Chương 74: Ngoại truyện 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 2

Một con chim màu sắc sặc sỡ, không biết thuộc họ nào đậu xuống bờ vai Cảnh Thất, y kinh ngạc lắm, bốn mắt nhìn nhau với nó một hồi, chỉ cảm thấy khắp nhân gian này quả thực khó tìm được chốn nào náo nhiệt hơn đất Nam Cương. Một năm bốn mùa, mùa nào cũng bừng bừng sức sống, phảng phất như không bao giờ cạn kiệt. Một thiếu niên Nam Cương chạy tới, mắt mở tròn xoe, tò mò đánh giá Cảnh Thất một phen, sau đó tiến lại gần, giọng thì thầm mấy câu bên tai Ô Khê . Ô Khê nghe xong gật đầu, sau đó quay lại nói với Cảnh Thất rằng: "Thầy của ta... Ừm, chính là đại vu trước đây, giờ chúng ta gọi ngài là đại hiền giả, muốn gặp ngươi".

Con mắt vốn láo liên ngó nghiêng bốn phía thình lình trợn ngược, y quay phắt đầu lại, hỏi: "Ngươi nói gì cơ?".

Ô Khê đáp: "Ta từng kể cho thầy nghe về ngươi, thầy muốn gặp ngươi từ lâu rồi".

Cảnh Thất đột nhiên thấy miệng mình khô khốc, sau thoáng sững người, y hỏi: "Ngươi... ngươi nói với ông ấy thế nào?".

Ô Khê cười bảo: "Ta nói với thầy rằng, ngươi là người giữ chiếc nhẫn phỉ thúy của ta".

Trong khoảng khắc ấy, Ô Khê cảm thấy biểu cảm trên mặt Cảnh Thất thoáng méo xệch. Hắn biết nhưng vẫn cố hỏi: "Ngươi làm sao thế?".

Cảnh Thất vội vã lắc đầu, kế đó lại gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng bất đắc dĩ hỏi: "Trước... trước khi đi gặp ông ấy, có... có thể cho ta đổi bộ y phục khác không?".

Lời vừa dứt y vội vã lao đi, chẳng buồn liếc mắt nhìn Ô Khê lấy một cái. Chẳng hiểu vì sao, trông cái bóng lưng hoảng hốt cuống cuồng kia của y, Ô Khê lại thấy lòng phơi phới lại. Hắn nâng tay lên, rắn quấn người quanh tay bò ra, lưỡi phun ra rồi lại nuốt vào liên tục. Nó thân thiết uốn quanh, cọ người vào làn da hắn, cơn gió tràn về từ chốn rừng hoang núi thẳm, mang theo hơi đất âm ấm rất đỗi ôn hòa.

Vậy là về nhà rồi đấy.

Từ trước đến nay chưa từng trải nghiệm thứ cảm giác nào mãnh liệt thế này. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim như dây đan kéo căng cực hạn, tưởng chừng sắp đứt đến nơi đột nhiên thả lỏng, cả người cứ lâng lâng, nỗi sung sướng khó mà diễn tả bằng lời được. Cảm giác ấy hạnh phúc quá, khiến hắn chợt thấy lòng hoang mang lạ, như thể có gì không chân thực. Không khỏi nghĩ, liệu có phải lại rơi vào giấc mơ do Túy sinh mộng tử tạo ra không? Thế là len lén gập đầu ngón tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay mình.

Đau – thế là bật cười. =='

Cảnh Thất mân mê cả nửa ngày mới ló mặt ra. Y trút bỏ tấm áo hơi cũ thường ngày vốn quen khoác lên người một cách tùy tiện, thay bộ áo dài màu xanh nhạt. Màu lam rất lợt kia thoáng nhìn thấy hơi tối, nhưng khéo làm sao, lại tôn lên khí sắc "bệnh nặng mới khỏi" của y, khiến da dẻ trông trắng ngần như ngọc. Y dùng dải gấm cỡ bàn tay buộc ngang thắt lưng, nhưng ánh mặt trời có thể trông thấy những dải hoa văn cực kỳ phức tạp được thêu bằng chỉ bạc, bên hông đeo miếng bạch ngọc bội, trông có phần hơi long trọng, song cái long trọng ấy lại che bớt đi nét ngả ngớn trời sinh phảng phất giữa hàng mày, lưu chuyển trong đôi mắt hoa đào của y, lộ ra vẻ quý khí bức người.

Ô Khê quan sát y một lượt từ trên xuống dưới, sau cùng thấy bản thân chẳng nghĩ ra được câu nào dễ nghe, bèn nhận xét giản đơn rằng: "Rất được".

Cảnh Thất cười với hắn, nụ cười lại có chút mất tự nhiên – nếu bảo y dùng thân phận Nam Ninh vương đi gặp đại hiền giả Nam Cương thì quá đơn giản, y có thể ung dung bình tĩnh như thường, không chừng còn chẳng màng thể diện, ôm bầu rượu đi luôn ấy chứ. Nhưng mà... Sao giờ y cứ cảm thấy chuyện này vô cùng... tế nhị.

Kiếp trước kiếp này cộng lại cũng được ba trăm năm, có lẽ đây vẫn là lần đầu tiên y trải qua thứ cảm giác giống như đi gặp... nhạc mẫu thế này, tư vị ấy muôn sắc muôn màu, quả thực không cần phải kể với người ngoài làm chi.

Ai ngờ Cảnh Thất lại nghe Ô Khê bảo: "Thầy ta tính tình rất hiền lành, ngươi đừng căng thẳng". :v

Ô Khê chỉ cười mà nói, mặc y tức giận, hung hục lao đi trước. May mà công phu kiểm soát tâm trí của Cảnh Thất thuộc hạng nhất, chỉ chốc lát bình tĩnh lại. Y liếc xéo Ô Khê một cái, ra vẻ thong dong mà chỉnh trang lại ống tay áo: "Sao còn chưa dẫn đường?".

Miệng Ô Khê càng lúc càng mở lớn, lẳng lặng đi trước, trên đường đi không biết khiến bao người phải thảng thốt vì kinh ngạc – cái người ... cười ha hả, đến khóe mắt cũng cong tớn cả lên kia là đại vu đó ư?

Người thống trị tiền nhiệm của Nam Cương, tại thoái ẩn về làm đại hiền giả ngậm tẩu thuốc cực lớn của mình, hút phập phập không ngừng. Trông ngài có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng thi thoảng lại liếc mắt trông ra ngoài cửa một lần, mông nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên đinh vậy. Từ điểm ấy mà trông, có thể thấy ngài kỳ thực cũng có chút tò mò. Một lát sau có thị vệ tiến vào, thưa rằng đại vu dẫn người quay trở về rồi.

Đôi mắt đại hiền giả bỗng chốc sáng rực lên, thắt lưng bất giác ưỡn lên thẳng tắp. Ngài lưỡng lự một chốc, sau lại thả lỏng thân thể, làm bộ dạng cực kỳ hờ hững, chậm rãi : "Ta biết, mời bọn họ vào đi". Thị vệ theo hầu ngài từ bé, thời gian bên ngài còn lâu hơn cả Ô Khê nữa, thấy đại hiền giả điệu bộ như thế, không khỏi cười thầm, cung kính thưa vâng, sau đó lui ra ngoài.

Đại hiền giả lại không nhịn được mà nhích cái mông quý giá của mình về phía trước, dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài.

Lát sau, ngài nghe thấy tiếng thị vệ vang lên: "Đại hiền giả mời hai người vào trong".

Tên đồ đệ bất hiếu Ô Khê đáp rằng: "Được, cảm ơn ngươi". Sau đó liền đổi giọng, thanh âm vẫn thản nhiên như thường, nhưng không hiểu sao lại mang theo chút gì đó dịu dàng khó mà diễn tả, thấp giọng nói với người khác: "Đi bên này, cửa có bậc đấy, ngươi cẩn thận".

Chậc chậc, nghe đi nghe đi, giọng điệu ấy, thanh âm ấy, vắt kiểu gì cũng ra đống nước cho xem – đại hiền giả nheo mắt lại, thầm nhủ tên tiểu tử này quả thực bị người khác thuần phục mất rồi. Sau đó ngài nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại, giấu vẻ... dung tục trên mặt mình đi. :3 :3

Không biết vì sao khi Cảnh Thất bước vào trong, vừa trông thấy lão nhân râu tóc bạc phơ cùng tẩu thuốc trong tay, nhìn ánh mắt của lão, bỗng chốc thấy nỗi căng thẳng như bay đi đâu hết. Không chỉ không căng thẳng, y còn có thứ cảm giác mơ hồ rất khó tả, như thể gặp được đồng loại vậy. :v~~ Cảnh Thất liền nở nụ cười, làm lễ gặp mặt trưởng bối, sau đó mở lời trước: "Hậu bối Cảnh Bắc Uyên tham kiến đại hiền giả".

Đại hiền giả hạ tẩu thuốc xuống rồi đứng dậy: " Không biết Nam Ninh vương giá lâm, lão hủ không ra nghênh đó từ xa, thất lễ".

Câu trên ngài nói bằng tiếng quan thoại của Đại Khánh cực kỳ lưu loát. Về phần Ô Khê, cảm thấy vô cùng kỳ quái, thầy hình như không kinh ngạc chút nào thì phải. Từ trước đến nay vẫn cảm thấy mình không gì không biết, dù sau này trưởng thành, nhận lấy Nam Cương từ tay ngài rồi, vẫn cảm thấy lão giả đáng kính kia là người trí tuệ bậc nhất hắn từng gặp trong đời.

Hiển nhiên, có đôi khi muốn làm bộ làm tịch đến trình độ khiến người ta tin phục, cũng là một loại trí tuệ.

Đại hiền giả vừa bảo hai người kia ngồi xuống vừa liếc nhìn vẻ mặt Ô Khê. Ngài như thể nhìn ra được hắn nghĩ gì trong đầu vậy, cười bảo: "Hôm ấy, lúc con nói lý do bản thân về là vì người giữ chiếc nhẫn phỉ thúy của con, ta liền nghĩ, huy động nhiều binh mã thế này, người kia nhất định không phải tiểu thư khuê các hay lá ngọc cành vàng nhà nào. Không quyền thế cũng phải cực kỳ cao quý. Xem ra ta đây tuy già, nhưng cũng chưa hoàn toàn lẩm cẩm, lại đoán đúng rồi".

Ngài quay sang với Cảnh Thất: "Có điều, vương gia lại chịu đồ đệ ngốc của ta đến chốn rừng thiêng nước độc này quả thực khiến người kinh hãi không thôi, xem ra đồ đệ ngốc này của ta phải có gì đáng chú ý".

Cảnh Thất cười đáp: "Ăn lộc vua ban, cúc cung tận tụy, Nam Ninh vương sớm vì nước hy sinh trong trận kinh thành rồi, hôm nay hậu bối chỉ còn lại nửa mạng tàn, bụng đầy cám bã, đại vu bằng lòng thu lưu, hậu bối quả thực may mắn vô cùng".

Ô Khê không hiểu hết hai người khách sáo nói với nhau những gì, chỉ là nhìn sắc mặt đại hiền giả cũng mơ hồ cảm thấy được câu nói nghe không được xuôi tai cho lắm, định mở miệng chen lời bị đại hiền giả trừng mắt nhìn. Cảnh Thất liếc thấy, chỉ tủm tỉm cười, cúi đầu uống trà – tiểu tử, thầy ngươi sợ ngươi chịu thiệt thòi đó.

Đại hiền giả lại nheo mắt, cầm chiếc tẩu của mình lên, nhét vào trong miệng, hít hơi dài, rồi lại phả khói ra, sau mới nói: "Tuy vương gia nói vậy, nhưng dù sao...'cố thổ khó rời' vốn là lẽ thường tình".

Cảnh Thất cười đáp: " Không rời tấc đất bé dưới chân, sao biết thời gian này bao la rộng lớn?".

"Thế gian rộng lớn? Nam Cương chúng ta nào có to lớn gì đâu".

"Núi cần cao, có tiên ngụ ắt vang danh."

Đại hiền giả thoáng ngẩn người, tỉ mỉ đánh giá Cảnh Thất một phen. Cảnh Thất thản nhiên nhìn ngài, chốc lát sau, hai lão hồ ly đối diện mà cười. (đồng loại nên nó vậy đó :v)

Về sau, Ô Khê rất buồn bực phát hiện ra một chuyện, hai người này cực kỳ hợp nhau. Lúc mới tới kinh thành, từng cảm thấy trên người Cảnh Thất có thứ gì đó rất giống đại vu, hiện tại mới giật mình phát hiện, cảm giác khi ấy của bản thân đúng là chuẩn xác mười phần. Lúc đầu già trẻ thăm dò đây đó, qua lại đôi câu thoảng mùi "thuốc súng" xong liền bắt đầu nói sang mấy chuyện tràng giang đại hải tận đẩu tận đâu, ngươi một câu ta một câu, cứ như úp mở thiên cơ vậy, mãi đến gần giờ dùng cơm tối, Ô Khê mới tìm được cơ hội xin cáo từ.

Trước lúc đi, đại hiền giả có bảo rằng: "Ô Khê, ta già rồi. Cả đời ta sống trên mảnh đất này, giờ cũng muốn ra ngoài xem trời cao đất rộng, hành lý thu xếp xong xuôi, giờ ta yên tâm giao Nam Cương lại cho con đó".

Ô Khê sửng sốt, quay đầu lại nhìn người thầy lớn tuổi của mình.

Đại hiền giả cười: "Con trưởng thành rồi".

Trên đường về, Ô Khê rốt cuộc cũng kìm không được mà hỏi Cảnh Thất: "Có đôi khi ta thấy bản thân rất ngu ngốc, thầy nói mười câu thì phải đến tám chín câu ta không hiểu, ai ngờ hai người các ngươi lại hợp nhau như vậy chứ".

Cảnh Thất thoáng ngẩn người, sau đó nhìn bằng vẻ mặt cực kỳ cổ quái: "Ta bảo này... sao ngươi... thật thà thế?".

Ô Khê nhướng mày, chỉ nghe Cảnh Thất thở dài tiếng, thành thật trả lời: "Ta với ông ấy có nói gì đâu, lời thốt khỏi miệng đến bản thân ta còn nghe không hiểu nữa là". :v

Ô Khê ngẩn người, Cảnh Thất lắc đầu, cười bảo: "Thầy ngươi cũng thế thôi, những lời chính bản thân ông ấy còn không hiểu thì làm sao ngươi hiểu nổi? Gạt ngươi chút cho vui thôi. Sống trên đời này, đào đâu ra lắm thứ cao thâm như thế, ta không hiểu ta nói những gì, ông ấy có thể tiếp chuyện cùng ta, chứng minh ông ấy cũng chẳng hiểu ta nói cái gì. Hai chúng ta đối qua đáp lại, cũng chỉ vì rảnh rỗi không có gì làm, bày việc giết thời gian thôi. Giả thần giả quỷ ấy mà... có đôi khi cũng là thú vị, đợi đến lúc ngươi đủ tuổi tự khắc hiểu ra". (em mệt não quá :v )

Có đôi khi, những thần thoại cùng tín ngưỡng trong lòng sụp đổ tan tành khiến con người ta vô cùng phiền muộn, nhưng dần dần, khi những nỗi muộn phiền ấy chất cao lên, cũng là lúc đứa trẻ vươn vai lớn bổng.

Đại hiền giả muốn rời Nam Cương đi vân du đây đó, sang ngày hôm sau liền để lại bức thư rồi đi mất, hành động dứt khoát vô cùng. Về sau, Nam Cương chọn ra vu đồng mới, là bé trai bốn tuổi tên gọi Lộ Tháp, có đôi mắt tròn to cực kỳ xinh đẹp, ngoan ngoãn lại thông minh, trước nay chưa từng khóc quấy, tuy căn cơ luyện võ không bằng Ô Khê, nhưng lại vô cùng lanh lợi, có biệt tài đọc đâu nhớ đó. Cảnh Thất dứt khoát nhận luôn nó làm con mình, song có đôi khi hăng say đùa nghịch với nhau, cũng chẳng phân được ai là cha ai là con nữa.

Lộ Tháp thông minh, mà cứ hễ là trẻ thông minh thì đứa nào đứa nấy tò mò cao như núi. Dần dần Lộ Tháp phát hiện ra một chuyện, thầy đối xử với cha tuy rất tốt, nhưng cũng rất "nghiêm". Tỷ dụ như, thầy hay ép cha ăn thứ mà cha không thích, cho cha ngủ quá nhiều, không cho cha ăn canh ngọt ướp lạnh. Rốt cuộc có ngày, nhân lúc thầy đi vắng, cha lại gắp miếng thịt rắn trong bát mình sang cho Lộ Tháp. Nó nhịn không được mà hỏi: "Mọi người nói lúc trước ở Đại Khánh cha là quan rất rất to, sao cha lại sợ thầy thế?".  ( theo chồng thì phải theo nếp nhà chồng con ạ )

Cảnh thất tiếp tục lấy đũa bới cơm, sắc mặt như thường: "Mắc mớ gì ta phải sợ hắn?".

Lộ Tháp bèn xòe ngón tay ra bắt đầu đếm, thầy cho cha làm cái này, thầy không cho cha làm cái kia, hai ba bốn năm sáu bảy, quả thực khiến người ta giận sôi gan. Lộ Tháp thấy kỳ quái lắm, nghĩ mãi không thông, vì sao lúc nào cha cũng dễ bị bắt nạt như thế chứ, thầy nói cái gì thì là cái đó. Tuy lần sau vẫn mắc lỗi y chang, nhưng thái độ nhận sai lúc nào cũng vô cùng nghiêm chỉnh, thế là Lộ Tháp bèn sinh ra nghi vấn của mình.

Cảnh Thất vươn tay xoa đầu nó, cười bảo: " Hắn là của ta, nhường nhịn dăm ba chuyện cũng là lẽ đương nhiên".

Sau đó, kẻ làm cha lông bông bậc nhất thế gian buông đũa xuống, ra vẻ thấm thía sâu xa: "Cha nói con nghe này Lộ Tháp, quan trọng nhất là con phải biết khoan dung, thê tử  ':3' làm mình làm mẩy, giận dỗi nọ kia là chuyện rất bình thường, không làm mình làm mẩy với con thì làm mình làm mẩy với ai bây giờ? Con không độ lượng với người ta thì còn độ lượng với ai được nữa?".

Lộ Tháp gật đầu, cái hiểu cái không.

Cảnh Thất lại nói: " Hắn là người của con, thì con phải chăm sóc đối phương cho tốt, không được chọc người ta giận, nếu lỡ khiến người ta giận, thì phải hạ mình, dỗ dành ngon ngọt. Chuyện ấy cũng không có gì khó cả, thê tử  ':3' kẻ nào kẻ ấy thường vậy mà. Con xem thầy con đi, cả ngày từ sáng đến tối, ăn bữa cơm cũng có người chạy đến làm phiền, khổ cực lắm. Ta dỗ dành nhiều chút, cũng là chuyện nên làm".

Lộ Tháp lại gật đầu, sau đó hướng ra phía cửa, cung kính thưa một tiếng: "Thầy".

Cả người Cảnh Thất lập tức cứng đờ, hóa thành tảng đá hình người. (này thì thê tử này, này thì ngon ngọt này)

Mãi lâu sau y mới quay đầu lại, nhìn Ô Khê không biết đứng tựa cửa tự bao giờ, cười gượng gạo: "Ngươi... mới đó,.. ngươi về rồi...".

Hắn đi đứng kiểu gì mà êm ru vậy chứ.

Không biết vì sao, mặc dù nghe Cảnh Thất giải thích, giờ này Lộ Tháp vẫn cảm thấy cha mình có phần kinh hoàng. Hôm sau, cả buổi sáng Lộ Tháp chẳng thấy bóng cha đâu, mãi đến giữa trưa mới phát hiện ra y vừa rời giường, động tác có chút gì đó hơi thiếu nhịp nhàng, rất khó tả, gương mặt còn vương mệt mỏi. 

Lần này Lộ Tháp tinh ra chút, không nhiều lời gặng hỏi, chỉ nghe thị vệ A Thanh kể lại, tối hôm qua đại vu khóa cửa lại, không cho bất kỳ ai tới quấy rầy. Nửa đêm A Thanh tỉnh dậy đi nhà xí, vô tình đi ngang qua, lại nghe thấy có tiếng nức nở đứt quãng truyền ra từ bên trong.

Lộ Tháp nhớ đến mấy vết tím tím xanh xanh ẩn dưới cổ áo cha, lặng lẽ rùng mình một cái, sau đó ngoan ngoãn đi làm bài tập được giao.

Nó thầm nghĩ, thầy đúng là người đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro