Quyển 4 - Chương 14: Mối thù năm xưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thạch thất đen nhánh tựa như tĩnh mịch, ánh lửa nhảy nhót lấp lánh, chiếu ra người kia dung nhan tuấn mỹ, mắt nâu sáng tinh, thuần trắng thuần bào dù nhiễm vết máu cùng cát bụi, lại vẫn khó nén tiêu sái xuất trần, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, nhấp nháy sắc bén, lãnh ý um tùm, ngọc bạch kiếm tuệ có chút lung lay, lại không phải Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường thì là ai!


Liên Minh Nguyệt kinh ngạc nói: "Ngọc Đường ca, ngươi, ngươi như thế nào ......!?"

"Ngươi là muốn hỏi thuốc nổ kỳ quái kia uy lực như thế, mà ta như thế nào lông tóc cũng không hề bị thương?" Bạch Ngọc Đường nói nhìn hướng Triển Chiêu, giống như cười mà không phải cười tiếp tục nói: "Đường đường là Cẩm Mao Thử nếu ngay cả một cơ quan nhỏ vậy cũng nhìn không thấu, há không phải để tên mèo thối này chê cười sao".

Triển Chiêu cười nhạt nói: "Triển mỗ tin tưởng Bạch huynh, chắc chắn nhìn ra huyền cơ trong đó ......"


Liên Minh Nguyệt sắc mặt xanh trắng, đáp: "Nguyên lai ...... Ngươi đã sớm đối với ta có phòng bị".

Bạch Ngọc Đường kiềm chế tức giận, cắn răng nói: "Từ khi Bạch Ngọc Đường ta bước vào thành Càn Khôn đến nay, đối với ngươi chưa từng có nửa phần hoài nghi!"

Liên Minh Nguyệt nghi ngờ nói: "Đã như vậy, ngươi đến trong bí đạo cứu ta, nhưng lại vì sao có đối ta có chỗ đề phòng?"

Bạch Ngọc Đường sắc mặt dần dần chìm, đáp: "Đêm qua ta cùng mèo con quay lại nghiệm thi, hắn tuy có phát hiện, nhưng đến không tới kịp nói cho ta, liền gặp được Thiên Tông huynh cùng quý quản gia đến tìm, nói rõ Minh Nguyệt ngươi đột nhiên mất tích, con mèo này chỉ kịp nói với ta bốn chữ ......"

Liên Minh Nguyệt mau chóng đuổi hỏi: "Bốn chữ gì?"

Bạch Ngọc Đường gằn từng chữ một: "...... Đề phòng minh nguyệt!"


Liền minh nguyệt không thể tin nói: "Ngươi đối với ta có chỗ hoài nghi, chỉ vì Triển đại ca nói bốn chữ mà thôi?"

Bạch Ngọc Đường thẳng tắp nhìn chăm chú Liên Minh Nguyệt, thản nhiên nói: "Không sai, Bạch gia cùng tên mèo thối này tuy là oan gia đối đầu, nhưng lời nói của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường ta tuyệt đối tin tưởng!"

Triển Chiêu trong lòng hơi rung, nghe tên chuột bạch này thường ngày phách lối kiệt ngạo như thế từng tiếng trịch địa, nhưng bên trong tình nghĩa há lại có thể nói liền hai chữ tín nhiệm?"

"Bạch huynh ......"


Liên Minh Nguyệt ánh mắt tránh lạnh: "Tốt! Nếu đã như vậy, ngươi lập tức bắt ta về Khai Phong phủ hỏi tội!"

Nói đoạn trường kiếm trong tay chấn động, hàn quang như điện, thẳng bức Bạch Ngọc Đường đâm tới!

Bạch Ngọc Đường lách mình tránh đi, chỉ nghe sang sảng một tiếng giống như long ngâm, hắc ám thạch thất lập tức hoa thải chói mắt, bảo kiếm Họa Ảnh đã tuốt ra khỏi vỏ!

Liên Minh Nguyệt thủ đoạn đảo ngược, xoát xoát ba kiếm đoạt công mà đến, Bạch Ngọc Đường thân hình lắc lư, phong mang tránh ra, trường kiếm trong tay vung khẽ, đem thế công ngăn lại, lập tức chuyển thủ thành công, Họa Ảnh nhanh chóng đâm tới.


Liên Minh Nguyệt dùng Uyên Ương đao thành danh giang hồ, giờ phút này lại dùng trường kiếm, luận đối địch ứng biến hay kinh nghiệm, thuần thục kiếm pháp căn cơ, tuyệt đối cùng Bạch Ngọc Đường có sự khác biệt, hơn mười chiêu tới, chiêu kiếm trong tay đã hơi tán loạn, hô hấp cũng nặng nề, chỉ có thể miễn cưỡng chèo chống ngăn cản mà thôi. Bạch Ngọc Đường cũng không phải là địch thủ của nàng, mấy chiêu ở giữa liền có thể lấy tính mệnh nàng, nhưng năm đó thanh mai trúc mã, cười hì hì đùa giỡn vẫn còn hiển hiện trong ký ức, nghĩ không ra ly biệt trải qua nhiều năm lần này gặp nhau, lại thành một sống một còn như thế, bởi vậy từ đầu đến cuối khó mà ra sát chiêu.


Triển Chiêu nhân cơ hội này đem Hà Bội Ngọc đỡ dậy, ân cần nói: "Thiếu phu nhân, ngươi thương thế như thế nào?"

Hà Bội Ngọc thở khẽ mấy tiếng, gật đầu nói: "Không quá lớn ngại ...... Chỉ là bị cục đá vụn kia đập gãy xương chân ......"

Triển Chiêu cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh lửa yếu ớt chiếu rọi phía dưới, nàng thân mang váy lụa đã nhiễm vết máu, trong bóng tối cũng không biết thương thế như thế nào, đành phải trước đem huyệt đạo phong bế, để phòng nàng mất máu quá nhiều.

Hà Bội Ngọc gặp hắn thay mình điểm huyệt, nói: "Triển đại nhân, ta nhìn Minh Nguyệt cũng không phải là đối thủ của Bạch Ngũ Gia ...... Chúng ta rất nhanh liền có thể trốn ra khỏi bí đạo này ......"

Triển Chiêu lông mày hơi cau lại, lại không tiếp lời, chỉ ngẩng đầu yên lặng nhìn chăm chú hai người kia đánh nhau, thần sắc rất có vài phần lo lắng: "Liên Minh Nguyệt giỏi dùng song đao, trong tình huống khẩn yếu như thế, nhưng vì sao vứt bỏ đao sử dụng kiếm, xét tài trí khôn khéo của nằng, trong đó chắc chắn có nguyên do ......"


Thời điểm Triển Chiêu trầm tư, Bạch Ngọc Đường cùng Liên Minh Nguyệt đã đánh nhau hơn mười chiêu, đột nhiên Liên Minh Nguyệt kiếm quang trong tay lóe lên, trường kiếm giống như một đạo bạch hồng, thẳng hướng yết hầu của Bạch Ngọc Đường đâm tới! Bạch Ngọc Đường mũi chân chĩa xuống đất, đâm nghiêng xuyên ra, lại xuất hiện ở sau lưng Liên Minh Nguyệt, kiếm rất nhanh mà đâm ra! Lúc này phía Liên Minh Nguyệt yếu huyệt đều bị kiếm thế bao phủ, chỉ cần nhẹ đưa vài tấc, liền có thể khống chế kỳ tử mệnh, Bạch Ngọc Đường hơi do dự, cắn răng đem Họa Ảnh đưa ra!

Kiếm quang như hồng tựa như điện, cách xa Liên Minh Nguyệt, đột nhiên nghe được sau lưng Triển Chiêu quát lên: "Bạch huynh, không thể!"


Bạch Ngọc Đường trong lòng liền giật mình, đột nhiên Liên Minh Nguyệt đầu gối trái thấp khuất, trường kiếm trong tay xoay vòng, nghiêng nghiêng lướt đi một kiếm, mau lẹ, kỳ huyễn khó lường, thủ pháp phương vị thực là khiến người không thể tưởng tượng! Bạch Ngọc Đường có kinh nghiệm đối địch ứng biến cực kỳ phong phú, dưới sự kinh hãi vội vàng thả người né tránh, khó khăn lắm tránh thoát được yếu huyệt ngay tim, nhưng trường kiếm của đối phương nhanh chóng như lôi điện, đột nhiên ở giữa đã từ cánh tay phải của Bạch Ngọc Đường xuyên thẳng tới!

Bạch Ngọc Đường lông mày hung ác vặn, chỉ cảm thấy vết thương kịch liệt đau nhức, ráng chống đỡ nửa ngày, đột nhiên thân hình lắc lư ngã nhào xuống đất!

Triển Chiêu cả kinh nói: "Bạch huynh ...... Ngươi ......" Xông lên phía trước đem hắn đỡ dậy, gặp hắn vai phải máu tươi tuôn ra, đã bị trọng thương!


Hà Bội Ngọc đứng dậy hoảng sợ nói: "Côn Ngô Kiếm pháp!?"

Liên Minh Nguyệt thu kiếm lui bước, hơi cảm thấy giật mình, cười lạnh nói: "Nghĩ không ra đại tẩu ngươi lại biết kiếm pháp này ......"

Hà Bội Ngọc cả giận nói: "Đây là kiếm pháp của Diêm gia ta, ta tự nhiên sẽ có thể nhận biết! Liên Chấn lão tặc này sát hại Diêm gia cả nhà ta, lại vẫn chẳng biết xấu hổ đem kiếm pháp này chiếm làm của riêng!"

Liên Minh Nguyệt thần sắc đột biến: "Ngươi nói cái gì? Ngươi ...... Ngươi cùng Diêm gia đến tột cùng có quan hệ gì!?"

Hà Bội Ngọc cắn răng gằn từng chữ một: "Ta là người duy nhất sống sót của Diêm Gia vào mười bốn năm trước bị diệt môn, nhi nữ của Diêm Khiếu Phong —— Diêm Vân!"

Liên Minh Nguyệt ép sát mấy bước, cả kinh nói: "Ngươi là nhi nữ của Diêm Nhị thúc!?"


Hà Bội Ngọc giọng căm hận nói: "Năm đó Liên Chấn đánh giết ta cả nhà, ta đã từng lập thệ, nhất định phải tìm Diêm gia Côn Ngô Kiếm pháp về, thay hơn ba mươi oan hồn đã chết của Diêm gia báo thù rửa hận! Ta chịu nhục gả vào thành Càn Khôn, chính là vì tìm thứ bị Liên Chấn giấu vào bên trong ' Tứ Tượng Tý Quan Âm ' Côn Ngô Kiếm phổ, lại dùng kiếm pháp này giết hết cả nhà Liên gia!

Bạch Ngọc Đường không lo được thương thế ở đầu vai, ráng chống đỡ ngồi dậy nói: "Chẳng lẽ ...... Tứ Tượng Tý ...... Quan Âm bên trong ...... Bí mật, là ...... Côn Ngô Kiếm pháp này?

Hà Bội Ngọc đáp: "Tất nhiên là như thế! Chúng ta tại mật thất phát hiện hộp gấm ...... Chính là chi vật của Diêm gia ta, ta từng tận mắt nhìn thấy cha ta đem kiếm phổ giấu ở trong đó!

Triển Chiêu nhớ tới thần sắc khi nàng nhìn thấy hộp gấm kia, nguyên lai là có duyên cớ này.


Liền Minh Nguyệt im lặng nửa ngày, đột nhiên cất cao giọng nói: "Đại tẩu, ngươi sai rồi ...... Người đồ sát cả nhà Diêm gia không phải là cha ta".

Hà Bội Ngọc cả giận nói: "Ngươi đừng muốn giúp Liên Chấn thoát tội! Việc này là sư phụ ta tận mắt nhìn thấy, Liên Thiên Tông cũng chính miệng thừa nhận, chẳng lẽ còn có thể giả!?"

Liên Minh Nguyệt cười lạnh nói: "Bọn hắn nếu như không nói như thế, lại có thể nào bảo toàn tính mạng của ngươi".

Hà Bội Ngọc cau mày nói: "Lời này của ngươi là ý gì?"

Liền minh nguyệt lãnh đạm nói: "Bởi vì người sát hại cả nhà Diêm gia cũng không phải là cha ta, mà là chính là Diêm Nhị thúc!"

Hà Bội Ngọc phẫn nộ quát: "Nói bậy! Ngươi im ngay!"


Liên Minh Nguyệt đáp: "Cha ta cùng Diêm Nhị thúc vốn là bạn tri kỉ, nhưng mười bốn năm trước Diêm Nhị thúc biết được một bí mật kinh thiên, cho nên bị hạ lệnh cả nhà diệt khẩu, phụ trách việc này người chính là cha ta. Diêm Nhị thúc biết rõ cha ta cực nặng tình nghĩa huynh đệ, quyết sẽ không ra tay hạ sát, đến lúc đó Liên gia cũng tất nhiên cả nhà gặp nạn, bởi vậy trước lúc cha ta đuổi tới, tự tay giết chết cả nhà lão ấu hơn ba mươi miệng, chỉ có ái nữ Diêm Vân bởi vì lúc ấy ở tạm trong nhà dì, có thể trốn qua kiếp nạn này. Việc này tôn sư từng tận mắt nhìn thấy, để tránh ngươi bị cừu gia làm hại, cho nên mới giấu diếm chân tướng, giả xưng cha ta là hung thủ. Diêm Nhị thúc trước khi lâm chung có đem giấu bí mật kia cùng Côn Ngô Kiếm pháp vào hộp gấm giao cho cha ta, để hắn hảo hảo đảm bảo, một ngày kia có thể thay hắn báo thù. Cha ta đề phòng bất trắc, đem trong hộp gấm bí mật phân thành hai, giấu vào bên trong bí đạo thành Càn Khôn, một phần trong đó đặt ở trong hộp gấm, một phần khác thì giấu vào Tứ Tượng Tý Quan Âm. Cha ta lần này rời đảo, chỉ đem một phần trong hộp gấm mang đi, còn lại giấu ở bên trong thành Càn Khôn.

Hà Bội Ngọc không thể tin, lắc đầu nói: "Ngươi nói bậy! Tuyệt đối không thể có việc này! Cha ta hắn ...... Hắn như thế nào có thể tự tay giết chết cả nhà!?"

Liên Minh Nguyệt đáp: "Nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi thăm lệnh sư Chư thần y, với lại bên trong hộp gấm kia cũng có bút thư của Diêm Nhị thúc, để chứng thực việc này. Chỉ tiếc ngươi bị Chư thần y mang đi sau đó liền mất đi tin tức, cha ta đã từng nghi hoặc ngươi là nhi nữ của Diêm Nhị thúc, bởi vậy lệnh nhị ca âm thầm điều tra nghe ngóng, nhưng hắn lại nói ngươi bất quá là họ Hà nông gia nữ nhi, bởi vậy chưa thể chính miệng đem tình hình thực tế nói cho ngươi biết được.

Hà Bội Ngọc nước mắt lưng tròng, nức nở nói: "Cha ta hắn ...... Hắn ......"


Liên Minh Nguyệt chỉ trường kiếm trong tay, um tùm đáp: "Chỉ tiếc chuyện tới nước này, ta nhất định phải lấy đầu của các ngươi làm mồi nhử, mới có thể tiếp cận Vân Sơn Tô phu nhân kia, thay cha ta cùng Diêm gia cả nhà báo thù oán này. Đại tẩu, Triển đại nhân, Ngọc Đường ca, các ngươi ngàn vạn lần đừng có trách ta ......"

Bạch Ngọc Đường giận dữ hét: "Liên Minh Nguyệt, ngươi hẳn là phát rồ phải không!"

Liên Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn thất vọng: "Liên nhị ca cùng sư huynh đều giết, còn có chuyện gì tốt để bận tâm! Chỉ cần có thể báo thù giết cha, Minh Nguyệt sẽ không tiếc!"

Bạch Ngọc Đường đột nhiên thả người vọt lên, tay trái đã đem Họa Ảnh rơi xuống quờ lấy, quát: "Muốn giết người, bước qua xác Bạch gia trước!"


Triển Chiêu bận bịu cản trở nói: "Bạch huynh! Vai phải ngươi đã tổn thương, không thể tái chiến!"

Bạch Ngọc Đường đem hắn quẳng thoát: "Mèo thối tránh ra, ít dông dài!"

Triển Chiêu đột nhiên xuất thủ như điện, đem hắn huyệt đạo quanh thân điểm trụ, trở tay rút ra Cự Khuyết Kiếm, không đợi tên chuột bạch kia kêu gào lên tiếng, người đã như mũi tên nhảy vọt ra!

Bạch Ngọc Đường nổi giận quát: "Mèo thối! Mau giải khai huyệt đạo cho Bạch Gia!!"

Hà Bội Ngọc cũng vội la lên: "Triển đại nhân! Ngươi thân trúng kịch độc, nhất định không thể động võ!"


Liên Minh Nguyệt gặp Triển Chiêu thả người nhảy vọt đến, quát: "Tránh ra!" Kiếm hướng yết hầu đâm tới!

Ai ngờ Triển Chiêu lại không né tránh, cánh tay phải khẽ nâng trường kiếm, chiêu thức phát sau mà đến trước, đâm vào ngực Liên Minh Nguyệt.

Liên Minh Nguyệt bận bịu giơ kiếm cản đỡ, Triển Chiêu trường kiếm trong tay lại đột nhiên gảy nhẹ, kiếm phong nghiêng chuyển, mũi kiếm đã chỉ hướng yết hầu của đối phương! Liên Minh Nguyệt giật mình, trường kiếm trong tay tại vách đá bắn ra, dựa thế vọt tránh ra, không khỏi khẽ cắn môi anh đào, kiếm rất nhanh đâm tới, kỳ thế mau lẹ vô cùng, giống như gió táp mưa rào!

Triển Chiêu chân khí bị khống chế, khó mà đề khí nhảy vọt, kết nối mấy chiêu qua, vai trái đã bị trường kiếm vạch phá, chiêu thức Liên Minh Nguyệt càng phát ra mau lẹ, Côn Ngô Kiếm pháp của nàng dù mới học chưa tinh, lại vẫn uy thế ác liệt, Triển Chiêu miễn cưỡng chèo chống, rút kiếm chống đỡ, trong khoảnh khắc đã bị tổn thương vài chỗ, cũng may hắn ứng biến cực nhanh, bởi vậy thương thế rất ít, nhưng hắn nội lực bị quản chế, không bền chiến, nếu kéo dài sẽ thế tất lạc bại.


Bạch Ngọc Đường ở bên nhìn đến lo lắng, mắng: "Mèo thối! Mèo chết! Mèo nát! Rõ ràng là cậy mạnh chống gượng, nhanh giải khai huyệt đạo cho Bạch gia!!"

Hà Bội Ngọc lắc đầu nói: "Bạch Ngũ Gia, đợi một chút, đừng sốt ruột, chớ có phụ nỗi khổ tâm của Triển đại nhân ......"

Bạch Ngọc Đường khó hiểu nói: "Khổ tâm gì?"

Hà Bội Ngọc lo lắng đáp: "Chẳng lẽ Ngũ Gia lại nhìn không ra, Triển đại nhân là thay ngươi thí chiêu ......"

Bạch Ngọc Đường cả kinh nói: "Cái gì!? Mèo này mà chẳng lẽ là ......"

Hà Bội Ngọc mắt nhìn thân ảnh đang chiến đấu kia, thở dài: "Giờ phút này ngươi và ta đều bị thương nặng, Triển đại nhân lại bị kịch độc khống chế, nếu muốn thắng Minh Nguyệt, chính là phải phá giải Côn Ngô Kiếm pháp này. Bây giờ Triển đại nhân lấy thân thí chiêu, là muốn Ngũ Gia thấy rõ kiếm lộ, mới có thể một kích chiến thắng, chạy ra bí đạo hung hiểm này".


Trong lúc nói chuyện hơn mười chiêu đã qua, Triển Chiêu sớm đem sinh tử không để ý, kiếm chiêu chỉ công không thủ, Liên Minh Nguyệt sử dụng Côn Ngô Kiếm pháp dù biến hóa quỷ quyệt, ác liệt tấn mãnh, nhưng chợt gặp đấu pháp liều mạng như vậy, cũng khó mà lập tức thủ thắng. Bạch Ngọc Đường gắt gao tiếp cận đoàn kiếm quang phức tạp kia, huyệt đạo bị phong thầm vận chân khí vội xông. Triển Chiêu chân khí bị quản chế, gắng gượng chịu đựng thật lâu, mồ hôi đã ướt đẫm nặng áo, gần như sụp đổ, tri kỳ của Liên Minh Nguyệt khó mà chống đỡ lâu, xuất kiếm càng nhanh, kiếm chiêu bao hàm nội lực càng mạnh, đột nhiên trường kiếm nhanh chóng quay ngược trở lại, bỗng nhiên đâm tới, thế đạo ác liệt giống như bạch hồng, Triển Chiêu nếu như tránh kiếm này, nhất định phải hướng về phía sau gấp tung, nhưng hắn nội lực bị chế, không cách nào nhảy vọt, chỉ có thể đâm vào yếu huyệt đầu vai, chuyển từ phía sau đến trước, chỉ là kiếm đến nửa đường khí lực đã kiệt, coong một tiếng, trường kiếm tuột tay mà rơi, Liên Minh Nguyệt bàn tay trái lật, rắc một tiếng, đánh thẳng vào ngực Triển Chiêu, thân hình hắn lay động, bỗng nhiên quỳ một chân trên đất, máu tươi thuận miệng chảy ra.

Hà Bội Ngọc vội la lên: "Triển đại nhân!!"


Liên Minh Nguyệt mặt hiện lên màu lạnh, thấp giọng nói: "Triển đại ca, ngươi chớ trách ta ......" Trường kiếm trong tay đã đột nhiên hướng Triển Chiêu vào đầu chém tới!

Hà Bội Ngọc hoảng sợ nói: "Minh nguyệt! Không thể ——"

Liên Minh Nguyệt trường kiếm trong tay nhanh như thiểm điện, thế không thể xắn, đột nhiên ba một tiếng giòn vang, trường kiếm kia lại từ đó bẻ gãy, là Bạch Ngọc Đường dùng Đích Phi Hoàng Thạch!

Hỏa thạch như điện quang, lại là một khối đá tròn từ trái ném ra, Liên Minh Nguyệt né không kịp, đá tròn chính giữa lồng ngực, răng rắc vài tiếng xương sườn đã nứt!


Bạch Ngọc Đường tay vịn vai phải lay động đứng lên, tự tiếu phi tiếu nói: "Còn tốt con mèo thối ngươi lực tay còn có hạn, nếu không Bạch gia xông không ra huyệt đạo, ngươi đúng thật là mèo chết một đầu!"

Triển Chiêu đã toàn thân thoát lực, ngã ngồi trên mặt đất, suy yếu mỉm cười nói: "Đa tạ Bạch huynh, kịp thời cứu giúp ......"

Bạch Ngọc Đường lại giống như khinh thường, đáp: "Mèo con, đừng phí lời, nếu như nghĩ báo ân, chi bằng hiếu kính Bạch gia vài hũ rượu Thiệu Hưng lâu năm, không biết ngươi có bao nhiêu bổng lộc?"

Triển Chiêu cười như gió xuân, đáp: "Nếu như Bạch huynh có nhã hứng, Triển Chiêu tất nhiên phụng bồi ......" Hắn nói có chút dừng lại, nhàn nhạt rồi nói tiếp: "Bất quá trước đó, ngươi và ta phải sống rời khỏi nơi đây trước mới được ......"


"Không sai ...... Chỉ sợ các ngươi đã khó mà còn sống rời đi chỗ này!"

Liên Minh Nguyệt từ chỗ bóng tối chầm chậm đứng lên, trường kiếm trong tay đã lặng yên không một tiếng động ở phía sau lưng Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường mũi chân gảy nhẹ, Họa Ảnh đã ở trong tay, nghiêm nghị quát: "Ai sống ai chết, chỉ sợ phải thử qua mới biết!"

Liên Minh Nguyệt tay vỗ nơi bị kiếm gãy, thở khẽ đáp: "Ngươi dù có thể phá giải Côn Ngô Kiếm pháp, bất quá ......" Trong tay nàng kiếm gãy đã chầm chậm đưa ra, sắc mặt đột nhiên biến lạnh, "...... Ta giết Triển Chiêu lại dễ như trở bàn tay!"

Triển Chiêu lông mày hơi cau lại, duệ phong của thanh kiếm gãy kia đã sơ lược đâm vào thân thể, lắc đầu nói: "Bạch huynh ...... Không thể bị quản chế!"

Bạch Ngọc Đường giận không kềm được, kêu lên: "Mèo thối, ngươi ......!"


Trong lúc giằng co, Hà Bội Ngọc bỗng nhiên mi tâm khẽ nhíu, ánh mắt bên trong hình như có chút ân cần, Liên Minh Nguyệt trong lòng nghi hoặc, còn chưa kịp thêm suy tư, đã cảm giác đột nhiên hàn ý ...... Hẳn là phía sau có người đánh lén!?

Trong chốc lát, trường kiếm băng lãnh đã từ lưng đột nhiên cắm vào, chỉ nghe phù một tiếng, đầu kiếm lóe sáng chỉ trước ngực lộ ra!

Liên Minh Nguyệt hãi nhiên quay đầu, chỉ gặp ánh lửa yếu ớt chiếu rọi phía dưới, thần sắc rất là bi thương thống khổ ......

"Là ngươi ...... Ngươi ...... Đại ca ......"


Bạch Ngọc Đường chấn kinh nhìn lại, chỉ gặp người kia hai tay nắm chết chuôi kiếm, bờ môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch, chính là Liên Thiên Thừa.

Triển Chiêu hoảng sợ nói: "Thiên Thừa huynh ...... Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"

Liên Thiên Thừa khí huyết cuồn cuộn, run giọng nói: "Ta ...... Ta một mực lặng lẽ ...... Đi theo sau lưng các ngươi ......"

Liên Minh Nguyệt vết thương kịch liệt đau nhức, cắn răng cười lạnh nói: "Nguyên lai ...... Đại ca ngươi cũng ...... Đối với ta sinh nghi!"

Liên Thiên Thừa bối rối lắc đầu, đáp: "Không, ta cũng không phải là mang lòng nghi ngờ ngươi ...... Mà là ...... Mà là lo lắng cho Ngọc nhi".

Hà Bội Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, nói giọng khàn khàn: "Ngươi ...... Ngươi nói cái gì?"


Liên Thiên Thừa thần sắc đau thương, lẩm bẩm đáp: "Ta ...... Đã sớm biết được ngươi là nhi nữ của Diêm gia".

Hà Bội Ngọc chấn kinh: "Ngươi là làm thế nào biết được việc này?"

Liên Thiên Thừa lẩm bẩm nói: "Ngươi gả vào thành Càn Khôn không lâu, cha ta liền lệnh nhị đệ âm thầm điều tra nghe ngóng thân thế của ngươi, điều tra ngươi là đúng là người của Diêm gia ...... Hắn vốn muốn đem tình hình thực tế bẩm báo với cha ta, ta biết được việc này, sợ cha gây bất lợi cho ngươi, bởi vậy ...... Bởi vậy quỳ xuống cầu xin hắn đem việc này giấu diếm, cũng đáp ứng từ bỏ địa vị thành chủ ......"

Hà Bội Ngọc kinh ngạc rưng rưng đáp: "Về sau ngươi cố ý đối với ta cay nghiệt ...... Cũng là vì che giấu tai mắt người khác ......?"

Liên Thiên Thừa sầu não lắc đầu nói: "Nếu ta không đối với ngươi lãnh đạm, nhị đệ chắc chắn đưa thân thế ngươi cáo trạng với cha ...... Chỉ là ta lại không biết trong đó có ẩn tình khác, ngược lại biến khéo thành vụng ......"

Hà Bội Ngọc nức nở nói: "Hẳn là ...... Đêm đó ta cùng nhị gia mật đàm, người âm thầm nghe lén cũng là ngươi phải không?"

Liên Thiên Thừa gật đầu nói: "Phải ...... Ta sợ hắn làm hại ngươi, bởi vậy âm thầm theo dõi ......"

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau mà trông, nghĩ không ra đêm đó người bí ẩn kia lại sẽ là Liên Thiên Thừa.


"A ......" Liên Minh Nguyệt đột nhiên rên rỉ lên tiếng, máu tươi từ trong miệng tuôn ra, cười khổ nói: "Nghĩ không ra ...... Ta lại chết trong tay đại ca ...... Chết cũng có thể nhắm mắt ......"

Liên Thiên Thừa bàn tay cầm kiếm không ngừng run rẩy, trong mắt rưng rưng, nức nở nói: "Minh nguyệt ...... Đại ca, đại ca đối với ngươi không đúng ......"

Liên Minh Nguyệt hô hấp dồn dập, lắc đầu cười khổ nói: "Không ...... Là ta đáng bị trừng phạt ...... Ngươi chớ có ...... Thương tâm ......"

Liên Thiên Thừa rơi lệ đáp: "Ta, ta tất cả đều đã nghe rõ ràng, ngươi cũng là bất đắc dĩ ...... Nếu không phải người đại ca này vô dụng, sao lại để ngươi nhận gánh nặng báo thù này ...... Minh nguyệt, là đại ca không bảo vệ được ngươi ......"

Liên Minh Nguyệt lắc lắc đầu nói: "Lệnh cha khó phạm ...... Sau khi ta chết, ngươi muốn ...... Ngươi muốn thay ta ...... Thay cha cùng Diêm gia ...... Báo thù!"

Liên Thiên Thừa khóc không thành tiếng đáp: "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt ......"


Liên Minh Nguyệt có chút nghiêng đầu, nhìn hướng Bạch Ngọc Đường, thấp giọng nói: "Ngọc Đường ca ...... Ngươi hảo hảo đợi ta, ta ...... Ta lại muốn giết ngươi, ngươi đừng có trách ta ...... Có được hay không?"

Bạch Ngọc Đường nắm chặt tay nàng, chán nản nói: "Không, ta quyết định sẽ không trách ngươi ......"

Liên Minh Nguyệt mặt hiện lên tiếu dung, đem tay vươn vào quần áo, dùng hết toàn lực giật xuống một vật, giao đến trong tay Bạch Ngọc Đường, chậm rãi nói: "Đây là ...... Chìa khóa mở ra Tứ Tượng Tý Quan Âm, Côn Ngô Kiếm phổ cùng bí mật kia đều giấu ở trong đó ...... Mới nổ rớt ...... tượng Quan Âm kia ...... Là giả, chân chính Tứ Tượng Tý ...... Quan Âm, chính là ...... Chính là bức tượng trong phòng ta ......"

Bạch Ngọc Đường gặp nàng ánh mắt tán loạn, sắc mặt đã gần như trắng bệch, trong đầu đột nhiên hiển hiện bộ dáng nàng khi còn nhỏ hoạt bát khả ái, trong lúc nhất thời không khỏi tim như bị đao cắt.


Liên Minh Nguyệt hết sức thở dốc, giãy giụa nói: "Ngọc Đường ca ...... Ta có việc muốn nhờ ...... Ngươi ...... Ngươi có thể đồng ý hay không?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu nói: "Ngươi nói, Bạch Ngọc Đường ta nhất định hết sức nỗ lực!"

Liên Minh Nguyệt trong mắt chợt hiển hào quang, thở khẽ đạo: "Ngươi ...... Đi tới, ta nói cho ...... Ngươi nghe ......"

Bạch Ngọc Đường cúi đầu xích lại gần bên môi nàng, Liên Minh Nguyệt miễn cưỡng hạ thấp người ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn một cái trên má hắn, Bạch Ngọc Đường trong lòng rung động, chỉ cảm thấy miệng nàng môi mềm mại, đột nhiên trong tay trầm xuống, xúc cảm từ gương mặt kia chậm rãi tuột xuống, Liên Minh Nguyệt nhẹ nhàng hai mắt nhắm lại, hô hấp cũng theo đó ngừng ...... Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn lại, chỉ gặp nàng khóe miệng còn mang mỉm cười, lúm đồng tiền tươi sáng giống như trước kia.

"Minh nguyệt, minh nguyệt!!"

"Minh nguyệt ......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro