Quyển 4 - Chương 4: Minh tranh ám đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bích lưu quanh quẩn, cổ bách thanh u.

Hành lang quấn kính, đầy rẫy đuôi phượng tế trúc, thản nhiên tuyệt tục, nồng lục xâm áo.

Thấu cửa sổ có rèm linh, họa tĩnh màn nhàn, chính là lầu nhỏ nguyệt ổ.


Liên Minh Nguyệt đã bị quản gia Liên Quý đuổi theo, nàng hai mắt dù đã khóc đỏ, nhưng dù sao cũng là giang hồ nữ nhi, mất cha dù buồn vẫn nhưng cực kỳ gắng sức kiềm chế.

Triển Chiêu nhẹ lời khuyên lơn: "Liên cô nương, tổ tiên đã qua đời, xin nén bi thương ......"

Liên Minh Nguyệt cắn môi nói: "Ta nhất định phải tìm ra hung thủ, thay cha báo thù rửa hận!"

Bạch Ngọc Đường bực tức nói: "Có Bạch Ngọc Đường ta ở đây, thề phải chính tay đâm hung đồ, an ủi vong hồn bá phụ trên trời!"

Triển Chiêu biết hắn khoái ý ân cừu, làm việc xúc động, vỗ đầu vai hắn nói: "Bạch huynh, an tâm chớ vội, không thể hành động thiếu suy nghĩ".

Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn vung tay: "Phải chờ tới thời điểm như thế nào!"

Triển Chiêu trầm ngâm nói: "Hung đồ sát hại Liên thành chủ chắc chắn có mục đích, cũng khó tránh khỏi để lại đầu mối vết tích, như thế chúng ta liền có sơ hở để tìm ra".

Bạch Ngọc Đường cười lạnh nói: "Ý của ngươi là nói, bây giờ còn không có manh mối, còn phải đợi hắn lại giết mấy người nữa?"

Triển Chiêu cau mày nói: "Bạch huynh, Triển mỗ cũng không phải là ý này, chỉ là ...."

Bạch Ngọc Đường khoát tay nói: "Đi, ngươi có ý tứ gì Bạch gia cũng biết, không cần lãng phí môi lưỡi xảo ngôn giảo biện!"

Triển Chiêu không khỏi khách khí: "Bạch Ngọc Đường, ngươi đừng xuyên tạc ý của Triển mỗ, cố tình gây sự!"

Bạch Ngọc Đường buồn bực nói: "Hừ, Bạch gia chính là không quen nhìn tác phong của quan phủ các ngươi sợ đầu sợ đuôi!"

"Lỗ mãng xúc động, bất chấp hậu quả, bất quá giang hồ đều là thảo trạch (người quê mùa) lỗ mãng".

"Mèo thối, ngươi dám nói Bạch gia là thảo trạch!"


Liên Minh Nguyệt im lặng nửa ngày, đột nhiên trong nước mắt nhỏ xuống, cũng không biết vì sao khóc ồ lên.

Triển Chiêu thuận mắt nhìn lại nàng, chỉ gặp trên kệ gỗ có các loại đồ cổ, ở giữa bày ra một bức tượng Quan Âm bằng gỗ, ngồi ngay ngắn trên đài sen, hai tay bằng phẳng rộng rãi, thần thái an tường từ bi, đao pháp trôi chảy tinh tế, rất là tinh xảo.

Bạch Ngọc Đường vốn là chưa từng nhìn thấy nữ nhi rơi lệ, gặp nàng đột nhiên thút thít, không biết làm sao nói: "Này, ngươi ...... Ngươi chớ có khóc được hay không, nếu Bạch gia có đắc tội ngươi, ta sẽ chịu tội với ngươi?"

Hắn khi còn nhỏ thường cùng Liên Minh Nguyệt chơi đùa vui đùa ầm ĩ, mỗi lần nhao nhao giận dỗi, vô luận ai đúng ai sai, chỉ cần thấy nàng khóc, Bạch Ngọc Đường luôn luôn cho nàng bồi tội mới thôi.

Ai ngờ Liên Minh Nguyệt không thay đổi, khóc đến càng thương tâm: "Cha ta đã qua đời ...... Trong lòng ngươi lại chỉ nhớ kỹ cùng Triển đại ca đấu võ mồm ......"

Bạch Ngọc Đường xấu hổ nói: "Ai ...... Chỉ nhớ kỹ cùng con mèo thối kia đấu võ mồm, rõ ràng là hắn đã làm sai trước ......"


Triển Chiêu bỗng nhiên nói: "Liên cô nương, bức tượng gỗ kia là theo Tứ Tượng Tý Quan Âm phỏng chế?"

Liên Minh Nguyệt rưng rưng gật đầu nói: "Đúng vậy, ta khi còn nhỏ đối với bảo bối cất giấu bên trong Tứ Tượng Tý Quan Âm rất là hiếu kì, quấn lấy cha muốn lấy ra chơi đùa, bởi vậy hắn liền mời thợ mộc theo Tứ Tượng Tý Quan Âm thật điêu khắc một cái cho ta ......"

Âm điệu của nàng ảm đạm, lộ vẻ thống khổ nhớ tới phụ thân vừa qua đời, thần sắc rất là đau thương.

Triển Chiêu gật đầu nói: "Liên cô nương có biết Tứ Tượng Tý Quan Âm thật cất giữ ở nơi nào không?"

Liên Minh Nguyệt lắc đầu nói: "Đây là bí mật bất truyền của thành Càn Khôn, cha cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc qua ......"


Liên Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn chăm chú nói: "Triển đại ca, vậy ngươi ...... Ngươi có nguyện giúp ta tìm ra hung thủ?"

Triển Chiêu gật đầu nói: Liên cô nương yên tâm, chỉ cần Triển mỗ có đủ khả năng, tuyệt không chối từ".

Liên Minh Nguyệt rưng rưng mỉm cười nói: "Triển đại ca ngươi võ công cao cường, suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, nếu có ngươi giúp đỡ nhất định sẽ tìm ra người sát hại cha ta ......"


Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói: "Nhìn không ra Liên đại tiểu thư thật đúng là tuệ nhãn biết anh hùng".

Hắn nhìn thấy Liên Minh Nguyệt nhìn về phía Triển Chiêu ánh mắt lại rất là ôn nhu, không còn nóng nảy, nhìn Triển Chiêu rất dịu dàng, càng cảm thấy hỏa khí tràn đầy.

Liên Minh Nguyệt nhịn không được nói: "Con chuột nhà ngươi không phải là đang ghen a, thật là chua".

Bạch Ngọc Đường hừ lạnh nói: "Bạch gia sẽ vì ngôi sao tai họa như ngươi mà ăn dấm? Quả nhiên là trò cười!"

Liên Minh Nguyệt cố ý nói: "A? Ngươi nếu không phải bởi vì bản cô nương mà ăn dấm, thì ...... Lại là vì ai?

Bạch Ngọc Đường hai gò má bỗng nhiên đỏ, kêu ầm lên: "Bạch gia ăn hay không ăn dấm ...... Cùng ngươi có gì liên quan!"

Liên Minh Nguyệt trừng hắn nói: "Ta là thê tử xuất giá của ngươi, đương nhiên quản được!"

Bạch Ngọc Đường nhảy lên cả kinh kêu lên: "Ngươi ...... Ngươi nói cái gì?"

Liên Minh Nguyệt lý trực khí tráng nói: "Cha khi còn sống thay ngươi và ta chỉ phúc vi hôn, con chuột nhà ngươi đừng có mơ tưởng mà quỵt nợ!"

Bạch Ngọc Đường khó thở nói: "Liên Minh Nguyệt, ngươi còn dám nói linh tinh ...... Bạch gia liền ...... Liền đối ngươi không khách khí!"

Liên Minh Nguyệt không chút nào yếu thế nói: "Sao, còn không có thành thân liền muốn lão bà đánh a?"

"Hừ! Coi như thiên hạ nữ tử đều chết hết, Bạch gia cũng tuyệt không cưới ngươi cái con cọp cái này!"

"Ngươi ...... Ngươi nói ai là cọp cái!"


Bọn họ nơi đó đấu võ mồm ầm ĩ, Triển Chiêu lại giống như không đếm xỉa đến, chỉ ngồi tại bên cạnh bàn yên lặng nâng chén uống trà.

Bạch Ngọc Đường quay đầu trừng hắn nói: "Đều nói Mèo Con ngươi không có lương tâm, ngươi ngược lại thoải mái nhàn nhã, sao cũng không nói lời nào!"

Triển Chiêu thản nhiên nói: "Bạch huynh cùng Liên cô nương thanh mai trúc mã, Triển mỗ há có thể nhiều lời".

Bạch Ngọc Đường nổi giận nói: "Mèo thối, ngươi ......"

Hắn chưa kịp phát tác, chợt thấy quản gia Liên Quý chạy vào trong phòng, thần sắc bối rối nói: "Triển đại nhân, bạch Ngũ Gia, việc lớn không tốt rồi!"

Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên nói: "Chuyện gì không tốt?"

Triển Chiêu lấy tay đỡ lấy, nói: "Quản gia có chuyện gì hốt hoảng như vậy?"

Liên Quý thở dốc nói: "Nhị gia hắn ...... Trong phòng Bình di nương tìm ra độc dược, đang muốn đưa nàng ...... Đưa nàng theo gia pháp xử tử!"

Triển Chiêu kinh hãi nói: "Chuyện gì?"

Bạch Ngọc Đường bận bịu kéo lấy cánh tay Triển Chiêu, vội la lên: "Mèo thối, ngươi còn chờ chuyện gì! Đi mau!"

Liên Minh Nguyệt nhảy người lên nói: "Đợi đã, ta cũng đi!"


Tại chính đường, vốn là nơi tiếp đãi khách, lúc này lại giống như sâm la Địa Phủ, rất là ngột ngạt.

Hạ Thể Bình đã bị dây thừng trói chặt, quỳ gối bên trong đường, sắc mặt đã tái nhợt, tóc trâm vòng lộn xộn, khóe miệng lại có vết máu.

Mọi người trong Liên gia đều đã ở đây, dù thần sắc ảm đạm sa sút, nhưng cũng không có ai cực kỳ buồn bã đau thương, toàn bộ thành Càn Khôn bên trong trừ Liên Minh Nguyệt, tựa hồ không có người nào vì Liên thành chủ bị hại mà cảm thấy bi thương.

Liên Thừa Tông ngồi ngay ngắn ở chính giữa, nghiêm nghị nói: "Tiện nhân, ngươi còn không thành thực thừa nhận!"

Hạ Thể Bình ngửa đầu mắng: "Ngươi muốn ta nói chuyện gì! Ta cho tới bây giờ chưa từng hạ độc trong trà sâm!"

Nàng từ đầu đến cuối đều rất là kính cẩn nghe theo, lúc này lại tựa như hoàn toàn biến thành người khác, xinh đẹp lại mạnh mẽ.

Liên Thiên Tông lạnh lùng nói: "Chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi nghĩ còn có thể giảo biện!

Hạ Thể Bình cắn răng nói: "Cái gì mà chứng cứ, rõ ràng là các ngươi vu oan hãm hại!"

Liên Thiên Tông cười lạnh nói: "Ngươi tội không thể tha, ta theo gia pháp xử trí, sao lại nói là vu oan hãm hại!"

Nói đoạn sai người đi lấy gia pháp hình cụ, muốn đem Hạ Thể Bình xử tử.


Tả Triệu Khánh đột nhiên nói: "Cứ coi như là Hạ Thể Bình nàng thật sự là hung thủ, Tông sư đệ ngươi cũng không có quyền trừng trị!"

Liên Thiên Tông thần sắc hơi run: "Tả sư huynh, ngươi nói cái gì?"

Tả Triệu Khánh cất cao giọng nói: "Chúng ta theo quy củ của thành Càn Khôn, chỉ có thành chủ mới có quyền trừng trị tội nhân, Tông sư đệ ngươi dám nói là không phải!"

Liên Thiên Thừa gật đầu nói: "Tả sư huynh nói không sai, môn quy của thành Càn Khôn thật sự có điều này".

Liên Thiên Tông cắn răng cả giận nói: "Ngươi ......"


Tả Triệu Khanh thản nhiên nói: "Hạ Thể Bình cho dù có tội, Tông sư đệ ngươi không phải là thành chủ, thì không có quyền xử tử nàng".

Liên Thiên Tông cười lạnh nói: "Cha ta chưa kịp tuyên bố người kế nhiệm liền đột nhiên gặp bất trắc, nếu như đợi đề cử thành chủ mới, chỉ sợ lão nhân gia oan hồn của ông ta sớm đã tiêu tán!"

Tả Triệu Khánh nói: "Đêm qua sư phụ từng nói qua, hắn đã đem họ tên người kế nhiệm giấu trong Tứ Tượng Tý Quan Âm, chỉ cần tìm ra tượng Quan Âm này, há chẳng phải liền có thể biết được ai là người kế nhiệm".

Liên Thiên Tông giễu cợt nói: "Ngươi cho rằng tìm ra Tứ Tượng Tý Quan Âm, thì người mà thành chủ chọn nhất định là ngươi a?"

Tả Triệu Khánh lớn tiếng nói: "Ta chưa hề nghĩ tới phải làm thành chủ, vô luận là do ai kế nhiệm Tả mỗ đều không có chút lời nào oán giận".

Liên Thiên Tông hừ lạnh nói: "Chỉ sợ ngươi là khẩu thị tâm phi!"


Tả Triệu Khánh thở dài: "Tin hay không tùy ngươi, Tả mỗ trung thành có trời đất chứng giám ......"

Liên Thiên Tông cười lạnh mấy tiếng, đột nhiên trở tay hướng Hạ Thể Bình tát một cái: "Tiện nhân kia hại chết cha ta, chẳng lẽ muốn ta tha cho nàng!"

Hắn xuất thủ rất nhanh, lại vô cùng ác liệt, nếu như đánh trúng Hạ Thể Bình nhất định không chết cũng bị thương.

Tả Triệu Khánh không ngờ đến hắn lại có thể hành động như vậy, cứu giúp đã không còn kịp, quá sợ hãi nói: "Liên Thiên Tông, ngươi ......"


Mắt thấy Hạ Thể Bình có thể bị đánh chết trong lòng bàn tay, lệ chưởng kia đến trước người nàng ước chừng hai thước lại đột nhiên dừng lại, đã bị người một mực kiềm chế không thể động đậy!

Liên Thiên Tông kinh hãi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ gặp người chế trụ hắn chính là Cẩm Mao Thử —— Bạch Ngọc Đường.


Bạch Ngọc Đường lạnh mặt nói: "Bạch gia cho tới bây giờ nhìn không quen có người lại ỷ mạnh hiếp yếu, nếu như gặp phải nhất định phải bênh vực kẻ yếu".

Tả Triệu Khánh như trút được gánh nặng, nói: "Bạch Ngũ Gia, các ngươi cuối cùng cũng tới! Vì sao không gặp Triển đại nhân?"

Liên Minh Nguyệt nói: Triển đại ca gọi chúng ta tới trước, hắn nói muốn đến Xuân Phong các nhìn một cái ......" Nàng vừa nói vừa thay Hạ Thể Bình mở trói: "Bình di, ngươi có sao không, bị thương có nặng hay không?"

Hạ Thể Bình gật đầu nói: "Ta không sao ......" Nói rồi nhìn hướng Bạch Ngọc Đường, gương mặt đầy cảm kích nói: "Đa tạ Bạch Ngũ Gia đã có ơn cứu mạng ......"

Bạch Ngọc Đường khoát tay nói: "Tiện tay mà thôi, không tính là gì a".


Liên Thiên Tông hừ lạnh một tiếng, đem oán hận cùng thủ đoạn rút về: "Tại hạ theo gia pháp của thành Càn Khôn xử trí tội nhân, không biết Bạch Ngũ Gia có gì chỉ giáo!"

Bạch Ngọc Đường mày kiếm bốc lên, nói: "Ngươi có chứng cứ gì mà nói nàng là hung thủ hại chết Liên thành chủ?"

Liên Thiên Tông từ trong ngực móc ra một cái bình sứ, tiện tay ném qua, nói: "Đây là từ trong phòng nàng tìm thấy là Thiết tiên tử, chẳng lẽ còn không đủ a?"

Bạch Ngọc Đường chăm chú mà xem xét, quả nhiên trong bình còn có hơn phân nửa bình có bột phấn màu xanh nhạt, hắn quay đầu hướng Hà Bội Ngọc, nói: "Cái này quả thật là Thiết tiên tử?"

Hà Bội Ngọc gật đầu nói: "Chính là Thiết tiên tử do ta luyện chế".


Liên Thiên Tông thản nhiên nói: "Bạch Ngũ Gia, ngươi còn lời gì nói nữa? Chẳng lẽ còn nhận định nàng là người vô tội?"

Bạch Ngọc Đường hừ lạnh nói: "Nếu như quả nhiên là nàng hạ độc, đã sớm đem độc dược vứt bỏ, vẫn chờ các ngươi đến lục soát!"

Liên Thiên Tông mỉm cười nói: "Chỉ sợ là nàng sau khi giết người tâm hoảng ý loạn, quên đem chứng cứ đi hủy".

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, cười lạnh nói: "Hoặc là có người cố ý vu oan giá họa ...... Cố tình giấu ở trong phòng nàng".


Liên Thiên Tông mặt không đổi sắc, nói: "Bạch Ngũ Gia nếu như không có chứng cứ rõ ràng, nói chuyện gì đều là uổng công, nếu như ngươi không tìm thấy những manh mối khac, hôm nay tiện nhân kia không thể không chết!"

Hắn đang nói đột nhiên trở tay một chưởng đã hướng tới Hạ Thể Bình mà bổ tới.

Bạch Ngọc Đường ứng biến cực nhanh, vặn người, cánh tay vung ra, đã cản chưởng thế của hắn, quyền phải từ dưới cánh tay mà đánh tới, đúng là mau lẹ vô cùng.

"Muốn giết nàng, trước tiên bước qua Bạch gia này đã!"

Liên Thiên Tông dường như giật mình, liền lùi lại hai bước, đột nhiên song quyền tề xuất, quyền trái dũng mãnh hung hãn giống như ác hổ, quyền phải mờ mịt tựa như bạch hạc, trong cương có nhu, trong nhu có cương, hư thực giao thoa khó mà nắm lấy!"

Tả Triệu Khánh thất thanh nói: "Hổ hạc song hành quyền!"

Bạch Ngọc Đường xoay người bay lên, lớn tiếng nói: "Tốt! Đã là võ công tuyệt học của thành Càn Khôn, Bạch gia cũng phải lĩnh giáo!"

Chỉ gặp quyền ảnh giao thoa, tay áo phấp phới trong gió, trong chớp mắt hai bọn họ đã qua hơn mười chiêu.


Trước mặt một trận chiến sinh tử, Hà Bội Ngọc lại vẫn mặt không đổi sắc, phảng phất đối với chuyện này không quan tâm chút nào".

Liên Minh Nguyệt cắn môi, lo lắng dậm chân nói: "Đại ca, ngươi mau nói bọn họ dừng tay!"

Liên Thiên Thừa thở dài nói: "Ta ...... Ta có biện pháp gì".


Đột nhiên, chỉ gặp một thân ảnh màu lam nhanh nhẹn nhảy vào chính đường, thân hình như gió cuốn, thác thân hư bước, trầm vai cản tay, lật cổ tay ép chưởng, khó khăn lắm đã đem tranh đấu của hai người tách ra!"

"Chậm đã! Bình phu nhân cũng không phải là hung thủ sát hại Liên thành chủ!"

Liên Minh Nguyệt quay đầu nhìn lại, kinh hỉ nói: "Triển đại ca, ngươi tới rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro