút về tình trạng của con."

Thư Niệm nhớ lại những lời bác sĩ Chu từng nói với mình: " Lần trước con đến, bác sĩ nói với con tiếp tục trị liệu, qua một thời gian ngắn nữa thì có thể hai tuần đến một lần, việc này sẽ từ từ kéo dài. "

"Sau đó chẳng phải tốt lên từ từ sao? "

Tâm tình bà trở nên khá hơn, còn có tâm tư nói đùa:

"Mẹ vẫn chờ con mang bạn trai đến gặp."

Đột nhiên chuyển đề tài, nháy mắt Thư Niệm chợt dừng lại, ngạc nhiên nhìn bà.

Mẹ Niệm buồn cười " Bộ dáng này là sao?"

"Chính là ..."

Thư Niệm không biết nói gì, nhẫn nhịn nửa ngày cũng chỉ nói một câu:

"Mẹ, người gấp sao ?"

Bà nói: "Không vội a ."

Nghe vậy, Thư Niệm nhẹ nhàng thở ra: "Vậy đợi con khỏi bệnh rồi lại tìm được không? Đến lúc đó tìm một người dung mạo thật đẹp, để mẹ nhìn cũng thấy thuận mắt."

Mẹ Niệm lắc đầu, không thực sự đồng ý: "Đàn ông dáng dấp đẹp không đáng tin cậy. "

Thư Niệm như bị nghẹn, ho khan hai tiếng, nhỏ giọng lầm bầm:

"Không dễ nhìn, có đáng tin cậy thì con cũng không thấy vui vẻ ... "

". . ."

Thật lâu, Mẹ Niệm nhìn đồng hồ trên tường, dọn dẹp mọi thứ: "Bốn giờ rồi, để mẹ đi đón em của con tan học. Đường phèn hấp lê nhớ phải uống, mẹ làm nhiều, nhớ mang cho hàng xóm một ít."

Thư Niệm đứng lên nhìn bà, mơ hồ không rõ, nói: "Con có thể uống hết"

Mẹ Niệm không nhìn nổi bộ dạng hẹp hòi của cô, cau mày nói: "Như con mà vẫn muốn tìm một người bạn trai dáng dấp đẹp? "

". . ."

Cùng Đặng Thanh Ngọc nói qua nói lại, mẹ về, Thư Niệm đóng cửa. Trong phòng nháy mắt trở lại yên tĩnh. Bầu không khí như vậy khiến Thư Niệm không biết làm thế nào, cô nhắm mắt lại, tay vặn, giữ cửa trái khóa.

Trở lại ban công bên cạnh, đưa cái cửa sổ bị mẹ mình mở ra đóng lại lần nữa. Động tác lưu loát dứt khoát, giống như đã làm hàng vạn lần.

Nhớ tới mẹ vừa mới bảo mình chú ý thông gió, Thư Niệm do dự một chút, đem cửa sổ sát đất mở ra mở ra một kẽ nhỏ, sau đó kéo màn cửa lên.

Tiếng xột xoạt xột xoạt nghe rất nhỏ, ăn xong lê ngâm đường phèn, Thư Niệm đưa bát rửa sạch sẽ. Lúc này, khi đi qua cửa sổ sát đất, cô lại một lần nữa đóng nó lại, lúc này mới yên lòng, lẳng lặng về phòng, thay quần áo đi ra ngoài.

Mất tầm mười phút, Thư Niệm đi đến cửa trung tâm bệnh viện thành phố, lên tầng năm, đến khoa tâm thần, tiến hành trị liệu trong vòng một giờ. Sau khi kết thúc, Thư niệm xuống dưới tầng nội khoa đi tìm bác sĩ mua thuốc trị cảm.

Đoạn thời gian này không biết vì sao lại đông người như vậy, thời gian có chút hơi lâu.

Chờ Thư Niệm làm xong hết mọi thứ, ra khỏi bệnh viện thì trời cũng đã hơi tối. Bên ngoài đèn đường sáng rõ, trên mặt đất hiện lên vệt bóng dài. Mưa bắt đầu rơi, tí tách tí tách, hòa vào ánh đèn đường, rơi xuống.

Vẫn như cũ có người đi đến. Nhưng không nhiều, mười phần yên tĩnh. Thư Niệm không nghĩ nhiều, nghĩ đến về nhà, bước chân nhanh hơn so với lúc trước. Mở dù lên, cô vô ý thức đảo mắt qua một vòng.

Bỗng nhiên chú ý tới một bên, có một người lẻ loi giống mình. Người đàn ông ngồi trên xe lăn, tóc trước trán nhỏ vụn, hơi dài, che đậy một chút gương mặt. Nửa gương mặt người đàn ông khuất bóng, chìm vào trong màn đêm, ẩn hiện như không như có, mang theo chút lệ khí u ám.

Không một âm thanh, không một tiếng động.

Rất nhanh, Thư Niệm thu hồi ánh mắt. Chợt nhớ tới gì đó, động tác dừng lại, nhìn sang bên cạnh một lần nữa. Miệng hơi mở ra, ngây ngẩn cả người.

. . .

Hình như cô biết hắn. Thư Niệm cầm dù chặt hơn một chút, ánh mắt mờ mịt, đứng bất động tại chỗ. Ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt của người ngồi trên xe lăn, muốn nói chút gì, lại bởi vì cảnh tượng này mà yên lặng.

Vài phút đồng hồ trôi qua, người đàn ông chợt nâng mí mắt, ánh mắt đảo qua trên người cô. Nhưng thật sự lạ lẫm, mỗi một giây tưởng chừng như không dừng lại. Hô hấp của cô trì trệ, yết hầu cũng bởi vì ánh mắt mà bị bóp chặt.

Mưa vẫn còn rơi xuống.

Xung quanh có tiếng gió thổi phần phật, mang theo hơi lạnh thấu xương

Thư Niệm hít một hơi thật sâu, dùng sức bấu vào lòng bàn tay mình một cái, tự động viên mình, nhanh chóng bước về phía hắn. Âm thanh nhỏ mà ôn hòa, mang theo mấy phần không xác định: " Tạ Như Hạc? "

Nghe được âm thanh, người đàn ông nhìn lại, ánh mắt cố định lên người cô, khuôn mặt lộ ra, là một người đàn ông điển trai. Cặp mắt đào hoa, mắt hai mí, nếp uốn rất sâu, gương mặt tái nhợt. Rõ ràng là khuôn mặt đa tình nhưng thần sắc lại mỏng lạnh như băng.

Thân nhiệt giống như tăng lên vài phần.

Thư Niệm mấp máy môi, chân tay có chút luống cuống. Vô ý thức đem dù cho hắn.

" Anh không mang dù sao? Nếu không tôi..."

Người đàn ông không nghe xong, cũng không ở lại. Nét mặt của hắn từ đầu đến cuối không có một sự thay đổi nào, dịch chuyển xe lăn, trực tiếp đi vào màn mưa. Thư Niệm đứng tại chỗ trong chốc lát, không có đuổi theo. Cô dời tầm mắt ra chỗ khác, không tiếp tục nhìn hắn. Đưa tay mở dù, vòng qua vũng nước trước mắt, hướng về phía nhà mình mà đi.

Thời điểm Phương Văn Thừa đưa xe đến trước cửa bệnh viện, vừa bắt gặp hình ảnh một cô gái cùng Tạ Như Hạc nói chuyện.

Sau một khắc, Tạ Như Hạc đột nhiên có động tĩnh, im lặng không lên tiếng mà đi vào mưa. Động tác không hề có dự báo trước khiến Phương Văn Thừa giật nảy mình, lập tức mở cửa xe, miễn cưỡng nhìn hướng của hắn mà chạy tới.

" Thiếu gia "

Phương Văn Thừa đem hơn một nửa dù che ở trên người hắn, sốt ruột nói: " Ngài làm sao lại để mắc mưa ..."

Tạ Như Hạc không nói chuyện, nửa thân trên ướt sũng, giọt nước ẩm ướt hiện lên ở cặp mắt đen. Làn da tái nhợt, có thể rõ ràng nhìn thấy tia máu hằn ở mắt, hàm dưới cong, sắc bén lạ lùng.

Phương Văn Thừa cũng đã quen, nói tiếp: " Quý lão tiên sinh vừa mới gọi điện thoại cho tôi, bảo ngài về Quý Gia một chuyến. "

Lên xe.

Nhìn theo kính chiếu hậu, Phương Văn Thừa mói phát hiện sắc mặt Tạ Như Hạc thực sự khó coi.

Lúc này, hắn đang nhìn bên ngoài cửa sổ. Giọt nước thuận chiều từ cằm chảy giọt xuống duối. Hai con ngươi như mực đậm, nhuộm uất khí, chạm đến ngoài kia.

Phương Văn Thừa theo tầm mắt hắn nhìn lại ... Là vừa rồi cùng cô gái kia nói chuyện sao?

Phương Văn Thừa khởi động xe: " Thiếu gia, người biết vị tiểu thư kia sao? Có muốn đuổi theo hay không ạ?"

Tạ Như Hạc thu tầm mắt lại, chậm rãi nhắm mắt.

Phản ứng của hắn nằm trong dự liệu của Phương Văn Thừa,, cho nên cũng không tiếp tục đề tài: "Vừa mới rồi chỗ đậu xe có người cướp bóc, tôi đi hỗ trợ, cho nên thời gian trở lại chậm trễ một chút. "

". . ."

Mí mắt Tạ Như Hạc hơi động một chút.

"Không biết mưa còn rơi bao lâu nữa."

Phương Văn Thừa bất đắc dĩ nói: " Ở Nam Khu hệ thống thoát nước không chuẩn bị tốt, đường ngập nước, lại kẹt xe. Quy lão tiên sinh còn đang chờ ngài, không biết có thể đến đó trước tám giờ hay không. "

Người đàn ông phía sau đột nhiên ngắt lời: "Đuổi theo."

Phương Văn Thừa sửng sốt một chút, không kịp phản ứng: " Dạ?"

Đại khái là bởi vì thời gian dài không có nói chuyện, giọng nói của Tạ Như Hạc có vẻ khàn khàn, trầm thấp nặng nề, giống như rượu đỏ trong đêm tối. Hắn quay đầu, bất tri bất giác mở mắt ra, nhìn phía ngoài cửa sổ. Thật lâu, phía sau truyền đến ba chữ.

Giọng nói mang theo ý lạnh, không gợn sóng: " Đi theo cô ấy".

---------------------------------

Editor: Quỳnh - Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro