Quyển 4 - Chương 3: Cái chết ly kỳ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơn lâm như vẽ, đèn đuốc như huỳnh,

Tô điểm lâu tạ đình đài, cầu nhỏ nhã bỏ,

Phản chiếu một ao sóng biếc bên trong.

Trăng sáng treo cao, đầy sao lấp lóe,

Gió đêm hơi say rượu chọc người.

Gặp nước hương tạ, bàn bát tiên bờ,

Hai ngọn trà xanh thanh phân mờ mịt ......


Bạch Ngọc Đường cầm trong tay chén trà làm bằng sứ, trầm ngâm nói: "Mèo con ...... Ngươi có cảm nhận được thành chủ kia lời nói có chút cổ quái?"

Triển Chiêu ngẩng đầu lên nói: "Bạch huynh ý là chỉ Tứ Tượng Tý Quan Âm?"

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày: "Tượng Quan Âm kia đã mất, hắn lại có thể nào đêm qua đem tên họ người kế nhiệm giấu trong đó? Chẳng lẽ dẫn xà xuất động?"

Triển Chiêu trầm ngâm nói: "Liên thành chủ cử động lần này hoặc vì nghi binh kế sách, nếu như người trộm tượng bởi vậy mà tự loạn trận cước, hoài nghi trong tay tượng Quan Âm là thật hay giả, liền có dấu vết để lại có thể tìm ra.

Biết rõ con mèo này mà tâm tư kín đáo, không để mình đi tới, Bạch Ngọc Đường khó tránh khỏi không có cam lòng: "Mèo thối, cái này chẳng lẽ ngươi cùng Liên thành chủ thương định kế sách, lại đem Bạch gia mơ mơ màng màng!"

Triển Chiêu nghe vậy bật cười nói: "Bạch huynh, từ khi đến thành Càn Khôn đến nay, Triển mỗ chưa từng cách ngươi nửa bước?"

Bạch Ngọc Đường bị hỏi đến trố mắt: "Này cũng chưa từng ......"

Tinh tế hồi tưởng lại: "Mình cùng con mèo này oan gia đối đầu từ Khai Phong phủ cùng đồng hành mà đến, thật sự chưa rời đi nửa bước, quả thực là hình bóng đi theo mới đúng!"

Triển Chiêu lại cười nói: "Đã như vậy, Triển mỗ làm sao có thể cùng Liên thành chủ âm thầm thương nghị?"

Bạch Ngọc Đường gương mặt ửng đỏ, cứng lưỡi nói: "Ngươi ......"

Triển Chiêu lại chưa tỉnh hẳn ngượng ngùng, mỉm cười nói: "Kỳ thật Triển mỗ cũng bất quá phỏng đoán mà thôi, về phần Liên thành chủ đến tột cùng dụng ý vì sao, còn chưa biết được"

Bạch Ngọc Đường ôm vai nói: "Vậy ngươi đã có đầu mối?"

Triển Chiêu mỉm cười nói: "Yên lặng theo dõi động tĩnh, lấy tĩnh chế động."

Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn nói: "Liền nói các ngươi quan phủ làm việc thế này sao! Cách chậu vàng rửa tay chỉ còn ba ngày, Tượng Tứ Tý Quan Âm vẫn còn hoàn toàn không có dấu vết, giống như ôm cây đợi thỏ, chẳng lẽ không phải là lãng phí thời gian!"

Triển Chiêu bình tĩnh nói: "Không biết Bạch huynh có cao kiến gì......"

Bạch Ngọc Đường môi mỏng chau lên: "Mèo con, chúng ta dùng cách của bản thân, xem ai phá trước trộm án này! Nhìn thấy ngươi trọng thương mới khỏi, Bạch gia không cùng ngươi động võ, chi bằng nhờ vào đó phân cao thấp thấy thế nào?"

Triển Chiêu bất đắc dĩ cười khổ, như thế nào nói tới nói lui, lại vây quanh mèo chuột đánh nhau vì thể diện đi lên, nếu như không cho phép hắn nhúng tay tra án, chỉ sợ tên chuột bạch kia lại sẽ tức đến hổn hển, ầm ĩ như sấm, náo đến long trời lở đất mới thôi!

"Bạch huynh chịu tham gia án, Triển mỗ khắc sâu trong lòng, bất quá ...... Nhất định không thể xúc động làm bậy, hành động theo cảm tính."

Bạch Ngọc Đường nguýt hắn một cái, nói: "Này Mèo Thối, ngươi coi Bạch gia là con nít ba tuổi không bằng! Tra án như thế nào ta tự có cân nhắc, không nhọc ngài Triển đại nhân chỉ giáo!"

"Triển mỗ chỉ là ......"

"Được rồi được rồi! Ngươi không cần dài dòng nữa, Bạch gia trở về phòng đi ngủ!"

"Bạch huynh ......"

Bạch Ngọc Đường nói đứng dậy rời ghế, ngón tay mới chạm đến then cửa, sau lưng đột nhiên phong thanh khác thường, đột nhiên, Triển Chiêu thân thể ấm áp mềm dẻo đã té nhào lên trên lưng hắn!

"Bạch ...... Bạch huynh ......" Vốn dĩ tiếng nói trong sáng êm tai, giờ phút này đúng là mơ hồ thở khẽ.

Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên nhiệt huyết dâng lên, trong lòng thình thịch đập loạn, ngày thường lanh lợi mồm miệng giờ giống như thắt nút, cứng ngắc nói: "Này ...... Thối mèo ...... Ngươi ...... Ngươi chẳng lẽ lại ......"

Người kia nằm ở phía sau tư thế vốn đã cực mập mờ, hô hấp nhẹ nhàng, đủ gọi Bạch Ngọc Đường gương mặt nhất thời như hỏa thiêu, sau khi kinh ngạc đột ngột, trong lòng lại nổi lên từng tia từng tia ấm áp, bỗng nghĩ tới ngày đó từng thay miệng hắn đối miệng truyền dương khí, càng cảm thấy mặt đỏ tía tai, như muốn nhỏ máu"

Chỉ nghe Triển Chiêu ngữ khí yếu ớt nói: "Thuốc ...... Mê ......"

Bạch Ngọc Đường ngây người giây lát đã thanh tỉnh, quay người kinh hãi nói: "Mèo con! Ngươi trúng thuốc mê?"

Triển Chiêu lại cũng bất lực trả lời, thân thể mềm dẻo ngã oặt lên lòng ngực Bạch Ngọc Đường, cổ bất lực gục xuống, không ngờ đã hôn mê.

"Này! Mèo con! Mèo thối!!" Bạch Ngọc Đường khó thở liền gọi mấy tiếng nhưng không nghe đáp lại, cắn răng phẫn nộ nói: "Liên Minh Nguyệt nha đầu này, trong rượu lại hạ thuốc mê!"

Sau khi dò xét hắn mạch đập cũng là bình ổn, Bạch Ngọc Đường đem người đang hôn mê bất tỉnh kéo ôm đến giường, kéo chăn lên đắp thật chặt chẽ, không khỏi lẩm bẩm:

"Hải đảo này ban đêm lạnh đến run,con mèo bệnh này đừng có mà chết rét ở đây đó."

Hắn ngữ khí thì không khách khí, động tác thì lại rất là cẩn thận, thật vất vả luống cuống tay chân đem Triển Chiêu an trí thỏa đáng, bây giờ đã là không còn sớm, nhìn người kia có vẻ tái nhợt mệt mỏi ngủ, khóe miệng không tự giác cười nói:

"Thương thế tốt lên một chút liền chạy ra khỏi đi tra án, quả nhiên là chỉ có con mèo lao lực này......"

Bạch Ngọc Đường đưa cánh tay lên ngáp một cái, kéo cửa phòng ra muốn trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ phóng ra nửa bước thân hình lại đột nhiên dừng lại, sững sờ một lát, hắn đem cửa phòng một lần nữa đóng lại, quay người lại trở lại bên giường.

"Bạch gia thật sự không biết đang nghĩ gì..." Bạch Ngọc Đường trừng mắt nhìn Triển Chiêu, tự lẩm bẩm: "Hơn nửa đêm không trở về phòng đi ngủ, còn muốn lưu lại hầu hạ con mèo bệnh này ......"

Lúc này bóng đêm phủ kín, tĩnh lặng im ắng, hắn dù không biết bên trong thành Càn Khôn có gì nguy hiểm, lại ẩn ẩn cảm thấy đem Triển Chiêu một mình lưu tại trong phòng cũng không quá thỏa đáng. Cúi đầu nhìn thấy bộ dáng Triển Chiêu ngủ say, rõ ràng là hình dạng của mèo con, nơi nào còn có nửa điểm nam hiệp anh tư, không tự giác lộ vẻ mặt vui vẻ, dứt khoát đem Triển Chiêu đẩy vào trong, tùy tiện cùng y nằm vật xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, dần dần hô hấp trầm thấp, say sưa nhập mộng ......

Không biết bao lâu, bốn phía tiếng chim hót lên, bình minh ló dạng, Bạch Ngọc Đường mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy hình như có hương thơm ngào ngạt bay tới, đột nhiên mở hai mắt ra, lại gặp Liên Minh Nguyệt cười hì hì nhìn qua hắn.

Bạch Ngọc Đường xoay người nhảy vọt lên, hoảng sợ nói: "Ngươi ...... Ngươi làm thế nào chạy đến nơi đây?

Liên Minh Nguyệt cười duyên nói: "Chẳng lẽ ngươi có thể đến bản cô nương liền không thể đến a, ta còn không có hỏi ngươi, vì sao lén lút chạy đến gian phòng của Triển đại ca, chẳng lẽ ngươi ......"

Bạch Ngọc Đường hai gò má khô khốc, lo lắng nói: "Bạch gia cảnh cáo ngươi ...... Không được nói bậy!

Triển Chiêu chẳng biết lúc nào đã đứng dậy, ngồi ngay ngắn cạnh bàn nâng chén uống trà, mỉm cười nói: "Liên cô nương tìm đến Triển mỗ, không biết có chuyện gì quan trọng?"

Liên minh nguyệt nhanh nhẹn ngồi vào bên cạnh hắn, cười nói: "Tự nhiên muốn đến đưa điểm tâm a ......" Chỉ trên bàn rực rỡ muôn màu, đã bày đầy các món điểm tâm tinh xảo cùng một bát cháo.

Triển Chiêu cười khổ nói: "Đa tạ hảo ý của cô nương, bất quá ...... Chỉ sợ Triển mỗ xin thất lễ"

Liên Minh Nguyệt ngạc nhiên nói: "Đây là vì sao?"

Bạch Ngọc Đường đã nhảy qua đến, lớn tiếng nói: "Liên Minh Nguyệt, ngươi đã làm chuyện gì! Đêm qua trong rượu hạ thuốc mê còn chưa đủ, lần này chẳng lẽ trong cháo hạ bã đậu a!

Liên Minh Nguyệt khó hiểu nói: "Chuyện gì thuốc mê? Ai hạ thuốc mê trong rượu?"

Bạch Ngọc Đường hừ lạnh nói: "Chẳng lẽ không phải ngươi trong rượu Hỏa xà có giấu thuốc mê?"

Liên Minh Nguyệt cau mày nói: "Ngươi chớ có ngậm máu phun người, ba cái thủ đoạn này trên giang hồ bản cô nương còn khinh thường! Huống hồ rượu kia là quý thúc từ hầm mang tới, ở trước mặt Khai Phong, ta thế nào lại giở trò quỷ trong rượu!"

Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Triển Chiêu, nghi ngờ nói: "Nếu không phải ngươi gây nên, con mèo kia đêm qua bị trúng thuốc mê là từ đâu mà đến? Vì sao muốn hạ thuốc mê hắn?"

Triển Chiêu im lặng không nói, giống như đang trầm tư.

Liên Minh Nguyệt lại đột nhiên nói: "Nếu thuốc mê thậtsự là bị hạ trong rượu ...... Vậy cha ta chẳng phải là cũng trúng độc?"

Giữa hồ Phong Hiên, trầm tĩnh u nhã, chính là chỗ ở của thành chủ Liên Chấn.

Bọn người Triển Chiêu xuôi theo cầu Chu khúc (cầu gấp khúc) mà qua, chỉ gặp một nữ tử thướt tha chậm rãi đi tới, nàng mắt phượng ngậm xuân, lông mày như trăng, là một mỹ nhân động lòng người, chính là người đêm qua bưng đưa trà sâm.

Liên Minh Nguyệt tiến lên phía trước nói: "Bình di, người có thấy cha ta không?"

Nữ tử này họ Hạ tên Thể Bình, tuy cùng độ tuổi với Liên Thiếu phu nhân, nhưng lại là thiếp thất của thành chủ Liên Chấn.

Nàng nghe Liền Minh Nguyệt hỏi thăm, sắc mặt đỏ lên, lắc đầu nói: "Sáng nay còn chưa từng gặp ......"

Chính lúc này bên trong quản gia Liên Quý bưng điểm tâm trở ra, nói: "Thành chủ giống như còn đang ngủ say, kêu mãi cũng không thấy trả lời."

Liền Minh Nguyệt nghi hoặc khó hiểu nói: "Cha ngày thường thức dậy rất sớm, như thế nào hôm nay lại ......"

Triển Chiêu cau mày nói: "Đi xem một chút."

Phòng của Liên Chấn nằm ở giữa Xuân Phong Các, phía bắc có 3 cửa sổ, lúc này cổng chính đã đóng chặt, trong phòng không nghe thấy nửa tiếng âm thanh.

Triển Chiêu khẽ gõ cửa, cất cao giọng nói: "Tại hạ Triển Chiêu, có việc cầu kiến Liên thành chủ"

Chờ đợi thật lâu, trong phòng vẫn không có một âm thanh nào.

Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói: "Mèo con, có chút không đúng ......"

Lúc này Liên Quý đã cảm giác tình thế không ổn, vội vàng tìm vài huynh đệ trong Liên gia đên trợ giúp, đám người gõ cửa thật lâu cũng không gặp phản ứng, Bạch Ngọc Đường đã mất hết kiên nhẫn, nhíu mày nắm chặt nói:

"Tránh ra ——!" Vừa nói vạt áo vừa lật qua, lập tức đá vào căn phòng đang đóng chặt cửa kia.

Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên hai phiến sơn son của cửa gỗ đã chia năm xẻ bảy, đám người bên ngoài cũng kéo vào, chỉ gặp trong phòng bày biện không loạn chút nào, thành chủ Liên Chấn đưa lưng về phía cửa phòng, vẫn ngồi thẳng ở trên bàn.

Liên Minh Nguyệt tiến lên kéo tay hắn, sẵng giọng: "Cha, chúng ta bên ngoài kêu cửa vì sao người không ......"

Trên mặt nàng thần sắc đột nhiên ngưng lại, chỉ cảm thấy Liên Chấn bàn tay đã lạnh ngắt, sắc mặt tím xanh thấu đen, biểu lộ rất là dữ tợn vặn vẹo, hung ác trừng hai mắt tràn đầy oán độc, máu đen từ thất khiếu chảy ra, tựa như Địa Phủ sâm la ác quỷ.

"Cha! Cha!!"

Liên Minh Nguyệt thân hình lay động, liền lùi mấy bước, lắc đầu nói: "Sẽ không ...... Cha ta ......"

Triển Chiêu đưa tay đỡ lấy nàng, thở dài: "Liên cô nương, ngươi ......"

Liên Minh Nguyệt đột nhiên hất hắn ra, đột nhiên quay đầu chạy ra khỏi phòng, khóc ròng nói: "Sẽ không ...... Tuyệt sẽ không ......"

Triển Chiêu kêu: "Liên cô nương!"

Liên Quý vội nói: "Triển đại nhân không cần phải lo lắng, ta đuổi theo tiểu thư!"

Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, nghiến chặt hàm răng, im lặng đi đến trước thi thể, sắc mặt đã xanh xám.

Tả Triệu Khánh cất bước tới, trầm giọng nói: "Sư phụ, lão nhân gia, ông ta ...... Coi là thật đã ......"

Thiên Tông ngập ngừng nói: "Cha ta hắn đã ......"

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên đứng dậy, trong ánh mắt sát khí đằng đằng, đang muốn phát tác, chỉ cảm thấy thủ đoạn truyền đến ôn hòa, lực đạo tuy nhỏ nhưng đã ngăn chặn lửa giận trong lồng ngực hắn.

Triển Chiêu quyết đoán nói: "Việc này chính là một án mạng, còn xin chư vị tạm tời khỏi nơi này, giao cho Triển mỗ xử lý ......"

Ngữ khí của hắn dù rất là hòa hoãn, lại không thể nghi ngờ sự uy nghiêm, đám người biết hắn từ lâu nhậm chức tại Khai Phong phủ, hiệp trợ Bao Chửng nhiều lần phá kỳ án, đều theo lời lui ra ngoài phòng, nhưng vẫn chăm chú xem xét tình hình trong phòng.

Triển Chiêu cúi người xem thi thể, Bạch Ngọc Đường đã cẩn thận kiểm tra cả gian căn phòng: Trong phòng bài trí chỉnh tề, cũng không có vết tích đánh nhau; Ba cửa sổ ở phía Bắc cũng đã đóng chặt, cửa chính trừ bị Bạch Ngọc Đường đá gãy then cửa bên ngoài, không gặp mảy may làm tổn thương dấu hiệu.

"Liên bảo chủ toàn thân không có máu đọng, cũng không có vết thương rõ ràng, thất khiếu có máu tuôn ra, xác nhận ăn kịch độc mà chết ...... Thi thể đã cứng ngắc, chí ít đã chết ba bốn canh giờ."

Bạch Ngọc Đường nói: "Ba bốn canh giờ ...... Chẳng lẽ không phải là sau tiệc rượu đêm qua không lâu sao?"

Triển Chiêu nói: "Không sai, Liên thành chủ xác định vào lúc đó ăn một loại nào đó độc vật, trở về phòng không lâu độc phát mà chết."

Bạch Ngọc Đường cau mày nói: "Mèo con, ngươi đối với độc vật biết nhiều ít?"

Triển Chiêu lắc đầu nói: "Hiểu sơ da lông mà thôi, nếu nói Liên thành chủ vì sao bị trúng độc, thật sự Triển mỗ không có khả năng ...... Bất quá nơi đây lại có người có thể giải tỏa nghi vấn."

Bạch Ngọc Đường ánh mắt bỗng nhiên sáng: "Ngươi chẳng lẽ nói ......"

Cửa phòng bên ngoài, Liên Thiên Tông đột nhiên nói: "Gia phụ tuy là trúng độc bỏ mình, nhưng bên trong Thành Càn Khôn cũng không độc vật, ngay cả độc chuột thạch tín đều không có, trừ phi là đại tẩu nàng ......"

Chợt nghe đến nữ tử thản nhiên nói: "Hắn nói không sai, toàn bộ thành Càn Khôn bên trong chỉ có ta mới có độc vật."

Triển Chiêu quay đầu nhìn lên, chỉ gặp Hà Bội Ngọc Liên Thiếu phu nhân đã chậm rãi bước vào.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nói: "Thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến ......"

Triển Chiêu mỉm cười nói: "Thiếu phu nhân đến rất đúng lúc, Triển mỗ đang muốn mời người, mời ......"

Hà Bội Ngọc khẽ thi lễ nói: "Triển đại nhân khách khí, thiếp thân dù bất tài, đối với độc vật vẫn còn có biết một chút."

Triển Chiêu nói: "Theo Thiếu phu nhân, Liên thành chủ là chết bởi loại độc chất nào vậy?"

Hà Bội Ngọc cúi người nhìn kỹ nửa ngày, nói: "Xem ra có phần giống như Thiết tiên tử ......"

Nàng lời còn chưa dứt, Liên Thiên Thừa đã xông vào trong phòng, cả giận nói: "Quả nhiên là ngươi độc phụ này người! Ngươi hại ta không thành ...... Lại hại chết cha ta!"

Hà Bội Ngọc thần sắc không gợn sóng: "Ta sớm đã nói qua, nếu ta có lòng gia hại, ngươi đã không sống tới hôm nay."

Liên Thiên Thừa phẫn nộ quát: "Toàn bộ thành Càn Khôn bên trong chỉ có ngươi hiểu được luyện chế độc dược ...... Ngươi còn giảo biện!"

Hà Bội Ngọc lạnh lùng nói: "Không sai, Thiết tiên tử tuy có kịch độc lại không thể trực tiếp sử dụng, nhất định phải đem tinh luyện thành màu xanh thuốc mạt, biện pháp này trừ ta ra lại không người biết được."

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhìn nhau, vạn không ngờ được nàng lại thừa nhận dứt khoát như thế.

Liên Thiên Tông nói: "Nghe đại tẩu nói, là thừa nhận cái chết của cha có liên quan ngươi?"

Hà Bội Ngọc nói: "Ta tuy có độc Thiết tiên tử, nhưng đã bị người trộm mất."

Liên Thiên Thừa cười lạnh nói: "Ngươi nói như thế có quỷ mới tin!"

Hà Bội Ngọc nói: "Ta nói tới đều là sự thật, bởi vì Thiết tiên tử đã luyện thành độc bị trộm, hôm qua ta mới phải đi hái đóa hoa đó, Bạch Ngũ Gia cùng Triển đại nhân cũng là tận mắt nhìn thấy."

Liên Thiên Tông lắc đầu nói: "Đại tẩu lời ấy chỉ sợ khó mà khiến người tin phục."

Hà Bội Ngọc thản nhiên nói: "Coi như thành chủ bị trúng độc của ta chế, vậy xin hỏi ta làm như thế nào hạ độc?"

Liên Thiên Thừa cười lạnh nói: "Vậy chỉ có chính ngươi mới rõ nhất!"

Hà Bội Ngọc cũng không để ý đến hắn, quay đầu nhìn hướng Triển Chiêu, nói: "Không biết Triển đại nhân nghĩ như thế nào?"

Triển Chiêu còn chưa kịp mở miệng, Tả Triệu Khanh đã cướp lời nói: "Đêm qua trên bữa tiệc thịt rượu chúng ta đều từng hưởng qua, trong đó không có độc vật, nếu có thì sẽ không còn sống mà đứng ở chỗ này."

Bạch Ngọc Đường trầm ngâm nói: "Đã mười năm cũng không hạ độc ......"

Triển Chiêu mỉm cười nói: "Bạch huynh rất tinh ý, trong đó nếu có độc vật, lúc này sẽ tự nhiên cảm thấy."

Bạch Ngọc Đường lại nói: "Minh Nguyệt mang tới rượu Hỏa xà chính là ở trước mặt người của Khai Phong, càng không có cơ hội hạ độc, huống hồ Mèo Con đã từng uống, có thể chứng minh trong đó không có độc".

Triển Chiêu đảo mắt quanh phòng, chợt thấy có một cái chén sứ hầm chung, bên trong còn có nửa chung trà sâm.

"Trà sâm này là ai đưa tới?"

Hạ Thể Bình nói: "Thành chủ mỗi đêm đều uống trà sâm, ta tự mình hầm xong sau đó đưa tới".

Hà Bội Ngọc nâng chén nhẹ nhàng ngửi, đem ngân trâm đâm vào bên trong trà sâm thăm dò, ngân trâm gài tóc không ngờ biến thành màu đen.

"Thật là Thiết tiên tử không thể nghi ngờ."

Hạ Thể Bình quá sợ hãi nói: "Không phải ta! Ta ...... Ta chưa hề hạ độc trong trà sâm!"

Triển Chiêu ôn hòa nói: "Trà sâm là do phu nhân tự tay hầm?"

Hạ Thể Bình run giọng nói: "Là ta tự tay hầm ...... Nhưng ta cũng không bỏ độc!"

Triển Chiêu chậm rãi nói: "Suốt thời gian hầm phu nhân chưa từng rời đi a?"

Hạ Thể Bình lắc đầu nói: "Không ...... Chưa từng".

Liên Thiên Tông: "Như thế, Triển đại nhân chẳng lẽ cho rằng Bình di là hung thủ?"

Triển Chiêu nói: "Triển mỗ cũng không nhận định Bình phu nhân là người hạ độc".

Bạch Ngọc Đường dứt khoát nói: "Mèo con ý nói là nàng có hiềm nghi mà thôi".

Triển Chiêu mỉm cười nói: "Bạch huynh nói không sai, lúc này chưa thể kết luận ai là hung thủ ...... Vẫn còn rất sớm".


Đôi lời của tác giả:

Hì hì ha ha, Bao Thanh Thiên hệ liệt của Lạp Lạp lần nữa mở hố rồi!!!

Mặc dù Lạp Lạp cũng rất hi vọng cho ra toàn bộ, nhưng mà thực sự thiếu cảm hứng a, mọi người hãy cho tôi nhiều hồi đáp cho có thêm động lực đi!

Bản này nghĩ viết thành suy luận thức văn thật khó a, Lạp Lạp đã rất cố gắng, viết vụng về xin mọi người nhiều thông cảm!

Mọi người có thể đoán xem ai mới là hung phạm, cũng có thể cho ngẫu hứng cung cấp cho tôi linh cảm a!

Cúi đầu, tạ ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro